Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeji bỗng rời khỏi ghế, mò mẫm tới tủ lạnh xách rượu trở lại. Cô rót ra từng ly và hớp cạn. Cứ thế, Han trân trân đứng nhìn chai rượu vơi dần.

- "Han này" - Yeji lên tiếng với chất giọng ngà ngà - "Tôi cũng sợ lắm chứ"

- "Gì chứ, như em mà cũng sợ sao?"

- "Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi" - Nốc nốt ly rượu , Yeji cười nhạt - "Mà dù có là thánh cũng phải sợ, phải làm gì khi người mình yêu đang bị hành hạ trong đó chứ"

- "Từ bỏ" - Han nhún vai gợi ý.

- "Tình yêu , là gì chứ?"

- "Đừng hỏi anh, Chaeryeong đã đuổi cổ anh ra vì cho rằng anh chẳng biết tình yêu là gì"

- "Thật hài hước" - Yeji tiếp rượu cho mình, tự cạn ly với không khí - "Nghe này, khi trợ lý của tôi hỏi mẫu người của tôi là gì, tôi đã nói, không phải đàn bà, không phải đàn ông. Nghe nực cười không. Đúng vậy đó, chẳng là gì cả... ngoài Chaeryeong.. mẫu người của tôi là Chaeryeong... tình yêu của tôi, không phải là giới tính, không phải vì tiền bạc, nó chỉ đơn giản là cảm giác với một người. Muốn ở bên cạnh người đó, muốn làm người đó hạnh phúc, muốn che chở, muốn...ực ..." - Hơi men dồn lên cổ họng khiến Yeji nấc lên.

- "Hiểu rồi" - Han thở mạnh bằng mũi, còn đối với anh, yêu là phải...

- "...Làm tình..."

Yeji hoàn thành câu nói dang dở sau khi nấc xong, cô gục đầu xuống bàn, nấc thêm vài cái nữa.

Hoá ra cũng có điểm tương đồng, Han gục gặc đầu, vuốt cằm xuýt xoa.

- "Nah...Sao anh không ngăn họ lại hả...Hay là anh cứu Chaeryeong ra đi. Han à, anh giúp tôi lần này được không, tôi sẽ đưa Chaeryeong đi thật xa" - Yeji lại bật dậy, chỉ tay vào Han đề nghị.

- "Anh không bao giờ làm trái ý bố mẹ"

- "Kể cả việc Chaeryeong bị họ hành hạ sao"

- "Kể cả thế"

- "Sh..Sh.i.t...Anh là đồ tồi, anh chết đi" - Yeji lầm bầm chửi rủa, trông chẳng có vẻ gì là còn tỉnh táo

- "Anh phải làm sao chứ" - Han bất lực than thở - "Anh không muốn bố mẹ buồn, anh và Chaeryeong... Tụi anh chưa bao giờ cãi lời họ trong bất cứ việc gì... Nhưng con bé đã trừ lần này ra, khuyên nó không được, khuyên em không được... Ehh... Thật là... Thôi nào, đứng có uống nữa"

- "Nhưng tôi buồn, nếu không uống tôi không ngủ được đâu" - Yeji giành lại rượu từ tay Han, giọng nói vang lớn đến tội nghiệp -"Cho tôi say đi mà, nếu không, tôi sợ mình sẽ tìm đến cái chết mất"

- "Em nói cái gì vậy, bỏ ra.."

- "Thật đấy" - Yeji không khóc, cô giương mắt nhìn Han - "Thế anh nghĩ cái gì cứu vớt tôi mỗi lần tôi tuyệt vọng hả, năm năm qua, tôi là fan trung thành của rượu đấy"

Han nhói đau. Nhưng nhoáng một cái, Yeji đã đổ người lên ghế, mềm nhũn. Anh ta nhanh chóng giật nốt chai rượu ra tay cô. Xốc người cô lên toan tìm phòng ngủ. Ryujin cũng vừa bước vào, bất giác la lên và vớ lấy đôi giày vừa của của mình, tiến đến đập lia lịa vào lưng Han.

- "Này! Anh đang làm gì trong nhà của Yeji đấy hả? Bỏ chị ấy xuống ngay... Đồ xấu xa... Đồ biến thái... Đồ... Dâm tặc... Á"

Ryujin ngã ngửa ra đằng sau, tiếp sàn bằng chiếc mông tội nghiệp, Han vừa mới chỉ huých nhẹ chống trả..

- "Arr, Anh xin lỗi, đứng dậy đi, và dẫn anh tới phòng ngủ... Yah yah... Đừng có suy nghĩ đen tối, xem đi, Yeji say rồi! Anh chỉ muốn đem cô ấy về phòng thôi"

Ryujin vội vã bật dậy, phòng thủ một cách nghiêm trọng. Cô hít hít khi Han đưa Yeji về phía mình, đúng là có mùi rượu. Với cả nhìn Han lúc này trông chẳng giống đang giở trò chút nào.

- "Đằng này" - Ryujin vẫn cố ý tránh xa Han một chút trong khi dẫn đường. Sau khi Yeji tạm yên vị trên giường, Ryujin quay trở lại công việc xét nét Han.

- "Anh tới đây làm gì?"

- "Trời, đến điên mất" - Han chống tay vào chiếc eo không còn thon thả, bực dọc khi Ryujin nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng thái quá -"Chỉ tới khuyên nhủ cô ấy một lúc thôi! Này, nhóc là Ryujin phải không, mấy năm rồi mà nhìn chẳng thay đổi chút nào, trông vẫn..."

- "Rồi rồi rồi" - Ryujin ngắt lời Han, cảnh giác thêm một chút nữa, nhìn xuống chân anh ta.

- "Anh còn nhớ đấy" - Han gập cổ thấp thêm để mắt mình có thể ám thẳng vào mắt Ryujin - "Mà thôi, mọi việc cũng qua rồi, đừng ngại, viên đạn đó coi như xí xoá. Thực ra anh còn phải cảm ơn nhóc nữa, lúc ấy nếu không có nhóc phát hiện ra âm mưu, chắc anh phải hối hận nhiều"

Trông Han đúng là đang nhận lỗi. Ryujin thả lỏng cơ thể ra một chút, hoá ra anh ta không phải "ác ma" như ấn tượng của cô từ đêm tân hôn năm đó.

- "Mà em dạo này sao rồi, công việc ổn định chứ, lập gia đình chưa?... Trông cũng đâu đến nỗi nào" - Han hạ mắt xuống lướt nhìn Ryujin từ đầu đến chân khi cô ta lắc đầu với câu hỏi của anh

Han phì cười khi dừng tầm ngắm trên vầng trán Ryujin.. Lông mi và cả lông mày của Ryujin quả là hiếm thấy, trọc lóc.

- "Yah, im ngay, buồn cười lắm sao" - Ryujin quơ tay lên cào cào tóc mái, che đi phần trán, như thế trông sẽ đỡ hơn. Với cả, chưa lập gia đình đâu phải vì cô không có bạn trai, mà là cô không thích đàn ông. Cô đã có babe của mình rồi, là Shin Yuna

"Trông anh cũng đâu khá, xem cái bụng kìa, tròn như cá cóc"- Ryujin đáp lại

- "E hèm..." - Han nhịn cười, lấy lại phong độ của một vị sếp - "Thôi được rồi, giả sử công việc không ổn lắm thì cứ đến tìm anh... Nếu em có bằng đại học và nhanh nhẹn một chút thì anh có thể giúp... Cầm lấy, danh thiếp!"

Han nhăn trán khi Ryujin chưa chịu nhận chiếc card mình. Trông cô ta dễ thở hơn nhiều khi biết đó là gì, chắc cô nghĩ nó là một vật nào đó có thể ảnh hưởng đến làn da trắng trẻo của mình.

- "Anh có thể giúp em có một công việc sao?"

- "Và còn khối chàng trai đẹp đẽ ở công ty nữa" - Han ưỡn bụng tự hào, không hề biết là Ryujin miễn nhiễm với đám trai đẹp đó -"Anh phải về đây, chăm sóc Yeji nhé… À… Nếu được thì hãy khuyên cô ấy từ bỏ đi."

Ryujin cất kĩ danh thiếp của Han vào người. Không vừa đâu, thật tốt nếu được làm việc trong công ty của anh ta. Cô quay trở lại phòng ngủ thăm Yeji. Mùi rượu thoang thoảng bốc lên từ miệng cô ấy, đúng là không giỏi uống cho lắm. Ryujin cúi xuống khẽ sửa sang lại tấm chăn.

- "Chaeryeong..."

Cổ họng Yeji rung lên, những âm thanh phát ra mờ ảo và biến mất vào khoảng không gian nhạt nhẽo. Yeji cựa quậy rồi lại rơi vào giấc ngủ. Ryujin buồn bã thở dài, cô tìm đến ghế sô pha ngoài phòng khách. Từ khi gặp lại Yeji, cô thường xuyên tới đây ngủ nhờ. Một phần vì để coi chừng Yeji, phần khác để bớt chi tiêu. Khoản nợ đang khiến cô khốn khổ từng ngày.

Đêm hoang tàn buông xuống. Có rất nhiều người luôn thổn thức trong khoảnh khắc này. Nhưng nếu muốn đi tới kết quả mong đợi, họ phải tiếp tục vào ngày mai, ngày kia, và thậm chí là quãng thời gian sau nữa mà họ không đoán trước được. Dù sự theo đuổi khiến họ đau, khiến người thân của họ bị tổn thương, nhưng không ai cho phép mình dừng lại.

- "Han"

- "Dạ bố?"

- "Mối quan hệ với những quan toà trong vụ Jinyoung trước đây, con còn giữ không?"

- "Thật ngu ngốc nếu không níu giữ họ" - Han ngồi xuống ghế đối diện với ông Lee - "Thậm chí bây giờ con thường xuyên nhờ đến, bố biết đấy, những công ty đối thủ luôn tìm cách hãm hại nhau"

- "Vậy còn sở cảnh sát"

- "Dĩ nhiên là con cũng phải đặt vài mối quan hệ với họ... Ủa.. Mà bố hỏi làm gì vậy ạ?"

- "Con mời họ dùng một bữa cơm với bố nhé"

Ông Lee an ủi vợ mình trước khi lên xe tới bệnh viện, như mọi khi, ông luôn hứa sẽ sớm mang Chaeryeong bé bỏng về cho bà.

Yeji hất tung mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn. Đơn kiện bị bác bỏ.

- "Khốn kiếp" - Đôi môi xinh đẹp không kiềm chế phát ra một số âm thanh khó chịu. Còn cách nào để cứu Chaeryeong ra khỏi đó nữa không? Yeji suy nghĩ, suy nghĩ. Không được. Yeji hét lên. Chẳng phải đã suy nghĩ bao nhiêu đêm rồi sao. Chaeryeong vẫn cứ bị giam cầm như thế. Bất lực. Cảm giác còn hơn cả tồi tệ.

Yeji lái xe về nhà với một tâm trạng cáu kỉnh, nhưng điều khiến cô phát sốt lên là một đống cảnh sát lố nhố trước cửa.

- "Xin lỗi cô không được phép vào, nơi này đang được phong toả"- Một viên cảnh sát ngăn Yeji lại khi cô toan bước qua rào chắn.

- "Tôi là chủ căn nhà này"

- "Cô là Hwang Yeji?"

Viên cảnh sát sau khi "xem xét" xong xuôi, giơ tờ giấy khám nhà lên trước mặt cô phán đều đều.

- "Chúng tôi nhận được tin cô chứa chấp và tàng trữ quốc cấm trong nhà, đây là lệnh khám xét, mong cô hợp tác"

- "Q...quốc cấm?" - Yeji hét lên kinh ngạc.

Cảnh sát lục lọi khắp căn nhà, họ tìm ra hai túi nilon chứa chất rắn màu trắng và sốt sắng tống cô vào phòng giam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro