CHAP 2 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Mới sáng sớm chuông điện thoại reo dồn dập làm cô phải tỉnh giấc ...là Thiên Bảo gọi ..cô đang suy nghĩ không hiểu sao anh lại gọi cô vào giờ này ..anh biết cô rất lười phải dậy sớm mà
-Alo , Sao anh???(giọng còn ngái ngủ)
-Còn ngủ sao???
-Bộ anh ko biết em là con sâu ngủ hả?? Jo này phá em hix hix
-Anh ko phá , anh co chuyện quan trọng đây
-Anh nói mau đi
-Hôm nay em ko cần lên công ty
-Sao , anh nói thật chứ hehehee , vậy em ngủ tiếp nha...cúp máy đây
Nói xong Uyên Dy cúp máy thẳng, trong lòng thầm cảm ơn sự tốt bụng của TB
Rồi ôm gối nhắm mắt tính ngủ tiếp, chưa kịp thì điện thoại lại reo ...
-Gì nữa đây nè , bực anh rồi nha
-Anh chưa nói xong mà ...Hôm nay em qua thẳng Hoàng Hoa làm việc , bên họ vừa gọi điện , họ sẽ hợp tác cùng công ty chúng ta ...Nhưng ngay ngày hôm nay bộ phận thiết kế sẽ qua bên đó cùng làm việc vs trưởng phòng thiết kế bên họ
-Anh nói sao ?? qua bên đó làm việc sao? Em sao hả???
- ừ đúng rồi
Cô chợt nghĩ lại tin nhắn của Tường Vĩnh ngày hôm qua ...vò đầu bứt tóc thầm nói
-Cái tên xấu xa này ...muốn làm gì là làm liền cái đó ko cho người ta có quyền quyết định mà...anh được lắm ......
-Uyên Dy .....
-Dạ , em biết r , em lập tức đi ngay hì hì
-Làm tốt nhé
Thiên bảo cúp máy , Uyên Dy cũng liền chui ra khỏi giường , bận một chiếc váy ôm body màu bạc ....uốn tóc , trang điểm nhẹ nhàng và rời đi...trông cô lúc nòa cũng cuốn hút như thế.............
Tới trc sãnh công ty Hoàng Hoa ...Bên trong có người chờ sẵn , cô dc một chị nhân viên dẫn lên phòng tổng giám đốc ...Uyên Dy rất bình thản và tự tin , đó là phong thái làm việc của cô...cô ít khi để công việc và tình cảm ãnh hưỡng tới nhau ....
Cốc cốc cốc
-Mơi vào
-Dạ thưa tổng giám đốc , trưởng phòng thiết kế của công ty Thiên Phong đã tới ạ
-Mời cô âý vào đây
Uyên Dy bước vào , chị nhân viên xin phép đi ra ngoài...Ngay lập tức một nụ cười rất đẹp xuất hiện ngay trước mặt cô , Cô nhìn anh r lên tiếng :
-Chào tổng giám đốc , tôi thay mặt công ty Thiên phong qua để bàn về hợp tác lần này
-Em có thể ngồi .........Tường Vĩnh lại nhìn cô cười (anh thích trêu chọc vào tính hung dữ của cô )
Cứ thế anh ko nói gì chỉ nhìn Uyên Dy rất lâu như vậy , Bỗng cô đỏ mặt , bực bội nói
-Tôi qua đây để làm việc , ko rãnh rỗi để ngắm nhìn anh , thật mất thời gian
-Tôi lại đang rất rãnh ...và tôi ko thấy việc đó mất thời gian ...
Uyên Dy mở to mắt , vội nói
-Anh..........tôi ko ngờ tác phong làm việc của một công ty lớn lại như vậy .......
-Nếu bây giờ ko ngồi nhìn em thì phải làm gì? Đơn giản là em tới sớm hơn tôi nghĩ...Thiết kế bên tôi 10ph nữa mới có mặt
Uyên Dy giật mình nhìn lại đồng hồ ....thì ra mình tới sớm thật , chưa tới giờ làm việc mà ....ấm ức trong lòng khẽ trách móc Thiên Bảo
-Vậy tôi ra ngoài ngồi chờ
-đứng lại , tôi chưa cho phép em đi
-Anh là gì mà ngăn cản dc tôi , tôi là gì mà luôn phải nghe lời anh
Uyên Dy tức giân , khoanh tay nhìn anh nói
-vì em bây giờ là nhân viên của tôi , em làm việc dưới sự kiểm soat của tôi ...thế thôi
Không nói dc lời nào nữa ...
-Nhưng thái độ cũng bướng bỉnh ko phục , Uyên dy ngồi phịch xuống đưa mắt lườm anh....Tường Vĩnh đứng dậy ra ngoài chút xíu r lại đi vào ...chưa đầy 5 phút thư ký của anh mang vào môt ly sữa tươi và một chút bánh ngọt ...anh đẩy lại về phía cô :
-Em ăn đi ...chắc hẳn vẫn chưa ăn gì
Cô nhìn anh ...không hiểu sao anh lại biết mình chưa ăn gì??? Mà thật sự mình rất đói bụng à hix , sâu ngủ như mình thì thời gian đâu mà ăn sáng cơ chứ.....
Cô vẫn ngồi yên ....Tường Vĩnh lại tiếp
- Tôi nói em ăn nhanh sắp tới jo làm việc r
- Ăn thì ăn , có gì đâu khó
Nói xong cô ăn một mạch hết chỗ bánh ngọt , uống hai hơi hết ly sữa tươi
Lòng thầm nghĩ , con người này cũng ko đến mức xấu xa cho lắm ....cũng được à , rồi bịt miệng cười ...không để ý ở đối diện anh đang há hốc miệng nhìn cô ...như ko tin vào mắt mình vội nói
-thật tuyệt ...tôi không thể nghĩ một người nhìn kiêu hãnh đài các như em lại có sức ăn nhanh tới vậy ....
Nói xong lúc này nhìn cô thật sự anh ko nhịn được cười ...
-lúc nãy trông em thật đáng yêu
-Bình thường thôi ...tôi đói nên tôi ăn nhanh...có gì đâu mà cười ,vô duyên
Sự tự nhiên của cô khiến anh thấy rât vui ...rất thú vị...anh đã cảm thấy mình thực sự thích cô ......
Tiếng gõ cửa lại vang lên ....một cô gái bước vào...gương mặt sắc sảo dc trang điểm đậm , cô ấy ăn mặc rât thời thường...và có phần hơi diêm dúa , Uyên Dy thầm nghĩ ..........
Tường Vĩnh lấy lại sự nghiêm túc .....Nhìn vào cô và nói
- Đây là Kim yến trưởng phòng thiết kế công ty chúng tôi , cô ấy sẽ trực tiếp làm việc vs em để cho ra mắt bộ sưu tập lần này
- Còn đây là Uyên dy , mong hai người sẽ cùng giúp đỡ nhau , làm việc một cách hiệu quả nhất
Kim yến nhìn cô , nhìn rất kỹ từ đầu đến chân ...miệng cừoi hơi gượng gạo
-Chào cô , rất vui dc gặp mặt , hợp tác vui vẻ
-Vâng , tôi cũng vậy ..rất vui
Xong màn chào hỏi họ cùng bàn bạc vs nhau về công việc ...bởi vì giữa hai người là hai gu thẩm mỹ khác nhau , tranh cãi một lúc ko ai chịu nhường ai ....nên họ quyết định sẽ tự mỗi người làm một ý tưởng , hai tuần nữa sẽ đưa ra trước mọi ngưoi và lựa chọn ý tưởng nào tốt nhất...
Kim Yến có vẻ không vui và khó chịu vs cô ......tan việc họ cùng ra về ..Kim Yến nói vs Tường Vinh
-Anh đi ăn tối vs em nhé ( người cũ nhưng ko sâu đậm )
-Anh còn có việc
-việc gì ??? ko dành cho em một chút thời gian được sao
Anh ko nói gì ...bước ra ngoài , Uyên Dy vừa ra khỏi công ty , cái cảm giác nhẹ nhõm thoải mái khiến cô muốn đi dạo một chút ...bỗng một chiêc xe chắn ngay trc mặt cô ...Tường Vĩnh bước xuống mở cửa nói vs cô
-lên xe
-Anh bị điên hả??? Chắn đường tôi làm gì ...tôi ko muốn lên xe của anh.....
-Có ai nói chuyện vs sếp của mình như em ko hả???
Cô ngẩn nguoi ra ko bieet nói lại anh thế nào ...kiểu gì cô cung là kẻ thua cuộc thôi, ngẩng mặt lên hỏi anh
-Anh muốn đi đâu ???
-Lên xe đi r em sẽ biết
-Tại sao tôi phải đi vs anh ??? bây h đã hết giờ làm việc r ,a nh hết quyền r...nếu muốn dẫn tôi đi đâu ít nhất anh cũng phải lịch thiệp một chút chứ???
Cô cười mỉm , khoái chí vs câu nói của mình , để xem anh sẽ làm gì?
Tường Vĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ....
- Uyên dy à ! em có thể vui lòng lên xe của tôi dc ko? Tôi muốn mời em đi ăn tối
Cô chợt cưoi
-Tạm được
O bên đường có một ánh mắt sắc bén xen lẫn tức giận đang nhìn họ ...
Vào một nhà hàng nhỏ nhưng rất đẹp mắt , anh hỏi cô muốn ăn gì :
-tôi muốn ăn bò bít tết ....
-Còn anh?
-Tôi cũng vậy
Đồ ăn dc đưa ra , Uyên Dy chưa kịp phản ứng thì Tường Vĩnh đã nói
-Khoan , đưa dĩa của em cho tôi
Ngay lập tức anh cầm lấy dĩa của cô và cắt hết phần thịt bò ra từng miếng , Uyên dy hơi bất ngờ ...ko biết các cô gái khác sẽ như thế nào ..nhưng riêng cô , cô thích như vậy , đó là một cảm giác đặc biệt ...vì cô thích những chàng trai ga lăng như thế...mĩm cười và nhận lấy
-Cám ơn anh....
Đang ăn vội nghĩ ra điều gì , cô lại nhìn anh và hỏi
-Có phải vs cô gái nào anh cũng chăm sóc họ như vậy
-Chỉ riêng mình em – tôi ko rãnh để phục vụ tất cả các cô gái
Cô ngước lên nhìn anh...anh cũng nhin cô , bỗng nhiên hai người cứ thế cười ....có một chút gì đó ấm áp len lõi vào tim....
Sau khi ăn tối xong , cô đề nghị về nhà ngay bởi vì hôm nay cô nhớ ra cô còn có việc ....tới nơi vẫn vậy anh bước xuống trc mở cửa xe cho cô ...
-Tôi vào trước ..anh về cẩn thận ....
Nói rồi quay đi thẳng , tính cô là vậy...bỗng như có ai nắm tay mình ...quay lại –là anh , cô hơi ngạc nhiên
-Anh làm gì vậy? Tự nhiên nắm tay tôi , có chuyện gì???
Tường Vĩnh trao lại chiếc điện thoại cho cô
-em để quên
Hơi bị quê nha....cô lắp bắp
- A ,cám ơn anh
Rồi đi vào , nghĩ thầm
"tưởng anh ta nắm tay mình...tưởng anh ta nói thích mình chứ???, kỳ cục hết sức à"
Về tới nhà , vội đi tắm rửa , cô gọi điện cho Gia Hân :
-Chị nghe đây Dydy
-Chị khỏe không- chúc mừng sinh nhật của chị nhé
-Vẫn nhớ sao??? Hihi cám ơn em baby
-Sao em quên được nè , vui không chị
-Có vui có buồn
-sao zậy ta? Đừng nói chị buồn vì ông xã tương lai nha
-Đúng vậy , nhưng mà có lẽ tình cảm chỉ đến từ phía chị , từ lúc chị biết hôn ước giữa bọn chị ...chị đã luôn coi anh ấy là chồng r....
- Chị của em xinh đẹp , giỏi giang như vậy ai mà ko yeu cho dc , chắc ngta bận thôi.......
-Còn em ? có j mới ko ? giấu giếm là nghĩ chơi
-A , thực ra là có ...nhưng em chưa chắc chắn mình có thích ngta ko nữa,sau này em sẽ kể ...vay nhé chị
-Okay em
Cúp máy , cô ngồi thẫn thờ một lúc , cô nghĩ về Tường Vĩnh ...nhưng đối vs một đứa con gái chưa bao giờ yêu như cô...cô ko phân biệt được đây là loại cảm xúc gì...
.......................
Lại một ngày đi làm sớm của cô , vì hôm nay là ngày đàu tiên cô gặp những người sẽ cùng cô làm việc trong thời gian tới...đang đi vào cô gặp Kim yến ...cô ấy nhìn cô vs vẻ mặt ko mấy thiện cảm ...Uyên dy cũng ko để ý ...cô rất thẳng tình , nếu cảm thấy họ ko thích mình cô cũng sẽ ko cố gắng để bắt chuyện ...chợt Kim Yến chìa điện thoại trước mắt cô nói giọng nhỏ nhẹ
-Uyên dy nhìn xem , có phải mình và Tường Vĩnh rất đẹp đôi ko? Rồi tủm tỉm cười
Đó là một tấm hình chụp cô ấy hôn vào má anh ...hơi nóng mắt à ..hiểu được những gì cô ấy muốn gui gắm , cô cười nhẹ nói
-rất đẹp...
- Bây giờ cậu đã biêt mình và Tường Vĩnh quen nhau r , có phải là nên tránh xa một chút ko???
-Xin lỗi Kim Yến ..nhưng mình thấy cậu nói chuyện thật là ko liên quan đến nhau
Thứ nhất , Mình chưa bao giờ cố gắng tiêp cận anh ấy
Thứ hai , Mình nghĩ một người con trai chu đáo như Tương Vĩnh sẽ ko vô tâm vs bạn gái của mình như cách anh ấy làm vs cậu
Cô nói xong bước đi thẳng ko quay đầu lại...Kim Yến chỉ biêt đứng nhìn ....hai bàn tay bóp chặt lấy nhau ......
Buổi chiều cùng ngày
Kết thúc công việc và ra về......trên đường cô ghé vào một cửa hàng bán trái cây để mua một ít táo đỏ ..cô rất thích táo đỏ, ko chỉ là sở thích mà táo đỏ còn gắn liền vs rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ của cô...bên người cha quá cố của cô ...mặc dù lúc ba cô còn sống , cô con rất bé , nhưng những gì đọng lại trong ký ức của cô nó lại quá nhiều ...tháng năm ko thể nào vơi đi được.....đối vs cô ba cô chính là người đàn ông tốt bụng và hiền từ nhất thế gian này...........
Đang miên man vs dòng suy nghĩ của mình ...một giọng nói trẻ con trong tréo vang lên ngay bên cạnh
-Ba ơi , con thích ăn táo , sau này con muốn ba trồng cho con một cây thật to , để ngày nào ba bận công việc con sẽ ra cây và hái ...hái cho ba ăn nữa nhé
-Sau này ba sẽ trồng cho con , con ngoan ....
Ngày xưa cô cũng đã từng nói vs ba cô như vậy....Ngày xưa bất kể cô thích ăn gì ba cũng tự tay nấu cho cô ăn, cô thích món đồ chơi nào ba cũng tự tay làm cho cô chơi , ba mua cho cô thật nhiều búp bê xinh đẹp , ba cõng cô trên lưng đưa cô đi khắp nơi ...ba nói :
-Uyên Dy ngoan ...Sau này khi con lớn hơn ba sẽ dẫn con đi nhiều nơi hơn nữa...con đồng ý chứ ?
Cô bé ôm chặt cổ ba reo vang ,cười khúc khích........
Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô ...nỗi buồn này chưa bao giờ nguôi trong lòng cô ....
Uyên dy quyết định sẽ không về nhà...cô lái xe chạy vòng vòng khăp thành phố ...cô không nhớ rõ mình đã chạy bao lâu và đi dc bao nhiêu vòng ...nước mắt đã khô......cô muốn tim lại những hồi ức cũ .............
Cuối cùng cô quyết định rẽ vào quán bar quen thuộc ...những lúc tâm trạng ko vui cô lại tới đây uống rượu ..cô công nhận cô không phải là một cô gái ngoan ...cô sống đúng vs tính cách của mình ...nhưng cô không sống buông thả ........
Ngồi uống rượu , cái cách ngồi uống rượu một mình nó cũng giống như một thói quen đã cũ ...nói như vậy nhưng cô uống dc bao nhiêu...ko hề nhiều......cô chỉ muốn tìm một nơi để giãi tỏa bớt phiền mội trong đầu , nêu không chắc chắn đêm đó cô sẽ không hề chợp mắt dc ............
Tâm trạng dường như ko được tốt lắm nên cô uống hơi nhiều ...bỗng dưng cô òa khóc ...dĩ nhiên trong chỗ này sẽ không ai để ý đến ai....ánh đèn mờ -nhạc xập xình –lại chon một góc tối....Nhưng cô không hề biết rằng có một ánh mắt luôn dõi theo cô từ khi cô bước vào.....
Tường vĩnh kìm lòng không được khi thấy cô gái của mình khóc ...anh đang ko hiểu lý do là vì sao??? Đứng lên đang chuẩn bị bước qua thì uyên dy có điện thoại , anh đành dừng chân lại......
Cô cầm dt lên là Thiên Bảo , bấm nghe :
-Em lại đang một mình uống rượu???
-Sao lúc nào em làm gì anh cũng biết ???
-Anh qua đón em về ??/
-Chưa , em chưa muốn về
Thiên Bảo luôn hiểu cô và chiều cô
-U , vậy nhớ điện thoai cho anh ,a anh sẽ đợi , đừng uống nhièu quá
Cô ko muốn ở đay nữa, ngột ngạt quá...đi ra ngoài....cô bước đi trên đường...cũng chẳng nghĩ nhiều....chợt nhìn thấy một bóng hình .......
- Sao em lại ở đây ??? lên xe tôi chở em về .......
Theo quán tính cô cũng bước lên...và ko nói gì...có lẽ lúc này cô đang cần một nguoi ở bên cạnh...mà anh lại cho cô một cảm giác an toàn .......
Quay người qua , anh nói
- Điều gì khiến em khóc thành ra thế này? Nói tôi nghe có được không
- ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ TÔI THẤY BUỒN
-Hôm nay khi nói chuỵen vs Kim yến tôi thấy em rất mạnh mẽ...
-Anh thấy chúng tôi nc sao , thử nghĩ "không mạnh mẽ thì yếu đuối cho ai xem "
-- Em say rồi tôii đưa em về....
- Anh có thể cho tôi mượn anh một lát...anh cứ thế chạy xe đi...khi nào tôi muốn dừng tôi sẽ nói , được không???
- Dĩ nhiên là được
Anh quay sang nhìn cô và nở nụ cười ấm áp , r nói :
- Đừng khóc nữa...nhin ko đẹp chút nào...tôi đã quen cái hình ảnh hung dữ kia rồi ...
- -Anh....thật là tôi hung dữ đến vậy sao??
Cô tròn mắt nhìn anh...hình ảnh một cô gái kiêu hãnh ko còn tháy vào đó là một cô bé đáng yêu ...trẻ con hết sức
Tường Vĩnh nhìn cô ....chỉ cười ....Cô lại tiếp :
-Anh muốn nghe tôi hát không ? bỗng dưng tôi thèm được hát
-Rất sẵn lòng ..................
Nhắm mắt lại...thả lỏng mình...cô cứ thê nhắm mắt lại và hát ......
Chẳng một ai có thể cản đường trái tim khi đã lỡ yêu rồi
Đừng ai can ngăn tôi khuyên tôi buông xuôi vì yêu không có lỗi
Ai cũng ước muốn, khao khát được yêu,
Được chờ mong tới giờ ai nhắc đưa đón buổi chiều
Mỗi sáng thức dậy, được ngắm một người nằm cạnh ngủ say
mở mắt quay sang nhin anh cô hỏi :
-Anh thấy tôi hát có hay không???
-Rất hay ...
một lần nữa cô lại nhắm mắt và hát :
Nên em lùi bước về sau, để thấy anh rõ hơn
Để có thể ngắm anh từ xa âu yếm hơn
Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một chàng trai.....
Dần mở mắt ra cô thấy ánh mắt anh nhìn cô vô cùng say đắm ....anh khẽ nói bên tai cô
- Bỗng nhiên....tôi muốn hôn em ..........
Chưa để cô trả lời ..anh đặt lên môi cô nụ hôn thứ hai......trái tim cô lỗi một nhip đập , say sưa đón lấy nụ hôn của anh........
như thức tỉnh cô đẩy anh ra vẻ mặt xấu hổ đến ngớ ngẩn , anh vuốt má cô nói :
-Đã từng này tuổi mà em vân chưa biết hôn sao???là thật ...
cô đỏ bừng mặt ...quay đi ko muốn nc vs anh ....
-thật là dễ thương đó nha
-tôi chưa từng yêu ai ...cũng chưa từng hôn ai...thì làm sao có thể biết hôn???
-Tại sao??/ là em kén chọn hay có lý do gì khác?
-BỞI VÌ TÔI SỢ...SỢ NGƯỜI ĐÀN ÔNG QUAN TRONG NHẤT LẠI BỎ TÔI MÀ ĐI
................................
về tới nhà , cô nói xong và bước xuống xe luôn , cô ko muốn đối diện vs anh ...cô ko hiểu sao mình lại tiếp nhận nụ hôn cua anh nữa.....cô đi nhanh vào ...Tưỡng Vĩnh năm tay cô :
-EM CHÍNH LÀ NGƯỜI CON GÁI DUY NHẤT LÀM TÔI MUỐN DỪNG CHÂN .......................
Uyên dy ko nói gì , tiếp tục bước về phía trước ..........r ko che giấu dc tâm tư quay lại nói to
-Anh về đi...........về cẩn thận ...
tường Vĩnh gật đầu lên xe trở về nhà...........
Lúc này có một bàn tay kéo lấy cánh tay cô...........  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro