CHAP 3 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thiên Bảo nhìn cô ..,trong lòng anh đang rất giận ...nhưng vẫn cố nói bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhất :
-Sao anh gọi cho em mãi em không nghe máy???
-Em không để ý mà
-Em say mà tùy tiện lên xe của đàn ông ...sẽ rất nguy hiểm em biết không???
-Sao hôm nay anh khó tính quá vậy??? E có ngồi xe của người lạ đâu
-Ai cũng vậy – chỉ trừ anh ra – em hiểu không ???
Cô nhìn anh..anh rất lạ.....mà sao anh lại nói như vậy, anh đang bắt cô phải làm theo ý anh sao ??? Cũng ko muốn đôi co vs anh vì cô rất mệt ...
-em mệt quá , em muốn vào nhà ngủ.....
-Em ổn không ? anh sẽ ở đây vs em.......
-Em ko sao , anh về đi....
Nói xong cô vào phòng và đóng cửa lại .,..mặc kệ , cô nghĩ Thiên Bảo sẽ hiểu ....
Không hiểu sao cô chưa thể ngủ được ...hình ảnh của Tường Vĩnh xuất hiện trong đầu cô ...cô đưa tay chạm nhẹ lên môi mình , bất giác cười......chợt điện thoại xuất hiện tin nhắn :
- Ngủ ngoan nhé – cô gái hung dữ !
Uyên Dy đọc tn nhắn xong và khẽ mĩm cười , Tường Vĩnh luôn nhẹ nhàng , biết lắng nghe...biết chiều chuộng và chăm sóc ......quan trọng hơn là cô thấy tim mình đập mạnh mẽ khi ở gần bên anh ....hình như cô bắt đầu thích anh rồi thì phải.......
Và rồi cô cứ thế ôm điện thoại ngủ quên luc nào không hay ..........cô đang mơ một giấc mơ đẹp
Hai tuần sau :
Hôm nay là ngày quyết định ý tưởng cho bộ sưu tập thu đông lần này , Uyên Dy rất tự tin về bản thân ...ôm tài liệu tới công ty...Kim Yến bước vào phòng thấy cô , ko nói gì ....cô ấy như đang suy nghĩ điều gì...Thực sự Uyên Dy cũng không quan tâm tới sự xuất hiện của cô ấy ,cô khá mệt mỏi ... đang xem lại bản thiết kế của mình ......Kim yên bưng ly cafe đi về phía cô ...
- Cậu tính làm con ong chăm chỉ sao Uyên dy ...
- Mình đang bận , cậu có gì nói ?
- Tính mời cạu uống cafe nè
Uyên Dy ngước lên, Kim Yến cố tình làm cafe đổ lên người cô...sau đo vội lên tiếng :
-Xin lỗi cậu , mình không cố ý
Vì sắp tới jo họp , không đôi co vs cô ấy , Uyên Dy nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh ....Kim yên nhìn theo cô và cười nhạt .......
Bước vào phòng họp ...Kim Yến vs tác phong vô cùng thoải mái , giới thiệu về ý tưởng của cô ....
-Tôi muốn kêt hợp ren và lông ....tạo nên những bộ cánh mang hơi hướng cổ điển ...quý tộc ..kết hợp vs ngọc trai làm điểm nhấn ở cổ ...dĩ nhiên trang phục sắc sảo như thế này thì đối tượng mà tôi hướng đến chính là giới thượng lưu , những người có thu nhập cao ...
Qủa thật rất đẹp ...cho người ta một sự thu hút ...sang trọng ...
Mọi người vỗ tay cho sự trình bày của cô ấy ...gật đầu tán thưởng ...không phủ nhận rằng cô ấy cũng rất có năng lực thiết kế ........
Tới lượt Uyên Dy , mở cặp tài liệu ra ko thấy usb của mình đâu...Cô hơi mất bình tĩnh , chắc chắn là mình đã mang đầy đủ r....chợt nhớ lại sự việc lúc nãy , nhìn sang Kim Yến , thấy cô ấy đang nhìn mình cười rất tươi, nụ cười muốn khiêu chiến vs cô....uyên dy cũng ngay lập tức cười lại...đứng thẳng nói :
-Xin lỗi mọi người , có thể chờ tôi 5ph được không ???thật sự rất xin lỗi
Tất nhiên , đa số mọi người có mặt ở đó tỏ ra không hài lòng , Thiên Bảo nhin cô hơi lo lắng ...Tường Vĩnh lên tiếng :
- Cho em 5 phút
- Xin cám ơn
Rồi vội vàng mở cửa chạy ra ngoài...đúng thời gian cô bước vào.....và bắt đầu nói về ý tưởng của mình , Kim Yến thật sự thấy bối rối và lo sợ bị phát giác....
-Tôi lấy len làm chủ đạo cho bộ sưu tập lần này...tôi hướng đến sự đơn giản nhưng tinh tế ......những trang phục của tôi rất dễ phối hợp vs những phụ kiện khác...và đối tượng là tất cả mọi người và nhiều lứa tuổi khác nhau ...........
Cũng rất nhiều ánh mắt tán đồng vs cô..........
Sau khi bỏ phiếu ...hai người đạt được số phiếu hơi ngang nhau,6 phiếu cho Kim Yến , và 5 phiếu cho Uyên dy ....còn lại hai phiếu từ hai tổng giám đốc công ty ........Thiên bảo quyết định chọn ý tưởng của Uyên dy
-Đây không phải là sự thiên vị do cô ấy là nhân viên của tôi...mà chính là tôi thích cách nghĩ của cô ấy...........
Tất cả ánh mắt đổ dồn lên Tường Vĩnh .....anh chỉ ngồi yên sau đó nhẹ giọng nói ........
Quyết định lựa chọn ý tưởng của trưởng phòng thiết kế công ty thiên Phong Uyên dy cho bộ sưu tập lần này ...buổi họp kết thúc .......
Thiên Bảo nở nụ cười rạng rỡ...Cô và Kim Yến đều bất ngờ nhìn lại anh....
Buổi họp kết thúc , Uyên dy cố tình ở lại chờ anh ...mọi người đều ra ngoài ...Tường Vĩnh nhìn cô r hỏi
-Sao em còn ở đây ???
-Tại sao anh chọn tôi ???
-đừng nghĩ nhiều...tôi thích trang phục của em thiét kê hơn , thế thôi
-Nhưng tôi thấy ý tưởng của Kim yến quả thật cũng rất tuyệt...kiêu sa nhã nhặn.....
-Em phải hiểu rằng chúng ta phải lựa chọn những gì mà đa số các cô gái sẽ lựa chọn....
-Vâng , tôi hiểu r , cám ơn anh .......
Cô bước ra ngoài, cô không ngờ Kim yến vẫn đứng đó chờ cô .....Nhìn cô ấy một cái r đi thẳng
-Cô đứng lại một chút
-Tôi ko muốn nói chuyện vs cô
Kim yến lúc này nhỏ giọng hơn , khẽ thở dài r nói
-Thật xin lỗi .......
-Cô biết không , nếu muốn đấu vs tôi thì đừng dúng thủ đoạn ..cô ko hiểu tôi...tôi ko dễ bị bắt nạt và tôi cũng ko tin tưởng ai trong cs này...tôi luôn có sự chuẩn bị...cô hãy nhớ lấy.....
Nói xong cô định bước đi ...thì cô ấy lại nói :
-tại sao cô lại ko nói ra những gì tôi đã làm???
-Nói để làm gì ??? chỉ thêm mỏi mệt mà thôi...và tôi cũng muốn khuyên cô rằng
-Kim yến, đừng yêu một người theo cách mà cô nghĩ...níu giữ quá khứ chỉ khiến cô thêm đau khổ mà thôi ....
-tôi...nhưng tôi rất yêu Tường Vĩnh ...
Uyên dy cười r lắc đầu .........
-yêu là muốn người đó được hạnh phúc...
Kim Yến nói giọng hơi buồn r rời đi.............
-Tôi hiểu r , cám ơn cô.........tôi sẽ khác .....
Chiều cùng ngày Uyên Dy nhận được tin nhắn của Tường vĩnh
-Tối nay em có thể đi xem phim cùng tôi chứ ?
Đang suy nghĩ thì dien thoại cũng có cuộc gọi đến là Thiên bảo
-Tối nay anh mời em đi ăn tối nhé?
Bất giác trả lời
-tối nay em bận r
-U vậy để lúc khác
Cúp máy , cô nhắn tin lại cho tường Vĩnh vỏn vẹn hai chữ
-Được thôi
-7h giờ tối tôi qua đón em........
.......................................
Tối nay , vẫn là phong cách trẻ trung gợi cảm ...cô lựa chọn cho mình một chiếc đầm suông màu trắng khoét lưng cổ yếm...vẫn là tóc xoăn lọn to và son môi đỏ .....
Tường Vĩnh nở một nụ cười và mở cửa xe cho cô....họ đi xem một bộ phim tình cảm , vì cô ko thích các thể loại phim khác....đang xem đến lúc buồn Uyên dy khóc...cô không để ý đến anh đang nhìn cô ....bất ngờ anh quay sang lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt , ghé vào tai nói
-Mít ướt xấu vậy ???
-Kệ tôi ...hix...hix ......
Bàn tay anh bỗng nắm lấy tay cô ......lúc này ý thức dc tay mình đang đặt trong tay anh...tay anh rất ấm....coi như không biết vì thực sự cô ko muốn rút tay ra...cô thích cách nắm tay của anh , rất nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm...cứ thế ra về anh vẫn nắm tay cô dắt cô đi giữa bao nhiêu người...trông họ như một cặp tình nhân thực sự.......cô bỗng rụt tay mình và nói
-Tôi hết buồn r....anh bỏ tay tôi ra dc rồi.......
Anh nhìn cô cười r dắt cô ra xe.......
-Anh không nghĩ em mít ướt như vậy ..........
-Anh không hiểu rằng những người phụ nữ có bề ngoài càng cứng rắn bao nhiêu thì tâm hồn họ lại dễ tổn thương bấy nhiêu sao.......
-Tôi bỗng thấy tim mình lên tiếng ...nó muốn che chở cho em.......
Cô nhìn anh...........
-Tôi.....
-gọi bằng Anh được không ??? Uyên dy
Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô ...
-Nhưng tôi thật sự không quen
-Em có thể thử......
-Anh...anh...như vậy hơi ngượng hì hì
-Gọi anh nhé?
-Dạ
Tường Vĩnh lại nhìn cô r cừoi ...em vừa dạ anh sao???nghe rất ngọt à .....
Chính cô cũng bất ngờ về bản thân mình....Bên anh cô ko còn mang vẻ lạnh lùng thường ngày nữa mà thay vào đó là hình ảnh một đứa con nít thực sự.........ngoan ngoãn , dễ thương chỉ là hơi bướng bỉnh ...............
Về tới nhà , Uyên dy bước vào ...Tường Vĩnh bỗng kéo tay cô lại ...
-Tặng em......một bó hoa hồng trắng
cô nhìn anh như đang hỏi một câu hỏi tại sao ?
-Em có hiểu ý nghĩa của hoa hồng trắng ko?
-em ...em không.......
-Anh hi vọng chúng ta sẽ bắt đầu một hành trình hạnh phúc .......
Cô vẫn đứng yên nhìn anh ....
-em hãy suy nghĩ......."anh thật sự thích em mất rồi "
Họ chỉ đứng nhìn nhau như vậy r cô bước vào với bao nhiêu ngổn ngang tâm tư đang dành cho anh ........
......................
Chỉ sau 1 tháng không gặp anh , cuối cùng Uyên dy cũng hiểu được tình cảm của cô dành cho anh là như thế nào , ngày hôm nay là ngày Tường Vĩnh trở về ...anh vừa đi công tác nước ngoài...trong lòng cô nôn nao khó tả , thời gian xa nhau ...cô bắt đầu thấy tim mình nhớ anh rồi ....mặc dù ngày nào anh cũng gọi điện và liên lạc vs cô nhưng vẫn không ngăn được cảm giác cô mong gặp anh.....điện thoại đổ chuông cô nhanh chóng nghe máy
-Alo , anh đã trở về
-Anh đã về , tối nay anh muốn gặp em ..anh có chuyện quan trọng muốn nói vs em....
-Vang em sẽ đến
Cô không hề biết rằng anh đã chuẩn bị cho một buổi tối vô cùng lãng mạn, anh muốn chính thức tỏ tình vs cô......Nhìn mình trong gương thực sự đã rất xinh đẹp , uyên Dy nở nụ cười sắn sàng để tới chỗ hẹn ......Vừa bước ra thì Thiên Bảo xuất hiện
-Em định đi đâu sao ??
-Sao anh lại tới đây???
-Em quên hôm nay là sinh nhật anh r đúng ko?
Hơi lúng túng và có phần khó xử ...
-Em xin lỗi....nhưng bây giờ em sẽ mời anh đi ăn tối nhé ???
Thiên bảo giống như người trong gia đình của cô , cô không thể không làm vậy , cô rất quý và thương anh, lấy dt nhăns tin cho Tường Vĩnh mình có việc bận đột xuất , anh ngay lập tức nhắn lại....
-Anh sẽ chờ em ...đến khi nào em xong việc , nhất định hôm nay anh phải gặp được em .....
Đi ăn cũng Thiên Bảo mà cô chỉ mong thời gian trôi thật nhanh...cô cảm thấy có lỗi vs Tường Vĩnh...cô thật sự ko muốn thất hẹn cùng anh, thực sự cô cũng muốn gặp anh....
Cuối cùng bữa tối cũng kết thúc , cô nhìn Thiên Bảo và nói :
-Bây giờ em sẽ qua chỗ bạn em , anh về trước nhé
- Để anh chở em qua ?? em đi gặp ai ???
-Tường Vĩnh
-Tại sao lại gặp cậu ta ? Sinh nhật của anh , đi cùng anh , em như một người mất hồn , anh nói gì em cũng ko nghe ? chỉ ừ à cho xong...anh đang không hiểu em có chuyện gì ...thì ra là do chuyện này hả Uyên dy ???
-Em...em xin lỗi...em....
-Em có biết nhìn thay em như vậy anh rất buồn không??? Chẳng nhẽ tình cảm bao năm qua anh dành cho em , em thật sự ko để mắt tới sao???trong lòng em ko hề có một vị trí nào dành cho anh sao?
-Em ...
- Có phải em đã yêu Tường Vĩnh r đúng ko ?
Thiên bảo nhìn thẳng vào mắt cô , cô không phải là người giỏi nói dối .....
-Không phải anh ích kỷ ,Em yêu ai cũng được ...nhưng Tưỡng Vĩnh thì chắc chắn không được , đó là người em ko nên đến gần nếu không sau này em sẽ phải hối hận ???
-Hạnh phúc của em – tình yêu của em là do em lựa chọn ...em đồng ý rằng anh giống như anh trai của em , từ trc tới giờ mọi việc em đều nghe theo ý anh –nhưng ngoại trừ tình yêu...
Nói rồi cô nhìn anh
-em xin lỗi ...rồi bước đi
Cô thấy buồn ...nhưng cô lại suy nghĩ tới câu nói của Thiên bảo nhiều hơn , tại sao Em và Tường Vĩnh lại ko được ? lý do??? Cảm giác hoang mang vây lấy cô ........
Cô vẫn đi đến chỗ hẹn cùng Tường Vĩnh , đã quá muộn r nhà hang cũng gần đóng cửa , anh chắc cũng rời đi r...cô nhìn vào và suy nghĩ đến anh...Bỗng một vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau
-Chờ em đã lâu
-Anh vẫn ở đay sao???thật xin lỗi
Uyên dy quay lại , nhìn thấy anh...chợt một chút hạnh phúc ùa vào tim..một chút nhớ...một chút thương...cô khẽ nói :
-Hôm nay anh muốn gặp em là có chuyện gì ???
-Anh nhớ em quá...xa em một thời gian ngắn mà anh đã rất nhớ em ...Uyên dy làm bạn gái của anh nhé??? Giờ này có thể ko có nến , ko có hoa tươi , ko co buổi tối lãng mạn ...ko có nhạc du dương...nhưng anh không thể chờ lâu hơn được nữa...anh muốn nói vs em rằng "anh yêu em "" đã rất yêu em r"
"Anh nói anh yêu em ??? Tường Vĩnh à , đối vs anh tình yêu là như thế nào ???
Anh nhìn cô mĩm cười , nắm lấy tay cô r nói :
- Đối vs anh tình yêu chính là khi anh ở gần bên em mà anh lại thấy nhớ em cang nhiều hơn...là muốn ôm em mỗi khi em thấy lạnh ..là muốn lau nước mắt cho em mỗi khi em khóc ,chia sẽ vs em mỗi khi em thấy buồn...là đưa bờ vai cho em dựa vào mỗi khi em mệt mỏi....là khích lệ em mỗi khi em sợ hãi ..là động viên em mỗi khi em vấp ngã ...là vỗ về em mỗi khi em yếu đuối, là lắng nghe em mỗi khi em cần....là bản thân anh chỉ tồn tại hình bóng ..nụ cười và tất cả những gì thuộc về em...Là chỉ một trái tim này dành cho em ......
- Vậy em ko biết mình đã yêu anh hay chưa?
Cô ngây ngô hỏi lại anh.......
-Bởi vì tình yêu trong em rất đơn giản......là khi ở bên anh em chỉ lắng nghe mỗi con tim mình đang nói...hoàn toàn không để ý tới lý trí nữa nữa...vậy em đã đủ tự tin đẻ yêu anh chưa???
Cô lại tiếp tục ngây ngốc hỏi lại anh ....
-Nếu như em chưa đủ tự tin thì hãy để anh yêu em thật nhiều...nhiều hơn một chút để đủ cho cả hai.....
Cô hạnh phúc ôm lấy anh...cô biết cô đã yêu anh rồi...tình yêu đầu tiên ........
O bên anh cô đã quên mất mình là ai? Mình sẽ như thê nào ?? bây giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống của mình ........ko suy nghĩ sẽ ra sao ??? cô đột nhiên nhìn anh r nói
"hình như em cũng yêu anh mất rồi – yêu không hối tiếc "
Đêm về ....họ vẫn đứng bên nhau ..họ ko muốn xa nhau dù chỉ một giây...
-Anh này...anh có cảm tháy tình yêu của chúng ta là quá nhanh ko ? dù sao chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau được hai tháng .....em sợ cái gì nhanh đến cũng sẽ nhanh đi........
- thời gian ko phải là thước đo tình cảm...có những nguoi gặp nhau bao nhiêu năm dù ta cố gắng yêu họ nhưng cũng ko thể yêu...nhưngc ó những người chúng ta vừa găp cũng có thể đã thật yêu ...chỉ cần em ko thay đổi trc- còn anh mãi mãi ko bao giờ thay đổi......
Nói xong Tường Vĩnh nhẹ vuốt tóc cô và hôn cô ....không phải nụ hôn đầu tiên nhưng đây là nụ hôn khiến cô nhớ nhất....một nụ hôn đầy mùi vị ngọt ngào của những ngày tháng mới yêu..............
..........................
Ngày mai...anh dẫn em đi du lịch nhé ??
-Sao anh biết em thích du lịch......???
- anh biết em không những thích mà là rất thích.....
-Đi bao lâu à??
-1 tuần em nhé............
Anh muốn có một thời gian trọn vẹn bên em-ko xa cách-ko phiền muộn-ko công việc-ko gì cả- chỉ là được gần bên em –cùng em tạo nên những kỷ niệm đẹp.........  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro