Chương 5 - Mua quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi DaeHwi ra khỏi phòng Tổng Giám Đốc, khắp tầng 40 bắt đầu bàn tán xôn xao, nhiều người thỏa sức tưởng tượng từ những câu nói đầy hàm ý như: "Giám đốc tự cởi hay em cởi?" "Sao cậu chưa làm đi?", "Dạ... em sẽ làm ngay"... Rồi liên tiếp gần hai tuần sau vẫn chưa thấy DaeHwi đi làm, tin đồn nhanh chóng trở thành: "Do phục vụ sếp không chu đáo nên đã bị nghỉ phép không thời hạn" rồi nhanh chóng lắng xuống.

Thật sự, WooJin trước giờ vốn không để ý đến trang điện tử của công ty, cũng không hay nghe nhân viên tọc mạch, lại ngay những tuần lễ đó công việc dồn dập, phải xúc tiến hợp tác với Im thị, nên những tin đồn sau lưng đó chẳng thể nào đến tai của Park WooJin.

Nhưng với DaeHwi thì khác, từ ngày được cho nghỉ phép, nó lật đật đến xin làm thêm ở shop quần áo của nhà thằng GuanLin cả ngày, đó là một shop quần áo nhỏ nhưng rất nổi tiếng, cũng không đến mức là đồ hiệu nhưng được cái độc, không đụng hàng nên được mấy bạn tuổi teen ưa chuộng lắm. Công việc của nó bắt đầu từ sáng, làm đến tối. Thật ra trước đây khi thử việc ở AJ DaeHwi chỉ cần làm theo ca, sáng hoặc tối, còn buổi còn lại nó sẽ làm việc ở đây. 

Nhưng bây giờ, nó đã xin làm cả ngày, vậy mà thời gian rảnh buổi tối, DaeHwi vẫn tò mò lên xem tin tức của công ty, vốn dĩ nó cũng có một ID trên đó, mà bây giờ đã bị 'nghỉ phép' nên đành phải ẩn danh thôi. Ẩn hay hiện cũng không còn quan trọng khi nó mò lên đến box chat trực tuyến, xém chút nó đã phun cả ngụm trà vừa mới uống vào màn hình vi tính khi nghe những lời đồn thổi quá sức tưởng tượng về mình và WooJin: nào là cùng qua đêm, làm chuyện gì đến nỗi sáng hôm sau phải mua bông băng thuốc đỏ, rồi nào là phục vụ không tốt đã bị đuổi việc... DaeHwi chỉ còn biết vừa tức vừa cười, có phải mình muốn như vậy đâu chứ. Rồi sau đó nó cũng tự an ủi: "May là mình đã nghỉ việc, không phải trở lại đó để đối mặt với mấy tin đồn thất thiệt này. Cho tên giám đốc kia bị đồn chết luôn!"

.

Đã hơn 2 tuần kể từ ngày WooJin cho cậu nhóc nghỉ phép, công việc bận túi bụi không cho hắn có thời gian để nghĩ về cậu nhóc, chỉ biết là đêm đêm có một mùi hương lạ, ngọt ngào ấm áp, 'đó không phải mùi sữa tắm, cũng chẳng phải mùi dầu thơm, chắc là mùi của cậu nhóc rồi' cứ tối tối lại chập chờn trong suy nghĩ của hắn.

Sáng sớm, ánh nắng chan hòa mà không gay gắt, trời không gió cũng không một gợn mây, đúng là một ngày đẹp trời để bắt đầu làm việc, trong đầu hắn thoáng hiện ra dòng chữ trên cái bông băng vết thương hôm nào, nghĩ đến đó rồi tự phì cười, mà với một kẻ tham công tiếc việc như Park WooJin thì cũng nhanh thôi, hắn gác cái thú vui nho nhỏ đó qua một bên, trở lại với công văn, giấy tờ còn chất ngất như núi.

Quá chú tâm vào công việc, sau khi vật lộn đâu vào đấy với mớ công văn, tài liệu thì trời cũng đã về chiều, đằng chân trời, ráng chiều đỏ rực, phía tây đã nhuốm màu đỏ hồng như hòn than sắp tan, WooJin bước đến sát cửa kính, hắn chăm chú nhìn dòng người đang đi lại bên dưới, nắng chiều phủ lên người WooJin một màu cam rực rỡ. Đang thơ thẩn thì giọng nói ngọt ngào của cô thư kí vang lên: "Thưa Tổng giám đốc, trưởng phòng nhân sự có việc cần gặp giám đốc ạ!"

WooJin dẹp dòng suy nghĩ của mình sang một bên, cất giọng trầm trầm và lạnh lùng quen thuộc "Vào đi."

Trưởng phòng Kim khúm núm bước vào, mãi không chịu nói gì, WooJin đành lên tiếng trước:

"Có việc gì?" WooJin ngồi hơi ngả người ra sau ghế, ánh nắng hoàng hôn chỉ chiếu sáng được nửa bên mặt của hắn, nửa mặt còn lại nhìn không rõ, kèm theo giọng nói không chút cảm xúc khiến cho người đối diện càng khó phán đoán tâm trạng của WooJin lúc này.

"Tôi muốn nhờ tổng giám đốc giải quyết đơn nghỉ việc này ạ."

"..." WooJin không nói gì, chỉ nhíu mày rồi đưa tay ra lấy tờ đơn thôi việc mà ông trưởng phòng cung kính đưa ra.

"..." Trưởng phòng nhân sự khẽ rùng mình, đợi thái độ của Tổng giám đốc khi xem lá đơn đó, quả nhiên không sai, giám đốc gằn lên từng tiếng.

"VIỆC. NÀY. LÀ. SAO?" Thấy mục người viết đơn hiện lên 3 chữ 'LEE DAEHWI' chợt khiến WooJin tức giận, hắn từ trước đến giờ vốn nổi tiếng điềm tĩnh, lạnh lùng, có chuyện gì cũng lẳng lặng giải quyết, công việc là công việc, chưa bao giờ để cảm xúc xen vào vậy mà cơn tức giận này đột ngột đến chiếm lĩnh suy nghĩ hắn một cách vô cùng tự nhiên.

"Dạ... hơn tuần trước cậu DaeHwi có xuống phòng nhân sự hỏi cách xin nghỉ việc và viết đơn này ngay tại chỗ. Cũng không đòi hỏi những trợ cấp sau khi nghỉ việc, dù sao lúc cậu ấy xin nghỉ cũng tròn tháng thử việc cuối cùng..." Trưởng phòng vừa lắp bắp nói vừa dò xét sắc mặt của WooJin.

"Dừng lại... Lấy hồ sơ chi tiết nhất của Lee DaeHwi lên đây cho tôi." WooJin ngắt lời.

Trưởng phòng vội vàng im miệng, chạy về phòng in hồ sơ với tốc độ của tên lửa. Trong khi đó, gương mặt Park WooJin càng ngày càng khó coi, "Chẳng phải mình chỉ cho nghỉ phép thôi sao, ai cho nghỉ việc, đã vậy còn làm đơn không chút do dự!" 

Mà hình như giận quá mất khôn, WooJin không mảy may nghi vấn tại sao một nhân viên thử việc cỏn con như DaeHwi xin nghỉ mà phải lặn lội lên tới tầng 40 để xin ý kiến hắn. Đương nhiên là nguyên nhân xuất phát từ những lời đồn thổi suốt mấy tuần nay, đồn đến tai ông trưởng phòng nhân sự, xúi quẩy thay ổng lại vừa nhận đơn từ chức của DaeHwi, lòng rối như tơ vò suốt hai tuần nay vì chưa xác định được hai người đó ra sao, lỡ mà chấp nhận đơn từ chức đó bị tổng giám đốc 'xử trảm' thì khổ thân; lấy hết dũng khí sống hơn 30 năm cuộc đời, ông trưởng phòng lên gõ cửa phòng giám đốc, quả nhiên Park tổng lạnh lùng đã tức giận, nhưng trong cái rủi còn có cái may, để tổng giám đốc tự giải quyết nhận hay không nhận lá đơn này thì tốt hơn. 

Sai một li đi một dặm, công sức leo lên chức trưởng phòng này nếu sơ suất sẽ bị mất trắng. Nghĩ đến đó, trưởng phòng nhân sự dù sợ sệt nhưng vẫn có chút nhẹ nhõm.

Trên tay cầm tập hồ sơ, lý lịch của DaeHwi , trưởng phòng nhân sự gõ cửa lần hai, vẫn là 2 chữ "Vào đi." lạnh lùng vang lên, vậy mà khi bước vào, căn phòng dường như đã nóng lên vài độ 'nhờ' gương mặt hằm hằm của WooJin. Nắng chiều mờ nhạt vẫn không đủ sức chiếu sáng cả gương mặt của hắn, trưởng phòng Kim nuốt nước miếng cái ực, đành mở lời trước:

"Thưa tổng giám đốc, cậu DaeHwi gửi đơn này vào ngày 14 tháng này..."

"Hôm nay ngày mấy?"

"Ngày 30..." Chưa nói xong thì WooJin đã lên tiếng.

"Vậy sao giờ này mới mang lên đây?" Park WooJin vẫn luôn áp đảo người khác bằng giọng điệu như vậy.

Trưởng phòng Kim thầm than trời, đúng là giám đốc đã giận quá mất khôn, nếu bình thường giám đốc sẽ hỏi: "Sao không tự giải quyết mà phải mang lên đây?" hoặc "Từ khi nào mà một nhân viên thử việc xin nghỉ cũng phải chờ tôi phê chuẩn?" 

Việc tiếp theo là phải vắt óc tìm câu trả lời, không thể nói thẳng ra là do scandal của sếp và cậu nhóc đó suốt mấy tuần qua. Đột nhiên, WooJin thốt lên, vô tình giải vây cho trưởng phòng Kim khỏi câu hỏi khó:

"Ơ hôm nay là 30 rồi à?" Hắn vừa hỏi vừa nhíu mày. "Ông về phòng làm việc đi, tôi có chuyện bận!"

"Vâng, thưa giám đốc." Trưởng phòng vừa thở phào vừa kính cẩn bước ra khỏi phòng.

WooJin nhìn lên lịch bàn, một dấu tròn đỏ chót bên cạnh số 30 tháng này. "Hôm nay là sinh nhật MinAh, xém chút đã quên khuấy đi mất!"

MinAh thật ra là một cô bé mồ côi được mẹ hắn nhận nuôi ngay từ nhỏ do bà thích có con gái nhưng hai lần vượt cạn đều sinh được 2 anh em nó là WooJin – JiHoon. Trong nhà họ Park, MinAh được xem như một công chúa nhỏ, cha mẹ WooJin luôn cưng chiều MinAh như trứng mỏng, như một hiện vật trong tủ kính viện bảo tàng, ông bà luôn cho rằng có như vậy mới phần nào bù đắp được nỗi buồn tủi vì mất cha mất mẹ. Ngay cả Park lão phu nhân cũng rất mực yêu thương cô cháu nuôi này, từ nhỏ bà đã hay đan áo, dạy dỗ MinAh, thậm chí còn xem cô là cô cháu dâu tương lai của nhà họ Park. Còn MinAh, dù được cưng chiều, từ khi về nhà họ Park đã sống trong nhung lụa nhưng cô luôn ý thức được thân phận của mình, vừa đón nhận tình cảm của mọi người vừa cố gắng học tập, hiếu thảo với bà và cha mẹ, hòa thuận với 2 anh em WooJin, JiHoon. Chính ngày này 17 năm về trước, MinAh, một cô gái mới 4 tuổi chập chững bước vào nhà, còn ngại ngùng nấp sau lưng 'mẹ' nay đã 21 tuổi, đã trở thành một cô gái lớn, xinh đẹp, hiền thục và ngoan ngoãn.

.

Chiều muộn. 

Đó là một shop thời trang như đã nói ở trên, không phải là đồ hiệu nhưng mẫu mã được rất nhiều bạn trẻ ưa chuộng. Chiều nay, những người tới xem đồ đa số là phụ nữ, những quý bà quý cô muốn giết thời gian bằng công việc shopping. Cửa kính được mở ra, một cậu con trai cao gầy bước vào, sau lưng là một sân nắng chiều vàng ruộm.

Cậu nhóc đầu hơi cúi, miệng nở nụ cười tươi rói, tươi hơn cả ánh nắng ngoài kia chào bà chủ.

"Sao hôm nay con đến muộn thế?"

"Dạ nhà con có chút chuyện, ba con vừa mới nhậu xỉn về. Con nấu cho ba chút cháo rồi mới đi, con xin lỗi." DaeHwi nói lời xin lỗi, gãi gãi đầu nở nụ cười gượng gạo.

"Thôi không sao đâu con, tiệm vừa đông khách một chút thì con cũng vừa đến."

Nghe bà chủ nói vậy, nó cũng thấy bớt áy náy rồi nhanh chóng hòa vào công việc. DaeHwi làm luôn chân luôn tay đâu hay biết rằng trong mộ góc khuất, có một người đã chú ý đến nó ngay từ khi vừa bước chân vào.

.

Thật ra WooJin cũng không biết phải mua gì làm quà sinh nhật cho một cô gái, nên khi vội vàng bước ra khỏi tòa nhà AJ hắn cũng kịp hỏi thăm sở thích của cô thư ký, "Chậc, dù sao cũng là phái nữ, sở thích chắc cũng giống nhau!"

Sau đó, chiếc Audi R8 mới cáu được hắn chạy bon bon trên đường, đến thẳng một shop thời trang nhỏ mà cô thư ký đã nhiệt tình giới thiệu. Vừa đến nơi, hắn đã vội vào trong, phong cách một doanh nhân không cho hắn la cà ở quầy này quầy nọ, WooJin trực tiếp bước đến những quầy mình cần mua đồ, công việc lựa chọn diễn ra như một cái máy.

Sau một hồi vật lộn trong đống quần áo, váy, tất,... hắn đã mệt đứ đừ: "Sau trước giờ mình không biết lựa quần áo cho phụ nữ khó như thế này nhỉ?" 

Đang than thở trong đầu thì chuông cửa vang lên, một cậu nhóc đẩy cửa bước vào, "Trông quen quen nhỉ?... À, DaeHwi, cái thằng này tôi đang định kiếm cậu thì cậu tự xuất hiện!", nó đang thở dốc mà mái tóc hơi rối, trông như vừa mới trải qua một cuộc thi chạy maraton; gương mặt xinh xắn lấm tấm mồ hôi, trông chỉ ưa nhìn chứ chưa hẳn là đẹp, nhưng nét ưa nhìn ấy không khiến người ta bị áp lực, mà ngược lại, tạo cảm giác nhẹ nhàng, thư thái như cơn gió mát thoảng qua. 

Khi cậu nở nụ cười thì dường như mọi mệt mỏi trên gương mặt đều tan biến, ánh mắt sáng lên long lanh, nụ cười ấy đột nhiên làm trái tim WooJin lạc đi một nhịp. Có lẽ, chưa bao giờ WooJin để ý đến nụ cười của ai đó, xung quanh hắn đều là những nụ cười nịnh nọt giả tạo, còn đây, lần đầu tiên hắn thấy một nụ cười thật sự như vậy, nụ cười như tỏa sáng, nụ cười hắt lên cả ánh mắt, làm lu mờ mọi vật xung quanh, kể cả nắng ngoài kia cũng có chút nhạt màu.

WooJin 'đờ' người nhìn DaeHwi lăn xăn làm việc như con thoi hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn sẽ tiếp tục nhìn như vậy nếu DaeHwi không bất ngờ ngước mắt lên, qua lớp kính râm đang đeo, hắn thấy DaeHwi có vẻ không nhận ra hắn, khẽ gật đầu chào như chào những người khách khác, nghĩ đến đó, trong lòng tự nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Thật ra DaeHwi đã để ý người đàn ông đó khá lâu, dù đây là shop dành cho cả nam lẫn nữ nhưng đồ nữ rất nhiều, trong cửa hàng bây giờ toàn khách hàng nữ, chợt có người đàn ông cao to, Âu phục chỉnh tề, đeo kính râm, tay đang giở tới giở lui chọn giày... nữ thì cũng hơi lạ kỳ. Vả lại nó nhìn người đàn ông này cũng quen quen, thấy người ta nhìn mình nên nó cũng gật đầu chào lại.

Thấy người đó cứ mãi nhìn mình, DaeHwi hơi khó hiểu, "có lẽ người đó cần giúp đỡ gì hả ta?"

Sau một hồi lưỡng lự, DaeHwi quyết định nở nụ cười thật tươi, bước đến bên cạnh vị khách 'lạ lùng' kia:

"Anh cần giúp gì không?" DaeHwi cất giọng thỏ thẻ.

"Nữ, hai mươi mốt tuổi, thích màu hồng, tôi cần mua một bộ đồ làm quà sinh nhật!"

"..." Nó hơi há hốc mồm kinh ngạc, chưa bao giờ gặp phải người như thế này. Không, phải nói là nói chuyện như thế này. Con người mà tưởng là cái máy, cứ nhập dữ liệu vào là đưa ra một đáp án chính xác tuyệt đối vậy. Nhưng 'chuyên môn nghiệp vụ' giúp nó nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, lại gật đầu tươi rói trả lời, "Vâng, thưa quý khách."

"..." WooJin không nói gì nữa, chăm chú nhìn nó đang cúi đầu, mắt chăm chú nhìn mấy đôi giày lật qua lật lại.

"À nãy giờ anh chọn được gì rồi?" DaeHwi bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi.

"..." Hắn tiếp tục im lặng, giơ đôi tay đang cầm một đống đồ ra.

Nhìn đống đồ đó DaeHwi suýt phì cười, nhưng vì sợ khách mất mặt nên đành gắn gượng, xém chút đã lộn ruột. Nhìn đống đồ gồm váy, giày, tất, thắt lưng,... tất cả đều màu hồng, DaeHwi đành bó tay nói: "Con gái đa số ai cũng thích màu hồng, nhưng không ai muốn mình biến thành một 'cây' màu hồng từ đầu xuống chân đâu!"

"..." WooJin hơi tức giận, lại đỏ mặt vì ngượng, đành im re.

"Vậy cô ấy còn thích màu gì không? Da cô gái này trắng hay đen?"

"Trắng. Da cũng trắng." Hắn đáp gọn lỏn.

"Ừm... vậy cao cỡ bao nhiêu? Gầy hay đầy đặn?"

"Tầm 1m62, hơi gầy."

"Vậy sở thích tính cách."

"Đơn giản và dịu dàng."

"Ok, vậy được rồi, để tôi sẽ chọn giúp anh nhé." DaeHwi vừa trả lời vừa cười híp mí.

Công việc khiến WooJin loay hoay mất nửa tiếng vẫn chưa chọn được một bộ ra hồn, vậy mà qua tay cậu nhóc chỉ mất chưa tới 10 phút đã chọn được chiếc váy ngắn màu trắng, thắt lưng màu hồng, đôi giày trắng viền hồng, vòng cổ và hoa tai cũng màu hồng.

Chọn một bộ y phục khá ưng ý, DaeHwi xoay qua hỏi vị khách lạ mà lại quen quen này:

"Anh thấy sao?"

WooJin chỉ gật đầu, tuy không nói gì nhưng tỏ vẻ khá ưng ý, quay qua bà chủ nói gọn lỏn 'Tính tiền'. Ngay sau đó, hắn rảo bước ra quầy tính tiền, đưa thẻ tính dụng ra thậm chí còn không thèm hỏi giá.

Sau khi kí nhận và nhận lại thẻ tính dụng, WooJin xin phép bà chủ cho nói chuyện riêng với DaeHwi, vừa bán được một món 'hời', bà chủ cũng vui vẻ đồng ý.

Ra ngoài cửa, DaeHwi liền nói:

"Anh không cần cảm ơn tôi đâu... Đó là..." Nó định nói thêm 'Đó là nhiệm vụ của tôi mà!' thì đối phương đã ngắt lời.

"Ngày mai cậu trở lại công ty làm việc ngay lập tức." WooJin nãy giờ đứng xoay lưng về phía DaeHwi nay đã tháo kính xuống, từ từ xoay người lại.

"Tôi... tôi..." Với tư cách đã viết đơn thôi việc, đáng lẽ DaeHwi có thể mạnh dạn nói chuyện với hắn không cần sợ sệt nhưng quả thật khí thế của hắn quá áp đảo khiến lời nói vừa tới miệng đã tọt ngay vào bụng.

"..." WooJin không nói, chỉ nhướng đôi mày lên nhìn nó.

"..." Hồi lâu sau, lấy hết dũng khí, nó cất cao giọng. "Cám ơn quý khách đã ủng hộ cửa hàng chúng tôi. Tạm biệt quý khách."

'Một lời từ chối khéo à?' WooJin nghĩ trong đầu nhưng vẫn lạnh lùng nói, "Đơn nghỉ việc của cậu chưa được thụ lý, và cậu đã trở thành nhân viên chính thức, nếu ngày mai cậu không đi làm tôi sẽ kiện cậu vi phạm hợp đồng lao động."

Nói xong, WooJin ung dung lấy xe rồi biến mất. Còn lại mỗi DaeHwi đứng đó ngẩn tò te cho đến khi bà chủ ra gọi nó vào. "Cái quái gì đang xảy ra đây nhỉ? Đơn xin nghỉ việc của mình có sai sót gì à? Mà mình trở thành nhân viên chính thức khi nào?"

.

Trên chiếc Audi R8.

"Alo, tổng giám đốc gọi tôi có gì ạ?" Trưởng phòng Kim hồi chiều vừa mới thoát nạn bây giờ thấy sếp Tổng gọi điện liền co rúm người lại, giọng đầy sợ sệt.

"Lập tức lập hồ sơ tuyển Lee DaeHwi thành nhân viên chính thức, 15 phút nữa tôi có mặt ở công ty, tôi muốn thấy hồ sơ đó trên bàn."

Nói xong, WooJin tắt máy cái rụp, tiếp tục lái xe trở về công ty. Trong khi đó trưởng phòng Kim đang ở nhà ăn tối cùng vợ con không hiểu mô tê gì phải lật đật thay quần áo chạy vào công ty, vừa chạy vừa rủa, "Chắc thằng nhóc này vừa mới ra điều kiện với sếp Tổng đây mà, báo hại mình ăn tối cũng không yên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro