Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện, có một khu dành riêng khoa tâm thần. Và lại có khu vực riêng khác nữa cho những bệnh nhân đặc biệt. Chaeryeong lơ mơ tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, xung quanh trắng tinh, vài dụng cụ kì lạ. Đầu óc hơi lười biếng vì tác dụng của thuốc. Còn mình thì ăn vận hết sức xấu xí.

- "Có ai ở ngoài không?" - Chaeryeong mò dậy đập cửa ầm ầm. Vài giây sau, ba bốn người mặc áo blu bước vào, ông Lee đứng cạnh một vị trông có vẻ là bác sĩ chính.

- "Con không cần thắc mắc gì cả, đây là bệnh viện, khoa tâm thần" - Ông Lee nói nhanh trước khi Chaeryeong kịp mở lời.

- "Cái.. cái gì? Tại sao lại đưa con vào đây?"

- "Con bị bệnh thì phải vào thôi"

- "Bệnh? Bố có nhầm không"

- "Bố hỏi con, con có yêu Hwang Yeji không?"

- "Con có ạ"

- "Không hối hận chứ?"

- "Không bao giờ!"

- "Vậy con sẽ điều trị ở đây cho đến khi nào hết yêu cô gái đó"

- "Bố nói gì lạ vậy" - Chaeryeong chạy tới chỗ ông Lee kêu lên bất mãn. Nhưng những kẻ xung quanh nhanh hơn túm lấy cô, đặt cô vào một chiếc ghế chằng chịt dây ống - "Bố, họ làm gì con vậy? Thả tôi ra, tôi đâu có bị bệnh chứ, tôi hoàn toàn bình thường, thả tôi ra đi, bố... bố... chuyện này là sao?"

Vị bác sĩ đứng gần ông Lee ra tín hiệu gì đó cho cấp dưới, họ bịt những đầu dây điện lên hai thái dương Chaeryeong. Theo chỉ đạo của bác sĩ trưởng, từng đợt sốc tác động lên đầu Chaeryeong. Cô choáng váng. Ban đầu Chaeryeong còn kêu gào, giẫy giụa. Nhưng dòng điện được tăng lên. Khiến sau mỗi cú giật Chaeryeong chỉ có thể há hốc miệng cố tóm lấy hơi thở cho mình. Cảm giác thật kinh khủng, đến nỗi mỗi lần có dấu hiệu chiếc máy được đóng công tắc, Chaeryeong đã sợ đến chết khiếp trước khi tê liệt vì dòng điện sốc thẳng vào não.

- "Dừng lại đi, đau quá!!" - Chaeryeong hét lên khi bàn tay người bên cạnh lại sắp sửa ấn nút.

- "Con đã tỉnh ra chưa?" - Ông Lee giơ tay ngăn bác sĩ.

- "Bố muốn gì chứ?"

- "Nói là con không yêu Hwang Yeji cho bố nghe"

- "Con sẽ không từ bỏ chị ấy.. AAAAAAAAAAAAAAAA"

Chaeryeong rú lên vì đau đớn. Sau cơn sốc điện, Chaeryeong gần như ngất lịm đi, mặc dù vẫn loáng thoáng nhận thức được người ta gỡ cô ra khỏi chiếc ghế, vứt lên giường. Cô cố mở mắt nhưng tất cả dừng lại với tình trạng hé ra được chút trắng hếu, con ngươi của Chaeryeong hoàn toàn mất tích. Thân thể khô khốc, kiệt quệ, Chaeryeong buông xuôi trôi vào cơn mê.

Có người túc trực bên phòng bệnh của Chaeryeong mọi lúc, bất cứ khi nào Chaeryeong đòi xông ra họ lại nhét vào miệng cô những viên thuốc đắng ngắt. Chỉ một lúc sau đầu óc lại tê liệt uể oải. Mỗi lần tỉnh dậy, Chaeryeong đều cảm thấy não bộ của mình ở trong trạng thái chao đảo, ngớ ngẩn. Việc của cô là ngủ hoặc nằm ngoan ngoãn trong phòng. Ông Lee có đến gặp cô một lần vào lúc khá khuya. Lại hỏi cô rằng có yêu Yeji không. Chaeryeong kêu gào thảm thiết khi những người mặc áo blu trắng xốc tay cô đặt lên chiếc ghế. Rất sợ hãi, đó là tình trạng của Chaeryeong lúc này. Cảm giác bị điện sốc vào não thực sự rất kinh khủng.

- "Giờ thì sao, con còn yêu cô ta không?"

Chaeryeong gục gặc đầu mình, đơn giản là không thể giữ nó thẳng được nữa.

- "Con chỉ cứng đầu khi còn khoẻ mạnh thôi, để bố xem con trụ được đến bao giờ!"- Ông Lee dậm những bước chân lạnh lẽo ra hành lang. Chaeryeong lại được vứt lên giường. Rũ rượi như một kẻ say bí tỉ. Bụng sôi cồn cào, người ta cho cô uống đủ thứ thuốc nhưng lại không mang thức ăn đến. Dù thế đi nữa, cô tự nhủ bản thân phải thắng. Không được kêu nửa lời, Lee Chaeryeong.

Sáng hôm qua còn ẵm Yeji trong vòng tay, vậy mà hôm nay... Chaeryeong mở đôi mắt lờ đờ, rùng mình khi nhìn vào chiếc ghế điện. Dạ dày lại lục bục đòi ăn, Chaeryeong muốn ăn quá đi, cố lết ra khỏi giường lần mò tới cửa đập phá. Người ta, như kịch bản sắp sẵn hôm qua chỉ cần diễn lại: Nhét thuốc và đổ nước vào họng. Chaeryeong điên cuồng vơ lấy cốc nước thừa trên tay vị bác sĩ, uống sạch. Dù sao có nước vào bụng cũng đỡ đói hơn.

Ông Lee đến thăm Chaeryeong vào sau bữa trưa, mặc dù cô vẫn chẳng được phục vụ hạt cơm nào, hai ngày nay cô không có "bữa trưa".

- "Chaeryeong à, con đói không?"

Chaeryeong gật đầu mắt sáng rực nhìn bố mình.

- "Vậy con còn yêu Hwang Yeji không?" (Ui là trời nhây thiệt chớ)

Chaeryeong tức tưởi quay mặt đi, nước mắt chảy ròng xuống gối.

- "Nói là không yêu, bố sẽ cho con ăn"

......

- "Bác sĩ à, chắc bệnh nó còn nặng lắm"- Ông Lee bình thản bỏ Chaeryeong nằm lại trên giường trước khi kết luận tình trạng của con gái cho vị bác sĩ trưởng.

- "Sốc điện cô ấy đi"

- "Không... làm ơn.." - Chaeryeong run rẩy van xin. Vô ích. Chaeryeong yếu đi nhiều so với hôm qua, chỉ sau vài lần cô đã mất hết thần trí. Sợ lắm rồi, đến nỗi chỉ cần vô tình nhìn thấy ghế điện là Chaeryeong đã cảm tưởng cơ thể mình co giật. Nhưng Chaeryeong tự nhủ không được từ bỏ. Không buông tay Yeji ra. Bố sao có thể sốc điện mình cả đời được. Nhếch mép nở nụ cười đắc thắng nhưng méo mó, Chaeryeong lại tan dần vào mê man.

- "Nó chịu được đến bao giờ chứ!" - Ông Lee hé cửa nhìn con gái, rít qua khẽ răng.

- "Có lẽ nên chuyền dinh dưỡng cho cô ấy"

- "Bác sĩ cứ mạnh tay, chỉ cần nó không chết là được"

- "Tôi hiểu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro