Chương 18 - Đăng ký kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết hôn với MinAh, đó là điều WooJin chưa bao giờ hoài nghi. Từ khi vừa đặt chân vào nhà họ Park thì WooJin đã chăm sóc cô, rồi khi ba mẹ mất, WooJin kiêm luôn vai trò của họ. WooJin nhận về mình mọi việc chăm sóc MinAh, từ dạy học, chơi đùa,... dù có những lúc AJ khó khăn nhất thì hắn cũng không để cho cô thiếu thốn.

MinAh xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài mềm mại, ngoan ngoãn dịu dàng... Ừm, cô gái ấy từ nhỏ đến lớn đều do một tay WooJin chăm sóc. Vừa suy nghĩ đôi chân của hắn đã tự động đi đến phòng của MinAh, cửa phòng chỉ khép hờ, WooJin đứng bên ngoài thấy cô đang chăm chú ngắm nghía vật gì đó liền bước vào. Cô nghe tiếng động liền giấu vật đang cầm vào ngăn bàn.

WooJin hơi ngại, "Anh xin lỗi, anh làm em giật mình phải không?", giọng nói ôn hòa, dịu dàng, điều này WooJin chưa từng thể hiện với người khác. "Anh... chỉ vì... anh rất yêu em..."

MinAh bặm môi, nghe WooJin nói hai từ 'rất yêu', khuôn mặt cô càng nhợt nhạt, đáng thương.

"Em biết. Anh đối với em như thế nào thì không còn gì để bàn cãi. Bao năm nay, anh nuôi nấng, chăm sóc em, em không bao giờ báo đáp hết ân tình của anh được..."

"Em đang nói gì thế?" Sao cô ấy lại có suy nghĩ như thế? Hắn cúi mặt, trầm giọng nói. "Những điều anh làm cho em đều là tự nguyện, em đừng nghĩ tới chuyện báo đáp!"

"Nhưng... nhưng bà nội nói..."

Bà đã nói những gì với MinAh? WooJin nghiến răng suy nghĩ.

"Những lời nội nói em đừng bận tâm!"

"Thật sao?" Đôi mắt rưng rưng tuyệt đẹp của MinAh ánh lên một hy vọng nhỏ nhoi...

"Chỉ cần em nói thật cho anh biết suy nghĩ của em."

Cô gái lại cảm thấy sợ sệt trước khuôn mặt nghiêm túc của WooJin. Cô rất tin những gì WooJin nói. Từ nhỏ tới lớn, đối với cô, lời nói của anh đều như thánh chỉ. Cô tin WooJin, nương tựa vào hắn và không bao giờ chống đối hắn cả.

"Em... em cũng thích anh..." MinAh khẽ nói.

.

"Mình không thích anh ấy!"

Những buổi chiều vắng khách, MinAh thường hay lui tới chỗ làm thêm của DaeHwi để mua một vài vật cỏn con, nhưng cái chính là cùng trò chuyện với nó. DaeHwi không chỉ bắt đầu thân thiết với WooJin mà sau lời hẹn với MinAh ở bệnh viện, DaeHwi tưởng cô chỉ nói xã giao nhưng ai ngờ cô lui tới shop thật. Rồi với lứa tuổi xêm xêm nhau, cả hai bắt đầu trò chuyện rất ăn ý, thậm chí giờ đã là bạn rất tốt. MinAh đã nhiều lần gặp vấn đề rắc rối hay khó nghĩ thì đều chia sẻ và xin ý kiến của nó.

DaeHwi vừa tính tiền xong cho một vị khách liền tranh thủ tâm sự với MinAh như mọi khi.

"DaeHwi, không phải mình ghét anh ấy, mà tình cảm của mình đối với anh WooJin không phải là tình yêu nam nữ... Anh ấy giống như anh trai của mình, một người mà mình luôn luôn kính trọng, thậm chí còn có chút e dè sợ hãi..."

DaeHwi vờ chăm chú nhìn, không biết nên trả lời như thế nào... Ngay từ lúc cô bước vào cửa hàng và nói với nó chuyện được Tổng giám đốc tỏ tình, trái tim nó tự nhiên nhói, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn...

"Phải làm thế nào đây? Mình không thể nói thật với anh WooJin. Hôm đó mình đã nói là thích anh ấy, anh ấy rất hài lòng và vui vẻ... Mình không dám nói ra suy nghĩ thật của bản thân..."

Lòng dạ DaeHwi tự dưng cuộn lên một niềm chua xót, nó ráng nặng ra một nụ cười: "Cậu không thấy Tổng giám đốc anh ấy rất tốt sao? Anh ấy rất thương cậu, rất yêu cậu... Cậu không thấy sao?"

"Ừm, mình biết." MinAh cúi đầu bặm môi. "Anh ấy là người rất tốt. Về tình về lý, mình đều nên lấy anh ấy, có điều... có điều..." Đôi mắt cô ửng đỏ, có vẻ không biết quyết định thế nào.

DaeHwi chợt chú ý đến chữ 'nên' mà cô ấy nói. Nó chú ý tới việc MinAh cứ liên tục nhìn xuống sợi dây chuyền bạc mà cô ấy đang đeo. Ánh mắt của nó dừng lại trên chiếc dây chuyền ấy, tuy nó có vẻ tầm thường nhưng MinAh lại tỏ ra vô cùng trân trọng.

Là... là ai tặng cho cô ấy?

Chắc chắn không phải Tổng giám đốc rồi, vì khi tặng bất cứ thứ gì cho cô, WooJin đều không ngần ngại hỏi ý kiến của nó trước. Còn sợi dây chuyền này, đây là lần đầu tiên DaeHwi thấy. Điều này chỉ còn có một khả năng...

"MinAh, cậu có người yêu rồi đúng không?"

Giọng nói nhẹ nhàng của nó cũng khiến cô giật mình. Cô ấy lúng túng nhìn DaeHwi rồi lại nhìn sợi dây chuyền, hai má ửng hồng:

"Sao... sao cậu biết vậy?", ngay sau đó, MinAh hơi hoảng. "Không! DaeHwi, xin cậu đừng nói với anh ấy biết..."

DaeHwi tiếp tục phải ráng nở một nụ cười khoan dung, giải tỏa căng thẳng cho cô ấy, sau đó nó nói nhẹ nhàng: "Vậy người đó là người như thế nào?". Dù sao DaeHwi cũng tò mò muốn biết một người ra sao mà có thể đánh bại Tổng giám đốc trong truyền thuyết của nó.

"Anh ấy..." Nghĩ tới người đó, đôi mắt của MinAh ánh lên niềm vui. Cô nở nụ cười e thẹn rạng rỡ. "Anh ấy học trên mình một lớp, hát rất hay, anh ấy lại biết đàn guitar nữa! Cũng rất tốt với mình..."

Bất cứ ai nhìn thấy biểu hiện của cô lúc này đều có thể kết luận rằng: MinAh đã sa quá sâu vào lưới tình này rồi.

"DaeHwi, cậu thấy bây giờ phải làm thế nào? Mình rất yêu anh ấy, rất muốn sống cùng anh ấy. Nhưng mình lại sợ nhỡ mình nói ra, anh WooJin xảy ra chuyện gì thì sao. Bà nội nói với mình, làm người phải biết ơn nghĩa và báo đáp người khác, thật sự mình không biết mình nên làm thế nào..."

DaeHwi cũng rất mong muốn mình có thể nói với cô bạn là nên làm thế nào. Thế nhưng nó thực sự không biết...

Từ xưa đến nay, tình yêu là điều mà nhân loại không thể thay đổi được, chứ đừng nói tới chuyện dùng lý trí để chế ngự nó.

"Mình không thể nói cho cậu biết nên làm thế nào được." DaeHwi lắc đầu gượng cười. "Chuyện tình cảm, cậu phải tự suy nghĩ cho rõ ràng. Ai là người tốt với cậu nhất, ai là người có thể chăm sóc cậu, cho cậu hạnh phúc."

Những lời nói của nó khiến MinAh cúi đầu suy nghĩ.

Đây cũng chính là nguyên nhân cô muốn tâm sự với DaeHwi. Nó không bao giờ quyết định thay bất cứ ai, cũng không bắt MinAh phải tiếp nhận bất cứ quan điểm nào. DaeHwi thể hiện rất tốt trong vai trò một người bạn biết lắng nghe, rồi giải thích để cô tự đi tìm đáp án chứ không như WooJin, luôn vạch kế hoạch, luôn áp đặt và đôi khi chăm sóc quá mức khiến MinAh ngày càng dè chừng.

MinAh đang suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông, cô bắt máy, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng rồi lật đật đứng lên: "DaeHwi, cám ơn cậu nha! Mình sẽ về suy nghĩ thật kĩ những gì cậu nói!"

Thấy kéo ghế đứng dậy DaeHwi trêu: "Sao hôm nay về sớm thế? Tiệm vẫn còn vắng khách mà!"

"Bà nội kêu về rồi, mình mà về muộn lỡ bà nói với WooJin chắc mai mốt mình bị đưa rước đi học luôn quá!" Cô lè lưỡi, nhún vai thể hiện có phần bất đắc dĩ rồi quay đi.

Nhưng ra đến cửa, MinAh đột nhiên quay phắt lại, tung tăng chạy đến bên cạnh nó thì thầm: "À, hay là mình đưa anh ấy đến đây gặp cậu nhé!"

"Hả?" DaeHwi hơi bất ngờ, chưa kịp phản ứng nên chấp nhận hay từ chối thì MinAh đã nhanh chóng nói. "Ừm, vậy nhé!" rồi lại chạy ra ngoài bắt taxi về nhà.

Chỉ còn một mình DaeHwi đứng đó, đùa gì chứ, nó biết khuyên nhủ thế nào đây, đáng lẽ nên khuyên cô đi theo tiếng gọi con tim, mà... WooJin là Tổng giám đốc của mình, cũng nên đứng về phía anh ta một chút... rồi lại nhưng, nhưng MinAh tin tưởng mình như thế...

Đầu óc đang phân vân thì thằng SeonHo từ trong đi ra: "Sao? Bây giờ còn định tư vấn cho tình địch hả?"

Giọng nói vang lên khiến DaeHwi đang chìm đắm trong bao suy tư phải giật mình, nó khẽ cau mày quát lại: "Mày nói bậy bạ gì thế hả? Gì mà tình địch khó nghe thế?"

Thấy thái độ cáu bẳn của nó như vậy, SeonHo càng khoái chí, đứng đó cười nham hiểm.

.

Gần một tuần sau đó, DaeHwi đã đi làm trở lại, vẫn làm việc trong không khí có phần hơi quái lạ, vẫn đến giờ cơm trưa chiếm lĩnh một góc bếp nấu ăn cho sếp tổng,... nhưng nó cũng đã quên đi lời hẹn của MinAh. Nhưng kết quả là cô không chỉ nói suông, vì tối cuối tuần, khi đang ở chỗ làm thêm thì có 2 vị khách bước vào...

"DaeHwi, chào cậu..." MinAh tung tăng bước vào.

"..." DaeHwi ngước mặt lên, bất chợt đờ người không biết nói gì, bên cạnh MinAh là một anh chàng rất đẹp trai, đúng là chàng trai đó, đàn hay hát giỏi, chính những tài lẻ đó của hắn đã từng mê hoặc nó mà... Vâng, chàng trai bên cạnh cô lúc này chính là người mà nó không muốn nhắc đến nhất, người yêu cũ của nó!

Thấy DaeHwi, dường như hắn ta cũng chột dạ, thái độ ngập ngừng; chỉ có một mình MinAh không biết gì nên vẫn liến thoắng: "Đây là người mà mình nói đó!... Anh ấy tên là JunKi." Nói đến đây, gương mặt MinAh đỏ lên vì ngại nhưng không giấu nổi hạnh phúc toát lên từ ánh mắt!

DaeHwi đứng đối diện hai người bọn họ, nghe MinAh nói mà muốn gào lên: "Mình biết, mình biết và còn biết rành nữa là đằng khác!" nhưng nó lại kiềm chế, trong những trường hợp như thế này, nó vẫn thấy nên chọn cách làm ngơ, vờ như không quen biết là tốt nhất, cũng may là hắn ta cũng chịu hợp tác để diễn vở 'người dưng' này.

"Chào cậu."

"Chào anh JunKi, em cứ nghe MinAh hay nói về anh. Hai người cứ tự nhiên chọn đồ nhé, hôm nay khách hơi đông nên có lẽ chút nữa mới có thời gian tiếp hai người!"

"Ừm, vậy bọn mình tự nhiên đây!" MinAh tỏ ra không chút e dè, không như những lúc đi cạnh WooJin.

Sau khi đôi tình nhân đó đi rồi, thằng GuanLin không biết từ đâu nhảy ra hích vào hông nó: "Tao không ngờ trước giờ mày có tài diễn xuất giỏi vậy đó nha!"

"Tao diễn cái gì!"

"Thế mày và thằng đó vờ như không quen biết không phải là đang diễn đó sao?"

"Ờ, tao..."

DaeHwi ngập ngừng không biết phải nói gì, thật sự nếu ở lập trường của MinAh, chọn một anh chàng gần gũi, mồm mép như JunKi cũng là điều dễ hiểu, vì tâm lý con gái mà, ít ai chịu đâm đầu vào 'tảng băng' như WooJin.

"Ờ gì mà ờ, tao biết bây giờ mày có tình mới, có Tổng giám đốc của mày rồi..."

"Mày có im đi không?"

DaeHwi tức khí véo vào vai thằng bạn một cái nhẹ, đột nhiên thằng GuanLin la lên một tiếng "Á!" rất to.

"Mày đừng có suốt ngày chỉ làm quá lên như thế, tao véo nhẹ hều à nha!"

"Không phải! Mày nhìn kìa."

DaeHwi ra cửa theo hướng GuanLin chỉ, lần này nó muốn la "Á!" nhưng không tài nào la nổi! Người đang bước vào là WooJin.

"Khỉ thật, sao lại trùng hợp như vậy chứ!" DaeHwi lầm bầm trong.

DaeHwi nuốt nước bọt cái ực, nhìn về phía đôi tình nhân đó đang tung tăng tay nắm tay ở một góc cửa hàng.

"Lần này có kịch hay để xem rồi!" Thằng GuanLin đứng kế bên phán một câu xanh rờn rồi lủi mất để nó lại đứng đó méo mắt. "Đúng rồi, có kịch, là bi kịch sắp xảy ra rồi."

WooJin bước vào shop liền đi thẳng đến bàn thu ngân DaeHwi đang đứng, căn bản là không thấy đôi tình nhân kia. Nó thấy vậy liền nhân cơ hội hắn chưa thấy gì đuổi khéo: "Tổng giám đốc, sao hôm nay anh lại đến?", nở một nụ cười gượng gạo, nó nói tiếp. "Hôm nay shop đông lắm, hay hôm khác Tổng giám đốc hãy tới nhé."

"Là DaeHwi đuổi khéo mình sao?" WooJin nhíu mày, nhìn thái độ của cậu nhóc có gì đó không bình thường liền nói: "Cậu là nhân viên mà chê khách đông sao?"

"Không, nhưng..." DaeHwi còn chưa kịp nghĩ ra lý do để giải thích thì tiếng cười giòn tan từ góc khuất vọng tới...

Tổng giám đốc nghe thấy rồi, rồi WooJin đang từ từ nhìn về hướng đó, rồi, nhìn thấy rồi! DaeHwi thấp thỏm quan sát hắn.

Biểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt như đốt cháy hết nét băng giá nghiêm nghị thường ngày... sắc mặt WooJin bỗng chốc tái xanh, sau đó sầm lại.

Tiếng ồn ào trong quán dường như biến mất. DaeHwi ngây người nhìn hắn, còn hắn vẫn đang chăm chú nhìn đôi tình nhân đó.

Lúc này, điều tồi tệ nhất đã xảy ra – JunKi đang nắm tay MinAh rồi cúi xuống trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Trong lòng DaeHwi lúc đó vang lên hồi chuông báo động: Thôi, xong rồi.

WooJin thu tay lại thành nắm đấm, cứ nắm lại rồi thả lỏng ra máy lần, gân xanh trên cổ cũng nổi rõ từng đường...

"Đợi đã! Tổng giám đốc!" dù WooJin chưa có hành động gì nhưng trực giác của nó mách bảo phải giữ hắn lại!

WooJin trừng mắt nhìn nó, ánh mắt điên cuồng ấy đủ khiến người ta sợ hãi, DaeHwi cũng run run, nhưng nó vẫn cố gắng lấy hết dũng khí để nhìn lại anh. "Tổng giám đốc, anh bình tĩnh đi!"

DaeHwi không muốn hắn làm một việc rồi sau này phải hối hận. Suy nghĩ đó đã giúp nó đứng vững để ngăn WooJin lại.

Thời gian dài như một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng WooJin cũng mím chặt môi, ánh mắt bớt chút điên cuồng. Biểu hiện đó chứng tỏ tay xã hội đen như WooJin sẽ không xông tới đánh chết 'người tình cũ' kia nữa.

DaeHwi khẽ thở phào, nhưng nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì 2 người đó đã cầm mấy món đồ trên tay, hình như có ý định đến quầy thu ngân thanh toán, MinAh và JunKi vui vẻ trò chuyện không thèm để ý đến mối đe dọa sau lưng nó.

Trong tình huống gấp gáp này, DaeHwi vội nói: "Tổng giám đốc, anh... anh tránh đi một lát nhé!" rồi kéo hắn ngồi xuống sau cái quầy thu ngân cao tới ngực DaeHwi, cơ bản nếu đứng bên ngoài nhìn vào thì không thể thấy được WooJin đang ngồi bên trong.

"DaeHwi." Hai người họ bước tới, không hề biết chuyện gì đang xảy ra, bên trong, DaeHwi một tay đang nắm chặt tay của WooJin thầm hi vọng còn níu hắn lại được nếu hắn vùng dậy!

"Hôm nay làm phiền cậu vậy đủ rồi! Bọn mình đi trước nha! Cậu tính tiền đi!"

"Ờ ờ, 65k... Cậu cứ đi trước đi!" DaeHwi ráng nở nụ cười niềm nở nhưng trong lòng đang kêu gào, "Đi mau, mau lên! Có trời mới biết tôi giữ được 'con thú' điên cuồng này đến bao giờ!"

Nó lấy tiền thối lại một cách nhanh nhất có thể. JunKi nói MinAh đợi ở đây, còn hắn đi lấy xe.

"Anh ấy rất tuyệt phải không DaeHwi?" hắn vừa bước ra khỏi cửa, MinAh đã hồ hởi hỏi nó.

"Hả...?" Cậu vừa nói gì? Tổng giám đốc vẫn còn ở dưới đây! Nó bắt đầu thấy hơi choáng.

Còn MinAh đang ngây ngất, hoàn toàn không phát hiện ra thái độ gượng gạo của DaeHwi, đôi mắt cô long lanh lên mỗi khi nói về người yêu, niềm hạnh phúc như luồng ánh sáng màu hồng đang bao quanh cô, hoàn toàn không còn cảm giác e dè hay thẹn thùng như mọi khi nữa.

"DaeHwi, tớ rất yêu anh ấy! Cậu đã từng có cảm giác yêu một người đến thế không? Giống như thể vì người đó mà làm tất cả mọi việc, giống như cậu chỉ cần ở bên người đó mà không cần bất cứ thứ gì."

"Trời ơi! Đại tiểu thư. Xin cô đừng nói nữa. Mấy cái này tôi biết chứ, tôi còn yêu hắn trước khi gặp cô mà." DaeHwi gào lên trong lòng. Nó cảm giác bàn tay WooJin đang siết chặt lấy tay mình, cảm giác như xương sắp vỡ vụn tới nơi, dù đau đớn nhưng không dám nói, chỉ ráng cười gượng tiếp chuyện với MinAh.

"Cậu... đừng quá vội nói thế." Nó nuốt nước bọt. "Tụi mình còn quá trẻ. Cậu cứ nghĩ là mình đang yêu, thực ra đó chỉ là lúc đầu óc mình mắc vào lưới tình thôi. Cậu thử nghĩ xem, chàng trai đó có thực sự hợp với cậu không? Tổng giám đốc đối tốt với cậu như thế..."

"Mình chỉ coi anh ấy là anh trai!" MinAh ngắt lời.

DaeHwi lặng người. Bàn tay của WooJin đang nắm chặt lấy tay nó cũng buông lơi. Bởi cô của trước kia sẽ không bao giờ nói với thái độ mạnh mẽ như thế, xem ra lần này MinAh rất nghiêm túc...

Cảm giác tình hình không ổn, cứ đà này càng nói MinAh sẽ càng khiến WooJin bị tổn thương nên vội kiếm cớ đưa cô ra ngoài: "Chắc cậu ta đưa xe tới rồi đó, để mình tiễn cậu ra ngoài!"

MinAh khẽ thở dài rồi gật đầu đồng ý. Đưa cô ra xe xong, cái gì cần phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt. DaeHwi trở vào trong, Tổng giám đốc vẫn ngồi ở chỗ cũ, gương mặt thất thần. Nó khẽ khàng đến bên cạnh, "Tổng giám đốc đừng như thế..."

WooJin nghe giọng nó từ từ ngẩng mặt lên, đứng dậy lạnh lùng lay mạnh vai DaeHwi khiến nó đau nhói: "Cậu đã biết từ lâu rồi đúng không? Sao không nói cho tôi biết?" WooJin trút mọi giận dữ lên nó, càng ra sức lay đôi vai gầy của DaeHwi, nó có đau đến mấy cũng không dám nói, chỉ lặng lẽ kêu lên: "Em... Tổng giám đốc, em xin lỗi."

WooJin nghe giọng nó nghẹn ngào liền dừng lại, trừng mắt nhìn DaeHwi một hồi lâu rồi bỏ đi. DaeHwi sau giây phút bất ngờ liền chạy theo hắn: "Tổng giám đốc, Tổng giám đốc đi đâu vậy?"

Nó vừa la vừa chạy đến níu tay WooJin, hắn trừng trừng nhìn nó rồi hất tay ra, DaeHwi hơi mất đà nhưng vẫn kiên nhẫn bám theo tới xe. Nó nắm cửa xe không cho hắn mở, WooJin lạnh lùng: "Cậu định làm gì đây?"

"Vậy giám đốc định làm gì? Cho em đi theo với, không thì em đứng đây hoài?"

"Lần này định lấy nụ hôn ra uy hiếp nữa hả? Không cần..." Vừa dứt lời, WooJin đã cúi xuống hôn vào môi nó, môi chạm môi mà sao DaeHwi cảm thấy được dư vị đắng chát? Phải chăng dư vị đó xuất phát từ trong lòng?

Lợi dụng lúc DaeHwi sơ hở, WooJin đã hất nó qua rồi mở cửa lên xe, cho xe chạy đi một đoạn, nhìn qua gương chiếu hậu, hắn thấy bóng người nhỏ nhoi của DaeHwi vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất từ lúc hắn hất nó ra. WooJin thấy mềm lòng, DaeHwi là người thứ hai dễ khiến hắn mềm lòng nhất, đối với MinAh có thể hiểu vì cô ấy sống với hắn từ nhỏ, được WooJin nâng niu chăm sóc là hiển nhiên, nhưng đối với DaeHwi thì thật khó giải thích. Hắn chỉ biết tim mình phòng thủ rất kém đối với cậu nhóc đó, ví dụ như nụ hôn lúc nãy, suýt chút nữa hắn đã tiến xa hơn ở mức môi chạm môi, nếu không còn chút lí trí thì lưỡi hắn đã lùa vào trong; hoặc như bây giờ, WooJin đã quay đầu xe lại, "Này, lên xe."

.

WooJin tăng tốc, dường như hắn đang muốn dùng tốc độ để quên đi mọi buồn bực! Sau khi đã đánh một vòng thành phố, WooJin mới chịu dừng chân ở quán bar Salary – một trong những bar lớn nhất thành phố!

Tổng giám đốc xuống xe đi thẳng một mạch lên tầng khách VIP, DaeHwi chỉ biết lót tót theo sau không dám nói gì. Vào phòng VIP rồi, một chàng trai bước vào, WooJin khẽ chau mày: "DongHyun, cậu ở đây làm gì?", chàng tiếp viên có tên DongHyun đó thản nhiên trả lời: "Chán, không có gì làm, một phần cũng vì công việc! Như cũ đúng không?", Tổng giám đốc không nói gì thêm lim dim mắt. "Ừm."

Một lát sau whisky được mang lên, WooJin một mình uống ừng ực, DaeHwi ngồi bên cạnh chỉ dám nhìn chứ không dám làm gì! Thật ra nó đi theo không phải sợ Tổng giám đốc tự tử hay gì gì đó mà chỉ sợ hắn đuổi theo cặp tình nhân kia, bây giờ hắn không làm gì chỉ uống rượu thì cũng an tâm rồi, nó có muốn cản hắn uống cũng cản không được.

Vậy là 1 chai, rồi 2 chai tới 3 chai, WooJin say khướt đến đi không nỗi luôn mới chịu im lặng cho DaeHwi dìu về, cũng may Tổng giám đốc là khách VIP tiền thanh toán sẽ trừ vào tài khoản VIP nên nó không phải tự chi tiền. Nhưng ngặt nỗi, DaeHwi đâu biết lái xe nên đành phải gửi xe lại quán bắt taxi một quãng khá xa. Về đến nhà thì phải trả tiền taxi, mà nó quên lúc chạy theo hắn quá nên không mang đủ, đành phải mặt dày mò mẫm khắp người WooJin kiếm ví tiền rồi trả cho tài xế, đã vậy còn bị ông ta nhìn lom lom như nó là kẻ háo sắc thừa nước đục thả câu vậy!

Đâu đó xong xuôi, DaeHwi lại ì ạch dìu WooJin vào nhà, có bác bảo vệ dìu phụ nên cũng đỡ, chứ không chắc nó cũng thành khô mực rồi.

Tối hôm nay không biết DaeHwi đã làm gì mà nó xúi quẩy thế không biết, bây giờ đã đứng trước cửa rồi mà vẫn chưa được vào vì... cửa mở bằng mật mã! DaeHwi vò đầu bứt tai một hồi mới nhớ trên phim người ta thường có 1 cách nên nó lấy hết hi vọng gọi cho MinAh, chuông vừa reo ba hồi đã có người bắt máy, giọng cô lảnh lót vang lên ở đầu dây bên kia, nó lấy lí do hỏi thăm sinh nhật MinAh để sau này còn tặng quà, MinAh vốn là một cô gái hiểu chuyện nên trách nó sao bày vẽ quá nhưng rồi cũng cho DaeHwi ngày sinh nhật của mình!

Vừa ngắt máy, DaeHwi đã quay lại đối mặt với mật mã có sáu số, cẩn thận nhập từng số ngày sinh của MinAh vào, quả nhiên cửa đã mở, nó vừa mừng nhưng tự nhiên lòng cũng vừa ánh nên niềm chua xót.

Đưa Tổng giám đốc vào đến phòng ngủ của hắn, DaeHwi đã mệt phờ người, nếu như trên phim thì nhân vật 'nó' sẽ đến bên cạnh, dịu dàng vuốt ve gương mặt, thay đồ cho nhân vật 'hắn', sau đó lấy khăn lau mặt, làm trà giải rượu, chăm sóc cả đêm,... nhưng hiện thực không giống phim, cơn buồn ngủ ập đến khiến tính lười biếng của nó trỗi dậy, chỉ cởi áo vest ngoài và nới lỏng cà vạt cho WooJin, nó cũng ráng lọ mọ vào bếp nấu một cốc trà gừng rồi để ở đầu giường... sau đó nó bò lên sô pha... ngủ!

.

Kết cục sáng sớm hôm sau, cả hai thức dậy khi đã gần 9 giờ sáng. DaeHwi sau khi đưa Tổng giám đốc về nhà xem như đã lấy công chuộc tội, được một ân huệ là đi cùng xe với sếp tới công ty. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, vừa bước xuống xe mọi người có mặt trước cửa công ty đều đồng loạt nhìn nó như thú lạ, đặc biệt là bộ đồ nó mặc từ hôm qua đến giờ chưa về nhà nên chưa kịp thay, gặp đêm qua ngủ trên sô pha nên có phần hơi nhăn nhúm!

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa là gì so với việc buổi trưa nó tiếp tục phải đi nấu ăn, rửa bát rồi bị kêu trình chứng minh thư cho WooJin.

Lí do của hành động này là từ sáng đến giờ hắn đã suy nghĩ rất kĩ, suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và MinAh, giữa nội, giữa DaeHwi,... nên hắn đã đưa ra quyết định...

4h30 chiều hôm đó, DaeHwi đang làm việc thì đích thân WooJin xuống nhà hàng, ra lệnh 1 phút 30 giây nó phải thay đồ rồi ra trước cửa. Tuy mọi người đã quen với việc hết người này đến người kia xuống kiếm nó, hết thư kí đến trợ lý giám đốc, rồi cả trưởng phòng nhân sự,... nhưng đây là lần đầu đích thân CEO Park WooJin xuống đây và lí do hết sức... đơn giản là kêu nó ra ngoài đợi.

"Lên xe, sắp trễ rồi!" WooJin vẫn nói bằng giọng ra lệnh, thật khó có thể hiểu nỗi hắn đã vượt qua cú sốc ngày hôm qua như thế nào, hay Tổng giám đốc diễn xuất quá giỏi? Nhưng dù sao đi nữa nó vẫn ngoan ngoãn lên xe, còn WooJin chăm chú phóng như bay trên đường. DaeHwi thắc mắc sẽ đi đâu nhưng không dám hỏi, chỉ đến khi chiếc xe đỗ trước AJ Airport nó mới bừng tỉnh, thầm đoán: "Chắc Tổng giám đốc đi công tác nhưng kêu mình theo làm gì trời? Tiễn hắn à?"

Đang miên man suy nghĩ thì DaeHwi đã bị hắn lôi xuống xe, bên trong sân bay, ở lối đi dành cho khách VIP đã có lão Nhị, lão Tam và lão Tứ đứng đó sẵn. Thấy hắn tới, cả ba liền đi nhanh về phía trước, vừa đi 1 trong 3 người vừa nói: "Cậu trễ 5 phút rồi đó, nãy giờ chúng tôi phải liên tục báo xin lỗi, máy bay cần nạp nhiên liệu để đợi cậu!" DaeHwi còn chưa hiểu gì thì WooJin đã phất phất tay ra vẻ không vấn đề gì, mà cũng đúng, hãng hành không này là công ty của AJ, hắn còn sợ ai nữa chứ.

DaeHwi thầm than trách, AJ có 1 Tổng giám đốc xốc nổi như hắn mà sao vẫn khá lên nổi nhỉ? Đến trước khu vực check in, nó đứng lại, cúi đầu một góc 45 độ, tạo thành kiểu cuối đầu chào đúng chuẩn quốc tế, nhưng chưa kịp: "Chúc giám đốc công tác vui vẻ" thì đã nghe âm vang trầm trầm vang lên: "Còn không mau lên, đứng đó làm gì?"

Rồi lập tức ba 'lão' đó đến vây quanh áp tải nó đi. Đến lúc lên máy bay rồi nó vẫn còn trợn mắt, há hốc miệng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Mãi đến khi tiếng động cơ ầm ầm vang lên báo hiệu máy bay sắp cất cánh nó mới mếu máo nhìn người ngồi bên cạnh: "Tổng giám đốc, đi đâu vậy?"

"Hà Lan!"

Nó nghe WooJin trả lời thì càng muốn khóc hơn, nó chỉ luôn loanh quanh ở gần nhà trong bán kính 100km chứ chưa bao giờ đi xa đến vậy... Nó ấp úng hỏi: "Đi làm gì vậy Tổng giám đốc?"

WooJin xoay qua nhìn nó nghiêm túc, nói rõ từng chữ: "Tôi và cậu... Đăng kí kết hôn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro