Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi đồng tử của Chaeryeong co lại. Tất cả chai và ly bị Chaeryeong gạt xuống rơi loảng xoảng vỡ tan. Chaeryeong tức giận nhìn thẳng vào mắt Yeji:

- "Cô còn nói được dễ dàng vậy sao?"

Có cần thiết lúc này Chaeryeong sẽ nghe được hay không, Yeji trong lòng tự giễu cười. Cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến giới hạn, Yeji liền loạng choạng đứng dậy để rời khỏi bữa tiệc, cô tìm đến xe của mình và có vẻ muốn lái về nhà. Chaeryeong chạy theo sau leo vào xe, hất Yeji ra khỏi ghế lái và giật lấy chìa khoá, sau đó dậm ga lao vút đi.

- "Này, en định cướp xe tôi sao?"- Yeji say xỉn đập vào vai Chaeryeong.

- "Câm miệng!" - Chaeryeong xô Yeji xuống ghế, cô mất thăng bằng ngã xuống rồi cứ vậy nằm im. Chaeryeong chưa bao giờ nói câu đó kể cả với những kẻ xấu xa nhất. Vậy mà giờ đây lại dùng nó với cô. Chắc Chaeryeong phải ghét Yeji này nhiều lắm. Đau quá. Yeji áp tay vào ngực mình. Lee Chaeryeong, 25 tuổi. Xinh đẹp, quyến rũ, cái gì cũng tốt, nhưng lại vô cùng căm thù Hwang Yeji. Yeji cười lên, ngất ngưởng.

- "Vui lắm sao?" - Chaeryeong nghiến răng quát lên.

- "Đau" - Yeji lảm nhảm trong miệng, rồi gục xuống bên ghế ngủ thiếp đi. Đến khi cô được Chaeryeong kéo xềnh xệch quẳng lên giường thì mới lờ mờ tỉnh lại - "Đây là đâu vậy?"

- "Nhà nghỉ" - Chaeryeong đè Yeji xuống, cởi áo của cô, tìm đến đôi môi tách chúng ta để đưa lưỡi vào vòm miệng.

- "Bật đèn lên đi, tối quá, chẳng nhìn thấy gì cả.." - Yeji thoát khỏi miệng Chaeryeong, lèm bèm. Hơi thở của cô còn đậm mùi rượu, có lẽ cô đang say và không nhận thức được Chaeryeong muốn gì ở mình.

- "Không, tôi không muốn nhìn thấy cơ thể của cô, nó khiến tôi ghê tởm" - Chaeryeong bóp mạnh hai bầu ngực khiến Yeji cong người đau đớn. Cô như chợt tỉnh khỏi cơn say, mau chóng lật Chaeryeong xuống.

- "Muốn ngủ với tôi sao?"

- "Là chiếm đoạt, là cưỡng bức! Đừng nghĩ tôi muốn cô!" - Chaeryeong lại đè Yeji xuống, ngậm lấy đỉnh cắn mạnh.

"Chát". Yeji lập tức tát thẳng vào gò má của Chaeryeong khiến cô ngã sang bên cạnh, đau điếng.

- "Xin lỗi, hôm nay tôi không có hứng" - Yeji đứng dậy lần mò từng nút áo, cài lại chúng, đôi chân tìm đến cửa phòng.

- "Vậy thì làm cho có hứng đi" - Chaeryeong lao đến, vật Yeji ra sàn nhà, móc gói thuốc vừa chôm được của gã trai ở bữa tiệc đổ vào miệng cô. Yeji nhấm nháp chất bột trong miệng một ít, khi định nhổ ra số còn lại thì Chaeryeong đã kịp vớ lấy chai nước, đổ ập vào ép cô uống, không quan tâm cô thở được không,

Chaeryeong áp miệng mình vào, bịt chặt cho tới khi nào Yeji chịu nuốt ngược toàn bộ trở lại họng. Cô chạy tới khoá cửa, vứt chìa khoá vào góc tủ. Yeji bò dậy, đập cửa ầm ầm nhưng chẳng ai chịu mở. Chỉ một lúc sau, Chaeryeong nhận ra sự khác lạ, Yeji tự sờ mó thân thể mình và rên lên. Cuối cùng cuộc vật lộn đã có kết quả, Chaeryeong bế Yeji lên giường, có hứng rồi sao, cùng vui vẻ thôi Hwang Yeji

Chaeryeong từ từ nếm chiếc lưỡi của Yeji, khám phá khoang miệng mà năm năm liền chưa được đụng tới. Vị của Yeji vẫn vậy, ngọt ngào dễ khiến người ta mê muội.

- "Không... Bỏ tôi ra..."

Chaeryeong nhíu mày vì Yeji vẫn còn phản kháng, thay vì rên rỉ hưởng thụ thì cô ấy lại yêu cầu được bỏ ra.

- "Cảm giác này.."- Yeji ưỡn mình trong cơn thèm khát, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gì đó- "Quen quá..."

- "Phải, cô làm việc này nhiều quá rồi, không quen mới lạ" - đốp chát, nhưng có vẻ cô tìm không đúng chủ đề mà Yeji đang miên man nhắc tới.

- "Jin Young!"

- "Chết tiệt" - Chaeryeong gầm lên, anh ta là ai? Đang muốn anh ta sao?

- "Đừng, buông tôi ra" - Yeji động đậy mạnh, cố đẩy Chaeryeong ra khỏi mình- "Jin Young, bỏ ra"

Chaeryeong khựng lại khi hiểu ra câu vừa rồi của Yeji, cô nín thở lắng nghe thêm vài câu nữa.

- "Chaeryeong à, cứu chị..."- Yeji đang điên cuồng bật dậy khỏi giường. Cô lần nữa nhớ lại cơn ác mộng năm năm về trước. Cũng thứ kích thích cháy bỏng này, cũng có một kẻ đè lên và cưỡng đoạt. Yeji luôn sợ hãi mỗi lần cảnh tượng đó tua lại trong trí nhớ. Cô tự hứa sẽ không để mình rơi hoàn cảnh đó một lần nào nữa, vì nó mà cuộc đời cô đã đánh mất Chaeryeong.

- "Yeji, em đây" - Chaeryeong hoảng hốt nắm lấy bàn tay Yeji, vuốt khẽ mãi tóc cô trấn an, nhưng Yeji vùng vằng hất Chaeryeong ra.

- "Bỏ tôi ra, đừng mà..... xin đừng...lại là anh phải không Jin Young, bật đèn lên đi, tôi không muốn..."

Chaeryeong nhảy ra bật đèn, cô mau chóng lại trườn lên giường. Lay mạnh Yeji, hét vào mặt cô ấy rằng hãy nhìn mình đi, chính là Lee Chaeryeong đây.

Jin Young...? Hình như tên này mình có nghe qua, Jin Young, Chaeryeong lập lại cái tên nhiều lần, cố tìm trong kí ức... Phải rồi... Chaeryeong sực nhớ ra điều gì đó. Là kẻ mà cô bắt gặp trên giường của Yeji. "Cảm giác quen" ? "Lại là anh... " ? Những mảnh ghép lắp ráp lại trong đầu Chaeryeong.

"Hoá ra là vậy"... Như vừa tỉnh giấc sau một cơn mê dài, Chaeryeong hít thở sâu. Người con gái bên dưới đang đỏ ửng, quằn quại và van xin Jin Young hãy buông tha cho cô ấy.

- "Là em đây, Yeji, em hiểu hết rồi" - Chaeryeong nhẹ nhàng hôn lên trán Yeji, cô bế Yeji vào phòng tắm, xả nước lên người cô. Nhưng Yeji nhận ra Chaeryeong, cô lao vào với ham muốn đang tràn đầy cơ thể. Chiếm lấy đôi môi, chiếc lưỡi, áp sát vào Chaeryeong và sờ soạng. Chaeryeong tách Yeji ra khỏi mình, ghì cô xuống, kiên nhẫn nhấn chìm thân thể nóng bỏng vào nước.

Thật xót xa... Chaeryeong nhìn Yeji trong cơn đòi hỏi nhục dục. Vậy ra lần đó Yeji cũng bị bỏ thuốc. Chaeryeong bật khóc, Yeji bị chiếm đoạt trong khi bản thân mình lại đổ hết lỗi lên cô ấy. Năm năm để căm hận, bỗng tan như bọt nước. Chaeryeong ôm Yeji vào lòng, nước lạnh ướt đẫm quần áo cả hai, cơ thể của Yeji dần nguội đi. Hàng ngàn điều ước hiện ra lúc này, hàng ngàn cái giá như Chaeryeong nghĩ ra cho thời điểm đó.

Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, tôi đã để mất Yeji bằng cách đó.

Đặt Yeji nằm lại lên giường, Chaeryeong lặng lẽ ngắm nhìn cô thật kĩ.

- "Thời gian qua chị đã làm gì, chị có hạnh phúc không, chồng chị có đối xử tốt với chị không?" - Chaeryeong tuôn ra những câu hỏi nhỏ nhặt. Rồi lại cúi đầu trầm ngâm. Cuộc đời thật trớ trêu, tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo hướng đó. Tại sao vậy? Chaeryeong âm thầm trách móc duyên phận cay nghiệt.

- "Chaeryeong.."- Yeji mở mắt khẽ gọi, cô run rẩy kéo chăn chùm kín cơ thể.

- "Yeji, em đây, em xin lỗi, em xin lỗi.." - Chaeryeong chẳng mấy chốc vỡ oà trong nước mắt, cô trườn đến nắm lấy tay Yeji, siết chặt như sợ cô ấy rút lại - "Yeji, em sai rồi, em biết lỗi rồi, em thực sự rất hối hận... "

- "Không, chị chưa bao giờ trách em cả" - Yeji mỉm cười, lau nước mắt trên gương mặt Chaeryeong.

- "Chị ơi, em phải làm gì bây giờ, em còn có cơ hội ở bên chị không?"

- "Em trưởng thành rồi mà, đâu cần hỏi ý kiến người khác, trông em lớn thật, đến nỗi chị còn không nhận ra mình là chị của em nữa"

Chaeryeong không thể ngừng nước mắt chảy xuống, bây giờ hối hận và biết là quá muộn.

- "Nín đi" - Yeji dịu dàng kéo sát Chaeryeong vào mình, hôn lên những giọt nước mắt mặn đắng - "Chị cũng vẫn là Yeji của em mà"

- "Thật chứ... nhưng... chị đã có gia đình rồi.."

- "Không, chị chưa kết hôn, ai bảo chị có gia đình chứ"

- "Không có sao" - Chaeryeong lau nốt nước mắt ướt át trên mặt mình, gấp gáp hỏi nhỏ- "Nhưng chẳng phải chị từng có thai mà..?"

- "Là... là của Jin Young" - Yeji bối rối quay mặt đi chỗ khác.

- "Sao cơ?"

- "Lần đó... chị đã mang thai của Jin Young"- Yeji lặp lại- "Chị quyết định giữ lại nó, nhưng... em biết đấy, chị chỉ có một mình, chị phải kiếm tiền để nuôi con nữa... Chị tìm được công việc ở công ty, nhưng mọi việc ở nhà chị cũng phải tự làm, nó..nó thực sự khó đối với chị. Chị thử tìm một người giúp việc nhưng họ đòi lương cao quá, nên chị quyết định đến những tháng gần sinh mới thuê. Nhưng... Chị... Chị là một người mẹ tồi.. Chị là người mẹ vụng về nhất thế gian.."

Chaeryeong vùi Yeji vào lòng mình khi cô bật lên những tiếng khóc nghẹn ngào. Không, mình mới chính là kẻ tồi tệ nhất. Yeji bị cưỡng đoạt và mang thai, trong lúc mình bận rộn với việc căm thù thì không hề biết rằng Yeji phải đối mặt với những rắc rối gì. Đúng vậy, Yeji không giỏi việc nhà, nhưng cần tiết kiệm tiền để sinh con, vì vậy mới cố gắng làm tất cả một mình mà không dám thuê giúp việc.. Nhưng cô đã không đợi được cho đến khi đứa trẻ chào đời.

- "Lúc chị bị ngã, chẳng có ai biết cả, chị muốn gọi cấp cứu nhưng đau quá, chị không tìm được điện thoại.. Chị suýt chết trong nhà, nhưng bà lão bên cạnh đã phát hiện vết máu chảy tràn ra cửa, bà giúp chị lấy con ra ... Sơ cứu cho chị..."

- "Được rồi được rồi... Không kể nữa, em hiểu mà" - Chaeryeong vỗ về lưng Yeji, không cần tưởng tượng cũng biết đó là kỉ niệm khủng khiếp nhất của Yeji... Trong rất nhiều kỉ niệm kinh hoàng mà cô ấy đã phải trải qua.

Mọi việc như vừa mới xảy ra. Vòng tay Chaeryeong đang ở đây. Yeji kéo Chaeryeong vào lòng mình, thuyết phục bản thân đây là thật.

- "Ngủ đi, em sẽ mãi bên chị" - Chaeryeong hôn Yeji, nhìn cô ấy ngoan ngoãn khép mí mặt lại. Đợi cho hơi thở Yeji trở nên đều đặn Chaeryeong mới chịu cho phép mình chợp mắt.

Chaeryeong không có một đêm an giấc như mình tưởng, cô lo lắng bồn chồn, cứ sau vài phút lại tỉnh lại xem Yeji còn ở đó hay không. Thật đáng hổ thẹn, thật trẻ con, cô đã cố gắng lạnh lùng để dày vò Yeji những ngày vừa qua. Thậm chí còn định chiếm đoạt cô ấy bằng thứ thuốc chết tiết - nguyên nhân khiến cả hai chia cách. Là năm năm vừa yêu vừa hận, Chaeryeong những tưởng thế giới chỉ có riêng mình đau khổ như vậy. Hoá ra, năm năm qua là mình bị mù rồi!

"Yeji à, em phải làm gì để bù đắp cho chị quãng thời gian qua đây" Chaeryeong rít lên giữa những giấc ngủ chập chờn. Chị ấy ngủ say quá, có lẽ là do thuốc. Khốn nạn. Jin Young là tên nào, mình phải lột da hắn mới bõ, chỉ một cú đấm chảy máu mũi còn quá rẻ.

.

.

.

.

- "Chaeryeong..." - Yeji tỉnh dậy lúc sáng sớm, cô dụi mắt, mỉm cười ngắm Chaeryeong- "Là thật phải không?"

- "Đừng nghi ngờ gì hết" - Chaeryeong rúc vào ngực Yeji, sau đêm mất ngủ thì bây giờ cô thấy buồn ngủ quá đi, lười biếng quá đi.

- "Ở bên Mỹ, em sống thế nào?"

- "Mù quáng và tội lỗi"

- "Bỏ qua vấn đề đó được không, chị muốn biết em đã làm những gì."

- "Em học kinh doanh"

- "Cái đó chị cũng biết" - Yeji cau mày lẩm bẩm.

- "Vậy thì còn hỏi gì nữa" - Chaeryeong siết chặt Yeji, ngoắc cả chân lên người cô, thở đều đặn.

- "Này, chị không muốn ngủ nữa, dậy đi...này...này...."

- "À"

- "Giật mình, tưởng ngủ rồi chứ"

- "Jin Young giờ ở đâu?"

- "Sao chị biết được, chị đã không gặp anh ta từ sau vụ kiện"

- "Vụ kiện nào cơ?" - Chaeryeong ngóc đầu ngạc nhiên

- "Chị kiện hắn!!" - Cô trả lời cộc lốc- "Tội... xâm phạm tình dục"

- "Chị làm cả việc đó?"

- "Sao không dám chứ" - Yeji nhăn mũi bất bình- "Nhưng chị thua kiện"

- "Thất lố bịch" - Chaeryeong vùng dậy, tỉnh hết cả ngủ- "Tên quan toà nào đã xét xử vụ đấy, hắn phải đi tù mới được!"

- "Hình như là có ai đó đứng sau giúp đỡ Jin Young" - Yeji nhớ lại tình tiết vụ kiện của mình- "Tóm lại là chị đã thua... và mất một số tiền vì nó... Chị phải bồi thường thiệt hại nhân phẩm cho anh ta... Tiền thuê luật sư... Kinh phí kiện... Ôi nghĩ lại còn thấy tiếc... Đúng lúc ấy chị lại thiếu thốn, biết vậy không kiện còn hơn..."

Chaeryeong cau mày nghe Yeji kể lể, đầu óc chỉ có một ý niệm là tìm Jin Young về và xé xác hắn ta ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro