Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngoài dự đoán của Chaeryeong, Yeji lái xe ra biển, cô biết khi cần giải toả con người ta muốn được hít thờ không khí ở đây. Có lẽ Yeji đang căng thẳng. Chaeryeong không chắc mấy ngày vừa qua Han có gọi điện cho Yeji hay không. Và cô thấy đau lòng nếu anh ấy bỏ mặc Yeji như vậy, thậm chí nếu đó không phải anh trai mình,  cô sẽ đấm vào mặt anh ta.

Họ đi dạo quanh bãi biển, Yeji thỉnh thoảng cúi người té nước vào Chaeryeong, cười toe toét như một đứa trẻ, và đôi khi cô lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Chaeryeong, kéo đi về hướng mà cô nghĩ sẽ có cảnh đẹp. Họ chơi đùa giống như hai người bạn. Phải không? Nếu bỏ qua vấn đề tuổi tác, thì nói cho cùng Chaeryeong cũng cao hơn Yeji nửa cái đầu. Khi nép sát vào người, cầm tay và nhìn gương mặt xinh đẹp của Yeji từ trên cao, Chaeryeong tự mãn vì có lẽ những người xung quanh sẽ nghĩ họ là tình nhân. À, không, hi vọng Han không quen ai trong số họ.

Yeji muốn tập bơi, Chaeryeong vỗ ngực tự hào. Cô lại say đắm cơ thể Yeji lúc chìm trong nước. Tuy nhiên trừ những đụng chạm thì Yeji chỉ khiến cô mệt lử và muốn dừng ngay lại. Đồ chậm chạp.

Yeji thuê một phòng trong khách sạn để cả hai nghỉ ngơi. Buổi trưa Chaeryeong đã để Yeji ôm ngủ, quên sạch quyết định của mình tối qua. Vòng tay Yeji thật khéo khiến người ta nghiện ngập, Chaeryeong tự hỏi Han có đang nhớ đến cô ấy không, nếu không, chắc hẳn anh ấy bị điên rồi. Bởi nếu có cô, Chaeryeong sẽ đánh đổi tất cả để giữ cô lại bên mình, chứ không phải bắt ép cô ấy từ bỏ sự nghiệp.

Chaeryeong bỗng thấy hơi thở Yeji phả vào má mình nóng rực, cô mở mắt, khuôn mặt Yeji kề ngay sát bên cạnh. Gần đến nỗi chỉ cần giả bộ nhích lên một chút, họ có thể chạm vào nhau. Nhưng Yeji đã làm điều đó trước. Yeji hôn Chaeryeong, ở má, từ từ lần sang môi. Chaeryeong hồi hộp để yên, nhắm mắt lại, cảm giác làn môi mềm mại của Yeji đang áp vào miệng mình. Trong một thoáng, cô những tưởng chiếc lưỡi của Yeji đẩy ra, sắp liếm vào môi mình. Nhưng tất cả dừng lại đột ngột, Chaeryeong nuối tiếc siết tay ôm chặt hơn, thúc giục Yeji ghé sát lần nữa.

- "Chúng ta đang làm gì vậy..." - Yeji nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, đẩy Chaeryeong ra khỏi người mình.

- "Yeji..."

Yeji ngồi dậy và bước xuống giường. Trái tim Chaeryeong đang run rẩy, vì yêu cô ấy. Đã đến lúc Chaeryeong biết, cô thiếu nhất thứ gì trong cuộc đời mình, mà anh Han chính là kẻ có tất cả.

..............................

Mọi việc dần lắng xuống khi Han trở về sau chuyến công tác, họ không đá  động đến việc cưới xin. Có lẽ Han quyết định cho cả hai thời gian suy nghĩ. Chaeryeong biết anh không thể để mất Yeji, cô đọc được điều đó trong mắt anh.

Yeji vẫn thân thiết với Chaeryeong, đã đôi lần Chaeryeong biết Yeji mất kiềm chế khi thấy tay mình lặng lẽ bị cô ấy nắm chặt. Chaeryeong lén lút nhìn anh trai đang tiếp chuyện với người khác, siết tay mạnh hơn, mong mỏi Yeji đừng buông ra... ngay cả khi Han có bất chợt phát hiện. Han quá bận bịu với chức vụ mới, anh say mê với đỉnh cao sự nghiệp của mình. Để mặc họ cùng thứ tình cảm lệch lạc. Họ đang sai. Chaeryeong luôn nghĩ vậy. Nhưng cô không làm gì cả để ngăn mình đến với Yeji mỗi lần có cơ hội. Những cơn ghen cứ đổ ập xuống đầu Chaeryeong khi Han hôn lên trán Yeji. Chaeryeong im lặng bỏ đi, đôi khi Yeji chạy theo, Yeji xin lỗi nhưng cả hai đều không biết xin lỗi vì điều gì.

Cũng có những việc cô lại ngăn cản...

Chaeryeong vớ lấy chiếc búa đinh, hồng hộc chạy lên phòng anh Han. Cô tức tưởi với hàng dài nước mắt chảy ra. Tiếng Yeji rên khẽ trong đó... Không, thể, nào. Chaeryeong phá vỡ khoá cửa, và nhìn thấy Han đang ép Yeji vào tường, hôn ngấu nghiến. Cổ áo Yeji bị đứt đi vài nút, bàn tay to ráp của Han đang đặt lên bầu ngực Yeji tham lam bao trọn. Cả ba nhìn nhau, có hàng đống thứ cảm xúc hiển hiện lúc này... Ngạc nhiên, xấu hổ, tủi thân, tức giận, ghen tuông.. nghi ngờ... Chaeryeong bỏ chạy, cô không thở được nếu phải chứng kiến cảnh tượng ấy thêm một giây nữa thôi. Yeji, chị đã bao giờ thuộc về anh Han chưa? Chaeryeong trách mình vì không nghĩ tới cảm xúc của anh trai, phải rồi, nếu đến cả mình mà còn khao khát chạm vào chị ấy như vậy, thì người chồng chưa cưới sẽ muốn gì... Có phải anh ấy sẽ lột hết quần áo của chị, đưa chị lên giường ... Việc đó đã xảy ra bao nhiêu lần rồi..? Chaeryeong đau khổ chôn mình vào tuyệt vọng khi nghĩ tới những đêm Han vắng nhà.

Chaeryeong lang thang trong những con hẻm xa lạ,  rồi phát hiện mình lạc đường. Nhưng không sao, Chaeryeong trấn tĩnh lại, dừng một lúc nhìn xung quanh để xác định phương hướng, sẽ không khó để tìm được lối về. Điều cô chưa từng gặp phải đó là giờ này giữa đường vắng sẽ có du côn, hoặc đại loại mà những thanh niên hư hỏng. Ba gã với ba bộ quần áo chẳng đâu vào đâu trong mắt Chaeryeong ép cô vào góc buông lời đùa cợt. Chúng khen cô đẹp, và hỏi cô có tiền không.

- "Nếu cô em không có tiền thì..." - Một tên cười khả ố, thè lưỡi liếm láp quanh môi.

Chaeryeong sợ hãi co rúm vào bờ tường lạnh ngắt.

- "Các cậu giở trò gì vậy?" - Tiếng một người phụ nữ đanh lên kéo giật sự chú ý của ba gã thanh niên. Chúng quay ra sau, Yeji đóng cửa xe, điềm tĩnh bước tới, đôi mày cau lại bực bội khi nhìn thấy Chaeryeong đang bị đe doạ.

- "Chị..." - Chaeryeong run rẩy gọi, xấu hổ bỗng chốc choán hết tâm trí cô, Chaeryeong lén lút che đi ánh mắt của mình khi lướt trên thân thể của Yeji, nó có lẽ đã thuộc về Han từ lâu. Yeji đi qua ba gã thanh niên không chút e dè, đỡ Chaeryeong dậy.

- "Ồ, lại thêm một cô em ngon lành.."

- "Cậu nói ai vậy, tốt nhất nên cẩn thận một chút" - Yeji quắc mắt nhìn hắn, vẻ giận dữ của cô lấn át sự cợt nhả- "Nếu cần tiền thì đây, cầm lấy, và biến đi trước khi tôi nổi cáu"

Yeji ném vài tờ tiền mà cô cho là đủ về phía chúng, ba gã thanh niên nhìn nhau rồi cúi xuống nhặt tiền. Trực giác cho chúng thấy tốt nhất đừng động vào cô gái này. Yeji ôm lấy Chaeryeong, dìu cô vào xe, phóng đi. Chaeryeong bật khóc ngon ơ khi được ngửi lại mùi hương của Yeji.

- " Chaeryeong à nín đi em"- Yeji dỗ dành - "Bây giờ thì ổn rồi"

- "Hức... hức..." - Chaeryeong cũng biết mình phải nín, nhưng giọng nói của Yeji càng khiến cô khóc to hơn, không biết nữa, cô chỉ vì quá vui mừng, được thoát khỏi con hẻm đáng sợ, được Yeji ôm vào vỗ về, được Yeji quan tâm.

Yeji đưa Chaeryeong về nhà mình, cho cô mặc tạm áo ngủ của mình sau khi tắm táp và ăn uống no nê. Chaeryeong leo lên giường với Yeji, vì đã khóc nhè và lang thang nguyên một buổi, Chaeryeong đủ mệt để nghĩ tới giấc ngủ, nhưng lúc Yeji đưa tay ra định ôm lấy thì cô bỗng rùng mình co lại.

- "Sao vậy?"

- "Em.. "

Yeji cắn môi nghĩ ngợi gì đó. Rồi cô ôm gối bước ra.

- "Chị đi đâu?"

- "Chị sẽ dùng phòng khách, em mệt rồi, ngủ đi"

- "Yeji..." - Chaeryeong chạy tới ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Yeji, cô cọ má vào mái tóc vàng, hôn lên cổ cô ấy - "Em sợ mất chị lắm"

- "Ngoan nào" - Yeji quay người lại, vuốt ve khuôn mặt Chaeryeong - "Nếu em khó chịu vì..ừm... vì những gì nhìn thấy hôm nay..chị xin lỗi"

- "Chị không có lỗi mà"

- "Là lỗi của chị" - Yeji buồn phiền cúi mặt xuống- "Chính chị cũng đang hoang mang, chị hi vọng thời gian sẽ cho mình biết phải làm gì, nhưng lúc này, Chaeryeong à, em đừng tự dằn vặt mình được không"

- "Em không làm được, em yêu chị, chị biết điều đó mà... em sẽ chết mất nếu thấy chị với...."

- "Chị.. cũng yêu em nhiều lắm"

Yeji mỉm cười, một dòng lệ tuôn ra, nỏng bỏng thiêu đốt sức chịu đựng của Chaeryeong. Cô bao lấy miệng Yeji, đặt lưng cô ấy lên tường. Chiếc lưỡi của Chaeryeong mất hút trong miệng Yeji, cô cảm nhận rõ ràng Yeji cũng đón nhận nụ hôn và tham lam mút mát lưỡi mình. Mùi vị thật ngọt ngào. Chaeryeong còn muốn nhiều hơn nữa, nhưng đúng lúc Yeji đủ bình tĩnh đẩy cô ra.

- "Chaeryeong à, chưa đến lúc..."

- "Chị.. Em có thể giành lấy chị không"

- "Có thể..." - Yeji ngập ngừng đáp nhỏ, có thể có, có thể không, cô không biết nữa.

- "Nhưng còn anh Han, em có lỗi với anh ấy"

- "Chaeryeong ngốc, nếu tranh giành tình yêu là một cái tội, chị cũng sẽ ngồi tù cùng em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro