Chương 40 - Em nhớ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WooJin trong tiềm thức của DaeHwi thường rất lạnh lùng, đứng trước một hình tượng WooJin dịu dàng như thế này thật khiến nó có chút căng thẳng không thể tả nổi. Không biết tại sao trái tim nhỏ bé của DaeHwi khẽ rung lên. Đã rất lâu rồi, từ khi nó và JunKi chia tay, từ ngày Đầu Đinh đi du học không còn ai đối với DaeHwi như vậy, những cử chỉ nhỏ nhặt này lại bất giác khiến trái tim khờ dại của nó rung lên vô tình. DaeHwi cuối đầu gượng gạo, chớp chớp mắt che giấu những giọt nước chực trào ra: "Vậy chúng ta mua hai con cá đó nhé!"

WooJin tay phải cầm túi nilon đựng hai con cá to, phong thái đi chợ vẫn vô cùng ung dung, đỉnh đạc, còn DaeHwi hưng phấn tột cùng đi về phía trước. Bỗng nhiên WooJin cảm thấy được đi mua sắm với DaeHwi quả thật là một niềm hạnh phúc bình dị. Tình cảm đặt trong những chuyện nội trợ tầm thường hàng ngày thì mới có thể nếm được mùi vị thực sự của cuộc sống.

Một tay hắn khoác vai DaeHwi, tay kia xách túi thức ăn còn cơ thể thì tạo ra một không gian an toàn bao bọc lấy nó, ngắm nhìn DaeHwi chuyên tâm chọn nào rau cải xanh, nào những trái cây tươi rói, và cả những quả trứng gà tròn trĩnh trong vòng bảo vệ do mình tạo ra.

Tất cả chuyện trước đây những tưởng nhỏ nhặt phiền phức đến nay không hiểu sao lại hạnh phúc đến vậy. Cái xanh cái đỏ đủ màu sắc, khiến cảm hứng ăn uống của WooJin trỗi dậy. Nó còn khiến hắn mấy lần ngây người trong niềm hạnh phúc bé nhỏ.

DaeHwi bất ngờ quay sang hỏi: "Anh có cái gì không ăn được không?"

WooJin lắc đầu, không muốn nói gì, sợ lên tiếng sẽ phá vỡ mất cảm giác êm dịu trước mắt.

"Thế có món nào anh đặc biệt thích ăn không?" Nụ cười của DaeHwi lại tươi tắn vô cùng, khiến hắn không thể không cười theo.

"Có! Em!" Câu trả lời của WooJin khiến DaeHwi ngượng chín người. Nó quay người nghĩ hồi lâu rồi mới ấp úng đánh trống lảng: "Thôi thì cứ mua thêm chút thịt heo vậy."

WooJin thấy DaeHwi ngượng thì càng khoái trá, cố tình châm chọc tiếp: "Cũng được, dù gì cũng cùng một vị!"

"Ý anh là sao? Nói em là heo hả?" DaeHwi nhướng mày hỏi.

WooJin bật cười sảng khoái rồi vuốt tóc nó đầy yêu thương: "Cũng không ngốc lắm, xem ra em vẫn còn thuốc chữa. Haha."

Khoảnh khắc đó, không chỉ là sự ấm áp đơn giản, mà nó giống như một tấm lưới hạnh phúc thật lớn bao trùm lên hai người bọn họ, bao trùm lên cả hai trái tim.

Một DaeHwi đang lâng lâng và một WooJin mỉm cười hạnh phúc đều không muốn phá vỡ không khí lúc này, khoảnh khắc tràn ngập hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào đến tận đáy lòng.

.

Không gian ngọt ngào hạnh phúc thì đột nhiên điện thoại của WooJin reo vang, hắn uể oải cầm điện thoại lên xem nhưng ngay sau đó gương mặt WooJin trở nên khá căng thẳng, hắn nhấn nút nhận cuộc gọi nhưng không nói gì, chỉ để đầu dây bên kia nói liến thoắng.

Do đang đứng giữa chợ nên khá ồn ào, DaeHwi không thể nghe đối phương nói những gì, nhưng có vẻ là chuyện quan trọng nên sắc mặt WooJin càng nghe càng đăm chiêu, đến khi ngắt máy thì hai chân mày đã sắp nhíu lại thành một đường ngang rồi.

"DaeHwi, em bắt xe về nhà nhé, anh có chuyện gấp phải đi trước, sẽ nói với em sau!" Vừa dứt lời thì WooJin đã nhanh chân bước ra khỏi chợ, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của DaeHwi.

WooJin bỏ đi để nó đứng một mình giữa chợ, năm phút, mười phút rồi nửa tiếng sau nó vẫn đứng im bất động, đầu nó vẫn đang trong trạng thái không biết chuyện gì đã xảy ra... Lúc nãy nó rõ ràng đã nhìn thấy cái tên DongHyun hiện nhấp nháy trên màn hình điện thoại của WooJin, chuyện 'đó' quan trọng đến mức có thể bỏ mình giữa chợ vậy sao? DaeHwi thầm hỏi mà lòng trào dâng một nỗi chua chát khó tả.

Nó cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ mà WooJin vội vã dúi vào tay mình trước khi vội vã chạy đi, càng nhìn lòng càng buồn rười rượi, hóa ra ranh giới giữa hạnh phúc và niềm đau lại mỏng manh đến vậy. Mới một phút trước đây thôi, hạnh phúc vẫn trong tầm tay mà sao bây giờ lại xa xôi đến vậy?

DaeHwi không còn tâm trí đâu mà bắt xe về nhà, nó chỉ còn biết thả bộ hết con phố này đến con phố khác, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía trước nhưng lại rất vô hồn. Nó lại trở về với trò chơi ngốc nghếch như mọi khi.

DaeHwi cố ngước đầu lên cao để đếm xem tòa nhà nào cao nhất thành phố, từng tòa từng tòa một, nó đếm được có tòa mười mấy tầng, cũng có tòa hơn ba mươi tầng, nhưng tất cả đều chẳng thể làm vơi đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu nó lúc này. Dẫu biết vậy, nhưng DaeHwi vẫn ráng ngước cổ lên thật cao, ngẩng mặt lên nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau chỉ để nước mắt chảy ngược vào tim. Phải, nãy giờ hai giọt nước trên khóe mắt cứ nặng dần, nặng dần như sắp trào ra nên nó chỉ còn có thể làm cách ấu trĩ này thôi.

.

Nó bước vô hồn như thế không biết bao lâu, mãi đến khi dừng lại thì con phố đã thưa thớt dần, nó thở dài rồi bắt đầu băn khoăn không biết bây giờ phải về đâu. Về nhà họ Park thì chắc chắn không được, mọi hôm tuy về trễ nhưng có WooJin 'bảo kê' nên bà nội cũng không nói gì, nhưng hôm nay thì khác, WooJin đi đâu đến nó còn không biết nữa là huống chi kêu hắn 'bảo kê' như mọi hôm. Tóm lại đêm nay đã trễ rồi, lại không có WooJin bên cạnh nên không nên về nhà, nếu về thì trăm phần trăm nó sẽ phải đối mặt với những lời đá xoáy của bà, ngặt nỗi hôm nay nó cực kì không có tâm trạng để đáp trả đũa nên đành kiếm chỗ khác lánh nạn vậy. Còn về nhà mình lại càng không được, thấy nó đêm hôm khuya khoắt thế này mà lết xác về chắc chắn sẽ bị ba la um sùm lên cho xem.

Nghĩ đến đây, DaeHwi lại thở dài thườn thượt, "Có ai xúi quẩy như mình không trời, nhà chồng không về được, nhà mình càng không dám về! Huhu, ông muốn con ra sao ông mới vừa lòng đây ông Trời?"

Nhưng trời cứu không bằng mình tự cứu mình, DaeHwi trong đầu thầm nghĩ những giây phút thế này mới thấy bạn bè quan trọng như thế nào, nó vừa móc điện thoại ra vừa nhấn dãy số quen thuộc của thằng GuanLin.

Nói nhà thằng GuanLin và thằng SeonHo như vậy thôi chứ nhà tụi nó cùng một khu chung cư, không xa xôi gì mấy nên việc nó nửa đêm nửa hôm bỏ nhà chồng về đây sao thoát khỏi tai đệ nhất nhiều chuyện Yoo SeonHo? DaeHwi vừa đặt mông xuống sô pha nhà thằng GuanLin thì đã thấy thằng SeonHo xuất hiện, vốn biết tính bà tám của thằng này nên nó chạy tới lắc lắc vai: "Nè, nè, mày qua đây có la làng la xóm cho ba tao biết không đó?"

Thằng SeonHo nhìn vẻ mặt căng thẳng của nó nên cũng không nỡ trêu ghẹo, thành thật lắc lắc đầu, đến lúc này DaeHwi mới tạm an tâm quay lại chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống nó đã lên giọng: "Ê thằng GuanLin, mày không rót nước cho tao uống à?"

"Cái gì? Nhà này mày ra vào muốn nát nước rồi còn bày đặt nữa hả? Muốn uống thì tự đi lấy mày." Thằng GuanLin nửa đêm nửa hôm đang ngủ ngon lành bị DaeHwi đánh thức nên cũng đốp chát lại.

SeonHo nãy giờ mới mở miệng nói một câu nghe được: "Thôi, uống gì nữa, có chuyện gì mà mày bỏ về đây kể tao nghe coi!"

DaeHwi nghe SeonHo nói xong liền xụ mặt xuống, khí thế sai chủ nhà như sai ô sin bỗng chốc biến đâu mất. Nó ngồi trở lại ghế, chậm chạp kể lại toàn bộ sự việc hồi chiều.

Sau khi kể xong, kết quả không như nó mong muốn cho lắm, DaeHwi đang chờ đợi vẻ mặt phẫn nộ, bênh vực cho nó hoặc ít ra cũng phải có chút đồng cảm, ai dè sắc mặt hai thính giả nãy giờ không hề thay đổi, thậm chí thằng GuanLin còn ngáp lên ngáp xuống mấy cái. Tệ hại hơn là thằng SeonHo không hề nể mặt nó tí nào, nghe xong liền phủi quần đứng dậy chuẩn bị ra về, còn thằng bạn thân cũng đang đi vô phòng ngủ. DaeHwi tức quá la oai oái:

"Hai đứa mày làm vậy mà coi được đó hả?... Ê thằng kia, mày đi đâu vậy?"

"..." Thằng GuanLin không thèm quay lại, "Tao về phòng ngủ chứ đi đâu!"

"Mày... mày ngủ ở đó rồi tao ngủ đâu?" DaeHwi tự nhiên ấp úng.

"Mày hâm à? Thì vô ngủ chung chứ sao!" Thằng bạn thản nhiên nói.

SeonHo chưa kịp ra tới cửa đã nghe cuộc nói chuyện giữa hai đứa bạn, nó tinh ý nhìn DaeHwi cười gian, sau đó lên giọng ra vẻ ta đây thông thái lắm: "Hehe, GuanLin ơi là GuanLin, sao mày vô ý vô tứ thế?..."

Thằng GuanLin giương đôi mắt ngái ngủ lên nhìn SeonHo ra chiều chưa hiểu mô tê gì, thằng SeonHo thấy vậy mới chậm rãi nói tiếp, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng đểu: "Mày quên DaeHwi người ta là trai đã có chồng rồi sao mà còn đòi ngủ chung?"

DaeHwi bị nói trúng tim đen liền cúi gằm mặt, chỉ có thằng GuanLin hỏi ngốc nghếch: "Vậy bây giờ sao?"

"Thì hai đứa bây tự giải quyết, tao về ngủ chứ sao!" Nói rồi thằng đó đi một mạch ra khỏi căn chung cư nhỏ xíu.

"Còn sao nữa, mày ra sô pha ngủ chứ sao!" DaeHwi hất mặt nói.

"Cái gì? Mày đang ở nhà tao nghen!" Thằng GuanLin hậm hực.

"Thì mày cho tao ngủ một đêm thôi!" Nó xuống nước thương lượng.

Điểm yếu của thằng GuanLin là đối phương càng 'hắng' thì nó càng hăng máu cãi lại, nhưng một khi bên kia nhượng bộ là nó lập tức mềm lòng, DaeHwi là bạn thân từ nhỏ nên biết rõ phải 'tung chiêu' nào với thằng bạn của mình nên đã nhanh chóng giải quyết xong vấn đề chỗ ngủ.

Trước khi vào phòng nó còn lên giọng nói: "Tao đại giá quan lâm chịu ngủ trong cái ổ heo của mày là mày phải mừng mới đúng chứ!"

Thằng GuanLin vốn chuẩn bị nằm xuống sô pha ngủ nhưng nghe DaeHwi nói vậy liền tức mình bật dậy, vớ lấy cái gối ném về phía nó đang đứng, miệng hét lớn: "Mừng cái đầu mày á thằng kia!"

DaeHwi đoán trước nên dễ dàng né cái gối, cười hềnh hệch chạy biến vào trong phòng, đêm đó chắc do đi bộ cả ngày nên nó ngủ một giấc đến sáng, suýt chút nữa là trễ giờ đi làm.

.

Trên đường vừa đi làm DaeHwi vừa suy nghĩ về chuyện hôm qua, càng nghĩ nó càng buồn càng tức, đúng là WooJin... chẳng ra gì mà! Trước kia xem như quan hệ là sếp và nhân viên nhưng sau chuyến du lịch vừa rồi mối quan hệ giữa hai người ít ra cũng có chút ít tiến triển rồi, vậy mà dám đối xử với mình như vậy ư? DaeHwi tức anh ách nghĩ.

Lâu lâu giận dỗi một chút cũng tốt. DaeHwi muốn cho WooJin biết mình không phải muốn đi là đi, muốn bỏ giữa chợ là bỏ! Tính toán suy nghĩ như thế, nó cuối cùng hạ quyết tâm, đóng băng WooJin. Cách đóng băng cụ thể: không nhắn tin, không nghe điện thoại, cũng không lên KakaoTalk, check mail. Mục đích của việc đóng băng: giết chết tính khí thất thường của WooJin và nâng 'giá' của mình lên.

Vừa nghĩ xong thì cũng vừa đến AJ, trước khi DaeHwi bước vào trong liền lấy điện thoại ra định tắt máy để bắt đầu chiến lược đóng băng của mình thì không biết điện thoại đã tự tắt từ bao giờ. Nó nhìn màn hình điện thoại tối om mà khẽ nhếch mép cười: "Đến ông trời cũng ủng hộ con ư? Được lắm!"

Tính ra hôm nay là ngày đầu tiên DaeHwi làm ở bộ phận mới, lại đúng ngay cuộc họp định kì hàng tháng của bộ phận nhân sự; mà đáng lẽ một kẻ chân ướt chân ráo mới chuyển tới như nó không được góp mặt nhưng cái mác Tổng giám đốc phu nhân đã dư sức cho nó 'qua phà' ngồi trong cuộc họp quan trọng này.

Mà cuộc họp mới diễn ra được hơn một phần ba thì DaeHwi đã rút ra một kinh nghiệm: "Mai mốt có chết cũng không tham gia những cuộc họp nhàm chán kiểu này!" Và trong khi trưởng phòng Kim còn đang thao thao bất tuyệt với chủ đề của mình thì cửa phòng họp bật mở, chị thư kí SoMi lén lút luồn vào trong, nói nhỏ vào tai nó: "DaeHwi, Tổng giám đốc kêu cậu gọi cho anh ấy cậu đã gọi chưa?"

Tuy chị SoMi ghé sát tai, nói thầm với DaeHwi, nhưng âm lượng cố tình khiến cả phòng họp đều nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là 'Tổng giám đốc' nên trưởng phòng đang thao thao bất tuyệt trước màn hình PowerPoint cũng mỉm cười vẻ nịnh nọt.

"Em SoMi, Park Tổng tìm DaeHwi có việc hả?"

"Đúng thế." Chị ta cười hì hì, thẳng lưng lên, "Hình như gấp lắm, nên tôi mới vào phòng họp xem, xin lỗi đã làm phiền anh." Nói thế nhưng chị ấy lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của trưởng phòng Kim.

Lão ta có thể xếp vào hàng nguyên lão của AJ, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội được với thư ký quan trọng cạnh WooJin, nụ cười trên gương mặt càng đậm hơn, "Nếu có việc thì DaeHwi đi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc trước đi."

Dứt lời, DaeHwi nãy giờ bỗng im lặng ngẩng đầu lên, "Ồ, em vẫn chưa kịp gọi cho Tổng giám đốc, chị thấy đó, vừa vào công ty là em lao đầu vào phòng họp rồi."

Chị SoMi muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân, "Vậy... bây giờ ra ngoài gọi đi?"

DaeHwi sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ, "Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp mà?"

Vừa dứt lời, chị SoMi và trưởng phòng hóa đá cùng lúc, đông thời những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Lão trưởng phòng không hiểu, tưởng DaeHwi vẫn còn ôm hận mấy lần ông ta đối xử không tốt với nó nên cố ý gài bẫy mình! Nếu WooJin nghĩ lão cố tình chơi xỏ, không thả DaeHwi, không để nó gọi điện cho hắn thì chẳng phải lão ta sẽ tiêu đời ư?

Bên này chị SoMi thư kí mắt cũng đã ngân ngấn nước, "Xem ra, tiền thưởng tháng này của mình... tiêu rồi!"

WooJin hôm qua vì có chuyện gấp nên phải bỏ đi, để DaeHwi ở lại giữa chợ, bắt máy bay bay vội ra nước ngoài, vừa hạ cánh đã cố ý gọi cho nó nhưng đáp lại là giọng nói vô cùng ngọt ngào của cô nhân viên tổng đài, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." hắn đã thử lại mấy lần nhưng vẫn không được, nên bất đắc dĩ mới gọi về nhà thì bà nội nói DaeHwi không về, hắn vừa đau đầu vừa nghe bà nội lải nhải vụ cháu dâu bỏ nhà đi đêm đi hôm, bla bla...

WooJin đành ngậm ngùi đợi đến tối gọi đến công ty để gặp DaeHwi, hắn trằn trọc suốt buổi chỉ mong cho trời mau tối, do WooJin đi Mỹ nên lệch múi giờ đó mà.

Ở AJ vừa mới sáng sớm thì chị SoMi thư kí đã nhận được cuộc gọi của Tổng giám đốc, bảo có chuyện muốn gặp DaeHwi, muốn cậu ta đích thân gọi lại. Kết quả là đã gần nửa buổi sáng qua đi nhưng cậu nhóc DaeHwi này vẫn thản nhiên không thèm gọi. Còn WooJin vẫn vô cùng bực tức, liên tục gọi điện thoại hối thúc.

Chị SoMi tuy đã đoán già đoán non chắc vợ chồng nhà này đang có giận lẫy gì đây nhưng chỉ biết đau khổ chịu đựng bị kẹp giữa hai thế lực mà không dám nói.

"DaeHwi, em nể tình chị, thương cho đồng lương eo hẹp của chị mà gọi điện cho Tổng giám đốc đi mà." Chị SoMi chỉ còn nước năn nỉ nó mà thôi.

DaeHwi đang suy nghĩ không biết nên từ chối thế nào thì cửa phòng họp sực mở, anh chàng trợ lý của WooJin chạy ào vào trong, thở hổn hển nói: "DaeHwi, Tổng giám đốc ra lệnh cho cậu lập tức gọi lại cho anh ấy!"

Nó đang ngồi trầm tư nghe thấy thế liền tức thêm, "Cái gì? Còn dám ra lệnh cơ à? Được!" Ánh mắt DaeHwi ánh lên tia nhìn xảo trá, ung dung nói, "Ồ, thế à? Anh nói với Tổng giám đốc là đang họp, chắc họp tới chiều mới xong đó!"

DaeHwi vừa dứt lời thì mọi người đều giật bắn mình. Chắc mọi người đang thắc mắc, "Lee DaeHwi hôm nay bị trúng gió gì thế? Dám to gan như thế?" Nó phớt lờ biểu cảm của mọi người, đánh mắt qua nhìn chị SoMi. Chị SoMi mặt mày trắng bệch thấy ánh mắt của nó liền lắc đầu ngoầy nguậy, chuyện tày trời này DaeHwi tự làm đi em, chị mà làm giúp em sẽ bị Park Tổng chém chết mất!

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, người hi sinh 'bị chém' chính là anh chàng trợ lý.

"Alo, Tổng giám đốc, cậu DaeHwi nói đang họp, chắc tới chiều..." Anh ta đang nói, hai chữ 'mới xong' còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "tút tút" lạnh tanh.

Không ai nói ai mọi người đều rơi vào trạng thái hóa đá, không khí lạnh lập tức tràn về khiến ai nấy đều phải rùng mình, chỉ có DaeHwi là trong lòng đang đắc ý.

Nhưng phòng họp không yên lặng được lâu, 30 giây sau đến lượt điện thoại của trưởng phòng Kim reo lên liên tục, nhìn màn hình nhấp nháy hai chữ 'Park Tổng', sắc mặt lão ta liền biến sắc.

"Tan Họp!" Chưa nhấc máy , lão đã tuyên bố chắc như đinh đóng cột, sau đó ôm tập tài liệu hoảng loạn bỏ chạy, trước khi ra khỏi phòng mọi người nghe loáng thoáng lão ta nói qua điện thoại, "...Vâng, tan họp rồi, tan họp rồi."

Lần này đến điện thoại bàn trong phòng họp réo inh ỏi, chị SoMi sợ sệt nhấc máy nghe: "Alo..."

"Alo, chị SoMi hả, Tổng giám đốc lại vừa gọi đến..."

"Em nối máy lên phòng họp phòng nhân sự ngay cho chị!"

Chị SoMi nói chắc nịch rồi ấn vội điện thoại vào tay nó rồi bỏ chạy, mọi người trong phòng họp thấy vậy cũng ào ạt chạy ra ngoài như sắp có bão tới. Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại một mình nó đứng trơ trọi với cái điện thoại trên tay. Tự nhiên không còn ai bên cạnh thì dũng khí từ sáng tới giờ cũng biến đi đâu mất tiêu.

DaeHwi rụt rè alo, WooJin nôn nóng từ sáng đến giờ mới nghe được giọng của nó, câu đầu tiên hắn hỏi là: "Sao em tắt điện thoại?"

DaeHwi chớp chớp mắt, "Ồ, hết pin."

"Mail không trả lời?"

"Không thấy, chắc mạng bận."

"Cũng không gọi lại cho anh?"

"Sáng nay bận lắm."

"..." Bên kia im lặng, DaeHwi đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giả lạnh lùng không, hay là tha cho hắn lần này thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên kia.

DaeHwi đơ lưỡi, bực bội. Mình đang giận mà, sao lại cười chứ?

"Không được cười." Nó nhe răng, chỉ muốn cắn chết người ở đầu dây bên kia, DaeHwi rất nghiêm túc, rất nghiêm túc... giận WooJin, sao lại cười được chứ?

Kết quả, WooJin chỉ thản nhiên đáp lại một câu, "DaeHwi, em đang ghen."

DaeHwi hậm hực vì mình đã bị lật tẩy, nhưng chưa biết phản pháo thế nào thì WooJin đã nói tiếp: "Chuyện hôm qua khi nào về anh sẽ giải thích với em, nhưng bây giờ đã khiến cho Park phu nhân chịu nghe điện thoại vậy không biết Park phu nhân đã hết giận chưa?"

DaeHwi nghe đến ba chữ 'Park phu nhân' thì ngượng chín cả mặt, may mà phòng họp bây giờ chỉ còn một mình nó. Trong khi DaeHwi còn đang ấp úng thì giọng WooJin lại dịu dàng vang lên: "DaeHwi..."

Hắn đang nói thì hơi dừng lại một chút, bên này DaeHwi nín thở chờ WooJin nói tiếp...

"... Anh chưa bao giờ cảm thấy trái tim của mình đập nhanh như nói chuyện với em, anh cũng chưa bao giờ bảo em nhận trái tim của anh, anh cũng chưa từng xin ngọn gió trong tim em thổi về phía anh, nhưng ít ra cũng đừng gạt anh ra ngoài cuộc sống của em. Nếu em làm vậy sẽ làm anh rất buồn đấy, anh sẽ đợi đến ngày nào đó ngọn gió trong tim em sẽ mãi mãi thổi về phía anh."

DaeHwi chưa bao giờ nghe WooJin nói một câu vừa dài vừa mùi mẫn đến như vậy, nó gần như hóa đá rồi mới lí nhí trả lời: "WooJin, em nhớ anh."

Sau khi nghe câu nói này, lần đầu tiên WooJin thấy mình bại trận chỉ vì một câu nói. Đúng, một câu nói từ người mình yêu thương dù nhẹ nhàng đến đầu cũng khiến hắn đầu hàng không điều kiện...

Phải... WooJin, em nhớ anh.

"DaeHwi, anh cũng nhớ em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro