Part 9 - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pa.9 - Ra Đi

Vừa nghe nhóc Khởi nói "Yuuki đang ở đây", tên Đông đã lập tức xốn xang trong lòng. Hắn dáo dác nhìn quanh, tìm Yuuki, dừng lại ở vị trí ngồi của Eric. Hắn bước nhanh đến.

- Sau này anh không cần gọi tôi là tiểu thư nữa. - Bảo Hiền nhẹ nhàng nói.

- Vậy là chúng ta sẽ trở lại như xưa? - Eric mừng ra mặt.

Hiền nhếch mép, nhấp một chút rượu. Còn đương định trả lời Eric là "Không thể nào" thì Đông lại xuất hiện. Hắn cắt ngang.

- Xin chào hai người. - Đông lịch thiệp nâng cao tay cầm ly rượu.

- Chào cậu! - Eric hơi bực mình.

- Cậu là Huỳnh Đông? - Hiền nheo mắt.

- Vâng, là tui. Hân hạnh! - Hắn nhe răng.

- Tôi đang định tìm cậu. - Hiền nói, rồi quay sang Eric dặn dò - Vậy nhé, trăm sự nhờ anh. Tôi đi đây, gửi lời chào giùm tôi.

Sau đó, cô đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu cho Đông đi theo mình. Cả hai thoát ly ra khỏi không gian xập xình các loại âm thanh hỗn tạp.

- Khoan đã! - Eric gọi lớn nhưng vô ích. Hiền và Đông đã đi khỏi tầm có thể nghe thấy tiếng anh.

Eric ơi là Eric. Sao mày ngu vậy chứ? Chỉ ba từ tôi yêu em thôi mà cũng không thể nói được. Mày đúng là vô dụng mà!

 

Rời khỏi Sky-G trong im lặng. Sau khi đi bộ một đoạn khá xa, Đông tò mò hỏi

- Mái tóc của Yuuki...

- Gọi tôi là cô Kimura, chúng ta không thân với nhau!

- À, xin lỗi. Tóc của cô...?

- Cậu không cần biết! - Bảo Hiền ngắt lời. Đông không phật ý nhưng cũng không dám hỏi gì thêm về vấn đề này nữa.

- Tại sao lại muốn gặp tui?

- Tôi muốn nhờ cậu một việc. Có thể giúp thôi chăm sóc Thiên... à, Bảo Hiền, được không? Sắp tới tôi phải đi xa, không biết khi nào sẽ về. Mà cũng có thể sẽ không về nữa. - Hàng mi khẽ rung động, Hiền kể lể nhàn nhạt.

- Gì ghê vậy? - Đông hoảng hốt.

- Cậu là hôn phu của nó. Nhiệm vụ của cậu là mang lại hạnh phúc cho nó. Đừng làm con bé phải đau lòng.

- Nhưng...

- Tôi nhờ cậu đó. - Hiền nhìn đồng hồ - Đến giờ tôi phải đi rồi.

Bỗng từ đầu trên trời thả xuống một chiếc thang dây. Hiền ngoảnh lại nhìn Đông lần cuối rồi tóm lấy chiếc thang, thoăn thoắt leo lên.

- Nhưng tui không yêu Bảo Hiền. Người tôi yêu là cô đó!!

Đông thét lớn. Nhưng vô ích... Chiếc trực thăng đã mang người con gái ấy đi xa khỏi tầm với, nói gì cũng vô ích.

...

Đêm đó, Eric không ngủ được. Anh trằn trọc mãi, nhớ lại những gì mà Bảo Hiền đã nói lúc tối.

[- Tôi nghe nói, Thiên Khởi không phải là con ruột của ba!

- Chỉ vậy mà ghét con bé sao?

- Ai cũng vậy thôi. Chẳng ai lại đi thương con của người khác cả. Huống hồ gì, ba tôi lại là một người rất bảo thủ.

Hiền thở dài, nghe thật não nùng. Đã hai năm nay, Eric không còn được thấy nụ cười giòn tan của Yuuki nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh như tiền và tiếng thở dài này đây. Tất cả đều là do mẹ anh mà ra cả.

- Vậy khi nào tiểu thư đi?

- Ngay đêm nay.

- Gấp vậy sao? -Thần sắc Eric không bình thường, hoảng hốt vài phần.

- BYAA đã có mặt ở Úc. Tôi phải đi ngay cho kịp.

Eric lại làm thinh.  Anh không biết phải nói gì thêm, vì không ai có lay chuyển được quyết định của Yuuki. Luôn là như vậy!]

I stay, you walk away

I stand back, watching you day by day...

 

Eric gác tay lên trán, lẩm bẩm hát. Sao lại đúng với tâm trạng hiện giờ của anh đến vậy chứ? Càng hát càng buồn thêm...

Cuộc sống của Thiên Khởi lại một lần nữa vắng bóng Bảo Hiền. Chẳng thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu rồi nữa. Nhưng con bé cũng quen rồi nên đành mặc kệ. Nó nghĩ lần này cũng như bao lần vắng mặt trước của chị. Khởi không hề hay biết chị mình đang hàng ngày đối diện với tử thần, cái chết ở ngay trước mắt.

Một tháng sau...

Thật khó tin là bây giờ Thiên Khởi và Tố My lại trở thành bạn thân của nhau. Thiên Khởi không đi học, My cũng vậy. Cứ sau mỗi giờ học của Đông là nhóm CPS lại tập trung ở nhà hắn. Hai tên con trai thì chụm đầu vô cái máy game hoặc xem phim ma. Còn Khởi và My thì làm những việc vô-cùng-con-gái: khi thì nấu ăn, khi thầm đan đan móc móc với cuộn len... một hồi rối tung lên, khi thì cắm hoa. Có một lần, cầm cuốn tạp chí thời trang, Khởi buột miệng khen một mẫu thiết kế mà mới nhìn, nhóc đã kết ngay. Thế là mấy ngày sau, My gửi một bộ đến cho nhóc. Mẫu thiết kế y hệt nhưng hoạt tiết bắt mắt hơn.

Dạo gần đây, Khởi bắt đầu biết quan tâm đến ngoài hình của mình hơn. Dĩ nhiên lý do chẳng phải vì nó bồ kết một anh chàng nào. Lây của My thôi!!

Ngoài ra, My dạy cho Khởi khiêu vũ, để con bé có thể tự tin bước lên sàn mà vui chơi thoải mái hơn. Túm lại, hai đứa trở thành tri âm tri kỷ của nhau rồi.

Gần nhóc Khởi nhiều nên tính tình của My có phần dịu và đằm hơn. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần nhỏ thôi. Tố My vẫn là Tố My, vẫn tự cho mình là nhất trên đời.

Về chuyện của Eric, My không còn cảm thấy ghết nhóc Khởi nữa mà chuyển sang chiếu tướng cô gái mặc quân phục có tên là Yuuki. Từ cái đêm hôm đó, tuy không thấy Yuuki xuất hiện nữa nhưng sao My chẳng thể nào yên tâm nổi.

Có một lần lúc nói chuyện với Thiên Khởi, My hòng tìm được nhược điểm của Yuuki nên giở giọng hỏi ngọt.

- Em với Yuuki đó có quan hệ gì vậy?

- Đó là chị em. Chị ấy sẵn sàng hi sinh để bảo vệ em, em rất thương chị ấy. - Khởi đáp cái rụp, vẫn mải miết với cặp que đan.

- Chị ruột hả? My nghe nói em là con đầu mà???

- À... không. - Khởi khẽ cười. Nhắc đến Yuuki là thế, rắc rối - Đó là một người chị quen biết thôi, nhưng còn thân hơn cả ruột thịt nữa.

- Vậy sao? Ghen tị nhỉ! - My khẽ giật mình. Đôi mắt Thiên Khởi long lên trông rất hạnh phúc khi nói về Yuuki.

Thiên Khởi lại cười - nụ cười tươi tắn nhất của con bé. My cảm thấy khó chịu trong lòng. Tuy là cô đã từng ghét cay ghét đắng Thiên Khởi, nhưng bây giờ hai đứa đã là BFF của nhau rồi. Thấy Khởi đối với Yuuki như thế, My không khó chịu mới là lạ. Hơn nữa, vì Tố My hiện vẫn cứ đinh ninh khi Thiên Khởi nói "đi ra cho anh chị em bàn chuyện đám cưới" là lời thật, nên bây giờ My hận Yuuki. Hai mối hận sâu sắc bổ trợ lẫn nhau.

Lại nói, từ sau khi Yuuki đi khỏi, Đông tỏ ra dịu dàng hơn đối với Thiên Khởi. Lý do thì chỉ có một mình hắn biết nên My và Vỹ có tò mò hơn nữa cũng không cạy miệng hắn được. Còn Khởi thì mặc kệ, chẳng mấy quan tâm.

Pa.10 - Bật Mí Bí Mật

Tối, ông Huỳnh Nam cùng con trai và con dâu mình tụ họp đông đủ ở phòng khách.

- Có chuyện gì vậy ba? - Khởi nhẹ nhàng hỏi.

- Ba sẽ đi Singapore. Chắc sẽ lâu đấy. - Ông thở dài, vẻ mặt đăm chiêu.

- Sao lại đột ngột vậy ạ? - Con bé tiếp.

- Công ty gặp bất trắc...

- Oh yeah!! Ba đi luôn đừng về nữa nha!! - Đông làm mặt hề, đứng thẳng người lên sofa nhảy nhót uốn éo như con giun tập múa. À không, giống con khỉ đương quét nhà hơn. Khởi bực bội đá chân Đông làm hắn xìu xuống. Ông Nam không tỏ thái độ gì, nói tiếp.

- 2S tấn công một vài trụ sở lớn ở bên đó, trong đó có công ty chi nhánh của mình. Ba phải đi để giải quyết khó khăn. - Ông bóp trán.

- 2S? - Khởi giật thóp.

- Ừm! - Ông gật - Ở nhà, ba gia toàn quyền cho con. Ráng giúp ba nhé.

- Vâng ạ. - Con bé cúi gặp mặt, giấu vẻ bối rối.

...

Vậy là ông Nam ra đi đến Sing. Cũng vậy cả thôi, dù ông có đây hay đi đâu thì rốt cục trong nhà này chỉ có sự hiện diện của "hai vợ chồng" trẻ cùng đám gia nhân. Công việc của ông rất nhiều mà. Thành thử ra, ông có đi hay ở thì ngôi nhà này vẫn thế mà thôi.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như bình thường. Bất quá, riêng Huỳnh Đông thì không. Từ khi ba hắn đi Singapore, lúc nào trông hắn cũng thẫn thờ như vậy. Nói chính xác thì phải là từ khi ông Nam nói ra việc công ty chi nhánh bị 2S tấn công. Khi ấy, hắn phải vận động hết công suất các nơ ron thầy kinh mới nhớ ra được. Cái tên 2S cũng chính Yuuki đã nhắc, là tổ chức mà Yuuki gia nhập.

Đông không hề nghĩ tới sự an nguy của ba mình với công ty chi nhánh bên đó. Hắn chỉ lo không biết Yuuki có làm sao không, có được an toàn không mà thôi. Đúng là thằng con bất hiếu.

- Dạo này có chuyện gì xảy ra hả?

Đang miên man suy nghĩ, bỗng có người đập vai làm Đông giật mình. Là Thiên Khởi. Đây có thể coi là một chuyện lạ không nhỉ? Từ trước tới nay nhóc Khởi chưa bao giờ quan tâm, hỏi han về tâm trạng và những việc riêng của Đông.

- Không. Không có gì hết. - Hắn lắc đầu phủ nhận. Song lại cúi gằm mặt xuống như đang phải che giấu cảm xúc vậy.

- Thật? - Khởi nheo mắt. Ánh nhìn của con bé dường như xuyên suốt tâm can Đông.

- ... - Hắn làm thinh không đáp.

- Tui biết là anh thích Yuuki. - Nhóc chợt nói như đúng rồi.

Câu nói đó của Thiên Khởi làm Đông giật nảy người. Hắn ngước lên nhìn con bé vài giây, rồi lại cúi xuống, không mảy may phản bác lại.

- Tui không có trách móc gì anh đâu! - Khởi mím môi - Tui coi trọng tình cảm mà anh dành cho chị ấy.

- Thật không? - Đông ngước lên tức thì, ánh mắt đầy tâm trạng.

- Ừ. Nhưng... nếu Yuuki không chấp nhận tình cảm đó thì tui cũng sẽ không coi trọng nó nữa. - Khởi đan các ngón tay vào nhau, đưa ánh mắt về xa xăm.

- Tại sao? - Đông nghệt mặt ra.

- Vì với tui, lựa chọn của Yuuki mới là quan trọng nhất. Chị ấy thích thì tui sẽ coi trọng, ghét thì tui sẽ bỏ đi. Vậy đó!!

- ...

- Nhưng, nếu ở cạnh anh... chắc có lẽ Yuu sẽ hạnh phúc!

- Tại sao? - Tên oắt già tròn mắt hỏi lại.

Câu hỏi này, Thiên Khởi không màng đến, cũng không trả lời. Nó cười, cái cười nửa môi hiếm hoi trên gương mặt thiên thần ấy. Con bé tiếp tục bộc bạch.

- Tui có một tin vui cho anh nè! - Không để cho hắn hỏi lại, con bé làm luôn một lèo - Vị hôn thê thực sự của anh hông phải tui, mà là chị Yuu.

- HẢ??? - Đông quăng dấu chấm hỏi to đùng vô mặt Khởi.

- Thì như thế! - Nó nhún vai, thản nhiên.

- Nhưng... nhưng... nhưng tại sao?

Ánh mắt Khởi trôi vô định trong không gian. Yên lặng một hồi lâu rồi con bé bắt đầu kể. Nó nói về Yuuki, về những nỗi đau mà Yuuki đã phải chịu, về các mối quan hệ, về Trịnh Sifu và về Eric, về cha của mình. Nó nói hết tất cả mọi chuyện liên quan đến hai chị em.

- Tại sao em lại tự tử? Em biết Yuuki rất thương em mà. Em có thể đối xử với chị mình như vậy sao?

- Đó là Trịnh Sifu bảo em làm. Bà ấy nói em làm như thế mới tốt cho chị Yuu. - Ánh mắt con bé tràn ngập ưu sầu. Một mặt khác của nó mà chưa ai nhìn thấy sao?

- Là mẹ của Eric?

- Phải. Sifu rất tốt với chị em của em.

- Haizzz...

Đông ngửa mặt lên trời, thở dài thườn thượt. Thiên Khởi cũng giữ im lặng, ngước lên nhìn bầu trời hồi lâu. Cuộc đời thật trớ trêu làm sao. Những gì mà Thiên Khởi nói, những chuyện xảy ra trong quá khứ, những chuyện xảy ra với Yuuko. Những gì con bé đã nói vẫn đang lởn vởn trong đầu hắn. Tại sao trên đời lại có lắm nghịch lý đến vậy?

[- Chị em tui sinh ra và lớn lên giống như gà công nghiệp vậy. Tại vì mẹ muốn được ba yêu thương hơn nên đã nuôi tui tách biệt. Tui được nuôi dạy và lớn lên như một thằng con trai. Ba biết đến tui là con trai của ông ấy. Từ nhỏ tới giờ, tui mới chỉ gặp ổng vài lần mà thôi. Có điều, ấn tượng của tui về ông thì không làm sao mà quên được!

- ... - Đông im lặng lắng nghe. Rõ ràng là hắn đang rất thương hại con bé. Bất quá, chỉ không có nói ra mà thôi.

- Em nghe nói mình không phải là con ruột của ba. Mà hình như ba cũng biết rồi. - Giọng nó đều đều.

- Em tổn thương sâu lắm nhỉ?

- Không, trái lại. Em rất yêu ba. Dù ông ấy luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng em cảm nhận được tình yêu thương to lớn mà ba dành cho hai chị em. Rất ấm áp.

- Thật vậy hả? - Đông chau mày, tò mò hỏi.

- Anh đúng là ngốc!

Con bé cười khì, cốc nhẹ lên trán Đông. Hắn xoa xoa chỗ bị dập và cùng cười với nó. Tại sao đến lúc này hắn mới nhận ra là nhóc Khởi rất đáng yêu nhỉ?]

Sáng, Đông dậy sớm hơn bình thường. Hắn đã từng hứa với Yuuki là sẽ chăm sóc cho nhóc Khởi. Nhất định hắn sẽ giữ trọn lời hứa đó. Nhất định!

Nhưng khó khăn là Đông chẳng biết làm gì cả! Thì cậu ấy mà. Là con trai, lại là con một nữa, trong một gia đình giàu có, dễ gì mà ông Nam để cho hắn đụng tay vào việc gì. Mà dù có cho thì hắn cũng chả có động vào đâu. Đó là điều hiển nhiên!

- Ủa? Anh dậy sớm vậy? - Nhóc Khởi tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Đông đứng tần ngần giữa nhà bếp.

- À... anh... ủa, mà em thì sao? - Đông gãi đầu gãi tai, chẳng biết trả lời sao, bèn trở mặt hỏi lại - Sao cũng dậy sớm thế?

- Ơ hay nhỉ? Em hỏi trước mà!

- Ngốc! - Con bé phù cười, nhón tay cốc trán hắn một cái rõ đau - Ngày nào mà em chẳng dậy giờ này. Tại anh dậy trễ quá đó thôi!

Hai dứa nhóc nhìn nhau. Dù chẳng ai nói ra lời nào, nhưng ai cũng biết giữa chúng đã hình thành mối liên kết đặc biệt. Một mối liên kết vô hình.


Pa.11 - Tai Nạn Hi Hữu

Khởi lại chuẩn bị đi bar cùng Eric. Đôn thì một hai đòi sống đòi chết xin đi theo, kỳ kèo mãi. Khởi rất bực mình cái tính cứng đầu cứng cổ, con nít con nôi của hắn. Nói mãi chẳng chịu nghe gì cả. Hết cách, con bé giở chiêu cũ.

- Cắt tiền tiêu vặt một tuần nha?

- Nhưng...

- Một tháng!

- Nhưng...

- Một năm...? - Con bé nhướn mày thách thức.

- Dạ thôi má! Con đi học liền đây. - Đông ỉu xìu, không tình nguyện đeo cặp lên rồi phụng phịu trèo lên xe. Trông cứ như một thằng nhóc tì vừa bị mẹ mắng. Sao tự dưng hai đứa giống như tình cảnh của hai má con vầy nè?

Eric cảm thấy khá tò mò khi nhóc Khởi phì cười. Mới hôm qua thôi, quan hệ giữa hai đứa nó vẫn còn rất tồi tệ, xa cách vậy mà bây giờ lại quay ngoắt thay đổi 180o. Thật đáng kinh ngạc. Hay là đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai đứa nhỉ? Eric không mấy hài lòng khi nghĩ đến ba từ "chuyện-gì-đó". Dường như anh không muốn giữa nhóc Khởi và Đông có bất cứ một mối ràng buộc nào cả. Có lẽ, Eric nghĩ đó là tấm lòng của một người anh dành cho cô em gái của mình. Chỉ vậy thôi!

- Vô Thường, em lo quá! - Con bé níu gấu áo của Eric, giọng nó vỡ òa ra, gần như lạc đi.

- Lo chuyện gì chứ? - Anh không giấu vẻ thắc mắc.

- Anh đã biết chuyện của 2S rồi đấy. Em có linh cảm rất xấu. - Khóe mắt con bé đã ngấn nước.

- Về Yuuki sao? - Vầng tráng Eric lộ vài nếp nhăn.

- Em không biết. - Khởi lắc đầu.

- Không biết là sao chứ? Em lo về cái gì? - Hành vi của Khởi làm anh hơi lo.

- Nó rất mập mờ, không rõ ràng chút nào. - Con bé bộc bạch - Em cũng không hiểu nổi mình đang lo cái quái gì nữa. Chỉ là...

- Sao? - Anh hỏi dồn.

- Chỉ là... - Khởi nuốt nước bọt - Em có cảm giác dạo này chúng ta không được an toàn. Hình như có ai đó theo dõi em...

- Em nghĩ ngợi linh tinh quá. Có anh đây mà!! - Eric cười nửa miệng, vỗ ngực tự hào - Anh sẽ bảo vệ em.

Nói rồi anh kéo nhóc Khởi vào lòng, ghì nó thật chặt. Con bé để cho hàng lệ tuôn trên gò má. Lần đầu tiên nó cảm thấy ấm áp như thế. Cảm giác được người ta che chở thật thích. Với Yuuki, nó không có cảm giác này. Chỉ thấy chị luôn làm theo ý chị, không phải đang che chở cho nó. Khởi áp tai vào ngực Eric. Nhịp tim của anh thật đều đặn, nhịp nhàng. Chợt Khởi thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Sau buổi học, Đông vội vàng phóng như bay về nhà. Con nhóc không ở đây.

- Gì vậy thằng quỷ? - Chợt có tiếng thở hổn hển - Làm tui chạy theo hộc xì dầu luôn hà. - Là Thế Vỹ. Hắn vừa cằn nhằn vừa thở dốc.

- Đúng rồi đó. Bộ nhớ vợ sao? - My cũng vừa bước vào, kịp nghe một câu của Vỹ và hiểu lơ mơ.

- Không. Tui phải bảo vệ em ấy.

- Em ấy?? - Cả Vỹ lẫn Tố My đồng thời tỏ thái độ.

- Gì? - Đông lừ mắt hỏi lại.

- Trời... xỉu! - Vỹ nằm bệt xuống nhà.

- Ông hâm hả? - Cơ mặt Tố My co hết cỡ, cô sờ lên trán Đông, mỉa mai hỏi.

- Ai hâm chớ? - Hắn chun mũi, đốp lại.

- Ờ mà... nhắc mới nhớ. - Bị ngó lơ một hồi, Vỹ vùng dậy, ngó quanh rồi hỏi - Sao không thấy người đẹp đâu vậy?

- Haiz. Đi với Eric rồi. - Đông thở dài thườn thượt.

- Lại nữa? - My cáu kỉnh - Dù là bạn thân thì tui cũng không thể chấp nhận được.

- Chấp nhận cái gì cơ? - Đông, Vỹ đồng thanh ngu ngơ.

- Thì đó. - My càu nhàu - Ngày nào cũng cặp kè. Hứ!

Cô thở dài. Huỳnh Đông bắt chước Khởi, cốc trán cô một cái rõ đau khiến My kêu oai oái.

- Quyền tự do của người ta, bà lấy quyền gì mà cấm chớ! - Hắn dè bỉu.

- Ờ... thì là... người yêu đơn phương của anh ấy! - My nhún vai, mặt dày đáp.

- Hay quá!! - Đông hùng hổ xắn tay áo. My lè lưỡi trêu hắn rồi co giò chạy biến đi. Vỹ chỉ còn nước lắc đầu ngó theo, cũng không chịu nhấc mông đứng dậy nữa.

...

Đông tìm gặp riêng Eric. Hắn biết Eric cũng là thành viên của 2S, một cách vô tình thôi, nên muốn tìm hiểu vài chuyện. Eric hiểu. Cái ngày hẹn hò ở cô nhi đó, anh đã nhìn thấy, và nhận ra.

- Nếu muốn hỏi về tình hình của Yuuki thì anh không biết đâu. - Không đợi thằng em bắt đầu, anh đã dập tắt ngay ý định của hắn.

- Tại sao chứ? - Đông chau mày - Anh đoán giỏi thật.

- Bí mật! - Eric lắc đầu - Anh khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó đi.

- Vậy thôi... em hỏi về Thiên Khởi. - Hắn huýt gió, lái sang chủ đề khác.

- Thiên... Khởi? - Đôi tay Eric khẽ run lên.

- Cô bé đã nói tất cả cho em nghe rồi. - Đông thật thà thổ lộ.

- Ok. Vậy cậu muốn biết gì? - Anh miễn cưỡng gật đầu. Thì ra... là con bé tự nguyện kể cho thằng nhóc này.. Thì ra là vậy!

- Về mối nguy hiểm mà...

- Đó là... - Eric ngắt lời Đông, một chút bực dọc trong lời nói; bất quá, không đủ để cho Đông nhận ra - Có lẽ là lão gia đứng đằng sau. Tôi không rõ lắm.

- Lão gia là ai?

- Là cha của hai vị tiểu thư. - Eric đáp nhanh.

- Nói vậy... cô bé đó thực sự không phải là giọt máu chính thống rồi! - Đông xoa cằm, lúc này hắn trông có vẻ già hơn vài tuổi.

- Có lẽ.

...

Đông nằm ườn ra trên bộ sofa ở phòng khách, gác một tay lên trán, đương miên man suy nghĩ về những gì mà nhóc Khởi đã nói. "Em nghe nói, mình không phải là con ruột của ba...". Theo như những gì Đông thấy, dường như lúc bật được ra câu nói đó, Thiên Khởi gần như bật khóc. Vậy mà đôi mắt con bé vẫn ráo hoảnh. Một con người mạnh mẽ.

- Aizzz...

Đông thở dài thườn thượt, não nề. Dạo gần đây đầu óc hắn cứ tràn ngập những nỗi lo không màu. Tất cả là về hai chị em Yuuki và Thiên Khởi.

Brrrr...

Chợt, điện thoại Đông rung lên liên hồi.

- Alo? Đông nghe. - Là số lạ, hắn không rõ là ai.

- Vỹ đây. - Bên kia đáp ngay tức khắc - Có biến rồi.

- Chuyện gì vậy? - Đông nghe tiếng cáu kỉnh phát ra từ cổ họng.

- Bình tĩnh mà nghe tui nói đây. Vợ ông... người đẹp Bảo Hiền đó... - Vỹ ngập ngừng, nói mãi không nên lời. Bất chợt, hắn thở hắt ra - Haiz, thôi, ông đến bệnh viện đi.

- Cái gì? - Đông nghe rõ từng chữ. Hắn kinh ngạc, ngồi bật dậy hét toáng lên - Bệnh gì? Tại sao lại vô trong đó??

- Đã nói là phải bình tĩnh mà!! - Vỹ nhăn nhó bịt tai, đưa ống nghe ra xa, thầm càu nhàu.

- Bê... bệnh viện nào? Nói nhanh lên!! - Đông gấp gáp.

- Bệnh viện đa khoa, phòng hồi sức. Bị tai nạn giao thông đó. Vô lẹ đi nha. - Vỹ nói luôn một lèo, rồi không để cho Đông có cơ hội hét toáng lên  một lần nữa, hắn vội vã dập máy.

Đông không chần chừ thêm một giây một phút nào nữa, khoác đại cái áo vô rồi lập tức rời khỏi nhà, lòng ngổn ngang những lo lắng. Ruột hắn nóng như có lửa, hàng trăm câu hỏi đặt ra mà không thể trả lời. Màn đêm sâu thăm thẳm rót từ từ vào tâm hồn.


Pa.12 - Gia Đình

2S đã chiếm được trên dưới mười trụ sở, đa phần là các công ty chi nhánh. Trong đó có cả chi nhánh của công ty nhà họ Huỳnh. Đó là bước đầu khá thành công cho âm mưu của BYAA. Cho đến giờ, vẫn chưa ai biết được lý do của cuộc khủng bố này. Chỉ có thể biết đó là mệnh lệnh tối cao, buộc phải tuân theo.

- Can I come in, Sir? - Yuuki gõ cửa lộc cộc. Cánh cửa còn nức mùi sơn, hình như vừa được thay lại.

- Yuuki? Come. - Bên trong vẳng ra lời đáp, nhanh và dứt khoát.

- When I can return home? - Yuuki trưng vẻ mặt không mấy hài lòng.

- Go home? Why? - Người ngồi trên ghế tổng là BYAA, ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

- I just have gone for 6 weeks, and my sister is in danger! - Cô nóng lòng.

- Yuuki. I think your sister's matured, she can manage herself. She can be fine, in addition my retainers will protect her. - BYAA lắc lắc ngón trỏ, thái độ quyết đoán.

- Sure? Are you sure she's safe? - Cô gái nheo mắt hỏi lại.

- Of course. First, you should complete this assignment!

- Ok. I believe. But, if she happen danger, I wont stand for you. - Yuuki nói như đe dọa. Và cô sẽ không bao giờ đe dọa suông đâu.

- Ok. You have to believe it. - BYAA mỉm cười.

- Good bye.

Yuuki quay gót bỏ đi, sập cửa thật mạnh. Không hiểu tại sao, lòng cô bỗng dấy lên một nỗi lo sợ. Yuuki không còn cảm giác an toàn như lúc trước. Đó phải chăng là nỗi lo về sự an nguy của chính nó? Hay vì nhóc Khởi đã xảy ra chuyện gì đó?

Vài ngày sau đó.

Nhóc Khởi đã hoàn toàn tỉnh táo. Cũng may là không ảnh hưởng gì đến não và hệ thần kinh trung ương. Con bé gãy tay bên trái và chấn thương nhẹ ở đầu do va chạm.

Mặc kệ vẻ mặt nhăn nhó của Đông và Eric, con bế vẫn có thể cười toe toét như bao ngày qua chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Với lại, nó không ngờ là mọi người lại có mặt đầy đủ hết như thế. Con bé cảm thấy sự quan tâm của mọi người dành cho mình. Thật lớn lao!

- Tại sao em lại bất cẩn vậy hả? - Đông gầm gừ. Trái ngược với thái độ của hắn, Thiên Khởi chỉ cười không đáp.

- Thôi, tất cả ra ngoài đi. - Eric ra lệnh - Phải để cho bệnh nhân nghỉ ngơi.

- Phải rồi đó, mọi người cũng mệt cả rồi, về trước đi. - Con bé cười hùa theo - Em không sao. Có Vô Thường ở lại với em rồi.

- Được rồi. Anh ở ngoài. - Đông xoa đầu nó - Có việc gì thì gọi anh.

Eric nháy mắt với Vỹ. Anh chàng lập tức nắm tay Đông và My lôi ra ngoài, mặc kệ hai cái mỏ cứ kêu la oai oái. Khi chỉ còn lại hai người, Eric bắt chuyện trước.

- Đây là một vụ mưu sát đúng không?

- Em hổng biết, chả nhìn thấy mặt tài xế. - Con bé lắc đầu, chu mỏ chối.

- Biển kiểm soát bao nhiên? - Anh xoa cằm.

- Không để ý nữa.

- ... - Eric lặng thinh không hỏi gì thêm. Một hồi lâu sau, anh buông tiếng thở dài nặng nề.

- Vô Thường! - Khởi quay mặt nhìn ra ngoài trời, ánh mắt chợt trở nên xa xăm khó nắm bắt - Anh đừng nói chuyện này cho Yuu biết.

- Ừm. - Anh khẽ gật.

- Anh, em buồn ngủ.

- Vậy em ngủ đi. Anh hát ru cho em ngủ hơ?

Thiên Khởi mỉm cười, gật đầu đồng tình. Eric cũng phì cười. Con bé, từ lúc nào trở nên thật đáng yêu. Lúc nhỏ, nó thích nhất bài "Cả nhà thương nhau". Đến giờ, có lẽ vẫn như vậy. Tại sao nhỉ? Cũng có thể  bởi vì con bé  chưa bao giờ có cái gì gọi là GIA ĐÌNH cả.

Eric cất giọng hát, khe khẽ.

[Ba thương con, vì con giống mẹ

Mẹ thương con, vì con giống ba

Cả nhà ta, cùng thương yêu nhau

Xa là nhớ, gặp nhau thì cười.

 

- Vô Thường, anh hát hay quá! - Cậu nhóc Thiên Khởi níu áo anh, đôi mắt tròn xoe long lanh khen ngợi. Giọng nói của cậu rất đáng yêu. Nó làm toát lên vẻ ngây thơ vô ngần của một cậu nhóc sáu tuổi.

 

- Thật vậy hả? - Cậu thiếu niên mười một tuổi cười tít mắt, tỏ vẻ khoái chí.

 

- Vâng. - Nhóc gật đầu.

 

- Vậy sau này, ngày nào anh cũng hát cho Khởi nghe nha. - Cậu anh nhe răng cười, xoa đầu thằng bé.

 

- Cả em nữa chứ! - Một bé gái bận bộ đầm đỏ, xòe tung ra như công chúa, chu mỏ chêm vào.

 

- Ừ. Cả Bảo Hiền của anh nữa. - Vô Thường gật đầu đồng tình. Cả ba anh em ngồi xuống, khoác vai nhau cùng cất tiếng hát.]

Con nhóc đã ngủ say, tay nó vẫn nắm lấy tay của Eric thật chặt. Anh để yên như thế. Ánh mắt anh nhìn con bé trìu mến, dịu dàng và rất ấm. Có lẽ, đã từ lâu... đó chẳng còn là ánh mắt của một người anh trai dành cho cô em gái nữa rồi.

- Ngủ ngoan.

Eric cúi xuống, hôn nhẹ lên trán con bé. Anh giữ nguyên tư thế và vị trí ngồi, đưa tay vuốt lọn tóc tơ trên trán Thiên Khởi và lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm nơi thái dương. Con bé, có lẽ đã rất hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ, bình tĩnh. Nó lại còn sợ Yuuki phải lo lắng cho mình rồi ảnh hưởng tới công việc nữa. Cô bé thật mạnh mẽ, đã từng là cậu em trai đáng yêu của Eric. Giờ đã trở thành một người rất quan trọng của anh. Chẳng biết... tự lúc nào mà con bé đã dần tiến sâu vào trái tim của anh.

Cánh cửa phòng bệnh khép hờ. My lén lút như một đứa ăn trộm, nhòm vào trong. Tim cô đau nhói lên, thắt lại. Dù biết nhóc Khởi là bạn thân của mình, sẽ không phản bội mình, nhưng My vẫn không ngăn được nỗi ghen tức đang lớn dần lên trong lòng mình.

...

- My, có ba đến thăm con kìa! Ba đang ở trên phòng của con đấy. - Bà mẹ lên tiếng khi con bé vừa bước chân vào nhà.

- Ai cho phép ổng lên đó? - My bực dọc.

- My à...

- Lần sau nếu mẹ còn cho ông ta vào nhà thì con sẽ đi đó. - Cô cáu kỉnh đáp - Đuổi đi giùm con!

- Ai đuổi ai... - Có người gầm gừ với My từ phía cầu thang.

- Tôi đuổi đấy. Biến khỏi nhà giùm cho! - My xấc xược - Ông lấy tư cách gì đến nhà người khác chứ?

- Haiz, bà dạy con kiểu đó à? - Ông lắc đầu, thở dài - Con cái mà dám hỗn xược với cha như thế.

- Tự vấn lại bản thân đi, đồ mặt dày. - My nhếch mép khinh khỉnh - Sống thế nào mà đòi tôi phải tôn trọng? Không, ông còn không xứng đáng được gọi là người nữa cơ mà. Đồi bại, lang sói!!

My nghe giọng mình lạc đi, sống mũi cay cay nhưng mắt cô vẫn ráo hoảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro