107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOME

ABOUT

SÁCH HAY

PHIM RUỘT

TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC

TRUYỆN TRUNG QUỐC

KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)

Ladybjrd's Blog

~ ain't no other man but handsome guys ^-^

Search: 

Album ảnh

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 107

18 Thứ Bảy Th5 2019

Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ

≈ 2 bình luận

Nhất linh thất: Đấu giá hội (tam)

Tiêu Dao đi dạo quanh Linh Vận phường hai ba ngày đều không thu được gì, tuy nàng cũng biết công pháp cao giai có xác xuất xuất hiện ở thị phường là rất thấp nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi chút mất mát. Nàng chủ tu lôi pháp nhưng lại không có một khẩu quyết lôi pháp nào, nay cũng chỉ phó thác kỳ vọng cho đấu giá hội.

Một ngày trước khi bắt đầu đấu giá hội, Tiêu Dao nhận được bùa truyền âm của sư phụ, sư phụ đã tới Linh Vận phường từ hôm qua nhưng lúc này đang ôn chuyện cùng bạn cũ, nói giờ tỵ ngày mai nàng cầm lệnh bài đi vào đấu giá hội của Nguyên Anh kỳ, lên nhã gian chữ “Hoàng” trên lầu hai chờ hắn.

Nàng ghi nhớ tin tức trong bùa rồi thiêu hủy, tiến vào trạng thái điều tức, hơi hơi nghỉ tạm để bảo trì tinh thần no đủ cho ngày mai tham gia đấu giá hội.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tiêu Dao đã rời khách sạn chạy tới đấu giá hội. Theo lệ thường ở tu tiên giới, đấu giá hội lấy cảnh giới làm giới hạn, chia làm đấu giá hội Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ. Bình thường, tu sĩ chỉ có thể tham gia đấu giá hội cùng cảnh giới với mình hoặc nhỏ hơn, nếu muốn tham gia đấu giá hội cảnh giới cao hơn thì phải có lệnh bài đặc biệt mới được, nếu không sẽ không thể tham gia.

Hơn nữa, đấu giá hội các cảnh giới cũng phân bố ở các địa điểm khác nhau và sau khi đã bắt đầu thì không được vào nữa, nếu bỏ lỡ canh giờ, cửa lớn sẽ đóng, chỉ có thể chờ cơ hội lần sau.

Lần đấu giá hội Nguyên Anh này được tổ chức ở Ngâm Phong Nguyệt bên trong Quan Nhật các ở Linh Vận thị phường.

Quan Nhật các là một tòa lưu kim bảo tháp cao sáu tầng, nằm ở phía nam Linh Vận thị phường. Phía dưới bảo tháp là một lâm viên phong cảnh hợp lòng người, kỳ hoa dị thảo phiêu hương, cây cối xanh um tùm. Xung quanh bảo các, ẩn mình giữa cỏ hoa cây cối là các đình đài lầu các tinh mỹ, hồ nước cầu nhỏ liên miên, u tĩnh lại thanh lịch.

Lưu kim bảo tháp này xưa nay vốn là lãnh địa tư nhân của Triệu gia, ngoại nhân không được phép vào, nhưng lần này vì chiêu đãi các đại năng Nguyên Anh kỳ, Triệu gia thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà, khẳng khái cho mượn nơi này để sử dụng.

Tiêu Dao càng bước tới gần càng phát hiện tu sĩ ít đi. Người tới tham gia đấu giá hội này phần lớn là tu sĩ Nguyên Anh, mà đa số các thị phường đều có quy định chỉ có tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên mới được ngự không phi hành, các tu sĩ Nguyên Anh lại đa phần cưỡi thú xe mà đến cho nên tu sĩ đi bộ rất hiếm thấy, còn trên đầu lại không ngừng có thú xe gào thét bay qua, để lại từng vệt bóng đen trên mặt đất.

Đợi nàng đi tới trước đại môn Quan Nhật các, thấy chung quanh chỉ có một mình nàng. Cả tòa các được bao trùm trong một màn sáng nhiều màu, trông rất đẹp mắt. Thỉnh thoảng lại có thú xe lọt vào trong màn sáng, Tiêu Dao không cần thử liền biết đây chính là cấm chế của đấu giá hội, chỉ có tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ mới phá giải được, hẳn là một cửa để phân biệt tu vi, chỉ có thông qua cửa này mới tính chân chính lấy được tư cách đi vào đấu giá hội.

Nàng nhìn màn cấm chế, trong lòng có ý tưởng nóng lòng muốn thử, không biết lấy tu vi hiện tại của mình có thể lay động màn hào quang này vài phần không. Nàng bỗng nhiên muốn thử thực lực hiện nay của mình.

Dù sao thời gian cũng còn sớm, Tiêu Dao trước dùng thần thức thử quan sát màn ánh sáng màu, kết quả thần thức bị ngăn trở, hoàn toàn không cảm giác được bên trong có gì. Sau đó nàng vận khởi Thủy Linh bí quyết, làm cho quanh thân bao phủ một tầng thủy linh hộ rồi đưa tay chậm rãi hướng tới màn hào quang. Ngay lúc nàng chạm vào màn hào quang, một ánh lửa phụt ra, một hỏa diễm cường đại bùng nổ, linh lực đập vào mặt mà đến. Nàng vội rút tay khỏi màn sáng, cũng tăng mạnh thủy linh hộ thể. Kết quả, tuy rằng miễn cưỡng kháng lại được linh lực của màn ánh sáng nhưng ngũ tạng lục phủ phải chịu áp lực. E là bằng vào tiên khí hung hậu trong cơ thể mình vẫn khó mà thông qua. Khoảng cách giữa Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ quả nhiên là một hố sâu không thể vượt qua.

Thử xong, đang lúc nàng lấy lệnh bài sư phụ đưa cho để đi vào hội trường thì phía sau có người quát lớn; “Sao lại có tiểu bối Kim Đan kỳ tới đây, dám chắn đường của các tiền bối? Nơi này không phải là nơi mà con kiến hôi nhà ngươi có thể tới, còn không mau rời đi!”

Tiêu Dao xoay người, nhìn thấy một chiếc thú xe hoa lệ do hai yêu thú kéo đang đứng phía sau nàng, tên thiếu niên điều khiển xe mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, vẻ mặt ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống mình.

Tiểu bối Kim Đan kỳ? Tu vi đối phương chẳng qua chỉ có Kim Đan sơ kỳ, còn thấp hơn mình, thế mà lại bày ra sắc mặt cao cao tại thượng.

Chậc chậc, khí thế cáo mượn oai hùm này thật đúng là biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Tiêu Dao chưa từng để ý tới thiếu niên này, bước vài bước định đi vào màn sáng, chớp mắt một luồng thần thức cường đại bao phủ quanh thân nàng khiến cho nàng nhăn mày, liếc nhìn cỗ xe đang đóng rèm phía sau thiếu niên: Nguyên Anh sao? Sau đó nàng nghiêng người lui qua một bên.

Thiếu niên kia thấy thái độ của nàng như vậy, đang định nói tiếp gì đó nhưng vừa mở miệng bỗng biến sắc mặt, lập tức chuyển thành thái độ lạnh lùng liếc nàng, ngạo nghễ điều khiển hai ác thú tiến vào màn sáng.

Khi đối phương hoàn toàn biến mất phía sau màn sáng, Báo Nanh Kiếm thò đầu ra truyền âm cho nàng: “Người trên xe hình như biết ngươi, vừa rồi hắn truyền âm cho thiếu niên kia, bảo hắn thử ngươi một phen, không nên dây dưa nhiều.”

“Biết ta?” Tiêu Dao suy nghĩ, số tu sĩ Nguyên Anh nàng gặp có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, đều là các vị sư thúc sư bá ở Tiên Vũ môn, tuy nhiên thú xe của môn phái lại không phải do ác thú kéo, nàng lại vốn kín tiếng, càng không thể có chuyện đắc tội với đại năng bên ngoài. Người này rốt cuộc là ai? Vì sao phải thử mình? Nàng nghĩ mãi mà không ra.

Thấy đấu giá hội sắp bắt đầu, dù trong lòng có nghi hoặc nàng cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua, nắm lệnh bài mà sư phụ đưa cho trong tay, tiến nhập màn sáng.

Lệnh bài lóe bạch quang, trong nháy mắt Tiêu Dao đã long tóc vô thương đứng ở Quan Nhật các bên dưới Lưu Kim bảo tháp. Nơi này linh hoa linh thảo vô số, linh khí cực kỳ nồng đậm, có thể so với ngọn núi cao nhất ở Tiên Vũ môn. Hai bên đại môn đỗ đầy thú xe với đủ loại hình dáng tinh mỹ.

Trong hàng xe phía bên trái, Tiêu Dao liếc mắt thoáng nhìn liền thấy thiếu niên vừa rồi làm khó dễ với mình ở ngoài cửa, lúc này hắn đang đứng bên cạnh ác thú, cúi đầu về phía cửa xe.

Chốc lát, màn che cửa xe vén lên, một nam tử tuyệt sắc mặc cẩm bào đi ra, ngoại hình khoảng tầm hai mươi tuổi, quần áo trên người trễ nải, lộ ra hơn nửa lồng ngực trắng nõn, khuôn mặt tươi như hoa đào, phượng mâu mị nhãn như tơ.

Tiêu Dao nghi hoặc: chẳng lẽ đây là người vừa dùng thần thức tìm hiểu mình? Không đúng! Người này tu vi chỉ Kim Đan trung kỳ, không phải Nguyên Anh.

Quả nhiên sau khi nam tử xuống xe cũng đứng ở một bên, vươn cổ tay vào màn xe, sau đó một bàn tay to dày rộng hữu lực đặt lên, tiếp theo một nam tử trung niên ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi từ trong xe đi ra. Người này dáng vẻ đường đường, dung mạo cực kỳ tuấn tú, toàn thân tản mát ra khí thế sắc bén, chòm râu dưới cằm đen như mực, hai mắt sáng như đuốc, nhìn qua cực uy nghiêm.

Nam tử vừa lộ diện lập tức có uy áp Nguyên Anh như có như không bao phủ. Xem ra hắn mới là chính chủ của thú xe này. Nhìn người này hình như có chút quen mắt, tuy nhiên Tiêu Dao có thể xác định nàng chưa từng gặp hắn.

Hắn vừa ra khỏi thú xe liền không cố kỵ ôm chặt eo nhỏ của nam tử tuyệt sắc kia, mỉm cười tự nhiên đưa tay bẹo bẹo má hắn.

Tình cảnh này làm cho sắc mặt Tiêu Dao hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên chút khác thường, nhưng cũng chỉ là một chớp mắt, nàng lập tức khôi phục thái độ bình thường.

Tu tiên giới ngoài việc tu giả có thọ nguyên dài ra thì cũng không có gì khác với thế tục. Hoặc thích tiền tài hoặc yêu quyền quý, hoặc thích sắc đẹp. Phàm nhân có gì thì họ có cái đó, cho nên việc nam tu thích nam sắc cũng không có gì lạ. Nhưng biểu lộ quang minh chính đại như thế thì thật ra là lần đầu tiên nàng thấy, đồng thời cũng chạm đến một góc nào đó trong lòng nàng, khiến cho nàng không khỏi nắm chặt tay lại. Đúng lúc này, nam tử bất ngờ xoay người lại, ánh mắt hướng sang nơi này, vừa thấy Tiêu Dao, đôi mắt ưng phụt ra sắc lạnh như đao phong, một luồng uy áp Nguyên Anh kỳ cực lớn từ trên trời giáng xuống.

Kẻ không chịu được đầu tiên chính là thiếu niên điều khiển thú xe vừa rồi. Hắn bị uy áp ép quỳ hai gối, mồ hôi trên trán nhỏ giọt, không hiểu vì sao lão gia nhà mình đang êm đẹp lại bỗng nhiên phát uy. Mà nam tử tuyệt sắc kia cũng không khá hơn chút nào, hắn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nếu không phải đang được người giữ lưng thì đã sớm phủ phục dưới đất. Về phần Tiêu Dao, đối mặt với việc đối phương thình lình thị uy thì hơi ngây ra một chút mới hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ. Tuy uy áp của tu sĩ Nguyên Anh vô dụng với nàng nhưng nàng cũng nhất thời không biết có nên làm bộ thần phục hay không.

Nàng vẫn đứng thẳng, chỉ có thần sắc hơi do dự. Trung niên nam tử kia nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sáng ngời, thu hồi uy áp như không có việc gì, ôm mỹ nam tử trong tay bước tới đại môn Quan Nhật các. Lúc hắn đi qua Tiêu Dao dường như còn thâm ý liếc nhìn nàng một cái.

Người này quả nhiên biết mình! Về phần hắn là ai… nàng cũng phải tìm hiểu một phen.

Tiêu Dao tạm thời thu hồi tâm tư, bước vào Quan Nhật các. Vừa tiến vào nội môn liền có một nữ tu dung mạo xinh đẹp bưng khay tiến lên tiếp đón, cúi đầu nói: “Quan Nhật các hoan nghênh đạo hữu đại giá quang lâm! Trên khay này là ngọc giản ghi lại danh sách đại bộ phận bảo vật trong lần đấu giá hội Nguyên Anh kỳ này, mời đạo hữu cầm lấy. Còn ngọc bài này là vật đánh dấu thân phận trong hội trường, nếu làm mất thì không thể tham gia đấu giá, xin hãy giữ gìn cẩn thận.”

Nàng cầm miếng ngọc bài xanh biếc kia lên, thấy ở giữa có khắc chữ “Hai trăm hai mươi”, đây hẳn là số báo danh của nàng khi đấu giá. Sau đó lại cầm lấy miếng ngọc giản ghi danh sách bảo vật ở bên cạnh cho vào túi trữ vật.

Thấy nàng cất hai vật kia đi, nữ tu thu khay lại, tươi cười thi lễ, ý bảo Tiêu Dao đi theo. Hai người một trước một sau lại xuyên qua một hành lang dài, tới trước cánh cửa gỗ khắc hoa sơn màu son, nữ tu nhẹ đẩy cửa, làm thủ thế mời xong, đợi Tiêu Dao đi vào liền khép cửa lại.

Cùng lúc đó, vô số thần thức cường đại tập trung lên người Tiêu Dao giống như phải nhìn xuyên qua nàng vậy. Cho dù Tiêu Dao tâm tính vững như bàn thạch, bị nhiều đại năng nhìn chằm chằm như vậy cũng khó tránh khỏi có chút không rét mà run.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, các tu sĩ Nguyên Anh kia phát hiện người tới chỉ là một tiểu bối Kim Đan kỳ liền thu hồi thần thức, không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu nữa.

Loại cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than này vừa biến mất, Tiêu Dao cũng thở dài ra một hơi, lần nữa ngưng thần cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Nơi đây đúng là chính đường của đấu giá hội, cũng là chính giữa tầng một của Lưu Kim bảo thấp. Ở trung tâm có một đài cao, nhìn như một Thái Cực bát quái đồ, hẳn là chủ đài của đấu giá hội. Phía dưới có không ít tu sĩ vây quanh, tu vi đều ở Nguyên anh kỳ, đa số mặc áo choàng đen che đi khuôn mặt, dường như không muốn người khác thấy diện mạo thật.

Tiêu Dao cẩn thận nhìn quanh một vòng vẫn không thấy nam tut rung niên khi nãy, lại nhìn thấy hai bên chính đường có hai thang lầu, nàng nhớ sư phụ nói hắn ở nhã gian chữ Hoàng trên lầu hai, vì vậy liền đi lên lầu hai, đi qua nhã gian chữ Thiên, Nhân, Huyền, rốt cục thấy được nhã gian chữ Hoàng.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng, bên trong có thanh âm quen thuộc truyền ra: “Là Tiêu Dao sao? Vào đi!”

Lúc này nàng mới đẩy cửa mà vào, cung kính hành lễ: “Đệ tử Tiêu Dao bái kiến sư phụ.”

Lã Bất Quần tươi cười gật đầu, vẫy vẫy nàng: “Không cần giữ lễ tiết! Nào, tới đây nói cho vi sư nghe ngươi muốn bảo vật nào trong danh sách?”

Nghe sư phụ nói vậy Tiêu Dao mới nhớ ra nàng còn chưa xem danh sách đấu giá, có thế mới lấy ngọc giản ra xem, thần thức đảo qua một vòng, lúc sắp tới cuối danh sách nàng liền thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt nóng rực.

Share this:

Twitter

Facebook

Đang tải...

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 28407/01/2023Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 8622/02/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 10826/05/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

Điều hướng bài viết

← Previous postNext post →

2THOUGHTS ON “{CHẬM RÃI TIÊN ĐỒ} CHƯƠNG 107”

Nhị Ngô Thịsaid:

18/05/2019 lúc 18:14

Bạn dịch hay và mượt quá. Lót dép hóng từng chương 🤗🤗🤗

TRẢ LỜI

An Ansaid:

18/05/2019 lúc 21:52

không biết nam tử trung niên là ai nhỉ!

TRẢ LỜI

TRẢ LỜI

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN * 

TÊN * 

EMAIL * 

TRANG WEB 

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.

LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!

NEW ARRIVAL

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022

STORE

STORE  Thời gian   Tháng Sáu 2023  (3)   Tháng Một 2023  (3)   Tháng Mười Hai 2022  (8)   Tháng Mười Một 2022  (7)   Tháng Mười 2022  (8)   Tháng Chín 2022  (7)   Tháng Tám 2022  (8)   Tháng Bảy 2022  (7)   Tháng Sáu 2022  (8)   Tháng Năm 2022  (8)   Tháng Tư 2022  (7)   Tháng Ba 2022  (7)   Tháng Hai 2022  (6)   Tháng Một 2022  (7)   Tháng Mười Hai 2021  (5)   Tháng Mười Một 2021  (5)   Tháng Mười 2021  (6)   Tháng Chín 2021  (5)   Tháng Tám 2021  (6)   Tháng Bảy 2021  (2)   Tháng Sáu 2021  (1)   Tháng Năm 2021  (1)   Tháng Tư 2021  (3)   Tháng Một 2021  (3)   Tháng Mười Hai 2020  (1)   Tháng Mười Một 2020  (2)   Tháng Mười 2020  (3)   Tháng Chín 2020  (1)   Tháng Tám 2020  (4)   Tháng Bảy 2020  (3)   Tháng Sáu 2020  (3)   Tháng Năm 2020  (4)   Tháng Ba 2020  (1)   Tháng Hai 2020  (2)   Tháng Một 2020  (2)   Tháng Mười 2019  (3)   Tháng Chín 2019  (6)   Tháng Tám 2019  (5)   Tháng Bảy 2019  (6)   Tháng Sáu 2019  (3)   Tháng Năm 2019  (5)   Tháng Tư 2019  (6)   Tháng Ba 2019  (9)   Tháng Hai 2019  (11)   Tháng Một 2019  (10)   Tháng Mười Hai 2018  (10)   Tháng Mười Một 2018  (68)   Tháng Mười 2018  (16)   Tháng Chín 2018  (12)   Tháng Tám 2018  (15)   Tháng Bảy 2018  (13)   Tháng Sáu 2018  (14)   Tháng Năm 2018  (12)   Tháng Tư 2018  (15)   Tháng Ba 2018  (13)   Tháng Hai 2018  (14)   Tháng Một 2018  (14)   Tháng Mười Hai 2017  (12)   Tháng Mười Một 2017  (15)   Tháng Mười 2017  (14)   Tháng Chín 2017  (15)   Tháng Tám 2017  (12)   Tháng Bảy 2017  (14)   Tháng Sáu 2017  (11)   Tháng Năm 2017  (15)   Tháng Tư 2017  (12)   Tháng Ba 2017  (10)   Tháng Một 2017  (13)   Tháng Mười Hai 2016  (16)   Tháng Mười Một 2016  (15)   Tháng Mười 2016  (15)   Tháng Chín 2016  (15)   Tháng Tám 2016  (16)   Tháng Bảy 2016  (15)   Tháng Sáu 2016  (10)   Tháng Năm 2016  (15)   Tháng Tư 2016  (14)   Tháng Ba 2016  (16)   Tháng Hai 2016  (10)   Tháng Một 2016  (14)   Tháng Mười Hai 2015  (16)   Tháng Mười Một 2015  (11)   Tháng Mười 2015  (15)   Tháng Chín 2015  (9)   Tháng Tám 2015  (15)   Tháng Bảy 2015  (10)   Tháng Sáu 2015  (15)   Tháng Năm 2015  (11)   Tháng Tư 2015  (15)   Tháng Ba 2015  (16)   Tháng Hai 2015  (10)   Tháng Một 2015  (14)   Tháng Mười Hai 2014  (11)   Tháng Mười Một 2014  (12)   Tháng Mười 2014  (15)   Tháng Chín 2014  (14)   Tháng Tám 2014  (11)   Tháng Bảy 2014  (13)   Tháng Sáu 2014  (9)   Tháng Năm 2014  (11)   Tháng Tư 2014  (15)   Tháng Ba 2014  (14)   Tháng Hai 2014  (9)   Tháng Một 2014  (7)   Tháng Mười Hai 2013  (6)   Tháng Mười Một 2013  (7)   Tháng Mười 2013  (4)   Tháng Chín 2013  (4)   Tháng Tám 2013  (4)   Tháng Bảy 2013  (9)   Tháng Sáu 2013  (9)   Tháng Năm 2013  (13)   Tháng Tư 2013  (10)   Tháng Ba 2013  (5)   Tháng Hai 2013  (4)   Tháng Một 2013  (9)   Tháng Mười Hai 2012  (15)   Tháng Mười Một 2012  (10)   Tháng Mười 2012  (12)   Tháng Chín 2012  (16)   Tháng Tám 2012  (23)   Tháng Bảy 2012  (15)   Tháng Sáu 2012  (6)   Tháng Năm 2012  (6)   Tháng Tư 2012  (9)   Tháng Ba 2012  (8)   Tháng Mười 2011  (1)   Tháng Chín 2011  (11)   Tháng Tám 2011  (3)   Tháng Bảy 2011  (5)   Tháng Sáu 2011  (9)   Tháng Năm 2011  (6)   Tháng Tư 2011  (6)   Tháng Ba 2011  (12)   Tháng Hai 2011  (23)   Tháng Một 2011  (18)   Tháng Mười Hai 2010  (33)   Tháng Mười Một 2010  (30)   Tháng Mười 2010  (34)   Tháng Chín 2010  (70)   Tháng Tám 2010  (125)   Tháng Bảy 2010  (2) 

BÌNH LOẠN

Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286

FAVOURITE

Convert world

Mỹ phẩm handmade

Rewiew truyện

Đan & Móc

BLOG STATS

3 137 956 hits

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh