Chương 6 - Bổ máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WooJin cùng chiếc xe đã chạy mất dạng, DaeHwi trở lại với công việc của mình nhưng đầu óc vẫn còn để tận đâu đâu, "Rõ ràng là mình đã nộp đơn thôi việc rồi mà! Sao chưa giải quyết nhỉ? Đã vậy còn được nhận làm nhân viên chính thức lúc nào không biết?"

Từ lúc đó đến tối nó không thể nào tập trung được, hết tính lộn tiền rồi thối tiền sai. Bà chủ nhìn nó lắc đầu: "Hôm nay con có vẻ không khỏe, thôi về nhà nghỉ sớm đi, tiệm cũng không còn đông khách nữa."

"Xin lỗi dì, ngại quá, con là bạn của thằng GuanLin mà làm ăn vậy mất uy tín nó quá. Con cũng không mệt lắm có thể làm tiếp mà dì." DaeHwi gãi đầu ngượng ngùng.

"Không sao đâu con, không phải con vừa giúp tiệm bán được một vố hời đó sao. Về nghỉ sớm đi." Vừa nói, bà chủ vừa đẩy nó ra cửa.

DaeHwi cũng đành ra về, trước khi về còn ngoái đầu lại mỉm cười, vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Miệng đang tươi cười chào bà chủ là vậy nhưng vừa quay đi là nó lại bắt đầu suy nghĩ, phân vân không biết ngày mai nên đi làm hay không, vừa đi vừa suy nghĩ một chiếc mui trần suýt chút tông vào nó. Chủ chiếc xe là một chàng trai trẻ, áo sơ mi trắng bung một nút ở ngực bay phần phật trong gió, đôi mắt ánh lên sau chiếc kính râm. Chàng trai vẫy tay với nó rồi phóng xe đi mất.

"Quái, thằng đó sao nhìn mình cười? Nhìn cũng quen quen, mà bạn mình có ai giàu tới nỗi đi mui trần đâu?"

Hôm nay được nghỉ sớm, DaeHwi thả bộ trên vỉa hè chứ cũng không đi xe buýt như mọi hôm, từ vụ hiến máu nó đã mất toi chiếc xe và mất luôn việc, tiền đi xe buýt cũng sắp hết chứ huống chi là mua xe mới, bây giờ đã tầm sáu giờ, về sớm được hơn hai tiếng nên nó cũng có gì phải vội, suy nghĩ một hồi mà không nghĩ được gì nên đầu nó cũng hơi nhức, quyết định dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, DaeHwi bắt đầu một trong những trò chơi 'quái gở' của mình. 

Nói như vậy cũng hơi quá, nhưng nói 'tầm phào' thì đúng hơn, với đầu óc đơn giản của mình, DaeHwi thường nghĩ ra các trò như đếm số tầng của một tòa nhà cao ngất nào đó, hoặc là đếm xem trên con phố có bao nhiêu gốc cây,... còn lần này nó đã nghĩ ra trò đếm xem có bao nhiêu chiếc taxi đang đậu trên vỉa hè đón khách. Mấy chú tài xế taxi thấy nó chỉ chỉ trỏ trỏ tưởng nó kêu liền chạy tới, DaeHwi ngượng ngùng lắc đầu, một số người cộc cằn mắng mỏ nó vài câu. Nó cười cầu hòa đáp lại.

Nhờ những trò có chút trẻ con này mà đoạn đường đi bộ về nhà của nó thường ngắn hơn và vui hơn rất nhiều.

Tối, về đến nhà thì khu chung cư đèn đường đã sáng rực, các cụ ông, cụ bà đang tập Yoga, Thái cực quyền, bầy trẻ con đang chơi rượt bắt, la hét ỏm tỏi, nó nhìn khắp khu chung cư một lượt, bất giác mỉm cười, "Cuộc đời này vẫn còn nhiều thứ tươi đẹp, mình phải cố lên!"

Leo mấy tầng lầu, đẩy cửa bước vào nhà thì căn nhà tối om, nó vào bật đèn, ba nó vẫn đang ngủ, nồi cháo từ chiều đến giờ đã lạnh tanh, DaeHwi mang đi hâm lại, lay ba nó dậy. Ba nó đang ngủ ngon bị kêu dậy càu nhàu vài tiếng nhưng cũng ráng ăn hết tô cháo. 

"Tay nghề nấu ăn của con ngày càng cao nhỉ?" 

Ba nó khen, DaeHwi cười hì hì rồi ôm chặt ba nó, "Ba nấu ăn còn ngon hơn con gấp mấy lần mà!" 

Thấy con mình làm nũng, ông cười xòa rồi cốc đầu nó một cái, "Lớn già đầu rồi mà còn..."

Không đợi ba nó nói hết câu, DaeHwi đã nhảy ra khỏi lòng ba nó, chạy tót vào nhà tắm nói vọng ra, "Con đi tắm đây!"

Thật ra, trước đây ba nó từng làm đầu bếp nấu ăn cho một nhà hàng khá có tiếng, sau đó về tự mở một quán ăn nhỏ, nhưng từ khi sa vào rượu chè thì việc làm ăn cũng tàn lụi dần. Còn nó, từ nhỏ cũng đã được ba nó dạy cho làm món tủ, rồi nó chuyển sang làm đầu bếp cho ba nó. Kể từ khi quán ăn ba nó mở sụp đổ thì ông không bao giờ vào bếp nữa.

Tắm xong thì đã gần 12h khuya, ba nó đã ngủ, mang cảm giác mát mẻ, sảng khoái vừa tắm xong, DaeHwi cũng bước về phòng chuẩn bị ngủ. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống, những việc hồi chiều từ đâu xuất hiện, tiếp tục nhảy nhót trong đầu nó. 

DaeHwi vốn là đứa ngốc nghếch, thích suy nghĩ đơn giản nhưng đầu óc nó thường phức tạp hóa vấn đề, khi vấn đề trở nên quá phức tạp thì nó lại để sang một bên, như hồi đó, được ba mua cho hai cây kem, nó phân vân không biết ăn cây kem dâu trước hay cây sô cô la trước, suy nghĩ một hồi 2 cây kem tan hết trơn chỉ còn lại cái que, nó khóc sướt mướt suốt đêm nhưng về sau tính nó vẫn vậy, thích suy nghĩ dông dài, cụ thể là trường hợp bây giờ, nó cứ suy nghĩ mãi, hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ có 1 vấn đề mai có đi làm hay không mà vẫn chưa thông, thế là nó cũng gác qua một bên, "Để mai tính!"

.

5h30 sáng, ba cái đồng hồ báo thức réo liên tục mới có thể lôi đầu nó dậy, nhưng mà DaeHwi vẫn còn thể hiện 'tình cảm thắm thiết' đối với cái giường thêm nửa tiếng nữa. Đến khi nó thực sự tỉnh giấc thì trời đã sáng bừng, những tia nắng đầu ngày đang tung tăng nhảy nhót ngoài khung cửa, DaeHwi cuống cuồng chạy đi đánh răng rửa mặt, nấu và ăn qua loa bữa sáng, ba nó đã ra khỏi nhà từ lúc nào.

Luống cuống một hồi DaeHwi cũng đã bước ra khỏi nhà, đầu óc đang phân vân không biết nên đi làm hay không thì chân nó đã nhanh hơn một bước, loáng cái đã đến trạm xe buýt, bắt chuyến xe đến AJ. Đúng là đầu óc chưa kịp nghĩ thì đôi chân đã đi đến nơi.

Nó ra đến bến thì xe buýt cũng chuẩn bị rời đi, bước lên xe thì các ghế ngồi đã chật kín, các chỗ đứng cũng gần hết, DaeHwi không dám phàn nàn cũng kiếm cho mình một chỗ đứng gần cửa xe, dù sao thì nó cũng đến muộn nhất, xe chưa chạy mất là may rồi làm gì mà dám kêu ca này nọ. Vả lại mấy hôm nay mất xe máy nó cũng đã quen đi xe buýt, ngoại trừ hơi chật chội thì cũng không có gì để nói.

Mất gần nửa tiếng thì chiếc xe buýt mới đưa nó đến bến cách công ty vài trăm mét, DaeHwi vừa xuống xe là phải lao ngay vào cuộc chạy đua cự li ngắn. Nó chạy thục mạng một hồi thì hai chữ AJ to đùng cũng đã hiện ra trước mắt, đứng đó thở dốc mà DaeHwi vẫn chưa dám bước vào trong, 'Sợ cái gì không biết!'. Mặc dù trong đầu thì nói cứng như vậy nhưng chân nó cứ đứng yên bất động không dám bước tới.

Một lúc sau, sự hiện diện của nó cũng bắt đầu gây chú ý, các nhân viên đi ngang qua hết chỉ trỏ đến xì xầm khiến nó khó chịu, "Ặc, sao mình lại quên cái câu chuyện hoang đường được thêu dệt trên mạng chứ? Không biết nãy giờ mọi người đã tưởng tượng ra đến đâu. Đến cũng đã đến rồi, phải mau chóng vào trong để không gây chú ý thêm mới được!" 

Nghĩ là làm, DaeHwi chạy một mạch vào nhà hàng, kiếm chị BoA hỏi thăm xem mình trở thành nhân viên chính thức lúc nào nhưng nó nhận được cái lắc đầu bất lực của chị. Sau đó, nó lại lếch thếch hơn mười mấy tầng lầu lên phòng nhân sự, ông trưởng phòng Kim vừa thấy nó liền lạnh lùng nhìn nó, cơn giận mấy hôm trước vì nó mà bị Park tổng 'hành xác' được dịp bùng phát, nói với nó bằng giọng sắc lẹm, "Có gì thắc mắc thì lên gặp giám đốc!"

Trước ánh mắt không mấy thân thiện và cái nhún vai tỏ ra bất lực của trưởng phòng Kim, DaeHwi thất thểu bước ra trong tình trạng như con mèo nhún nước. Ra khỏi phòng nhân sự, nó hùng hồn bước đến thang máy, nhưng 'Ting' cánh cửa mở ra thì cái gan vừa to ra của nó liền teo lại khi bắt gặp người mà nó đang kiếm: Tổng giám đốc Park WooJin đang đứng trong đó.

Đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan – bước vào cũng không được mà xoay người bỏ chạy cũng không xong, DaeHwi đành liều mình đặt chân vào 'hang cọp' với suy nghĩ 'không bước vào hang cọp sao bắt được cọp con'. Nhưng khi cửa thang máy vừa đóng lại suy nghĩ ấy của nó liền biến mất, WooJin không nói một lời, sắc mặt lạnh tanh, không hề cử động nhưng khí thế thật sự rất dữ dội, DaeHwi có cảm giác như toàn bộ không khí xung quanh đã bị hắn hút sạch.

Ngoài kia chắc nắng vàng đang rực rỡ nhưng trong này dù có máy lạnh vẫn không thể lạnh bằng 'tảng băng' WooJin đang đứng kế bên nó. DaeHwi vặn vẹo mấy ngón tay một hồi mới dám mở miệng, vậy mà ba chữ "Tổng giám đốc..." vừa thốt ra tới miệng đã bị hắn cắt ngang. "Tôi không tiếp khách trong thang máy!"

"Tên này chắc có sở thích nhảy hiphop trong họng người khác, định chúc buổi sáng tốt lành mà cũng chặn họng người ta. Ta nguyền rủa mi vừa bước khỏi thang máy sẽ vấp... không khí mà té". Dường như chợt phát hiện ra điều gì, mắt DaeHwi sáng lên. "Há há, tưởng giám đốc gương mẫu lắm, cũng đi trễ như ta thôi, còn bày đặc ra vẻ..." Nghĩ đến đó, khóe miệng nó nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai người đối diện.

"Tôi không như cậu mà đi trễ đâu, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó."

ĐÙNG! 

Nghe hắn nói, DaeHwi tưởng như có 1 tảng đá rơi trúng vào đầu mình, "Tổng giám đốc tài ba hơn người, ngoài tài lẻ nhảy hiphop trong họng người khác còn có biệt tài đi guốc trong bụng nhân viên nữa sao?"

WooJin dứt lời, cửa thang máy kêu lên 1 cái 'Ting' rồi mở ra, hắn nhanh chóng bước ra ngoài. Còn DaeHwi, nhớ tới những lời chê bai, nói xấu hắn trong đầu mình nãy giờ nó cũng hơi ngại, khi thấy WooJin sải chân ra khỏi thang máy, nó cũng cắm đầu cắm cổ bước theo, hấp ta hấp tấp thế nào nó lại tự vấp phải chân mình, cả người đổ rạp ra khỏi thang máy. Trước tình hình đó, hai tay DaeHwi giơ ra chống đỡ cả cơ thể theo phản xạ, còn WooJin nghe tiếng động lạ cũng quay đầu lại, hắn nhíu mày rồi buông lời châm chọc:

"Tôi biết mình là giám đốc tốt, được nhân viên sùng bái nhưng cậu không cần phải hành lễ với tôi vậy đâu."

WooJin nói xong bước tiếp về phòng mình, khi bước ngang chỗ thư kí hắn khẽ thì thầm, "Chút cứ cho cậu ta vào tự nhiên!". 

Còn DaeHwi đang rủa thầm trong đầu, "Đồ ác ôn, người ta bị té không đỡ mà còn đứng đó đâm thọt!" rồi tự chửi bản thân mình, "Không đủ khả năng nguyền rủa người khác thì đừng có tài lanh, trù ẻo người ta mà xảy ra với mình mới ghê!" 

Cuối cùng, trước khi bước vào phòng Tổng Giám Đốc nó nén đau thương, dồn uất hận ngửa mặt lên trời, mà thiệt ra là trần nhà, than rằng, "Đến ông trời mà cũng ức hiếp con sao?"

.

Nhờ đã được 'xi nhan' trước nên cô thư ký dễ dàng cho DaeHwi vào phòng, khi bước vào, nó thấy WooJin đang chú tâm làm việc, gương mặt người đàn ông tập trung làm việc gì đó thật sự rất hấp dẫn, gương mặt hắn nhìn nghiêng vẫn đầy nam tính, ánh sáng đủ khiến những đường nét trên gương mặt hiện ra thật rõ ràng, một tay xoay bút, tay còn lại lật giở từng trang tài liệu.

Đột nhiên WooJin ngẩng đầu lên, bờ môi gợi cảm mấp máy gì đó mà nó đang 'đắm đuối' nên không nghe rõ, nó tự vỗ vào đầu mình một cái rồi kéo mình về với mục tiêu chính.

"Tôi muốn biết mình trở thành nhân viên chính thức từ bao giờ?"

"Hôm qua." Hắn đáp gọn lỏn.

"..." DaeHwi tức cành hông, 'Vậy mà hôm qua giật ngược giật xuôi bắt mình về!'

"... Lương gấp 3 lần." Không đợi nó nói thêm gì nữa, WooJin đã ra đòn 'phủ đầu'.

Đòn này quả nhiên lợi hại, biến DaeHwi từ một kẻ mặt đang hầm hầm kiếm lời đáp trả trở thành một con mèo con ngoan ngoãn, vẫy vẫy tai xu nịnh WooJin.

Thấy thái độ của cậu nhóc đã quay ngoắt 180 độ, WooJin biết kế sách của mình đã thành công liền tung chiêu cuối cùng: "Cậu cầm tờ giấy này xuống gặp quản lý và bắt đầu làm việc đi, nhưng đừng quên hôm nay cậu đã đi trễ, bị trừ điểm chuyên cần."

"Dạ dạ... em sẽ đi ngay, em sẽ cố gắng làm hết sức mình, tận tụy phục vụ cho công ty." Ngoài mặt nó không tiếc lời bốc phét nhưng trong lòng thì đang rủa sa sả, 'Đồ tư bản vô nhân tính, ai biết ngươi tăng lương cho ta dữ như vậy đâu nên mới đi trễ chút xíu chứ bộ.'

Và DaeHwi cũng là người biết thời thế, hiếm có cơ hội nói chuyện cùng giám đốc như vậy nên nó liền tìm cách bắt chuyện tiếp. WooJin thấy nó cứ đứng nấn ná không chịu đi liền cất giọng hỏi:

"Cậu còn có chuyện gì cần nói à?"

"..." Nghĩ một hồi nó bắt đầu câu chuyện khá vô duyên, "Hôm qua là lần đầu tiên giám đốc đi mua quần áo cho con gái à?"

WooJin chỉ ừ hử cho qua chuyện, thấy vậy nó liền nói tiếp: "Giám đốc chu đáo thật, bận trăm công nghìn việc như vậy mà cũng đích thân đi chọn quà sinh nhật cho bạn mình, nhất định cô gái ấy rất quan trọng với giám đốc. Là bạn gái của giám đốc hả?"

WooJin nghiêm mặt, không nói. Nhưng qua ánh mắt toát lên chút dịu dàng khi nghe nói về người con gái ấy khiến nó biết rằng mình đã đoán đúng. Ngoài miệng thì cười nhưng không biết sao trái tim nó lại chùng xuống.

DaeHwi không nói gì nữa, tiu nghỉu ra khỏi phòng.

.

Trở lại với công việc cũ, chị BoA cũng hỏi nó sao nghỉ phép lâu vậy, nó cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Đã lâu không làm, nay được trở lại với công việc như cá gặp nước, như rồng gặp mây, DaeHwi lăn xả làm việc hết mình không biết mệt mỏi, thoáng chút đã đến giờ nghỉ trưa.

Giờ ăn trưa, căn tin rộng lớn bàn nào cũng chật ních toàn người và người, chỉ có bàn của DaeHwi là có một mình nó và chị BoA. Thật ra các đồng nghiệp đều biết chuyện nó bị đuổi 'trá hình' suốt hai tuần qua, bây giờ bất ngờ trở lại mà còn được làm nhân viên chính thức thì chắc chắn phải có ai đó hậu thuẫn. Trước khi làm rõ ai là chỗ dựa của nó, mọi người đều giữ khoảng cách, không quá xa cách cũng không quá gần gũi – đây là một trong những nguyên tắc sinh tồn trong quan hệ phức tạp giữa các đồng nghiệp tại công ty lớn.

DaeHwi là người kín tiếng, cũng không thích khoe khoang mối 'huyết hải thâm thù' giữa mình và giám đốc, chỉ có điều buổi trưa hôm nay, suy đoán về chỗ dựa của DaeHwi cuối cùng đã lộ ra manh mối.

Cả căn tin rộng lớn bất ngờ im lặng bởi sự xuất hiện của cô SoMi thư ký Tổng giám đốc. Mọi người bất ngờ cũng đúng thôi, vì vốn dĩ bữa trưa giám đốc sẽ có người nấu riêng mang lên đến tầng 40, không có lí do gì mà thư ký phải xuống tận đây để lấy bữa trưa trừ khi có chuyện hệ trọng.

Thư ký SoMi ngó nghiêng một hồi cũng thấy nó đang ngồi với chị BoA liền vẫy tay, "DaeHwi , cậu đây rồi!" rồi nhanh chóng bước đến bên cạnh.

DaeHwi đứng lên mà toát cả mồ hôi hột, "Vừa vào làm lại không lẽ đã có sai sót gì đến tai tổng giám đốc đến mức phải cử thư ký riêng xuống đây kiểm điểm mình chứ?"

Cô thư ký nhìn gương mặt sợ sệt của nó rồi mỉm cười, "Cậu DaeHwi , đây là bữa trưa Park tổng kêu tôi mang đến!"

Park tổng? Bữa trưa? Không phải chứ, mọi người mắt chữ A mồm chữ O, dáo dác nhìn nhau... "Chỗ dựa của thằng nhóc này... là... là... tổng giám đốc!"

Tuy nhiên, đương sự Lee DaeHwi của chúng ta há hốc mồm cũng to không kém.

Đứng thêm chút nữa, cô thư ký đặt hộp cơm xuống bàn, vẫy tay chào tạm biệt nó rồi đi mất. Mọi người nhao nhao thêm chút nữa rồi ai cũng chú tâm ăn trưa.

DaeHwi vừa cảm động vừa sợ sệt mở hộp cơm mà cô thư ký vừa mang đến. Tuy không phải bào ngư, vi cá như nó tưởng tượng nhưng cũng rất bắt mắt: cơm, canh gan heo, thịt bò xào, táo tàu hấp mộc nhĩ, tráng miệng là chè đậu xanh táo đỏ.

Sau giây phút cảm động là sự... bàng hoàng, những cái này đều... bổ máu. DaeHwi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, "Không lẽ Park tổng đã biết mình có nhóm máu hiếm, chuẩn bị rút máu mình đem đi bán đó chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro