Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc điện thoại rung bần bật trong đống quần áo vừa thay ra. Chẳng ai thèm để ý. Chủ nhân của chúng lúc này đã khoác lên mình bộ quần áo khác, trông tức cười như chính căn bệnh mà người ta đang gắng sức điều trị.

Rối loạn tâm thần

Tên: Lee Chaeryeong

Tuổi : 25

Giới tính: Nữ

Tình trạng: Nặng,  điều trị đặc biệt

Ngày nhập viện: ...

- "Làm gì mà giờ này không nghe máy.." - Yeji bực bội gọi thêm lần nữa. Kết quả vẫn như lần đầu. Cô chán nản vứt điện thoại xuống bàn làm việc, bóp trán thở dài. Đã sang ca làm việc buổi chiều, cho dù Chaeryeong ở lại ăn trưa cùng bố mẹ thì cũng không thể đánh một giấc ở đó luôn chứ. Nóng ruột không thể tả, Yeji đứng bật dậy, rồi lại ngồi xuống, cuối cùng cũng không chịu được mà đi lại như cày đất trong phòng. Lia la liếm ngó ra ngó vào, mới chỉ mấy ngày trước còn làm như không quen biết nhau, vậy mà giờ không gặp cô nhóc đó có một buổi sáng đã đứng ngồi không yên rồi. Lia đánh lưỡi chậc chậc trong miệng, tỏ ra vừa bị sếp của mình đập tan hình tượng lạnh lùng băng giá.

- "Hoá ra khi yêu thì cũng điên như thường" - Lia hồ hởi tám chuyện với đồng nghiệp, phen này khối gã điên theo mất. Không sao, hết sếp thì còn trợ lý đây.

- "Cậu xem hộ tôi số giấy tờ này" - Yeji kéo Lia ra khỏi giấc mộng, đặt một xấp dày cộp lên tay cô, xong đó khoác áo vội vã chui vào thang máy.

Yeji lái xe tới nhà Chaeryeong, bấm chuông liên hồi nhưng  không có ai ở nhà. Vậy là Chaeryeong đã rời khỏi đây rồi. Hoặc gia đình họ cùng nhau đi đâu đó. Vậy thì cũng phải báo cho cô một tiếng chứ. Bất an cứ vậy chồng chất, Yeji đứng đợi ở cổng thêm nửa tiếng nữa nhưng vẫn không ai xuất hiện. Hay là Chaeryeong bị tai nạn...OMG, không được nghĩ vớ vẩn, Yeji đánh chan chát vào trán. Nếu bây giờ mà Chaeryeong đột nhiên có mặt bên cạnh cô, đẹp đẽ lành lặn thì dễ cô phải đập nát tươm cái mặt ấy ra mới được. Thật là khiến cô lo lắng đến phát điên.

Hay họ lại mang Chaeryeong sang Mỹ? Yeji túng bẫn leo lên xe trở ra sân bay. Dò tìm tất cả chuyến bay tới bất cứ nơi nào của Mỹ vào chiều hôm nay. Đứng chờ chực khu vực ra vào một cách kiên nhẫn, chẳng có chuyến bay nào cô tìm thấy Chaeryeong cả. Thất thểu và kì quái, Yeji bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người xung quanh, ngồi bệt xuống một góc. Chiếc điện thoại vẫn im hơi lặng tiếng, Yeji cố gọi thêm lần nữa, vô ích, Chaeryeong không nghe máy. Cô đành về nhà khi trời chuyển tối, hi vọng nhỏ nhoi là Chaeryeong đã ở đó và chỉ biến mất để trêu chọc cô một chút, nhưng không, căn nhà lạnh lẽo vắng ngắt. Giờ thì Yeji thực sự biết có điều gì đó bất ổn. Chẳng lẽ ông bà Lee bắt cóc Chaeryeong thật. Nhưng họ đâu phải người có hành động gì quá đáng, năm năm trước, chẳng phải họ luôn tỏ ra đáng kính trọng? Thậm chí đã suýt chấp nhận cô, nếu chuyện đó không xảy ra...

Điện thoại Yeji nhận vài tin nhắn quảng cáo, nhiều cuộc gọi từ trợ lý, thậm chí cả giám đốc. Cô mệt mỏi giải quyết công việc mà mình bỏ dở ngày hôm nay vào chút thời gian của buổi tối. Nhìn lên đồng hồ đã sắp chuyển ngày mới. Cô bấm số Chaeryeong gọi thêm lần nữa. Lần này thì máy nằm ngoài vòng phủ sóng. Chỉ có thể là nó hết pin, Yeji suy đoán, rồi tự dỗ mình vào giấc ngủ.

Sáng sớm Yeji giật mình tỉnh dậy, đêm chiêm bao quá nhiều, miên man về những trường hợp có thể xảy ra với Chaeryeong. Cô mấy lần mò dậy uống nước, kiểm tra điện thoại, rồi lại thất vọng chìm vào cơn mơ tiếp theo.

Theo lời giám đốc, Yeji không được phép vắng mặt hôm nay, thôi được rồi, cuống lên cũng chẳng giải quyết được gì. Yeji dặn lòng cố gắng làm nốt công việc. Dù sao cũng phải kiếm tiền. Chuyến công tác trong ngày kết thúc lúc 10 giờ tối, mệt mỏi và căng thẳng, nhưng Yeji quyết định tìm tới nhà Chaeryeong lần nữa. Sau một hồi bấm chuông, bà Lee trở ra.

- "Cháu chào bác ạ" - Cô cúi đầu thật thấp, tim nhảy nhót trong lồng ngực.

- "Tìm Chaeryeong phải không"

- ".. Vâng ạ"

- "Nó bị ốm"

- "Sao... sao cơ ạ...?" - Yeji lắp bắp, có thể đổ bệnh nhanh như vậy sao.

- "Có muốn thăm nó không?"

- "Cháu... có ạ.."

- "Vậy, tôi đi nhờ xe cô được chứ?"

- "Dạ... tất.. tất nhiên là được ạ"

Yeji lúng túng mở cửa xe mời bà Lee ngồi vào, lúc cô ngoái đầu định hỏi Chaeryeong ở đâu, bà đã nhanh miệng nói trước. Yeji lại cúi đầu thật thấp mặc dù đang ngồi trong xe, vội vàng dậm ga phóng đi. Nhưng cô chợt nhớ tới tuổi tác của bà, nên cố gắng đi với tốc độ chậm nhất có thể. Chỉ dám nhìn bà qua gương, đúng là rất giống Chaeryeong. Cô lại nhớ tới việc khác, rằng quên không hỏi Chaeryeong bị bệnh gì. Thôi thì cứ tới nơi đã, lúc đó hẵng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro