Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ tiếp tục giấu giếm mối quan hệ của mình những ngày sau đó. Chaeryeong không biết Yeji muốn kéo dài như thế đến bao giờ, nhưng cô tin Yeji. Chaeryeong cũng biết Yeji phải đối mặt với rất nhiều áp lực, nên cô không thể vì ham muốn của riêng mình mà làm khó cô ấy được, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Những cuộc hẹn bí mật ngày càng nhiều,tình cảm của cả hai tiến triển nhanh chóng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Chaeryeong tràn ngập khao khát khi ở bên Yeji, hôn môi, vuốt ve làn da trắng nõn... nhưng Yeji chưa bao giờ cho phép Chaeryeong đi quá giới hạn. Vâng, chị ấy chín chắn, mình biết mọi việc sẽ tốt đẹp nếu làm theo Yeji. Chaeryeong luôn biết cách dừng lại như Yeji muốn.

...............................

Sinh nhật Chaeryeong, Yeji được Han mang đến, cô không hề biết đó là bữa tiệc dành cho người yêu bí mật của mình, vì vậy không chuẩn bị món quà nào cả. Han giữ chặt Yeji bên cạnh suốt bữa ăn đến nỗi Ryujin trông phát sốt. Chẳng biết anh ấy đã lèo lái câu chuyện đến như thế nào, nhưng thực sự chỗ anh dừng lại thật là hợp lý:

- "Giới trẻ bây giờ cũng hay suy nghĩ lệch lạc, con vừa đọc báo có rất nhiều cặp đôi đồng tính yêu nhau"

- "Con tìm hiểu chuyện đó ư?" -  Ông Lee nhíu mày khó hiểu.

- "Ồ không, chỉ là tình cờ đọc được thôi"

- "Cũng không đáng bận tâm, đó chỉ là chuyện tầm phào ngoài xã hội. Nếu gia đình chúng ta có ai như vậy, bố sẽ đuổi cổ ra khỏi nhà"

- "Bố yên tâm, chúng con là những người đứng đắn"

Han tươi cười nhìn hết Chaeryeong đến Yeji. Câu chuyện giữa Han và bố rất ngắn, nhưng chỉ từng đó thôi đã khiến Chaeryeong không thể chợp mắt suốt đêm.

- "Chị, em phải tới trường bây giờ" - Chaeryeong thều thào bên cạnh ghế lái, cô thức dậy hơi muộn, không phải lúc thích hợp để Yeji hẹn gặp.

- "Chỉ một chút thôi" - Yeji cắn môi tìm kiếm, cuối cùng cô quyết định lượn vào một quán  cà phê nhỏ, cô mở cửa đi trước vào bàn, chẳng giống ngày thường chút nào.

- "Sao vậy ạ" - Chaeryeong đi theo ngồi xuống trong lúc liếc đồng hồ.

- "Chaeryeong à, chị.. chị thấy chúng ta nên dừng lại"

- "Sao cơ" -  Chaeryeong gần như hét lên- "Yeji.. Chị nói gì vậy.. chị đùa em phải không"

- "Chuyện chúng ta" - Yeji khó nhọc nhúc nhích trên chiếc ghế của mình- "Chị nghĩ... khoảng thời gian qua là do chị quá buồn về chuyện anh Han muốn chị nghỉ việc, tâm lý hơi rối loạn, nên đã tìm đến em để vui đùa một chút.. giờ thì..."

- "Vui đùa?" - Chaeryeong ngấu nghiến lời nói, sửng sốt chồm lên bàn- "Đúng là chị đang đùa em rồi, hôm nay là ngày gì vậy, ngày gì...không phải mồng một, càng không phải tháng tư... vậy là chị nhầm lịch hả.."- Chaeryeong rối tít lục tìm điện thoại để xem ngày.

- "Chị không đùa" - Gương mặt lạnh băng nhìn thẳng Chaeryeong- "Chị thực sự không có tình cảm yêu đương với em, chị sẽ đính hôn với anh Han"

- "Không không không" - Chaeryeong đứng dậy níu tay Yeji khi cô sắp sửa rời đi- "Yeji , chị nói nhảm rồi đấy, sao..sao có thể đột ngột như vậy chứ... chị muốn giết em sao, hay là tại tối hôm qua, chị bị những lời nói của bố ảnh hưởng phải không?" - Chaeryeong suy bụng ta ra bụng người, thấy Yeji vẫn không nói gì, Chaeryeong thành khẩn van xin:" đừng bận tâm đến nó nhiều, em không sợ bố đâu, Yeji à, chúng ta tiếp tục đi, em yêu chị.."

- "Nhưng chị không yêu em" - Yeji cắn môi nhìn ra khoảng không, trông bình thản đến lạ - "Thời gian qua chị đã suy nghĩ kĩ rồi, đúng là không có tình yêu đồng tính nào đúng đắn cả, thật bệnh hoạn và dơ bẩn"

- "Ngừng lại, Yeji, em không cho phép chị nói vậy"

- "Kể từ bây giờ chúng ta coi nhau là người xa lạ đi"- Yeji giật lại cánh tay của mình, toan bước đi. Nhưng Chaeryeong lần nữa chộp lấy, cô quỳ hẳn xuống van xin.

- "Chị ơi, đừng như vậy mà, nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra, chúng ta đang tốt đẹp mà, em không sợ gì cả, em sẽ chấp nhận mọi điều xấu xa, chỉ cần chị ở bên em là được"

Yeji kiên quyết gỡ tay Chaeryeong ra, cô gần như chạy ra khỏi quán. Chaeryeong chạy theo, cô đuổi kịp  lúc Yeji sắp sửa chui vào xe.

- "Yeji, em xin chị, đừng bỏ rơi em!Vụng trộm cũng được, chị lấy anh Han cũng được, chỉ cần cho em được tiếp tục yêu chị"

- "Bỏ tay ra đi" - Yeji nghiêm túc nhìn Chaeryeong- " Chị đã nói rồi, chị không yêu em, chị không thể chấp nhận yêu một cô gái được, em hiểu không? Em không thể cho chị một gia đình thực sự, không thể cho chị những đứa con, bên cạnh em, chị sẽ phải nhận lấy những lời đàm tiếu, chị không muốn sống như thế cả đời. Em hãy buông tha cho chị đi"

Yeji đóng cửa xe, phóng đi vun vút. Chaeryeong đứng ngẩn ngơ nhìn theo...

"Chỉ là mơ, tác hại của đêm mất ngủ thật là..."

Chaeryeong tự trấn an mình, cô mò tới trường với mớ bòng bong trong đầu. Liệu có phải mơ không? Chaeryeong thấp thỏm tự cấu vào tay mình. Khi quay trở lại với thực tại, Chaeryeong bắt đầu cảm thấy khó chịu vì quá nhiều ánh mắt hiếu kì chiếu vào mình, bước vào lớp cũng không giống bình thường, mọi người thoáng quay đầu nhìn cô.

- "Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ...?" - Chaeryeong lẩm bẩm, cô nghĩ mình nên trở lại giường và thức dậy với cái chân phải gì đó, như trong phim Tây người ta thường nói.

- "Tớ cá là cậu chưa biết gì" - Ryujin ngồi xuống bên cạnh, cầm một xấp ảnh ném lên bàn.

Chaeryeong lượm từng tấm lên xem. Sốc. Một số bức ảnh chụp cô với Yeji hôn nhau, mặt Yeji không rõ lắm nhưng cô thì ai cũng phải nhận ra.

- "Trời ơi" - Chaeryeong rít lên, cô lật tiếp những bức ảnh khác, cảnh hai cô gái trần truồng đang làm tình đập thẳng vào mặt Chaeryeong- " Đây... đây.. không phải tớ.. không phải chị ấy.."

- "Tớ biết tớ biết" - Ryujin giữ Chaeryeong lại, Chaeryeong đang run lên- "Ảnh ghép, chỉ những bức này là thật". Ryujin nói rồi lục ra mấy bức chụp Chaeryeong và Yeji đi dạo chơi, hoàn toàn không có chiếc giường nào hết.

- "Tớ với chị ấy chưa làm chuyện đó..." - Hai bờ môi Chaeryeong lập bập chạm vào nhau.

Lee Chaeryeong có quan hệ với người đồng tính. Tin tức đó nhanh chóng lan ra toàn trường. Những cái nhìn chế giễu, xoi mói, những lời nói xúc phạm, sự cô lập.. Tất cả đổ lên đầu Chaeryeong, cào xé, tấn công tâm hồn trong sáng của cô. Chaeryeong không thể chịu nổi cảm giác ai cũng nhìn mình như một kẻ bệnh hoạn. Nhưng cô tự trấn an mình, sẽ không sao cả, dù gì chuyện này là thật. Đúng, cô yêu một người con gái. Nhưng... là kẻ nào ghép ảnh và tung tin. Ai biết được chuyện này, ngoài... Ryujin? Không. Chaeryeong tin cậu ấy.

- "Cậu ổn chứ" - Ryujin dìu Chaeryeong vào phòng riêng và thì thầm hỏi, từ lúc xảy ra chuyện ở trường, trông Chaeryeong như người mất hồn. Ryujin biết Chaeryeong là con cừu non nớt dễ bị tổn thương. Đã chuẩn bị tâm lý rồi thì sao chứ, cậu ta vẫn sốc như bình thường khi mọi người chĩa sự phân biệt đến giới tính của mình. Thậm chí có người còn ném trứng vào Chaeryeong. cô giống như một thần tượng ở trường, cô quen với sự yêu mến của mọi người. Nhưng bây giờ, cô dường như mất hết, giá như ai cũng lắc đầu mặc kệ, coi như không phải việc của mình thì tốt biết bao. Nhưng con người, thật hung dữ và độc ác. Nếu không làm Chaeryeong tổn thương, họ không chịu được.

- "Tớ.. không chắc... nhưng...được rồi, cậu cứ để tớ một mình"- Chaeryeong nuốt nước bọt khó khăn trườn lên giường đắp chăn lại. Cô nghe tiếng bước chân Ryujin nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cô đơn quá!! - "Yeji à"

Chaeryeong nghẹn ngào gọi tên Yeji. Ước gì có cô ấy ở đây. Nhưng... Giấc mơ lúc sáng, là thật hay giả? Yeji bỏ mình rồi ư? Không tin! Chaeryeong vùng dậy, bấm số Yeji. Sau năm lần không nghe máy, tiếng kết nối cuối cùng cũng vang lên.

- "Chaeryeong?" -  Giọng Yeji tan trong điện thoại, Chaeryeong mừng rỡ.

- "Chị..." - Chaeryeong khóc thút thít.

- "Có chuyện gì nữa sao, sáng nay chị đã nói hết rồi"

- "Yeji.." - Chaeryeong không thể ngừng khóc. Đúng vậy. Giấc mơ là thật.

- "Nếu không có gì nói thì chị ngắt máy đây"

- "Không, đừng!!" - Chaeryeong cuống cuồng la lên, cô thở phào trong tiếng nấc vì chưa có tín hiệu bị ngắt.

- "Gì nữa?"

Chaeryeong lại càng thêm đau, sao giọng của chị ấy lạnh lùng vậy, cô phải nói gì bây giờ được, bảo rằng cả trường đang đối xử với cô chẳng khác gì một kẻ bị bệnh sao? Yeji sẽ không thông cảm, bởi chính cô ấy cũng là một trong số đó, không thể cho cô ấy những đứa con, không thể có một gia đình...

- "Chị.. không thể vượt qua rào cản đó sao?"

- "Chị xin lỗi nhưng Chaeryeong à, chị không thể tiến xa thêm nữa"- Yeji nói gọn, chủ động ngắt máy. Chaeryeong điên cuồng gọi lại, nhưng chỉ có một giọng nói quen thuộc vọng đi vọng lại liên tục một câu.

- "Khốn kiếp" - Chaeryeong ném điện thoại vào tường, vỡ vụn. Cô vùi mình vào một góc, khóc gào lên như một đứa trẻ. Hwang Yeji, cô ấy còn ác độc hơn những người ban sáng gấp ngàn lần. Kéo cô vào cuộc chơi này rồi lại nhẫn tâm bỏ rơi cô như một đồ vật rẻ tiền.

Chị không trân trọng nó, chị dùng nó để "vui đùa một chút" với em.

Thà bị lũ du côn đánh chết trong hẻm còn hơn là chịu đựng nỗi đau này, thà lúc đó Yeji đừng đến, còn hơn là bây giờ lại rời đi. Chaeryeong khóc đến lúc mệt quá thì thiếp đi. Đến khi Ryujin mò vào đánh thức, cô mới mệt mỏi quan tâm đến thời gian.

- "Mấy giờ rồi?"

- "Sắp ăn tối"

- "Cậu ra nói với bố mẹ là tớ không muốn ăn"

- "Thôi nào, dù gì cậu cũng phải đối mặt với điều này mà, cậu phải mạnh mẽ lên"- Ryujin ngồi xuống giường, dùng chất giọng hùng hồn nhất có thể để động viên người bạn thân.

- "Tớ chỉ muốn chết thôi"

- "Này, đừng có ăn nói hồ đồ"

- "Chị bỏ tớ rồi"

- "H...Hả???"

- "Chị, là chị, Yeji, chị bỏ tớ rồi" - Chaeryeong lại oà khóc, cứ mỗi lần cái tên Yeji được xướng lên, cô lại cảm thấy thân thể mềm nhũn còn trái tim thì tủi thân đến mức không muốn chuyển máu sang ngăn tiếp theo.

- "Bao giờ?" - Ryujin nghiêm trọng cúi xuống, ôm lấy Chaeryeong vỗ về.

- "Bố bình tĩnh đi, Chaeryeong đang mệt mà" - Giọng Han nhẹ nhàng hệt như đang khuyên bảo ai đó, nhưng cánh cửa không chờ được lâu hơn, nó bật mở. Ông Lee sừng sững xuất hiện, vội vàng bước đến, lúc Ryujin đứng dậy cúi chào, ông không ngại ngần hất tung tấm chăn mà Chaeryeong đang dùng để trốn tránh với không gian quanh mình.

- "Những bức ảnh đó là sao?" - Ông Lee nhìn chằm chằm con gái, không giấu nổi nỗi sửng sốt trong giọng nói- "Con yêu người cùng giới ư, đứa con gái ấy là ai?"

Chaeryeong bất chợt chết đứng, cô chưa nghĩ đến việc tin đồn và số ảnh đó lọt vào tay bố mẹ.

- "Sao.. sao bố biết...?"

- "Chaeryeong" - Ông Lee nạt mạnh, kéo Chaeryeong ra khỏi giường, cô thếch lếch rơi xuống sàn nhà, bà Lee chạy vào, thương cảm ôm lấy Chaeryeong.

- "Con nói cho bố mẹ nghe đi, là thật hay giả?" - Giọng bà đã trở nên run rẩy, có chết bà cũng không tin đứa con gái ngoan hiền của mình lại có thể làm tình với một cô gái khác, theo cách mà bà thấy trong ảnh. Vâng, có lẽ bà quá tin tưởng Chaeryeong, bà thậm chí không nhận ra cô đã là một thiếu nữ hai mươi tuổi, biết yêu và đã yêu say đắm.

- "Chắc chắn là giả rồi" - Han xen vào, nỗ lực dìu cả mẹ và em gái đứng dậy- "Bố mẹ, những bức ảnh này chỉ ghép thôi, con tin là do ai thù hằn gì con bé, nên dựng chuyện để trả thù, bố xem kĩ đi"

Han diễn thuyết một thôi một hồi, chỉ cho bố mẹ mình những sơ hở trong ảnh. Chẳng mấy chốc xoa dịu hoàn toàn tâm trí ông bà Lee

- "Đúng như Han nói chứ?" - Ông Lee nhướng mày hỏi lại Chaeryeong, cố tìm nốt bằng chứng còn lại thuyết phục ông rằng, con gái ông là - người - bình - thường.

- "Tất nhiên là đúng rồi, em gái anh đâu thể bị bệnh như vậy được" - Han mau lẹ xoa đầu Chaeryeong khi thấy cô lúng túng- "Tuần trước con còn thấy nó đi với bạn trai mà, phải không Chaeryeong, cậu bạn ấy tên gì thế, lúc nào rảnh em dẫn cậu ta tới chơi cho bố mẹ vui"

Ừ thì, cứ coi đó là bệnh. Nhưng bây giờ chị đã từ bỏ rồi. Đâu còn ai làm cho cô "bị bệnh" được nữa. Chaeryeong tự dặn mình buông tay từ lúc này đi thôi.

- "Vâng, chỉ là kẻ nào đó chơi xấu con thôi" - Chaeryeong trả lời bố, trở lại chiếc giường chùm chăn- "Con là người bình thường"

Ryujin bối rối cúi chào lần nữa khi các vị tiền bối rời khỏi, cho đến khi căn phòng yên ắng trở lại, cô mới chạy đến ngồi lên giường lay Chaeryeong dậy.

- "Còn gì nữa, tớ muốn nghỉ ngơi"

- "Cậu không muốn điều tra là ai đã chơi cậu sao"

- "Là ai, cậu biết không?" - Chaeryeong hỏi bằng giọng sắc như dao cạo.

- "Mấy bà tám trường mình sẽ lo vụ này, chẳng có tin tức nào là qua được họ"- Ryujin nhăn nhở như thường lệ, nhưng im bặt khi Chaeryeong lật người quay ra.

- " Vậy cậu cho người điều tra đi, tớ sẽ trả tiền".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro