Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Xin lỗi cô không được phép vào, nơi này đang được phong toả"

- "Tôi là chủ căn nhà này"

- "Cô là Hwang Yeji?"

- "Chúng tôi nhận được tin cô chứa chấp và tàng trữ quốc cấm trong nhà, đây là lệnh khám xét, mong cô hợp tác"

- "Q...quốc cấm?"

Cảnh sát lục lọi khắp căn nhà, họ tìm ra hai túi nilon chứa chất rắn màu trắng và sốt sắng tống Yeji vào phòng giam.

Từ từ đã... Yeji chẳng thấy nó giống với "quốc cấm" gì cả. Tuy họ ghi trong hồ sơ là "ma tuý" nhưng đó chỉ là hai túi muối tinh trong nhà bếp. Lũ cảnh sát này dở hơi đến mức không phân biệt được ma tuý với muối ư. Yeji lẩm bẩm như điên trong phòng giam, nhưng cũng còn may vì Ryujin không có ở đó. Đêm thứ hai trong cuộc đời phải ngồi tù.

Sáng hôm sau Yeji bị đưa vào phòng thẩm vấn. Những câu hỏi đại loại như cô mua hàng của ai, xuất cho ai. Cô còn cất giấu chúng ở nơi nào khác nữa không, còn có đồng bọn hỗ trợ nữa không...

Yeji chẳng hiểu gì cả, đó chỉ là hai túi muối!

- "Tôi muốn có luật sư"

"Chát"

Đầu óc choáng váng, một bên gò má đau rát. Họ nói cô là một ả tội phạm cứng đầu, họ còn có cả vật chứng nữa. "Chỉ là hai túi muối?", gã thẩm vấn nhắc lại lời Yeji với ánh mắt nghi hoặc. Trước sự ngạc nhiên của Yeji, hai túi ma tuý phơi bày một cách thuyết phục. Có phép thuật nào ở đây sao, Yeji méo mó, nếu muối trong nhà bếp có thể hô biến thành mà tuý thì mình sẽ chẳng phải mỗi ngày lái xe đi làm như thế này. Bây giờ thì mới biết chắc chắn mình bị ai đó hãm hại.

Nhưng đợt khủng bố ma tuý nhanh chóng kết thúc vào chiều hôm sau. Trải qua vài cuộc thẩm vấn khác nữa. Cảnh sát phóng thích cho Yeji trước khi lật ngược hồ sơ vụ án. Muối đã quay về biển. Yeji lấy lại tư trang, lúc bước ra khỏi cửa, cô há miệng ngạc nhiên Chaeryeong đã tới, đứng sau là ông Lee. Cô nuốt nước bọt, chớp mắt lia lịa, không phải mơ chứ. Cô lao đến bên Chaeryeong, vui mừng nắn bóp từ vai xuống bàn tay. Giữ chặt những ngón tay thon thả của Chaeryeong như sợ cô ấy tan đi.

- "Yeji, về nhà thôi"

Chaeryeong cầm tay Yeji kéo đi nhẹ nhàng. Trông cô gầy guộc và xơ xác sau một tuần trong bệnh viện.

"Bố mẹ em chấp nhận chúng ta rồi sao" - Yeji mơ hồ nghĩ đến trường hợp tốt đẹp nhất. Cô liếc mắt nhìn ông Lee đi bên cạnh. Họ đều trở nên ít nói.

Được trả tự do, được nhìn thấy Chaeryeong. Mọi việc xảy ra sao mà tốt đẹp đến thế

"Nhà" ở đây là của họ Lee, chẳng lẽ...giờ cũng được coi là nhà cô sao...họ đấu tranh thành công? Có ai đó nói cho cô biết đi.

Ông Lee lặng lẽ biến vào một căn phòng khác khi họ về tới nơi. Chaeryeong giương đôi mắt hốc hác nhìn Yeji. Làn da nhợt nhạt, đôi môi khô nứt. Trông thật thảm hại, cô thở từng quãng ngắn.

- "Yeji à, chúng ta... kết thúc đi" - Chaeryeong buông một câu gọn lỏn, cúi sầm mặt tránh phản ứng của Yeji.

- "Sao cơ?"

- "Tôi không còn chịu nổi nữa rồi."  - Chaeryeong nhẹ giọng giải thích.

- "Em...?" - Yeji nhất thời đơ cứng, nhưng hoảng loạn, cô sắp hoảng loạn - "Chaeryeong, Chaeryeong à, em nói vậy là sao... Chẳng phải chúng ta đang cùng nhau đấu tranh sao, em sẽ không từ bỏ mà... Kết thúc... kết thúc cái gì chứ?"

- "Tôi đau quá" - Chaeryeong khốn khổ ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn Yeji - "Yeji à, tôi sợ lắm! Tôi chịu thua thôi, ngày nào họ cũng sốc điện lên đầu tôi, bắt tôi uống hàng đống thứ thuốc kinh khủng... Còn không cho tôi ăn nữa..."

- "Nhưng bây giờ chẳng phải em được ra khỏi bệnh viện rồi sao" - Yeji cố lần mò bàn tay Chaeryeong kéo sát cô ấy vào người mình - "Chúng ta có thể tiếp tục mà... Chị không để ai bắt em đi nữa đâu, về nhà chị thôi, em đói phải không... Chị sẽ nấu cho em ăn mà..."

- "Chị còn không hiểu sao" - Chaeryeong cười nhạt - "Tôi đồng ý từ bỏ chị nên mới được thả."

Yeji thất thần buông thõng tay, Chaeryeong...em ấy từ bỏ.

- "Tình yêu cái quái gì chứ, trong lúc tôi gần chết trong bệnh viện thì chị được làm gì cho tôi? Tình yêu của chị có giúp tôi miễn nhiễm với điện không, có giúp tôi biến thuốc thành kẹo không... Vô tích sự... Tôi đúng là đồ trẻ con, cứ nghĩ mình nhận thức được mọi vấn đề... Nhưng đến khi phải chịu hành xác, tôi mới vỡ lẽ... Tình yêu của chị, chỉ là thứ bỏ đi mà thôi."

- "Chaeryeong, đây... là em sao... Chị không tin, ai ép buộc em nói như vậy" - Yeji bắt đầu đưa tay lên gạt vội nước mắt của mình. Cô dặn lúc này phải tỉnh táo, phải mạnh mẽ. Chắc chắn là Chaeryeong bị hành hạ đến phát điên rồi, nên mới suy nghĩ kiểu đó. Cô phải kéo Chaeryeong lại, kéo Chaeryeong trở về...

- "Chị phải ngồi trực tiếp lên đó rồi mới biết nó khủng khiếp thế nào" - Chaeryeong hất Yeji ra khỏi tay mình, chán ghét quay đi - "Tôi quyết định rồi, dù chị nói gì cũng vô ích, tôi không muốn phải quay lại cái nơi đó đâu… Tại sao…Là do chị níu kéo tôi, do chị dụ dỗ tôi, tại sao tôi lại là người chịu đựng mọi thứ chứ?"

-  "Chaeryeong... Nếu được chị có thể chịu hành hạ thay em mà" - Mắt Yeji ngấn lệ. Chaeryeong đang đứng đó, trách móc cô, hối hận vì yêu cô. Chaeryeong từ bỏ...

- "Tôi nói hết rồi, chị đi đi" - Chaeryeong kết thúc câu chuyện không một phút đắn đo. Yeji chạy đến trước mặt cản cô lại, nhưng ngoài vẻ đờ đẫn của kẻ vừa ra khỏi giường bệnh, thì ánh mắt đó không còn biểu lộ gì hơn nữa.

- "Đi đi mà" - Chaeryeong lập lại, cầm tay dắt Yeji đến gần cánh cửa, nhìn một hồi lâu rồi mở cửa, đẩy cô ra.

Yeji cố chui trở vào, nhưng cánh cửa đóng nhanh đến nỗi cô chắc chắn với sức lực của Chaeryeong, điều đó là vô lý.

Ông Lee nện bàn tay rắn chắc của mình lên cửa, ra lệnh khoá lại. Chaeryeong thẫn thờ làm theo.

- "Xong rồi, Chaeryeong của bố, từ nay mọi chuyện sẽ ổn"  - Ông Lee ôm con gái vào lòng vỗ về, cảm giác như tảng đá nặng đã được gỡ khỏi vai. Nhưng cơ thể Chaeryeong trở nên mềm nhũn, ông hốt hoảng nắm lấy bờ vai cô lay mạnh - "Chaeryeong ơi, con làm sao thế? ... Con bé ngất rồi! Mình ơi, mẹ Han đâu, gọi bác sĩ đi!"

- "Trời ơi, sao nó lại trở nên thế này chứ" - Bà Lee không thể bình tĩnh hơn, nhìn cô con gái ngất thêm lần nữa, kể từ khi đồng ý ra khỏi viện -"Chẳng phải ông bảo bây giờ ổn hết rồi cơ mà, nó cứ thế này... Nó chết mất...Chaeryeong ơi... Con đừng vậy nữa... Mẹ xin con đấy"

Bên ngoài có một người phụ nữ bất lực bám tay vào cánh cửa. Chaeryeong ngất rồi… Cô nghe tiếng ông bà Lee vọng ra.

- "Cho... Cho tôi gặp em ấy.." - Cánh môi run run thổn thức van xin, đôi mắt nhạt nhoà ngấn nước.

- "Về đi, Yeji"

Cô ngoái đầu nhìn ra.

- "Đó là quyết định của Chaeryeong... Chẳng lẽ đến bây giờ em còn không chấp nhận thực tế sao. Nó từ bỏ rồi" - Han nhẹ nhàng khẳng định thêm một lần nữa, điều mà Yeji không tin là sự thật.

- "Chaeryeong... từ bỏ.."

Anh gật đầu. Khẽ gập cổ xuống giấu một tiếng thở dài vô vọng. Khi thấy Yeji vẫn đứng đó, anh từ từ tiến lại, dìu cô ra cổng. Yeji không phản ứng, chỉ lẫm chẫm bước theo sự chỉ dẫn của Han.

- "Để anh đưa em về nhé"

- "Han"

- "Huh"

- "Là quyết định của Chaeryeong thật sao... Không phải bị ép buộc gì chứ?"

- "Ừm... thật ra là do bị ép.."

- "....?!"

- "Vì bị sốc điện đau quá, nên nó không chịu nổi"

Han dập tắt mọi hi vọng. Sau khi mở mắt to nín thở vì câu trước, thì giờ Yeji buông thõng đôi mắt xuống, lặng lẽ cho nước đắng rơi ướt chân mình.

- "Han ày"

- "Nói đi"

- "Jinyoung..."

- "Yeji à chuyện này..."

- "Anh hãy nói với Jinyoung, nếu có một ngày Chaeryeong tìm đến, thì cứ nhận là do anh ta làm mọi việc… Giỏi lắm Chaeryeong cũng đấm đá một lúc thôi… Đừng... Đừng có... cho Chaeryeong là chính bố mẹ và anh trai làm việc đó. Hãy để hình tượng gia đình trong lòng Chaeryeong mãi trong sạch, hãy để Chaeryeong được sống thoải mái nhất"

- "Được rồi được rồi" - Han bối rối vỗ về tấm lưng Yeji, nhìn cô nức nở từng quãng mà đáy lòng cuộn sóng.

- "Anh phải... coi chừng Chaeryeong...không được để em ấy  uống rượu, không được thức khuya, không cho ai làm tổn thương em ấy cả...Chaeryeong thích nấu nướng... Khi ăn, anh cứ khen vài câu, đừng nói thật là không ngon..."

- "Yeji à!" - Han khó khăn ngắt lời cô gái trước mặt. Những tưởng cô sắp gục ngã ngay lúc này.

- "Em tự về được" - Yeji thấm hết nước mắt , gạt Han ra một bên và chui vào một chiếc taxi, đường về nhà với hàng tá mơ hồ chồng chất.

Mở cửa, tháo giày cao gót. Ngắm nhìn một hồi lâu. Phòng khách, không thấy Chaeryeong đâu cả. Cô đi đến từng căn phòng, kiểm tra xem Chaeryeong còn có thể trốn đâu đó không. Vớ vẩn, Chaeryeong đang ở nhà với ba mẹ, cô vùi mặt vào hai bàn tay khóc nức nở. Lại kết thúc ư. Khó tin quá. Bộ quần áo duy nhất của Chaeryeong để lại vào sáng hôm đó... Yeji mở tủ, âu yếm sờ lên từng nếp vải. Cô nhón chân ngửi mùi cổ áo. Muốn nhiều hơn, cô với tay khều hẳn xuống, cuốn quanh người , rơi trên ghế sô pha. Cuối cùng thì cô cũng chỉ có Chaeryeong được thêm một ngày.

Trời lại chuyển tối, lại đến lúc phải đi ngủ. Yeji lặng lẽ tìm đến chiếc giường. Đặt áo sơ mi của Chaeryeong bên cạnh. Với tay nở nắp thuốc. Ba viên, tám viên, mười lăm viên... Số thuốc đầy lên sau mỗi cú lắc, Yeji xốc hết ra bàn tay, nuốt tất cả vào họng.

Cô sẽ tan biến.

Cô muốn chết.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đau đớn, chết đi sẽ hết đau... Yeji kéo môi tạo thành một nụ cười khi nghĩ mình sắp được giải thoát. Miệng vừa mở ra đã thấy thứ dung dịch mặn đắng tràn vào, những dòng chảy theo hướng khác thì tràn xuống tóc, xuống gối. Mặc kệ, dù sao cũng chết thôi mà.. Đến lúc chết rồi... Thì muốn khóc cũng chẳng được... Hwang Yeji à, hãy làm những gì ngươi thích vào lúc này đi, lần cuối, cô tự nhủ cơ thể mình như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro