Chương 19 - Sao ba nỡ bán rẻ con như thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi và cậu... Đăng kí kết hôn đi!", khỏi phải nói chúng ta cũng biết lúc đó DaeHwi kinh hoàng như thế nào. Nó liên tục há hốc mồm, mắt trợn ngược, miệng chỉ có thể lắp bắp: "Tổng... Tổng giám đốc, anh đùa vậy không có vui đâu nha!"

Trái lại với thái độ của nó, WooJin tỏ ra vô cùng bình tĩnh: "Tôi không nói đùa!"

DaeHwi trố mắt nhìn hắn mếu máo, "Tiêu rồi, ánh mắt đó cho thấy Tổng giám đốc đang rất quyết tâm, rất nghiêm túc.", suy nghĩ một hồi nó đã tìm được một lí do và tự cho là rất hợp lý, nó cười ngố và nói: "Tổng giám đốc, chuyện cưới xin là chuyện cả đời, hình như như vậy gấp gáp quá, chúng ta chưa xin phép gia đình hai bên..."

WooJin nghe xong cười khẩy, dường như đã đoán được nó sẽ lấy vấn đề này ra làm bia đỡ đạn nên hắn đã có chuẩn bị trước, chậm rãi trả lời: "Gia đình tôi tôi sẽ giải quyết sau."

DaeHwi vẫn chưa chịu từ bỏ: "Nhưng... nhưng ba em chưa biết gì hết á Tổng giám đốc!"

"Ba cậu đồng ý rồi!"

Sặc, chắc chắn nếu đang uống nước DaeHwi sẽ sặc, đang ăn sẽ bị nghẹn, đang đi sẽ vấp té, nhưng đáng tiếc là bây giờ nó đang ngồi trên ghế máy bay nên không có chuyện gì xảy ra được, chỉ có nước mắt lưng tròng, nó lắp bắp định nói gì nữa nhưng rồi cũng im re...

.

WooJin ngồi kế bên khẽ nhếch mép cười, chỉ trong một buổi sáng, hắn đã nhanh chóng hạ gục được ba DaeHwi và nhận được cái gật đầu đồng ý của ông.

Vốn dĩ WooJin đã điều tra, ba DaeHwi trước đây từng làm đầu bếp, sau này vì lí do gì đó mà bỏ nghề, sa vào con đường cờ bạc, rượu chè. Đương nhiên hắn sẽ lợi dụng những điểm yếu này mà 'tấn công' vào đó.

Đầu tiên, Tổng giám đốc AJ đích thân đến nhà nó, ba DaeHwi đang ngồi chén chú chén anh với mấy ông hàng xóm, hắn liền 'nhảy' vào, vận dụng phương châm "Đàn bà dễ kết thân nhất khi tám chuyện, đàn ông dễ kết thân nhất trên bàn nhậu", nên đã dễ dàng ghi điểm đầu tiên với ba 'vợ' tương lai. Sau đó, khi ông đã ngà ngà say, WooJin bèn rủ rê đánh bài, hắn lại 'vô tình' thua hết lần này đến lần khác, kết cục cả bàn bốn tay chỉ một mình hắn thua, mà người thắng đậm nhất là ba DaeHwi.

Liên tục ghi điểm với ông, WooJin quyết định 'hạ gục' đối phương bằng mấy bình rượu quý, ba DaeHwi đầu óc đang trên mây, vừa thắng tiền vừa có rượu, đã 'gật đầu' cho thằng con rể này rước DaeHwi đi như thế!

.

"Mọi chuyện là như thế ư? Ba nuôi mình suốt hai mươi mấy năm để rồi bị hắn dụ dỗ bán đi với giá mấy chai rượu thôi sao?" DaeHwi ngồi đó lòng đang than khóc. "Sao ba nỡ bán rẻ con như thế?"

WooJin đang trầm tư, DaeHwi ngồi kế bên than thở thì cô tiếp viên hàng không xinh đẹp dịu dàng bước tới, WooJin muốn kêu một ly rượu nhưng cô gái đó từ chối, hắn lầm bầm trong miệng vài câu gì đó. DaeHwi thấy vậy mới cười cười với cô tiếp viên, gọi một tách cà phê và nước lọc.

Khi đồ uống mang ra, DaeHwi run rẩy đẩy tách cà phê đến trước mặt Tổng giám đốc còn mình thì uống ly nước lọc. WooJin hồi lâu không nói, chỉ lặng nâng tách cà phê lên rồi nhấp một ngụm lớn, cảm giác đắng chát ùa vào vòm miệng, len lỏi đến tận tim, đó có phải là vị đắng của thức uống kia hay vị đắng trong lòng, đắng vì MinAh?

DaeHwi cũng không làm phiền hắn, yên lặng ngồi bên ngắm nhìn WooJin đang chìm trong thế giới của riêng mình. Nỗi đau trong ánh mắt ấy khiến nó căng thẳng, sự thẩn thờ của WooJin khiến nó khó chịu. DaeHwi muốn lên tiếng an ủi, bất giác nó có một ý định ngông cuồng, muốn ôm hắn khi thấy hắn như con thú hoang bị thương, gầm gừ trong đau đớn.

Nhưng nó đã làm gì? Nó không dám làm gì, chỉ ngồi bên và yên lặng.

"Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy vui đến vậy." WooJin nói trong vô thức, mắt chỉ nhìn vào ly cà phê đang sóng sánh trên tay.

Nó không biết WooJin đang tự nói với bản thân hay nói với nó, nhưng đương nhiên nó biết người hắn đang nói đến là ai, nó không ngắt lời, để WooJin tiếp tục nói.

"Tôi chưa từng thấy cô ấy đỏ mặt hay e thẹn, chưa bao giờ thấy cô ấy đẹp như hôm nay... Hôm qua, cô ấy đi bên cạnh người đó, rất đẹp..."

WooJin tiếp tục nói, nói rất nhiều, đây là lần đầu tiên nó thấy Tổng giám đốc nói nhiều đến vậy? Hay do WooJin đang say? Say cà phê? Nghe thật lạ! Nhưng nếu say tình thì dễ hiểu hơn. DaeHwi yên lặng và chăm chú lắng nghe, tất cả những gì hắn nói đều nói về MinAh.

"Tôi biết, tôi hơi lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn cô ấy được hạnh phúc... Hóa ra lại khiến cô ấy sợ tôi, khiến cô ấy khó xử..."

DaeHwi vừa mở miệng định bênh vực hắn thì hắn đã sầu não nói tiếp: "Bà nội cũng quá đáng, suốt ngày chỉ biết nhồi nhét vào đầu MinAh tư tưởng phải trả ơn, khiến cô ấy không dám nói lên tình cảm thật của mình, nên cô ấy mới phải nói dối tôi, vì từ nhỏ đã bị áp đặt rằng nhất định phải yêu tôi, nhất định phải lấy tôi!"

Nó thấy trong mắt WooJin hằn lên những ánh nhìn đau đớn, DaeHwi ngốc nghếch không biết phải nói gì để an ủi, chỉ biết đưa tay mình ra nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Không một lời nói nào, không có bất kì một câu an ủi nào, chỉ có cử chỉ dịu dàng, ánh mắt trìu mến của DaeHwi dành cho hắn. Ấy thế mà chỉ bao nhiêu đó thôi cũng khiến cho WooJin cảm thấy vơi đi muộn phiền, trái tim như vừa được tiêm một liều thuốc giảm đau. Đúng là đôi khi im lặng cũng là một cách an ủi tuyệt vời.

WooJin như bị thôi miên, cơ thể đang cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn của ai đó nắm lấy bàn tay mình thì nó nhẹ nhàng hỏi: "Thế anh định...?"

DaeHwi muốn hỏi: "Thế anh định dùng cuộc hôn nhân giả tạo với em để làm vỏ bọc à?" nhưng nó không đủ can đảm để hỏi hết câu, nó im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.

WooJin không do dự trả lời, ánh mắt đầy đau đớn nhưng cũng ngập tràn quyết tâm: "Nếu vì tôi mà cô ấy khó xử thì tôi nguyện từ bỏ để MinAh được hạnh phúc."

"Nếu để mất cô ấy,...Tổng giám đốc sẽ... rất đau khổ." DaeHwi ngập ngừng.

Nghe câu nói này của nó, mặt WooJin thoáng biến sắc, hắn cúi gằm mặt nhìn vào cốc cà phê đã nguội lạnh trên tay: "Tôi chỉ hy vọng MinAh hạnh phúc là đủ rồi."

DaeHwi chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, tình yêu đó mãnh liệt như thế nào mà có thể khiến một người sẵn sàng quên mình vì hạnh phúc của đối phương như thế? Nó thầm thán phục WooJin, cũng thầm hâm mộ với MinAh, một người con gái người chấp nhận yêu mình và hi sinh cho mình như thế chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng tiếc thay, cô gái ấy không biết có một người đàn ông luôn bên cạnh yêu thương, sẵn sàng hi sinh tất cả cho cô, thậm chí, cô MinAh còn vô tình làm tổn thương WooJin – người đã yêu thương, chăm sóc cô suốt thời gian qua.

Suy đi nghĩ lại, nó chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm, đúng là trong tình yêu không hề có hai chữ công bằng. Nó buồn bã nhìn WooJin rồi lại buồn cho bản thân mình. Dù gì nó cũng không thể tự lừa gạt bản thân rằng nó cũng đã có chút chút cảm tình đối với vị Tổng giám đốc đẹp trai này, thế nhưng người ta đã yêu người khác, không chỉ yêu đơn thuần mà còn là một tình yêu thanh mai trúc mã, nguyện hi sinh cho người mình yêu. Rồi nó lại nghĩ đến MinAh, cô đã được tạo hóa ban cho quá nhiều ưu đãi, người yêu cũ của nó cũng yêu cô, còn người nó vừa mới có chút tình cảm cũng đã yêu cô. Thế hóa ra, trong cả bốn người, nó là người bất hạnh nhất rồi!

WooJin không hề để ý đến tâm trạng của nó, cất giọng đều đều: "Tôi không muốn tiếp tục làm cô ấy khó xử, nên chỉ còn cách nói với bà nội là tôi đã có người yêu, tốt nhất là kết hôn luôn! Và người tôi yêu là con trai mới khiến bà tôi chịu từ bỏ ý định bắt ép MinAh!"

Từng lời từng chữ được thốt ra từ miệng WooJin khiến lòng nó dấy lên nỗi đắng cay, anh cao thượng quá, mù quáng quá, và cũng hi sinh quá, ngay cả lúc từ bỏ cũng không muốn MinAh mang tiếng phụ mình ư?

"Đây là lí do kết hôn lạ kỳ nhất mà em từng nghe!" DaeHwi nhún vai, giả vờ nở một nụ cười chua chát. "Nhưng tại sao lại là em?" Nó hơi mông lung khi đặt câu hỏi đó.

"Tôi không nghĩ ngoài cậu ra còn có ai có thể giúp đỡ tôi nữa. Vả lại tôi còn nhớ có lần cậu từng nói sau này kết hôn, tuyệt đối không chọn người mình yêu. Nếu đã như thế thì tôi thấy mình rất hợp tiêu chuẩn của cậu, ngoài ra kinh tế tôi rất ổn định, công việc cũng ổn định, chúng ta cũng khá hợp nhau, đó là điều quan trọng để chúng ta chung sống sau này!"

Sau đó, DaeHwi chưa kịp có ý kiến gì thì WooJin đã tiếp tục thuyết phục nó: "Cậu nghĩ kĩ xem, nếu cuộc hôn nhân này diễn ra, chúng ta đôi bên đều có lợi, mục đích của tôi đạt được, mục đích của cậu cũng hoàn thành. Cơ bản là chúng ta kết hôn nhưng sẽ không ai xâm phạm đời sống cá nhân của ai! Ok?"

Nói xong, Tổng giám đốc nhìn nó chăm chăm với ánh mắt chờ đợi. Hắn không biết lời nói của mình đã vô tình làm tổn thương nó, gì mà mục đích, gì mà không yêu? DaeHwi thấy mình chợt đau đớn, nó đến với WooJin không hề có mục đích, và tình cảm của nó dành cho hắn tuy không rõ ràng nhưng cũng không phải hoàn toàn là không có.

Đến giờ phút này, DaeHwi như một người ngồi bên bàn cược, trên tay là lá bài cuối cùng, biết rõ khả năng mình thua là rất lớn nhưng vẫn không muốn từ bỏ! Nếu lần này nó thắng, nó có thể kiểm chứng tình cảm của mình, nhưng nhỡ nó thua, thì mọi chuyện sẽ ra sao? DaeHwi không dám nghĩ đến kết cục đó, chỉ tự huyễn hoặc mình: Nếu thua, chí ít mình cũng đã dũng cảm thử, đã dũng cảm nắm bắt lấy cơ hội duy nhất này.

Tim nó đập mạnh, nghiêm túc đặt câu hỏi cuối cùng: "Nếu em không đồng ý thì sao?"

Nó tự thấy câu hỏi này rất ngốc, bây giờ đã ngồi trên máy bay, có thể xem như cá đã nằm trên thớt, nó còn có thể nói không được sao? Thế nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi này: "Thế thì tôi sẽ phải tìm một người khác."

"Người khác ư?" DaeHwi thầm hỏi chính mình, không kết hôn với mình thì WooJin cũng tự tìm một diễn viên khác, vậy tại sao mình phải từ bỏ vai diễn này? Nếu chấp nhận, mình vẫn còn cơ hội để chiến thắng, dù tỉ lệ có thấp đến đâu đi nữa mình vẫn muốn thử...

"Vậy... em và Tổng giám đốc kết hôn đi!"

.

Sang đó, đăng ký kết hôn rồi trở về, DaeHwi và WooJin chỉ mất vỏn vẹn có ba ngày. Vâng, chỉ ba ngày – 72 tiếng đồng hồ, cả hai từ quan hệ sếp – nhân viên đơn thuần đã trở thành quan hệ hôn nhân 'thiêng liêng'. Nhưng vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, cả hai quyết định chưa thông báo cho bà nội WooJin biết, hắn bảo đợi vài ngày nữa sắp xếp công việc xong sẽ đưa nó về ra mắt. Đồng thời do đây chỉ là hôn nhân đối phó nên DaeHwi đề nghị không tổ chức đám cưới cũng như công bố ra ngoài, chủ ý chỉ cần cho bà nội biết là được, vả lại nó sợ việc này đồn đến tai nhân viên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của WooJin. WooJin tỏ ra khá cảm động vì nó biết suy nghĩ cho mình, nên hắn cũng không ý kiến gì.

Những ngày sau đó DaeHwi vẫn đi làm bình thường như không có gì xảy ra, buổi trưa nó vẫn nấu ăn và mang lên phòng Tổng giám đốc như thường lệ, các việc hằng ngay tóm lại không có gì thay đổi, đến cả việc làm thêm WooJin cũng không quản.

Và chiều thứ năm, DaeHwi không có ca chiều ở AJ nên đến shop sớm hơn thường lệ, lần này có cả thằng SeonHo và GuanLin đang ở đó. Nó vào sớm nhưng chưa đến giờ nó làm nên chỉ biết ngồi thừ một góc, hôm nay khách cũng không đông lắm.

"DaeHwi, DaeHwi, hello!" Thằng GuanLin ra sức huơ huơ tay trước mặt một hồi mới có thể kéo nó về thực tại.

"Ờ... hai đứa mày kêu tao có việc gì?"

SeonHo có vẻ nhạy cảm hơn, từ lúc DaeHwi vừa vào shop cậu đã phát hiện điều gì đó không bình thường. Thứ nhất, hôm nay nó đi làm rất sớm. Thứ hai, hôm nay vào làm mà không lanh chanh lóc chóc chào hỏi mọi người như mọi khi. Và thứ ba, cái này đến thằng GuanLin cũng phát hiện, nó ngồi thẩn thờ xếp tờ năm trăm đồng thành hạc giấy rồi tháo ra rồi xếp lại đã mấy chục lần rồi.

"Mày sao thế?" SeonHo hỏi thẳng thừng.

DaeHwi không đáp, mặt nó ửng đỏ đã hơi cúi xuống.

"Mày hôm nay lạ lắm! Có gì xảy ra với mày vậy?" Lần này đến thằng GuanLin tra khảo.

"Ờ... tao... tao..." DaeHwi giấu giếm chuyện này với mọi người gần một tuần này đã rất bức bách khó chịu, ngay cả bạn bè thân nhất cũng không nói ra được thì thật áp lực, nên nó quyết định nói ra sự thật với tụi nó, "Tao... tao đã kết hôn rồi!"

"CÁI GÌ?" cả hai đứa nó đồng loạt hét lên thật chói tai, khiến DaeHwi phải chồm người dậy lấy hai tay, mỗi tay bịt miệng một đứa.

"Tụi mày nhỏ nhỏ tiếng giùm coi!" DaeHwi nhăn mặt, tuy nhiên cũng đã đoán trước được phản ứng này của tụi bạn, đến bản thân nó từ sau chuyến bay đó nhiều đêm giật mình thức dậy tưởng chỉ là mơ thôi, huống chi là hai đứa này!

SeonHo liên tục há hốc mồm, mắc trợn lên rồi chớp chớp; trong khi đó GuanLin có vẻ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hơn: "Mày nói gì? Đầu đuôi ra sao kể cho tụi tao nghe coi!"

DaeHwi hơi chột dạ nhưng vẫn giả vờ tinh nghịch, lè lưỡi kể lại đầu đuôi câu chuyện! Sau khi nghe xong, quả nhiên phản ứng của hai đứa bạn rất tức giận:

"Mày bị thần kinh à? Sao lại nhận lời?"

"Mày không thấy hắn đang lấy mày làm bia đỡ đạn sao?"

DaeHwi trầm ngâm, đan tay vào nhau: "Tao cũng có thiệt đâu. Tổng giám đốc giàu như thế, hơn nữa lại là sếp của tao, sau này tao sẽ nhờ được rất nhiều. Điều quan trọng là hắn sẽ không can thiệp đời tư của tao, dù sau này có li hôn thì tao vẫn kiếm được một khoản kha khá đúng không nào?" DaeHwi vừa nói vừa cười ngu ngốc, nó thừa biết những lời lẽ trên không chỉ thuyết phục tụi bạn mà còn tự biện hộ cho việc làm 'nguy hiểm' của mình.

Nhưng đương nhiên là 2 thằng SeonHo, GuanLin không hề bị thuyết phục, liên tục mắng nó nào là ngốc, hồ đồ, không biết suy nghĩ, lúc trước còn tư vấn tâm lý cho MinAh hay lắm mà,...

"Này! Này! Đừng nói nữa." DaeHwi hét lên: "Tụi mày còn là bạn tao không đó? Đến một lời chúc phúc còn không có, đã vậy còn đả kích tao nữa!"

"Nếu tao không muốn tốt cho mày thì còn mắng mày làm gì?" SeonHo gân cổ cãi lại.

"Tao không muốn nghe nữa, hôm nay tao xin nghỉ, mày ở lại làm tiếp đi!"

"DaeHwi... Mày..."

Xem ra hai đứa này vẫn còn muốn tiếp tục thuyết phục nó, nhưng DaeHwi đã vội vàng đứng dậy, quay phắt rồi đi nhanh ra cửa, như đang trốn chạy, nó không muốn nghe bất cứ lời nào nữa, vì DaeHwi không muốn thừa nhận những điều tụi nó nói là đúng.

.

Vừa ra khỏi quán thì WooJin cũng vừa gọi đến, hắn hỏi tối nay nó rảnh không, hắn đã sắp xếp tối nay có thể gặp bà được rồi. DaeHwi cũng vừa xin nghỉ làm một bữa nên cũng gật đầu đồng ý.

Mười lăm phút sau, DaeHwi đang hồi hộp ngồi trên xe của WooJin để theo hắn về nhà. Dù gì đây cũng là lần đầu nó là cháu dâu chính ra mắt bà nội chồng nên hồi hộp là điều không tránh khỏi, nó vừa bẻ tay rốp rốp vừa hỏi: "Tổng giám đốc, bà anh là người như thế nào? Có khó tính lắm không?"

WooJin vẫn chuyên tâm lái xe cho nó một câu trả lời ngắn gọn mà chắc chắn: "Yên tâm."

Nhưng kết quả là khi đang ngồi giữa phòng khách, đối diện với một bà lão tóc bạc vừa thở dốc vừa trừng mắt nhìn nó nó mới phát hiện: Yên tâm mới lạ!

"PARK WOOJIN! Cậu bị điên rồi à? Cậu đưa một thằng con trai về là có ý như thế nào? Anh nhìn cậu ta xem, có điểm nào có thể so sánh được với MinAh? Cậu ta đã làm gì anh để anh mê muội đến mức đưa về đây hả?" Bà lão không hề nể mặt DaeHwi, liên tục quát mắng WooJin ở giữa phòng khách.

WooJin đã đoán trước được bà sẽ không dễ dàng đồng ý nhưng không nghĩ rằng sẽ kích động đến mức này. Hắn nhăn mặt nói: "DaeHwi là người rất tốt, cháu sẽ lấy cậu ấy!"

"Tôi không đồng ý!"

"Em không đồng ý!"

Lần này không chỉ bà nội phản đối mà JiHoon từ trên lầu bước xuống cũng tỏ thái độ tương tự, nhưng có điều, cậu nhóc dùng ánh mắt đau đớn nhìn DaeHwi chằm chằm khiến nó tự nhiên cụp mắt xuống.

"Bà... cháu biết DaeHwi, cậu ấy rất thân với cháu..." May mắn là cuối cùng cũng có một người lên tiếng đỡ lời, đó là MinAh, cô đứng bên cạnh Park lão phu nhân rụt rè nói. "DaeHwi là một người rất tốt, rất có nghị lực và cũng rất tốt bụng nữa."

"MinAh, cháu..." Bà lão nghiến răng thốt lên từng chữ, giậm chân tỏ vẻ đầy tức giận: "Đến cả cháu cũng bênh vực cậu ta? Hừ, với một kẻ như vầy ta tuyệt đối không chấp nhận nó trở thành cháu dâu nhà họ Park, chỉ riêng việc nó không thể giúp nhà chúng ta nối dõi tông đường là đã đủ để ta phản đối!"

DaeHwi nãy giờ đứng đó đã vô cùng nhẫn nhịn, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, tức nước thì ắt phải vỡ bờ. Dù ngay từ khi vừa bước chân vào nhà này, nó đã tự nhủ phải để lại ấn tượng tốt cho bà WooJin. Phải nhẫn nhịn... nhẫn nhịn... Nhưng nếu ngay từ đầu nó đã bị xem thường thì ấn tượng gì đó cũng không còn quan trọng, nó cũng không phải hạng người đứng yên cho người khác mắng chửi.

DaeHwi ngẩng cao đầu, nở nụ cười tự tin nhất có thể: "Thật đáng tiếc cháu không phải cháu dâu lý tưởng của bà! Cháu định sau này sẽ kêu Tổng giám đốc dọn về ở chung với bà, nhưng... bà đã không thích cháu thì sau này chúng cháu sẽ tiếp tục ở riêng. Dù gì thì bây giờ chúng cháu cũng ĐÃ.ĐĂNG.KÍ.KẾT.HÔN.RỒI!!"

Nói rồi, DaeHwi giả vờ nhún vai xoay qua nhìn WooJin. Hắn hơi bất ngờ trước phản ứng của nó, rồi lại nhìn sang nét mặt hốt hoảng của bà nên liền phối hợp rất ăn ý: "Đúng rồi, tôi đã bảo cậu không nên mà cậu cứ đòi dọn về ở chung. Nếu bà đã không thích thì cứ chuyển đồ về nhà ở ngoại ô của tôi cũng được. Dù gì thì giấy kết hôn cũng đã ký, chúng ta cũng không thể thay đổi được!"

"Đợi... đợi chút! Hai cậu vừa nói gì? Ai cho phép hai cậu làm vậy hả?" Lần này Park lão phu nhân đã tỏ ra thái độ vô cùng hoảng hốt, khi nghe DaeHwi nói bà vẫn chưa tin nhưng khi WooJin đã lần nữa khẳng định cả hai đã đăng kí kết hôn thì bà không muốn cũng phải tin rằng đứa cháu trai của mình vừa cưới về cho bà 1 cháu dâu, mà cháu dâu đó lại là một thằng con trai.

"Bà!" WooJin chậm rãi rút ra tờ giấy đăng kí kết hôn mấy ngày trước, trước khi đến đây, hắn cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là phải sử dụng tờ giấy này để đánh đòn quyết định đối với, nhưng không ngờ DaeHwi đã nhanh tay ra đòn trước. "Bà đã tin chưa, chúng cháu tính rồi, ở riêng hay dọn về ở chung là do bà quyết định!"

Park lão phu nhân trừng mắt nhìn WooJin nhưng trong lòng bà hiểu rõ, cháu bà luôn là người kiên định, nó đã quyết thì bản thân bà cũng không thể ngăn cản được. Bây giờ lại cưới thêm một thằng nhóc 'lợi hại' như vậy, đúng là quá quắt! Nhưng suy đi nghĩ lại, từ khi ba mẹ hắn qua đời, WooJin rất hiếm khi về nhà, nay nó đã kết hôn dù bà có làm lớn chuyện hơn nữa thì vẫn không lay chuyển được, nên cứ mang đứa cháu này về nhà vẫn hơn!

"Được, nếu anh đã muốn thì tôi không quản. Nhưng sau này có hối hận thì cũng đừng trách ta đây không báo trước!" Park lão phu nhân bực tức nói, hết trừng mắt nhìn WooJin lại quay sang trừng mắt với nó, rồi mới chịu hậm hực đi về phòng.

Thắng rồi!!! DaeHwi muốn nhảy cẫng lên vui sướng nhưng thấy bầu không khí có phần kì lạ nên không dám. Đầu Đinh đang đứng chôn chân ở cầu thang, gương mặt từ trắng bệch chuyển sang tím rồi tối sầm lại, bắt gặp ánh mắt DaeHwi đang nhìn mình nên vội vàng quay mặt bỏ đi. Nhưng trong lòng cậu nhóc vừa phát hiện ra chút gì đó, Đầu Đinh có chút ngờ vực về cuộc hôn nhân này, tuy đã 'kết hôn' trên danh nghĩa nhưng hai người xưng hô vẫn còn xa cách, đã vậy, tuy DaeHwi và anh hai cố giấu giếm nhưng cậu nhóc vẫn thấy có chút gì đó gượng gạo. Thế nên Đầu Đinh tự nhủ rằng mọi chuyện vẫn chưa sao, cứ chung sống hòa bình sau đó mình sẽ giành DaeHwi lại!

Sau khi JiHoon đã vào phòng, DaeHwi khẽ khàng nói với WooJin: "Tổng giám đốc, hồi nãy em làm vậy có quá đáng lắm không?"

"Tuy cậu không bàn trước với tôi, và phải về chuyển về đây nhưng làm vậy cũng rất tốt!"

DaeHwi thấy WooJin không trách mình nên khá an tâm, nhưng mặt khác cả hai lại rơi vào im lặng. Một lúc sau, MinAh mới cất tiếng phá tan bầu không khí đó:

"DaeHwi, cậu và anh WooJin bắt đầu từ khi nào vậy?"

DaeHwi và WooJin quay qua nhìn nhau, sau đó nó nhún vai nói dối y như thật: "Tình yêu vốn luôn đến bất ngờ mà, làm việc thân thiết chung với nhau mấy tháng qua nhưng vài ngày trước đột nhiên mình và Tổng giám đốc mới phát hiện ra có tình cảm với nhau, thế nên cùng đăng kí kết hôn thôi."

MinAh nghe nó nói vậy cũng không còn gì thắc mắc nữa, chỉ đứng đó vui vẻ cười rất tươi. DaeHwi thật sự không biết nên nói gì, nó và WooJin biết cô vui như thế không phải vì chúc mừng họ mà vừa thấy bản thân mình được nhẹ nhõm. DaeHwi bất giác quay đầu lại nhìn WooJin, hắn đang chăm chú nhìn thẳng vào MinAh, nhưng cô không phát hiện ra sự lạ lùng đó nên tiếp tục vui vẻ nói: "Dù sao cũng thực sự chúc mừng hai người nhé!" Nói xong, cô tung tăng chạy đi.

WooJin chăm chú nhìn theo bóng dáng MinAh cho đến khi mất hút...

DaeHwi chăm chú nhìn WooJin mà lòng hơi đau nhói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro