Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười một giờ đêm.

Chaeryeong thấy âm thanh lạo xạo bên ngoài, cô nhận ra tiếng mẹ. Nỗ lực ngóc đầu lên, nhưng mờ quá. Cô lại buông mình xuống, xuôi theo đau đớn và tê liệt đang dày vò cơ thể.

Ồn quá, Chaeryeong thấy hai tai ù đi... Nhưng... Là giọng của Yeji. Gắng hết sức mở mắt một lần nữa, đúng là Yeji thật. Chaeryeong mỉm cười với Yeji. Nghe rõ mồn một tiếng Yeji đang gọi mình. Người ta lại đặt cô ngồi lên ghế điện.

- "Bỏ ra" - Chaeryeong cuống quýt vùng vẫy, không được để Yeji trông thấy cảnh này. Phải tỏ ra là mình thật ổn. Nhưng điện lập tức xông vào khiến từng tế bào trên cơ thể Chaeryeong hoảng loạn. Chúng la hét sợ sệt, đua nhau chạy trốn. Đau đớn bao trùm cơ thể, đầu óc choáng váng, mơ hồ.

- "Các người làm gì Chaeryeong vậy, thả em ấy ra" - Yeji gào lên, toan nhảy bổ vào phòng. Cô bị giữ lại một khoảng đủ xa để chắc chắn Chaeryeong trong cơn tra tấn không thể nhận ra.

- "Nó bị bệnh"- Bà Lee trả lời- "Nó phải được điều trị"

- "Nực cười, em ấy thì có bệnh gì chứ, hai người muốn giết Chaeryeong sao?"

- "Tôi chỉ muốn tốt cho nó"- Ông Lee điềm tĩnh giải thích.

- "Mù quáng" - Yeji lắc đầu chua chát- "Thả Chaeryeong ra đi, đừng làm tổn thương em ấy như vậy"

- "Nếu cô rời bỏ con bé sớm hơn, thì nó đâu phải chịu cảnh này"

- "Ông muốn tôi biến mất đúng không"

- "Bây giờ thì muộn quá rồi" - Ông Lee nhìn Chaeryeong tiếp tục lả đi vì sốc điện trong lúc Yeji tìm mọi cách gỡ bỏ sự kìm kẹp- "Cô nhìn đi, có thấy xót xa không, cô muốn nó phải chết vì cô mới chịu buông tha à?"

- "Dù có chết, tôi cũng chết cùng em ấy, đừng bao giờ nghĩ tới việc tôi buông Chaeryeong ra"

- "Cô không phải là người quyết định ở đây!" - Ông quay sang nhìn thẳng vào Yeji- "Tôi sẽ khiến nó chịu mọi đau đớn cho đến khi nó từ bỏ"

- "Chaeryeong sẽ không từ bỏ tôi"

- "Nếu nó đồng ý thì sao, lúc đó..."

- "Tôi đã bão là em ấy sẽ không từ bỏ tôi, các người nghe rõ không! Vì thế dừng ngay cái việc điên rồ này lại" - Yeji cắt ngang lời ông Lee. Hết, giờ thì không còn sự kính trọng nào nữa, họ thật tồi tệ và xấu xa.

- "Tôi chỉ cho cô biết là hiện giờ nó như thế nào thôi, cô về được rồi"

- "Tôi phải mang em ấy ra khỏi đây" - Yeji ương bướng cố thoát khỏi bốn cánh tay lực lưỡng đang bám chặt mình- "Dừng lại, các người không được phép làm vậy, bỏ tôi ra. Chaeryeong đẹp đẽ đến thế, đáng yêu đến thế, tại sao lại biến em ấy thành bệnh nhân tâm thần được chứ? Trả Chaeryeong cho tôi, này...nghe thấy gì không hả... không...tôi không đi đâu hết..."

Mặc cho Yeji chống cự kịch liệt, họ vẫn tống cổ cô ra khỏi phòng điều trị đặc biệt. Cô tiếp tục tiến vào, đấu tay bo với mấy bác sĩ phụ trách, sự làm ồn của cô rắc rối đến nỗi người ta phải gọi bảo vệ.

- "Người yêu tôi không có bệnh, em ấy chỉ đơn giản là yêu tôi, LÀ YÊU TÔI, nghe rõ không hả? Các người có quyền gì mà giam em ấy ở đây. Tôi sẽ kiện các người!! Buông ra...BUÔNG RA…."

Cuối cùng, cảnh sát được gọi tới và Yeji có khả năng bị khép vào tội quấy rối bệnh viện. Sáng hôm sau Lia đã bảo lãnh để Yeji được về nhà. Nhìn vị sếp lạnh như băng cắn móng tay run rẩy, Lia không khỏi trợn mắt thở dài. Nhưng khi cố động vào người, Yeji lại giật nảy mình đẩy cô ra.

- "Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé" - Lia nghiêng ngó thăm dò, cuối cùng nhún vai bỏ đi, thiết thực nhất là giúp Yeji xử lý việc ở công ty.

Một đêm trắng xoá trong phòng tạm giam khiến khuôn mặt Yeji trắng bệch, tô rõ màu thâm quầng dưới hốc mắt. Chaeryeong đang bị gia đình hành hạ để từ bỏ cô. Điều đó, nếu nói không cô tủi thân thì là nói dối. Nhưng tủi thân rồi thì sao, Chaeryeong cũng đang đấu tranh, cô không chấp nhận để bản thân lùi bước. Thật vô lý là họ có thể tống một con người khoẻ mạnh vào bệnh viện và làm những việc phản khoa học với thiết bị sốc điện ấy. Chẳng phải nó dùng để cứu người hay sao?

Yeji trang điểm lại gương mặt nhợt nhạt và tìm đến một văn phòng luật sư. Cô sẽ kiện ông bà Lee. Dù là một chút hi vọng để Chaeryeong được cứu thoát ra khỏi bệnh viện, cô nhất định không từ bỏ.

Yeji lang thang đến rất nhiều văn phòng luật sự trên khắp thành phố, cuối cùng cũng chọn cho mình một điểm dừng mà cô cho là tỷ lệ thắng kiện được đảm bảo cao nhất. Lúc bước ra khỏi cửa, Yeji vô tình đụng phải một cô gái thấp hơn mình, chỉ tầm vài phân thôi. Cô gái nhỏ cúi đầu lia lịa xin lỗi, trông khá bối rối, hình như người này đang có tâm trạng bất an mới lúng túng như vậy. Yeji bật cười khẽ khi nhận ra mình có quen biết cô gái này... Thậm chí cô ấy từng là ân nhân.

- "Shin Ryujin?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro