Chương 32 - Anh xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta về nhà đi." 

DaeHwi miệng nói ra câu đó nhưng trong lòng thầm mắng mình thậm tệ, kết quả cuộc chiến tranh lạnh này kéo dài như vậy lại kết thúc với phần thua thuộc về mình. Nhưng dù sao về nhà vẫn hơn ở lại trong bệnh viện, vừa bất tiện cũng vừa tù túng, vả lại bác sĩ cũng đã nói là vết thương của nó đã dần ổn định, có thể đi chầm chậm được rồi, về nhà rồi thay băng gạc định kì cũng được, không nhất thiết phải nằm viện nhưng nó không chịu; vả lại muốn nói DaeHwi là người dễ dãi hay dễ thỏa mãn gì cũng không sai, vì chỉ cần nghĩ đến đồ ăn ở nhà, ngủ ở nhà, tắm ở nhà,... là vấn đề thắng thua của cuộc chiến tranh lạnh này đã bị nó đá văng đi không biết tới nơi nào. Tóm lại, DaeHwi nghĩ tới nghĩ lui, cộng thêm cái lợi trước mắt nên đã nhanh chóng gật đầu cái rụp.

WooJin trước sự đồng ý của nó cũng không hề tỏ ra bất ngờ, hắn chỉ nhún vai cười cười rồi nói bằng giọng nhẹ tênh: "Sớm chịu về nhà có phải tốt hơn không?"

Sắc mặt, giọng điệu và cả nụ cười này của hắn sao có vẻ đắc ý nhỉ? DaeHwi ngờ ngợ không biết WooJin có âm mưu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn chui lên xe.

.

Đến khi chiếc xe dừng lại trước căn nhà của bà nội thì DaeHwi mới hiểu được ý nghĩa nụ cười đó, đúng là mắc bẫy rồi, đây không phải là cái bẫy bình thường mà là cái bẫy cực lớn mới ghê.

WooJin chuẩn bị xuống xe nhưng thấy người bên cạnh vẫn đang ôm khư khư sợi dây an toàn nên xoay qua nhìn nó nhíu mày:

"Sao không xuống?"

"Đây... không phải căn nhà của Tổng giám đốc hả?"

"Không phải tôi đã nói là MinAh và JiHoon đi thì chúng ta dọn về đây à?"

"Nhưng..."

"Cậu nên nhớ cậu chính là người hứa sẽ dọn về đây ở đó." WooJin không giấu sự hậm hực trên gương mặt.

"..." DaeHwi khóc không ra nước mắt, đúng là nó nói nhưng... nó không nghĩ sẽ nhanh đến vậy.

Trong khi nó đang đấu tranh tư tưởng thì đằng này WooJin đã xuống xe, vòng qua bên phía DaeHwi, mở cửa rồi tự tháo dây an toàn của nó, kéo nó xuống xe.

DaeHwi đang suy nghĩ bị hành động đầy bạo lực đó của WooJin làm cho sực tỉnh, chưa kịp la oai oái nữa đã đứng trước cổng của căn biệt thự rộng lớn này.

'Kính cong' WooJin thản nhiên nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc cảnh cửa đã mở ra, đứng bên trong là một bà cụ lớn tuổi, tóc đã bạc nhưng ánh mắt vẫn rất có thần, sức khỏe tỏ ra vẫn còn khá dẻo dai, bà cụ đó không ai khác chính là Park lão phu nhân. Đáng lẽ công việc mở cửa này mọi khi đều do người giúp việc làm, nhưng lần này nghe đứa cháu trai mình về nên bà mới đích thân ra mở cửa.

Quả nhiên vừa thấy WooJin, gương mặt hằn vết chân chim của bà lập tức nở một nụ cười đôn hậu, bà thân mật bước tới vòng tay ôm WooJin khiến hắn tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn không né tránh. Nhưng khi thấy DaeHwi đứng sau lưng WooJin bà liền buông tay ra, đứng thẳng người dậy, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn DaeHwi từ đầu xuống chân rồi bĩu môi, nhìn sang hướng khác lạnh lùng nói: "Vào đi!"

DaeHwi vừa xuất viện, chân vẫn chưa khỏi hoàn toàn, trong người lại cảm thấy hơi mệt nên cũng không hơi đâu để ý đến thái độ của bà nội, nó thầm nhủ: "Cháu bà con còn chịu được thì bà còn nhẹ đô lắm!"

Xem ra WooJin vẫn còn chút tình người, thấy chân nó còn đi chưa vững nên đã giành xách hành lý phụ nó, mà thật ra chỉ là một cái giỏ nhỏ chắc đựng chưa tới ba bộ đồ, sức trai lưng dài vai rộng như hắn xách có tí tẹo như vậy cũng là chuyện nhỏ mà thôi.

Bà nội nói xong thì quay người bỏ vào trong, WooJin chậm rãi đi trước, DaeHwi tập tễnh theo sau.

Vào nhà thì Park lão phu nhân đang ngồi ở phòng khách xem tivi, lúc đi ngang qua WooJin nói: "Để anh đưa em lên phòng!"

Giọng nói ngọt ngào, cách xưng hô thân mật khiến DaeHwi như hóa đá, tim đập dữ dội... nhưng nó chợt sực tỉnh giữa cơn mộng mị: 'Tổng giám đốc đang diễn kịch thôi, mày phải phối hợp ăn ý mới được!'. Nghĩ là làm, nó liền đáp lại hết sức ngoan ngoãn: "Vâng, em hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một lát."

Bà nội nghe xong liền liếc xéo nó, nó không để tâm, lại càng ra vẻ, dùng ánh mắt trìu mến nhìn WooJin khiến ngay cả hắn cũng hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên DaeHwi dùng ánh mắt trìu mến, yêu thương này nhìn hắn. Nhưng sự bất ngờ ấy chỉ hiện ra trên gương mặt WooJin trong tích tắc rồi biến mất, hắn lặng lẽ quay người bước đi che giấu chút ngượng ngập còn sót lại.

"Đi nhanh lên nào!" WooJin nói vọng từ trên cầu thang xuống.

Phòng ở tầng hai, lần đầu 'ra mắt' thì nó đã được WooJin dẫn lên tham quan một chút. Căn phòng rất rộng, gồm một phòng ngủ chính và một phòng ngủ nhỏ, cũng có thể xem đó như thư phòng để WooJin thường qua đó đọc sách. Cả hai đã bàn là DaeHwi sẽ ngủ ở phòng ngủ nhỏ, nói là nhỏ nhưng so với cái ổ heo nhà nó thì đã to lắm lắm rồi, nên nó cũng chẳng thấy thiệt thòi gì, chỉ hơi buồn vì phải ngủ riêng, nhưng DaeHwi vừa nghĩ tới liền cốc đầu mình để tự thức tỉnh: "Mày là cái thá gì mà đòi ngủ chung? Là một diễn viên trong vở kịch này thì đãi ngộ như thế đã quý hóa lắm rồi, mày đừng có tham lam quá DaeHwi ơi!"

Đi theo sau WooJin một hồi cũng đã đến trước cửa phòng, bước vào trong, nó ngây người...

"Tổng giám đốc, anh sửa như vậy từ khi nào..." DaeHwi lẩm bẩm. Nó không dám tin vào mắt mình, căn phòng rộng rãi, bức tường ngăn giữa phòng ngủ và phòng ngủ nhỏ đã bị phá bỏ, chiếc giường đơn nay đã được thay bằng chiếc giường đôi, màu sắc căn phòng cũng được sơn lại ấm áp hơn một chút...

DaeHwi bước đi như đang mơ, dụi dụi mắt nhìn những thay đổi đó.

Vừa bước vào phòng, bên phải trước đây không có gì nay đã được kê một tủ đồ lớn, trong đó chia làm bốn ngăn, hai ngăn để đồ của WooJin, hai ngăn còn lại vẫn trống.

Trên kệ sách vốn dĩ toàn sách kinh tế, khoa học,... thì bây giờ có thêm một số tạp chí, truyện tranh hợp với sở thích của nó, thậm chí chỗ trước đây trưng mấy chai rượu vang đã được thay bằng vài vật linh tinh, dễ thương.

Cách trang trí trước đây của Tổng giám đốc vốn rất đơn giản nhưng toát lên sự mạnh mẽ nam tính, nhưng bây giờ, với những sự thay đổi này đã khiến căn phòng ấm áp hơn, dễ chịu hơn. Tuy vẫn còn trống trải một chút nhưng WooJin chịu làm như vậy tức là đã chấp nhận mình bước chân vào cuộc sống của anh ta ư? DaeHwi tự hỏi nhưng nghĩ một hồi vẫn chưa tìm được lời đáp thì WooJin đã lên tiếng: "Vào rửa mặt đi! Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi."

DaeHwi ngoan ngoãn nghe lời, bước vào phòng tắm thì thấy trong đây cũng có vài thay đổi nhỏ, đặc biệt là chiếc tủ hai ngăn, một ngăn để đồ của WooJin, một bên còn trống... Nó ngẩn người nhìn sự chuẩn bị chu đáo này.

WooJin không biết đã đứng tựa cửa phòng tắm nhìn nó từ lúc nào mà đến giờ mới chậm rãi lên tiếng, ánh mắt nhìn vu vơ: "Từ lúc quyết định kết hôn với cậu, tôi đã gọi người đến sửa sang đôi chút..."

DaeHwi im lặng, WooJin thấy mình giống như đang nói chuyện với cái cửa nên hơi ngượng ngừng, nhưng sau đó vẫn hít một hơi nói tiếp: "Tôi cũng không biết cậu thích thế nào nên mới sửa sang một chút thôi, nếu cậu không thích thì có thể sửa lại theo ý cậu."

"Không! Thế này tốt lắm rồi!" DaeHwi bất ngờ quay lại, đôi mắt ngập tràn cảm động nói bằng giọng rất cuống quýt.

WooJin ngây người, lại một lần nữa bị ánh mắt của DaeHwi làm cho tim mình đập mạnh. Thời gian gần đây, hắn tự hỏi gần đây sao trái tim mình lại thường xuyên 'yếu đuối' trước ánh mắt của cậu nhóc như thế? Và giờ này, nhìn biểu cảm gương mặt của DaeHwi như thế, hắn đoán chắc là cậu nhóc đang rất vui, nghĩ đến đó tự nhiên WooJin lại thấy vui vui. Tuy kết hôn với DaeHwi chỉ là quyết định nhất thời nhưng trước giờ WooJin luôn là một người có trách nhiệm, về cơ bản tuy không dám chắc mình sẽ mang đến hạnh phúc và tình cảm gì cho cậu nhóc nhưng chí ít vẫn phải để người ta thấy vui và thoải mái. Nghĩ là làm, ngay sau khi DaeHwi đến ra mắt thì WooJin đã kêu người đến dọn dẹp, nhưng chia đôi, tất cả mọi thứ trong phòng đều được chỉ đạo phải được chia đôi. Điều đó chứng tỏ hắn tôn trọng DaeHwi, thực sự chấp nhận DaeHwi đặt một chân vào cuộc sống cá nhân của mình, cùng DaeHwi chia sẻ mọi thứ, không để nó chịu thiệt thòi.

"Ừm, cậu rửa mặt đi!" WooJin nói như vậy rồi lẳng lặng quay người đi ra ngoài. Đến khi tiếng đóng cửa phòng vang lên mới kéo DaeHwi về thực tại, niềm vui nho nhỏ này khiến nó cứ cười tít mắt không thôi, vừa rửa mặt vừa hát vu vơ. Đúng là một người dễ thỏa mãn, chỉ cần một vài hành động hay việc làm nhỏ nhặt cũng đủ khiến nó vui vẻ cả ngày.

Rửa mặt đâu đó xong xuôi, DaeHwi định ra ngoài nhưng nhìn lại thấy bồn tắm to thật to, nó nghĩ tới mấy tuần nay ở bệnh viện chưa bữa nào được tắm một bữa cho ra hồn nên quyết định tắm một trận cho đã, đến lúc tắm táp thoải mái xong rồi thì nó thấy trong phòng vẫn trống trơn. DaeHwi chu môi suy nghĩ, "Tổng giám đốc đi đâu rồi nhỉ? Sao không có trong phòng? Hay mình đi tham quan xung quanh một chút?"

Nghĩ là làm, DaeHwi tò mò bước ra khỏi cửa, vừa mới ngó nghiêng một hồi đã nghe tiếng nói của WooJin từ đầu cầu thang vọng lại: "Đói chưa? Tôi vừa nấu cơm xong! Xuống ăn chung đi!"

Đây không phải lần đầu tiếng DaeHwi được thử tài nấu nướng của Tổng giám đốc, nhưng nghe WooJin nói như vậy vẫn cảm thấy rất kích động, trước đây toàn nó nấu cho người ta ăn, còn bây giờ người ta nấu mời nó ăn nó sợ sợ, phương châm 'Trên trời này không có miếng bánh nào là miễn phí cả, nếu có thì miếng bánh đó cũng bị tẩm độc rồi' lại lởn vởn trong đầu khiến DaeHwi bất ngờ đề cao cảnh giác.

Thấy nó ngập ngừng nửa muốn đi nửa muốn không, WooJin không hề lặp lại mà đã dùng hành động để thực hiện, hắn nắm tay nó kéo vào phòng ăn, lúc đi ngang qua phòng khách thì bà nội bĩu môi lên tiếng: "Vừa về đến nhà đã rúc vào phòng, để chồng xuống bếp rồi lên tới nơi mời mới chịu xuống ăn. Cháu dâu thời đại mới đấy à?"

DaeHwi nghe vậy liền biết là nói mình, định phản bác vài câu thì WooJin đã nhanh nhảu lảng sang vấn đề khác: "Bà có ăn cùng bọn cháu không ạ?"

"Không, tôi sợ ăn không vô." Park lão phu nhân mỉa mai trả lời.

Không biết có nhìn nhầm không nhưng DaeHwi thấy vừa nghe nội trả lời xong ánh mắt WooJin lộ vẻ vui mừng, không kì kèo mời mọc thêm nữa mà vội vàng lôi nó vào phòng ăn.

Vừa nhìn thấy các món ăn bày trên bàn thì những lời nói bóng gió của bà nội đã bay khỏi đầu nó, trong đầu DaeHwi bây giờ chỉ còn sườn xào chua ngọt nè, mực nè, đùi gà nè, thịt bò nè,... oa tất cả đều là đồ ngon không à!

DaeHwi không kịp suy nghĩ liền chạy đến ngồi xuống bàn ăn, hai mắt sáng rỡ chỉ còn thấy thức ăn, đến nỗi quên cả người đứng sau mình nãy giờ.

Hồi trước bị bóc lột tàn tệ, bây giờ phải ăn hết công suất để bù lại mới được. DaeHwi lấy đó làm động lực để ăn hùng hục, còn WooJin ngối đối diện nãy giờ mà không hề động đũa, đợi nó ăn xong mới hỏi: "Có ngon không?"

DaeHwi cũng rất biết điều, vừa được ăn ngon xong nên liền nói bằng giọng nịnh nọt: "Ngon lắm ấy ạ, Tổng giám đốc đúng là người toàn tài, vừa đẹp trai lại giỏi kinh doanh, nấu ăn cũng không kém đầu bếp năm sao là mấy!"

Được tâng bốc lên mây khiến trong lòng WooJin không khỏi có chút ấm áp, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng nói: "Nếu thích thì mỗi tuần tôi sẽ nấu cho cậu ăn!"

Mấy từ này do chính miệng Tổng giám đốc trong truyền thuyết của AJ nói ra khiến DaeHwi vô cùng kích động, đồ ăn trong miệng suýt chút đã phun ra ngoài, nó nghi hoặc nhìn WooJin, nói bằng giọng run run: "Tổng giám đốc... anh không bị tâm thần phân liệt đó chứ?" rồi chồm qua đưa tay sờ trán WooJin ra vẻ ân cần.

Sắc mặt Tổng giám đốc lập tức chuyển sang màu xanh, lạnh lùng nhìn nó: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì rửa bát!"

DaeHwi thấy thái độ này của Tổng giám đốc liền thở phào 'Tổng giám đốc như thế này mới giống bình thường, cứ như lúc nãy khiến mình cứ tưởng hắn bị trúng tà!' DaeHwi vừa suy nghĩ vừa ngước lên nhìn sắc mặt lạnh lùng của WooJin, rồi khẽ cúi xuống thầm lắc đầu: "Anh là King Kong thì cứ làm King Kong đi, bày đặt giả làm Barbie dọa người làm gì chứ. Định hù chết mình à?"

Ăn uống xong, WooJin chậm rãi đi lên phòng, còn DaeHwi lúi húi rửa bát, chị giúp việc đứng bên cạnh tỏ vẻ e ngại, nhưng rửa bát là mệnh lệnh của Tổng giám đốc, không thể kháng chỉ được nên nó nhất quyết giành rửa cho bằng được.

Còn bà nội lúc nãy đi ngang qua thấy cử chỉ thân mật của hai đứa nên cũng lườm nguýt mấy cái rồi bỏ ra ngoài đánh bài với mấy bà bạn già.

.

WooJin 'rước' được DaeHwi về nhà nên tâm trạng có chút thoải mái, nhưng công việc ở công ty mấy ngày qua đã chất đống như núi, muốn nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi được nên đành ăn cơm xong thì tắm rửa sạch sẽ rồi phóng xe đến AJ ngay.

Lúc DaeHwi rửa xong đống bát đĩa thì căn nhà đã vắng tanh, nó hơi thất vọng khịt khịt mũi rồi tiếp tục ý định tham quan của mình.

Wow, đây là đồ chơi mà hồi nhỏ Tổng giám đốc đã chơi à? Còn đây là cái nôi mà Tổng giám đốc từng ngủ khi còn nhỏ à? Í, còn đây là hình anh ấy hồi nhỏ xíu nè? Dễ thương quá nhỉ? Hồi đó cười tít mắt còn bây giờ mặt lúc nào cũng lầm lầm lì lì... Còn đây là...?

DaeHwi nhìn vật lấp lánh ở trong góc kia, không kìm được liền cầm lên xem "Đây không phải là chiếc nhẫn mua tối hôm đó sao? Mình đã tháo ra trả Tổng giám đốc tối đó mà...". Nó chăm chú nhìn chiếc nhẫn, nghi hoặc suy nghĩ, nó đoán với tính khí của WooJin thì chiếc nhẫn được trả lại anh ta sẽ tiện tay vứt đi luôn chứ, ai dè lại chịu giữ lại như thế này.

Những sự việc bữa tiệc buổi tối hôm đó lần lượt hiện ra trong đầu nó, khiến nó có chút chạnh lòng, đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh khi WooJin thẳng tay vứt đi chiếc nhẫn cưới cứ ám ảnh DaeHwi suốt. Nhưng bây giờ thấy chiếc nhẫn mới này được Tổng giám đốc nâng niu để đây khiến nó có chút vui sướng, có chút thỏa mãn, và có cả khó hiểu. Nên nó quyết định ra bãi cỏ trước cửa công ty kiếm chiếc nhẫn cưới, bây giờ nó mới thấy chiếc nhẫn ấy ý nghĩa và quan trọng như thế. Phải chăng đây là cảm giác mà WooJin đã trải qua khi nghe nó nói làm mất chiếc nhẫn? DaeHwi càng suy nghĩ càng thấy áy náy, liền nhanh chân ra khỏi nhà mà không kịp nói với chị giúp việc, trong đầu hi vọng chưa có ai nhặt được chiếc nhẫn ấy.

.

Vào phòng làm việc nhưng hình ảnh DaeHwi sung sướng ăn cơm mình nấu cứ lởn vởn trong đầu của WooJin khiến hắn không tài nào tập trung được. Sau khi đã uống liền mấy ly cà phê nhưng vẫn chưa tỉnh táo hơn nên hắn quyết định mang công việc về nhà để tối giải quyết sau. Nhưng khi về đến nhà mới phát hiện căn nhà vắng hoe, WooJin nhìn căn phòng trống trơn liền đi loanh quanh kiếm nhưng vẫn không thấy DaeHwi đâu liền kêu chị giúp việc lại hỏi:

"Cậu ta đâu rồi?"

"Thưa tôi không biết nữa cậu chủ, lúc nãy vẫn còn thấy ở trong bếp mà." Tuy câu hỏi không đề cập cụ thể đến ai nhưng cô giúp việc nhanh nhẹn nắm bắt thông tin biết cậu chủ hỏi thăm 'bà xã' nên liền lễ phép trả lời.

"..." Sắc mặt WooJin cực kì u ám, không nói gì nữa chỉ đưa tay day day hai bên huyệt thái dương, ra hiệu cho cô giúp việc có thể ra ngoài.

Cô giúp việc này đã làm cho nhà họ Park mấy năm nay nên rất hiểu tính khí WooJin, sắc mặt của hắn ta lúc này cảnh báo rằng không nên đến gần, tốt nhất phải giữ khoảng cách bán kính năm mét mới được nên cô không nói gì thêm mà vội vàng lui ra.

Chỉ còn lại WooJin ở trong phòng, hắn mới bắt đầu nghĩ ngợi, DaeHwi bạn bè không nhiều, người thân cũng chỉ có một mình ba vợ, bây giờ chắc lại bỏ trốn nữa rồi, nhưng nếu gọi điện thoại kiếm thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ nên hắn quyết định lái xe ra khỏi nhà, lấy danh nghĩa đến thăm ba và bạn của 'vợ' hòng kiếm DaeHwi về.

Nhưng chạy từ chung cư ra shop làm thêm trước đây của DaeHwi mà vẫn không thấy nó đâu, WooJin bắt đầu bực dọc và hơi thất vọng. Bây giờ hắn chỉ muốn uống chút rượu để quên hết tất cả.

.

WooJin đang ngồi trong phòng VIP của Luxury, vốn dĩ định uống để quên nhưng càng uống thì càng nhớ, hình ảnh của DaeHwi cứ hiện ra rõ mồn một trong tâm trí hắn, từ lần đầu gặp mặt, nụ hôn cưỡng bức, rồi gặp ở công ty, cậu nhóc vấp té đổ nước lên người hắn, rồi sau đó kết hôn, về ở chung, rồi cậu nhóc đòi ly hôn,... những sự kiện buồn vui cứ lần lượt hiện ra, cộng thêm men rượu khiến WooJin thấy lòng mình thật chua chát.

Lúc này, WooJin không thể kìm được, lại suy nghĩ về bữa tiệc tối đó, lúc đó nghe DaeHwi nói hai chữ Ly Hôn xong rồi cương quyết ra đi, WooJin cứ lưỡng lự muốn bước theo nhưng vì cái Tôi nên cứ ngồi ỳ một chỗ, một lúc sau mới chạy đi kiếm thì cậu nhóc đã mất dạng. WooJin thầm tính sẽ đưa DaeHwi đến buổi tiệc đó vốn muốn nó hiểu thêm về thế giới của mình, muốn giới thiệu DaeHwi với bạn bè, quan khách,... nhưng rốt cuộc mọi chuyện hiểu lầm lại xảy ra.

WooJin không hiểu sao tối đó mình cứ cương quyết kéo DaeHwi vào thế giới của mình một lần cho bằng được, hắn cứ nghĩ có như thế mới có thể khiến hai người xích lại gần nhau hơn. WooJin đã tham dự rất nhiều bữa tiệc như thế này, mọi người cười nói vui vẻ với nhau, bạn bè làm ăn, đối thủ trên thương trường khi nâng ly thì miệng cười hớn hở nhưng trong đầu lại đang bàn mưu tính kế hãm hại nhau, đấu đá nhau, đêm đó lại còn thêm phải tiễn MinAh và JiHoon đi du học nên WooJin càng muốn đưa DaeHwi theo. Hắn công nhận mỗi khi đi một mình thì thấy rất dễ dàng nhưng lần này có nó đi theo nên tự nhiên thấy căng thẳng, giống như dẫn một chú mèo vào rừng, bảo vệ chu đáo, một phút cũng không muốn DaeHwi rời khỏi tầm mắt mình. Dù không muốn nhưng WooJin vẫn phải công nhận tối đêm đó mình trông chừng, quan sát DaeHwi còn nhiều hơn đối với MinAh. Điều này khiến hắn cảm thấy vừa bất ngờ mà cũng vừa bất an. WooJin cầm ly rượu trên tay, đôi lông mày nhíu lại.

DongHyun từ ngoài đi vào thấy cảnh tượng một mình WooJin đang ngồi một mình trong góc. Cầm ly rượu trong tay, đang cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, dường như WooJin đang gặp phải vấn đề nan giải, không ngừng nhăn nhó nhíu mày. DongHyun không kìm được liền mỉm cười trêu chọc: "Lại cau mày rồi, lông mày của cậu sắp rụng hết rồi đấy."

WooJin không cần quay lại cũng biết người đó là ai, người dám trêu chọc hắn chỉ có thể là DongHyun – một người bạn/ người anh em thân thiết từ nhỏ của hắn nên WooJin không quan tâm, bình tĩnh đưa ly rượu cầm trên tay nãy giờ lên uống.

Thấy thái độ lạnh nhạt của WooJin như vậy DongHyun không những không buông tha mà còn dài giọng nói tiếp, xét trên thái độ một tiếp viên quán bar thì WooJin thật sự chưa thấy ai dám cả gan trêu chọc khách như cậu ta, hắn định phớt lờ không quan tâm nhưng DongHyun vừa nói đã trúng tim đen nên WooJin càng nhíu mày.

"Tớ nghe nói AJ vẫn hoạt động bình thường, MinAh cũng không gặp chuyện gì nên Tổng giám đốc WooJin của chúng ta không thể lo lắng về hai chuyện đó, nên xét trên mọi khía cạnh thì chỉ còn 'phu nhân' DaeHwi là có thể khiến cậu phiền muộn như vậy thôi. Nói xem tớ đoán đúng không nào."

"..." Dù DongHyun nói rất đúng nhưng WooJin vẫn một mực không nhận, tự rót thêm một ly rượu nữa rồi uống cạn, 'tiếp viên' bên cạnh không thể trông cậy cậu ta rót cho mình, việc giỏi nhất của DongHyun là chọc ngoáy hắn thôi.

"Ồ." Đối phương không trả lời nhưng DongHyun biết chắc mình đã đoán đúng nên thản nhiên nói tiếp, "Cậu không muốn nói thì thôi, khi nào có dịp tớ sẽ hỏi trực tiếp đương sự xem đã làm gì Tổng giám đốc AJ mà khiến cậu phiền muộn như vậy."

Giọng nói cười cợt của DongHyun nhưng cũng khiến WooJin chột dạ, hắn giả vờ đứng dậy đi vào toilet, "Ê ê, đừng có chuồn đấy nhá!"

DongHyun nhìn WooJin bước đi liền gọi với theo, tuy cậu ta biết tính khí của WooJin sẽ không chuồn về nhưng đợi một lúc lâu sau không thấy WooJin quay lại, đột nhiên DongHyun không yên tâm nên đi vào toilet trong phòng, gõ cửa không thấy ai trả lời liền đẩy cửa vào mới thấy hắn ta đang gục đầu bên bồn rửa mặt, lay một hồi vẫn không có phản ứng. Khó khăn lắm DongHyun mới có thể lôi cái xác này vào sô pha trong phòng, tạm để hắn nằm trên đó rồi mới ra ngoài làm việc tiếp.

Lần đầu vào xem thì thấy WooJin đang nằm mê man, miệng lẩm bẩm gì đó nên DongHyun tò mò đến gần, vừa đến đã bị hắn bất ngờ chộp lấy cánh tay, "DaeHwi, đừng đi..."

"Được được, tớ ở đây, không đi đâu cả." DongHyun dở khóc dở cười đành làm cascadeur của DaeHwi.

Thấy hắn ta đã chịu nằm yên nên DongHyun mới rón rén rút tay ra, rủ chút lòng thương rót ly nước để lên bàn rồi đi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Ba bốn tiếng đồng hồ sau đó, DongHyun cứ vừa làm việc vừa phải chạy vào xem hắn tỉnh lại chưa.

Cuối cùng thì WooJin đã chịu tỉnh, vừa có lại chút ý thức thì cảm giác đầu tiên WooJin thấy đó là ai đó đang cầm chiếc khăn lạnh ngắt dụi dụi vào mặt mình, đúng là không chu đáo, dịu dàng như DaeHwi từng làm cho hắn. WooJin nghĩ xong cũng giật mình, tại sao bây giờ cái gì cũng đem ra so sánh với cậu nhóc đó chứ?

DongHyun thấy hắn tỉnh dậy liền lấy chiếc khăn đẩy vào mặt WooJin: "Này, tự lau đi."

WooJin đón lấy cái khăn, vừa lau vừa nghe cậu ta nói: "Cậu nói đi, chắc chắn có chuyện gì rồi. Bình thường cậu không say vì rượu, khi không có tâm trạng thì uống bao nhiêu cũng không say, nhưng một khi có tâm sự là uống ít mấy cũng say."

"Thôi tớ về đây!"

"Ê ê cậu đi đâu. Chưa nói xong mà..." DongHyun nói theo, nhưng tình hình là WooJin có vẻ không bị lây chuyển nên cậu ta đành xuống nước, "Thôi được rồi, không nói thì thôi, nhưng cậu bây giờ chưa tỉnh rượu, để tớ kêu taxi cho!"

"Ừm..." WooJin thờ ơ trả lời.

"Vậy bây giờ cậu ở đâu?"

"Ở chung với bà nội!"

"Cái gì?" WooJin vừa dứt lời đã nghe tiếng hét chói tai của cậu ta. "Không phải cậu lấy vợ mới chịu về ở chung sao? Không lẽ cậu đã xem DaeHwi là..." DongHyun đang nói thì dừng lại, vì WooJin bị nói trúng điểm yếu nên đang nhìn cậu ta với ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng, "Thôi, cậu không thích thì mình không nói nữa..."

WooJin im lặng một lúc rồi ngồi xuống ghế, uể oải nhắm hờ mắt: "Mình đã đưa DaeHwi về đó sống rồi, cậu không cần vòng vo tam quốc nữa. Mình công nhận là mình đối với cậu ấy..."

WooJin ngừng một lát, biết tính cách quái dị của DongHyun nên ráng chọn lọc từ ngữ cho thích hợp, cuối cùng mới khẽ nói: "... mình đối với cậu ấy có chút đặc biệt."

Nghĩ một hồi mà chỉ dám nói 'có chút đặc biệt'? DongHyun thấy WooJin đang nhắm mắt nên ngoác miệng cười không thành tiếng, nhưng không ngờ hắn vẫn cảm nhận được: "Cậu cười cái gì?"

"Đâu có!" Tuy càng cười càng đau bụng nhưng ngoài miệng DongHyun vẫn chối đây đẩy. "Mắt nào cậu nhìn thấy mình cười chứ."

"Không mở mắt cũng đoán được. Sở thích của cậu chẳng phải là cười nhạo người khác sao?"

"Được được, mình không cười nữa là được chứ gì!" DongHyun giả vờ nghiêm túc nhưng sau đó lại nhịn không được, bật cười thành tiếng. "Hahahaha."

WooJin trợn mắt nhìn, cậu ta mới ngừng một lát rồi nghiêm túc nói: "Mình thật sự mừng cho cậu, khó tính như cậu thì dù có giàu có, đẹp trai cũng khó có ai chịu được tính khí của cậu, cậu có được DaeHwi xem như là phúc của cậu, chỉ tội cho người ta lấy phải tảng băng như cậu thôi."

"Phúc cái gì chứ, lúc nào cũng gây chuyện, đầu óc bã đậu, tính tình trẻ con lại hay suy nghĩ lung tung." WooJin hậm hực rồi chốt lại, "Cậu ta là sao chổi của tớ thì có!"

DongHyun quan sát hắn một hồi rồi nói: "Đồ... ngốc! Cậu không thích người ta, không để ý người ta thì người ta gây chuyện cậu giải quyết làm gì? Đầu óc người ta bã đậu nhưng vẫn khiến cậu lo lắng đấy thôi."

Càng nói chuyện thì càng bị DongHyun phát hiện ra điểm yếu nên WooJin nhất quyết đứng dậy ra về, càng không chịu đi taxi, cậu chỉ muốn tránh xa DongHyun và những lời 'giảng đạo' của cậu ta càng sớm càng tốt, dù những lời nói đó rất đúng, nhưng WooJin không dám đối diện, không dám tin mình lại thay đổi nhanh đến như vậy, MinAh vừa đi có mấy tuần mà...

.

Lúc bước ra khỏi Luxury, đầu óc WooJin vẫn còn váng vấp hình ảnh của DaeHwi, hình ảnh trong mơ chân thực đến mức giơ tay ra tưởng chừng có thể chạm vào được, nhưng lúc sắp chạm được rồi lại tan biến. Giấc mơ chồng chéo trong đầu lúc này đều là hình ảnh của DaeHwi, từ lúc lần đầu gặp mặt cho đến lúc cậu ta bị sốt, rồi WooJin bị sốt cậu nhóc chăm sóc, hình ảnh lầm lũi của DaeHwi trong bữa tiệc,... Không biết từ lúc nào hình ảnh về cậu ta đã khắc sâu trong đầu WooJin cũng không hay, vì thế cho dù là giấc mơ cũng rất chân thực. Chính là cậu nhóc đó, từng ánh mắt, động tác,... đều rất có sức lay động. Bắt đầu từ lúc nào vậy? WooJin cũng không trả lời được, hắn chỉ thấy mình là người thất bại nhất trên thế gian, từ quyết định kết hôn nhất thời, thậm chí trong đầu cũng đã chuẩn bị cho viễn cảnh ly hôn nhưng cuối cùng mình lại tự sa vào cái bẫy của mình. Nhưng đến bây giờ, WooJin không thấy hối hận, ngược lại còn thấy thích.

Nghĩ một lúc, WooJin lấy điện thoại ra quyết định gọi điện thoại cuộc thứ n kể từ trưa đến giờ. Nhưng vẫn không có ai bắt máy, lòng hắn tự nhiên chùng xuống, không lẽ DaeHwi ghét mình đến nỗi điện thoại cũng không muốn bắt máy ư? Nhưng WooJin quyết không nản lòng, lấy xe chạy về công ty mang thêm công việc về làm để có thời gian rảnh kiếm 'Bà xã' về.

Lúc đến công ty, chuẩn bị bước vào trong thì WooJin chợt bóng người nhỏ bé của ai đó đang lom khom trên bãi cỏ trước công ty khiến anh chú ý, nhìn kĩ một hồi mới nhớ lúc bước ra khỏi công ty hình như cũng đã thấy qua nhưng vội quá cũng không thèm để ý là ai. Sao bây giờ người đó vẫn còn ở đây? Hình như đang tìm kiếm cái gì đó. WooJin nhíu mày nhìn kĩ thì thấy đó là bóng dáng quen thuộc của DaeHwi, hình như cậu nhóc đã tìm được thứ mình cần nên đang nhảy cẫng lên sung sướng.

DaeHwi từ trước đến giờ cứ loay hoay tìm kiếm cẩn thận từng centimet vuông cỏ nên với tốc độ đó đến giờ mới tìm thấy, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay lòng nó tự nhiên cảm thấy rất sung sướng, niềm vui không đơn thuần chỉ là tìm thấy vật có giá trị về vật chất mà quan trọng hơn là giá trị tinh thần, vì dù gì thì đó cũng là nhẫn cưới của mình mà.

Tìm thấy chiếc nhẫn, DaeHwi mới để ý thấy trời đã tối từ lúc nào, nó vội vàng mở điện thoại ra xem giờ thì thấy trên 30 cuộc gọi nhỡ, mà duy nhất một người gọi đến, đó là WooJin. DaeHwi nhìn số lượng cuộc gọi nhỡ mà khóc không ra nước mắt, gọi điện thoại muốn cháy máy thế này chắc chắn có chuyện rất quan trọng, vậy mà buổi trưa lúc ra khỏi nhà nó cũng không nhắn lại với ai.

DaeHwi dù sợ sệt nhưng vẫn phải nhấc máy gọi lại, rất nhanh chóng, đầu dây bên kia đã bắt máy:

"Alo." DaeHwi nói bằng giọng sợ sệt, nó vừa nói vừa chuẩn bị tư thế đưa điện thoại ra xa màng nhĩ nếu WooJin hét lên hỏi tội.

"..." WooJin vẫn chưa biết nói gì.

"Alo." DaeHwi sợ sệt lặp lại.

"DaeHwi, anh xin lỗi."

"..." Lần này đến DaeHwi hóa đá suýt chút nữa điện thoại đã rơi xuống đất, nhưng nó vội vàng trấn tĩnh, chắc Tổng giám đốc đang nói trước mặt bà nội nên phải xưng hô ngọt ngào như vậy, nhưng tại sao lại xin lỗi nhỉ? DaeHwi mới suy nghĩ chưa kịp hỏi thì WooJin đã nói tiếp.

"Chuyện ở bữa tiệc lần trước anh xin lỗi." WooJin ngừng một lát, ngại ngùng sờ sờ mũi. Dù sao thì hắn cũng chưa bao giờ ngọt ngào dỗ dành người khác như thế này.

"..."

"Được rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi." Thấy DaeHwi không nói gì, hắn tưởng nó vẫn còn giận nên tiếp tục hạ giọng xin lỗi.

"Á á á á á." DaeHwi bất ngờ hét to, tay run run, mắt giật giật nhìn điện thoại, miệng lẩm bẩm, "Loạn rồi, loạn rồi, Tổng giám đốc không những không mắng mà còn xin lỗi. Mặt trời ngày mai sẽ mọc ở đằng Tây sao???"

Nhưng DaeHwi chưa kịp nói gì thì WooJin đã ngắt máy, nó tiếp tục nhìn màn hình điện thoại mà vẫn chưa hết bàng hoàng. Tổng giám đốc trở mặt nhanh như trở bàn tay, không phải ngày thường cao ngạo, lạnh lùng như băng sao bây giờ lại dịu dàng như vậy? Nhưng nó cũng thấy thật là... thích. Vừa nghĩ đến đó nó mắng mình, "Mày điên mất rồi! WooJin mà dịu dàng kiểu này chắc có ngày mày phát điên mất!"

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên sau lưng có vật gì đó lao tới, ôm nó rất chặt, rất ấm,... Sau một hồi say đắm trong cảm giác ngọt ngào đó thì DaeHwi mới tỉnh táo xem... ai đang ôm mình. Vừa nhìn thấy WooJin ở đằng sau thì hai tròng mắt nó muốn rớt xuống đất.

WooJin nhìn thấy vẻ bất ngờ trên gương mặt của DaeHwi liền mỉm cười. Một lúc lâu sau hắn mới buông tay ra, DaeHwi lắp bắp nói không thành tiếng. Sau khi lấy hết can đảm mới dám hỏi một câu: "Tổng giám đốc, em có thể hiểu lầm anh một chút không... Tổng giám đốc thích em hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro