Chương 44 - Che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WooJin sau khi đánh xe đưa DongHyun về liền chạy về nhà kiếm DaeHwi. Xe vừa vào đến cổng WooJin đã thấy Đầu Đinh đứng lén lút gần bụi cây. WooJin dừng xe, đi ra phía sau vỗ vai em trai: "Em đang làm gì đây? Chưa chịu thu xếp hành lí nữa à?"

"Á! Anh làm em sợ hết hồn! Người gì mà đi lại không tiếng động như ma vậy?" Đầu Đinh vừa nói vừa lườm lườm nhìn ông anh hai của mình.

WooJin cũng không chịu thua: "Là em có tật giật mình đấy chứ!"

JiHoon vuốt vuốt ngực, gắng xoa dịu hơi thở gấp gáp. Lúc này WooJin mới sực nhớ đến việc hỏi Đầu Đinh đang lén lút xem cái gì, hắn liếc qua nhìn JiHoon đang vuốt ngực rất mờ ám liền tò mò ghé mắt nhìn qua bụi cây.

Ồ! Hóa ra là DaeHwi. Mấy hôm nay trời đột nhiên trở lạnh nhưng DaeHwi vẫn ăn mặc rất mong manh, cậu không mặc áo khoác mà chỉ mặc chiếc áo len màu trắng tinh khôi. Cậu đang ngồi bên cạnh hồ nước, hai chân đung đưa trên mặt nước, bộ quần áo trắng muốt hòa cùng ánh nắng chiều nhàn nhạt trông thật bắt mắt. Khuôn mặt nhìn nghiêng của DaeHwi được nắng nhiều hắt xuống phủ lên một màu dìu dịu, trông như một thiên thần lạc xuống trần gian. Các hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không khí, tạo nên một không gian huyền nhiệm thu hút lòng người.

Những đường nét trên khuôn mặt của DaeHwi không hoàn toàn tinh tế nhưng phối hợp lại với nhau thì đáng yêu vô cùng. Đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại cùng cái mũi xinh xắn, và cả đôi mắt đen nhánh đang nheo lại dưới ánh mặt trời, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhìn một lần không thể nào dứt ra.

"Này, anh, con ngươi sắp rớt ra ngoài rồi kìa!" Đầu Đinh thấy anh hai nhìn DaeHwi không chớp mắt, có ý tốt 'nhắc nhở'.

Từ chỗ trách Đầu Đinh rỗi hơi dòm ngó gì đó thì đến lượt WooJin bị cuốn hút vào việc nhìn trộm này. Bị em trai lật tẩy ngay trước mặt khiến WooJin thoáng tức giận, nhưng ngay lập tức hắn quay sang, lạnh lùng nói:

"Lớn già đầu rồi còn nhìn lén người khác là sao?"

"Ơ..." Đầu Đinh ngơ ngác, "Không phải anh hai cũng mới nhìn sao?"

WooJin không hề nao núng, mà thậm chí còn cao giọng nói:

"Anh chỉ quan tâm vợ anh, không có lén lút theo dõi như chú."

"Hả? Có khác biệt sao?"

"Dĩ nhiên rồi. Chú không thấy nấp sau bụi cây này nhìn trộm là kì quặc lắm à?"

"Kì cái gì?" Đầu Đinh tỏ vẻ không hiểu.

"Mất mặt chết đi được..." WooJin càu nhàu.

"Úi, được rồi người ơi, nhìn vậy mới rõ mà!" Đầu Đinh nhún vai nói.

Hai anh em đang cãi nhau đến hồi gay cấn thì có giọng nói vang lên:

"Hai người cãi nhau gì thế?"

Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của DaeHwi khiến hai anh em chết điếng.

"Hihi, không có gì."

"Thật không có gì chứ?" DaeHwi hỏi Đầu Đinh nhưng nhíu mày nhìn WooJin.

Đáp lại cái nhíu mày đó một cái nhún vai tỏ vẻ vô tội của WooJin. Đầu Đinh ba hoa nói tiếp:

"Anh hai vừa về đến nhà đã kiếm cậu rồi, tớ chỉ chỉ chỗ cậu thôi."

Trong lúc WooJin còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì thì Đầu Đinh đã nhanh chóng hoàn thành việc đổ tội cho ông anh và chạy biến: "... thôi hai người tâm sự đi, em đi chuẩn bị hành lý đây anh hai!"

Trước khi đi, Đầu Đinh còn khuyến mãi cho WooJin một nụ cười gian xảo. Còn WooJin cũng không vừa, liếc Đầu Đinh một cái muốn xám mặt, ánh mắt như hàm chứa lời đe dọa, "Chú hãy đợi đấy!"

Đầu Đinh đi rồi bỏ một mình WooJin đứng lại chịu trận, báo hại đầu óc suốt ngày nghỉ chuyện làm ăn bây giờ phải nghỉ ra một lí do cỏn con nào đó để gạt 'vợ' mình. Đúng là mất mặt Tổng giám đốc AJ mà.

"Anh kiếm em có gì không?" DaeHwi tròn mắt hỏi.

"Ừm..." WooJin ậm ừ rồi kiếm đại cái cớ nào đó nói cho rồi, "À tại về không thấy em nên anh đi kiếm vậy đó mà!"

"..." Ngay sau đó DaeHwi liên tục trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là ngượng ngùng rồi cuối cùng là cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp bầu không khí.

WooJin thấy đối phương như vậy liền nói thêm một câu, hòng ngăn chặn ý định của DaeHwi nếu nó muốn hỏi thêm một câu nữa:

"Không lẽ anh muốn biết 'bà xã' mình đang ở đâu cũng không được à?"

"Ơ... Không phải!" DaeHwi lập tức phủ định.

WooJin nghe DaeHwi nói vậy liền khấp khởi mừng thầm, như vậy là cậu nhóc sẽ không truy vấn gì thêm nữa. Nhưng hắn lập tức nhớ đến vấn đề chính là làm sao để DaeHwi không thấy được bản tin scandal vớ vẩn giữa mình và DongHyun mới được. Đến nước này thì WooJin đành phải ngập ngừng đề nghị:

"DaeHwi... em..."

"Hửm? Sao anh?" DaeHwi vẫn giữ thái độ trả lời với đôi mắt tròn xoe đáng yêu như mọi khi.

"Hay tụi mình đi thăm ba em đi?" WooJin dịu dàng nói.

"Hả? Sao tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện này?"

"Không có gì, tại anh thấy từ ngày kết hôn đến giờ hình như mình chưa về thăm ba lần nào." WooJin giả vờ làm con rể có hiếu để lấp liếm.

"Trời, anh đâu cần bày vẽ vậy, ngày nào mà em chẳng gặp ba ở nhà hàng chứ." DaeHwi nói.

"Không lẽ em không muốn về thăm ba à?"

"..."

"Em không muốn cũng phải để anh được làm con rể có hiếu chứ." Hắn không để DaeHwi kịp trả lời đã một lần nữa dồn nó vào thế không thể từ chối.

"Ừm... vậy cũng được."

"Vậy lên em lên xe đi."

"Hả? Mình đi liền luôn hả?" DaeHwi mở to mắt ngạc nhiên.

"Ừ. Chứ sao?" WooJin cười cười nhằm che đậy sự bất an trong ánh mắt.

"Sao..." DaeHwi chưa kịp nói dứt câu đã bị WooJin lôi tuột vào xe.

DaeHwi ú ớ chưa kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã chạy ra khỏi cổng, thẳng tiến đến khu chung cư của nhân viên AJ (Vì sau khi DaeHwi lên xe hoa về nhà chồng, nó không yên tâm để ba mình ở nhà một mình, mà ông thì không chịu theo DaeHwi về nhà họ Park nên WooJin đã sắp xếp cho ông một ngôi nhà trong khu chung cư nhân viên của AJ, dù gì bây giờ ông cũng là nhân viên của nhà hàng mà).

Trên đường đi, WooJin vừa nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ tập trung lái xe nhưng miệng lại cất giọng dịu dàng hỏi ý kiến DaeHwi:

"Mình nên mua gì cho ba nhỉ?"

"Trời, hôm nay anh bị gì vậy? Đừng màu mè như vậy chứ. Thăm ba là ba vui rồi."

"Không được." WooJin lập tức phản đối, "Lần đầu tiên con rể về nhà mà."

Nói xong WooJin liền quay đầu xe vào đại lộ trung tâm, DaeHwi vừa kịp định thần sau cú quẹo cua quá gấp đó liền thắc mắc:

"Anh đi đâu đó?"

"Vào khu thương mại lấy một ít đồ!"

"..." DaeHwi nhún vai bất lực, mình nói không cần mua mà anh ấy có chịu nghe theo đâu, vậy cũng bày đặt hỏi ý kiến.

Có lẽ sợ trễ nên WooJin 'nhẹ nhàng' cho kim tốc độ chạm ngưỡng 120km/h, kết quả là chưa đầy 3 phút sau chiếc xe đã dừng lại trước khu thương mại sầm uất. DaeHwi không thể nói là xuống xe bình thường mà phải nói là 'lảo đảo' xuống xe như người vừa mới say rượu, đầu óc nó cứ xoay mòng mòng, đến cả chữ AJ nhấp nháy to đùng trước mặt nó cũng không nhìn rõ. Đến khi đã kịp hoàn hồn thì DaeHwi lập tức nhớ lại hành động ngang ngược của WooJin lần trước, liền hớt ha hớt hải chạy theo, một tay giữ WooJin lại một tay lấy điện thoại ra gọi cho lão Nhị ngay lập tức. Đến giờ này nó mới thấy được cái lợi khi đã xin số mấy anh em WooJin... Bây giờ đã có việc dùng rồi.

DaeHwi nhấn phím gọi, chuông reo một hồi khá lâu mới nghe đầu dây bên kia lên tiếng:

"Alo."

"Alo, lão Nhị hả? Em DaeHwi nè, anh mau ra chặn WooJin lại đi, không thôi anh ấy lại vào trung tâm gây rối nữa."

"..." Lão Nhị đang bù đầu bù cổ với mớ sổ sách nghe DaeHwi gọi chỉ nói vậy thôi sao? Hắn hơi bất ngờ rồi mới cười thật to vào điện thoại, "Haha... Ok ok, lão Nhị xuống ngay."

WooJin nghe DaeHwi gọi điện thoại nhưng tỏ ra khinh khỉnh, đến nỗi không thèm liếc nó một cái mà lạnh lùng đi tiếp. DaeHwi nhỏ bé nên lực bất tòng tâm, đành bị WooJin lôi xềnh xệch như một bao gạo vào trong.

Vừa vào đến cửa thì đúng lúc lão Nhị lục tục đi xuống, vừa nhìn thấy cảnh tượng DaeHwi bị lôi vào trong liền cất tiếng cười sảng khoái khiến cả tầng trệt ai cũng ngoái đầu lại nhìn. Nhưng lão Nhị chắc cũng đã học được nội công thâm hậu như WooJin rồi nên bị mọi người nhìn chằm chằm mà mặt không hề biến sắc, vẫn bình tĩnh sải từng sải chân đầy tự tin về phía bọn họ.

WooJin nhíu mày lên tiếng đả kích:

"Từ lúc nào mà chút chuyện cỏn con này cậu cũng phải xuống quản thế?"

"Haha." Vẫn là giọng cười khi nãy, lão Nhị khoan thai đáp, "Xin lỗi lão đại nhá! Tôi xuống dây 'thỉnh an' lão đại phu nhân thôi. Còn cậu đấy à? Tỉnh lại đi cưng."

"..." WooJin nghe lão Nhị trả lời xong thì sắc mặt xấu đi ba phần, hầm hừ không nói.

DaeHwi nãy giờ đứng một bên, nghe lão Nhị nói vậy liền mặt đỏ như gấc, lí nhí nói:

– Anh không sợ WooJin gây rối à?

"Haha." Lần này lão Nhị cười có kìm chế hơn một chút, nhưng vẫn dùng giọng nói sang sảng rất ra dáng ông chủ để trả lời. "DaeHwi à, đây là chi nhánh của AJ, thiệt hại gì AJ cũng có gánh một phần đâu phải lão Nhị ta ôm hết đâu mà sợ."

"..." Lần này đến DaeHwi ngạc nhiên, đôi mắt giương to và miệng mấp máy, chắc không biết phải nói gì nữa.

Đến lúc này lão Nhị mới thắc mắc tại sao bọn họ lại ở đây, nhưng lão cố tình đá đểu WooJin nên không hỏi hắn mà hỏi DaeHwi:

"Lão đại phu nhân à, cậu có chuyện gì mà đại giá quang lâm vậy? Đã vậy còn 'dẫn' theo Tổng giám đốc AJ nữa chứ. Làm ta đây hết hồn."

"Không có gì đâu." DaeHwi không hiểu hàm ý chọc ghẹo của lão Nhị nên vẫn vui vẻ trả lời. Chỉ có WooJin sắc mặc lại xấu thêm ba phần, khiến DaeHwi bất giác cảm thấy nhiệt độ xung quanh lại giảm đi một chút. Lúc xoay qua nhìn WooJin nó mới thấy hóa ra mặt hắn đã lạnh như băng tự bao giờ.

WooJin lấy giọng lạnh lùng cố hữu để trả lời:

"Về thăm ba vợ."

Bốn chữ "Về thăm ba vợ" đó thôi nhưng không hiểu sao khiến lão Nhị bất giác cảm thấy thật buồn cười. Nhưng liếc lên thấy mặt WooJin đã sắp vượt giới hạn chọc ghẹo nên lão phải cố nhịn cười đến suýt bị nội thương. Lão Nhị ráng lấy giọng nghiêm túc nói tiếp nhưng vẫn không giấu được ý cười trong đáy mắt:

"Ồ, chuyện tốt chuyện tốt! Để tôi chọn quà cùng cậu."

'Rầm!' DaeHwi đứng bến cạnh muốn té ngay xuống đất. Cậu kêu lão Nhị ra mong rằng lão sẽ khuyên can WooJin, nói nào là đừng tốn kém, hoặc đừng màu mè nhưng không ngờ lão Nhị không những không làm vậy mà còn phụ giúp một tay nữa chứ.

Hậu quả là trong trung tâm thương mại AJ, có ba người đi chung, hai kẻ đi trước comple carvat chỉnh tề, giày da bóng lộn sóng bước bên nhau, hai tay liên tục lấy những món đồ sang trọng nhất để vào xe đang được một kẻ quần áo tầm thường đẩy ở phía sau. DaeHwi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng, hình như nó giống ô sin hơn là giống 'Lão đại phu nhân' thì phải?

Sau một hồi 'cày' nát cả trung tâm, DaeHwi mang ra xe trên dưới một chục túi hàng, nào là rượu nhập, thuốc bổ, xì gà,... Cái này đều do lão Nhị chọn, hắn bảo ba vợ hắn thích nhất mấy thứ này. Còn WooJin chưa có kinh nghiệm trong việc chọn quà cho ba vợ nên chỉ biết nhíu mày chọn theo mà thôi. Chỉ có DaeHwi ở đằng sau đẩy xe, mỗi khi có thêm một món đồ là nó dòm bảng giá thêm một lần trợn ngược mắt. DaeHwi đếm số không mà lòng đau dữ dội, nó tính lén để lại mấy món nhưng lập tức nhận ngay cái nhìn nghiêm nghị nhưng cũng đầy tình cảm của WooJin.

Sau khi đã tay xách nách mang ra khỏi AJ, lão Nhị thậm chí còn tiễn bọn họ ra tận cổng.

.

Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, WooJin nhanh chóng đánh xe đến khu chung cư của công ty. Do không báo trước nên ba nó tỏ ra vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của nó và WooJin. Nhưng giây phút bất ngờ cũng nhanh chóng trôi qua, còn lại chỉ là nét mặt mừng rỡ khi nhận được biết bao là quà của con rể. Nhìn nét mặt của ba mình chỉ chực hiện lên hai kí hiệu $ to tướng mà DaeHwi ngượng ngùng vô cùng. Nó lén đá chân ra hiệu ba mình mấy cái nhưng ông cố tình phớt lờ, chẳng mấy chốc ông quan tâm WooJin còn hơn đứa con mà ông nuôi dưỡng mấy chục năm nay. Trước tình cảnh đó, DaeHwi chỉ còn biết thở dài, đúng là với ba nuôi sức mạnh của rượu nhập, xì gà,... là quá lớn mà.

Sau khi thăm ba vợ xong, WooJin hỏi DaeHwi còn muốn đi đâu nữa không, để anh đưa đi. Thật ra thì cũng tránh về nhà vì anh sợ phỏng viên mai phục phỏng vấn mấy câu hỏi quá đáng kia nữa. Kết quả là DaeHwi không ngần ngại bảo rằng muốn thăm hai đứa bạn thân.

WooJin bất ngờ nổi cơn vui tính, giơ tay lên ra vẻ nghiêm nghị: "Yes Sir!" DaeHwi trông thấy cảnh tượng đó liền phì cười, thoáng chốc không còn ranh giới giữa nhân viên và Tổng giám đốc, không còn sự kiêng nể, e dè, nó đưa tay lên véo nhẹ vào má của WooJin. Cả hai bật cười khanh khách.

Sau khi đùa giỡn xong xuôi, WooJin đưa DaeHwi về khu chung cư cũ như đã hứa. Chưa đầy 15 phút sau, chiếc xe cá tính đã phanh lại trước khu chung cư đó, bất giác hình ảnh DaeHwi buổi đầu gặp gỡ, nhầm lẫn anh là tài xế bắt đưa về tận nhà lại hiện ra trong đầu WooJin. Những hình ảnh cậu nhóc say mèm ăn vạ khiến WooJin khẽ cười. DaeHwi ngồi bên cạnh thấy liền hỏi:

"Anh cười gì vậy?"

"Anh nhớ đến lần đầu tiên mình gặp nhau, anh bị em bắt đưa về tới nhà đó mà."

"..." Những hình ảnh ấy đứt quãng hiện ra trong đầu DaeHwi, tuy không nhớ hết nhưng nó chắc rằng lúc đó rất mất mặt, "Có gì đâu mà cười! Anh không được cười... Không được cười mà!"

"Haha." DaeHwi càng ngăn cản thì WooJin càng cười lớn, anh nói ra suy nghĩ trong đầu mình một cách thật tự nhiên, "Lúc đó em dễ thương thật mà!"

Câu nói vừa dứt cũng khiến WooJin khẽ giật mình, trước đây anh có khen ai dễ thương đâu chứ, ngay cả MinAh cũng không, vậy mà anh có thể nói với DaeHwi một cách tự nhiên như thế?! Còn DaeHwi nghe xong cũng thoáng ngỡ ngàng, nhưng ngay lập tức nó ngượng quá nên đẩy cửa ù chạy khỏi xe. WooJin cũng hơi bất ngờ trước hành động bộc phát đó của DaeHwi nên vội vàng kiếm chỗ đỗ xe rồi đuổi theo. Khi đuổi đến nơi thì thấy cậu nhóc đang loay hoay kiếm cái gì đó, WooJin nhẹ nhàng tiến đến gần và hỏi:

"Em đang kiếm gì đó?"

"À, hai đứa nó không có nhà. Nhưng đến đây rồi về không cũng uổng, em đang kiếm chìa khóa để vào phòng đó em đó mà." DaeHwi vẫn tiếp tục tìm kiếm và nói, sau đó cậu nhặt được chiếc chìa khóa giấu dưới kẹt cửa và vui mừng reo lên, "A, đây rồi."

Sau đó DaeHwi thoăn thoắt mở cửa phòng, nhanh chóng vào trong bật đèn và kéo WooJin vào trong.

WooJin từ khi giúp DaeHwi chuyển đồ đạc tới giờ thì không trở lại đây lần nào nữa. Biết nó vẫn còn giữ phòng đến bây giờ khiến WooJin cảm thấy hơi tức ngực. Sau khi quan sát khắp nơi, cảm giác khó chịu càng tăng lên. Căn phòng tuy nhỏ nhưng đầy ắp phong cách của DaeHwi, bốn bức tường được sơn màu tím mà nó rất thích, trên cửa sổ là mấy ngôi sao giấy mà DaeHwi vẽ lên đó, cả quần áo vẫn còn để lại đây hơn phân nửa. Tóm lại, căn phòng này không có vẻ gì là vắng chủ nhân nó bấy lâu nay, tất cả như lúc nào cũng sẵn sàng đón DaeHwi trở về.

Trong đầu WooJin bất ngờ hiện lên căn phòng của 'họ'... Không có, nơi đó hoàn toàn không có phong cách của DaeHwi. Nếu như mang đồ của nó ra hết thì căn phòng hoàn toàn không còn dấu vết gì chứng tỏ sự tồn tại của DaeHwi. Ngay cả quần áo và đồ đạc của nó cũng ít đến đáng thương. WooJin nhớ rõ, ngày DaeHwi đến chỉ mang một vali nhỏ. Anh tin rằng nếu bây giờ nó bỏ đi cũng chỉ cần một vali nhỏ mà thôi.

Dường như DaeHwi không muốn để lại dấu vết, như một vị khách trọ thuê chung căn phòng với anh mà thôi. Nghĩ đến đó, trong lòng WooJin có phần kinh ngạc. Anh hoang mang, kinh ngạc nhưng không hiểu có gì không đúng.

Trong vô thức, WooJin lên tiếng: "Anh muốn em trả căn hộ này lại và mang hết đồ đạc về nhà."

DaeHwi đang vui vẻ thì không hiểu sao tâm trạng WooJin lại bất ngờ trở nên u ám như thế, nhưng nó cũng đáp lại theo quán tính: "Không được!"

Không thể, đúng là không thể được. Đây là tuyến phòng ngự cuối cùng của nó. Sự hiện diện của căn hộ này như lời cảnh báo, nhắc nhở nó rằng không thể, không thể chìm đắm trong ảo tưởng như thế. WooJin vẫn chưa thuộc về mày DaeHwi à, sẽ có một ngày MinAh trở về và căn phòng này lại được dùng đến. Đó là nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng nó nhưng lại không thể nói ra cho WooJin hiểu.

Và bây giờ, khi đối mặt với WooJin cùng sắc mặt lạnh lùng như thế, kẻ khôn ngoan sẽ không chọn cách đối đầu trực tiếp mà sẽ chọn kế nghi binh. DaeHwi từ khi làm ở AJ cho đến lúc về làm dâu nhà họ Park đã đúc kết được điều đó. Lúc này chính là lúc áp dụng vào thực tiễn đây.

"Hihi, không phải em muốn cãi lời anh, nhưng tại em đã trả tiền nhà đến hết năm nay rồi, nếu dọn đi thì phí lắm. Xem như đây là kho chứa đồ cũng được mà."

"..." WooJin vẫn sắc mặt lạnh lùng, im lặng không nói.

DaeHwi nhìn sắc mặt không mấy biến chuyển của WooJin lòng thầm dự đoán chắc giận chuyện gì lắm đây. Tuy nó không biết WooJin phật ý chuyện gì nhưng trước mắt là phải nịnh nọt để anh hạ hỏa mới được:

"Ông xã, ông xã à..."

"..." WooJin đang tức giận nhưng bất ngờ nghe giọng nói nũng nịu ngọt ngào đó thì tim đập dữ dội. Bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm đang phấn chấn vô cùng.

DaeHwi thấy thần sắc của WooJin có chút tốt lên nên lập tức phát huy:

"Ông xã ơi, ông xã à,..." Nó nói bằng chất giọng mà chính mình còn phải nổi da gà, "Ông xã bỏ mặt em thật à?"

Câu nói vừa dứt, DaeHwi nãy giờ ngồi bên cạnh liền xoay qua dụi đầu vào ngực WooJin, dúi dúi đầu, cọ mái tóc mềm mại vào ngực của hắn. Thậm chí nó còn nghe được nhịp tim đập liên hồi của đối phương. Đến lúc này, hình như DaeHwi không còn chọc ghẹo hay nịnh nọt nữa, cảm giác ấm áp cuộn trào trong lòng khiến nó dang tay ra ôm WooJin thật chặt,... như một quán tính con người thường tìm hơi ấm trong lạnh giá cõi lòng. Và khi hai người ngồi bên nhau, chỉ cần trái tim hòa chung nhịp đập thì dù ở đâu, lúc nào họ cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.

WooJin cũng cảm thấy thật hạnh phúc vào thời khắc này, nhưng DaeHwi đang ngồi trên hạ bộ của hắn, mái tóc cứ dụi dụi vào ngực hắn mới nhột làm sao, cộng thêm nhóc con không chịu ngồi yên mà liên tục ngọ nguậy. Khiến WooJin dù trong sáng đến đâu cũng không dám chắc sẽ không làm chuyện ác trong lúc này. Trước khi hoàn toàn đánh mất lý trí, WooJin đã đỡ nó dậy, dịu dàng nói như lúc đầu:

"Thôi, đừng ở đây nữa, anh đưa em kiếm chút gì ăn nhé!"

"Dạ." DaeHwi hơi bất ngờ trước sự trái gió trở trời trong tính cách của WooJin, nhưng nghe giọng nói ngọt ngào đó cũng WooJin đã hết giận rồi. Với nó, như vậy là đủ.

.

Lúc xe vừa ra khỏi chung cư, DaeHwi nhẹ nhàng đề nghị:

"Hay mình đừng ăn ở ngoài, vào siêu thị mua chút thức ăn về nhà nấu nhé!"

"Ok." WooJin đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn về trước lái xe.

Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại trong bãi đỗ xe trước siêu thị, WooJin nắm tay DaeHwi bước xuống đi vào trong. Lực nắm tay thật nhẹ thôi nhưng cũng đủ khiến DaeHwi thấy ấm áp và an toàn vô cùng. Nhưng bây giờ là giờ cao điểm, trong siêu thị rất đông người, lại cộng thêm WooJin bề ngoài xuất chúng, khí chất thu hút nên ai cũng nhìn anh nắm tay một thằng con trai rất thân mật. Trái tim DaeHwi bất giác khó thở rồi nới lỏng bàn tay anh lùi ra sau. WooJin như đọc được suy nghĩ của nó, xoay lại dịu dàng nhìn nó, cúi sát đầu thì thầm bên tai rất thân mật, xem siêu thị như chốn đông người:

"Anh không quan tâm, có gì đâu mà ngại. Mai mốt anh sẽ photo công chứng giấy đăng kí kết hôn của mình mang theo, ai nhìn thì phát cho họ một bản."

"..." DaeHwi nghe WooJin nói vậy liền rất bất ngờ, sau đó càng thêm ngại ngùng đánh vào ngực hắn thùm thụp.

WooJin nhìn biểu hiện đó của nhóc con liền thấy rất sảng khoái, vui vẻ cười lớn.

Nhưng tai họa ập đến, đúng bảy giờ tối, trên màn hình lớn của siêu thị mở kênh nào không mở lại mở ngay kênh tin tức giải trí. Cảnh quay trên màn hình chính là cảnh WooJin và DongHyun bị đám phóng viên bao vây:

"Tổng giám đốc Park, tin đồn vợ chồng anh chuẩn bị ly hôn liên quan đến sự xuất hiện của cậu DongHyun có đúng không?"

"Anh Park, vài ngày trước đây anh vừa ra nước ngoài hẹn hò với cậu Kim đúng không?"

"Anh có thể phát biểu cảm nghĩ về việc 'thanh mai trúc mã' của mình sắp lên xe hoa cùng tam thiếu gia tập đoàn nhà họ Im không?"

"Xin hỏi, anh giải thích sao về mối quan hệ mờ ám này?"

"Buổi hẹn hôm nay do anh chủ động hay cậu Kim chủ động muốn gặp mặt vậy?"

"Tổng giám đốc Park hẹn hò với Kim DongHyun như vậy có nghĩ đến cảm giác của cậu DaeHwi ở nhà không?"

... Những câu hỏi sắc bén của bọn phóng viên khiến màng nhĩ WooJin rung lên từng hồi. Hai nhân vật trên ti vi nắm tay nhau thoát khỏi hiện trường, để lại phía sau là khách sạn AJ khiến người xem liên tưởng nhiều chuyện không đâu. Sau đó là giọng nói thánh thót của nữ phát thanh viên, cô đang ra sức dự đoán khả năng phát triển mối quan hệ giữa Tổng giám đốc AJ và 'cậu bé lọ lem' DongHyun mới chân ướt chân ráo được vào nhà tập đoàn Im thị.

DaeHwi càng nghe thấy trong lòng càng khó chịu. Người đàn ông đi bên cạnh vẫn không có chút phản ứng nào, như là người trên tivi không phải là anh ta vậy. Đến nước này, nó không còn mặt mũi nào gào thét truy hỏi, ghen tuông giữ siêu thị đông đúc như thế này, DaeHwi chỉ có thể kìm nén nỗi hụt hẫng, giả vờ cúi đầu lựa hoa quả tiếp.

Còn WooJin không ngờ sự việc lại phát triển đến thế này, hắn tưởng quá lắm chỉ bị canh chừng mai phục phỏng vấn hoặc mai sẽ lên báo. Mà như vậy còn đỡ, nguyên ngày hôm nay WooJin đã không dám để DaeHwi ở nhà một mình sợ bị phóng viên làm phiền, còn nếu bị lên báo bất quá hắn giấu nhẹm tờ báo đó đi. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính mà, vừa vào siêu thị thì tivi đã phát cảnh tượng kinh thiên động địa này rồi. WooJin bồn chồn bất an chờ DaeHwi nổi nóng để giải thích, ai ngờ DaeHwi không nói một cậu nào, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn cúi đầu lựa hoa quả khiến anh vô cùng bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro