Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Ryujin?"- Yeji nheo mắt định thần nhìn kĩ lần nữa, giờ thì chắc chắn cô gái trước mặt chính là người bạn thân nhất trước đây của Chaeryeong.

- "Ủa.. chị Yeji?"

- "Lâu rồi không gặp, em có khoẻ không?"

- "À, em... ờ... cũng tạm được"- Ryujin gãi đầu tỏ vẻ chán nản với nụ cười gượng trên môi.

- "Em tới đây có việc gì vậy?"

- "Ừm.. cũng xong rồi, chúng ta ra đâu đó nói chuyện nhé"

Lời gợi ý hợp lý. Yeji gọi cà phê cho mình, còn Ryujin tu ừng ực ly nước hoa quả cứ như đang trải qua một thời kỳ đói khát.

- "Trông em có vẻ không được khoẻ" - Yeji e dè hỏi thăm. Mặc dù nét búng ra sữa vẫn không thay đổi, nhưng Ryujin  trông rất hốc hác và mệt mỏi.

- "Em vừa bị vỡ nợ" - Ryujin nhăn nhó vò đầu- "Nhóm chúng em lập một công ty nhỏ, sau khi nhận hợp đồng, một tên trong nhóm ôm hết vốn chạy mất, thật là... Em đang chết đói đến nơi rồi đây, nếu không tìm được hắn thì tụi em mắc cạn cả rồi, thật là chán nản quá đi"

- "Em tới văn phòng luật sư là vì vụ này hả?"

- "Vâng, nhưng họ cũng chỉ bảo phải bắt được tên chạy trốn đã, nếu không tụi em phải gánh trách nhiệm. Điên mất! Từ hồi ra trường tới giờ em đã cố công dành dụm, tiết kiệm, làm việc suốt ngày mới có được chút đỉnh, vậy mà..."

- "Chị rất tiếc, Ryujin"

- "Hức... Giờ em chưa biết phải chèo chống thế nào nữa. Nếu biết chuyện ba mẹ em sẽ lo lắng lắm, họ vất vả nuôi em đến giờ.. " - Ryujin tiu nghỉu xoay xoay ống hút trong ly nước, có vẻ cô vẫn cố giấu gia đình để tự lo rắc rối này. Hồi đó, Yeji biết rằng gia đình Ryujin không hề dư dả như nhà họ Lee.

- "Cứ từ từ giải quyết, cảnh sát sẽ bắt được hắn thôi"- Yeji đặt lên mu bàn tay Ryujin khẽ trấn an - "Tương lai của em còn dài, chỉ cần đừng bỏ cuộc là được"

- "Vâng..haha...haha" - Ryujin cố bật lên vài tiếng cười, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô lấy lại bình tĩnh, hỏi nhỏ - "Vậy, thời gian qua chị sống tốt chứ?"

- "Cũng có vài việc không như mong đợi" - Yeji nhấp một ngụm cà phê, tự lừa dối bản thân rằng mình vẫn đang bình tĩnh trong hoàn cảnh hiện giờ.

- "Chị...với Chaeryeong...ừm...ý em là..."

- "Còn em, vẫn là bạn tốt của Chaeryeong chứ?"

- "Ash, cậu ta sang Mỹ nhưng không thông báo gì với tụi em hết, cứ vậy đột ngột mà đi không ai biết. Mãi năm sau mới thấy liên lạc chút ít, hình như Chaeryeong về nước rồi, nhưng em chưa gặp cậu ấy lần nào"

- "Chị đã gặp Chaeryeong"

- "Thật sao, hai người..."

- "Bọn chị quay lại với nhau rồi"

Ryujin sặc nước. Phát hiện mình quá vô duyên, Ryujin liền thấm miệng, lén lút nhìn sắc mặt của Yeji. Chẳng phải khi phát hiện Yeji ngủ với người yêu cũ Chaeryeong mới bỏ sang Mỹ sao..?

- "Nhưng... đang có chút rắc rối... Ryujin à, em tới thăm Chaeryeong được không...họ không cho chị vào đó nữa.."

Ryujin trợn tròn mắt khi nghe Yeji tường thuật tình trạng của Chaeryeong. Cô biết tới gia đình Lee bởi sự giàu có và tấm lòng đôn hậu. Tra tấn Chaeryeong ư? Chuyện này thật khó tin. Được, vậy thì mình thử đi xem sao.

........................

Khu điều trị đặc biệt, yên ắng, tĩnh lặng. Bởi nếu có làm ồn thì cũng phải ngậm miệng lại bằng thuốc.

Chaeryeong tiến tới tâm trạng miễn phân biệt ngày hay đêm, trước mặt chỉ là mờ ảo. Ngày thứ ba không bỏ bụng bất cứ thứ gì. Vậy mà cô cứ tưởng phải mấy tháng rồi, thời gian trôi thật là lâu. Chiếc giường bắt đầu bốc mùi. Mùi mô hôi đổ ra cộng thêm thành phần của các loại thuốc an thần, đây đối với cô là một thứ mùi khủng khiếp, rồi còn cả mùi nước mắt, thậm chí là mùi nước tiểu khi mà cô không đủ sức thải chúng trước khi chúng rỉ ra. Bẩn quá...

Đói nữa, Chaeryeong rền rỉ. "Cho con ăn đi" , cô vứt bỏ sĩ diện cầu xin. Nhưng để được ăn, thì Chaeryeong phải trả lời một câu hỏi khiến bố cô hài lòng. Một câu hỏi được lặp lại đến độ nó sắp trở thành câu nói vô nghĩa nhất mọi thời đại.

Ông Lee không thể để Chaeryeong chết, cô biết điều đó, ông chỉ muốn cô sống lay lắt để hỏi cái câu hỏi ngớ ngẩn ấy mà thôi. Cứ cảm thấy như một sinh vật cấp thấp không có xương sống vậy. Xương sống ơi mày đâu rồi, Chaeryeong cựa quậy để tìm thấy vị trí của nó. Bởi cơ thể như đang nhão ra thành một đống vô tích sự.

Cảm giác thật tồi tệ.

Lại bị sốc điện, đau đớn và khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì khác.

- "Con còn yêu Hwang Yeji không?"

- "Có"- Chaeryeong thều thào.

Lại tê tái trong từng mô não. Bao giờ mới kết thúc.

Đau quá, đau quá, Chaeryeong bật khóc. Chaeryeong chưa bao giờ phải chịu đau lâu như thế này, cũng chưa một ngày phải nhịn đói.

Sang ngày thứ tư, ông Lee cuối cùng cũng mang một bát cháo tới và bón cho Chaeryeong ăn. Bát cháo hết veo với tốc độ chóng mặt.

- "Muốn ăn nữa không?"

- "Nhưng con vẫn yêu Yeji" - Chaeryeong trả lời trước khi ông Lee kịp dẫn dắt vào bất cứ vấn đề nào. Cậu bật ngửa lên giường, liếm mép và chìm vào giấc ngủ.

Ông Lee với đôi mắt xám xịt bước ra ngoài. Nhiều đêm qua, vợ ông không ngừng khóc trong mơ. Tình yêu của lũ trẻ, chắc cũng giống như ông trao cho bà ngày xưa. Không, ông yêu bà hơn chúng bây giờ. Ông sẽ không để ai làm bà khóc, ngay cả với Chaeryeong bé bỏng. Bố không cho phép.

Bát cháo mang lại chút tỉnh táo cho Chaeryeong, cô có thể vực mình dậy nhìn chàng trai trước mặt. Anh ta thản nhiên ngồi xuống ghế, vắt một chân lên chân còn lại khẽ đung đưa.

- "Han, anh tới đây làm gì?"

- "Cái con bé này, anh tới xem em đã tỉnh ra chưa"

- "Không phải việc của anh"- Chaeryeong thả người xuống giường, lim dim mắt như để tiết kiệm năng lượng.

- "Đau lắm phải không, không chịu được thì từ bỏ đi"

- "Không bao giờ"

- "Thật ngốc nghếch, kiếp trước anh em chúng ta nợ Yeji hay sao, nếu em cứ cố chấp, thì chỉ có chịu thiệt thôi"

- "Em đang đấu tranh anh không thấy sao"

- "Em đang lao đầu vào chỗ chết thì có, hay là cứ nhận bừa với bố là không yêu cô ta đi, thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất"

- "Tưởng ai cũng bỉ ổi như anh sao? Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, ngay bây giờ em sẽ chứng minh cho bố thấy..."

- "Này, này, thôi ngay cái kiểu đó đi, anh chỉ tới đây khuyên em thôi! Cả hai nên buông tay nhau ra, như vậy sẽ sống tốt hơn"

- "Nực cười, chả phải ngày xưa anh cũng dùng mọi cách có được chị ấy sao"

- "Vậy chẳng phải lúc ấy anh mù quáng sao? Em lại muốn giống anh ngày xưa? Xem anh bây giờ đi, vợ con, tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, anh có thiếu thứ gì không? Chaeryeong à, Yeji sinh ra không phải dành cho em..."

- "Im đi, hồi đó anh khác, bây giờ tôi khác! Anh thì biết tình yêu là gì mà lấy ra so sánh chứ"- Chaeryeong vẫn nằm yên trên giường nhưng cô gào lên như thể muốn vỡ cổ họng.

- "Ha..haha..."- Han bật cười ngất nghểu- "Nhóc con, anh còn hẹn hò với Yeji trước em cả năm trời đấy"

- "Thì sao?"- Chaeryeong hất tay lên không trung gạt phăng thứ gì đó vô hình- "Lee Han! Anh còn dám nhắc đến việc từng là người yêu của Yeji sao...  Đừng tưởng tôi quên rồi nhé! Đêm ấy anh dám đánh Yeji, tôi còn chưa tính sổ với anh, anh tưởng một phát đạn vào chân là đủ à, tôi phải... Tôi phải đấm cho anh biết tay"

Chaeryeong chồm dậy lao vào người Han, cả hai ngã nhào xuống sàn nhà. Han dù bực dọc vẫn phải đỡ Chaeryeong dậy, hất cơ thể mềm nhũn trở lại giường.

- "Thật là cứng đầu" - Han cằn nhằn- "Dù sao anh cũng tới đây để khuyên em thôi, nếu em không chịu nghe thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, lúc đó đừng có mà trách móc..."

- "Ai thèm anh quan tâm chứ" - Chaeryeong ngồi bật dậy rồi lại nằm xuống, mệt quá, tốt nhất là tiết kiệm, tiết kiệm, năng lượng có hạn, hãy tiết kiệm - "Han, đồ xấu xa, anh chẳng bao giờ có được tình yêu đúng đắn cả, đối với anh, yêu là cứ phải thoả mãn xác thịt có phải không? Anh đã làm chuyện đó với bao nhiêu phụ nữ hả, anh có nhớ hết không"

- "Yah, đừng có thấy anh nhường nhịn mà quá đáng nhé"

- "Đối với tôi, dù chỉ có nhìn ảnh của Yeji suốt đời, tôi vẫn có thể yêu chị ấy. Dù có năm năm không chạm vào, tôi vẫn yêu chị ấy. Dù Yeji ngủ với người đàn ông khác, dù cả việc có con với hắn... Tôi vẫn... Tôi vẫn... luôn luôn yêu chị ấy. Khốn nạn... Huhu... Hức...Cái thứ tình yêu rẻ tiền của anh đừng có mang ra so sánh với chúng tôi...Han, anh đứng lại, tôi còn chưa đập anh đâu, đứng lại... Huhu..."

Chaeryeong khóc nức nở từ bao giờ, cô vung vẩy tay chân khi Han biến mất sau cánh cửa.

- "Anh là đồ thất bại, anh còn khoe hẹn hò với Yeji cơ à? Anh có biết tôi và chị ấy hạnh phúc như thế nào khi lén lút sau lưng anh không? Rất hạnh phúc đấy anh biết không! Anh có biết chúng tôi có nhiều kỉ niệm đến thế nào không, anh đứng lại cho tôi, tôi sẽ kể cho anh ba ngày ba đêm. Nói tôi từ bỏ à, đừng có mơ... Đừng có mơ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro