Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất mau chóng, ba ngày nữa Yeji đính hôn với Han. Cô không tới nhà chồng chưa cưới lần nào kể từ ngày chia tay, dường như cô đang cố tránh mặt. Chaeryeong cũng chẳng có thời gian nằm trên giường giả vờ ốm, cô chấp nhận những lời xì xầm xung quanh, trở lại giảng đường. Rồi mọi chuyện sẽ lắng xuống thôi, Ryujin vỗ vai Chaeryeong và bảo như vậy. Tuy nhiên Ryujin hơi thất vọng vì nghĩ khi trải qua cú sốc tình cảm, ai cũng có vẻ cứng rắn hơn, riêng Chaeryeong vẫn hiền lành và thánh thiện như bản chất vốn có. Ryujin thở dài khi bắt gặp Chaeryeong đứng khóc một mình trong nhà vệ sinh và nhiều lần thơ thẩn ngồi lại lớp dù tiết học đã tan từ lâu. Thời gian là thứ con người tâm niệm. Rồi nó sẽ xoá tan tất cả thôi, dù là mười Yeji đi chăng nữa, cũng phải quên.

Ngày đính hôn, Chaeryeong không thể nhìn cảnh Yeji tươi cười rạng rỡ khoác tay Han lượn lờ trước mặt. Họ sẽ cưới nhau, họ là một gia đình, có những đứa con...

Lại chui vào nhà vệ sinh và khóc. Thất bại trong việc níu Yeji lần nữa. Lần đầu tiên trong đời khi biết mình thiếu thứ gì, cũng là lúc cô căm ghét bản thân. Nếu là một người con trai, cô sẽ cho Yeji còn hơn thế. Cô biết Han đã đăng kí cho vợ mình nhiều khoá đào tạo nội trợ, Yeji nghỉ việc ở công ty, trong tương lai, cô sẽ phải biết nấu cơm, quyét dọn nhà cửa, bế con...

- "Đó là những gì chị muốn sao" - Chaeryeong lẩm bẩm, vùi mặt mình vào hai bàn tay, đau đớn đợi lễ đính hôn kết thúc.

...............................

Han vội vàng thúc giục tổ chức đám cưới. Anh đã mua cho mình một căn nhà mới và sẽ ở riêng sau khi lấy vợ. Chaeryeong ghen tỵ, anh ấy làm ra nhiều tiền, một người đàn ông thành đạt.. Và có được người phụ nữ mà cô không thể chạm tới.

.

.

.

- "Cậu thấy anh Han thế nào?" - Ryujin đột nhiên hỏi trong khi giúp Chaeryeong chuẩn bị vài thứ trong hôn lễ.

- "Thế nào ở điểm nào?" - Chaeryeong lơ đãng hỏi lại.

- "Ừm.. tính cách, nếu bị chọc tức, anh ấy sẽ phản ứng theo kiểu gì?"

- "Tớ ít khi thấy anh ấy nổi giận... cũng chả bao giờ để ý... nhưng tại sao cậu lại tò mò về điều đó?"

- "Tớ thấy anh ấy hơi lạ"

- "Sao?"

- "Hôm sinh nhật cậu, anh ấy khơi mào vụ yêu đương của người đồng tính. Lúc đó trông cứ như anh ấy đang xoáy vào cậu và Yeji, cậu có nghĩ anh Han biết chuyện không"

- "Sao có thể chứ?" - Chaeryeong nhún vai - "Tớ và chị ấy rất bí mật"

- "Vậy những bức ảnh giữa cậu với chị Yeji, anh ấy không nghi ngờ gì sao, tuy là mặt chị Yeji không nhìn rõ, nhưng nếu là vợ chồng chưa cưới, thật kì lạ nếu anh ấy không nhận ra"

Chaeryeong chợt nhớ tới lần cô mang nợ Han. Lúc đó nếu không có anh ấy vào khuyên giải, chắc cô sẽ tơi tả dưới tay bố Lee. Chaeryeong còn thấy xấu hổ vì chính cô và Yeji có lỗi sau lưng anh, đến lúc xảy ra chuyện, anh lại là người đứng ra bảo vệ cô. Nhưng... đúng là kì lạ, nếu anh là người có định kiến với yêu đương cùng giới, tại sao lại bình tĩnh được như vậy, còn ngây thơ đến mức không hỏi han gì về những bức ảnh chụp cùng Yeji. Anh ấy không nhận ra chị thật sao. Lại còn nhanh trí bịa ra một cậu bạn trai cho Chaeryeong nữa...

- "Cậu nghĩ có gì kì lạ ở đây?" - Chaeryeong e dè hỏi lại Ryujin, hi vọng tên này đừng nói gì đó quá sốc.

- "Biết đâu được!" - Ryujin buông một câu nửa vời, chạy ra chỗ khác kiểm tra vài thứ.

Hôn lễ khá hoành tráng, phải, Han là người làm ăn, nếu không tận dụng hôn lễ cả đời có một của mình để khoa trương thì quả là đáng tiếc.

Chaeryeong tìm thấy Yeji trong một căn phòng, nhìn cô ấy, bí mật và xót xa. Chỉ đêm nay thôi, Yeji sẽ hoàn toàn thuộc về Han, Yeji có đau khổ dù chỉ một chút khi nói ra những lời đó không. Cô dâu bất chợt nhìn về phía Chaeryeong, cô hoảng hốt né vội, đến cả thở cũng không dám, lén lút biến mất nhanh nhất có thể. Khi "thoát khỏi" tầm mắt Yeji, Chaeryeong lại khóc, khóc vì tình yêu trớ trêu mà chưa ngày nào thôi dày vò bản thân. Chaeryeong đã cố giấu mình suốt cả hôn lễ, cố làm cho mình ít nổi bật ,  và cố đừng khóc lộ liễu nhất. Tuy vậy, cái khoảnh khắc hai chiếc nhẫn tròng vào tay nhau, Han hôn Yeji, cô vẫn cảm thấy bầu trời vỡ vụn. Tự lắc lắc đầu bình tĩnh trở lại, sao vậy nhỉ, đã chuẩn bị tâm lý hết rồi. "Anh Han và chị Yeji sẽ cưới nhau" , cô đã tu luyện khả năng lầm rầm của mình cái câu đấy cả ngàn lần mỗi ngày. Tập quen với điều đó. Nhưng khi nó diễn ra thật. Nó giống như một cơn ác mộng, sẽ bám theo cô suốt quãng đời còn lại.

Cảm nhận vị nồng của rượu trong hơi thở, Chaeryeong choáng váng tìm đến buồn rửa, khoát nước lên mặt mình, cô không muốn quên Yeji bằng cách này. Chaeryeong thở phì phò và lại gục xuống sàn, chẳng quan tâm bộ quần áo sang trọng đang bị vấy nước. Hôn lễ kết thúc rồi, sức chịu đựng như vừa được tận dụng cả thế kỉ.

- "Đồ ngốc, tớ biết là cậu sẽ ở đây mà!" - Ryujin chạy tới cuống cuồng đỡ Chaeryeong dậy- "Tỉnh lại ngay, tớ còn chuyện này phải nói, này cậu còn tỉnh táo không đấy?"

- "Lee Chaeryeong" - Ryujin hét lên

Ryujin vất vả dìu Chaeryeong ngồi lên một chiếc ghế- "Cậu phải thật bình tĩnh, chuyện này rất quan trọng, sau đó vẫn còn kịp để cậu quyết định phải làm gì, được chứ?"

- "Lắm chuyện, nói đi!" - Chaeryeong khinh khỉnh đánh bốp vào vai Ryujin, tên lùn này lúc nào cũng văn vẻ.

- "Số ảnh nude ghép và tin đồn cậu đồng tính, là do Han tung ra"

- "Sao?" - Chaeryeong bật dậy mở tròn mắt, túm lấy Ryujin lắc lia lịa - "Ai bảo cậu thế, tớ không tin"

- "Bây giờ thì cậu nghe cái này đi" - Ryujin đưa ra một chiếc điện thoại, bấm chọn mục ghi âm.

- "Là... là điện thoại của chị...Yeji ?"

- "Nghe đi"- Ryujin phát một đoạn ghi âm có trong máy, Chaeryeong nhìn rõ nó được lưu vào đúng ngày sinh nhật cô.

"Chaeryeong à, chị xin lỗi vì không biết hôm này là sinh nhật em"

Chaeryeong suýt rít lên, đó là giọng của Yeji.

"Anh Han không cho chị biết, chỉ dẫn tới bảo là ăn cơm cùng gia đình thôi, nên chị không chuẩn bị quà cho cho em được, cũng khuya rồi, chị lại không muốn bỏ lỡ sinh nhật em, nên chị sẽ hát tặng em một bài nhé, chị sẽ gửi vào mail và nhắn em vào check, haha, lúc em đang nghe cái đoạn này chắc phải thấy vớ vẩn lắm nhỉ"

Tiếng lạo xạo và im ắng một lúc, có lẽ Yeji đang nghĩ bài hát, ngay đến cả óc trên đầu Chaeryeong cũng đang thấy căng cứng lên, nói gì đến toàn thân, rốt cuộc thì Ryujin đã lục lọi được gì ở đây.

"Anh chưa về sao?"

Giọng Yeji hốt hoảng, tiếng sột soạt cho biết cô đã để điện thoại xuống.

"Cô đang làm gì mà lại sợ tôi vậy chứ, hát tặng sinh nhật người yêu ư"

- "Anh Han???" - Chaeryeong bất ngờ thốt lên khi giọng anh trai mình xen vào đoạn ghi âm, đêm đó đúng là anh ấy chở chị về.

- "Suỵt, cô cứ nghe hết đi"- Ryujin ra hiệu cho Chaeryeong yên lặng, chỉ tay vào điện thoại.

"Anh nói gì vậy chứ..., em.."

"Câm ngay, cô còn định lừa dối tôi đến bao giờ?"

Tiếng im lặng lại kéo dài, hoá ra anh Han đã biết hết mọi việc, vậy bữa cơm đó là anh ấy cố ý khơi chuyện để đánh động cô.

"Em xin lỗi"

"Cô định chơi hai anh em tôi sao?"

"Không, em... em xin lỗi, nếu anh đã biết thì chúng ta kết thúc quan hệ ở đây"

"Cô định làm gì?"

"Em... em yêu Chaeryeong"

"Chát!!"

Han đánh Yeji, Chaeryeong đưa tay bịt miệng ngăn những tiếng động sắp thoát ra khỏi miệng mình.

"Đồ đê tiện, cô còn nói được câu đó sao, tôi là ai chứ? Là Lee Han! Hàng ngàn cô gái ngoài kia theo đuổi, nhưng tôi đã chọn cô! Thay vào đó, cô lại dùng chính em gái tôi để cắm sừng tôi sao?"

"Là em có lỗi, anh có thể phán xét bất cứ điều gì, nhưng em với Chaeryeong thì..."

"Câm ngay, đừng có động vào con bé"

"Em sẽ không từ bỏ Chaeryeong"

"Cô định huỷ hoại nó sao?"

"Huỷ hoại? Anh nghĩ tình yêu của tôi sẽ làm hại Chaeryeong? Không bao giờ, tôi sẽ chăm sóc cho em ấy, tôi thậm chí kiếm đủ tiền để nuôi Chaeryeong ăn học"

"Không phải cô huỷ hoại, thì tôi sẽ làm điều đó"

"Anh ...??"

"Cô biết bố mẹ tôi ghét đồng tính đến thế nào rồi đấy, họ sẽ đuổi con bé ra khỏi nhà, thì cứ cho là cô đủ sức nuôi nó đi, nhưng còn cảm giác của nó? Con bé sẽ chịu những gì khi người ta nhìn nó như một đứa trẻ bệnh hoạn? Ngay cả bố mẹ? Chaeryeong còn quá non nớt, cô nghĩ tình cảm của nó là chín chắn sao"

"Tôi hiểu Chaeryeong mà..em ấy sẽ..."

"Cô tiếp xúc với nó bao lâu rồi. Tôi thậm chí còn thay tã lót cho nó. Cô biết có bao nhiêu thằng nhóc theo đuổi nó không, cô biết tương lai nó ở giảng đường sẽ tốt đẹp biết bao không, cô có nghĩ mình đang cướp đi mọi thứ trong cuộc sống của nó?"

Chaeryeong chỉ còn nghe thấy tiếng Yeji sụt sùi, loáng thoáng.

"Nếu chỉ có mình cô, tôi không quan tâm, nhưng đó là em gái tôi, cô định phá tan gia đình tôi sao? Cô từng nghĩ đến lúc đó chưa, có hay là chưa?"

"Han à, em..."

"Khốn nạn, chát!!"

Chaeryeong nắm bàn tay siết lại, anh ấy lại đánh Yeji.

"Cô yêu nó đến vậy sao, cô đã ngủ với nó chưa hả, nói mau"

"Han, đừng như vậy"

"Tôi đã trân trọng cô đến thế nào, cô có biết không hả, sao cô .. sao cô có thể..., hoá ra là cô thích con gái sao, lý do cô luôn đẩy tôi ra mỗi lần chuyện đó bắt đầu, phải không, tôi cứ tưởng là cô muốn giữ cho mình sự trong trắng cơ đấy!"

"Han, em chưa...."

"Nhìn đi"

Tiếng loạt xoạt rải ra.

- "Tớ cá là anh ấy ném ảnh nude cho chị Yeji xem" - Ryujin nhún vai.

"Còn chối nữa không, cô đã chiếm đoạt em gái tôi"

"Đây là ảnh ghép, tôi với Chaeryeong chưa bao giờ làm chuyện này"

Lại thêm vài giây yên lặng.

- "Anh Han muốn bẫy chị ấy để kiểm tra xem có đúng hai người từng có không" - Ryujin sợ Chaeryeong không hiểu ra vấn đề, thì thầm giải thích.

"Haha, nhưng nó sẽ là thật"

"Anh định làm gì chứ"

"Ngày mai thôi, nếu cô không chấm dứt với con bé, số ảnh này sẽ đồng loạt lên sóng ở khắp nơi"

"Anh không thể làm thế với Chaeryeong"

"Có hay là không"

"Được, anh phải hứa không làm tổn thương Chaeryeong"

"Còn cô sẽ cưới tôi, và phải nghỉ việc ở công ty"

"Không, tôi sẽ rời khỏi đây, chỉ cần chấm dứt với Chaeryeong, điều đó là đủ rồi"

"Cô muốn ra điều kiện không, hả, cô vẫn còn ý định huỷ hoại nó sao."

"Anh điên rồi..."

"Được thôi, tôi sẽ cho ba mẹ tôi biết rằng cô và Chaeryeong là người trong những tấm ảnh này, để xem họ làm gì, con bé sẽ sống không bằng chết khi bị ba mẹ hắt hủi. Cô nên nhớ rằng nếu sự việc lỡ dở, các người cũng không thể đến với nhau đâu, sao, để yên và làm vợ tôi. Hay cho thiên hạ biết hết mọi chuyện rồi dìm chết con bé bằng định kiến mà nó phải hứng chịu hả"

"Anh... được... được mà.. Han.. tôi xin anh, đừng làm hại Chaeryeong, tôi sẽ nghỉ việc, chúng ta cưới nhau là được đúng không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro