Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeryeong và Yeji rời khỏi nhà nghỉ với hàng chục ánh mắt tò mò. Hai cô gái xinh như mộng dắt tay nhau và mỉm cười hạnh phúc.

- "Ashhh, cuộc đời này, điên mất" - Vài gã thanh niên lẩm bẩm cau có.

- "Uây Uây uây, cậu và cô nhóc đó tới công ty cùng một lúc đấy!" - Lia hóng hớt bên cạnh sếp của mình

- "Chung xe nữa" - Yeji không ngại cung cấp thêm thông tin.

- "Ax, chuyện gì xảy ra tối qua?"

- "Chung giường"

- "Omygee  O.O??  hai người định quay lại với nhau à, tình hình tối qua có vẻ ban căng lắm cơ mà?"

- "Chúng tôi đã quay lại với nhau" - Yeji ngửng mặt trả lời, sau đó là một cái nhíu mày thông báo thời giam tán gẫu đã hết. Lia nhanh chóng chuồn đi chỗ khác. Cô len lén nhìn Chaeryeong đang mải mê với công việc. Ôi chán nản, toàn là những cô gái xinh đẹp... Lia thấy họ lại dắt díu nhau lên xe sau khi tan tầm. Hai người này...

.

.

.

.

- "Vâng bố, tối qua con có chút chuyện... Giờ con sắp về rồi... Một chút nữa thôi ạ" - Chaeryeong tắt máy, quay sang mỉm cười với Yeji. Lần thứ hai mang cô ra mắt bố mẹ, nhưng sẽ không bị cho là tình cảm chíp hôi nữa, bố mẹ không thể bám vào đó để ngăn cản cô lần này.

Ông bà Lee ngạc nhiên hết mức khi Yeji lại tay trong tay với con gái mình. Bà Lee ngồi ngẩn xuống ghế sô pha, khi cơn ác mộng của con gái bà kết thúc, cũng là lúc cơn ác mộng của bà bắt đầu.

- "Chaeryeong à, sao con không chịu nghe lời mẹ vậy... sao cứ bám lấy cô gái kia thế hả... Cô ta có gì tốt, nói mẹ nghe đi.."- Bà nức nở lay vai Chaeryeong, mặc kệ cảm giác của Yeji nghe những lời đó có ra sao.

- "Con có thương bố mẹ không hả?" - Ông Lee tức giận quát vào mặt Chaeryeong, đôi mắt tối lại nhìn sang Yeji. Tại sao chúng còn có thể nuôi hi vọng với nhau cho đến bây giờ.

- "Bố, mẹ. Con không phải tới để xin phép, mà để nói chuyện, con đã quyết định là sẽ sống với Yeji."

Câu nói của Chaeryeong khiến bố mẹ cô dừng nói năng vô ích, họ cũng biết Chaeryeong không còn là đứa trẻ dễ dao động như năm năm trước đấy nữa.

- "Cô cũng vậy sao?" - Ông Lee nhìn Yeji hỏi lại lần cuối cùng.

- "Vâng... thưa bác"

- "Cút khỏi nhà!"

Ông Lee đẩy cả hai ra, đóng cửa. Khó khăn kiềm chế không đánh đứa con gái bé bỏng của mình. Ông thực sự, chỉ muốn đánh Chaeryeong cho hả giận.

- "Mình...chúng ta phải làm sao đây" - bà Lee nước mắt lưng tròng nhìn chồng, trông bà như thế đang trải qua một việc kinh hoàng.

Ông Lee lặng lẽ ngồi xuống ghế thở dài. Kể cả việc phải làm nhục cô gái đó mà chúng vẫn không bỏ cuộc. Năm năm trời kể từ khi dứt Chaeryeong ra khỏi cô gái đó, ông không ngừng theo sát cuộc sống của Chaeryeong, chỉ một quyết định sai lầm là trở về Hàn Quốc lại bắt đầu cuốn vào trắc trở. Ông nhìn vợ mình, bà ấy không muốn như vậy, bà không chấp nhận Chaeryeong yêu một cô gái. Bà muốn Chaeryeong có một gia đình hoàn hảo, bà muốn bế cháu ngoại do Chaeryeong cùng với một chàng trai nào đó sinh ra..

- "Mình.. hay lấy chồng cho nó đi.." - Bà Lee hối thúc

- "Nó sẽ không chịu"

- "Hay chúng ta lại sang Mỹ.. "

- "Mình bớt nói hồ đồ đi được không" - Ông Lee bất chợt nổi nóng, rồi lại dịu giọng khi nhìn gương mặt khổ sở của bà- "Được rồi được rồi, tôi sẽ nghĩ cách"

- "Sao nó lại như thế chứ, nó là đứa trẻ ngoan ngoãn! Chaeryeong bé bỏng của chúng ta, nó không thể vì một cô gái mà bỏ rơi chúng ta được"

- "Mình còn nói được thế sao, nó đã 25 tuổi rồi , đâu còn là đứa trẻ suốt ngày làm nũng chúng ta nữa"

- "Mới mấy hôm trước thôi, nó còn gối đầu lên chân tôi xem truyền hình như thế này này" - Bà khổ sở minh hoạ.

- "Có phải do tôi và mình quá nuông chiều nó không, nên nó mới làm theo ý thích như vậy"

- "Nó đã bao giờ hư hỏng đâu ... Chỉ trừ có việc này... Tôi đến chết mất thôi"

- "Chắc nó nghĩ tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương nó, dù gì nó cũng chưa từng phải nếm mùi vị của đau đớn"

- "Mình... mình nói vậy là sao?"

- "Tôi sẽ mang con về cho mình" - Ông vỗ nhẹ lên mu bàn tay vợ, mệt mỏi bước vào phòng.

........................

Chaeryeong lái xe về nhà Yeji. Cô ấy sống trong một căn hộ khác, to, đẹp và tiện nghi hơn ngày xưa. Yeji nói nếu lúc mang thai mà được sống trong căn nhà này chưa chắc đã mất đứa bé.

- "Vậy bây giờ chị mang thai lại đi, có nhà rồi, có em ở rồi" - Chaeryeong mỉm cười chạy theo Yeji vào nhà, nửa thật nửa đùa.

- "Sao em không mang đi" - Yeji lật lọng cãi lại.

- "Này, em bảnh bao thế này nếu mang thai sẽ rất mất hình tượng, với cả, em mà có thai thì chị sẽ phải hầu hạ em tất tần tật. Nào là giặt giũ này, nấu nướng này, bón cơm này, lúc em sinh chị còn phải xách phích nước tã lót chạy theo nữa... Vất vả lắm đấy." - Chaeryeong đá đá vai mình vào Yeji cười cười, cô biết Yeji kém cỏi nội trợ  nhất - "Haizz, tốt nhất, là cứ làm bà bầu đi, em sẽ lo hết"

- "Đúng là..." - Yeji bất bình lườm nguýt thiên thần nhỏ của mình. Chaeryeong lớn thật rồi, rất biết chém gió - "Chị cũng biết nấu vài món rồi"

- "Nhưng chế độ ăn uống của người mang thai khắt khe lắm" - Chaeryeong làm bộ mặt nghiêm trọng. Rồi cô chợt nhớ rằng lúc Yeji mang thai, cô đã rất cô đơn và thiếu thốn tiền bạc. Chắc cô phải hối hận nhiều vì không làm gì được cho đứa trẻ đã mất.- "Yeji này, những chuyện buồn quên hết đi nhé, em hứa từ nay sẽ bên cạnh chị mãi mãi, chăm sóc chị suốt đời, đừng buồn nữa, nhé?"

- "Ngốc" - Yeji nép vào người Chaeryeong. Cô ước điều này là thật, đừng ai mang Chaeryeong của cô đi đâu cả, làm ơn.

Họ cùng nhau làm cơm tối. Lần đầu tiên sau năm năm, Yeji lại tìm thấy hương vị cuộc sống, lại có hình bóng Chaeryeong lăng xăng khắp căn nhà, đi đâu cô cũng thấy mùi của cô, điều đó thật tuyệt vời. Tuy bố mẹ Chaeryeong vẫn còn ác cảm và phản đối gay gắt, nhưng họ sẽ hiểu ra... Chỉ cần cô và Chaeryeong chứng minh được tình cảm, chỉ cần họ nhìn thấy Chaeryeong hạnh phúc.. Yeji tin là vậy.

- "Chị sắp bước vào tuổi trung niên rồi" - Yeji lẩm bẩm săm soi từng nếp nhăn nhỏ trên mặt mình- "Vậy mà trước giờ không để ý"

- "Có phải em phong độ quá khiến chị không tự tin hả?"

- "Cô nhóc này, còn lâu mới so được với chị"

- "Thật không nhỉ.." - Chaeryeong bế xốc Yeji ra khỏi bàn trang điểm, cô mau chóng vòng tay níu lấy cần cổ khi  Chaeryeong di chuyển về chiếc giường ngủ.

- "Chứng minh là hơn chị đi" - Yeji đợi tấm lưng mình tiếp xúc với giường, nhanh chóng lật người đè Chaeryeong xuống cười nham hiểm.

- "Này, đồ ăn gian"

- "Yếu quá, có phải lười tập thể dục không hả" - Yeji luồn tay vào vuốt ve làn da trên bụng Chaeryeong, nó rất thon thả và rắn chắc, chẳng giống với những kẻ thừa mỡ chút nào. Cô đắn đo là Chaeryeong có sử dụng biện pháp hút mỡ nhân tạo nào không, sao có thể có một thân hình hoàn hảo thế này. Cô cúi xuống hôn Chaeryeong trong khi bàn tay lần lên ngực. Chẳng có gì để Chaeryeong băn khoăn tới việc từ chối nụ hôn, cô đáp trả bằng cách cuốn lẫy lưỡi Yeji trêu đùa, kéo Yeji gần hơn để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể, chúng đang nóng dần lên từng giây một.

- "Chị thực sự rất nhớ em" - Yeji thì thào giữa những lần chạm môi, cô bắt đầu cởi bỏ nút áo sơ mi của Chaeryeong, vùi mình vào hõm cổ đẩy căng buồng, bàn tay nâng lên nhào nặn bầu ngực Chaeryeong, nhẹ nhàng, cuốn hút. Chaeryeong khẽ rên rỉ.

- "Chị cứ tưởng cả cuộc đời này không còn được nhìn thấy em nữa"- Yeji tiếp tục với những tâm sự miên man. Chaeryeong đặt nhẹ bàn tay lên eo Yeji vỗ về, nhận thấy nước mắt Yeji đã trào ra ướt đẫm làn da của mình.

- "Đừng khóc" - Chaeryeong nâng Yeji lên nếm hai gò má mặn đắng của cô.

- "Chúng ta sẽ không bao giờ buông tay ra chứ?"

- "Chắc chắn là vậy" - Chaeryeong mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc vàng. Sao có thể từ bỏ được. Quãng thời gian hoang phí vừa qua liệu chưa đủ chứng minh.

- "Chaeryeong, đừng bỏ chị"

- "Không bao giờ, hãy tin em"

- "Chị iu em"

Có thứ gì mà Chaeryeong chưa từng trải qua? Đó là sự hắt hủi của bố mẹ. Và có thứ dù đã trải qua nhiều lần nhưng vẫn không thôi khao khát, mà là càng gần càng muốn, càng xa càng thổn thức. Chaeryeong đủ trưởng thành để nhận thức được cái giá phải trả cho những đêm nóng bỏng bên cạnh Yeji. Chaeryeong sẵn sàng nhận lấy bất cứ thử thách nào. Bởi nắm tay Yeji, cô sẽ vượt qua được tất cả. Người phụ nữ mạnh mẽ của đời cô.

..........................

Buổi sáng thật êm ái, ngọt ngào. Yeji gối lên vai Chaeryeong, lười biếng vì biết phải thức dậy ngay bây giờ. Nhưng Chaeryeong ra sức dỗ dành Yeji bởi một nhân viên mới thì phải có biểu hiện tốt. Yeji đồng ý và cùng Chaeryeong chuẩn bị bữa sáng. Họ đã có thể có một ngày làm việc vui vẻ cùng nhau tại công ty nếu như không có cuộc gọi của ai đó phá bĩnh.

- "Con về nhà một lát đi, bố có chuyện muốn nói"

- "Nhưng con đang trên đường tới công ty, tối nay được không ạ" - Chaeryeong khó khăn liếc sang Yeji đang lái xe, cô ấy đã giảm tốc độ và đặc biệt nghe ngóng khi từ "bố" được cất lên.

- "Chán bố mẹ đến mức đó rồi sao?"

- "Bố, ý con không phải vậy đâu!"

- "30 phút nữa đấy, bố đợi."

Sau đó tiếng ngắt máy lạnh băng. Chaeryeong cắn môi suy nghĩ. Bố rất ít khi ép cô làm việc gì đó, căn bản là cô chẳng bao giờ khiến ba phiền lòng. "Bố có thể làm gì mình chứ"- Chaeryeong lẩm bẩm.

- "Yeji, chở em về nhà đi, hôm nay em xin nghỉ làm."

.

.

.

.

- "CHAERYEONG" - Yeji lo lắng gọi với theo khi Chaeryeong bước ra khỏi xe, chuẩn bị bấm chuông cửa - "Sẽ ổn chứ?"

- "Không sao đâu, nói chuyện với bố xong em sẽ tới công ty tìm chị"

- "Nhớ gọi điện cho chị đấy"

- "Được rồi, em yêu Yeji" - Chaeryeong quay lại thò đầu qua cửa kính ô tô hôn lên trán cô. Yeji liếc đồng hồ, đã muộn màng cho giờ công sở, cô lao vút đi cũng là lúc bóng bà Lee vừa xuất hiện. Không chỉ có hai vợ chồng già trong căn nhà, Chaeryeong nhíu mày nhìn mấy người lố nhố khi vừa được bà Lee dẫn vào.

- "Sao tối vậy ạ? Bật đèn lên đi mẹ... á... chuyện gì vậy...um...mmm"

- "Đưa nó lên xe" - Ông Lee ra lệnh, nhìn Chaeryeong ngất lịm dưới sàn nhà, ông nhặt chiếc khăn tẩm thuốc mê y tế, bần thần đợi những người đứng sẵn sau lưng mình vứt Chaeryeong lên cáng- "Chaeryeong à, Chaeryeong bé bỏng của bố mẹ..."

......................
Ủng hộ fic mới của mình đi mọi người. Cảm ơn mọi người rất nhiều <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro