Chương 51 - Đồ ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi nhà kho, DaeHwi trở lại bữa tiệc nhưng đầu nó vẫn ong ong cả lên. Vì sao lại thế? Một người ngạo mạn như SooMin lại vì tiền mà phải hạ nhục bản thân mình như vậy sao? Bình thường cô ta cũng đâu đến mức túng thiếu?

WooJin bên cạnh dễ dàng nhận ra sự thất thần trong đáy mắt của DaeHwi, liền dịu dàng hỏi han:

"DaeHwi, em sao thế?" WooJin khẽ siết chặt bờ vai của nó, ánh nhìn đầy vẻ quan tâm.

"À, em không sao... Không hiểu sao em hơi choáng váng một chút thôi. Anh đưa em tới sô pha nghỉ ngơi một chút là được rồi." DaeHwi khẽ níu tay WooJin.

"Không sao?" WooJin hơi nhíu mày nhưng trước cái níu tay của DaeHwi khiến hắn đành phải nhượng bộ.

Sau khi đưa nó ngồi nghỉ ở ghế sô pha, WooJin còn ân cần căn dặn:

"Được rồi, ngồi ở đây một chút. Nếu thấy mệt nữa thì nói anh, anh đưa em vào trong."

"Ừm, anh đừng quá lo lắng. Anh nhanh chóng ra ngoài tiếp khách đi kìa."

WooJin dù một chút cũng không muốn rời nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời DaeHwi. Sau khi vuốt nhẹ mái tóc rồi đặt lên trán nó một nụ hôn rồi WooJin mới miễn cưỡng rời đi.

Đáng tiếc là có kẻ không biết nhục, WooJin vừa rời đi thì SooMin cũng vừa xuất hiện đúng lúc, thừa lúc DaeHwi còn ngẩn ngơ nhìn theo WooJin bèn lên tiếng châm chọc:

"Wow, chẳng phải là DaeHwi đây sao. Xin chào cậu. Dạo này không phải đi làm thêm, không cần bưng bê đồ ăn thức uống nên da dẻ trắng trẻo, sắc mặt hồng hào quá nhỉ..."

DaeHwi nghe giọng nói chua chát ấy thì đôi mắt khép hờ mới chậm chạp mở ra, nhưng nó chưa kịp mở miệng đã bị SooMin tiếp tục cướp lời:

"... Quần áo trên người cũng toàn hàng hiệu. DaeHwi bây giờ cũng biết làm nũng tranh thủ tình cảm của Tổng giám đốc Park WooJin rồi nhỉ?"

DaeHwi theo phản xạ liền đứng dậy, tai chưa kịp thích nghi với những lời nói xỏ xiên của người 'bạn cũ' này.

"Xem nào, xem nào, cuối cùng vịt cũng hóa thành thiên nga rồi thì không cần nhìn mặt bạn cũ sao?" SooMin vừa nói vừa nhìn DaeHwi một lượt từ trên xuống dưới: Quần áo đều là hàng hiệu do chính tay nhà thiết kế hàng đầu thế giới Margaret thiết kế.

Margaret là nhà thiết kế vàng của làng thời trang thế giới, những người nổi tiếng sành điệu đều phải có trang phục của bà trong tủ quần áo, nhưng có một điều đặc biệt là trang phục của bà không phải có tiền là có thể mua được, đa số toàn bộ phải thông qua mối quan hệ bằng hữu mới có được.

DaeHwi về phương diện này không hề có chút hứng thú nên trang phục được WooJin đưa thì nhận thôi chứ cũng không quan tâm do ai thiết kế. Đối với một đứa dễ tính như nó thì quần áo do Margaret thiết kế hay mua hàng giảm giá cũng không khác gì mấy. Còn SooMin thì hoàn toàn ngược lại, đối với con người thích chưng diện và đặc thù 'nghề nghiệp' như ả ta thì hàng hiệu luôn là mối quan tâm hàng đầu. Khó trách, nhìn bộ y phục trên người DaeHwi kia ả càng nhìn càng thấy chướng mắt.

SooMin vốn đã có rượu trong mình nên càng không cần giữ hình tượng, bước chân loạng choạng tiến đến gần chỗ DaeHwi. Bình thường ả ta còn có phần kiêng nể WooJin nên không dám động đến DaeHwi, nhưng giờ đây có hơi rượu trong người nên xem DaeHwi là chỗ phát tiết, từng lời ăn tiếng nói chẳng xem Park 'phu nhân' ra gì.

"Công nhận Lee DaeHwi cậu tài năng xuất chúng, từ chỗ nhân viên thử việc một bước trở thành Park phu nhân, thành quả thiệt là đáng ngưỡng mộ nhỉ? Hôm nào chỉ tớ bí quyết mồi chài đàn ông nhá?"

Lời nói thô lỗ, hàm ý mỉa mai cũng đã lộ ra rõ mồn một.

"Dựa vào cái gì mà DaeHwi có thể hưởng cuộc sống xa hoa và một người chồng tài mạo xuất chúng như thế? Còn mình phải bán mình cho lão già dâm dê, xấu tính xấu nết xấu cả ngoại hình này?" SooMin càng nghĩ càng không phục. Trong lúc này ả ta đã bị cơn tức giận làm mờ mắt nên căn bản không thể nhận ra nét đẹp tiềm ẩn mọi khi của DaeHwi đang được khai thác triệt để, trong mắt SooMin bây giờ chỉ toàn là hình ảnh cậu nhóc quê mùa, tầm thường trước đây.

"SooMin, cậu đang nói gì thế?" Từng lời từng chữ của SooMin nghe thật chói tai, còn DaeHwi vốn tính tình ôn hòa, tuy có lúc nhí nha nhí nhảnh nhưng không thích cãi nhau, đặc biệt càng không muốn làm ầm ĩ trong chính bữa tiệc nhà họ Park. Không cần nói nó cũng biết danh dự WooJin nói riêng và nhà họ Park nói chung có giá trị cao đến mức nào. Nên cuối cùng, DaeHwi chỉ có thể thở phào vì nó đang ở trong góc khuất, ít người để ý nên nói chuyện với SooMin khá nhỏ tiếng, chính điều đó lại càng làm ả ta đắc ý.

"Sao? Bị tôi nói trúng tim đen nên chỉ có thể lí nhí vậy thôi sao? Cậu đừng diễn kịch nữa... Đừng khiến tôi phải buồn nôn như vậy chứ..."

"SooMin." DaeHwi tức quá không biết phải nói gì, nó không phải dạng người tức giận thì nhảy lên đong đỏng, la lối om sòm và càng không thể trả đũa lại những lời như lời vừa rồi của ả ta.

"Như thế nào? Tức quá hóa thẹn à?" SooMin vừa nói vừa liếc mắt nhìn DaeHwi, càng thấy bộ dạng ăn sung mặc sướng của cậu nhóc càng khiến ả ta buông lời đay nghiến, "Tôi thấy, ưu điểm lớn nhất của cậu là dùng bề ngoài ngây thơ để dụ dỗ đàn ông. Cho nên..."

"Cho nên cô mau quay trở lại buổi tiệc, đừng để La tổng phải kêu tôi đi tìm cô nữa, SooMin!"

Cả SooMin và DaeHwi đồng loạt quay lại:

"Ngài Jimmy." SooMin nhìn sắc mặt âm u của hắn ta liền đánh mất khẩu khí nói chuyện với DaeHwi nãy giờ.

"..."

Jimmy không nói tiếng nào nhưng sắc mặt hắn đã tố cáo hắn vô cùng tức giận! Không giận sao được khi SooMin chọc ai không chọc lại nhằm vào chủ nhân bữa tiệc mà chọc giận cơ chứ!? Hắn nãy giờ đã quan sát rất kĩ, tuy WooJin đứng cách chỗ này khá xa nhưng ánh mắt không quá ba giây lại đảo qua nhìn DaeHwi một lần. Lần này vừa thấy SooMin tiếp cận DaeHwi thì WooJin đã lập tức cảnh giác, định bước lại bên cạnh cậu nhóc nhưng có vài vị khách đến chào hỏi đã vô tình 'cản đường' của hắn. Jimmy vốn là người tinh ý nên dễ dàng thấy được điều này, ngay lập tức, hắn tiến đến cứu vãn tình hình trước khi để Park WooJin nổi giận.

Hắn đã nhiều năm lăn lộn trong thương trường, biết rất rõ WooJin bề ngoài dung mạo xuất chúng, nhưng quan trọng hơn là Park tổng nổi tiếng lạnh lùng, ai đã đắc tội dù vô tình hay cố ý đều phải gánh chịu hậu quả vô cùng nặng nề. Hắn rùng mình nhớ đến một tòa soạn lớn nhất nhì thành phố vô tình cho đăng bài viết nói xấu MinAh ngay lập tức đã bị thâu tóm cổ phần, trong vòng 72h đồng hồ đã bị đánh sập, chủ biên vì quá uất ức đã tự vẫn chết. Nhớ đến đây, Jimmy quả thật rùng mình, trước đây đắc tội MinAh đã vậy thì nay nếu hắn biết SooMin dám đắc tội đến cả DaeHwi thì chắc chắn công ty LK sẽ nhanh chóng bị 'thủ tiêu' mất.

"Xin Lỗi DaeHwi. SooMin có điều chi xúc phạm xin cậu lượng thứ bỏ qua!" Nghĩ đến những thủ đoạn tàn khốc của WooJin có thể dùng để đối phó với LK, Jimmy không ngại hạ mình xin lỗi cậu nhóc trước mặt.

"..." DaeHwi vẫn chưa hết bàng hoàng về thái độ quá sức cung kính này của Jimmy nên mấp máy môi mãi vẫn không bật lên được thành tiếng.

Thấy DaeHwi không phản ứng gì nên Jimmy càng cuối thấp người hơn nữa, nhanh chóng lưng và chân tạo thành một góc 90 độ, lời lẽ càng thêm nhún nhường:

"Cậu DaeHwi, thực xin lỗi. SooMin là người mới gia nhập giới thượng lưu, lúc nãy lại uống nhiều rượu nên lời lẽ nói ra hoàn toàn không suy nghĩ gì. Cậu DaeHwi xin giơ cao đánh khẽ, tôi thay mặt SooMin một lần nữa xin lỗi cậu, xin đừng để Park tổng biết được những lời lẽ hàm hồ vừa rồi của SooMin."

Jimmy vẫn cuối người 90 độ, nhưng tay đã kéo kéo tay SooMin ra hiệu ả ta cũng cúi đầu tạ tội. Thật ra hắn ta khom người cung kính thậm chí bắt SooMin cũng phải làm vậy không phải để DaeHwi cảm động mà mục đích chính là 'diễn' cho WooJin xem. Bởi vì từ lúc hắn qua đây thì WooJin không rời mắt khỏi DaeHwi dù chỉ nửa giây.

Tuy nhiên một kẻ háo thắng, suy nghĩ chưa đủ sâu xa như SooMin thì không cam tâm cúi người trước kẻ thù. Trong lúc ả ta đang dùng dằng chưa biết có nên làm theo hiệu lệnh của ông chủ hay không thì đã có tiếng gọi vang lên ở đằng sau:

"DaeHwi..." WooJin hơi chột dạ khi thấy 'vợ yêu' của mình bị hai người bọn họ vây lấy, nhưng tình hình hắn cũng không khá khẩm gì hơn. Liên tục bị khách khứa chặn đường nên nãy giờ mới có thể cắt đuôi được bọn họ để đến bảo vệ DaeHwi.

"WooJin..." DaeHwi nãy giờ ấm ức thấy WooJin bỗng có chút xót xa, đôi mắt long lanh như chực muốn khóc nhưng vẫn cố gắng nén lại.

"Có chuyện gì vậy? Ai cả gan dám chọc giận em sao?" WooJin từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đến một mình DaeHwi, không thèm liếc mắt đến hai người bên cạnh, thậm chí lúc hỏi cũng hỏi không hề để ý đến sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh của bọn họ.

"Ừm..." DaeHwi muốn nói ra hết nhưng nhớ đến sắc mặt của WooJin mỗi khi nỗi giận vô cùng đáng sợ, vả lại cũng không muốn phá hỏng bầu không khí của buổi tiệc nên liền phủ định. "Không..."

Chữ "Không..." vừa ra khỏi miệng đã bị WooJin cướp lời:

"Không được nói là không có chuyện gì!" WooJin hiểu rõ tính tình hay bao che cho người khác của DaeHwi nên phải nói vậy, nhìn thái độ hùng hổ của SooMin và sắc mặt không được tốt lắm của cậu nhóc khiến hắn chợt đau lòng. Trong lúc đó không ngại ngùng gì ôm chặt DaeHwi vào lòng, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa trên tấm lưng gầy của nó.

"Thật sự không có gì mà." DaeHwi bất ngờ trước hành động của WooJin nhưng trái tim lại cảm thấy vô cùng êm dịu, đành phải trả lời bằng giọng điệu yếu ớt, "SooMin và em đã lâu không gặp nên cô ấy đến chào hỏi em tí thôi. Còn ngài Jimmy cũng đến để xã giao vài câu thôi!"

"..."

Thấy WooJin không nói gì, nó biết WooJin đang phân vân nên bèn khẳng định lại:

"Em nói thật mà! Mà chúng ta đừng ở đây nữa, bên ngoài có vài vị khách đã chú ý đến trong này rồi kìa!"

"Em..." WooJin bất lực thở dài, sau đó nhìn ra xung quanh cũng thấy quả thực có vài vị khách bắt đầu nhìn họ xì xầm nên vội vàng khoác tay DaeHwi bước ra ngoài trông vô cùng lịch lãm.

Hai người ở lại là Jimmy và SooMin trông thấy bóng của bọn họ khuất dần ở đằng xa mới dám thở hắc ra. Đặc biệt là tên Jimmy chưa nhận được sự chấp nhận tha thứ của DaeHwi nên trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, tuy WooJin đến hắn vẫn cúi đầu 90 độ nhưng hai tai lại dỏng lên hồi hộp nghe ngóng từng lời từng chữ của DaeHwi, rất may mắn là DaeHwi đã bao che cho bọn họ. Còn SooMin tuy không hiểu hết mọi hậu quả của vấn đề nhưng thấy nét sợ hãi toát lên từ người tên Jimmy nên trong lòng cũng bất giác bồn chồn, đến khi thấy Jimmy thở phào nhẹ nhõm ả mới yên tâm trở lại.

Trên đường trở lại bữa tiệc phải đi qua một đoạn đường ngắn, lối đi lát gạch toát lên nét cổ điển, hai bên đường là những khóm hoa nhỏ tỏa hương nhè nhẹ, tuy không rực rỡ như những lọ hoa trên bàn tiệc nhưng những bông hoa còn nguyên trên thân vẫn có nét hấp dẫn riêng khiến bầu không khí trở nên lãng mạn.

Vừa đi WooJin vừa thì thầm:

"Em... đồ ngốc!" Hai tay WooJin bất ngờ mở rộng, giam chặt thân thể nhỏ bé của DaeHwi vào lòng.

"Anh... Park WooJin!" DaeHwi giả vờ tức giận gọi cả tên lẫn họ của hắn. Tuy bề ngoài tức giận, tay đấm vào ngực WooJin thùm thụp nhưng nó biết hắn quan tâm đến mình nên mới mắng như vậy.

Nghĩ đến đây mọi ấm ức lẫn hạnh phúc bỗng đồng loạt trào dâng, trong hơi thở nhè nhẹ thì DaeHwi nói khẽ:

"Xin anh... đừng đối xử với em tốt như thế!"

"Ngốc, em lại nói gì đó?" WooJin cảm thấy bất an, nét mặt giả vờ cương nghị trở lại. "Trên đời có ai lại không muốn mình được quan tâm cơ chứ!"

"Hừm, em không ngốc, cái này là vì tương lai sau này! Em sợ nếu cứ tiếp tục như thế thì em sẽ yêu anh đến chết đi sống lại, yêu đến khắc cốt ghi tâm mất! Em... em không thèm yêu anh đâu!" DaeHwi vừa nói, biểu cảm gương mặt lại thay đổi liên tục, vừa suy tư, lo lắng lẫn tinh nghịch đều đủ cả.

Nghe DaeHwi nói yêu mình đến chết đi sống lại, đến khắc cốt ghi tâm khiến tâm trạng WooJin như vừa mới ở vực thẳm tăm tối được kéo lên nơi cao nhất đón lấy ánh sáng mặt trời.

"Vì sao?" WooJin tiếp tục vuốt cằm, giả vờ đăm chiêu hỏi lại, "Vì sao em lại không muốn yêu anh?"

"Bởi vì yêu anh, em sợ sau này sẽ vô cùng đau khổ!" DaeHwi hơi cắn môi, lưỡng lự một hồi cũng dám nói ra suy nghĩ trong lòng, "Bây giờ đây tuy đang hạnh phúc nhưng nghĩ đến cảnh lỡ mai này chúng ta chia tay, mỗi người một nơi đã khiến trái tim em đau nhói lắm rồi! Nếu để yêu anh nhiều hơn nữa thì lúc đó em sẽ đau khổ chết mất!"

"LEE DAEHWI!!! EM DÁM NGHĨ ĐẾN CHUYỆN CHIA TAY?" Đáng giận, WooJin lập tức quát lớn.

DaeHwi hốt hoảng lấy tay bịt miệng hắn lại, lấm lét nhìn biểu cảm của những vị quan khách xung quanh:

"Trời, nhỏ tiếng thôi, em đặt giả thiết thôi mà. Anh đâu cần phải phản ứng dữ vậy!" DaeHwi kể khổ.

"Giả thiết cũng không được nghĩ đến!" WooJin nghiêm túc nói, "Bây giờ anh ra lệnh em phải yêu anh, anh ra lệnh: EM PHẢI YÊU ANH!!! Nghe rõ chưa?" WooJin cảm thấy hét lên như vậy vẫn chưa đủ nên vội ôm chặt DaeHwi vào lòng, trong lòng ngông cuồng mong muốn áp chặt nó hòa cùng thân thể mình làm một.

"Á,... Đau." DaeHwi giãy dụa.

"Anh mặc kệ! Em có nghe anh nói gì không?" WooJin chẳng những không để ý tới mà còn ra sức ôm chặt hơn.

"Được, em nghe rồi!" Biết tính cách bá đạo của WooJin khi chưa nghe được câu trả lời vừa ý sẽ không buông ra nên nó đành phải nén đau mà trả lời.

Nhưng khi WooJin vừa nới lỏng vòng tay đã nhảy ra khỏi vòng tay nóng hừng hực của hắn, cong môi lên nói:

"Đồ độc ác! Làm em đau muốn chết."

Đôi lúc như bây giờ, DaeHwi phải suy nghĩ lại, sao mình có thể yêu một người bạo lực như thế cơ chứ? Thậm chí cả trên giường cũng vậy! Nghĩ đến đây nó vừa lắc lắc đầu để xua tan ý nghĩa bậy bạ đó vừa lóe lên.

WooJin lại nghiêm túc nhìn cử chỉ ngốc xít đó của nó và nói:

"Từ đây về sau ai dám bắt nạt em thì em phải bắt nạt họ lại, nếu không được thì giao cho anh! DaeHwi em đây chỉ để cho Park WooJin này 'ngược đãi', ngoài trừ anh ra không ai được ức hiếp em!"

DaeHwi nghe hắn nói liền chu môi xem thường, ngoài hắn ra thì có ai hay bắt nạt nó nhất chứ? Đúng là nói người khác mà không biết từ nghĩ về mình.

.

"Chát!" WooJin và DaeHwi vừa khuất bóng thì Jimmy đã đứng thẳng người dậy, giáng vào mặt SooMin một cái tát không hề nương tay.

SooMin bất ngờ đau điếng đưa tay lên xoa xoa một bên má đã in hằn năm ngón tay trở nên đỏ ửng, sửng sốt nói:

"Jimmy ngài... Ngài vì thằng đó mà đánh tôi sao?"

"Hình như tôi đã quá dung túng cô, cô gây sự với thằng nào tôi cũng mặc, nhưng đụng đến người của Park WooJin thì tuyệt đối không thể! Thứ nhất, cô dám bỏ La tổng, để La tổng phải đích thân kiếm tôi phàn nàn. Thứ hai, tôi đã cấm cô tơ tưởng đến Park WooJin, cô chẳng những không nghe còn dám đến sinh sự với vợ người ta. Cô nhìn lại bản thân mình đi, nói khó nghe cô là một con gái điếm, dễ nghe một chút thì cô là kĩ nữ cao cấp. Nhưng dù có 'cao cấp' đến đâu thì cô cũng làm ơn biết thân biết phận của mình một chút. Là kĩ nữ thì cô chả đủ tư cách để ghen tỵ, còn cả gan dám sinh sự với DaeHwi. May mà người ta không so đo. Nếu để lọt ra ngoài tin công ty LK của tôi đào tạo ra loại kĩ nữ không biết trời cao đất dày như cô thì làm sao tôi làm ăn được nữa?"

"Em... em không dám." SooMin lắp bắp nói. "Nhưng... em không cam tâm..."

Ả ta chưa nói dứt câu thì Jimmy đã gầm lên:

"Cô không cam tâm? Chuyện đó không đến lượt cô quyết định! Cô là cái thá gì mà dám mơ tưởng đến Tổng giám đốc AJ? Chỉ riêng chuyện cô dám kiếm chuyện với DaeHwi đã là có mắt không tròng rồi. Park WooJin đối xử với cậu ta nâng niu, chìu chuộng như thế nào tất cả khách khứa trong buổi tiệc đều có thể nhìn thấy được, chỉ có một mình cô cố chấp đui mù mới không nhận ra mà thôi. Tóm lại, tôi nói cho cô biết, cô không thể tưởng tượng nổi thế lực nhà họ Park rộng lớn đến thế nào đâu, chỉ một cú điện thoại, không chỉ cô hay gia đình cô mà cả LK của tôi cũng có thể biến mất trong giây lát! Nên cô cứ liệu hồn..."

Nói xong, hắn ta lạnh lùng quay đi, bỏ SooMin lại đứng như trời trồng, ánh mắt ngổn ngang những lo âu, tràn ngập sự sợ hãi, đau đớn nhưng cũng chất chứa ánh lửa hận thù sôi sục.

.

Thoắt cái buổi tiệc đã trôi qua thật nhanh, mặt trăng mới đó mà đã hiện lên đầy đặn giữa nền trời. Đêm đã về khuya, không gian thực tĩnh lặng nhưng ở sân nhà họ Park vẫn lung linh ánh đèn. Đến lúc này thì khách khứa đã bắt đầu lục tục ra về.

"Chào!... Xin chào!... Tạm biệt!... Hợp tác vui vẻ!..." WooJin và DaeHwi cùng ra tiễn khách, nhưng thật ra những lời khách sáo như vậy để WooJin nói vẫn đúng hơn nên DaeHwi khiêm nhường đứng bên cạnh, yếu đuối nép vào thân thể to lớn của WooJin đúng mực người vợ hiền.

Nhắm chừng khách khứa đã về hết thì WooJin mới dẫn DaeHwi vào trong. Tuy nhiên vừa bước vào cổng thì DaeHwi đã thấy thằng SeonHo và thằng GuanLin tới giờ vẫn còn ở lại ngồi nói chuyện. Thấy DaeHwi trở vào hai đứa nó liền vui vẻ đứng dậy, chuẩn bị chào ra về. DaeHwi nhìn WooJin với vẻ mặt mệt mỏi liền nói:

"WooJin, anh mệt mỏi như vậy thì lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi. Em tiễn hai đứa nó ra trước cổng rồi vào ngay."

"Ừm..." WooJin hơi lưỡng lự nhưng thấy nét mặt đầy vẻ thỉnh cầu của DaeHwi nên liền gật đầu. "Em cẩn thận nhé, vào nhà nhanh kẻo lạnh, sương xuống rồi đấy."

"Tuân lệnh ông xã." DaeHwi giơ tay lên chào kiểu quân đội rồi đẩy WooJin vào trong, sau đó mới tung tăng cùng hai đứa bạn ra ngoài.

Cũng lâu rồi bộ ba này mới được tụ họp lại với nhau, vừa đi vừa nói, chuyện cứ tuôn ra kể không kịp, nên chẳng mấy chốc đã ra đến cổng.

Thằng GuanLin đứng bên ngoài chờ chú bảo vệ dẫn xe nó ra, cả buổi tiệc hôm nay toàn những nhân vật tầm cỡ, chỉ có bọn nó là đi xe máy cà tàng nên phải nán lại ra về cuối cùng cho đỡ quê! Thằng SeonHo và thằng GuanLin vốn cũng không quan tâm lắm, nhưng chỉ sợ làm mất mặt bạn mình nên đã thống nhất như vậy trước khi đến đây.

Trong lúc đợi dẫn xe ra thì điện thoại DaeHwi đổ chuông, nó lọ mọ một hồi cũng móc điện thoại ra được. Là Đầu Đinh gọi điện, thấy vậy DaeHwi liền nhấn nút nhận cuộc gọi:

"Alo..."

"Alo, DaeHwi hả? Hôm nay sinh nhật sao không nói? Bây giờ về không kịp rồi! Vừa nghe tin hôm nay sinh nhật cậu lúc nãy là tôi đã bắt máy bay về ngay, nhưng không biết có về kịp trước 12 giờ không nữa! Bây giờ tôi vẫn còn ngồi trên máy bay!"

"Trời, làm gì mà cậu nói một hơi vậy?" DaeHwi lo lắng hỏi.

Trong lúc DaeHwi đang nói chuyện điện thoại thì thằng SeonHo và thằng GuanLin cũng đã lên xe chuẩn bị ra về. DaeHwi đang nói chuyện điện thoại nên không tiện nói tạm biệt, nhưng nó cũng giơ tay lên vẫy vẫy rất quyết liệt. Đáp lại, hai đứa bạn cũng vẫy tay và cười tít mắt. Lúc đó, DaeHwi vừa nói chuyện điện thoại vừa đi đi lại lại cho dãn gân cốt, chẳng mấy chốc đã được một đoạn cách cổng nhà khoảng năm mươi mét.

Trong lúc đó, Đầu Đinh bên kia nói tiếp:

"Tại sợ về không kịp nên mới gọi điện..." Nói đến đây chợt cậu nhóc hơi ấp úng. "Sinh nhật vui vẻ nha!"

Câu nói "Sinh nhật vui vẻ nha!" phát ra từ đầu dây bên kia trộn lẫn với thứ âm thành ù ù không biết là tiếng gió hay Đầu Đinh đã tới sân bay nên mới nghe âm thanh động cơ khiến DaeHwi tự nhiên rất cảm động, nhưng chưa kịp nói lời cảm ơn thì nó thấy một chiếc xe ô tô chạy chậm chậm đến gần mình như đang quan sát. Nó nghĩ tài xế lạc tay lái nên vội né qua một bên, trong lúc đó chiếc xe như đã phát hiện ra mục tiêu, thấy nó hơi né tránh liền lao nhanh đến rồi phanh gấp trước mặt DaeHwi.

Trong phút chốc, DaeHwi cực kì hoảng loạn tưởng mình sắp bị giật điện thoại nhưng không ngờ khi chiếc xe dừng lại, một tên quần áo đen ngòm vội vã mở cửa ra, lao xuống tóm nó như con diều hâu săn được mồi liền 'quắp' vào trong xe. Ngay lập tức cửa xe đóng lại rồi lao đi.

Sự việc diễn ra rất nhanh nên bảo về từ bên kia đường không thể chạy qua kịp. Còn hai đứa bạn chưa kịp rồ ga chạy đi thì đã chứng kiến cảnh DaeHwi bị bắt lên xe, trong giây lát hai đứa nó như bị đứng hình, đến khi hốt hoảng khởi động xe thì chiếc ô tô đó đã chạy được một đoạn rất xa. Tuy cố gắng đuổi theo nhưng đối với một chiếc xe máy cà tàng của hai đứa thì việc đuổi kịp là không thể, thậm chí nhìn cả biển số xe cũng không thể nhìn được.

Còn lại ở hiện trường là chiếc điện thoại của DaeHwi trong lúc đó đánh rơi lại, trên màn hình vẫn còn cuộc gọi của Đầu Đinh chưa kết thúc. Ở đầu dây bên kia, tự nhiên không nghe thấy tiếng DaeHwi trả lời, kèm theo là tiếng ồn ào va đập, cuối cùng là tiếng vật gì đó rơi xuống đất khiến trong đầu JiHoon hiện ra một số cảnh tượng rùng rợn, trong phút chốc cậu ta vứt cả điện thoại, kim tốc độ trên xe chưa đầy 4s đã đạt đến mức cực đại.

.

Tại nhà họ Park, mấy anh bảo vệ không kịp đuổi theo chiếc xe đã bắt DaeHwi đi nên vội vàng chạy lên báo cáo với WooJin. Trên phòng, WooJin mới chỉ xả nước bồn tắm, đang đứng tựa cửa nghĩ ngợi gì đó liền nghe tin dữ:

"Park thiếu gia,... cậu DaeHwi đã bị bắt!"

"CÁI GÌ?" WooJin đang suy nghĩ thì bị kéo về thực tại, đã vậy còn nghe tin dữ nên không kìm được liền cao giọng hỏi lại.

"Lúc nãy cậu DaeHwi đang nghe điện thoại thì có một chiếc ô tô chạy tới nhanh chóng kéo cậu ấy lên xe rồi chạy mất rồi ạ!"

"Có ai đuổi theo không?" WooJin tuy giọng nói vẫn còn rõ ràng nhưng trong lòng không tránh khỏi hoang mang, anh vội vã khoác lên mình một chiếc sơ mi, vừa xuống cầu thang vừa cài qua loa vài cúc áo.

"Dạ có cho người đuổi theo nhưng chúng ta hoàn toàn ở thế bị động, không đuổi kịp ạ!"

Vừa nghe đến đây, WooJin đã tức giận vung một cú đấm vào tường, khẽ rít lên từng tiếng: "Vô dụng!" rồi bước nhanh xuống lầu. Đúng lúc đó thì 2 thằng GuanLin SeonHo cũng hớt hơ hớt hải chạy vào, miệng lắp bắp không nói thành tiếng.

"Chúng tôi, chúng tôi thấy..."

"... Đuổi theo nhưng không kịp."

WooJin thấy hai đứa nó nhễ nhại mồ hôi, hơi thở đứt quãng thì càng thêm lo lắng, khẽ nhíu mày nhìn hai đứa nó rồi đích thân gọi một vài cuộc gọi, nhưng tuyệt nhiên không có cuộc gọi nào gọi đến số 113.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro