Chương 45 - Anh yêu em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DaeHwi đối diện với sự việc này hết sức bình thản, WooJin những tưởng DaeHwi sẽ nổi đóa, la hét ỏm tỏi ngay giữa siêu thị nhưng không ngờ cậu nhóc vẫn âm thầm lựa hoa quả, thậm chí còn đang chậm rãi di chuyển qua hàng thủy sản. Chính thái độ đó của DaeHwi khiến WooJin thấp thỏm, thà bùng nổ một lần rồi hắn còn biết đường nịnh nọt, còn đằng này im lặng như thế khiến Tổng giám đốc AJ không biết phải đối phó thế nào. Thân hắn làm Tổng giám đốc AJ mấy năm nay mà chưa bao giờ rơi vào tình huống đau đầu thế này, sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, WooJin đành lên tiếng trước:

"Không phải em nên hỏi gì đó sao?"

Nói đến đây, WooJin cảm thấy mình thật vô duyên bèn nói thêm một câu: "... Lẽ nào em không bận tâm tin đồn giữa anh và DongHyun?"

DaeHwi cố gắng kìm nén, bề ngoài vẫn giả vờ ra vẻ vô tội: "Chẳng phải giải thích hay không là do anh quyết định đó sao? Anh không muốn nói thì em có hỏi cũng vô dụng thôi."

WooJin chau mày: "Thế nên em không thèm hỏi đúng không?"

Thấy DaeHwi không hề bận tâm đến chuyện 'chấn động' như vậy, mà còn đứng đó lựa chọn mấy con cua tươi rói khiến WooJin sa sầm mặt, giằng lấy con cua 'đáng ghét' kia ra khỏi tay cậu nhóc. Không hiểu sao hắn bỗng cao giọng nổi nóng: "Anh không giải thích em cũng mặc kệ đúng không? Trong lòng em thật sự không bận tâm gì đúng không?"

"Á..." DaeHwi khẽ la lên trong miệng.

Lúc nãy do WooJin dùng lực quá mạnh, giằng tay DaeHwi ra khiến cái càng cua sắc nhọn cứa một đường vào tay nó. Lời chất vấn gay gắt của WooJin cũng vì thế mà chùng xuống. DaeHwi nhìn ngón tay đang chảy máu nhưng lòng không chút đau đớn, nó nhìn từng giọt máu lăn dài bằng ánh mắt vô hồn: "Anh không cần phải hung dữ với em như thế, đâu phải em kêu phóng viên đến phỏng vấn anh đâu. Anh muốn hung dữ thì tìm bọn họ mà hung dữ, muốn bắt bí thì tìm DongHyun mà bắt bí..." DaeHwi nói chậm rãi nhưng giọng nói tràn trề sự thất vọng, u trầm, phẫn uất. Nhưng rất nhanh sau đó, nó giả vờ lấy lại tinh thần, dùng giọng điệu bình thường nhất nói: "Con cua lúc nãy rất tươi, rất ngon. Em muốn mua!"

"Xin lỗi, anh..."

WooJin bỏ qua sự giả vờ bình tĩnh đó của DaeHwi, nhìn thấy ngón tay đang chảy máu của cậu, hắn vừa ăn năn vừa thấy đau lòng, bèn nhẹ nhàng cầm tay DaeHwi, khẽ đưa lên miệng, hút hết máu chảy trên đó: "Đau không?"

DaeHwi vô cùng bất ngờ trước hành động đó của WooJin:

"Đừng, em mới chạm vào mấy con cua, tanh lắm!"

Nói rồi, DaeHwi luống cuống rút tay lại, nhưng sức lực yếu ớt của cậu làm sao thoát khỏi sự kiên quyết của WooJin?

Còn WooJin vẫn bỏ qua thái độ ngại ngùng đó của nó, dịu dàng nói:

"Em bây giờ đã là người nhà họ Park. Máu chảy trên người em là của nhà họ Park. Anh sẽ không để một giọt nào thất thoát ra ngoài."

"..." DaeHwi nghe WooJin nói vậy càng thêm ngượng, cúi gầm mặt xuống đất.

Nhưng WooJin vẫn chưa yên tâm, vội vàng kéo DaeHwi đi kiếm bông băng và nhanh chóng ra quầy thanh toán. Đống đồ họ chọn được nãy giờ đã bị vứt lại hết, ở quầy tính tiền chỉ tính một chai oxy già và... một hộp băng keo cá nhân. Nhìn dáng vẻ đạo mạo của WooJin mà vào đây chỉ mua như thế thật sự không khiến mấy cô nhân viên xinh đẹp không tò mò cũng uổng. Nhưng sau đó, ngay lập tức họ chuyển từ trạng thái tò mò sang ngưỡng mộ.

Các cô nhân viên đều mắt hình trái tim nhìn WooJin dìu DaeHwi ngồi trên băng ghế, sau đó ngồi xuống đất với tư thế nửa quỳ nữa ngồi. Ai cũng xuýt xoa WooJin đúng là mẫu đàn ông chu đáo.

Nội dung nói chuyện thật sự của DaeHwi và WooJin là:

"Em ngồi xuống đi, anh băng cho!"

"Không cần đâu!"

"..." WooJin không nói gì, dùng hành động vừa ôn hòa vừa nghiệm nghị kéo DaeHwi ngồi xuống ghế.

Sau đó hắn ngồi đối diện, dịu dàng đưa tay DaeHwi lên ngang tầm mắt, đuôi mắt hơi nheo lại, nhìn rất ư là giống một bác sĩ chuyên nghiệp. Nhưng thật sự tay nghề băng bó của WooJin rất... nghiệp dư. Từ hồi DaeHwi bị thương ở chân phải nhập viện đến giờ thì xem ra, tay nghề băng bó của Tổng giám đốc AJ không được nâng cấp là bao.

Như thế không có nghĩa là không làm DaeHwi cảm động, thật sự là nó đang quá cảm động đi chứ. Nhìn bàn tay chỉ quen lật giở giấy tờ, kí tên lên những dự án lớn nay chịu khó luống cuống rửa vết thương và băng bó cho mình khiến trái DaeHwi không kìm được lỗi đi một nhịp.

"Đau không?"

"..." DaeHwi muốn hét lên 'Rất đau!' nhưng nhìn ánh mắt lo lắng, giọng điệu chân thành của WooJin khiến DaeHwi không nói nên lời, chỉ biết nhè nhẹ lắc đầu.

Sau cái lắc đầu thay cho câu trả lời đó của DaeHwi, cả hai lại rơi vào trạng thái yên lặng. DaeHwi đau quá không biết phải nói gì, chỉ biết rên rỉ thầm trong miệng.

WooJin im lặng một lúc, khẽ nói:

"Vậy... lời giải thích của anh em có nghe không?"

Thú thật làm Tổng giám đốc một tập đoàn lớn như AJ nhưng từ trước đến nay WooJin ít khi hồi hộp chờ 'phán quyết' của người khác như thế này. Hắn thề với lòng, nếu DaeHwi dám từ chối thì hắn sẽ lập tức đứng dậy bỏ đi.

Nhưng may mắn là DaeHwi sau một hồi suy nghĩ đã e thẹn gật gật đầu đồng ý.

WooJin nghĩ một lúc rồi nói sơ qua:

"Anh và DongHyun và bạn thân từ nhỏ. Cậu ta là bạn thân nhất của anh." WooJin nói đến đây liền thấy không ổn, bèn bổ sung thêm một câu, "À nhưng bây giờ... chỉ còn thân thứ hai thôi."

"..." DaeHwi tròn mắt chăm chú nhìn WooJin nói.

Dưới cái nhìn 'ngây thơ vô (số) tội' đó của DaeHwi, WooJin thấy hơi nhột nhột nên vội tằng hắng mấy cái rồi mới nói tiếp:

"Tóm lại bọn anh trong sáng, em đừng suy nghĩ nhiều."

DaeHwi nghe đến đây không biết có hiểu gì không nhưng cũng ra vẻ gật gù như đã hiểu lắm rồi. Nhưng hình như cậu nhóc không để ý lắm đến câu. "À nhưng bây giờ... chỉ còn thân thứ hai thôi." thì phải.

WooJin thấy đây là cơ hội tốt để mình giải thích luôn chuyện mình đi công tác bỏ 'cục cưng' ở nhà mấy hôm nên nói luôn một hơi:

"Còn chuyện anh đi công tác lần trước cũng có lí do."

"..." DaeHwi hình như đã quên vụ này, cái mặt tỏ ra ngố hết sức. Nhưng WooJin quá nhập tâm giải thích nên không để ý lắm đến biểu hiện này của nó.

"Lần trước là chuyện gấp lắm... Cũng có liên quan đến DongHyun. Nhưng em đừng hiểu lầm." Nói đến đây WooJin hơi luống cuống, chỉ sợ DaeHwi không hiểu nên đành nói đơn giản nhất có thể, "Tóm lại em đừng nhìn bề ngoài đánh giá cậu ta, cậu ta thật sự rất có thế lực, cũng đã từng giúp đỡ nhà họ Park rất nhiều."

"Ừm..." DaeHwi ngoan ngoãn gật đầu.

"Mà lần đó là do cậu ta bất ngờ đòi kết hôn mà lại kết hôn với thiếu gia nhà họ Im nên anh phải bay ra nước ngoài để gặp cậu ta 'tư vấn'..."

"Ồ... Cậu DongHyun cũng..." DaeHwi ra vẻ kinh ngạc.

"Ừ đúng rồi em, nó kết hôn với Im YoungMin, người mà em từng hiến máu cho đó."

"Ừm, hai người bọn họ chắc đẹp đôi lắm."

"Nên em thấy đó, thiếu gia tập đoàn Im thị trước giờ nổi tiếng phong lưu mà vừa hơn hai mươi tuổi đã chịu lấy 'vợ' khiến báo chí bị sốc vô cùng, báo hại anh đi ăn với DongHyun hết sức bình thường cũng bị để ý."

"Hihi." DaeHwi nhìn biểu cảm 'đau khổ' của WooJin liền mỉm cười.

WooJin nói tiếp:

"Bởi vậy em phải tin anh, bây giờ DongHyun đã có người yêu... Anh cũng vậy!"

DaeHwi lại ngoan ngoãn gật đầu, nhưng có vẻ không hiểu ý câu "Anh cũng vậy!" của WooJin thì phải.

WooJin đương nhiên không cam tâm trước thái độ ngờ nghệch đó của DaeHwi nên hỏi ngược lại: "Em tin không?"

DaeHwi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Vâng. Nếu giữa anh và DongHyun có dây dưa gì thì anh đã kí đơn li hôn là xong, còn đằng này anh không làm như vậy. Nên chắc giữa hai người không có gì!"

Trời ơi, lúc này mà cậu nhóc còn hiểu lệch trọng tâm câu hỏi nữa chớ. Ý WooJin là có tin "Anh cũng vậy!" (Tức là hắn cũng đã có người yêu) không đó mà! Nhưng lần này gặp sóng gió tin đồn lớn đến vậy mà DaeHwi không nổi giận, không chút ghen tuông khiến hắn có chút không cam tâm. Có điều với cái đầu bã đậu của DaeHwi, nó không 'phóng khoáng' vỗ tay reo lên "Hai người rất đẹp đôi, Tổng giám đốc mau theo đuổi cậu DongHyun đi" là mừng rồi.

WooJin nghĩ đến đây cũng chỉ có thể tự ngao ngán lắc đầu, hạ thấp giọng nói tiếp:

"DaeHwi, anh nói gì em cũng tin đúng không?"

"Vâng." DaeHwi gật đầu, "Cơ bản là thế!"

"Vậy anh nói anh yêu em, em có tin không?"

"..."

Nghe thấy giọng nói trầm lắng của WooJin kèm theo lời tỏ tình đơn giản như thế, DaeHwi thấy thật sững sờ, không nói được lời nào. Lẽ nào nó đã nghe nhầm sao? Nghe thấy Park WooJin nói... yêu nó? Đây là lời nói đùa tẻ nhạt nhất mà nó từng nghe. Ngay từ đầu WooJin đã thấy mình chướng mắt, phi vụ kết hôn này cũng chỉ để che mắt thiên hạ, sau khi kết hôn thì WooJin cũng thường nổi nóng vô cớ, nhiều khi ra nước ngoài mất tăm mất tích. Lẽ nào những điều đó đang thể hiện WooJin thích mình? DaeHwi suy nghĩ, đầu óc quay mấy vòng vẫn không thấy hợp lý chút nào.

Về phần WooJin, sao màn tỏ tình chớp nhoáng mà chỉ thấy đối phương đang rơi vào trạng thái 'tự kỉ' không kìm được, bèn hạ thấp giọng nói lại một lần nữa giữa chốn đông người:

"DaeHwi, anh yêu em!"

"Ờ." Trong lúc đang tự thôi miên, DaeHwi chỉ biết ngây ngô gật đầu.

"... DaeHwi!"

WooJin cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng. Đến giờ phút này hắn mới nhận ra một kẻ tự nhận có thể giữ được bình tĩnh luôn có thể bị đánh bại bởi tên đầu đất DaeHwi này. Lúc nào DaeHwi cũng có thể khơi lên ngọn lửa bực tức, khó chịu trong hắn. Nhưng mặt khác WooJin lại không biết phải nổi nóng với cậu như thế nào.

Đến nước này, WooJin đành phải nắm chặt hai vai của DaeHwi, ép cậu quay mặt sang đối diện với mặt hắn, WooJin nhìn vào mắt DaeHwi và nói: "Trước nay anh chưa nói câu nào ba lần. Nhưng vì em, hôm nay anh sẽ phá lệ!"

"ANH-YÊU-EM, em rõ chưa?"

"Ờ ờ..."

DaeHwi đang chìm trong suy nghĩ bất ngờ bị 'nộ khí' của WooJin làm sực tỉnh, giật thót tim: "Em nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Anh hung dữ như thế làm gì?"

DaeHwi nói xong liền ngưng một lát, nhìn sắc mặt tối đen trên mặt WooJin liền tua lại những gì vừa nghe lúc nãy, ngạc nhiên nói: "Cái gì? Anh đang tỏ tình?"

WooJin không thể nhịn được nữa, nhón chân lên, nâng cằm DaeHwi rồi đặt lên đó một nụ hôn thật dài.

"Ứm... Khoan, khoan đã." DaeHwi ú ớ trong miệng, nó vô cùng xấu hổ khi cả hai 'mi' nhau giữa siêu thị đông đúc như thế này.

"Yên nào!" WooJin nghiêm khắc ra lệnh, sau đó vẫn chăm chú thực hiện nốt nụ hôn của mình.

Thật sự sức chịu đựng của WooJin có hạn. Hiếm hoi lắm hắn mới phải tỏ tình, đã vậy còn nói liên ba lần câu "Anh yêu em" truyền cảm như thế. Nhớ lại khi nói câu đó WooJin còn sởn hết cả gai óc vậy mà người được tỏ tình như DaeHwi lại như đang mộng du, còn ngang nhiên hỏi "Cái gì? Anh đang tỏ tình?" Rõ ràng cậu ngốc này đang thách thức sức chịu đựng của hắn mà. Vì thế WooJin nghĩ rằng so với ngôn ngữ thì dùng hành động để thể hiện có lẽ hiệu quả hơn.

Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, đầu lưỡi WooJin tha hồ nghịch ngợm, đến tất tần tật mọi hang cùng ngỏ hẻm trong miệng DaeHwi. Những chỗ đi qua đều run lên. Nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt như thiêu đốt mọi lý trí của con người. Dục vọng chiếm đoạt của WooJin thật mãnh liệt khiến DaeHwi thật sự hoảng loạn, lý trí muốn đẩy ra nhưng mọi giác quan đều muốn ôm chặt. Cuối cùng đầu óc mê muội của nó cũng đã hiểu ba chữ "Anh yêu em" hoàn toàn không phải là lời nói đùa mà là sự thật, sự thật 'đáng sợ'.

DaeHwi bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, đến khi WooJin chịu buông ra nó mới vội vàng há miệng, hít lấy hít để bầu không khí trong lành. Sau khi bình tĩnh lại nó mới phát hiện cả một góc siêu thị như đang đứng hình. Mất mấy giây sau đó mọi thứ mới trở lại bình thường, nhưng trong mắt nhiều cô gái vừa tỏ ra ngưỡng mộ vì sự lãng mạn của WooJin nhưng ánh mắt cũng vừa tràn ngập tiếc nuối.

"Bây giờ tin chưa?"

WooJin nói xong liền ngập ngừng đôi chút, sau đó vẫn là giọng nói trầm lắng ẩn chứa sự dìu dàng chiều chuộng:

"... Có cần anh chứng minh lần nữa không?"

DaeHwi đỏ mặt, ngượng ngùng lắc lắc đầu. WooJin dịu dàng nâng cằm nó lên, ngón tay khẽ lướt qua đôi má đang ửng hồng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trước hành động dịu dàng đó của WooJin, DaeHwi vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa ngại ngùng.

Đến khi WooJin chăm chú quan sát thì thấy một giọt nước long lanh từ khóe mắt DaeHwi rơi ra. Giọt nước mắt ấy ẩn chứa muôn vàn hạnh phúc, dưới ánh đèn càng trở nên long lanh như hạt ngọc.

WooJin lo lắng: "Sao em lại khóc?"

"Là do gió thổi bụi bay vào mắt." DaeHwi hơi thiếu tự tin nhưng vẫn cứng miệng đáp, không dám cho WooJin biết mình thật sự đang-rất-hạnh-phúc-và-xúc-động.

"Ngốc quá. Em cứ nói là mình khóc không được sao? Sao lại cứng đầu vậy chứ?" WooJin đương nhiên làm sao mà không biết lý do, hắn chỉ muốn giả vờ quan tâm để DaeHwi đỡ ngượng thôi, nhưng bây giờ WooJin thấy xót xa khi thấy nó cứ che giấu tâm sự.

DaeHwi phụng phịu nhìn khuôn mặt WooJin rồi hỏi: "Thế anh không giả vờ như không thấy được sao?"

WooJin khựng lại một lúc, rồi ôm nó vào lòng, lặng im lúc lâu rồi mới nói: "Em đúng là ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi."

DaeHwi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Chính xác! Nhiều lúc ngay chính em cũng thấy vậy!"

WooJin đột nhiên vui vẻ: "Biết tự kiểm điểm chứng tỏ vẫn chưa ngốc quá!" rồi sau đó bổ sung thêm: "... Nhưng không hiểu sao anh lại yêu một người ngốc như em vậy nhỉ?"

DaeHwi đang hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của WooJin nghe đến đây liền chun mũi, lấy tay đấm đấm vào ngực hắn: "Ai bảo anh yêu đâu, hứ, đáng ghét đáng ghét. Thế thì đừng yêu nữa!"

DaeHwi nói xong giả vờ hậm hực bước đi, WooJin thấy vậy bèn luống cuống chạy theo. Vừa nắm tay vừa hì hì với DaeHwi.

Kết quả cả buổi tối đi siêu thị cả hai không thu hoạch được gì, 'bí mật' của WooJin bị phanh phui, DaeHwi lãnh một vết thương ở tay, nhưng kết quả đáng chú ý nhất chính là lời tỏ tình vô cùng chân thành của WooJin. Không cần bữa tối sang trọng, không hoa, không rượu vang, ánh nến,... chỉ đơn giản là ba lần câu nói "ANH YÊU EM" và một nụ hôn trong siêu thị, DaeHwi đã thật sự tan chảy trước lời tỏ tình tự đáy lòng này của WooJin. Có lẽ tình cảm của họ đã bước sang một trang mới.

.

Kể từ tối hôm đó, mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn.

Sáng sớm cả hai cùng thức dậy, cùng đánh răng, ăn sáng và đến chỗ làm. Lâu lâu cả hai cùng đi thăm cha nuôi, cũng có khi về thăm thằng SeonHo, thằng GuanLin hoặc cùng đi thăm Đầu Đinh. Càng ngày WooJin càng biết dành thời gian cho 'gia đình' hơn, vì thế, bề ngoài bà nội vẫn tỏ vẻ hậm hực với DaeHwi nhưng trong lòng vẫn phải công nhận có nó thì WooJin mới về nhà thường xuyên và đúng giờ hơn.

Sáng hôm nay vẫn là buổi sáng như mọi khi, DaeHwi tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt, nhìn thấy gương mặt của WooJin ngay bên cạnh. DaeHwi mỉm cười, tự nhiên không muốn dậy nữa, chỉ muốn nằm trên giường như thế, không làm gì cả, chỉ cố gắng nhìn thật kĩ gương mặt người đàn ông bên cạnh mình.

DaeHwi muốn nhìn để nhớ từng đường nét trên gương mặt WooJin, nhớ nhịp thở, bờ môi, nhớ cảm giác mỗi khi đặt tay lên vòm ngực rắn chắc mà ấm áp của anh. Bây giờ nó dám chắc rằng, khi nhắm mắt lại nó vẫn có thể vẽ được nét mặt của WooJin, khóe miệng hơi nhếch lên khi anh cười, ánh mắt sâu hút khi anh trầm tư, cả cái nhìn lạnh lùng khi anh giải quyết công việc... Tất cả, tất cả không biết từ khi nào đã ăn sâu vào tiềm thức của nó, để mỗi khi nhắm mắt lại thì những hình ảnh về người đàn ông ấy lại hiện ra trước tiên.

Nằm mơ màng một hồi, DaeHwi lại chìm vào giấc ngủ. Thật ra WooJin cũng đã phát hiện ra nó nghịch ngợm lấy tay vẽ lên từng đường nét trên mặt mình nhưng không nỡ phá vỡ phút giây hạnh phúc nhẹ nhàng ấy nên hắn vẫn giả vờ ngủ tiếp. Bây giờ đối phương đã rúc vào lòng hắn, tay không còn sờ lên mặt hắn nữa thì WooJin mới chầm chậm mở mắt.

Mắt vừa he hé mở ra thì đập vào là hình ảnh của DaeHwi cuộn tròn như cuộn len, hơi thở đều đặn phả vào ngực WooJin thật ấm áp. Từ chỗ ấm áp ấy như lan tỏa ra một niềm hạnh phúc giản đơn. WooJin dịu đàng đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của DaeHwi rồi đặt lên đó một nụ hôn khẽ.

Rất lâu sau đó, WooJin vẫn ôm nó trong lòng trong bầu không khí lãng mạn như vậy. Nhưng hình như có gì không đúng! DaeHwi phát hiện hôm nay hình như ngủ nhiều hơn mọi khi nên vội vàng bật dậy, kéo tay WooJin lên xem đồng hồ thì đã thấy trễ giờ làm hơn 10 phút.

Đến nước này nó mới tá hỏa nhảy xuống giường, nhưng WooJin vẫn lười nhác ôm eo nó lại, cố ý không cho DaeHwi rời đi. Bây giờ WooJin mới nhận ra, càng ngày càng thân thiết với DaeHwi thì hình như hiệu suất công việc giảm đi đáng kể, chưa kể đến cái tật lười nhác càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Nhưng cứ nhìn vẻ đáng yêu của DaeHwi là hắn lại: "Chậc, kệ!"

"Á, không được. Trễ giờ em rồi!"

"Đi trễ chút có sao đâu!" WooJin cãi lại.

"Anh là người phát lương nên đâu có ai trừ lương anh, còn em là người lãnh lương, đi trễ là bị cắt tiền thưởng cuối tháng đó!"

"Bị trừ bao nhiêu anh sẽ bù cho em." WooJin vẫn kì kèo ôm chặt DaeHwi trong lòng.

Đến nước này DaeHwi đành xoay lại, véo vào mũi WooJin một cái rồi vùng chạy, khi đến trước cửa phòng vệ sinh nó mới dừng lại nói:

"Thưởng của anh là thưởng riêng, còn thưởng chuyên cần cuối tháng em không thể để mất được."

"..." WooJin chỉ biết vừa xoa xoa mũi vừa lắc đầu trước hành động trẻ con này của DaeHwi.

.

Mười lăm phút sau, WooJin và DaeHwi đã chỉnh chu trên chiếc xe thể thao thẳng tiến đến AJ. Chiếc xe vừa dừng lại, DaeHwi đã rón rén bước xuống, rón rén đi vào cửa phụ như đang sợ bị ai đó phát hiện đi làm trễ. Nhưng nó thật ngốc, dù đi trễ nhưng có ai dám bắt quả tang giám đốc phu nhân đâu chứ?

WooJin vừa đỗ xe vào bãi xong liền quay ra thì thấy DaeHwi lén lén lút lút như thế thật tức cười, hắn thong thả đi đến bên cạnh, lịch lãm đưa tay ra nắm tay DaeHwi lôi vào thang máy VIP của mình.

Chỉ khi cửa thang máy khép lại DaeHwi mới thở phào vì yên tâm không bị ai phát hiện. Thưa cậu, nhân viên thấy hết rồi nhưng giả đò ngó lơ đấy ạ!

"Em làm gì mà lén lén lút lút như ăn trộm vậy!" WooJin ngán ngẩm hỏi.

"Suỵt! Mình đi trễ rồi!" DaeHwi tỏ vẻ lo lắng.

"Anh đã bảo không sao mà." WooJin trấn an cục cưng của mình.

"..."

DaeHwi chưa kịp nói gì nữa thì đã bị WooJin ôm chặt vào lòng. Hơi thở ấm áp của WooJin thoang thoảng hương táo khiến DaeHwi cảm thấy cực kì dễ chịu. Nó lại khẽ dụi đầu vào ngực người đàn ông trước mặt. Còn WooJin cũng hạnh phúc đứng đó nhìn DaeHwi đang tựa vào lòng mình.

Thang máy chầm chậm lên tầng 40.

Ting. Tiếng động vang lên báo hiệu đã đến nơi, WooJin cúi xuống thì thấy DaeHwi đã ngủ gục trong lòng hắn tự lúc nào. WooJin mỉm cười, khẽ gọi DaeHwi dậy:

"Dậy đi em!"

"Không." DaeHwi nhõng nhẽo, càng ôm hắn chặt hơn.

"Không phải em sợ đi trễ à?" WooJin chọc ghẹo.

"..." DaeHwi không đáp.

WooJin bất lực nói tiếp:

"Đừng có rúc vào người anh rồi lại ngủ quên."

"Nhưng mà nó ấm." DaeHwi lại làm nũng, đáng yêu chết đi được. WooJin thầm nghĩ.

"Năm phút nữa thôi nhé!"

"Dạ... Anh thơm thế, mùi táo!"

"Tắm suốt ngày đấy người ạ! Để em ngửi mà." WooJin cười giảo hoạt.

"Ơ..."

"Anh như cái khăn của em vậy!"

"Hơ?" DaeHwi mắt nhắm mắt mở đầy ngạc nhiên.

"Dậy thì dụi vào áo anh lau mặt, khóc cũng dụi vào áo anh, nước mắt nước mũi tèm lem."

"..." DaeHwi không đáp.

"Bà xã ơi..."

Không thấy DaeHwi phản ứng gì, WooJin khẽ lay lay thân hình bé nhỏ của nó rồi bó tay khi phát hiện nó đã ngủ mất tiêu. WooJin đành khẽ xoa đầu DaeHwi rồi nhấn nút tầng 40 lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro