102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOME

ABOUT

SÁCH HAY

PHIM RUỘT

TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC

TRUYỆN TRUNG QUỐC

KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)

Ladybjrd's Blog

~ ain't no other man but handsome guys ^-^

Search: 

Album ảnh

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 102

24 Thứ Tư Th4 2019

Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ

≈ 3 bình luận

Nhất linh nhị: Vi diệu

“Mời sư thúc nói!” tuy mặt ngoài Tiêu Dao nhất phái bình tĩnh nhưng nội tâm lại thập phần buồn bực.

Trầm mặc một chút, Bích Tình đứng lên đi ra khỏi bàn, tới trước người nàng: “Ngươi thay đổi rất nhiều!”

Nàng nhất thời lặng im, không biết phải tiếp lời thế nào. Đúng vậy, đâu chỉ có nàng là thay đổi, nó không thay đổi sao? Bích Tình trong trí nhớ của nàng chỉ là một con kỳ lần sóng mắt xanh biếc, hai sừng cong cong mà không phải là thiếu niên thanh tuyển trước mắt. Bọn họ đều đã thay đổi, đi lên đại đạo không giống nhau.

Thấy nàng không đáp, Bích Tình tiếp tục nói: “Thật ra trước khi trở thành linh thú của ngươi ta đã quen biết Thanh Phong. Hắn từng nói rằng đợi hắn trúc cơ thành công sẽ thu ta làm linh thú, chỉ tiếc âm kém dương sai, lúc ta bị thương lại gặp được ngươi…”

Tiêu Dao kinh ngạc. Lần đầu nàng gặp Bích Tình là lúc nó bị thương khi chiến đấu với yêu thú khác, vì thế nàng mới có thể hàng phục nó làm linh thú, không ngờ nó và Quý Thanh Phong kia đã sớm quen biết, lại đã có ước hẹn. Bảo sao khi Quý Thanh Phong kia cướp lấy linh thú của nàng trông lại có gì đó bất thường.

“Nhưng ta chưa từng hối hận vì trở thành linh thú của ngươi. Là ngươi dày ta đại đạo vô tình, chỉ có vô tình mới có thể đi được xa hơn, lâu hơn trên đại đạo, chỉ có ngông ngênh mới có thể chi lo thân mình, tiêu diêu tự tại. Kỳ thật ngày ấy sau khi ngươi toái đan, ta tình cờ gặp Quý Thanh Phong ở Vạn Hoa sơn, hắn nói trước kia ta trở thành linh thú của người khác là do số mệnh hắn không tốt, chẳng trách được người khác, mà ngày ấy hắn tình cờ hàng phục ta cũng là số mệnh của hắn, hắn cũng chỉ là bắt lấy cơ duyên, nói là vô tình, người khác cũng không có tư cách oán hắn. Những lời đồn đại khi ấy ta không phản bác, cho nên… đây là lời giải thích ta nợ ngươi.”

“Nói giải thích là sư thúc quá lời rồi, hay là trong lòng sư thúc vẫn còn khúc mắc với đệ tử?”

Có đôi khi giải thích chỉ là tự nói cho chính mình nghe. Bích Tình không dự đoán được nàng lại một lời vạch trần mình, giữa hai mắt nhăn lại thành một chữ xuyên thật sau, sau đó lại chậm rãi giãn ra.

“Tiêu Dao, đến nay ta vẫn không cảm thấy mình cam chịu đi theo Thanh Phong là sai lầm, nhưng đối với việc vô tình xúc phạm tới ngươi thì đến giờ ta vẫn thấy áy náy, nay ta chỉ nói cảm thụ xuất phát từ đáy lòng, lấy cầu đạo niệm hiểu rõ.”

Tiêu Dao cười cười, “Sư thúc thật ra không cần chú ý, thế gian có ai vẹn toàn? Nếu lúc trước sư thúc cảm thấy lựa chọn của mình là đúng thì cần gì phải để tâm đến ý nghĩ của người khác? Nếu là hướng tới đại đạo vô tình thì phải vô tình. Nếu trong lòng hướng tới vô tình lại khó có thể đoạn tình đoạn nghĩa sẽ chỉ làm mình tiến vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, đại đạo khó đi!”

Bích Tình ngây ngốc, quả thật hắn đã sớm quyết định phải đi đại đạo vô tình, lại vì sao vẫn còn bị tình chủ tớ cũ quấn quanh? Lại nhìn Tiêu Dao, ánh mắt nàng bình tĩnh như nước, có thể nhìn ra được là tâm tình đã sớm thoát ra khốn cảnh, trái lại hắn… Khóe môi Bích Tình nổi lên một tia chúa sót nhưng trong tâm lại thanh minh rất nhiều, “Hóa ra ngươi đã sớm nhìn thấu, mà ta lại còn chấp nhất cho biến hóa của ngươi, bảo sao Thanh Phong luôn hỏi ta có từng ngộ ra chưa, nghĩ lại thì đúng là ta chưa từng chân chính ngộ ra cả.”

Nói xong, nó nhắm mắt lại thật lâu, cho tới khi mặt mày hoàn toàn bằng phẳng vô ba mới mở miệng nói: “Ta đã nói xong, ngươi đi đi!”

Đến tận đây, trong lòng Bích Tình đã lại không còn tình cảm gì.

“Đệ tử cáo từ.”

Tiêu Dao xoay người rời đi, từ nay về sau e là hai người sẽ không có gì chung nữa, duyên phận mấy trăm năm đã hết như thế.

Ra khỏi Tàng Thư các, Báo Nanh Kiếm thò đầu ra nói: “Ngươi không oán?”

Tiêu Dao lơ đễnh, “Đã là chuyện cũ mấy trăm năm rồi, dù có oán khí gì cũng đã sớm tiêu tan.”

Thấy vẻ mặt nàng không sao cả, Báo Nanh Kiếm nghiến nghiến răng, khó chịu nói: “Hừ, giả người tốt, nếu là lão tử thì với kẻ như vậy cứ trực tiếp cắn chết, khách khí cái gì?”

“Cắn chết nó?” nàng bỗng nhiên dừng bước, có chút xâu xa nhìn nó: “Ngươi cảm thấy hắn vong ân phụ nghĩa? Nếu như ngươi là nó, lúc trước ngươi sẽ làm thế nào?”

Báo Nanh Kiếm đảo cặp mắt trắng dã, một bộ ngươi đúng là ngu ngốc, “Lão tử? Đương nhiên là theo ai có tiền đồ!”

Biết trước nó sẽ trả lời như thế, Tiêu Dao cũng không tức giận, chỉ buồn cười nói: “Ngay cả ngươi cũng lựa chọn như thế thì có quyền gì khinh thường đối phương?”

“Đừng có so sánh lão tử với nó!” Báo Nanh Kiếm tỏ vẻ bất mãn, “Lão tử hiện tại đứng ở phe ngươi, tự nhiên là xuất phát từ lập trường của ngươi! Hơn nữa, lão tử không khinh thường nó vì nó vứt bỏ ngươi đi theo cường giả mà là không quen nhìn cảnh đã hạ quyết tâm còn muốn nói dong dài, không quyết đoán như thế mà còn dám xưng là thụy thú Kỳ Lân!

“Cũng đúng! Nếu là ngươi, đại khái là sẽ đúng lý hợp tình đi theo, thuận tiện khinh bỉ kẻ yếu một chút hả?” nàng xách cổ nó lên, cười cười chống lại cặp mắt báo tức giận kia, “Ta nên mắng chân tiên đại nhân ngươi lãnh huyết vô tình hay nên khen ngươi thật tình biểu lộ?”

“Chẳng lẽ không phải là người nên nói rõ ràng mới có thể dễ dàng ở chung sao? Tựa như lúc trước đoạt xá vậy, mặc kệ là trở lại bao nhiêu lần thì lão tử cũng đều chọn đoạt xá ngươi!” Nó chẳng sợ bị xách cổ, thần sắc vẫn cuồng vọng như trước, “Hơn nữa, đợi lão tử khôi phục chân thân xong nhất định sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất cầu xin tha thứ, sau đó lại giết ngươi!… Ngao ô!”

Không chờ nó nói xong, Tiêu Dao liền cốc cho nó một cái, quả thật nay bởi vì lợi ích, nó trở thành một bộ phận không thể thiếu của nàng, tạm thời tình nghĩa giữa hai người là không gì phá nổi, nhưng đúng như báo tử nói, một ngày kia phi thăng Chân Tiên giới, nó trọng tố chân thân xong, sau khi nó và nàng chia lìa thì bọn họ sẽ như thế nào?

Nàng giơ nó lên cao lắc lắc, híp mắt nhìn. Aizzz, quá mức xa xôi, nàng không thể phỏng đoán tương lai được, nhưng nếu thực sự có một ngày như vậy thì nàng có thể giết chết con báo này không?

“Tiêu Dao! Nói xấu thì phải nói thẳng mới tốt. Đến lúc đó ngươi cũng có thể tìm lão tử để báo thù đoạt xá, chỉ xem ngươi có bản sự kia không thôi.” Biểu tình báo tử thật sự bừa bãi, dùng tư duy thẳng tắp của thú loại để tuyên cáo chiến ý.

“Để nói sau, có rảnh ta sẽ lo lắng, dù sao thời gian còn dài, nhưng trước đó…”

Cốc cốc cốc! Nàng nhắm trúng trán báo tử, cốc liên tiếp ba cái.

Do nhớ thật lâu trước kia, lúc nàng lòng mang oán hận, A Tầm cũng đã không chút thương tiếc cốc nàng ba cái như thế.

Tiêu Dao, vì sao ngươi lại trách cứ oán hận người khác? Chỉ vì ngươi thầm oán chính mình quá bất hạnh cho nên mới đổ nguyên nhân bất hạnh lên người người khác, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác thất bại của mình, cũng để tự lừa mình: nếu không có bọn họ, ta sẽ không rơi vào kết cục như vậy! Nhưng Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi không hề nghĩ rằng có lẽ bất hạnh của ngươi chính là do tự ngươi gây ra, không hề liên quan gì đến bọn họ?

Hiện tại nàng lại lần nữa lĩnh ngộ hàm nghĩa của lời này, nàng từng dạy Bích Tình đại đạo vô tình, vậy lúc nó lựa chọn đại đạo thì nàng lại có gì lo lắng oán hận?

Trên thế gian hết thảy đều có nhân quả, cho nên mặc kệ là đối với Bích Tình hay Báo Nanh Kiếm, nàng cũng không hối tiếc, tự bi ai, phẫn hận, chỉ cần tâm tình của mình đủ cường đại là được!

Nháy mắt, trong lòng hiểu được khiến cho hai mắt Tiêu Dao thanh minh, kim đan trong đan điền không ngừng vận chuyển, dường như lại lớn hơn một vòng, ngay cả hơi thở quanh nàng cũng trở nên thập phần bình tĩnh tường hòa, chỉ có Báo Nanh Kiếm ở một bên là khó hiểu giơ chân, “Cái gì? Vì sao mà gõ trán lão tử cũng có thể nâng cao cảnh giới?”

Sau khi trở lại động phủ, Tiêu Dao tìm hai miếng ngọc giản ghi lại khẩu quyết vừa học được, cũng bắt tay vào học tập pháp thuật.

Những ngày tiếp theo nàng nếu không tu luyện pháp thuật và công pháp thì tới Môi giới hội để nhận ủy thác luyện khí. Tụ bảo đấu giá hội còn một năm nữa là tới, nàng tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, kiếm thật nhiều linh thạch, mong kiếm được vật hữu dụng ở hội đấu giá.

Sau khi Tiêu Dao đoạt được vị trí thứ mười ở Bách Nhân bảng, thân phận luyện khí sư Trọng Nhu của nàng cũng bị đào ra, nhất thời thanh danh lan truyền lớn, người ủy thác nàng luyện khí cũng ngày càng nhiều, việc kiếm linh thạch rất thuận lợi. Trong đó cũng xuất hiện hiện tượng kỳ quái: cơ hồ người tới ủy thác không phải là nam tu bộ dạng thập phần tuấn tú tự thân tới thì cũng là phó dịch dung mạo xuất sắc, thậm chí có người còn muốn đưa nam lô đỉnh cho nàng. Nàng cũng rối rắm khó hiểu một thời gian, tuy nhiên vì việc rèn kiếm tiền rất tốt, nàng liền một lòng nhào vào việc kiếm tiền, từ chối thu sau cũng không để ý nữa. Vì thế, nàng bận rộn tu luyện, học pháp, luyện khí, kiếm linh thạch, cuộc sống trôi qua thập phần bằng phẳng mà phong phú.

Mãi đến nửa năm sau, một ngày nàng đi tới Hội người môi giới nhận công việc lại bỗng nhiên được sư đệ phụ trách hành hội mời vào nhã gian.

“Tiêu sư tỷ,” tệ đệ tử kia cung kính nịnh nọt: “Trong hành hội bỗng nhiên có một vị khách quý tới, nói muốn mời sư tỷ luyện khí, hơn nữa giá đưa ra rất cao, không biết sư tỷ có hứng thú không?”

“Khách quý?”

Tiêu Dao nhíu mày, bình thường cái gọi là khách quý là chỉ tu sĩ Nguyên anh, luyện khí cho những người này sẽ có thù lao cao nhưng độ phiêu lưu cũng cao. Dù sao thứ mà tu sĩ Nguyên Anh muốn rèn cũng không phải vật thường, khó khăn sẽ rất lớn, vạn nhất rèn thất bại, chọc đối phương tức giận, làm không tốt thì ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được. Vì thế luyện khí không thể tham, không thể nhận bừa bãi.

Tuy nàng có chút thanh danh nhưng chưa bao giờ nhận ủy thác của tu sĩ Nguyen Anh. Bình thường các tu sĩ Nguyên Anh nếu muốn luyện khí sẽ tìm luyện khí tông sư danh khí vang dội tu tiên giới, ví dụ như sư phụ Phòng Huyền Thư của mình, trên cơ bản sẽ không có ai tới tìm sư phó treo biển hành nghề trong hành hội như mình, cho nên việc người này chỉ định mình khó tránh khỏi cảm giác kỳ quái.

Tên đệ tử kia thấy nàng đường như có chút do đự, sợ nàng từ chối, đắc tội vị vô cùng kia, vội vàng khuyên nhủ: “Người này là tiền bối Nguyên Anh kỳ đó… cần phải suy nghĩ rõ ràng nha!”

Tiêu Dao suy nghĩ lợi hại trong đó, cho dù không để ý tu vi đối phương, nàng cũng không phải tiếc linh thạch, nhưng nếu thành công, nói không chừng có thể nâng cao thanh danh, thế này mới gật đầu trả lời, “Được, ta nhận, không biết vị tiền bối này muốn rèn pháp bảo gì?”

Đệ tử kia nhẹ nhàng thở ra nói: “Vị tiền bối này vừa khéo đang ở trong hành hội của chúng ta, nếu sư tỷ đồng ý thì ta sẽ đưa sư tỷ qua, tiền bối nói là muốn nói trực tiếp với sư tỷ.”

Tiêu Dao gật đầu, “Được, vậy phiền sư đệ dẫn đường.”

Share this:

Twitter

Facebook

Đang tải...

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 1319/11/2018Trong "Chậm rãi tiên đồ"

CHƯƠNG 44: KIM LINH28/08/2010Trong "Tru Tiên - Tiêu Đỉnh"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 10120/04/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

Điều hướng bài viết

← Previous postNext post →

3THOUGHTS ON “{CHẬM RÃI TIÊN ĐỒ} CHƯƠNG 102”

concuuvangsaid:

24/04/2019 lúc 12:42

haha đừng nói cái đào hoa kia của tiêu dao đuổi tới nhé

TRẢ LỜI

Lê tú anhsaid:

25/04/2019 lúc 18:08

Sợ là cơ hạo tìm tới cửa rồi

TRẢ LỜI

Bông cúc dạisaid:

25/04/2019 lúc 21:16

Mình cũng nghĩ có thể là Cơ Hạo ,nhưng cũng mong có nhân vật mói xuất hiện

TRẢ LỜI

TRẢ LỜI

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN * 

TÊN * 

EMAIL * 

TRANG WEB 

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.

LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!

NEW ARRIVAL

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022

STORE

STORE  Thời gian   Tháng Sáu 2023  (3)   Tháng Một 2023  (3)   Tháng Mười Hai 2022  (8)   Tháng Mười Một 2022  (7)   Tháng Mười 2022  (8)   Tháng Chín 2022  (7)   Tháng Tám 2022  (8)   Tháng Bảy 2022  (7)   Tháng Sáu 2022  (8)   Tháng Năm 2022  (8)   Tháng Tư 2022  (7)   Tháng Ba 2022  (7)   Tháng Hai 2022  (6)   Tháng Một 2022  (7)   Tháng Mười Hai 2021  (5)   Tháng Mười Một 2021  (5)   Tháng Mười 2021  (6)   Tháng Chín 2021  (5)   Tháng Tám 2021  (6)   Tháng Bảy 2021  (2)   Tháng Sáu 2021  (1)   Tháng Năm 2021  (1)   Tháng Tư 2021  (3)   Tháng Một 2021  (3)   Tháng Mười Hai 2020  (1)   Tháng Mười Một 2020  (2)   Tháng Mười 2020  (3)   Tháng Chín 2020  (1)   Tháng Tám 2020  (4)   Tháng Bảy 2020  (3)   Tháng Sáu 2020  (3)   Tháng Năm 2020  (4)   Tháng Ba 2020  (1)   Tháng Hai 2020  (2)   Tháng Một 2020  (2)   Tháng Mười 2019  (3)   Tháng Chín 2019  (6)   Tháng Tám 2019  (5)   Tháng Bảy 2019  (6)   Tháng Sáu 2019  (3)   Tháng Năm 2019  (5)   Tháng Tư 2019  (6)   Tháng Ba 2019  (9)   Tháng Hai 2019  (11)   Tháng Một 2019  (10)   Tháng Mười Hai 2018  (10)   Tháng Mười Một 2018  (68)   Tháng Mười 2018  (16)   Tháng Chín 2018  (12)   Tháng Tám 2018  (15)   Tháng Bảy 2018  (13)   Tháng Sáu 2018  (14)   Tháng Năm 2018  (12)   Tháng Tư 2018  (15)   Tháng Ba 2018  (13)   Tháng Hai 2018  (14)   Tháng Một 2018  (14)   Tháng Mười Hai 2017  (12)   Tháng Mười Một 2017  (15)   Tháng Mười 2017  (14)   Tháng Chín 2017  (15)   Tháng Tám 2017  (12)   Tháng Bảy 2017  (14)   Tháng Sáu 2017  (11)   Tháng Năm 2017  (15)   Tháng Tư 2017  (12)   Tháng Ba 2017  (10)   Tháng Một 2017  (13)   Tháng Mười Hai 2016  (16)   Tháng Mười Một 2016  (15)   Tháng Mười 2016  (15)   Tháng Chín 2016  (15)   Tháng Tám 2016  (16)   Tháng Bảy 2016  (15)   Tháng Sáu 2016  (10)   Tháng Năm 2016  (15)   Tháng Tư 2016  (14)   Tháng Ba 2016  (16)   Tháng Hai 2016  (10)   Tháng Một 2016  (14)   Tháng Mười Hai 2015  (16)   Tháng Mười Một 2015  (11)   Tháng Mười 2015  (15)   Tháng Chín 2015  (9)   Tháng Tám 2015  (15)   Tháng Bảy 2015  (10)   Tháng Sáu 2015  (15)   Tháng Năm 2015  (11)   Tháng Tư 2015  (15)   Tháng Ba 2015  (16)   Tháng Hai 2015  (10)   Tháng Một 2015  (14)   Tháng Mười Hai 2014  (11)   Tháng Mười Một 2014  (12)   Tháng Mười 2014  (15)   Tháng Chín 2014  (14)   Tháng Tám 2014  (11)   Tháng Bảy 2014  (13)   Tháng Sáu 2014  (9)   Tháng Năm 2014  (11)   Tháng Tư 2014  (15)   Tháng Ba 2014  (14)   Tháng Hai 2014  (9)   Tháng Một 2014  (7)   Tháng Mười Hai 2013  (6)   Tháng Mười Một 2013  (7)   Tháng Mười 2013  (4)   Tháng Chín 2013  (4)   Tháng Tám 2013  (4)   Tháng Bảy 2013  (9)   Tháng Sáu 2013  (9)   Tháng Năm 2013  (13)   Tháng Tư 2013  (10)   Tháng Ba 2013  (5)   Tháng Hai 2013  (4)   Tháng Một 2013  (9)   Tháng Mười Hai 2012  (15)   Tháng Mười Một 2012  (10)   Tháng Mười 2012  (12)   Tháng Chín 2012  (16)   Tháng Tám 2012  (23)   Tháng Bảy 2012  (15)   Tháng Sáu 2012  (6)   Tháng Năm 2012  (6)   Tháng Tư 2012  (9)   Tháng Ba 2012  (8)   Tháng Mười 2011  (1)   Tháng Chín 2011  (11)   Tháng Tám 2011  (3)   Tháng Bảy 2011  (5)   Tháng Sáu 2011  (9)   Tháng Năm 2011  (6)   Tháng Tư 2011  (6)   Tháng Ba 2011  (12)   Tháng Hai 2011  (23)   Tháng Một 2011  (18)   Tháng Mười Hai 2010  (33)   Tháng Mười Một 2010  (30)   Tháng Mười 2010  (34)   Tháng Chín 2010  (70)   Tháng Tám 2010  (125)   Tháng Bảy 2010  (2) 

BÌNH LOẠN

Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286

FAVOURITE

Convert world

Mỹ phẩm handmade

Rewiew truyện

Đan & Móc

BLOG STATS

3 137 956 hits

Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh