Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng Yeji la lên hốt hoảng khi những bước chân của Han vang lên,  có dấu hiệu rằng anh ấy sắp rời khỏi cùng những bức ảnh.

"Khốn nạn, cô hi sinh vì nó quá nhỉ, sẵn sàng từ bỏ công việc dễ vậy sao, còn tôi chờ cô từng ấy năm... trong mắt cô tôi là gì hả?"

Tiếng động bỗng đầy lên, bước chân Han quay trở lại, vải bị xé rách, đồ vật va chạm, Yeji hét lên.

"Chống cự làm gì hả, đằng nào cô cũng là vợ tôi kia mà"

"LEE HAN" - Chaeryeong gầm lên, anh ta sắp cưỡng đoạt Yeji. Nhưng tiếng ré lên ngay sau đó cho biết Han đã phải buông cô ra.

"Cô tưởng tôi còn muốn cô sao?"

Một hồi lâu sau là tiếng sột soạt.

- "Chắc do sốc, chị ấy đã không nhớ tới việc đang ghi âm nữa và bỏ quên nó"- Ryujin tắt điện thoại, lay lay bức tượng trước mặt- "Này, cậu có hiểu gì không đấy. Là Han theo dõi cậu và Yeji, anh ấy ghép hình uy hiếp chị ấy, nhưng khi chị ấy chia tay cậu, anh ấy vẫn tung hình của cậu ra, tớ đoán ý đồ của Han là muốn cho Yeji nhìn rõ tai họa để không thay đổi ý định, cậu cũng sẽ biết khó mà lui..."

- "Cậu biết tin anh Han ghép ảnh từ trước phải không?" - Chaeryeong bình tĩnh đến lạ khiến Ryujin phải giật mình.

- "Ơ.. à.. phải, nhưng tớ cũng không dám tin, vì thế, trong  lúc hôn lễ diễn ra tớ nảy ý định tìm hiểu liên lạc giữa anh Han với chị Yeji xem sao... Tớ mò đến điện thoại của chị Yeji và rồi..."

- "Tớ.. phải làm gì...??"

- "Trời ơi, đồ ngốc, cậu bình tĩnh như vậy là do không biết làm gì sao" - Ryujin rú lên- " Đêm nay là tân hôn của họ, cậu hiểu việc đó nghĩa là gì không,  đi đi, giành lấy chị ấy!"

- "Tớ.. "

- "Sao"

- "Tớ.. vẫn là người mà chị ấy yêu phải không"

- "ĐÚNG VẬY"

- "Ryujin à, x..xe..e.. chìa khoá xe của tớ...n..nó ở đâu rồi"

- "Tớ sẽ chở cậu đi, nhanh lên"

Họ phi như điên đến nhà mới của Han. Điện vẫn sáng. Chaeryeong với lấy con dao trong xe mà Ryujin đã chuẩn bị sẵn. Phá cửa vào nhà, cô nghe thấy tiếng ồn từ một căn phòng.

- "Yeji.. Yeji.." - Chaeryeong không chần chừ lao vào, Han đang cầm thắt lưng da của anh ta, thở hổn hển, dưới chân anh là Yeji, bộ đồ ngủ màu trắng lấm vài điểm đỏ tươi, và nếu cô không nhầm thì nó còn rách đôi chỗ nữa.

- "Mày tới đây làm gì hả, cút đi, không biết đêm nay là đêm động phòng của tao sao"- Han quay ra đối diện Chaeryeong, nét điềm đạm thường trực của anh biến mất hẳn, đầu tóc rối bời, mặt nhễ nhại mồ hôi. Anh gào lên như một gã điên.

Yeji ngước mắt lên nhìn Chaeryeong, đằng sau là Ryujin đang sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt. Han rõ ràng là đang hành hung vợ mình trong đêm tân hôn. Yeji cay đắng rơi vài giọt nước mắt, để lũ trẻ trông thấy cảnh này thật chẳng tốt chút nào. Han sau khi trở về đã kéo cô vào đây, sau một hồi hết chửi bới, rồi kể lể hắn đã hi sinh những gì vì cô, loanh quanh nói đến việc Chaeryeong sẽ mất gì nếu cô còn nghĩ đến việc quay lại. Han nói rằng Chaeryeong đã khóc gần chết khi bị bạn bè trong trường phát hiện cô bé yêu người đồng giới, tốt nhất là cô hãy biết điều mà buông tay. Thậm chí hắn còn nói, sau này chỉ cần cô chạm vào người Chaeryeong, hắn sẽ giết cả hai. Và để minh chứng cho lời nói đó, hắn mở két lôi ra một khẩu súng lục, điên cuồng lắp đạn. Nhưng hắn run rẩy buông rơi súng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của cô.

- "Yeji à, em có biết anh yêu em nhiều đến mức nào không, anh có thể giết chết em đấy, anh sẽ giết em đấy!"

Han vừa khóc vừa hét lên trong tuyệt vọng. Hắn cởi áo, đè Yeji xuống giường, nhưng cô lại chống cự. Điều đó khiến hắn điên lên, hắn rút thắt lưng quần ra, quất vào người Yeji lia lịa khiến cô không thể đứng dậy... và Chaeryeong xuất hiện.

- "Anh đánh chị ấy sao!!!!" - Chaeryeong tức giận hét lên với Han, chỉ là cô không tin được việc mình chứng kiến.

- "Thì sao nào, cô ta là vợ tao, đánh yêu một chút sẽ kích thích ham muốn tình dục đấy"

- "Im ngay" - Chaeryeong nạt Han, cô không chạy tới chỗ Yeji, nhưng giơ bàn tay của mình ra chờ đợi - "Chị sẽ đi với em chứ?"

- "Cô dám sao" - Han quay ra thách thức vợ mình.

Yeji run rẩy đứng lên, vết đánh đau rát, có nơi bị đánh nhiều lần, bật cả máu nữa. Sao Chaeryeong lại xuất hiện ở đây... Thật xấu hổ, cô vòng tay ôm lấy thân thể mình, cố che đi những mảnh áo rách mà Han xé ra lúc nãy.

- "Đi với em" - Chaeryeong vẫn chìa tay về phía Yeji, kiên nhẫn đón chờ. Cũng tại cô, trước đến nay luôn yếu đuối, không dứt khoát đứng ra thừa nhận tình cảm cùng Yeji. Tại cô sợ hãi sự kì thị của mọi người, thật ngốc nghếch, bạn bè trong trường biết mình yêu Yeji thì sao mà phải khóc chứ!

- "Nói cho nó biết cô chọn ai" - Han gầm gừ.

Cô rút ánh mắt khỏi Chaeryeong, lặng lẽ lắc đầu.

- "Chị, em biết mọi việc rồi, em sẽ không sao hết, tình cảm của em là chín chắn, em tin mình thuyết phục được bố mẹ, không có ai huỷ hoại được em hết"

- "Nực cười" - Han ngửa cổ phát ra tiếng ha hả, nhưng họ không chắc anh ta cười hay khóc nữa- "Ít ra cô cũng hơn nó năm tuổi, cô biết làm gì thì tốt đúng không? Còn mày nữa, mới chỉ là tin đồn, mày đã khóc gần chết trong phòng rồi, nếu mày còn dẫn cô ta ra mắt bố mẹ... Tao thật chẳng biết tưởng tượng cảnh đó ra làm sao"

- "Tôi sẽ làm điều đó" - Chaeryeong nghiến răng nhìn thẳng Han.

- "Em về đi" - Yeji quay mặt đi chỗ khác, cố nín những giọt nước mắt sắp sửa trào ra. Vì Chaeryeong, thiên thần nhỏ mà cô yêu thương. Cô biết mình không bao giờ quên hình ảnh ngọt ngào ấm áp của Chaeryeong trong tim mình, nhưng có lẽ nên buông tay thì hơn. Chaeryeong quá bé bỏng, quá dễ bị tổn thương. Và mọi điều sẽ đến với cô tốt đẹp hơn nếu như... nếu cô sống một cuộc sống bình thường, một quy luật tự nhiên, yêu một chàng trai nào đó, kết hôn, sinh con. Chaeryeong sẽ là một người phụ nữ có nhiều đàn ông để ý. Chắc chắn em ấy sẽ hạnh phúc... chắn chắn... Cô phát hiện mình không ngăn nổi nước mắt nữa.

- "Nước mắt ư, tôi ghét nhất là nhìn thấy cô khóc đấy" - Han quất thắt da vào lưng cô, Yeji lại khuỵa xuống. Chaeryeong nhào đến đè lấy anh ta. Nhưng trong cơn tức giận, Han như một con thú điên, anh hất văng Chaeryeong ra, lồm cồm bò dậy. Yeji vẫn ngoan ngoãn phủ phục dưới sàn- "Tốt lắm, cứ nằm yên như vậy"

- "Đủ rồi" - Chaeryeong tha thiết nhìn Yeji - "Em muốn chị đi với em, anh ấy sẽ hành hạ chị suốt đời mất"

- "Chị ổn" - Yeji cố kìm không cho bản thân bật ra tiếng nức nở, cô tốt nhất cứ ôm lấy sàn nhà như thế này, không phải nhìn thấy ánh mắt ai ở đây cả.

- "Được lắm" - Chaeryeong dằn mạnh từng tiếng, rút con dao ra, dí vào cổ mình- "Chị sợ huỷ hoại em ư? Không cần đợi lâu như vậy, ngay bây giờ, em sẽ làm việc đó, nếu chị không rời khỏi đây"

Yeji vội vã ngẩng đầu lên, cô thất kinh khi máu bắt đầu ứa ra nơi cổ Chaeryeong.

- "Không, dừng lại ngay!"                                                     

- "Đi cùng em" - Chaeryeong hơi thả lỏng cổ tay, cô chẳng còn thấy đau đớn gì nữa, mọi vấn đề bây giờ đều vô nghĩa.

- "Đừng ép chị" - Yeji nhắm mắt lắc đầu.(chời ơi tui tức á)

- "Em sẽ ép cho đến lúc nào có được chị" - Chaeryeong hét lên, cô đẩy con dao vào cổ mình. Đúng là cách làm của kẻ yếu đuối, Chaeryeong tự cười bản thân, nếu mạnh mẽ, cô sẽ đấm cho Han một trận tơi tả, sau đó bắt cóc Yeji, nhưng đó không phải là việc Chaeryeong làm được. Chaeryeong không biết đánh nhau, Chaeryeong không biết bắt cóc.. làm ơn...

Một bàn tay ấm áp mảnh mai gỡ con dao xuống, Chaeryeong mỉm cười đón lấy Yeji ngã vào lòng mình, cô ôm chặt  Yeji dù biết cô ấy đang đau, cả cô cũng vậy... Nhưng chuyện nhỏ..điều quan trọng là Yeji đã ở đây, trong vòng tay cô, cô dễ dàng cuốn mùi hương ấy vào mũi, cọ má vào mái tóc vàng...cô đã tưởng không còn có cơ hội này lần nữa...

- "Hwang Yeji, cô muốn chết sao" - Han tiến đến, toan kéo vợ mình ra khỏi em gái.

- "Đứng yên" - Ryujin đã vơi lấy khẩu súng mà Han đánh rơi trên sàn, chĩa về phía hắn, tuy có hơi khó cầm, nhưng cô cũng từng tập bắn súng rồi chứ bộ, ôi khẩu súng này nặng quá, là súng thật.. không phải súng hơi vớ vẩn đâu...

- "Mày có biết dùng súng không đấy hả" - Han cười nhạo, tiến tới Ryujin- "Run như cầy sấy thế kia thì bắn được ai"

"Bùm"

- "Á"- Ryujin hoảng hốt vứt súng, cô trợn mắt nhìn Han...cướp cò, thật may, viên đạn trúng vào chân anh ta.- "Chạy!!!"

Ryujin mau chân băng ra , Chaeryeong nắm lấy tay Yeji kéo đi, họ đóng sầm cửa xe, Ryujin đạp chân ga phóng vội. Đằng sau là hàng đống thứ cảm thán mà Han vừa cố rượt theo với cái chân đau vừa gào rú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro