Chương 49 - Hâm nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện DaeHwi bị ghen ăn tức ở vu oan là bán đứng công ty lập tức trở thành giai thoại truyền miệng ở AJ suốt cả tháng trời, đi đâu cũng nghe mọi người bàn tán về chuyện đó, từ canteen cho đến WC nam, nữ,... Nhưng với DaeHwi thì quan trọng nhất là được trở lại công ty đi làm, suốt tuần ở nhà đối mặt với nội thật sự rất kinh khủng. Ngày nào vừa mở mắt dậy cũng gặp ngay gương mặt không mấy sáng sủa gì của bà, nguyên do là thực đơn bữa sáng của DaeHwi quá nhạt nhẽo, đã vậy còn ép bà uống thuốc này nọ, rồi còn phải đi tập dưỡng sinh..v..v.. Nói tóm lại, DaeHwi đi làm trở lại như chim được sổ lồng, tự do tung ta tung tăng trở lại AJ.

.

Nhiều ngày sau đó, DaeHwi và WooJin vẫn cùng rời khỏi nhà rồi đến công ty. Nhưng hôm nay WooJin có cuộc họp đột xuất nên đành để DaeHwi về trước một mình. Lúc DaeHwi vừa bước vào cửa lớn nhà họ Park thì trời cũng vừa vặn trút một cơn mưa to.

Cậu nhóc có chút uể oải vào bếp nấu bữa tối cho bà nội rồi cáo mệt không ăn tối, thui thủi đi lên lầu. Bóng dáng DaeHwi chênh chếch, nhỏ bé rũ rượi lên cầu thang, vừa vào đến phòng thì nó đã 'tức cảnh sinh tình', rõ ràng là vừa ở cùng với WooJin mấy tiếng trước nhưng mới đây đã thấy nhớ cồn cào. Cơn mưa ban nãy còn đùng đùng ngoài cửa nhưng giờ đây đã ngớt chứ chưa dứt hẳn. Từng hạt mưa không ào ạt tạt vào cửa kính nhưng cứ tí tách, rả rích rơi, khiến cho màn đêm vốn dĩ đã tối om lại càng thêm đặc lại.

DaeHwi khẽ hé cửa sổ, ngước đầu ra ngoài nhìn ngắm những hạt mưa. Từng hạt mưa rơi xuống nhưng dường như vội vàng bị màn đêm đặc quánh nuốt chửng. Một bóng tối đáng sợ, nó như cái bóng lớn dữ dằn nuốt chửng mọi thứ. Điều đó càng khiến DaeHwi liên tưởng đến nỗi nhớ hiện tại của mình, nỗi nhớ cứ âm ỉ cháy, thiêu đốt lòng dạ của nó. Nó giờ đây bàng hoàng nhận ra rằng mình đã quá yêu WooJin, sợ rằng đã dứt ra không được. Trong giây phút nhìn ngắm khung cảnh như vậy khơi gợi lại trong lòng nó một nỗi lo: MinAh.

Cái tên ấy không biết từ lúc nào đã trở thành nỗi ám ảnh, thỉnh thoảng thì MinAh lại xuất hiện trong giấc mơ của DaeHwi. Nó hay mơ là một ngày nào đó MinAh trở về, WooJin buông tay nó để sánh bước cùng cô ấy. Bọn họ sống vui vẻ hạnh phúc với nhau, còn DaeHwi biến mất trong cuộc đời WooJin như chưa hề tồn tại. Mỗi khi mơ đến đó nó đều choàng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đã toát ra khắp người, thậm chí nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi và loang ra non nửa cái gối. Cứ như vậy, nó vội vàng xoay qua tìm kiếm WooJin, chỉ khi biết người đàn ông ấy vẫn còn nằm ngủ yên bên cạnh thì nó mới an lòng.

Vậy mà giờ đây DaeHwi chỉ một mình ngồi trong căn phòng lớn ngắm mưa rơi, cánh cửa sổ khẽ hé mở nhưng từng cơn gió lạnh mang theo hơi nước tạt vào trong khiến căn phòng bỗng chốc ẩm ướt và lạnh lẽo ghê gớm.

DaeHwi ngồi bó gối, hai tay gắt gao ôm chặt lấy thân mình, một cảm giác rối rắm như bủa vây lấy nó trong không gian lạnh lẽo này. Không gian lắng đọng, thời gian chậm chạp trôi qua, tiếng mưa rả rích, tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ... một bầu không khí không khác gì phim kinh dị hiện lên. DaeHwi sẽ mãi lặng im trong bóng tối như vậy nếu điện thoại nó không vang lên hồi chuông báo có tin nhắn đến. Đáng lẽ nó cũng không muốn nghe nhưng đây là chuông tin nhắn nó đặc biệt cài riêng cho WooJin. Thường thì WooJin rất ít nhắn tin, với tính tình của hắn thì gọi điện cho nhanh, nhưng không hiểu sao hôm nay lại nhắn tin? DaeHwi thầm đoán là chắc có chuyện gì đó quan trọng nên WooJin mới phải 'tốn thời gian ngồi soạn tin nhắn' (Đây là lời WooJin thường nói khi nó hỏi tại sao hắn ít nhắn tin như vậy), nghĩ vậy nên nó lồm cồm bò lại chỗ cái điện thoại, rồi chậm chạp mở tin nhắn ra đọc.

"Em đang làm gì đó? Có lạnh không?"

"Em lạnh lắm."

Tin nhắn trả lời đã được gửi đi mà mười lăm phút sau vẫn chưa thấy hồi âm.

DaeHwi tay bấm phím 'Gửi' nhưng thân thể cứng đờ, mắt mở to, nó thật sự không tin được WooJin chịu nhắn tin mà nội dung là 'vớ vẩn' đến vậy (Mọi người đừng trách em nó, chỉ tại WooJin trước nay vốn ghét cái thể loại nhắn tin thế này, hắn luôn cho rằng tin nhắn kiểu này chỉ toàn vớ vẩn và nhảm nhí mà bọn trẻ trâu mới dùng để nhắn cho nhau). Trả lời rồi mà DaeHwi như người ở trên mây, may mà WooJin không chịu hồi âm lại, chứ nếu còn tiếp tục như vậy chắc DaeHwi sẽ bị kích động đến mức trở thành người mộng du mất.

Đúng lúc đó, cánh cửa sắt từ bên ngoài chậm chạp mở ra, dường như trong màn mưa càng khiến nó chuyển động nặng nề hơn, bên cạnh đó, một ánh đèn xe hơi chợt lóe sáng. Thứ ánh sáng nhức mắt đó khiến DaeHwi không muốn chú ý cũng không được.

Sau khi căng mắt ra nhìn chiếc xe phát ra nguồn sáng chói mắt đó chính là xe của WooJin. Hôm nay rõ ràng WooJin đã dành cho nó hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ nhắn tin lãng mạn cho đến trở về nhà đột xuất như bây giờ. Tất cả điều đó khiến DaeHwi mãi ngơ ngác hồi lâu, há hốc mồm kinh ngạc. Đến lúc nó lấy lại được bình tĩnh, chạy xuống lầu thì xe WooJin đã đỗ trước gara.

DaeHwi đối với sự xuất hiện của WooJin thì vô cùng ngạc nhiên, nó vội vàng chạy xuống dưới, vội đến mức quên cả thay dép đi trong nhà ra, đôi dép trắng muốt bằng lông vừa chạy ra ngoài mưa đã trở nên lấm lem và nặng trịch. Nhưng cũng may là trong lúc vội nó vẫn còn kịp mang ra một chiếc ô. Cứ thế, DaeHwi một tay cầm ô, mặc đôi dép có bị dơ hay nặng vẫn kiên trì chạy đến chỗ WooJin.

Lúc nó dừng lại, đứng thở hổn hển thì WooJin cũng kịp chạy lại trước mặt nó. Cả hai cùng đứng dưới mái hiên nhỏ, đúng ra cũng không thật sự nhỏ nhưng không đủ để che chắn thân hình to lớn của WooJin khỏi ướt.

Đứng trước cảnh tượng này, DaeHwi hỏi một câu có vẻ hơi thừa:

"Mưa gió thế này sao anh lại về đây? Nguy hiểm lắm đó." Nó vừa nói vừa dịch chuyện cái ô về phía WooJin nhiều hơn.

"Vì em đang lạnh mà." WooJin nói xong liền ôm chặt DaeHwi vào lòng.

"Vì em đang lạnh mà." năm chữ ấy thôi đã khiến trái tim DaeHwi gần như ngừng đập, hơi thở của nó bỗng trở nên khó khăn vì cảm động quá mức. Nó mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay lên vuốt ve từng đường nét hoàn hảo mà cương nghị của WooJin, nhìn mái tóc hơi rối, chiếc áo sơ mi đã bị ướt lấm tấm rồi cả chiếc cà vạt hơi nới lỏng. Nhìn thế cũng đủ biết WooJin chạy về nhà gấp gáp đến nào.

Trong phút chốc, DaeHwi cảm động không kìm được liền chủ động nhón chân lên hôn WooJin. Ban đầu chỉ là một nụ hôn ngọt ngào thoáng qua như cánh chuồn chuồn đáp nước, nhưng WooJin sao có thể dễ dàng bỏ qua đến vậy? Hắn nhanh chóng giành lại quyền chủ động, khéo léo biến nụ hôn thoáng qua trở thành một nụ hôn tràn đầy dục vọng.

DaeHwi bị WooJin ép chặt vào tường, nụ hôn càng lúc càng nặng nề, gay gắt. WooJin một tay nâng cằm nó lên, một tay luồng ra sau đầu nó ghì chặt về phía mình, cái lưỡi ấm áp như một con rắn tham lam luồng lách khắp mọi ngõ ngách, mạnh mẽ chiếm đoạt tất cả không khí trong khoang miệng của DaeHwi.

Đến lúc DaeHwi sắp đứt hơi hắn mới buông khẽ ra đôi chút, nhưng DaeHwi vừa hớp được một hơi không khí liền bị WooJin gắt gao hôn tiếp. DaeHwi càng ngày càng mềm nhũn ra, tay DaeHwi càng ngày càng yếu ớt, không còn sức lực, đến nỗi chiếc ô đang cầm cũng đã rơi xuống đất không biết tự lúc nào.

Trong lúc DaeHwi đang đắm chìm trong nụ hôn thì WooJin càng lúc càng lấn tới, chậm rãi dùng nửa thân dưới dán chặt lên người DaeHwi, ép nó phải hai tay ôm chặt WooJin còn thân mình đã dựa hẳn vào tường. Đúng lúc đó, ánh mắt WooJin càng ma mị ẩn hiện sau màn mưa, vài giọt nước mưa từ trên tóc của hắn lăn dài xuống mi mắt, xuống má rồi đến chiếc cổ cao rồi chui tọt vào trong chiếc áo sơ mi bết dính.

WooJin lợi dụng lúc DaeHwi đờ đẫn người lại dùng thân mình vừa áp chặt vừa mạnh mẽ ma sát với cơ thể của DaeHwi. Cổ họng DaeHwi bất giác trở nên khô khốc, từng giọt mưa lạnh lẽo vẫn rơi xuống, thậm chí có dấu hiệu mưa càng nặng hạt hơn nhưng nó cảm thấy rõ ràng rằng thân thể cả hai đang vô cùng nóng bức, đặc biệt, thứ vũ khí tối mật kia của WooJin càng nóng bỏng gấp bội, gắt gao chà xát lên cơ thể nó khiến DaeHwi cảm thấy rõ mồn một.

Vòng tay càng lúc càng siết chặt, hơi thở cả hai càng lúc càng hổn hển, mưa càng lúc cũng càng to, WooJin không thể kìm chế được bèn vừa tiếp tục độc chiếm bờ môi nhỏ nhắn của DaeHwi vừa đẩy nó vào trong gara. Sau khi đã đẩy DaeHwi ngã rạp lên đầu chiếc Audi R8 thì WooJin vẫn không dứt ra khỏi nụ hôn triền miên, một tay hắn vớ cái điều khiển, ấn nút một cái thì cửa kéo tự động của gara liền chầm chậm đóng lại.

Cái cửa nặng nề khép lại cũng vừa vặn chiếc áo sơ mi và thắt lưng của WooJin được bung ra. Trong cơn đê mê nhưng DaeHwi vẫn thầm thán phục tốc độ cởi quần áo của WooJin quả là siêu tốc. Nhưng WooJin sao có thể để nó có cơ hội suy nghĩ nhiều đến thế? Ngay sau tiếng thắt lưng rơi xuống đất cũng là lúc khoang miệng của DaeHwi bị WooJin lấp đầy. Trong lúc lưỡi DaeHwi đang bị WooJin quấn lấy thì quần áo trên người nó cũng nhanh chóng bị lột sạch.

Cả thân hình trắng trẻo của DaeHwi trong phút chốc đều hiện ra trọn vẹn trước mắt WooJin. Bây giờ nó lại đang nằm trên đầu xe như một món ăn ngon đang bày ra trên đĩa. Cảnh tượng ấy khiến WooJin không kìm được liền rên hừ hừ trong miệng, cái lưỡi nóng bỏng tạm thời rời khỏi khoang miệng, chu du từ vành tai đến cổ rồi tuột dần xuống dưới. Mỗi nơi nó đi qua đều để lại những dấu hôn ửng đỏ, những dấu hôn đó trên nền da trắng của DaeHwi lại càng thêm nổi bật.

Khi chiếc lưỡi ướt át của WooJin dần chuyển đến vùng cấm địa, DaeHwi ngại ngùng hơi khép chân lại, nhưng WooJin vẫn dịu dàng tách chân nó ra, chậm rãi đánh lưỡi vào, dịu dàng, đê mê...

Nhưng dường như có gì không phải, DaeHwi ngẫm nghĩ thấy nếu mình chỉ hưởng thụ như vậy thôi cũng thật không phải, nó suy nghĩ một hồi liền bạo dạn lật WooJin lại, cũng dùng cái lưỡi nhỏ nhắn của mình bắt chước WooJin, dịu dàng pha chút rụt rè di chuyển khắp cơ thể WooJin.

Chẳng mấy chốc nó đã đối mặt với vật-mà-ai-cũng-biết-là-vật-gì-đó, nó hơi bối rối nhưng rồi lấy hết dũng khí thưởng thức vật đó, WooJin lập tức bị kích động khi đầu lưỡi ướt át mang chút run rẩy của DaeHwi chạm vào. Cảm giác rụt rè, run rẩy của DaeHwi không những không khiến hắn chán ghét mà càng hưng phấn thêm.

Chưa đầy năm phút sau, WooJin đã kìm chế không được bèn nằm lên đầu xe của mình, để DaeHwi ngồi lên hạ bộ của mình. Từng chút, từng chút một, DaeHwi được WooJin lấp đầy... Mây mưa không biết bao lâu, mưa gió ngoài kia vẫn gào thét, bên trong gara xe lại vang lên tiếng rên rỉ hoang lạc.

... Càng lúc WooJin ma sát càng nhanh, một lúc sau hắn ưỡn cong người, vào ra càng lúc càng chậm rồi dừng hẳn lại. Sau đó đổ ập lên người DaeHwi, thở hổn hển, ánh mắt thì lim dim đầy thích thú. Còn DaeHwi vẫn giữ nguyên tư thế, hai chân quấn chặt lấy vòng eo săn chắc của hắn, cơ thể cả hai đều lấm tấm mồ hôi dù bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn.

DaeHwi dịu dàng lấy tay vuốt ve tấm lưng trần rộng lớn của WooJin. WooJin đang lim dim khẽ hé mắt, dịu dàng nói bằng giọng khàn khàn:

"DaeHwi, tuần sau sinh nhật của em đúng không?"

"Ừm..." DaeHwi lại một lần nữa cảm động, khẽ chồm người lên ôm chặt WooJin.

"Anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em nhé!" WooJin cũng dịu dàng ôm chặt DaeHwi vào lòng, thậm chí còn khẽ cúi đầu cắn cắn vành tai của DaeHwi.

Trong phút chốc, DaeHwi cảm thấy cái vật vĩ đại kia của WooJin đã nóng lên trở lại, WooJin lại nhìn nó cười cười, một nụ cười giảo hoạt nhưng đẹp đến mê hồn. Thế là, sau nụ cười đó lại diễn ra một cuộc mây mưa nữa. Đợt mây mưa lần thứ hai này kết thúc thì mưa ngoài kia cũng đã tạnh. Nhưng DaeHwi tay chân đã mềm nhũn, thật sự không còn sức chống đỡ để tự đi về phòng. WooJin biết 'tội ác' này do mình gây ra nên không nói không rằng, chỉ mặc cộc một cái quần dài, dùng áo sơ mi to lớn của mình khoác tạm lên người DaeHwi rồi bế cậu nhóc đi lên phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro