CHƯƠNG 26_ VÌ MẸ KẾ MÀ TỪ CHA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Park Chaeyoung sao khi gặp Park Hanjin xong tâm trạng lại càng xuống thêm. Ông biết chị đã trở lại, ông cũng biết được rằng hôm qua là em đã đến cướp mồi ngon của Jung thị, Mang tiếng là hai cha con nhưng lại cải nhau đến chó gà không yên. Phải trách Park Hanjin quả là một người bảo thủ, luôn kỳ thị tình yêu của hai người, đúng là khiến cho Park Chaeyoung ngày càng chán ghét

_ Có phải hai năm trước ông đã biết chuyện này rồi đúng không? --- Em nghi hoặc hỏi
Ông im lặng không trả lời, em tiếp tục đưa ra câu hỏi

_ Chị ấy rời đi là do ông đúng không? Nếu như không tại sao khi ông vừa trở về chị ấy lại đột ngột biến mất

_ Không phải như ta đã nói rồi sao, bọn ta không kết hôn nửa, ta không thể giữ cô ấy lại

_ Không phải, chắc chắn ông đã dùng thứ gì đó để ép chị ấy phải bỏ mảnh đất Daegu này mà rời đi trong đêm khuya.... Là công ty của Kim thị, là người nhà của Kim gia hay tính mạng của chị ấy... -- Em càng nói càng kích động nhưng Park Chaeyoung lại một mực điềm đạm ung dung ngồi chéo chân mà nhâm nhi ly trà trên tay

_ Ta không ép, cô ấy tự nguyện

_ Như vậy là ông đã thừa nhận, chị ấy biến mất là do ông

_ Ta chỉ là vì muốn tốt cho con thôi, Park gia chỉ có một đứa con gái là con, ta không thể nhìn người con gái đó hủy hoại tương lai của con

_ Kim Jennie đã làm gì để hủy hoại tôi. Ông nói xem, chị ấy chân yếu tay mềm thì làm sao được

_ Vậy con nói xem tương lai của hai người, có chắc chắn sẽ bên nhau được mãi mãi không. Con gái là những người ích kỷ nhất trong tình yêu, họ có thể vì tình yêu mà mù quáng nhưng con thì không được. Ta không sống được bao lâu nửa, Park Chaeyoung con như vậy thì Park gia ai gánh nổi đây

_ Nhưng còn bây giờ thì sao, Kim Jennie có HOPE, chị ấy có tiền đồ, có cuộc sống ngang tầm với chúng ta, vậy tại sao ông còn muốn ngăng cấm

_ Ta vẫn nói lại vấn đề đó. Hai người đều là con gái, vậy thì ai có thể bảo vệ ai đây

_ Tình yêu nếu quan trọng về giới tích thì không còn được gọi là tình yêu nửa rồi. Nếu hôm nay ông vẫn có ý định ngăn cản thì tôi sẽ từ chức, tôi không cần phải cố gắng phấn đấu nửa, tôi làm tất cả là vì lẽ gì trong khi tôi không có được hạnh phúc

_ Con có thể tìm được một người đàn ông khác mà, đừng dại dột như vậy

_ Ông cho tôi là bệnh hoạn cũng được nhưng sau hai năm, người tôi yêu vẫn là Kim Jennie ông nghe rõ chưa.

_Được nếu hôm nay con bước ra khỏi đây, Park Hanjin sẽ không còn đứa con nào nửa hết

_ Nếu ông đã nói vậy, tôi cũng xin nghe theo. Hai năm trước cha của tôi đã chết theo mẹ của tôi rồi

Park Hanjin đến lúc này lại bùng phát cảm xúc, tay không kìm được mà bật người đứng dậy tát mạnh vào mặt em, sau cái tát đó tay ông như muốn lìa khỏi thân người, ông đang làm gì với đứa con gái mà ông yêu thương nhất vậy, ông đã làm con bé phải đau, ông lại làm trái lời hứa bảo bộc Park Chaeyoung suốt đời, vợ của ông sẽ vì ông mà không thể an tâm nhắm mắt.

Em lấy tay mình đặt lên chỗ vừa bị tát đến đau rát kia, miệng nở nụ cười khinh khỉnh, mắt nhìn thẳng vào Park Hanjin. Đôi mắt câm hận ấy như muốn ăn tươi nuốt sống người đang đứng trước mặt mình . Em nói lời sau cùng, sau đó quay mặt bước khỏi căn phòng đó

_ Cái tát này coi như tôi đã trả hết nợ cho ông, chúng ta từ này không ai nợ ai nửa. Ông là ông, tôi là tôi, chúng ta là hai người xa lạ

Phải nói trong câu chuyện của mỗi người đều là một nổi đau riêng mà chỉ mình người đó mới hiểu được. Park Hanjin dành cả cuộc đời mình để thầm lặng chắm sóc Park Chaeyoung, luôn muốn điều tốt đẹp nhất đến với em. Còn Park Chaeyoung lại chẳng hề hay biết gì, luôn mang oán hận với người thương em nhất. Họ như vậy là vì họ không hiểu được nổi khổ của nhau, chỉ có Kim Jennie chị, là người đứng ngoài cuộc chị hiểu được suy nghĩ của cả hai người nhưng chị cũng là người khổ tâm nhất, chị hiểu cảm giác thương con của Park Hanjin, chị hiểu cảm xúc của Park Chaeyoung.... Nhưng chị hiểu cho họ, ai hiểu cho chị đây. Chị cũng là con người, chị cũng biết yêu và cần được yêu.

Thật sự chị đã từng nghĩ nếu như chị chưa từng tồn tại thì hay biết mấy, mọi chuyện đã chẳng đi đến bước đường này.

____________________________________

" Ta thấy mình là con nắng
Lây hoay giữa dãi thiên hà
Bay cả đời người vẫn vậy
Tưởng gần mà thực rất xa... "

---------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro