Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Chị dâu rất thích ôm tớ ngủ" - Chaeryeong trút bí mật vào tai Ryujin, đứa bạn thân từ thuở tiểu học.

- "Cậu đùa ư, chị ấy chỉ thích ôm anh trai cậu thôi"- Ryujin hếch mũi, lắc đầu, xua tay, và vài cử chỉ khác để tỏ vẻ không tin được.

- "Mấy ngày nay anh Han đi công tác rồi, chị ấy đang ốm và chỉ ngủ khi có tớ"

- "Ashh, đồ ngốc, vậy thì là chị ấy nhớ hơi anh trai cậu rồi, nên mới ôm cậu thay thế"

- "Được sao" - Chaeryeong ngốc nghếch hỏi lại- "Nhưng mà mùi tớ và anh Han không giống nhau"

- "Ai mà biết được, có thể chị dâu cậu tìm được gì tương đồng giữa hai người" - Ryujin nhún vai.

Quan điểm "thay thế" của Ryujin thực sự ám ảnh Chaeryeong, nó đi theo chiều hướng tiêu cực và bây giờ cô quyết định sẽ không biến mình thành một con búp bê nữa.

- "Tối nay em không ở lại nhà chị đâu" - Chaeryeong soạn liều thuốc theo đơn chỉ định đưa cho Yeji, đặt một cốc nước ấm bên cạnh.

- "Em bận việc gì sao?"

- "Ừ...ùm.." - Chaeryeong ậm ờ trong miệng, cô không quen nói dối, nhất là với Yeji, người phụ nữ tuyệt vời ngay từ lần đầu gặp mặt.

- "Nhưng chị đang cảm thấy rất tệ, em có thể ở lại khuya một chút được không, chị sợ sẽ khó ngủ.."

- "Chỉ cần uống nhiều an thần hơn là được, trong đó đó" - Chaeryeong đánh mắt về phía mớ thuốc mà cô đã lấy sẵn. Nét mặt Yeji bỗng buồn thẳm. Nhưng Chaeryeong tự dỗ  rằng mình đang ảo tưởng. Chính cô cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa. Thực sự là cô không thể để Yeji ôm mình chỉ vì nhớ đến anh Han. Nhưng mà... nếu không phải muốn thế, thì là muốn ôm với tư cách gì, cô ngớ ngẩn tra hỏi bản thân. Ừm, có lẽ là... chậc, khó nghĩ quá. Đêm đó cô đã để Yeji một mình, còn chính cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường, cô ngó đồng hồ liên tục và luôn lo lắng Yeji đã ngủ chưa. 12h đêm. Chaeryeong chợt thấy bứt rứt trong người. Cô bực dọc khoác áo, chạy xe như điên đến nhà Yeji. Mở cửa bước vào, màn đêm bao lấy căn phòng. Yên tĩnh. Chẳng có việc gì xảy ra ngoài ý muốn cả. Chaeryeong thở phào, rồi lại tự thấy mình dở hơi.

- "Liệu chị ấy ngủ chưa nhỉ" -  Chaeryeong mò mẫm bước vào phòng, tiếng thở của Yeji đều đặn nhẹ nhàng. Chaeryeong yên tâm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trông chừng Yeji, rồi thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy Chaeryeong hơi nghi ngờ vì cảm giác êm êm thoải mái. Chắc không phải trên ghế rồi. Mùi thơm từ phòng bếp  đưa vào mũi khiến bụng cô cồn cào. Ý, mùi thơm hay mùi khét vậy? Chaeryeong choàng mở mắt, rời khỏi giường chạy ra bếp vì tưởng sắp có hoả hoạn. Và cô đứng hình khi chứng kiến Yeji đang đeo tạp giề, cố lật quả trứng ốp la trong chảo, từng giọt mồ hôi đọng lấm tấm trên mặt cô.

- "Chị làm gì vậy, để em giúp cho" - Chaeryeong xắn tay lao đến, đẩy Yeji ra khỏi nơi "nguy hiểm".

- "Em tỉnh rồi sao, chị định làm bữa sáng, nhưng thật sự là... chị không quen nấu nướng lắm" - Yeji xấu hổ cởi hết cái gì liên quan đến bếp núc trên người mình ra, phụng má buồn tiu nghỉu.

- "Để em làm được rồi" - Chaeryeong tít mắt trước vẻ đáng yêu của chị dâu, ai bảo chị ấy 25 tuổi chứ, trông như một cô bé vậy.- "Anh Han thật là không đúng tẹo nào, bảo chị nghỉ việc để nội trợ thì có mà..."

Yeji cắn môi trở ra ngồi xuống bàn ăn, nghĩ vẩn vơ. Chaeryeong biết mình lỡ lời, nuốt nửa câu còn lại vào bụng rồi quay ra thật nhanh làm nốt bữa sáng,  vui vẻ bưng ra ngồi cùng Yeji

- "Anh Han sẽ thông cảm cho chị thôi, em cũng không đồng ý với quan niệm của anh ấy"

Yeji chỉ khẽ mỉm cười, Chaeryeong có cảm tưởng như Yeji muốn nói rằng, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ công việc. Nếu Han sai lầm, anh sẽ mất chị. Lúc này trông Yeji thật đẹp, từ bàn tay đang chống lên chiếc cằm, đôi môi cử động nhai thức ăn, làn da trắng hồng trên hai gò má, đôi mắt quyến rũ long lanh nhưng ánh lên vẻ kiêu kì băng giá. Còn những lần được nằm trong vòng tay Yeji trôi vào giấc ngủ đúng là thiên đường. Chaeryeong uốt ực nước bọt, mình đang say mê chị dâu tương lai.

"Lệch lạc quá rồi" - Chaeryeong thầm rủa bản thân.

- "Hôm nay trời đẹp thật, chị cũng thấy khoẻ lại rồi, hay chúng ta đi chơi đâu đó nhé" - Yeji bỗng ngước nhìn Chaeryeong rủ rê.

- "Ơ, được thôi" - Chaeryeong đáp, loạng quạng đưa tay dọn bàn, cử chỉ lúng túng của Chaeryeong khiến Yeji hơi cau mày rồi cuối cùng cười nhẹ. Chaeryeong thay một bộ quần áo của Yeji, theo sau cô ấy ngồi lên bên cạnh ghế lái. Khi Yeji vặn chìa khóa, chiếc xe gầm lên, tim Chaeryeong bỗng theo đó nhảy bùm bụp.Cảm giác cứ như.... cứ như...  là buổi hẹn hò đầu tiên vậy.

- "Đêm qua em tới nhà chị sao" - Yeji lơ đãng nhìn quãng đường trước mặt, cất tiếng hỏi.

- "Vâng... em... tới xem chị ngủ được chưa"

- "Không bận nữa sao?" - Nhớ không nhầm thì đêm qua Chaeryeong bận gì đó và không thể ngủ lại cùng cô.

Chaeryeong ỉu xìu, không biết nói thêm gì nữa. Nếu mà Yeji biết, cô sẽ phải giải thích thế nào, rằng ghét cái cách cô ấy ôm mình như là với anh Han sao.

- "Lúc tỉnh dậy, chị đã suýt hét lên vì hoảng sợ, khi ấy em ngồi ngủ ngon ơ trên ghế" - Yeji tủm tỉm cười.

- "Ôi..."- Chaeryeong xấu hổ bưng mặt, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt bừng sáng, cô sung sướng hỏi nhỏ- " Chị đã bế em lên giường sao?"

- "Ừ" - Yeji gật đầu xác nhận, nhưng giọng điệu thản nhiên cứ như vứt một con cún về tổ của nó. Họ tiếp tục nói những câu chuyện phiếm về cách ngủ của nhau, dần chuyển sang vấn đề kinh doanh, Yeji cực kì am hiểu thị trường, Chaeryeong rất ngưỡng mộ, Han à, anh sai quá rồi, bắt chị ấy nghỉ việc là sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro