Chương 7 - Cuộc đấu tranh của giai cấp nô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, cũng đúng giờ đó nàng thư ký lại đon đả xuất hiện cùng bữa trưa 'bổ máu' khiến DaeHwi tự khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, rồi một tuần, đúng giờ là cô thư ký cầm bữa cơm trên tay xuất hiện, và đương nhiên vẫn là những món đó: gan lợn, thịt bò, đậu xanh, táo đỏ, mộc nhĩ...

DaeHwi thật sự rất muốn hét lớn, "Ta có thể hiến bao nhiêu máu cũng được nhưng làm ơn cho ta chọn món đi mà, đừng suốt ngày gan lợn, thịt bò như vậy chứ..." 

Đương nhiên với một kẻ nhát gan như nó thì những lời nói đó chỉ dám nói trong lòng, dù có cho thêm mười lá gan nữa nó cũng chả dám thốt ra miệng.

Hơn một tuần liền thư ký riêng của tổng giám đốc trở thành người đưa cơm cho nó, DaeHwi cũng bắt đầu cảm thấy bất an, "Định rút của mình bao nhiêu máu mà cho mình ăn nhiều vậy trời?"

Đều đặn suốt tuần thứ hai, cơm vẫn được mang đến và đương nhiên gan lợn, thịt bò vẫn không hề thay đổi, những ngày đầu nó còn hồ hởi đón nhận, sau đó là ngán và bây giờ là thấy... sợ. DaeHwi tự huyễn hoặc mình rằng, "Nhận cơm bữa nay nữa thôi, mai Tổng giám đốc sẽ không gửi xuống nữa đâu." nhưng đâu ngờ cấp trên lại kiên nhẫn gửi cơm xuống suốt hai tuần như thế.

Đến ngày cuối cùng của tuần thứ hai, DaeHwi không chịu nổi nữa liền kéo chị thư ký ra một góc thủ thỉ thù thì, "Em chân thành cảm ơn chị đã mang cơm xuống cho em suốt hai tuần qua, cũng tha thiết cảm ơn Tổng giám đốc đã quan tâm đến nhân viên đến như vậy, em quyết sẽ làm việc hết mình để đền đáp cho công ty, em cũng sẵn sàng hi sinh 300 á không, 400cc máu cũng được nhưng ngày mai nghìn vạn lần chị làm ơn đừng mang cơm xuống nữa nhé!"

"Tôi chỉ làm theo chỉ thị của giám đốc thôi, còn cậu DaeHwi có vấn đề gì thì có thể nói trực tiếp với Park tổng!"

Chỉ một câu ngắn gọn, lễ độ như vậy mà cô thư ký đã dễ dàng bác bỏ mấy câu nói mà nó viết nháp rồi tập đi tập lại trước gương suốt mấy ngày nay. "Đúng là người của giám đốc, ăn nói cũng quen phủ đầu người khác."

Không đợi DaeHwi trả lời, cô thư ký đã tung tăng bỏ đi. Nó đứng đó một lát rồi cũng trở lại với hộp cơm 'bổ máu' bất di bất dịch suốt hai tuần qua. Vừa ăn lòng nó vừa hạ quyết tâm đợi ra về phải kiếm Tổng giám đốc Park WooJin nói chuyện mới được.

Hết giờ nghỉ trưa, nó cùng các đồng nghiệp trở lại với công việc, một điều dễ dàng nhận thấy là suốt hai tuần nay, thái độ của mọi người đối với nó tốt lên đột xuất. Trước đây DaeHwi có gặp phải khó khăn gì đều phải chạy khắp nơi hỏi, cũng không thể có ai chỉ dẫn, giải thích cho nó hoàn chỉnh, tất cả mọi người đều bận rộn, ai mà có thời gian hướng dẫn người mới chứ. Bây giờ thì khác, đông nghiệp chủ động hỏi thăm trong công việc có vấn đề gì không, có lúc còn tiện tay mang cho nó một cốc trà nóng, lúc nói chuyện thỉnh thoảng cũng nhớ kéo DaeHwi vào chủ đề câu chuyện...

Có là kẻ ngốc thì DaeHwi cũng đủ hiểu mọi người đang nhầm lẫn nó là 'hoàng thân quốc thích' gì đó với Tổng giám đốc, nó cũng chả buồn giải thích, việc bây giờ nó muốn làm là đợi tan ca sẽ chặn đường WooJin đề nghị ngừng chuyển phát cơm trưa cho nó.

.

Đã quá giờ tan tầm, nhân viên văn phòng đã về hết như nhân viên phục vụ như nó phải làm theo ca, một số đã về, một số vẫn còn ở lại. DaeHwi xin BoA quản lý ra ngoài một chút, chị vui vẻ đồng ý. Nhưng nó đứng ở đại sảnh đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy, mọi người đi qua đi lại nhìn nó còn mặc đồng phục đứng đó cứ nhìn nó với cách nhìn một kẻ đang trốn việc.

DaeHwi đang phân vân không biết có nên chạy về làm việc hay mặt dày đứng đây tiếp thì chị thư ký đang đi xuống dưới tầng, nó như người chết đuối vớ được cọc liền chạy đến bên cạnh hỏi một hơi:

"Ủa chị ơi, Tổng giám đốc về rồi hả chị? Park tổng về khi nào vậy chị? Em đứng đợi nãy giờ mà không thấy giám đốc xuống." DaeHwi hỏi một hơi khiến cho chị thư ký tròn mắt ngạc nhiên.

"Thường thì giám đốc cuối tuần mới về nhà, còn bây giờ Tổng giám đốc đang ở trên phòng đó em..." Chị thư ký từ tốn trả lời, trước khi quay đi còn 'bồi' thêm một câu khiến nó nghẹn họng. "Chẳng phải em đã ngủ lại qua đêm trong phòng đó sao?"

Khi chị SoMi ra đến cửa thì nó vẫn chưa hoàn hồn, gương mặt đỏ lên từ từ, "Nói vậy là có ý gì chứ?"

Dù tự nhận mình là người có lá gan thỏ đế nhưng vì quyền lợi của cái bao tử, DaeHwi cũng khí thế anh dũng bước vào thang máy, sau khi tay bấm số 40, cửa thang máy đóng lại, một mình đứng trong cái hộp bít bùng đó thì nó bắt đầu hối hận, lá gan teo lại, lúc nãy còn hừng hực khí thế vậy mà bây giờ đã bốc hơi đâu mất. 

'Ting', cửa thang máy mở ra, nó dè dặt bước ra khỏi đó, "Nói cũng chết, không nói thì ngán gan lợn cũng chết, thôi thì chết sớm đầu thai sớm!" nghĩ vậy nó lấy lại chút dũng khí còn sót lại gõ cửa vài tiếng. Không có ai trả lời, chị thư ký đã về nên nó cũng mạnh dạn đẩy cửa bước vào.

Cánh vửa hé mở, DaeHwi hơi sững người – người đàn ông to lớn đang nằm gục trên bàn, tấm lưng rộng đưa ra hứng chút nắng ít ỏi còn sót lại của buổi chiều, mái tóc luôn luôn gọn gàng nay đã hơi rối, 1 vài sợi tóc rũ xuống trước mặt, đôi lông mày thường nhíu lại bây giờ đã dãn ra, từng hơi thở đều đặn khiến mấy tờ công văn trước mặt khẽ lay nhè nhẹ.

DaeHwi nổi máu nghịch ngợm, bước lại gần bàn làm việc, cúi người xuống phùng mang trợn má, lấy hơi chuẩn bị thổi thổi vào mũi Tổng giám đốc thì đột nhiên gương mặt tinh anh của người đối diện khẽ động đây, hàng mi đung đưa rồi đôi mắt vừa đen vừa sâu bừng mở. Nó hết hồn, đơ đến nổi không kịp thu người lại, chỉ còn biết giữ nguyên 'hiện trường'.

Còn WooJin vốn mấy hôm nay nhiều dự án, một số băng nhóm lại lựa lúc này để phá đám, hắn vừa phải lo bên này và 'dọn dẹp' lũ xã hội đen kia nên mấy hôm liền đã mất ngủ, đến mức chịu không nổi đành chợp mắt chút xíu. Đầu óc đang lơ lơ lửng lửng thì nghe tiếng gõ cửa, hắn không trả lời, sau đó là tiếng đẩy cửa rồi ai đó bước vào, hắn không còn sức lực để ngẩng đầu xem là ai. Bẵng một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, đột nhiên hắn thấy hơi thở của ai đó phả vào tai hắn, hơi thở ấm nóng và một mùi hương vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Đến đó, WooJin không thể không mở mắt, lấy chút sức lực còn lại, hắn ráng chống đỡ mí mặt nặng trĩu để mở mắt ra. Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn giật mình, đầu óc căng ra, bao sức lực tưởng mất đi bây giờ đã ùa lại: Cậu nhóc đó đang đứng trước mặt mình với tư thế nửa quỳ nửa ngồi, đôi môi chu ra, ánh mắt khép hờ, dưới ánh nắng nhàn nhạt, cảnh tượng trước mắt hiện ra một cách đầy lung linh, vừa thực vừa ảo.

5 giây, 10 giây hay 15 giây gì đó, WooJin chắc sẽ tiếp tục chìm trong mộng mị của mình nếu không cảm nhận được hơi thở ấy phả ra càng lúc càng gấp gáp. Hắn nhanh chóng cân bằng lại cảm xúc, khẽ ho khục khặc mấy tiếng:

"Cậu định hôn tôi lần nữa? Lần này uy hiếp tôi gì đây?"

"..." DaeHwi trở về thực tại, chớp chớp mắt rồi thu người về ngay lập tức. Nó vặn vẹo hai tay vào nhau như một đứa trẻ vừa làm sai bị bắt quả tang, đầu óc nó bắt đầu nhớ lại những chuyện mất mặt trước đây, "Đồ thù dai!", DaeHwi rủa trong lòng nhưng nhanh chóng trưng ra gương mặt nịnh nọt của mình, "Hì hì, giám đốc thức giấc rồi hả? Ngủ ngon không giám đốc?"

"..."

Không để WooJin kịp trả lời, nó đã vội phủ đầu: "Thật ra em lên đây kiếm giám đốc có chút chuyện. Em biết Tổng giám đốc yêu thương nhân viên, đãi ngộ của công ty cũng rất tuyệt vời nhưng em có chuyện cần bàn với giám đốc về việc ăn trưa ạ!"

"Gan lợn không đủ?" WooJin nhíu mày đặt câu hỏi, nghe tới đó DaeHwi suýt té xỉu.

"Không đủ cái đầu anh. Tôi ăn tới nỗi tối tối đều bị ác mộng thấy gan lợn đây này!" nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lời ra đến cửa miệng đã trở thành nịnh nọt:

"Không phải đâu giám đốc, canh gan lợn rất ngon, rất bổ, nhưng..."

"Nhưng không đủ chứ gì! Có gì đâu phải ngại, mai tôi sẽ kêu nhà bếp làm thêm cho cậu!" WooJin phẩy phẩy tay hòng ra hiệu cho nó ra ngoài, còn hắn, hắn định đứng lên rót cốc nước uống liền thấy đầu óc xay xẩm như sắp ngã quỵ xuống đất.

DaeHwi đứng kế bên định phản bác nhưng thấy vậy liền dẹp sang một bên, đưa tay ra đỡ WooJin đang sắp ngã xuống đất. WooJin đã được hai tay nó giữ lại nhưng cơ thể của hắn theo quán tính cứ chúi ra trước kéo DaeHwi ngã theo, cả 2 lăn mấy vòng va vào bình nước, chiếc cốc thủy tinh trên đó lung lay rồi rơi xuống, WooJin đang bị đè phía dưới nhìn thấy liền nhổm người dậy giơ bàn tay ra đỡ lấy, la lên: "Cẩn thận!"

Mặt đối mặt, cả hai gương mặt đã gần nhau lắm rồi, hơi thở của mỗi người đều phả vào mặt đối phương, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, WooJin nhoài người lên đỡ chiếc cốc, khi chiếc cốc vừa được giữ lại trong tay, chữ "Cẩn thận!" vừa dứt thì môi hai người khẽ chạm vào nhau. Bờ môi mềm mại của DaeHwi vừa chạm vào đôi môi khô ráp vì mấy hôm nay ít uống nước của hắn liền như có dòng điện cao thế chạy qua, gương mặt của nó trở nên đờ đẫn, WooJin trợn ngược mắt, cảm thấy hai người đàn ông như vậy thật kì cục nhưng mâu thuẫn là cái cảm giác mềm mềm, ấm ấm này khiến hắn không nỡ dứt ra.

Cả 2 sẽ cứ 'đứng hình' như vậy nếu ly nước trong tay WooJin không đổ nước xuống áo DaeHwi khiến nó la toáng lên, lợi dụng 'lý do' đó cả hai liền đứng bật dậy, WooJin ho vài cái rồi điềm tĩnh lấy ly khác rót nước. WooJin đứng quay mặt về phía bình nước, đưa lưng về phía DaeHwi , hắn uống từng ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ nhằm cân bằng lại cảm xúc rồi bời trong lòng mình lúc đó.

"Haha..." DaeHwi chỉ biết cười giả lả cho đỡ ngượng rồi chạy khắp nơi kiếm chổi quét những mảnh vỡ thủy tinh lúc nãy.

WooJin uống xong cốc nước thì nó cũng đã quét dọn gần xong, bất chợt hắn thấy trên lưng áo trắng của nó rươm rướm máu, 'Sao không biết tự lo cho mình vậy nhỉ? Sàn nhà có biết chảy máu đâu mà lo quét cho nó mà không tự lo cho mình?'

"Cậu đứng yên, lại sô pha ngồi!"

"..." DaeHwi đang quét dọn nghe mệnh lệnh chưa hiểu đầu cua tai nheo gì thì đã thấy hắn trừng mắt nhìn mình liền thấp thỏm làm theo.

"..." WooJin không nói tiếp mà tìm kiếm cái gì đó, thấy vậy DaeHwi lên tiếng hỏi.

"Tổng giám đốc kiếm gì vậy?"

"..."

"..." Lại không trả lời, ỷ mình là Tổng giám đốc nên khinh người quá đáng. Đồ giám đốc tồi!

Một lát sau, WooJin quay lại trên tay là hộp cứu thương. DaeHwi tròn mắt hỏi:

"Giám đốc, anh bị thương hả? Anh có bị nặng không? Bị ở đâu?" Nó lăn xăn chạy tới bên cạnh đẩy WooJin lên ghế, "Nè nè, giám đốc ngồi đi. Để em gọi xe cấp cứu."

"Tôi bảo cậu ngồi yên mà!" WooJin bất ngờ nổi nóng, hắn vui vui vì có người quan tâm mình nhưng lại nổi giận vì nó quá ngờ nghệch, lưng đã rướm máu mà còn không hay biết.

"Giám đốc bị thương mà bắt em ngồi yên sao được? Anh không được xem thường bệnh tình, phải kêu xe cấp cứu mới được."

"CẬU. MỚI. LÀ. NGƯỜI. BỊ. THƯƠNG." Hắn gầm lên từng tiếng, đứng lên ấn nó xuống ghế đầy bạo lực. "Cởi áo ra."

"..." Tự nhiên bắt người ta cởi áo! Nhưng vì sự nghiệp bảo vệ cái bao tử, bảo vệ việc làm mình phải chịu hi sinh, 'chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa bị ép lên giường thì phải chịu đựng!'

DaeHwi ngoan ngoãn cởi chiếc áo sơ mi trắng của mình ra, WooJin chau mày:

"Không đau à?" Giọng nói lạnh lùng, ngắn gọn nhưng vẫn hàm chứa sự quan tâm của hắn.

"..." Nghe hắn hỏi, DaeHwi mới bắt đầu cảm thấy đau. Nhìn lại chiếc áo trên tay thấy rươm rướm máu nó hơi hoảng, mặt mày méo xệt. "Dạ hơi hơi đau!"

"Vậy bây giờ sẽ rất đau đó!"

"Á."

Vừa dứt lời, WooJin lấy nhíp nhổ những mảnh thủy tinh găm trên lưng nó, mỗi 1 mảnh vỡ được lấy ra là một cơn đau đối với nó, sau khi nhổ ra hết, WooJin lấy bông gòn tẩm cồn sát trùng cho nó. DaeHwi nằm sấp, rên rỉ:

"Đau quá, huhu, lúc nãy đâu có đau như vậy đâu."

"Đau cũng ráng chịu chứ." WooJin hậm hực, không hiểu sao nhìn thấy tấm lưng trắng trẻo bây giờ đỏ lựng lên vì bị thương hắn thấy ngực mình hơi tức.

"Giám đốc ơi, cho em xin lại cái áo... lạnh quá." Nó mà hai hàm răng va vào nhau chan chát. Quả thực rất lạnh, chiếc máy lạnh hoạt động hết công suất cộng thêm mỗi lần đến gần WooJin là nó lại thấy lạnh sống lưng.

"Áo cậu lúc nãy bị tôi bất cẩn làm ướt rồi. Lấy áo tôi mà mặc."

WooJin vừa nói vừa nói vừa đi vào trong, nó chưa kịp mở miệng từ chối thì hắn đã đưa một chiếc áo sơ mi đến trước mặt nó. Nhìn mặt ánh mắt Tổng giám đốc lúc này đang mang thông điệp 'Phản đối vô hiệu', nó đành ngoan ngoãn mặc vào. DaeHwi vốn đã khá nhỏ nhắn trong khi WooJin lại rất to con, nhìn nó mặt vào như cậu nhóc tí hon lọt thỏm giữa chiếc áo. WooJin tự dưng bật cười trước cảnh tượng đó, DaeHwi thấy vậy nhăn mặt:

"Rộng quá giám đốc ơi."

"Đây là áo nhỏ nhất của tôi rồi." WooJin nhún vai ra vẻ hết cách, cố nén cười, "Tối rồi, cậu không về à?"

"Dạ... thôi tạm biệt giám đốc."

Dứt lời, DaeHwi liền đứng dậy và bước ra ngoài. Cửa phòng giám đốc bật mở thì thấy cô thư kí đang loay hoay kiếm gì đó, nó chào lấy lệ rồi quay người đi tiếp. Chị SoMi thư kí vuốt vuốt mũi, nhìn chăm chăm vào chiếc áo rộng thùng thình nó đang mặc trên người, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thật... đểu. Đúng là tình ngay mà lí gian, cuộc đối thoại giữa hai nhân vật chính đã lọt vào tai cô thư ký, những lời nói mập mờ ấy hứa hẹn lại một phen làm xôm tụ chatbox của công ty vào ngày mai đây!

Về phía DaeHwi, sau khi bước ra khỏi thang máy, nó đi một mạch ra khỏi công ty, đứng lóng ngóng bên vệ đường rồi lúc vắng xe, nó liền băng qua rồi tiếp tục đi bộ.

Trên tầng 40, có 1 người tựa bên cửa sổ nhìn nó từ đầu đến cuối.

.

'Tin tin tin', đi được một đoạn chợt DaeHwi nghe tiếng còi xe réo lên inh ỏi bên tai nó. Nó chưa kịp nghĩ gì thì điện thoại có tin nhắn, nó vội mở ra xem thì thấy hai chữ gọn lỏn "Lên xe" vừa cộc cằn cũng vừa ra dáng ông chủ ra lệnh. 

Nhưng đó vẫn chưa là gì đáng để ngạc nhiên khi nó nhìn tên người gửi 'Boss ác độc', ba chữ đó khiến nó há hốc mồm đánh rơi cả điện thoại. DaeHwi cúi xuống nhặt điện thoại lên, sau đó đảo mắt ra hai bên, xoay người ra dòm ngó phía sau không thấy ai, trong lòng chưa kịp khấp khởi mừng thầm thì nhìn phía trước liền thấy ánh mặt lạnh băng của Tổng giám đốc 'truyền thuyết' đang nhìn mình, lòng thầm rên rỉ, "Đúng là truyền thuyết mà, xuất quỷ nhập thần, định làm nhân viên đau tim chết hay gì đây?"

"Lên xe, tôi đưa cậu về." Vẫn giọng điệu lạnh lùng, không coi ai ra gì như thường lệ.

"Không, không cần." DaeHwi lập tức từ chối lấy lệ nhưng nhìn đồng hồ, giờ này xe buýt đã hết, đi taxi thì cả tháng sau tiền đi xe buýt cũng không còn, "Mà cũng được, cám ơn giám đốc."

"..." WooJin chưng hửng, câu trước mới từ chối, hắn chưa kịp nói gì thì đã quay ngoắt 180 độ gật đầu đồng ý rồi.

Dù sao thì nó cũng đồng ý rồi, WooJin cũng không nói thêm gì, chồm người sang mở cửa rồi ngồi lại ngay ngắn, hồi lâu thấy nó còn đang đứng yên bất động liền dùng ánh mắt 'truyền thuyết' ngụ ý "Có đi không thì bảo?"

Chịu áp bức bởi cái nhìn lạnh như băng, ơ không, lạnh hơn băng đó, đầu óc nó thật sự bị... đóng băng, tay chân bước lên xe một cách máy móc. Nhưng khi xe vừa lăng bánh thì đầu óc nó mới chịu hoạt động trở lại và bắt đầu hối hận. Tổng giám đốc lại giở sở trường làm nghẹn họng người khác:

"Lương cậu được nhận quá thấp à?"

"Dạ..." Tự nhiên bị hỏi như vậy nó hơi bối rối nhưng cũng ráng nịnh nọt vài câu, "Không , lương công ty rất cao, đãi ngộ cũng rất tốt. Đặc biệt có sự lãnh đạo anh minh thần dũng như giám đốc thì chắc chắn sẽ phát triển hơn nữa." Sau khi nói xong, DaeHwi nhận ra vào công ty này ngoại trừ làm việc lãnh lương còn đào tạo ra một con người nịnh nọt không hề chớp mắt như nó.

"Thế sao cậu phải đi bộ?"

"..." Lần này thì nó chưng hửng thật sự.

"... đã vậy còn đi làm thêm."

"Ấy ấy, chỗ làm thêm đó là nhà bạn em mà giám đốc, lần trước giám đốc còn mua quà cho bạn gái chả phải rất ưng ý đó sao? Mai mốt giám đốc nhớ ủng hộ nữa nhé, em sẽ kêu bà chủ giảm giá cho."

"Thế làm ở AJ rồi làm thêm cũng không đủ tiền mua một chiếc xe để chạy à? Cậu biết nhân viên AJ không có nổi một chiếc xe đi làm là mất mặt công ty lắm không?"

DaeHwi đang rưng rưng cảm động bởi sự quan tâm đến mình, biết mình không có xe, phải đi làm thêm quả thật là một sếp tốt thì câu cuối cùng khiến nó sốc, như rơi xuống vực thẳm, 'Hóa ra hắn cũng chỉ do sỉ diện ảo, lo đến thể diện của tập đoàn của hắn mà thôi!' 

Nghĩ đến đây cơn tức trong lòng nó dâng lên ngùn ngụt, lấy hết dũng khí hơn hai mươi năm sống trên đời, nó hét vào mặt vị Tổng giám đốc truyền thuyết, "Dừng xe!"

WooJin đang chạy êm ru thì nghe tiếng hét đó, chưa kịp hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn dừng lại. Hắn nhìn sang gương mặt của cậu nhóc thì hơi hoảng, gương mặt thường ngày ngây thơ ngờ nghệch đang đỏ lên vì giận, mắt lại rưng rưng; WooJin ngẫm nghĩ 'Có ý tốt đưa cậu ta về đáng lẽ phải cám ơn mình chứ sao lại nổi giận nhỉ?'

Khí thế hừng hực, máu nóng đang sôi trào, DaeHwi kể ra vụ hiến máu rồi mất xe một lèo không cho WooJin có cơ hội chen vào, kể xong nó chêm thêm một câu, "Cũng nhờ phúc đức gặp thêm một Tổng giám đốc ác độc như anh." rồi bước xuống xe, đóng cửa cái rầm.

WooJin trố mắt nhìn không hiểu mình đã làm gì sai, gương mặt từ từ chuyển sang màu đen. Còn DaeHwi tức giận đùng đùng, cảm thấy bị xúc phạm vô cùng, dù phải cắn răng đi bộ về nhà nhưng cũng có chút hứng khởi, "Lần đầu tiên giai cấp nô lệ đã nổi dậy, mình đã dám quát vào mặt tên tổng tài ác ôn kia. Một cảm giác thật là YoMost."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro