Chap 20 [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mọi người vì tui phải đăng lại chap này vì nãy tui viết thiếu mất phần kết của truyện lun gòi:(((
--------------------------
Ryujin trở về thành phố với bộ dạng mệt mỏi và hôi hám. Cô vừa chạy tàu tức tốc tới một thành phố khác, vì cảnh sát ở đó báo đã bắt được kẻ ôm tiền chạy trốn. Thật may mắn, cuối cùng thì cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng không đến nỗi phải ngồi tù. Tuy là sau phen này tiền bạc trôi sạch bách. Vân vê danh thiếp của Han  trong tay, ngày mai Ryujin sẽ tới công ty của anh ta nhờ cậy một công việc, chắc chắn Han sẽ cho cô một mức lương khá.

Tối rồi, Ryujin không dám về phòng trọ bởi người ta sẽ đòi tiền thuê nhà, như mấy ngày gần đây, Ryujin trở về nhà của Yeji. Cửa không khoá, kì lạ thật. Ryujin bước vào, căn nhà bừa bộn do một ngày trước cảnh sát đã lục tung lên để tìm thuốc phiện. Ryujin hoảng hốt vì tưởng là nhà bị cướp. Cô la ó gọi tên Yeji, cuối cùng cũng thấy cô ấy đang ngủ, hú hồn, Ryujin vỗ vỗ ngực mình.

Ryujin trở ra tắm táp, xong đó đun nước sôi, cho mỳ vào bát và tranh thủ dọn dẹp một chút. Khi kết thúc với sợi mỳ cuối cùng cô lười biếng tống bừa chiếc bát vào bồn rửa, leo lên sopha định đánh một giấc. Khó ngủ ghê. Đám muỗi vo ve quấy nhiễu. Ryujin bực bỗi quất gối ầm ầm.

- "Yeji... Chị Yeji ơi" - Ryujin thập thò ngó vào phòng ngủ, nâng âm lượng lên cao dần. Chắc chị ấy mệt, Ryujin nghĩ vậy, nhón chân bước vào phòng, lục tìm bàn trang điểm. Ryujin chỉ đơn giản là muốn hỏi Yeji có lọ ngăn muỗi cắn không.

- "A đây rồi... Hự..." - Ryujin thì thầm sung sướng, nhưng lại để nó tuột khỏi tay mình rơi đánh đốp xuống sàn, may thay Yeji vẫn say ngủ -"Ấy, ngủ gì mà say vậy nhỉ, lại còn không đóng cửa gì hết...ouch!... Á Á Á Á...con bướm..."

Ánh sáng trong căn phòng thu hút vài chú thiêu thân, cái thể loại sinh vật mình đầy lông lá còn có cánh vẫy vẫy chính là thứ khiến Ryujin cuống cuồng hét lên - "Yeji! Chị có thuốc xịt côn trùng không?" - Ryujin lại chạy vào phòng ngủ, cố đánh thức chủ nhà dậy, nhưng bất động - "Yeji à, chị bị ốm sao..huây..huây"

Ryujin lay lay vai Yeji, sao im lìm thế này, cứ như...

- "OMG, chết tiệt" - Ryujin thấy lọ thuốc ngủ lăn lóc bên cạnh rỗng tuếch, cúi xuống ngửi miệng Yeji cũng toàn mùi thuốc. Phải làm sao đây, làm sao đây. Ryujin xốc Yeji lên tay, vớ bừa chùm chìa trên bàn tra tức tốc từng cái vào xe hơi của Yeji cho đến khi nào nó chịu nổ máy - "Liều mạng quá rồi, chị mà có ra sao Chaeryeong sẽ giết tôi đấy!"

.

.

.

.

.

- "Cô là gì của bệnh nhân?"

- "Tôi á.. bạn.."

- "Mời cô đóng tiền nhập viện"

- "Cái gì? tiền nong gì chứ, tôi không có tiền, chị ấy có đấy, cứu chị ấy đi rồi mới có tiền" - Ryujin lắp bắp trong miệng, chỉ tay vào con người bất tỉnh trên giường tạm.

- "Vậy cô chịu khó quay về nhà lấy đủ tiền"

- "Thật là quá đáng, chị ấy đang nguy kịch đấy, nếu chị ấy mà chết...ash... phỉ phui mồm, nếu chị ấy có làm sao thì tôi sẽ kiện cả cái bệnh viện này"

- "Cô còn làm loạn ở đây sẽ bị đuổi đấy, đây là thủ tục, không có tiền sao mà "cấp cứu" được chứ"

- "Khốn nạn, người ta sắp chết được rồi mà các cô còn thủ với chả tục cái gì"

- "Mời cô ra cho"

Ryujin bị kéo xềnh xệch ra ngoài, cô hốt hoảng nhìn Yeji thở những hơi thở cuối cùng, thật ngu ngốc vì quên không lục lọi một ít tiền ở nhà cô ấy, làm sao bây giờ...Quay về nhà lấy tiền vậy! Assh.. thôi có còn hơn không...Nhưng trong lúc chạy ra cổng bệnh viện, Ryujin thấy một bóng người quen thuộc, người này chắc chắn có tiền... May quá...

- "Bác Lee, bác ơi, cháu đây, bác làm ơn... Cứu chị ấy với... Chị ấy sắp chết rồi"

- "Có chuyện gì vậy, từ từ, bỏ bác ra.." - Ông Lee nhíu mày, nhưng bình tĩnh hơn khi nhận ra Ryujin - "Ai sắp chết cơ?"

- "Bác cho cháu mượn tiền đi, chị ấy cần nhập viện ngay lập tức" - Ryujin thần hồn át thần tính, rối rít móc hết túi áo với túi quần ông Lee.

Chị ấy? Là ai mới được chứ, ông Lee được biết thì Ryujin hồi còn chơi với Chaeryeong, không hề có chị gái... Mà sao đứa trẻ này cuống cả lên vậy. Đến cả ông bây giờ mà còn phải bình tĩnh,  Chaeryeong bị ngất sau khi Yeji rời khỏi nhà, bác sĩ khuyên đưa cô vào bệnh viện. Tình trạng của Chaeryeong đang rất xấu, suy sụp nặng cả thể chất lẫn tinh thần. Từ khi đồng ý "thoả thuận" với ông, Chaeryeong không chịu ăn uống gì cả, khác xa với mấy ngày trước mở mắt ra là đòi được ăn. Ông bắt đầu mơ hồ đến việc, nếu để Chaeryeong tiếp tục với Yeji, có chăng là tốt hơn bây giờ.

- "Ai nào, được rồi, dẫn bác tới, bác sẽ làm thủ tục nhập viện cho chị cháu"

- "Chị Yeji, chị ấy uống thuốc ngủ tự vẫn!"

Ông Lee chết đứng tại chỗ. Tự vẫn ư. Cô gái đó....

- "Nhanh lên, Yeji đang ở đâu" - Mồ hôi mau chóng vã ra, ông Lee lòng nóng như lửa đốt. Thảm kịch. Tại sao lũ trẻ lại mù quáng đến vậy... Không... Không phải chúng, có chăng là tại ông quá cứng nhắc, tại ông không cho chúng một cơ hội...

Miệng van xin bác sĩ cứu bằng được Yeji, ông Lee mệt mỏi ngồi xuống ghế chờ. Ryujin đang sụt sịt bên cạnh.

- "Nín đi, khóc cũng đâu giải quyết được gì"

- "Nhưng... Cháu lo quá, chị ấy thở yếu lắm" - Ryujin ủ ê lau nước mắt.

- "Là tại bác cả"

- "Bác biết vì sao chị ấy muốn chết sao?"

- "Bác đã ép Chaeryeong từ bỏ Yeji"

- "..."

Ông Lee đứng dậy đi về một phòng bệnh khác, đứa con gái bé bỏng của ông đang đấu tranh để được chết. Nhìn hàng đống dây nhợ chẳng chịt gắn vào người , cố chuyền dinh dưỡng và thuốc thang cho Chaeryeong ông nuốt lấy thứ nghẹn đắng từ cổ họng.

- "Chaeryeong à, bố xin lỗi, bố thật lòng xin lỗi con đấy. Con có nghe bố nói không... trở lại đi Chaeryeong... đừng rời bỏ bố mẹ"

- "Bố..."

Chaeryeong khe khẽ gọi, cô thương bố mẹ nhiều lắm, nhưng không được ở bên Yeji, cả thế giới như sụp đổ. Nếu là năm năm trước, nếu còn có chút căm hận, cô mới có thể sống tiếp được. Nhưng giờ đây... chẳng còn lý do nào để tồn tại nữa, Lee Chaeryeong chết rồi...

- "Yeji vừa phải nhập viện.."

- "Bố... Bố nói sao cơ?"

- "Cô ấy uống thuốc ngủ tự sát... Vẫn đang cấp cứu...Chaeryeong à, con bình tĩnh đi" - Ông chồm lên ngăn Chaeryeong dứt những thứ gắn trên người mình.

- "Con phải gặp chị ấy... bố cho con đi đi"

- "Yeji đang cấp cứu... Không ai được gặp cô ấy lúc này cả. Đợi cấp cứu xong bố sẽ đưa con đi."

- "Tại sao chứ..." - Chaeryeong rít lên đau đớn - "Sao chị ấy lại làm thế..."

- "Tại bố... Tất cả là lỗi của bố... Bố xấu xa lắm phải không con, nếu bố không dựng vụ án giả, lấy tính mạng Yeji để ép con từ bỏ thì chuyện cũng không đến nỗi này... Chaeryeong à, bố xin lỗi con nhiều lắm, Yeji mà không qua khỏi , bố không biết phải làm gì mới đền hết tội"

Ông Lee ghì chặt Chaeryeong xuống giường khi cô cứ cố ngóc dậy, khổ sở vì hoàn cảnh lúc này. Chính ông đã tạo nên vụ án ma tuý trong nhà Yeji. Ra điều kiện với Chaeryeong để cô chủ động chia tay, có thế Yeji mới được ra khỏi tù. Chỉ là ông nghĩ phải có thứ gì đó mạnh mẽ cắt đứt tình cảm của họ. Nhưng không ngờ kết quả lại tồi tệ đến mức cả hai đều suy sụp và tìm đến cái chết. Chaeryeong không như ngày trước nữa, trông như một con bệnh ủ dột không bao giờ khoẻ lại, đến nỗi đôi khi ông giật mình tự hỏi có phải Chaeryeong đó hay ai đang nằm vào thay thế.

Ryujin thấp thỏm từng phút bên ngoài ca cấp cứu. Cuối cùng cánh cửa cũng bật mở. Cô im thin thít mà không biết phải hỏi bác sĩ thế nào. Sống...hay chết.

- "Cô là người nhà bệnh nhân phải không?"

- "Dạ... phải, phải ạ"

- "Chúng tôi đã làm hết sức có thể.."

- "Hả"  - Ryujin thấy quai hàm mình rơi xuống sàn.

- "Giờ chỉ đợi kết quả thôi, nếu cô ấy tỉnh lại... hoặc chết...thuốc ảnh hưởng nghiêm trọng đến tim mạch và phổi, có lẽ sẽ khó qua khỏi, nhưng không phải là hết hi vọng"

Vẫn phải theo dõi và chăm sóc đặc biệt. Ryujin được ông Lee giúp chi trả mọi viện phí. Yeji còn cơ hội sống sót, như vậy cũng không đến nỗi quá tệ... nhưng Chaeryeong đâu.

- "Đồ tồi" - Ryujin đấm bụp vào người Chaeryeong ngay khi cô được ba đỡ tới phòng bệnh của Yeji - "Cậu đã nói với tôi những gì hả, sao lại dám bỏ chị ấy, dù có đau mấy cũng cố mà chịu đi chứ! Chỉ là sốc điện mới cả nhịn ăn thôi chứ gì, thế mà sợ khiếp vía rồi à? Bây giờ thì hài lòng rồi chứ? Chị ấy sắp chết rồi đấy! Cậu sung sướng chưa?"

- "Ryujin, là tại .."

- "Không cần giải thích đâu bố"  - Chaeryeong ngăn ông Lee nói thêm bất cứ lời nào, cô yếu ớt nhìn Ryujin, bỏ qua cậu ta, bước vào phòng. Yeji đang nằm đó, máy đo nhịp tim rên theo khe khẽ nhưng không có dấu hiệu tăng lên.

- "Cậu là đồ thỏ đế" - Ryujin lầm bầm đằng sau

- "Tội buôn ma tuý là tử hình đấy...Suỵt"  - Chaeryeong thì thầm, rồi ra hiệu cho Ryujin im lặng. Cô sợ mình nói to lên một chút thì sẽ không còn nghe thấy tiếng máy tim điện đồ kêu nữa.

- "Hả, ai bị tử hình cơ?" - Ryujin ngớ ngẩn lia mắt từ ông Lee sang Chaeryeong. Cô chỉ nhận được cái thở dài của ông Lee, còn Chaeryeong đờ đẫn ngồi bên cạnh Yeji - "Khó hiểu thật"

Họ rời khỏi khi chiếc máy đo nhịp tim vẫn không chuyển biến. Chaeryeong trở về phòng bệnh của mình,  trầm lặng ngước nhìn ra cửa sổ chứa màu sắc của màn đêm , bà Lee đã khóc một lúc lâu, mặc cho ông Lee gắng sức an ủi, chính ông lúc nãy cũng rối loạn như tất cả mọi người.

Chẳng có dấu hiệu nào là Yeji đang khá hơn cả.

Cô ấy sẽ chết.

- "Xin lỗi con Chaeryeong à, mẹ chỉ nghĩ hai con chia tay là xong mọi chuyện, mẹ không ngờ được là... Chaeryeong, chỉ vì mẹ sợ mất con thôi, nên mới cố cấm cản con đến với cô ấy"

- "Mình đừng tự trách bản thân nữa. mình đâu có làm gì... Chaeryeong à, bố mới là người có lỗi, con đừng hận mẹ con.."

Chaeryeong quay lại nhìn ba mẹ. Họ đang ướt đẫm nước mắt.

- "Con không trách bố mẹ gì hết" - Chaeryeong lắc đầu khe khẽ - "Thậm chí.. chị ấy có chết...con cũng không ghét bố mẹ. Con vẫn luôn là con của bố mẹ. Con yêu chị ấy, nhưng con là con của bố mẹ, điều đó không bao giờ thay đổi. Dù bố sốc điện vào người con, hay để mặc con nhịn đói, ngay cả khi bố bỏ tù chị ấy với hai túi muối... con vẫn là Lee Chaeryeong. Con có thể bị ép buộc rời bỏ chị ấy, nhưng không bao giờ để bố mẹ mất con... Chỉ có điều... Nếu chị ấy chết thì con cũng không muốn sống nữa"
Đôi lúc, chết không phải là trốn tránh.

Mà chết để tìm một lối thoát, nếu cuộc sống này không dung nạp chúng ta, thì hãy tìm đến nhau ở một thế giới khác đi!

- "Bố thật sự xấu hổ vì những chuyện đã làm" - Ông Lee không ngăn nổi cơn xúc động, con gái của ông là đứa trẻ thánh thiện nhất trên thế gian. Có lẽ ông nên trao nó cho Yeji chăm sóc trước khi tất cả những đau khổ này xảy ra. Ông nên nhận ra lý lẽ đó sớm hơn năm năm rồi mới đúng.

- "Nếu mà..." - Chaeryeong lại nhìn ra khoảng không qua cửa sổ - "Nếu mà chị ấy tỉnh lại, ba mẹ cho phép con cưới chị ấy chứ?"

Căn phòng im ắng với nỗi xót xa dâng tràn. Ai cũng biết điều đó quá mong manh. Chaeryeong chắp tay cầu nguyện. Nếu ông trời thiên vị cho cô tất cả mọi thứ từ khi sinh ra, thì hãy tốt bụng thêm một lần nữa, mang Yeji trở lại.
...

..

.

4 năm sau
Chaeryeong đem hoa tới đặt trước một ngôi mộ trong nghĩa trang. Chaeryeong bắt đầu tâm sự với người con gái nằm dưới đó đang an giấc ngàn thu

"Yeji à em cứ nghĩ ông trời sẽ cho chúng ta quay về với nhau lần nữa nhưng không được rồi. Chị đã mãi rời xa em mà không nói với em lời nào chắc chị giận em lắm nhỉ. Ngày ấy khi biết tin chị không qua khỏi em cứ như người mất hồn vậy. Lúc ấy em cũng suy nghĩ hay là em nên đi theo chị nhỉ? Cũng có những lần em cố tự sát nhưng có Ryujin vào can ngăn nên em đã sống được đến bây giờ đó. Bây giờ cuộc sống của em đã tốt hơn rất nhiều rồi. Em đã có tất cả rồi nhưng em chỉ là không có chị thôi Yeji à. 4 năm trôi qua rồi em vẫn yêu chị nhiều lắm Lee Chaeryeong yêu Hwang Yeji rất nhiều. Nếu kiếp sau chúng ta có gặp lại thì em mong sẽ được yêu chị một lần nữa và em sẽ yêu chị nhiều hơn bây giờ gấp ngàn lần luôn kìa."- Chaeryeong nghẹn ngào nói. Ông bà Lee đứng từ xa cũng xúc động không kém.

End.
---------------------
Kết truyện là SE chắc mọi người không ngờ tới chứ gì:)))

Lời cuối mình muốn cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic của mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro