Chương 17 - Tình cảm tiến thêm một bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WooJin dù nghẹn đến đâu nhưng vẫn phải giữ lời bế DaeHwi lên nhà. Vừa đến nơi, DaeHwi đã nằng nặc đòi xuống, thấy đèn trong nhà đang sáng, nó biết ba mình đang ở trong nên bèn kêu cửa, nhưng kêu một hồi không thấy có động tĩnh gì nên lấy chìa khóa giấu dưới ngạch cửa ra mở. Nhưng vừa bước vào trong, không khí trong nhà vô cùng bất thường, tivi vẫn đang bật nhưng người thì không thấy đâu, DaeHwi tập tễnh đi tìm khắp nơi. Đột nhiên khi bước vào phòng tắm, cảnh tượng trước mắt khiến nó hét lên như khóc: "Ba, ba ơi..."

.

Trong bệnh viện, DaeHwi co rúm người trên ghế, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, vai run lẩy bẩy...

Trống rỗng... trống rỗng...

Một tiếng trước đó, WooJin sau khi đưa nó lên tới nhà vốn cũng định về, nhưng nghe tiếng hét thảm thiết của ai đó vang lên thì nhíu mày quay đầu lại, cảnh tượng trong phòng tắm khiến hắn hơi hoảng: một người đàn ông đang nằm co rúm trong đó. Nhưng bản lĩnh vững vàng khiến WooJin nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn lập tức kêu DaeHwi kiếm kim trong nhà rồi hơ lửa sát trùng, sau đó lấy đâm vào mười đầu ngón tay của ông. Sau khi thấy người đàn ông mà nó gọi là ba đó dần cử động được chân tay mới bế xuống năm tầng lầu, lên xe đưa vào bệnh viện. DaeHwi lúc đó mặt mày trắng bệch, dù cuộc sống trước giờ không dư dả gì nhưng chưa bao giờ nó thấy mình thiếu thốn, chỉ cần có ba bên cạnh cũng đủ rồi, nên vào những lúc thế này, DaeHwi mới thấy mình thật yếu đuối, nhỏ bé; đứng trước sức khỏe, sự sống chết của người thân duy nhất nó mới biết được mình thật sự không chịu nổi.

Suốt cả buổi DaeHwi chỉ biết quýnh quáng tay chân, chỉ biết làm việc theo sự sai bảo của WooJin, ngoài miệng luôn lẩm nhẩm: "Ba không sao đâu, tuyệt đối không sao đâu." như đang tự an ủi mình. Cuối cùng, chỉ có một mình WooJin tự nhiên trở thành người tốt, đưa ba DaeHwi đến bệnh viện, sắp xếp chỗ nằm, tìm bác sĩ quen biết,... còn nó chỉ biết ngồi co người ngoài hành lang đợi kết quả.

DaeHwi từ nhỏ dù không được cưng chiều nhưng cũng được ba mình hết lòng yêu thương, bây giờ gặp cớ sự này lòng dạ thật sự rất rối bời, chưa bao giờ nó nghĩ ba sẽ rời xa mình, ít ra là không nghĩ sẽ nhanh như thế! Vậy mà bây giờ người đang nằm trong phòng bệnh kia là ba nó, người dù không phải máu mủ ruột rà gì nhưng đã nuôi nó suốt hai mươi mấy năm qua...

Trong tích tắc, DaeHwi thấy lòng rối như tơ vò, trong tim đầy ứ những suy nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất, thật sự muốn trấn tĩnh lại nhưng đầu óc không chịu nghe sự sai bảo của bản thân nó nữa. Đang sợ hãi thì nó cảm thấy một bóng đen to lớn đang bao trùm lấy mình. DaeHwi hơi ngước lên thì thấy một gương mặt đẹp trai, lạnh lùng đang đứng trước mặt.

Phát hiện Tổng giám đốc đang chăm chú nhìn mình, DaeHwi không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ào ạt: "Tôi... Tôi không nên khóc... Ba sẽ không sao đâu." rồi sau đó như một quán tính của người cần an ủi, nó ôm chặt lấy thân hình to lớn của WooJin như bấu víu vào một điểm tựa.

Thấy vậy, WooJin cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó dịu dàng vỗ vỗ vào lưng nó, an ủi bằng vài câu vụng về: "Được rồi, đừng khóc nữa, không sao đâu..."

Một lúc lâu sau đó, khi nó đã khóc gần hết nước mắt thì bác sĩ cũng chịu bước ra, trấn an rằng ba nó bị trúng gió nhẹ, may là sơ cứu kịp thời nên cũng không nguy hiểm. Đến lúc đó DaeHwi mới chịu yên tâm, nhưng tiếp tục vật vã cả buổi tối ba nó mới tỉnh dậy trong mơ màng, WooJin khuyên nhủ một hồi, rồi còn hứa sẽ nhờ một y tá chăm sóc cho ông thì nó mới chịu về nghỉ ngơi.

Lúc đã ngồi yên vị trên xe, WooJin mới hỏi thăm về vết thương ở chân nó. DaeHwi nãy giờ vốn lo lắng nên không cảm thây đau, nhưng bây giờ nhắc lại mới thấy đau buốt nên nó gật đầu, nhưng nỗi đau ngoài da ấy sao sánh được với nỗi lo lắng trong lòng nó, nghĩ vậy, nó lại liên tục lắc đầu.

Trước tình cảnh vừa gật vừa lắc ấy của DaeHwi, WooJin đành giữ im lặng.

Khi chiếc xe thắng lại trước chung cư, DaeHwi lại tập tễnh bước xuống, nhưng lần này chắc vết thương đã nặng hơn rất nhiều nên nó khẽ rên lên trong miệng. Tổng giám đốc không nói không rằng dằn DaeHwi ngồi xuống rồi nhanh chóng vòng qua bên nó, thực hiện kiểu bế công chúa lần thứ ba trong một buổi tối. Nhưng lần này DaeHwi tuyệt nhiên không còn tâm trí để suy nghĩ vẩn vơ nữa, nó như người vô hồn để mặc cho WooJin bế lên nhà; do lúc nãy đi gấp quá không kịp khóa cửa nên lúc này WooJin chỉ cần dùng chân đẩy nhẹ rồi bế nó vào nhà, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Đang mơ màng nằm trên giường thì đột nhiên có tiếng khóa cửa vang lên, DaeHwi hét toáng một tiếng rồi bật dậy. Thoáng chút, WooJin đã chạy vào phòng, xót xa nhìn nó.

DaeHwi cúi mặt, cất giọng nghẹn ngào trong tiếng nấc: "Đừng đi, xin Tổng giám đốc đừng đi... Em sợ, sợ ba ngã bệnh, sợ ông ấy sẽ rời xa em,..."

WooJin đứng trên lập trường người từng bị mất đi hai người thân yêu nhất nên rất hiểu cảm giác của nó lúc này, nghĩ lại lúc đó, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn còn nội, JiHoon và MinAh bên cạnh, huống chi WooJin thừa biết DaeHwi thường tỏ ra ương ngạnh nhưng lại rất yếu đuối nên đã mủi lòng, 'đã giúp thì giúp cho trót', hắn ngồi xuống bên cạnh giường và khẽ nắm bàn tay nhỏ nhắn của nó.

Cái nắm tay thật nhẹ ấy dịu dàng đưa DaeHwi chìm vào giấc ngủ.

.

Sáng hôm sau DaeHwi thức dậy thì thấy Tổng giám đốc đang gục đầu bên cạnh, nó khẽ bóp trán rồi nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ đến cảnh ba mình đang nằm trong viện liền bước xuống giường định tắm rửa thay đồ liền khẽ thét lên "Á" rồi té dúi dụi xuống nền nhà. Thì ra chân nó vẫn còn rất đau, thậm chí bây giờ còn sưng to hơn hôm qua.

WooJin nghe tiếng động liền tỉnh dậy, hơi nhíu mày khom người định đỡ nó dậy, nhưng DaeHwi vai run rẩy, ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn hắn, nói bằng giọng nghẹn ngào: "Tổng giám đốc, em thật vô dụng, thật vô dụng, ba em đang nằm bệnh viện mà em như thế này..."

WooJin tự dưng thấy tim mình nhói lên trước cảnh tượng đó, liền bế bổng nó lên đưa vào phòng tắm! Căn phòng tắm nhỏ bé bây giờ càng trở nên chật hẹp khi hai người đứng trong đó, nhưng WooJin tuyệt nhiên không có suy nghĩ gì, chỉ đưa nó vào trong rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn dặn, "Khi nào xong kêu tôi!"

DaeHwi bây giờ đầu óc không còn cảm thấy gì nữa, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, tay làm các động tác đánh răng, rửa mặt, cởi quần áo, xối nước, rồi lại mắt quần áo vào một cách máy móc, trong đầu nó không còn gì ngoài suy nghĩ ba mình đang nằm trong bệnh viện, thậm chí nỗi đau trong lòng còn đau hơn vết thương ở chân.

Tất cả xong xuôi, nó đờ đẫn bước ra, lại vấp té, lại gượng dậy, rồi lại vấp té. WooJin nghe liền chạy đến, định mắng nó sao không nghe lời nhưng không nỡ, chỉ không nói không rằng bế nó lên tay, đưa thẳng xuống xe đến bệnh viện.

.

Đến nơi, DaeHwi bị Tổng giám đốc bắt đứng đó đợi hắn đi cất xe xong rồi mới được lên, kết quả là đợi xong nó lại 'bị' bế lên phòng bệnh, hên là bệnh viện có thang máy.

Bước vào phòng bệnh, DaeHwi mới dám thở phào, thật ra bác sĩ nói là ông được sơ cứu kịp thời nên không bị tai biến, chỉ cần nằm viện vài ngày để theo dõi là được, nhưng nó cứ không tin, đến bây giờ thấy ông đang nằm đó, tay đang truyền dịch, miệng thì ba hoa với cô y tá nó mới dám tin.

WooJin tinh ý thấy phản ứng của nó, khẽ vỗ vỗ vai: "Đó, tin chưa. Hết khóc nhè chưa?"

DaeHwi bị chọc liền đứng hình, mặt đỏ tía tai chỉ biết ra sức gật đầu như gà mổ thóc, vừa ngụ ý 'Tin rồi' vừa trả lời "Không khóc nữa đâu". WooJin đứng bên cạnh thấy vậy phì cười, vừa lúc đó ba DaeHwi thấy hai đứa liền lên tiếng:

"DaeHwi , con đến rồi à..." Rồi xoay sang nhìn WooJin. "... Còn cậu này là...?"

"Là Tổng giám đốc công ty con." DaeHwi nhanh nhảu trả lời, quên chân bị đau nên định chạy về trước đã suýt té, may mà được WooJin đỡ lại. DaeHwi gãi gãi đầu rồi nói tiếp chữa ngượng, "Hôm qua anh ấy giúp đưa ba đến bệnh viện đó!"

"Ồ, cám ơn Tổng giám đốc... Bây giờ hiếm có Tổng giám đốc nào tốt với nhân viên vậy đâu."

"..."

DaeHwi đang lo lắng sợ Tổng giám đốc mở lời 'chặn họng' người khác như mọi khi thì WooJin đã lễ phép lên tiếng: "Có gì đâu bác, bác cứ yên tâm nghỉ ngơi, mau chóng khỏe lại, nếu không thì DaeHwi lo lắm..."

Thấy thái độ ôn hòa, cử chỉ nhã nhặn của WooJin thì nó hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng ăn ý 'phối hợp'.

Ngồi đó nói chuyện thêm chút nữa thì WooJin bảo phải về công ty nên đã cáo từ.

.

Tổng giám đốc đi, DaeHwi cũng bất chấp sự ngăn cản của hắn nhảy lò co ra tiễn tới cửa... phòng bệnh! Sau khi quay vào, nó chăm chú ngồi bên giường lột cam cho ba mình ăn, đột nhiên ông cất tiếng hỏi:

"Con thích Tổng giám đốc hả Hwi?"

"Ơ..." DaeHwi ú ớ rồi lắc đầu kịch liệt. "Không, không phải, tuyệt đối không thể!"

Sau khi định thần lại nó mới thắc mắc, "Ba hỏi vậy là sao? Chẳng lẽ ba đã... đã... biết!" Rồi không đợi nó hỏi, ông đã chậm rãi nói tiếp: "Ba biết lâu rồi!"

DaeHwi vẫn ngẩng mặt nhìn ba mình, gương mặt ông đang ngược sáng, một vài nếp nhăn đã hằn sâu, một số nếp nhăn mới xuất hiện, nó đột nhiên nước mắt lưng tròng, 'lâu rồi' của ông là kể từ ngày đầu tiên nó biết bản thân mình là gay, hay 'lâu rồi' là ngày nó biết yêu, là ngày nó thất tình hay chỉ mới ngày hôm qua? Nhưng dù kể từ khi nó thì nó vẫn cảm động, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong tim rồi vỡ òa trên khóe mắt, nó và ba tuy không máu mủ ruột rà nhưng ông vẫn luôn yêu thương nó, rồi bây giờ biết nó như vậy vẫn không xa lánh, ghẻ lạnh nó.

Nghĩ đến đó, DaeHwi bất chợt dúi đầu vào bụng ba mình, người đàn ông ấy khẽ đưa tay lên vuốt ve tóc nó, trách yêu: "Con ngốc! Có gì đâu phải khóc?", nhưng nghe như vậy, nó càng khóc to hơn, đúng là dù lớn đến đâu thì con vẫn muốn làm nũng với ba mẹ!

.

Cứ thế một tuần trôi qua, sáng sớm đưa đi, chiều tối WooJin lại đến rước nó về, đáng lẽ công việc rước thuộc về Đầu Đinh nhưng do Tổng giám đốc bảo gần đây cậu nhóc bận học gì đó nên nó cũng không tiện làm phiền.

Cũng trong một tuần đó, ba nó đã có thể xuất viện, chân DaeHwi cũng đã hoàn toàn bình phục, trong giây phút ba nó xuất viện, cảnh tượng WooJin dìu ba nó từng bước, từng bước lên lầu đã khiến DaeHwi vô cùng cảm kích, tuy lúc trước trong lòng hay mắng Tổng giám đốc ác ôn này nọ nhưng thật ra hắn cũng rất tốt, bề ngoài lạnh lùng vì WooJin không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào. Một tuần, tuy chỉ có 7 ngày ngắn ngủi nhưng DaeHwi tưởng như mình đã hiểu WooJin lắm lắm.

Còn WooJin trong một tuần đó cũng bắt đầu hay suy nghĩ về nó nhiều hơn, hắn ngẫm lại thì thấy từ lần đầu gặp mặt tới giờ mỗi lần gặp nó, đi với nó đều đặc biệt. Cuộc sống đơn điệu của hắn nhờ DaeHwi mà cũng sôi nổi hơn một chút. Vốn dĩ cậu nhóc ấy là người sôi nổi, ban đầu còn dè về thân phận giữa nhân viên và sếp, nhưng đôi lúc cũng dám trêu chọc anh, có những lúc DaeHwi hiểu hắn cần gì, khi lấy đồ ăn biết món gì nên lấy món gì không nên. Cũng có lúc nó không nói gì, không làm gì. Khi nào WooJin cần nói chuyện DaeHwi cũng sẽ lắng nghe, lâu lâu còn đưa ra ý kiến. Tóm lại, chỉ một tuần ngắn ngủi nhưng đã khiến mối quan hệ giữa 2 người có thể xem như mối quan hệ bạn bè, vì dù sao, DaeHwi cũng là người duy nhất WooJin có thể trò chuyện và lắng nghe, vì DaeHwi vốn dĩ rất trong sáng, đôi khi ngờ nghệch, thích nịnh nọt nhưng tuyệt nhiên không có ý xấu, không âm mưu, không thủ đoạn,...

Vì thế, dù WooJin không phải là người hay bộc lộ tình cảm cũng từng có lúc trò chuyện với DaeHwi như thế này...

Hôm đó đang ngồi trên xe để WooJin đưa về nhà, đài radio trên xe có chuyên mục Hạnh phúc Gia đình, MC đang thao thao về tình trạng kết hôn bồng bột rồi dẫn đến ly hôn. DaeHwi chợt thở dài nói:

"Cũng thật lạ, lúc cưới thì yêu nhau say đắm, yêu điên cuồng, thậm chí yêu đến chết đi sống lại... Vậy mà càng yêu nhau lại càng dễ làm cho đối phương bị tổn thương."

DaeHwi lại tiếp tục thở dài rồi tự rút ra một kết luận: "Tổng giám đốc, mai mốt em tính rồi, nếu có kết hôn thì sẽ không chọn người mà em yêu nhất! Anh thấy sao?"

WooJin cũng đã cởi mở hơn, cất giọng trêu nó: "Cậu cũng định kết hôn à? Lấy chồng chứ hả?". WooJin nheo mắt tinh nghịch, thực ra có lúc DaeHwi rất trẻ con nhưng cũng có lúc rất ngang bướng, thậm chí còn tỏ ra không cần người khác bảo vệ.

DaeHwi bị chọc cũng không thấy ngượng, cười haha: "Em cũng không chắc sau này sẽ lấy chồng hay lấy vợ nữa giám đốc ơi. Nhưng ít ra em sẽ không tự lãng mạn hóa hôn nhân, chỉ cần có người bầu bạn, hiểu nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió là đủ rồi!"

"Sao lại không lấy người cậu yêu nhất?" WooJin vừa lái xe vừa hỏi.

"Bởi vì yêu thường đi kèm với đố kỵ, nghi ngờ, muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy người đó, muốn trói buộc người đó ở bên mình; lúc không nhìn thấy nhau lại có cảm giác mất mát vô cùng. Để tâm xem mình có vị trí như thế nào trong trái tim đối phương, lo sợ một ngày nào đó tình yêu bị đánh mất. Em không muốn phải trải qua ngày tháng với những cảm giác rối bời đó. Giám đốc nghĩ xem đúng không."

WooJin phớt lờ câu hỏi của nó, tiếp tục hỏi nó như đang phỏng vấn xin việc: "Vậy cậu nghĩ thế nào mới là một cuộc hôn nhân lý tưởng?"

"Hôn nhân lý tưởng phải là hai người đều hiểu và thông cảm cho nhau, là bạn bè và cũng là người nhà, sống bên nhau thoải mái, lúc xa nhau cũng không quá đau khổ. Mỗi khi đối phương gặp khó khăn thì sẽ là người đầu tiên tới để giúp đỡ." DaeHwi khẽ ngập ngừng. "Ưm! Có lẽ là như thế đấy!"

"Cậu không giống với những người mà tôi từng gặp." WooJin nhún vai. WooJin hoàn toàn không hiểu nổi DaeHwi, phải chăng do nó quá đặc biệt: "Nếu không chú trọng tới tình yêu thế thì theo cậu, cuộc hôn nhân lý tưởng lấy gì làm nền tảng? Là tiền bạc sao?"

DaeHwi thoáng nhíu mày, gật gù: "Kinh tế ổn định cũng là điều quan trọng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là sự hòa hợp trong cuộc sống của hai người, không có tiền và tình yêu thì sự hòa hợp giữa hai cá nhân là tiêu chí rất quan trọng!"

"Cậu rất lý trí, không phải lúc nào cũng ngốc nghếch như tôi tưởng!", lời khen là sự thật, WooJin có phần khâm phục cậu nhóc.

"Thế còn anh?" DaeHwi bất ngờ hỏi, Tổng giám đốc hơi lặng người không trả lời ngay, nó lại tiếp tục, "Có tiền tài, có địa vị, vậy anh đã nghĩ đến kế hoạch sẽ kết hôn chưa?"

WooJin đã từng nghĩ, đương nhiên là đã từng nghĩ. Tính cách của WooJin là việc gì cũng suy nghĩ thật kỹ càng và thận trọng thực hiện kế hoạch. Một gia đình hạnh phúc đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch của anh. Từ rất lâu rồi, WooJin đã tính toán chu đáo... anh nghĩ tới cô gái đó, cô gái mà dường khiến đôi mắt WooJin chợt trở nên dịu dàng hơn, DaeHwi biết Tổng giám đốc đang nghĩ tới ai.

Là MinAh chăng? Cô gái mà anh luôn nâng niu chiều chuộng...

.

Thần người ra một lúc thì xe đã đến nơi, WooJin bế DaeHwi lên lầu như mọi khi. Nhưng lần này đến khi hắn đã quay đi thì DaeHwi vẫn còn đứng đó... Là MinAh, cô gái mà anh đích thân chọn quà cho, là cô gái khiến ánh mắt lạnh lùng ấy trở nên ấm áp... Thật làm người ta ngưỡng mộ, DaeHwi đoán cô gái ấy chính là một trong những cô gái hạnh phúc nhất.

"Không cần nhìn nữa, người ta đi rồi!" Không biết từ đâu thằng SeonHo nhảy bổ ra. Thằng GuanLin bổ sung thêm một câu: "Mày thích người ta rồi à? Người gì đâu lạnh lùng như tảng băng!". 

Thằng SeonHo không hiền, lên tiếng bênh vực: "Đàn ông phải phong độ, lạnh lùng càng thêm hấp dẫn, ai láu táu không ra gì như mày?"

Trong lúc đó, DaeHwi đã len lét mang gương mặt đỏ bừng vì ngượng chạy vào nhà...

.

Trở về với thực tại, lúc này WooJin đã đưa ba nó lên đến nhà DaeHwi vẫn đang lót tót theo sau. Ba nó định lần đầu vào bếp sao nhiều năm gác kiếm, í lộn gác chảo nhưng WooJin báo có việc bận phải về, hình như bà nội hắn có việc gì rất gấp. Thế là ba nó đành gác chuyện nấu nướng lại, còn DaeHwi nhận nhiệm vụ cao cả là tiễn hắn xuống lầu.

Sau khi lên xe, WooJin nhanh chóng phóng về nhà, nhà ở đây là nhà thật sự, nhà hắn ở cùng cha mẹ, bà nội, MinAh và JiHoon, nhưng công việc ở AJ bận rộn nên lâu rồi hắn cũng không về. Bây giờ nội kêu về gấp không biết có chuyện gì đây.

Nhà WooJin là căn biệt thự vốn được xây theo lối kiến trúc cổ, trang nhã và cổ kính. Vì nhà không đông người nên không rộng lắm, chỉ có điều Park lão phu nhân có sở thích trồng trọt, chăm sóc vườn tược nên bốn bề xung quanh đều bao phủ bởi vườn cây, vườn hoa tươi tốt.

WooJin lái xe chạy thẳng đến sân chính, khi bước qua phòng khách thì Park lão phu nhân đang khấn vái gì đó trước bài vị tổ tiên. Kể cũng lạ, WooJin vừa vào đến cửa, Park lão phu nhân bỗng cất cao giọng.

"... Ông ơi, tôi thật vô dụng. Thằng cháu bất hiếu này năm nay đã hai lăm tuổi rồi, còn chưa có vợ con. Nhà họ Park chúng ta hai đời độc đinh, hết ông rồi tới cha nó, may mà qua đời cha nó có được hai thằng cu. Thằng cháu này ngoan lắm, nhưng vẫn có điều bất hiếu, nó chưa chịu lập gia đình, sinh cho tôi đưa cháu đích tôn để tôi chăm sóc, cưng chiều... Vậy mà nó bỏ thân già tôi ở nhà đi suốt ngày... Con bé MinAh rất khá, vậy mà nó còn chưa chịu lấy người ta làm vợ."

"Nội, đủ rồi!"

WooJin nghe bà nội lẩm bẩm, lúc đầu còn cố gắng nhẫn nhịn, càng về sau thì không chịu nổi, khuôn mặt hiện lên vẻ bực dọc. Hắn hiểu bà muốn nói gì, gần đây, cứ nói bóng nói gió không dưới mấy trăm lần. Nhưng cứ nhắc tới MinAh là hắn lại thấy bà thật quá đáng.

Park lão phu càng gào khóc thảm thiết hơn:

"Đó ông thấy chưa,..." rồi quay quang bài vị của cha mẹ WooJin. "Hai đứa mày thấy chưa, cháu của ông đó, con của 2 đứa bây đó, nó bất hiếu, không coi thân già này ra gì!"

Hắn day day huyệt thái dương đang đau nhức của mình. Sai rồi, đáng lẽ WooJin không nên động chạm tới vấn đề này.

"Nội..." WooJin mệt mỏi trả lời, "Cháu biết bà muốn cháu sớm cưới vợ, nhưng..."

"Biết?" Park lão phu nhân trừng mắt, tức giận nói, "Biết sao không chịu làm đi? Anh có biết là nhìn anh thế này tôi lo thế nào không? MinAh là cô gái tốt, xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, nhỡ bị người khác lấy mất... Uổng công chúng ta nuôi nó lớn tới chừng đó, để con bé đi làm vợ người khác thì chúng ta lỗ nặng rồi còn gì!"

WooJin nghe xong liền chau mày lại, nói với vẻ không đồng tình:

"Nội sao có thể nghĩ thế? Chúng ta chăm sóc MinAh đều là tự nguyện, đâu phải để chờ cô ấy báo đáp lại, hay gả vào nhà này."

"Là anh không nghĩ tới chuyện đó!" Park lão phu nhân đuối lý phản bác, "Tôi đã sớm định nó làm cháu dâu nhà này rồi. Ngoài MinAh ra, tôi không muốn bất cứ ai làm dâu nhà họ Park hết."

"Bà!" Cách nghĩ độc đoán của nội làm WooJin thấy rất khó chịu. "Việc này không phải một mình bà là có thể quyết định được."

"Hừ. Anh dám nói anh không thích con bé MinAh?"

"Cháu..." Giờ đến lượt WooJin không thốt nên lời, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Hai bà cháu cũng đã ở bên nhau nhiều năm rồi, chẳng lẽ bà lại không nhìn thấu những tâm sự của cháu mình. Thấy hắn có phần dao động, Park lão phu nhân càng được đà nói tiếp:

"Anh đừng kéo dài thời gian thêm nữa, sớm cưới MinAh đi."

Không phải là hắn không muốn kết hôn, trên thực tế, tuổi tác càng lớn hắn càng mong muốn có một gia đình, có một người luôn ở bên cạnh mình. Chỉ có điều WooJin không lạc quan như bà của mình.

"Cô ấy nghĩ thế nào, cháu không biết." WooJin nói giọng nhẹ nhàng hơn trước.

"MinAh nghĩ thế nào? Con bé ngoan ngoãn, chỉ cần anh nói, chắc chắn nó không từ chối. Bao năm nay, có lần nào nó không nghe lời anh đâu?"

WooJin yên lặng. Điều hắn băn khoăn nhất chính là sự nghe lời của cô ấy. Chắc chắn MinAh sẽ không cãi lại mình, nhưng cô ấy có thực sự muốn lấy mình không?

WooJin không muốn MinAh phải chịu bất cứ áp lực nào, hắn muốn biết những suy nghĩ thật sự của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro