Chương 31 - Chúng ta về đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là tôi." Giọng nói quen thuộc đến mức đáng sợ, ngữ điệu lạnh lùng khiến DaeHwi bất giác rùng mình nhưng vẫn không dám quay đầu lại.

WooJin đứng ở cửa, lông mày chau lại: "Thật đáng ghét, cậu ta không nói với mình mà để cho tên quản lý Bae gì đó đến đây ư?" Nghĩ đến đó, máu nóng của hắn đã bốc ngùn ngụt, nhưng WooJin không dám hành động lỗ mãng vì dù sao hắn vẫn đang trong thời gian án treo ly hôn. 

Nhớ lại những ngày DaeHwi biến mất tự nhiên hắn thấy lo lắng phát điên. Lúc đầu, WooJin cho nó đi mà không đuổi theo vì hắn cứ ỷ y rằng DaeHwi nhỏ bé chỉ có mấy chỗ để đi, từ từ nguôi giận rồi kiếm cũng không muộn, ai dè hôm sau nó không đi làm, WooJin lại tự ái cao nên không thèm đi kiếm, nhưng một ngày, hai ngày rồi ba ngày, WooJin bắt đầu lo lắng. Thế nên hắn mới cất công đến nhà ba vợ bề ngoài giả vờ thăm hỏi, làm rể có hiếu nhưng thực chất là kiếm vợ mình có trốn ở đây không, sau khi không có hắn mới hỏi thằng SeonHo và thằng GuanLin nhưng cả hai vẫn một mực nói không biết khiến WooJin cũng không ép được.

.

Thật ra, lần đầu tiên biết cảm giác bị đòi ly hôn đối với WooJin rất rất khó chịu. Ngay sau khi DaeHwi đi, hắn không chịu đuổi theo nên chỉ biết đánh xe một vòng rồi chạy về công ty để trút giận.

Dưới tầng hầm bí mật của AJ, toàn bộ đồ đạc bị ném tứ tung, cái gì có thể vỡ cũng đã không còn nguyên, vỏ lon bia lăng lốc khắp nơi. WooJin càng nhìn xung quanh càng tức, lập tức vớ điện thoại gọi cho lão nhị: "Tất cả về AJ ngay lập tức!"

Lúc này trùng hợp cả lão tam và lão tứ cũng đang ở đó, cả ba bọn họ đang ở quán bar, xung quanh gái gú ê chề, không khí vô cùng ồn ào nhưng giọng nói tức giận từ đầu dây bên kia truyền qua thật đáng sợ, nhưng lão Nhị vẫn tưởng WooJin đang đùa, cười cợt nhả đáp: "Lão đại, cậu đang đùa đấy hả?"

"Mười phút nữa tất cả phải có mặt ở đây, không thì đừng có trách." Giọng WooJin hằn học đến mức đáng sợ, khiến lão Nhị toát cả mồ hôi hột, vội vàng đẩy mấy ả tiếp viên đang quấn chặt bên cạnh ra, quay qua nói với lão Tam và lão Tứ: "Đi thôi, lão đại kêu chúng ta về ngay lập tức!"

"Sao thế?" Lão Tam đang vui bị kêu về nên thái độ uể oải nói.

"Đêm hôm khuya khoắc mà kêu gì thế, để sáng mai đi rồi tính." lão Tứ cũng nói theo.

"Giọng lão đại vô cùng tức giận, chắc có chuyện gì quan trọng, về trễ coi chừng không bảo toàn được tính mạng." lão Nhị vừa nói vừa đứng dậy. "Chúng ta có mười phút, bây giờ chỉ còn chín phút!"

Nghe đến đây, lão Tam và lão Tứ đang nằm ườn trên sô pha liền bật dậy, cả ba chạy như bay ra xe, may mà bọn họ là xã hội đen đã quen chạy xe như đua nên về AJ vừa kịp lúc.

Lúc cả ba vào thì căn phòng đã tan hoang, đồ vật không còn cái nào nguyên vẹn, bọn họ không ai dám nói gì, hết nhìn WooJin rồi lại nhìn nhau, hoang mang tột độ.

Đứng một hồi thì lão Nhị mới 'xung phong' bước lên cầm một chai bia uống cạn: "Lão đại, có chuyện gì cứ nói ra, anh em chúng ta cùng nhau gánh vác!"

Hai người còn lại thấy vậy cũng cầm trên tay mỗi người một lon bia, nói bằng giọng vô cùng nghĩa khí: "Đúng đó lão đại, anh em chúng ta đồng cam cộng khổ!"

Tất cả đều bày tỏ sẽ theo đến cùng vụ này, đến đây, WooJin mới giơ lon bia trong tay lên cao, nhìn lon bia đã vơi đi một nửa rồi cười đau khổ.

Lão Tứ lập tức bước đến: "Lão đại, sức khỏe của cậu có vấn đề ư?"

"Cậu yên tâm, lũ bác sĩ trong nước không làm được gì thì chúng ta mang bọn thạc sĩ, tiến sĩ nước ngoài về, bệnh gì cũng sẽ nhất định chữa khỏi cho cậu!"

Thấy bọn họ lo lắng thái quá lại không đúng trọng tâm nên hắn càng cười đau khổ: "Không phải."

"Hay lão đại lo lắng vụ bọn đàn em bên Mỹ? Lão đại cứ yên tâm, bọn này đã lo cho tụi nó yên ổn rồi!"

WooJin uống cạn lon bia trong tay, khoác tay tỏ ý bảo họ bình tĩnh, ngồi xuống từ từ nói chuyện. Đợi mấy người yên vị, hắn lại cảm thấy những lời mình sắp nói ra không xứng với nghĩa khí ngùn ngụt ngất trời mà mấy anh em vừa thể hiện? Điều này... hay là không nói nữa?

WooJin càng do dự thì các anh em càng kích động. Hắn thấy lão Nhị xông vào trong, xé toạc những tấm niêm phong trên cây đao ngày trước tự mình niêm phong, sau đó vác cây đao quay lại nói: "Lão đại, cậu còn nhớ những lúc chúng ta cùng vào sinh ra tử không? Mấy anh em chúng ta đối mặt với bao nhiêu cảnh sát, bao nhiêu súng chỉa vào đầu còn không sợ, đã cùng nằm gai nếm mật, đâm chém tới mức quên cả trời đất, lần này cũng thế. Đừng nói là trời chưa sập, cứ cho là sập rồi, bọn này cũng nâng nó trở về chỗ cũ."

Những người khác nhao nhao hưởng ứng. Mấy người đã lâu không vận động bắt đầu làm nóng người, WooJin cũng bị nhiễm tinh thần của mấy anh em, cuối cùng cũng bỏ qua tự trọng nói: "Mấy cậu nói xem, bị đối phương đòi ly hôn thì phải làm thế nào?"

Lão Nhị đần cả người ra, thanh đao trong tay suýt rơi xuống đất, hai người còn lại suýt chút nữa cằm cũng rớt xuống đất rồi.

Một lúc sau bọn họ mới lấy lại bình tĩnh, lần này lão Tam mới nói: "Có chuyện gì lão đại cứ nói ra, bọn này sẽ cùng nghĩ cách!"

WooJin nén bực tức, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ nghe. Nghe xong ai cũng ra vẻ trầm tư, lão Tứ mới xoa cằm chất vấn:

"Lão đại, cậu bỏ cậu nhóc đó nhảy với người khác là không đúng rồi."

"Nhưng... đó là MinAh sắp đi du học."

"Vậy ít ra cậu cũng phải qua nói 'Bà xã, anh nhảy với cô ấy một bài xem như tiễn trước khi đi nhé!'."

"..." WooJin im lặng, trong đầu hiện lên cảnh DaeHwi thu lu trong góc chỉ biết ăn bánh ngọt.

"Lần này cậu không điều tra rõ quan hệ giữa hai người, lại còn ném chiếc nhẫn của người ta, cậu bị giận là đúng." Lão Nhị nói chắc nịch, WooJin nghe xong gương mặt đã xám đi vài phần.

"Lão đại, cậu có muốn cứu vãn tình thế không?" Lão Tam hỏi.

"Vớ vẩn. Không lẽ lão đại kêu chúng ta tới đây ngồi chơi à?" Lão Nhị châm chọc huynh đệ mình không thương tiếc.

"..." WooJin xoa xoa huyện thái dương, một hồi sau mới mệt mỏi hỏi. "Thế bây giờ phải làm sao?"

"Cậu phải tìm cậu ấy về chứ sao!" Cả ba đồng thanh.

Thế là nhiệm vụ 'cao cả': truy tìm giám đốc phu nhân được giao cho bọn họ, nhưng nhiều ngày trôi qua, các anh em xã hội đen đã được triệu tập không sót một ai để tìm kiếm nhưng DaeHwi vẫn bặt vô âm tín.

Rồi suốt một tuần sau đó, WooJin hoang mang tột độ, trong đầu luôn hiện ra câu hỏi: "Cậu nhóc có thể bốc hơi đi đâu chứ?" rồi bèn sai bọn thuộc hạ tìm tung tích khắp nơi. Nhưng bọn chúng đúng là vô dụng, tìm cả tuần vẫn chưa ra, nếu hôm nay không tình cờ gặp tên quản lý đó vừa đưa SeonHo về thì không biết chừng nào hắn mới truy ra tung tích của DaeHwi.

Mà SeonHo quả thật cứng đầu, có ép cung đến đâu cũng không chịu khai. Nó bảo là DaeHwi đã cấm tuyệt đối không được dẫn hắn tới, WooJin nghe xong liền cảm thấy tức giận vô cớ, nhưng hắn không giận quá mất khôn, liền lém lỉnh đề nghị: "Cậu ta không cho cậu dẫn đi nhưng đâu cấm tôi theo dõi cậu, đúng không nào?" 

Thằng SeonHo nghe xong liền trầm ngâm "Ý anh là..." nó vừa ngập ngừng vừa suy nghĩ rồi nói "Thôi! Được rồi!". Trong đầu SeonHo thầm đắc ý: "Ai bảo hai người có cảm tình với nhau mà không ai nhận ra, tao đành hi sinh làm ông mối vậy... DaeHwi à, bây giờ mày đừng trách tao, mai mốt cám ơn tao không kịp đó con."

Kết quả là cảnh tượng hiện giờ vô cùng kì quặc cộng thêm bầu không khí ngượng ngùng, SeonHo đành phải lon ton chạy vào: "DaeHwi mày đang làm gì vậy?... Ủa? Ông xã mày kìa? Chết rồi anh ta theo dõi tao..."

SeonHo đành hạ mình giả điên nói nhăng nói cuội, WooJin đứng ngoài cửa không biết đã đi vào từ lúc nào, cất giọng lạnh băng: "Cậu làm gì ở đây hả?"

Chữ 'hả' được hắn lên giọng cao vút khiến DaeHwi giật mình, vội vàng xoay người lại: "Đi bộ... gặp tai nạn."

WooJin có vẻ lại càng tức hơn: "Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy hả? Đi bộ kiểu gì mà gặp tai nạn đến nước này? Đã chân bị thương còn mò sang giường bên cạnh đùa giỡn nữa chứ."

Bị mắng, DaeHwi lại rụt đầu lại như thói quen, còn thằng SeonHo thấy tình hình căng thẳng nên không biết đã chuồn từ lúc nào. DaeHwi bối rối chưa biết nói gì thì cô bé giường bên cạnh đã ngoác miệng ra khóc, bầu không khí căng thẳng bị tiếng khóc này phá tan, DaeHwi thầm thở phào cám ơn vị cứu tinh nhỏ bé này.

WooJin đang bực mình lại gặp tiếng khóc nên liền lườm lườm cô bé, khẽ quát: "Không được khóc." nhưng nó nghe thấy vậy liền khóc dữ hơn.

Giọng Tổng giám đốc hơi khó chịu: "Đã bảo đừng khóc cơ mà."

Nhưng cô bé này đúng là tuổi trẻ tài cao, tuy còn nhỏ mà nó đã không chịu khuất phục trước sự bá đạo của WooJin, cô bé vung vẩy nắm tay nhỏ xíu, hai cái chân bé tí thì đạp đạp, cái miệng nhỏ mếu máo ngoác rộng. Nhìn gương mặt bất lực của WooJin, DaeHwi tự nhiên thấy hí hửng trong lòng: Tổng giám đốc, cuối cùng đã có người không sợ anh rồi.

Nhưng nhìn cô bé càng khóc càng lớn DaeHwi lại thấy không nỡ, bèn ráng nhấc cái chân đau ngồi xuống bên cạnh: "Ngoan ngoan, nín nhé, để anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé."

Cô bé giương đôi mắt rươm rướm nước mắt lên nhìn DaeHwi, nó ráng vắt óc suy nghĩ ra một câu chuyện: "Em biết không, trong khu rừng kia có một con nai vô cùng dịu dàng xinh đẹp, và cũng có một con mèo vô cùng bình thường. Bên cạnh đó còn có một con sói và một con báo. Đầu tiên mèo và báo rất thân với nhau, nai thì được sói vô cùng yêu thương và chăm sóc. Nhưng một ngày kia, báo và nai gặp nhau, yêu nhau và quên rằng mình còn có mèo và sói. Cuối cùng, nai xinh đẹp và báo đã thành đôi với nhau, còn lại sói thì lấy mèo ra làm bia đỡ đạn. Mà em biết không, mèo yếu đuối thì làm sao hợp với sói được, chuyên gia bị sói bắt nạt thôi. Nhưng trong câu chuyện rối rắm này, mèo là kẻ thiệt thòi nhất phải không em?"

DaeHwi kể hăng say như đang giăng một cái lưới rồi liều mình nhảy vào đó, câu chuyện tình thế giới động vật này thật sự rất rối rắm. Nhìn lại cô bé đang nằm đó, đôi mắt mở to, miệng thì mếu máo, DaeHwi chưa kịp kể tiếp thì nó đã khóc to còn hơn lúc nãy.

Vỗ, vỗ, DaeHwi cuống quýt vỗ nhẹ nhẹ nhưng nó vẫn cứ khóc thét lên, vừa vỗ nó vừa suy nghĩ, "Câu chuyện của mình dở tới như vậy sao?"

WooJin đứng đó nãy giờ đã nghe hết câu chuyện mà nó kể từ đầu đến cuối, lòng cảm thấy hơi nhói khi suy nghĩ về mình, về MinAh và DaeHwi, hắn khẽ giật mình khi nghe DaeHwi vừa vỗ cô bé vừa lẩm bẩm: "Đừng cố ở bên một người chỉ để quên và thay thế một người khác... Bởi vì người đến sau, họ vốn dĩ không có lỗi."

Hắn vừa suy nghĩ vừa không nói gì, bước đến bế cô bé đang quấy khóc lên một cách rất tự nhiên. Thấy DaeHwi trố mắt nhìn mình, WooJin khẽ nói: "Tôi nghe nói nếu bế lên thì nó sẽ không khóc nữa!"

DaeHwi nheo mắt nghi ngờ nhìn hắn, nhưng quả thật vừa được bế nên cô bé đã nín ngay. Đôi mắt to tròn ầng ậng nước nhìn WooJin từ từ khép lại.

Cả căn phòng chìm vào im lặng...

DaeHwi và WooJin không ai dám nói chuyện, một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên hỏi bằng giọng rất nhỏ: "Nó ngủ rồi, làm sao bây giờ?"

DaeHwi nghe xong muốn té giường, đúng là... Tổng giám đốc ơi, anh biết vỗ nó nín khóc mà nó ngủ rồi thì đặt xuống giường cũng không biết à? Suy nghĩ như vậy nhưng nó không nói ra, chỉ hạ thấp giọng trả lời: "Đặt nó nằm xuống giường đi."

WooJin vụng về đặt cô bé nằm lại xuống giường, lúc ngẩng đầu lên thì cả hai lại im lặng không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "DaeHwi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

DaeHwi cúi đầu, nhìn chăm chăm xuống đất nói: "Tổng giám đốc, em cũng có chuyện muốn nói với anh."

Lời nói lạnh lùng đòi ly hôn đêm hôm đó lại chập chờn trong tâm tưởng của WooJin khiến hắn thoáng ngẩn người rồi mới ngập ngừng hỏi: "Chuyện gì?"

DaeHwi ngước đầu lên nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn rồi lập tức cụp mắt xuống, giọng nói run rẩy: "Lúc cô bé ngủ chảy nước bọt ướt áo Tổng giám đốc rồi."

"..." WooJin méo mặt.

.

DaeHwi cầm áo khoác tập tễnh đi vào toilet, lấy nước giặt sơ xem như là chuộc lỗi giùm con bé đó.

"DaeHwi."

Nó giặt xong, vừa mở cửa toilet đi ra thì đã thấy WooJin đứng tựa cửa, cất giọng gọi tên mình. Thấy DaeHwi nhìn mình, WooJin chậm rãi nói tiếp: "Về nhà đi."

Ba chữ đơn giản thế thôi nhưng lại khiến sóng lòng DaeHwi nổi dậy, cảm giác nghèn nghẹn ở ngay cổ họng khiến nó không biết nói gì.

DaeHwi muốn về nhà, rất muốn về nhà... Mỗi sớm tỉnh giấc sẽ không phải thấy không gian bốn bề trắng toát, không muốn nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh có người quan tâm mà mình chạnh lòng, cũng không muốn nửa đêm khát nước phải tự cà nhắc cà nhắc đi rót nước, cũng không muốn tự mình chen chúc ăn dưới căn tin.

Nhưng căn nhà đó còn có bà nội, mà điều quan trọng hơn nữa là nơi đó là nơi MinAh và WooJin lớn lên, dù bây giờ cô ấy có rời khỏi thì hình ảnh của cô vẫn tràn ngập khắp nơi. Vậy liệu về đó nó có chịu được không? Khi về căn nhà bề ngoài là của mình nhưng bên trong chỉ có hình ảnh của người khác?

Thế nên DaeHwi lắc đầu, đáp bằng giọng mũi nghèn nghẹn: "Không về!"

WooJin ngẩn người hỏi lại: "Tại sao?"

"Thưa Tổng giám đốc, tôi không phải con cún anh nuôi, vẫy vẫy cái đuôi theo sau anh, lúc buồn bực thì đá cho một cái, lúc vui vẻ ngoắc một cái thì tôi phải cun cút về nhà à?" DaeHwi nói một mạch nhưng vẫn chưa thấy hả dạ nên nói tiếp: "Nếu Tổng giám đốc muốn tôi cút đi thì tôi sẽ đi, nhưng nếu anh muốn tôi về, thì anh cút đi."

WooJin giật mình, hóa ra trước giờ cậu nhóc suy nghĩ như vậy sao, mình thật sự chưa bao giờ xem thường DaeHwi, cũng chưa bao giờ xem cậu nhóc là vật nuôi hay vật trang trí bên cạnh, lại càng không ngờ cậu nhóc ngốc nghếch này lúc nổi giận cũng có thể nói những lời lạnh lùng, cứng rắn như vậy. WooJin mím chặt môi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Được!"

Thực ra thì DaeHwi vốn dĩ chỉ muốn làm cao, chỉ cần Tổng giám đốc chịu xuống nước năn nỉ thêm một câu nữa để thỏa mãn lòng 'kiêu hãnh' của nó thì nó sẽ cuốn gói về cùng ngay. Nhưng đáng tiếc WooJin chỉ nói đúng một chữ "Được" khiến mọi kế hoạch 'ngược đĩa' của nó tan thành mây khói. Trong lòng nó không khỏi cảm thấy thất vọng.

Nhưng nỗi thất vọng của DaeHwi chưa duy trì được ba giây thì hắn đã nói tiếp: "Từ nay tôi sẽ đến đây!"

Suýt nữa là DaeHwi đã cắn phải đầu lưỡi của mình, lắp bắp một hồi nó mới nói được: "Tổng giám đốc, không phải anh còn đi làm sao?"

"Không sao." WooJin nhún vai, "Dù sao không có tôi AJ vẫn hoạt động được."

Nói là nói vậy thôi nhưng thật ra nhiều khi có việc quan trọng hắn vẫn phải vào công ty buổi sáng, chiều lại bệnh viện, tối ghé đầu lên giường ngủ. Chẳng mấy ngày mà thấy hắn đã có quầng đen, chắc là ngủ không quen đây mà. Dù trong lòng thương xót nhưng bề ngoài DaeHwi vẫn tỏ ra cứng đầu không chịu về nhà. Mà mỗi khi hắn đến công ty là có hai người mặc áo đen đứng trước cửa phòng bệnh, DaeHwi đoán ngay đó là hai trong số những vệ sĩ lần trước đã theo hắn đến cứu nó, không lẽ WooJin sợ mình trốn đi ư? DaeHwi tự hỏi rồi cười ngố, tự nhiên thấy lòng ấm áp lên đôi chút.

.

Giờ này đã gần trưa, cũng sắp đến giờ WooJin vào thăm nên DaeHwi có cảm giác mong mỏi như mọi khi. Nhưng hôm nay, cô bé giường bên cạnh hình như sắp chuẩn bị xuất viện, nó thấy vậy bèn hỏi thăm:

"Ô, cô bé sắp xuất viện rồi sao?"

"Ừm, bác sĩ đã kê đơn thuốc về nhà tự uống cũng được." Bà mẹ ân cần đáp.

"Vậy sau này ghé lại nữa nhé!"

DaeHwi cười hớn hở nói, nhưng bố mẹ cô bé sau khi nghe xong thì khóe miệng giật giật, nhìn nó bằng ánh mắt muốn giết người rồi nhanh chóng kéo con mình đi theo cùng làm thủ tục xuất viện.

Căn phòng lập tức trở lại im lặng như mọi khi, DaeHwi đứng ngoài cửa đang cười ngốc thì có tiếng bước chân quen thuộc vọng đến. Nó lập tức trưng ra bộ mặt lạnh lùng mấy bữa nay.

DaeHwi đứng ngoài cửa nhưng WooJin lách người đi ngang như không có gì, hắn vào giường bệnh, kéo cái bàn ăn nhỏ xíu ra rồi lúi húi bày biện ra đủ thứ chén dĩa, đâu đó xong xuôi mới kêu DaeHwi lại: "Vô ăn cơm đi."

Thật ra nãy giờ nó nghe tiếng bát đũa lại ngửi được mùi thơm nức mũi đã muốn quay lại hỏi hắn ăn gì vậy, nhưng vì sĩ diện nên đành giả vờ quay mặt ra ngoài, bây giờ được WooJin kêu vào đương nhiên nó sẽ cà nhắc vào trong với tốc độ nhanh nhất có thể.

"Nào, ăn thôi!" WooJin nói bằng giọng hồ hởi hiếm có.

Nhưng DaeHwi lại dở chứng, cố tình làm khó hắn, mặc dù mũi thì hít lấy hít để, mắt thì nhìn thức ăn hau háu nhưng nó vẫn ráng nuốt nước bọt mạnh miệng:

"Không ăn."

"Tại sao?" Hắn bị cụt hứng liền hỏi vặn lại ngay.

"Ăn gì chứ? Tổng giám đốc nghĩ xem, sao em lại có thể tùy tiện ăn cơm với người lạ được."

"Người lạ?" Hắn thản nhiên lặp lại lần nữa, nở nụ cười đáng sợ quen thuộc, "Rất tốt!"

Tóc gáy DaeHwi dựng hết cả lên, bản tính nô tỳ nịnh nọt từ đâu đã trở lại, cũng không biết hay là tại vì DaeHwi dị ứng với chữ "Rất tốt" đó, giọng nói yếu ớt, "Thật ra hơi quen quen một chút cũng ăn chung được rồi!" Nói xong, DaeHwi sợ hãi cúi mặt nhìn vào đống đồ ăn trên bàn, ăn lấy ăn để.

WooJin nhích lại gần, giơ tay nâng gương mặt nó lên: "Tôi chỉ là người hơi quen quen thôi à?"

Khoảng cách của hai người bây giờ rất gần, thậm chí DaeHwi còn có thể cảm nhận từng hơi thở của đối phương, miệng lưỡi nó đột nhiên khô khốc: "Cũng... cũng không tệ!"

Hắn cười, lại càng nhích gần hơn nữa: "Không tệ là sao?"

"Là... là... rất tốt, rất tốt!" DaeHwi líu lưỡi.

WooJin đưa tay lên lau vệt thức ăn dính trên môi nó, càng áp sát hơn, hơi thở dồn dập đùa giỡn trên mặt nó: "Cái gì rất tốt?" Hắn vừa hỏi vừa cười nham hiểm, cảm giác lúc ngón tay hắn chạm vào môi DaeHwi như có một dòng điện chạy qua khiến cả người DaeHwi cứng đờ.

Rồi sau đó không đợi DaeHwi trả lời, hắn đã dùng hành động chứng minh...

Không chỉ DaeHwi mà ngay cả WooJin cũng bất ngờ trước hành động này của mình, lúc đầu chỉ muốn chọc nó chơi thôi, nhưng không hiểu sau khi đầu ngon tay chạm vào môi cậu nhóc rất mềm mại, trái tim hắn như mách bảo: "Mềm lắm đấy, ngọt lắm đấy, hôn đi nào!"

Nhưng đột nhiên có tiếng con nít vang lên giữa phòng: "Hai người đó đang làm gì vậy bố mẹ?" Cô bé bốn tuổi tròn xoe đôi mắt giật giật vạt áo bố mẹ, ngây thơ hỏi.

Hai người lớn đứng sau cô bé há hốc mồm nhìn DaeHwi và WooJin.

Nó cúi đầu nhìn lại tư thế của mình và Tổng giám đốc: Tổng giám đốc đang chồm người qua bàn ăn đè áp qua người nó, cả hai đều thở hổn hển, quần áo còn xộc xệch nữa chứ. Đúng là muốn người ta không nghĩ bậy cũng khó. Đúng là dạy hư trẻ con mà, đây lại là phòng bệnh nhi nữa chứ, may mà mấy hôm trước có nhiều bé đã xuất viện, chỉ còn lại cô bé này hôm cũng xuất viện mà lại bị hai người bọn họ dạy hư.

Giờ thì ông bố mới sực tỉnh, giơ tay lên che mắt con gái, đúng là mất bò mới lo làm chuồng.

Nhưng cô bé đó lon ton chạy lại, mấy hôm nay nó đã thân hơn với DaeHwi, ra vẻ quan tâm hỏi: "Anh có sao không?"

"Ừm... à... ờ anh không sao!" DaeHwi gãi đầu đáp.

"Anh nói dối, có phải chú kia đánh anh không? Nếu không sao lại đè anh thế kia?" Cô bé vẫn hồn nhiên hỏi.

WooJin đứng bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng: "Gọi anh là anh, không được gọi là chú."

DaeHwi nghe vậy liền nín cười đến mức sắp bị nội thương, hóa ra ai kia cũng sợ già. Nhưng nó vẫn không quên kiếm cách trả lời: "À... tại anh bất cẩn, ăn bị dính lên miệng nên 'anh' kia mới lau giúp đó mà."

Cô bé nghe vậy liền nói tiếp: "Ồ, vậy là mấy lần trước mẹ em cũng ăn bị dính miệng nên em thấy bố cũng lau giúp như vậy á!"

WooJin đứng bên cạnh nhìn nó đầy bất lực, DaeHwi cũng nhìn hắn rồi cúi xuống nhìn cô bé: "Ừm, đúng rồi đó!"

Nhưng cô bé vẫn chưa chịu buông tha cho nó: "A, vậy là mẹ em hay ăn vụng không cho em ăn nên mới dính miệng như thế phải không anh? Mẹ ăn một mình nên hèn gì mẹ cao đến vậy, còn em chỉ cao bằng một nửa mẹ thôi", cô bé phụng phịu kể lể.

DaeHwi dở khóc dở cười không biết đáp lại như thế nào thì rất may bố mẹ cô bé đã lên tiếng: "Đừng làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, đi thôi con, về mẹ sẽ nấu những món con thích nhé!"

Cô bé còn nhỏ nên rất dễ dụ, cũng chẳng thèm để tâm đến việc 'ăn vụng' của mẹ, nên liền tung tăng chạy ra cửa, chào tạm biệt DaeHwi rồi mất hút sau cánh cửa phòng bệnh.

Căn phòng rộng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người, DaeHwi nhớ đến cảnh tượng lúc nãy liền đỏ mặt, cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy, mà người bắt lại là một cô bé mới lên bốn nữa chứ.

DaeHwi vừa suy nghĩ vừa ngập ngừng một hồi, WooJin đứng bên cạnh thấy nó ba lần bảy lượt mở miệng nhưng vẫn chưa nói gì nên đành nói trước: "Sao? Chịu về chưa? Hay muốn ở đây tiếp tục chuyện lúc nãy?" Nhắc đến 'chuyện lúc nãy' hắn cũng thấy thinh thích và có chút rạo rực, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ tỏ vẻ mỉa mai.

Đến nước này DaeHwi cũng chỉ biết nước mắt sụt sùi: "Chúng ta về đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro