Chương 39 - Anh xách hộ em cả đời cũng được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một đêm nữa của chuyến đi trôi qua êm ả. Chẳng mấy chốc cũng đã đến ngày cuối cùng trước khi trở lại thành phố nên cả đoàn ai cũng tranh thủ tắm biển, vui chơi thỏa thích.

Sáng hôm đó DaeHwi và WooJin đều thức dậy rất sớm, DaeHwi muốn tranh thủ ngày cuối cùng này để xem mặt trời mọc nhưng WooJin có vẻ không hứng thú lắm. Nhưng trước giờ nó đã nghe trên tivi và mọi người tán thưởng cảnh đẹp lãng mạn lúc mặt trời mọc trên biển nên đã ra sức năn nỉ ỉ ôi mãi WooJin mới chịu gật đầu đồng ý.

WooJin thuê một chiếc xe đạp đôi rồi cả hai cùng đạp ra biển. Vì lúc này còn rất sớm nên không khí ở đây vốn dĩ đã trong lành thì nay lại càng trong lành hơn, trên đường chỉ thấy mấy cụ già đi bộ, tập dưỡng sinh, một vài cửa hàng đang chuẩn bị mở cửa nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một chiếc xe hơi nào. Đây có là một điểm nhấn của bãi biển này: rất hiền hòa và gần gũi với thiên nhiên.

Nhưng lúc ra đến bãi biển thì cục diện có lẽ đã thay đổi, DaeHwi nhận ra rằng không phải chỉ có mình nó muốn ngắm mặt trời mọc mà còn rất nhiều du khách khác không muốn bỏ lỡ cơ hội ngắm bình minh trên biển. Nên ngay từ sáng sớm đã có khá nhiều người xuống đây để tắm biển, quay phim, chụp hình, mấy đứa trẻ con đang nghịch cát, nô đùa cùng sóng hay cũng không hiếm những cặp tình nhân ra đây ngắm bình minh như nó và WooJin lúc này.

Vừa nghĩ đến đây DaeHwi liền đỏ mặt, thầm mắng sao lại mang mình và WooJin ra so với những đôi tình nhân kia chứ!

Và phía xa xa, mặt biển bao la và bầu trời rộng lớn chỉ còn bị ngăn cách bởi một đường chân trời mỏng manh, cảnh tượng ấy cho nó cảm giác đất trời như hòa quyện làm một, thật đẹp và nên thơ. Rồi đằng kia thấp thoáng những con thuyền lênh đênh ngày càng nhỏ dần rồi khuất hẳn giữa đại dương mênh mông. Một cảnh tượng sinh động và đứng trước khung cảnh đó không chỉ WooJin hay DaeHwi mà bất cứ ai đều cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa tự nhiên.

Không lâu sau đó, những tia nắng đầu tiên bắt đầu ló dạng nhưng chưa đủ để xua đi hơi lạnh của buổi ban mai. Cả hai bước dọc theo bãi cát tận hưởng bầu không khí trong lành, mằn mặn của gió biển mang lại, đôi chân ngập dưới làn nước mát rượi, sóng xô bờ đẩy những dải cát mịn màng chảy qua kẽ chân rồi lại cuốn ra xa, một cảm giác thật thích... sóng và cát muôn đời vẫn thế. Nghĩ đến đây DaeHwi lại liên tưởng đến tương lai của mình và WooJin, hạnh phúc của cả hai rồi sẽ đến đâu? Hay mãi mãi chỉ đơn thuần như sóng đùa giỡn với cát mà thôi?

Đứng trước khung cảnh lãng mạn như vậy nhưng trong lòng DaeHwi lại dấy lên một nỗi hoang mang vô định, nó lặng lẽ ngước mắt lên nhìn WooJin, hắn cũng phát hiện DaeHwi đang nhìn mình nên cúi đầu xuống nhìn thật sâu vào mắt nó. Chỉ trong phút chốc, với ánh mắt sâu thăm thẳm của mình, WooJin đã khiến DaeHwi hoàn toàn an lòng, nhiều khi nó tự trách mình sao quá dễ thỏa mãn như vậy, nhưng thật sự mỗi khi nhìn ánh mắt vừa cương nghị vừa dịu dàng, vừa gần gũi vừa lạnh lùng đó của WooJin thì trái tim nó lại tan chảy, âu đó cũng là đặc điểm của tình yêu... Phải, nó đã dám khẳng định đó là tình yêu, nhưng không chắc rằng tình cảm WooJin dành cho nó có phải là tình yêu như nó dành cho hắn hay không.

.

Ngày du lịch cuối cùng trôi qua với nó êm ả và lãng mạn như thế đấy. Nhưng đến khi về đến nơi nó mới phát hiện rằng cái gì cũng có giá của nó, và chuyến đi du lịch này cũng mang đến cho mọi người chứ không riêng gì DaeHwi một cái giá khá đắt: Đó là AJ đi du lịch ngay mùa du lịch, và đương nhiên là số nhân viên còn lại ở công ty lúc đó không thể nào xử lý hết công việc, mà đặc biệt là khi vắng bóng WooJin, rốt cục công việc tồn đọng chất cao như núi, báo hại ai cũng phải tăng ca.

Đã mấy ngày nay ngày nào nó cũng bận tăng ca đến tối mắt tối mũi, có ngày làm đến hơn 10 giờ khuya mới về, cũng rất may là giờ đó về nhà thì bà nội đã ngủ, không bị chọc ngoáy, bắt bẻ nên giai đoạn này có thể cho là thời gian hòa bình hiếm hoi ở nhà họ Park.

DaeHwi tăng ca như vậy nhưng tính ra vẫn còn đỡ hơn nhiều so với những anh chị bên phòng nhân sự, phòng tài vụ. Nó nghe đồn họ có khi phải tăng ca đến gần 2 giờ sáng. Và đương nhiên là WooJin với tư cách là một Tổng giám đốc càng không thể nhân viên mà về sớm. Gần như ngày nào hắn cũng là người cuối cùng rời khỏi công ty, chính điều đó càng khiến cho nhân viên thêm nể phục về vị giám đốc tuổi trẻ tài cao này.

Nhưng tỉ lệ nghịch với sự nể phục của nhân viên đối với WooJin là khoảng cách giữa hắn và DaeHwi. Mấy hôm nay cả hai không về cùng nhau rồi, thường thì buổi trưa cả hai sẽ gặp nhau được chút xíu, WooJin sẽ dặn nó về nhà trước, ăn rồi hãy đi ngủ, còn hắn không thể bỏ công ty để về cùng nó được.

Mới đó mà mọi người đã cùng nhau tăng ca được bốn hôm rồi, thú thật là không có WooJin bên cạnh nó ăn cũng không còn ngon nữa, nó cũng phải giật mình với bản thân, trước đây việc gì nó cũng phải "Ăn trước đi rồi tính" nhưng bây giờ thì... Ngay cả ngủ cũng vậy, mấy hôm nay DaeHwi rất khó ngủ, nó cứ trằn trọc mãi rồi mới nặng nhọc đi vào giấc ngủ chập chờn, chỉ khi nửa đêm có ai đó về nhà, khẽ hôn lên trán rồi ôm nó thật chặt thì DaeHwi mới chịu ngủ yên.

Thế là trong tình huống tăng ca liên tục mấy ngày qua, DaeHwi đã 'hi sinh anh dũng' vì bị cảm cúm.

Vốn dĩ nó không xem mấy căn bệnh nhỏ nhặt như cảm cúm này ra gì, uống thuốc một tuần là khỏi, không uống thuốc thì... bảy ngày là khỏi, nhưng không ngờ lần này lại bị cảm nặng như thế, hai ngày đầu nó cứng đầu không chịu uống thuốc, đến ngày thứ ba vạn bất đắc dĩ lắm mới mua hai liều thuốc về uống, nhưng nó tự nghi ngờ mình có phải mua nhầm thuốc giả hay không mà bệnh không những không khỏi mà còn ngày càng trầm trọng thêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, DaeHwi cảm thấy chóng mặt từng đợt, nhưng không thể xin nghỉ được, AJ vẫn còn một đống công việc, đến cả WooJin còn không thể nghỉ thì nó phải ráng gồng để gánh vác cùng 'chồng' một phần nhỏ chứ. Nó vô cùng quyết tâm, sau đó chỉ uống qua loa liều thuốc cảm còn lại, cố gắng đi làm...

Cố lắm DaeHwi mới làm được đến giờ nghỉ trưa, càng lúc nó càng cảm thấy không ổn, chóng mặt quá, mi mắt cứ sụp xuống. DaeHwi lặng lẽ vào phòng nghỉ trưa, kiếm một góc khuất lẳng lặng chợp mắt cũng không sao đâu nhỉ?

DaeHwi nhẹ nhàng dựa đầu vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại...

Không biết bao lâu sau, DaeHwi cảm thấy mình lại được đi máy bay... Mà máy bay này ấm lắm, lại phảng phất mùi thơm quen thuộc của WooJin nữa. Dù trong cơn mê nhưng nỗi nhớ người ấy vẫn cồn cào trong tim nó, nên DaeHwi tham lam hít thấy hít hít để mùi thơm đó, còn nghịch ngợm cạ cạ đầu vào chiếc máy bay đó nữa...

.

Mấy phút sau 'máy bay' đã 'hạ cánh', WooJin nhìn DaeHwi nằm thở dốc thì trong lòng vừa đau nhói vừa tức giận. Nếu không phải có người phát hiện sự vắng mặt của nó rồi chia nhau ra tìm thì có lẽ nó sẽ nằm đó tới tối cũng không biết trời trăng mây gió gì, đã vậy còn khiến mọi người được một phen sốt vó.

Mà nếu không phải tại thân phận 'đặc biệt' của DaeHwi thì khi phát hiện ra nó cùng lắm cũng chỉ đưa lên phòng y tế thôi, nhưng đằng này nó lại là Tổng giám đốc phu nhân nên mọi người không dám hành động hàm hồ, đành tức tối liên lạc với thư kí SoMi báo cáo với WooJin.

Ngay lập tức WooJin như đang tham gia vào chương trình Vượt lên chính minh, trong vòng chưa đầy 1 phút 30 giây đã có mặt tại phòng nghỉ của nhân viên, gương mặt lạnh lùng khiến cả căn phòng như giảm đi vài độ. Vừa thấy DaeHwi nằm đó thì sắc mặt WooJin càng thêm thâm trầm, mọi người thấy vậy cũng sợ hãi nép qua một bên nhường đường cho hắn bế DaeHwi ra khỏi phòng.

Một lúc sau, DaeHwi mơ màng nghe tiếng người nói...

"Hơi sốt..." Một giọng lạ nói.

"Có cần nhập viện không?" Cái giọng lạnh lùng này thì rất quen.

Không! Đương nhiên là không rồi, tôi ghét nhất là nhập viện á! Vừa nghe xong câu hỏi không cần đợi người kia trả lời thì nó đã gào thét trong lòng nhưng nó mệt mỏi quá, không tài nào nói ra thành tiếng được.

"Tạm thời không cần, uống thuốc và nghỉ ngơi cẩn thận là được rồi." Giọng lạ kia trả lời.

DaeHwi nghe người kia trả lời như thế cũng an lòng.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần, sau đó có tiếng đóng cửa...

Ưm, yên lặng rồi, ngủ tiếp thôi.

Không biết nó đã mê man bao lâu nhưng cũng đã chịu tỉnh. DaeHwi ngồi dậy, đầu vẫn hơi nhức nhưng đỡ hơn nhiều rồi. Nó quay đầu nhìn quanh mới phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ của WooJin trên tầng 40, DaeHwi nhận ra điều đó sở dĩ vì trước đây nó cũng đã vào đây mấy lần rồi, nhưng quan trọng là tại sao nó lại có mặt ở đây? Chẳng phải lúc nãy nó định chợp mắt ở phòng nghỉ của nhân viên một chút thôi sao?

Ngoài ra nó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của WooJin và của rất nhiều người khác, DaeHwi thầm đoán chắc mọi người đang họp bên ngoài nên nó cũng rất biết điều ngoan ngoãn nằm xuống. Đột nhiên nó sờ sờ thấy chiếc khăn lạnh trên đầu mình, lập tức nó có 2 suy nghĩ:

Một là nó ngủ quên đã bị phát hiện.

Hai là do nó ngáy quá lớn nên bị bắt bỏ vào đây.

DaeHwi loay hoay với mớ suy nghĩ 'huề vốn' của mình rồi cầm điện thoại lên, không kìm được bất ngờ "Á" lên một tiếng.

Mới đó mà đã 3 giờ rồi, vậy là nó đã ngủ hơn 3 tiếng, sao không ai kêu nó dậy chứ???

Tiếng la thất thanh của DaeHwi chắc chắn đã làm kinh động đến bên ngoài, bên ngoài im lặng một lúc, sau đó nó nghe WooJin nói vài câu gì đó rồi đi vào trong.

DaeHwi nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt WooJin đang đi vào, chỉ biết lúng túng đưa tay gãi gãi đầu. Tổng giám đốc lại giận rồi, biết làm sao bây giờ?

Trong đầu nó bắt đầu liên tưởng tới cuốn sách "100 bí quyết cần biết trước khi đi làm" đã từng mượn của chị SoMi, nào là xem phim XXX bị sếp bắt quả tang phải làm gì, đi làm muộn phải giải thích như thế nào,... nhưng việc ngủ gục bị sếp phát hiện rồi lại la lối khi giám đốc đang họp thì thật sự trong cuốn sách đó không đề cập tới. Phải chăng nó đang tội chồng thêm tội? Đến giờ phút này nó tự trách bản thân trước đây sao đọc sách quá ít, kèm theo đó là lời thế tối nay về nhà phải lên mạng học hỏi thêm mới được.

Đang lúc DaeHwi đang chuẩn bị thú tội, chủ động đề nghị trừ điểm chuyên cần hay nặng hơn thì trừ lương cũng được thì WooJin đã nhìn nó, nói với ánh mắt không vui: "Bị ốm sao em không nói?"

A, hóa ra không phải trách mình tội ngủ quên sao? Mừng quá! DaeHwi trong đầu tuy nghĩ vậy nhưng giọng nói vẫn e dè: "Tổng giám đốc, anh không giận em sao?"

Vẻ mặt của WooJin thoáng khựng lại: "Anh nổi giận khi nào?"

Hứ, lừa ai chứ, không giận chứ sao cái mặt lại hầm hầm thế kia? Nhưng DaeHwi chỉ dám nghĩ vụng thế thôi chứ sao dám nói ra miệng.

Nhưng hình như WooJin đã thấy nét mặt không tin đó của nó nên hắn hơi mất tự nhiên, vội vàng lảng sang chủ đề khác: "Buổi chiều không cần làm việc nữa, anh đã bảo quản lý cho em nghỉ rồi!"

"A, cám ơn Tổng giám đốc.", DaeHwi mừng húm nhưng bất ngờ nghĩ đến việc gì đó, hồi hộp ngẩng đầu lên nhìn WooJin hỏi: "Tổng giám đốc, anh xin cho em như thế nào vậy?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng của nó, WooJin khẽ mềm lòng, hóa ra cũng biết suy nghĩ đến danh tiếng của mình ư?

WooJin đương nhiên không dùng mối quan hệ 'vợ chồng' của hai người để cho nó nghỉ, chỉ là hắn báo với chị BoA quản lý là DaeHwi đang bị ốm, xin nghỉ nửa ngày và đương nhiên là được đồng ý. Có điều WooJin chơi ác, muốn cho nó lo lắng một phen, nên không thèm trả lời, chỉ rót ly nước rồi đặt mấy viên thuốc vào lòng bàn tay nó, "Em uống thuốc đi."

DaeHwi thấy hắn không trả lời càng lo lắng hơn, "Tổng giám đốc, em không thể nghỉ phép được, để em chuyển ca xuống làm buổi tối, tháng này em đã nghỉ phép quá hạn rồi, nếu nghỉ nữa thì tiền thưởng cuối năm của em sẽ tiêu đó!"

Nghe xong nỗi lo lắng trong lòng nó nãy giờ thì WooJin không còn biết nói gì nữa, khóe môi giật giật. Nếu không nể tình nó đang bị ốm thì hắn đã không kìm được chạy đến ném nó ra khỏi phòng rồi.

WooJin đứng đó, hết nắm chặt tay rồi thả lỏng, nhưng nhìn biểu cảm vô (số) tội của DaeHwi hắn không dám chắc mình có thể nhịn được bao lâu nữa nên quay ngoài đi ra tiếp tục cuộc họp, trước khi đi không quên để lại một lời hăm dọa: "Uống thuốc rồi tiếp tục ngủ đi, không được la hét lung tung nữa đó!"

Nói rồi hắn lạnh lùng bước ra khỏi cửa, để lại DaeHwi đứng đó, cơ bản là không có cơ hội phản kháng, nó nghỉ tới mệnh lệnh của hắn liền rủa thầm, "Ngủ cái gì mà ngủ chứ, nghỉ thêm một buổi là tiền thưởng Tết, tiền chuyên cần cuối năm của người ta tiêu hết đó, huhu, tâm trạng đâu mà kêu ngủ chứ!"

DaeHwi đứng ngồi không yên, hết thở dài rồi lại đi vòng quanh, im lặng một lúc nó mới bắt đầu suy nghĩ, đáng lẽ lúc nãy nó phải đi chứ sao lại ở lại? Bây giờ ra ngoài bị mọi người thấy có kỳ quá không?

Cuối cùng DaeHwi nghĩ đến vấn đề này, chống cằm bắt đầu suy nghĩ xem khả năng không bị người khác bắt gặp đang lén lút từ tầng 40 chuồn về nhà là bao nhiêu, sau khi suy ra được kết luận tính khả thi bằng không, DaeHwi tuyệt vọng rồi.

Nó đành cắn răng chịu đựng, ngoan ngoãn nghe lời WooJin im lặng không lên tiếng, rón rén ra đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiều tà đang soi rọi vào tràn ngập cả căn phòng.

Nó chậm rãi phóng tầm mắt ra xa, cảm giác nhìn khung cảnh từ tầng 40 này thật thích, cảm giác đứng trên cả thành phố thật sự rất phấn khích, thảo nào những người giàu có đều chỉ thích ở trên cao như vậy.

Tất cả mọi thứ bên dưới đều được ánh nắng cuối ngày phủ lên một màu vàng nhàn nhạt, vì đã gần hết ngày nên ánh nắng rất yếu ớt, nhưng chiếu lên người lại mang cảm giác rất ấm áp, dễ chịu, DaeHwi cứ thế nhoài người ra ngoài cửa sổ để đón lấy những tia nắng cuối cùng.

Văn phòng rất tĩnh, chỉ có âm thanh của việc lật giấy, thi thoảng có điện thoại gọi đến, giọng nói của WooJin trầm trầm, lạnh lùng nhưng cũng rất quả quyết. DaeHwi nghĩ đến đó lại nhớ đến mình vẫn chưa uống thuốc, nó vội vàng chạy đến cầm mấy viên thuốc và li nước lên. Nước vẫn nóng, cầm cốc nước mà hơi ấm lan ra cả lòng bàn tay, trong đầu DaeHwi tái hiện hình dáng WooJin mỉm cười rót nước cho nó lúc nãy, đột nhiên tim lại đập mạnh và loạn nhịp.

Hôm nay đáng lẽ WooJin vẫn định cùng mọi người tăng ca nhưng vì DaeHwi bất ngờ đổ bệnh nên hắn mới chịu dứt mình ra khỏi núi công việc này. Nhưng trước tiên hắn có một vấn đề nhỏ cần giải quyết, đó là chuyển DaeHwi lên làm việc cho bộ phận Nhân sự, một mặt vì như vậy cậu nhóc luôn trong tầm mắt của hắn, sẽ dễ dàng quan tâm chăm sóc hơn, việc để DaeHwi làm đến đổ bệnh như hôm nay khiến WooJin rất ray rứt, mà một lí do còn quan trọng hơn là từ khi thấy hành động thân mật của DaeHwi và tên quản lý của nó trong chuyến du lịch khiến hắn rất bất an, DaeHwi nhà hắn rất ngốc, còn tên quản lý mới đó hoàn toàn ngược lại, có ngày sẽ cuỗm DaeHwi đi mất lúc nào không biết. Từ hai lí do trên, WooJin quyết định chuyển DaeHwi lên làm ở bộ phận Nhân sự, nhưng cậu nhóc không hề có chuyên môn thì làm sao đây? Cho nên tránh mọi người dị nghị, công việc nó được phân công là các việc lặt vặt, như đánh máy, nhập số liệu, chuyển văn bản từ phòng Nhân sự đến các phòng ban khác,...

Sau khi đã thông báo đến trưởng phòng Kim về việc này, những công việc quan trọng trong ngày đã hoàn tất sơ bộ, WooJin quyết định hôm nay sẽ đưa DaeHwi về nhà, kêu đầu bếp tẩm bổ cho cậu nhóc một bữa ra trò mới được, vì trưa nay bế DaeHwi trên tay WooJin mới biết nó đã nhẹ đi rất nhiều, lúc đó hắn có cảm giác đau lòng khó tả, cảm giác như bảo bối của mình bị ai đó làm sứt mẻ, chắc thời gian qua không có mình ăn cơm không nổi đây mà!

WooJin nhẹ nhàng mở cửa, không dám gây ra tiếng động lớn vì sợ nó vẫn còn ngủ, nhưng hắn phát hiện mình đã lo lắng hơi bị thừa vì DaeHwi đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ, cả thân hình nhỏ nhắn đang đắm chìm trong ánh nắng chiều tà.

Hình như DaeHwi nghe thấy tiếng mở cửa, nên chậm rãi quay đầu lại, WooJin chỉ thấy được một nửa gương mặt của nó, một nửa còn lại bị ánh nắng làm lóa lên, nhìn nụ cười lúc đó của nó như phát ra ánh sáng, một thứ ánh sáng dễ làm con người ta mê muội. Ở DaeHwi có cái gì đó rất kỳ lạ như thuốc phiện hạng nhẹ, thử một lần, hai lần chỉ thấy ngây ngây, nhưng nếu sử dụng trong thời gian dài sẽ không thể nào dứt ra được, chưa kể tới nội tâm lẫn bề ngoài của nó đều rất yếu đuối pha lẫn ngốc nghếch, khiến cho những người đàn ông mạnh mẽ đều muốn sở hữu, chở che và bảo vệ.

Thấy WooJin ngây người ra một hồi mà không nói gì, DaeHwi đành lên tiếng trước: "Hi, anh đã làm xong hết rồi hả?"

Bây giờ hắn như người mất hồn, não bộ đã ngưng hoạt động, toàn bộ hành động đang bị trái tim điều khiển. WooJin bước đến bên cạnh cửa sổ, dịu dàng vòng tay ôm nó từ phía sau vô cùng tự nhiên.

Hơi thở từ phía sau của WooJin khiến DaeHwi nhột nhột, nó khẽ cựa quậy liền bị WooJin ôm chặt hơn. Bầu không khí trong phòng lúc này vô cùng lãng mạn, hơi thở đều đều của WooJin cứ vờn những sợi tóc sau gáy của nó, vòng tay vô cùng ấm áp và vững chãi. Một cảm giác không muốn rời xa bùng cháy mạnh mẽ trong lòng DaeHwi.

Một lúc lâu sau WooJin mới khó khăn buông cậu nhóc ra, nói với nó bằng giọng điệu dịu dàng: "Anh đưa em về cùng ăn tối nhé!"

DaeHwi khẽ gật đầu, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng sau đó không biết nó lấy đâu ra dũng khí đề nghị một việc 'đại nghịch bất đạo': "Hay anh nấu cho em ăn đi..." Thú thật lúc trước WooJin có nấu cho nó ăn rồi, và... ngon cực kì! Dù mở miệng đề nghị nhưng DaeHwi cũng thú nhận rằng cơ hội được đáp ứng rất rất thấp. Nhưng không ngờ việc 'đại nghịch bất đạo' ấy lại được WooJin đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: "Được, chúng ta về nhà thôi!"

.

Tuy ở nhà nguyên liệu đủ cả nhưng DaeHwi vẫn cương quyết muốn cùng WooJin mua đồ chuẩn bị cho bữa tối. Kết quả trước chợ xảy ra cuộc tranh luận như sau:

"Em vào mua đi, anh sẽ đứng ngoài đây đợi em!" WooJin mặt mày nhăn nhó nói.

"Không được, ăn cơm là chuyện của hai người nên cả hai phải cùng mua." DaeHwi ngoan cố trả lời, trong lòng đang thầm tức tối: "Người ta vợ mua đồ, chồng đi theo sau, cầm hộ túi thức ăn thật là hạnh phúc biết bao, không lẽ đối với mình lại khó khăn vậy sao?"

"Em đi mua là được rồi, em mua gì anh cũng ăn." Để giữ thể diện của mình, WooJin nhất quyết không chịu vào, đi siêu thị còn có thể chấp nhận chứ CEO của AJ trước giờ chưa bao giờ bước chân vào chợ, nếu bị nhân viên phát hiện thì còn thể thống gì nữa.

"Không được. Nếu anh không chịu thì về trước đi, em tự mua một mình." DaeHwi tức giận nói rồi mở cửa xe bước xuống.

WooJin lập tức bấm còi inh ỏi, tiếng còi chói tai khiến DaeHwi giật mình quay đầu lại, lúc này hắn mới nhăn nhó ra lệnh: "Lên xe đi!"

"Không lên, trừ khi anh đi cùng em!" DaeHwi không biết sự dũng cảm này đến từ đâu, nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao, nói xong nó hất mặt đầy kiêu hãnh, lòng thầm nghĩ không cho WooJin đường lui.

WooJin nghiến răng tức giận: "Anh bảo em lên xe!" Nhưng DaeHwi chả thèm để ý đến mệnh lệnh đó, tiếp tục bước nhanh vào chợ, chẳng mấy chốc đã đi được hơn chục bước.

Dù sao thì đây cũng là chiêu làm giá của nó thôi, nhưng một lúc lâu sau không thấy ai đuổi theo nó liền cố tình đi chậm lại, đã đi thêm được cỡ chục mét nhưng cũng không thấy tiếng còi hay tiếng người đuổi theo, nó lén lén quay đầu lại nhìn thì thấy WooJin cùng chiếc xe đen cáu cạnh đã biến mất.

Cảm xúc DaeHwi lúc này vô cùng hỗn độn, vừa thất vọng vừa xót xa, nỗi ê chề khiến nó chỉ biết đứng đó đờ đẫn cố gắng tìm kiếm chiếc xe quen thuộc ban nãy. Nhưng tìm một hồi cũng không thấy nó mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, giận dỗi lấy chân đá cái chai rỗng trên vệ đường miệng lẩm nhẩm mắng: "Đồ tồi! Kêu anh đi chợ một chút sẽ chết à?" rồi tự an ủi. "DaeHwi, không đau lòng, tuyệt đối mày không được đau lòng!"

Họng DaeHwi như nghẹn lại, chẳng dám ngước mắt nhìn xung quanh nữa, nó cố gắng hít thở thật sâu bình tâm lại.

Đã tới đây thì không có lí gì phải tay không trở về. Nghĩ vậy nên DaeHwi men theo vỉa hè đi vào chợ, trong lòng đờ đẫn và tê dại.

Vốn dĩ nó nghĩ buổi tối hôm nay sẽ rất lãng mạn nhưng thực tế dạy nó bài học một cách triệt để. Mình có thể kì vọng vào tình yêu, nhưng không thể kì vọng ai đó vì mình mà thay đổi bản thân họ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời quả không sai.

DaeHwi đi vào chợ, uể oải lê từng bước khó nhọc. Đập vào mắt nó là cảnh tượng hai vợ chồng trẻ đi bên nhau, người chồng hai tay xách đến bốn, năm túi đồ mà vẫn tươi cười, người vợ nhìn anh ta, dịu dàng đưa tay lên chỉnh cổ áo của chồng mình lại cho ngay ngắn. Cảnh tượng thân mật đó nhìn ngay trước mắt nhưng đối với nó sao lại xa vời đến vậy?

Trước đây DaeHwi nhiều lần đi chợ cùng JunKi, cũng không ít lần đi cùng Đầu Đinh. Bởi vì đi bên cạnh đó đều rất dễ dàng, dễ dàng đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Mỗi lần đi với một trong hai thì DaeHwi luôn cảm thấy rất tự nhiên, cảm giác được chiều chuộng, tận hưởng từng niềm hạnh phúc nho nhỏ như vậy đối với DaeHwi là đủ.

Lúc đó, mọi việc hạnh phúc một cách rất bình dị, cho nên hôm nay DaeHwi mới đưa ra yêu cầu đó đối với WooJin, kết quả là nó đã nhầm! Một người đàn ông của gia đình chắc chắn không phải là người đàn ông như WooJin việc JunKi làm được, Đầu Đinh làm được, việc tất cả những người đàn ông khác làm được, WooJin không hẳn đã làm được.

DaeHwi vừa nghĩ chân cũng vừa bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã đứng trước gian hàng bán cá tươi lớn nhất khu chợ này. Cái hồ nhỏ xíu, chỉ độ hơn 2 mét vuông nhưng chứa đến gần cả trăm con cá lóc vẫn còn sống ra sức bơi lội, vùng vẫy.

Con người khi đứng trước nhiều lựa chọn sẽ thấy vô cùng khó khăn, trong trường hợp chọn một con cá sao cho vừa ý như thế này đối với DaeHwi cũng như vậy, nó đứng một hồi nhưng vẫn chưa chọn được con nào.

Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: "Con cá to nhất trong góc kia kìa!"

DaeHwi bất ngờ quay lại liền thấy WooJin đứng đằng sau mình nãy giờ, lặng lẽ chờ đợi, yên bình hạnh phúc. Giây phút đó, DaeHwi vừa hoảng cũng vừa ngại ngùng, sợ chỉ cần mở miệng sẽ tuôn ra hết những suy nghĩ trong lòng nên sợ hãi cúi đầu, quay người bước đi thật nhanh.

Nhưng dường như WooJin đã đoán trước được ý định này nên vội vàng giơ tay ra ôm chặt lấy eo nó mắng yêu: "Chân em không dài nhưng đi cũng nhanh thế! Anh vừa tìm bãi đỗ xe xong quay lại đã không thấy đâu."

"Ai bắt anh phải đi tìm? Hứ!" DaeHwi vẫn làm bộ giận dỗi.

WooJin không thèm để ý đến thái độ trẻ con đó của nó, tiếp tục nói: "Không đi tìm, em ngốc vậy lỡ lạc mất thì sao?"

DaeHwi nghe xong liền đỏ mặt, còn WooJin không muốn thừa nhận mình đã có ý định muốn bỏ đi, nhưng lúc dừng lại ở ngã tư, hắn bắt đầu suy nghĩ, đó là 'vợ' mình, DaeHwi mua đồ cho cả hai, đến cả việc cùng vào đó với nó mà cũng không làm được thì thật không ra gì!

WooJin đã do dự rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại rằng có nên quay lại hay không, đến khi đèn đỏ đã chuyển sang xanh từ lúc nào, mấy chiếc xe phía sau cứ bóp còi inh ỏi thì WooJin mới đưa ra quyết định, thể diện không thể quan trọng hơn DaeHwi, vào thì vào chứ. Hắn nhấn mạnh ga, chiếc xe quay một vòng tạo nên một đường cong tuyệt đẹp rồi chạy ngược lại hướng ban nãy trong ánh mắt phẫn nộ của nhiều tài xế phía sau.

Lúc đầu WooJin không thấy DaeHwi đứng đó, nhìn bao quát cả khu vực cũng không thấy nó, trong lòng bất giác lo lắng.

Người yếu mềm như DaeHwi không thể nào tức giận mà bỏ đi luôn được, hắn chắc mẩm trong bụng như vậy. Thế nhưng DaeHwi thật sự đã biến mất không để lại vết tích, tìm thế nào cũng không thấy. Càng hoảng loạn, trán WooJin càng nhăn lại, ngay đến bước chân cũng nhanh hơn.

Sau khi chạy gần giáp một vòng chợ hắn mới thấy hình bóng quen thuộc của DaeHwi đang đứng trước hàng cá, ánh mắt, cử chỉ như một người nội trợ chuyên nghiệp, tỉ mẩn quan sát từng con cá, quan sát nửa mặt DaeHwi thấy nụ cười trên khóe môi thật thanh thản và nhẹ nhàng.

WooJin cứ đứng đó lặng lẽ nhìn, không nỡ rời mắt khỏi nó một phút nào.

Có lẽ cuộc sống, nghề nghiệp và những khác biệt giữa họ còn khá lớn nên đôi lúc chưa hiểu nhau, nhưng một phần yên ổn từ cậu nhóc toát ra đặc biệt thu hút sự chú ý của WooJin. Đó chính là cuộc sống yên ổn mà bấy lâu hắn tìm kiếm.

Kể từ khi bố mẹ qua đời, một chàng trai trẻ đứng lên lãnh đạo cả một tập đoàn Xã hội đen trở nên lớn mạnh rồi cũng chính WooJin rửa tay cho từng người từng người thông qua các nghề nghiệp ổn định cho đến bây giờ, điều hắn khao khát nhất, thèm muốn nhất chính là sự nghỉ ngơi và yên ổn.

Còn nhớ lúc trước, lúc lão Nhị muốn từ bỏ sự nghiệp, rửa tay gác... súng để lập gia đình, chính WooJin là người cười nhạo nhiều nhất, nhưng không ngờ đến bây giờ hắn lại rơi vào hoàn cảnh y như vậy. Và khi đã vào hoàn cảnh đó, hắn mới biết lí do của lão Nhị từng gặp phải, đó là muốn rửa tay, muốn sống một cuộc sống sạch sẽ không phải vì sợ sệt, vì bản thân mà vì không muốn những ân oán sau này phải đổ lên đầu những người mà mình yêu thương nhất. Và bây giờ, người mà WooJin muốn bảo vệ đó không ai khác ngoài DaeHwi.

Điều mà WooJin muốn thấy bây giờ nhất là hình ảnh DaeHwi nấu nướng, hình ảnh DaeHwi tưới cây, vui đùa, đi dạo,... và cả những hành động nổi loạn mà lần đầu gặp gỡ đã khiến WooJin tức giận không nói nên lời, tức giận đến nỗi hắn đã phạm phải sai lầm tối kị của 1 xã hội đen là thú nhận thân phận một cách tức tối! Để giờ đây nhớ lại "Tôi là Xã hội đen!" khiến WooJin tự lắc đầu, và càng nhớ hơn những nụ cười của DaeHwi, nụ cười ấy đến từ nhiều góc độ, vì nhiều lý do, có lý do cao xa, cũng có lí do tầm thường, và những hành động ngớ ngẩn của nó, nhưng tất cả đều không vụ lợi, không mưu mô, không xảo quyệt,... DaeHwi đã đến với hắn như vậy đấy, từ từ, chậm rãi và tự nhiên nhất.

Trong lúc WooJin miên man suy nghĩ thì DaeHwi nói khẽ: "Hay mình lấy luôn con ở đằng kia nhé!"

Hắn gật đầu, dù mắt chả thèm nhìn đến con đó là con nào, vì hắn đang bận lặng đi, không ngờ những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến miếng rau, cân thịt, củi, lửa, gạo, dầu,... này khiến hắn cảm giác được sự ấm áp của gia đình. Hắn nói thêm: "Ừm, cứ theo ý em là được!"

"Thật hả?" DaeHwi hỏi như reo lên, sau đó dè dặt đặt điều kiện, "Vậy em sẽ mua nhiều lắm đó, anh phải xách hộ em đó!" kèm theo là một nụ cười, đôi môi cong lên đẹp mê hồn.

Chắc chắn DaeHwi không phải là cậu nhóc xinh xắn nhất hay biết nịnh hót nhất, nhưng lại như một bình rượu quý, phải nhấm nháp mới cảm nhận được, đồng thời cũng là người duy nhất đến thời điểm này khiến WooJin mơ về một gia đình hạnh phúc, điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ về MinAh, họa chăng chỉ là mong muốn kết hôn nhưng chưa hề mường tượng về cuộc sống sau hôn nhân, nhưng với DaeHwi thì có. Sau đó, WooJin nhìn nó với ánh mắt dịu dàng mà cương quyết: "Được! Anh xách hộ em cả đời cũng được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro