Chương 52 - Bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức trong đêm đó một cuộc họp được diễn ra bí mật giữa WooJin và lão nhị, lão tam, lão tứ. Cuộc họp không kéo dài lâu, nét mặt ai cũng vô cùng căng thẳng vì tuy WooJin đã 'rửa tay gác kiếm' nhưng thế lực của hắn vẫn vô cùng rộng lớn, hô mưa gọi gió ở thành phố này dễ như trở bàn tay, nên trong vòng một tiếng đồng hồ toàn bộ anh em trong giới xã hội đen đã được huy động.

"Chuẩn bị ngay phòng họp đặc biệt cho tôi trong vòng 5 phút nữa!"

WooJin lạnh lùng truyền 'thánh chỉ' cho trợ lý rồi phóng xe đến thẳng AJ. Trong lúc đó, hắn cũng báo cho DongHyun biết điều này:

"DongHyun, cậu đến phòng họp đặc biệt đi, DaeHwi bị bắt cóc rồi!"

"OK!" DongHyun hơi bất ngờ trước tin mình vừa nghe được, nhưng trong lúc này cậu hiểu rất rõ là nếu hỏi bất cứ việc gì lúc này thì WooJin cũng không trả lời nên tốt nhất là "OK!"

Năm phút sau, phòng họp đã được chuẩn bị xong, WooJin và các huynh đệ cùng DongHyun gần như đến cùng một lúc, ai nấy mặt mày cũng vô cùng nghiêm túc đi thẳng vào trong. Mọi người vừa ngồi xuống thì WooJin đã lên tiếng trước:

"Phát lại đoạn băng camera quay được trước cổng nhà đi!"

Vừa nhận mệnh lệnh của WooJin, cậu trợ lý lập tức y lệnh. Đoạn băng được phát đi phát lại vài lần, nhanh có chậm có, ai cũng chăm chú quan sát, từ cảnh DaeHwi đi đi lại lại nghe điện thoại cho đến cảnh bị đưa lên xe, ánh mắt hốt hoảng đến đánh rơi cả điện thoại khiến WooJin cảm thấy rất đau lòng. Hắn tự trách mình cả ngày bên cạnh cậu nhóc nhưng sau thêm vài phút nữa cũng không dám ở lại! Nhưng giây phút tự trách đó không kéo dài lâu, việc bây giờ cần làm là phải tìm cho được DaeHwi càng sớm càng tốt. Việc bây giờ khiến hắn lo lắng là chưa biết bọn người này bắt DaeHwi vì động cơ gì, tiền chuộc hay trả thù? Chưa tìm được nguyên nhân càng khiến hắn bất an hơn, nếu vì tiền chuộc thì không cần lo lắm, chỉ sợ nếu vì trả thù hắn mà liên lụy đến cậu nhóc thì WooJin không biết mọi chuyện sẽ ra sao.

"Lập tức điều tra biển số xe, nhưng khả năng hơn 50% biển số đó là giả!" Lời nói dứt khoát, gãy gọn này không phải thốt ra từ WooJin mà xuất phát từ DongHyun. Cậu biết bây giờ WooJin cũng không hoàn toàn được bình tĩnh, việc cần làm thì phải đích thân mình làm thôi, "Lão tứ, theo hướng chiếc xe rời đi, cậu hãy xem trên đường đó có cửa tiệm, siêu thị, cơ quan,... nào có camera thì lập tức đột nhập tường lửa, tập hợp các đoạn clip đó lại may ra còn có khả năng lần theo dấu vết chiếc xe đó!"

"Được!" Lão tứ lập tức nhận lệnh, nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của DongHyun.

WooJin trầm tư nãy giờ mới lên tiếng:

"DongHyun, cậu liên lạc với phía bên Mỹ đi!"

"WooJin, cậu điên à? Từ lúc DaeHwi bị bắt đến giờ không đủ thời gian để bọn bắt cóc đưa cậu ta ra nước ngoài đâu! Nếu phía bên Mỹ điều tra ra thì cũng mất thời gian hơn cả chúng ta. Cậu bình tĩnh lại đi để tôi giải quyết!"

"Cậu..."

"Thôi, được rồi! Lão tam, lập tức cử người giám sát thật kĩ các sân bay. Đặc biệt với hãng hàng không AJ, tất cả các chuyến bay xuất ngoại đều phải kiểm tra thật kĩ!"

"Ok!" Lão tam nhanh chóng làm theo.

"Còn lão nhị, ông kinh nghiệm dày dặn nhất, tôi nhớ ông từng thực hiện những phi vụ bắt cóc kinh điển ở thành phố này, ông nghĩ những nơi nào có thể được bọn bắt cóc đưa DaeHwi đến đó?"

"Đương nhiên là những nơi vắng vẻ, nhưng cũng không trừ những nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất..." Lão nhị vừa nói vừa xoa xoa cằm.

Đúng lúc đó, lão tứ lên tiếng:

"Chiếc xe chở DaeHwi đi mấy vòng thành phố, có lẽ bọn bắt cóc có chủ ý phân tán sự chú ý của ta. Nhưng có điều, chiếc xe chạy ra ngoại ô thì ở đó không có camera nào để chúng ta theo dõi nữa."

"OK!" DongHyun hơi nhíu mày rồi sau đó trầm ngâm suy nghĩ.

.

Lúc nãy, khi DaeHwi bị lôi lên xe không biết bị vướng ở đâu mà chiếc áo bị rách một đường lớn, thậm chí còn để lại trên làn da trắng trẻo của nó một vết xước dài, rơm rớm máu. Lúc đó, một trong hai tên bắt cóc lên tiếng:

"Lái nhanh lên, không thôi có người đuổi theo là chết!"

DaeHwi nghe hắn nói vậy liền bừng tỉnh, lấy hết sức lực cố gắng mở cửa xe nhưng đáng tiếc nó đã bị hắn khóa lại, nó đành đập cửa sổ xe trong vô vọng. Đằng xa là hình ảnh hai đứa bạn thân đang ra sức đuổi theo nhưng khoảng cách càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc cũng đã khuất hẳn.

Trong lúc DaeHwi đang vô vọng nhìn bóng hai đứa bạn càng lúc càng xa thì bất ngờ cảm thấy lành lạnh nơi ngực áo. Nó cúi đầu xuống liền thấy một bàn tay to bè đang luồn vào áo, không nghĩ ngợi liền hất tay hắn ra, tay chân thì hốt hoảng khua khoắng loạn xạ cả lên. Nhưng chỉ có điều, khi nhận được hai cái tát như trời giáng của tên bắt cóc thì DaeHwi mới hối hận sao mình không giả vờ ngoan ngoãn hơn.

Đến khi DaeHwi vừa kịp lấy lại bình tĩnh thì bàn tay ấy lại lần mò đến lớp áo mỏng manh nay đã rách một đường to tướng của nó. Nó hoảng sợ, co rúm người lại, cố gắng lấy tay tóm lấy chỗ áo bị rách đang phất phơ như trêu người tên háo sắc:

"Ông... ông dám làm càng thì tôi... sẽ... sẽ tự sát!"

"Mày còn dám hâm dọa tao?" Kèm theo câu nói ấy là thêm một cái tát còn mạnh hơn hai cái lúc nãy giáng lên mặt DaeHwi.

Đến lúc này thì tên đang lái xe mới lên tiếng:

"Chanya , nhẹ tay chút! Mày nhìn dáng vẻ yếu đuối của nó thì chịu được mấy cái tát của mày? Lỡ có chuyện gì sao lấy được tiền chuộc?"

"Mẹ kiếp! Bố mày từ khi mới ra tù tới giờ đã lâu chưa được đụng vào đàn bà. Nghe ả SooMin nói thằng nhãi này có thể 'chơi' được nên tao muốn nếm thử xem khác đàn bà ở chỗ nào!" DaeHwi ráng lắng nghe nhớ tên Chanya của hắn, cố gắng chú ý trên mặt hắn có một vết sẹo dài nhưng quan trọng là cái tên SooMin lọt vào tai nó như một nhát đinh đóng vào. DaeHwi biết cô ta không ưa gì mình nhưng không ngờ lại căm thù đến mức thuê người bắt cóc nó. Thoáng chốc nó không còn sợ hai tên trước mặt mà chỉ thấy lạnh sống lưng vì lòng dạ của người đàn bà đó. Còn tên bắt cóc tiếp tục nói vừa liếc nhìn nham nhở rồi đưa tay vuốt mặt DaeHwi, nó vội vàng hất tay hắn ra rồi né sang một bên, "Haha, lão gia đây đặc biệt thích tính tình ương ngạnh như thế đấy!"

"Mày... từ từ một chút thì chết à?"

"Có gì thì cũng đợi tao nếm thử đã rồi tính tiếp..." Cái tên Chanya đó vừa nói vừa liếm liếm môi nhìn DaeHwi thật nham nhở, khiến nó càng thêm hoảng sợ ôm lấy thân mình.

"Bây giờ mày gọi cho SooMin cái đã!" Tên ngồi trước vừa lái xe vừa nói.

"Mẹ kiếp! Sao mày không gọi? Thịt dâng tới miệng cũng không để tao ăn cho rồi nữa!"

"Này thằng chó, lấy được tiền rồi thì mày muốn làm gì mà không được! Gọi nhanh lên!"

Tên Chanya gì đó tuy bề ngoài hậm hực nhưng vẫn lôi điện thoại trong túi ra làm theo, sau đó hắn ta nói gì đó DaeHwi không thể nào nghe lọt tai, bây giờ nó đang vô cùng hoảng loạn vì câu nói "lấy được tiền rồi thì mày muốn làm gì mà không được" lúc nãy. Thật không ngờ cảnh tượng ganh ghét bắt cóc tống tiền, hạ nhục nhau tưởng chừng chỉ có trên phim bây giờ lại xảy ra với mình. DaeHwi thật sự không biết phải nói gì, làm gì, sắc mặt hết trắng bệch lại chuyển sang xám xịt rồi tím tái đầy vẻ sợ hãi. Nó không biết cả hai đã nói gì nhưng khi kết thúc cuộc gọi, lão Chanya đã xoay sang với đồng bọn và nói một câu rất hàm ý: "Đưa thằng nhóc đến chỗ dự tính ban đầu!"

Ngay sau đó, DaeHwi chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị một cái bao đen trùm lên đầu, không gian xung quanh bỗnh chốc trở nên tối tăm và ngột ngạt. Mọi ánh sáng xung quanh đã bị cách li, bây giờ nó không biết chiếc xe đang chạy đến đâu, chỉ có thể cảm nhận sự lắc lư trên băng ghế sau truyền tới. Rồi không biết bao lâu sau đó, DaeHwi thấy hình như chiếc xe đang lên dốc rồi xuống dốc, con đường đang đi hình như càng lúc càng dằn xóc hơn, sau đó là tiếng sột soạt vang lên càng lúc càng rõ. DaeHwi lờ mờ đoán ra chiếc xe chắc đang băng qua một cánh đồng cỏ, trong lúc đó thì chiếc xe dừng lại, nó bị một lực thô bạo kéo xuống xe. Do chưa quen nên DaeHwi bước loạng choạng suýt ngã nhưng lại bị bàn tay thô kệch kia kéo giật dậy, hay đúng hơn là bị lôi xềnh xệch về phía trước mà nó cũng không biết là đâu.

.

Trong lúc đó, phòng họp của AJ càng lúc càng trở nên căng thẳng, ai cũng hiểu được mỗi giây phút qua đi vẫn bặt vô âm tín thì khả năng DaeHwi gặp nguy hiểm càng lúc càng cao. Lúc này, WooJin thà mong nhận được một cuộc điện thoại tống tiền dù đòi cả AJ hắn cũng chấp nhận, chứ đối phương im lặng không rõ mục đích chỉ càng khiến lòng dạ WooJin như bị lửa đốt mà thôi. Nhưng không chỉ một mình WooJin như vậy mà giới hắc đạo ở thành phố cũng đang sôi sùng sục vì thái độ bất thường của hắn. Người ngoài không biết chắc sẽ tưởng WooJin đang chuẩn bị thế lực cho một cuộc quyết chiến tranh giành địa bàn hay gì đó nhưng chắc không ai ngờ rằng toàn bộ anh em trong giới xã hội đen được huy động chỉ để tìm một người là DaeHwi. Nhưng dù ai có thắc mắc thì cũng không dám ý kiến gì, vì sắc mặt đanh thép của WooJin lúc này như thông báo rằng bây giờ 'thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!'.

Bất ngờ điện thoại WooJin nặng nề vang lên, cả gian phòng bỗng chốc im phăng phắc. WooJin nhìn vào dãy số điện thoại lạ hiện trên màn hình trong lòng cũng đã đoán được 8 phần là bọn bắt cóc gọi đến. Ánh mắt khi nhấc máy của WooJin vừa đanh thép vừa thoáng chút lo lắng khiến mọi người đang có mặt trong phòng càng thêm lạnh sống lưng.

Cuộc điện thoại khiến sắc mặt WooJin càng thêm u ám, sau khi đầu dây bên kia đã tắt máy hắn mới lạnh lùng ra lệnh điều tra gia đình SooMin. Mọi người có mặt tại phòng họp đều bất ngờ về quyết định đó vì đoán ra kẻ chủ mưu là ả ta. Nhưng WooJin đều phớt lờ hết biểu cảm của họ, cuối cùng là giao phó một số công việc cho DongHyun rồi nhanh chóng lấy xe rời khỏi AJ. Trước khi đi không quên dặn mọi người không ai được đi cùng.

Sau khi rời khỏi AJ, WooJin nhanh chóng đánh xe đến chỗ hẹn. Vừa chạy xe mà trong đầu hắn lại hiện ra cuộc đối thoại lúc nãy. SooMin yêu cầu hắn đến gặp mặt và không được để ai đi cùng vì cô ta đã để DaeHwi ở chỗ riêng, nếu WooJin mang theo người đến bắt thì ả sẽ tuyệt đối không khai ra đang nhốt DaeHwi ở đâu. WooJin suy nghĩ, thực lực SooMin không thể tới đâu, quan trọng chỉ sợ cô ta bị bức quá làm càng, để DaeHwi cùng chết chung thì tuyệt đối không được nên hắn quyết định đơn thân độc mã thực hiện yêu cầu của ả.

Chẳng mấy chốc thì WooJin đã đến nơi, nơi SooMin hẹn là một xưởng may mặc cũ nay đã bỏ hoang. Hắn đến nơi đã chẳng hề do dự đẩy cửa bước vào. WooJin vừa vào trong đã thấy khá bất ngờ vì ngoài sự có mặt của SooMin còn có tên Jimmy. Nhưng ngược lại, tên Jimmy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không kém, hắn nói khẽ với SooMin:

"Cô bị điên à? Sao cô lại dám uy hiếp Park WooJin?"

"Tôi không điên! Tại sao một kẻ tầm thường như DaeHwi lại có thể chạm vào người đàn ông hoàn mỹ như WooJin còn tôi thì không?" SooMin bức xúc nói lớn.

"Cô... cô thật sự điên rồi!" Jimmy sửng sốt trước mớ lý sự cùn của ả ta.

"Haha, Jimmy à, đâu phải chỉ mình tôi thèm khát anh ta... mà ngay cả ông..." SooMin bất ngờ cười ha hả rồi chỉ vào mặt 'ông chủ' của mình, "... ông đừng tưởng tôi không biết điện thoại, laptop,... của ông đều để đầy hình của Park WooJin nhé! Ông cũng ao ước được chạm vào anh ta dù chỉ một lần như tôi mà thôi!"

"Cô... sao cô dám tự tiện lục lọi đồ dùng cá nhân của tôi?" Jimmy bất ngờ khi bị lật bài như thế, vừa thấp giọng nói vừa lấm lét nhìn về phía WooJin.

"Haha." SooMin tiếp tục cười lớn, phớt lờ câu hỏi của hắn và tiếp tục nói, "Bây giờ cơ hội đã đến, DaeHwi đang ở trong tay tôi, nếu WooJin thật sự yêu thằng nhãi đó thì chúng ta yêu cầu gì hắn cũng phải thực hiện!"

"Cô..." Jimmy nghe từng lời từng chữ của ả ta cảm thấy rùng mình, vừa sợ nhưng cũng vừa thấy... chính xác. Cơ hội như thế này quả là 'ngàn năm có một' nếu bỏ lỡ sẽ rất phí phạm.

Chính sự dâm dục và khát khao đã khiến cả SooMin lẫn Jimmy quên đi một điều, nếu đạt được những thèm khát đó nhất nhưng WooJin liệu có bỏ qua sau này? Không lẽ bọn họ sẽ giam giữ DaeHwi cả đời để tiếp tục uy hiếp WooJin? Những điều đó ai cũng có thể suy nghĩ được nhưng chỉ có hai kẻ mù quáng đó là bị mờ mắt bởi những ham muốn tầm thường.

"Các người muốn gì?" WooJin lạnh lùng lên tiếng.

SooMin không trả lời, lặng lẽ ra cửa kiểm tra xem WooJin có dẫn ai theo không, sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai mới đóng cửa lại rồi quay vào. Còn tên Jimmy cũng đã tiến lại gần WooJin, sau khi thấy WooJin đứng yên bất động, ánh mắt ánh lên sự lạnh lùng và căm giận khó tả, sau đó mới run run đưa tay lên chạm vào gương mặt hoàn mỹ mà hắn ta thầm ao ướt. SooMin cũng đã từ sau ôm chầm lấy thân thể cường tráng của WooJin. Đến đây, hắn cũng đã biết được ý đồ của bọn chúng, trong lòng rất tức giận nhưng vì an nguy của DaeHwi nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cố gắng nén giận lên tiếng:

"Các người muốn sao cũng được, nhưng trước tiên phải chứng minh cho tôi thấy DaeHwi đang trong tay các người và vẫn được an toàn."

"Được." SooMin thấy WooJin dễ dàng đồng ý như vậy liền ra vẻ mừng rỡ và như đã đoán trước được WooJin sẽ ra điều kiện này nên ả đã chuẩn bị trước, vội vàng gọi một cuộc gọi Video Call. "Alô, tình hình bên đó sao rồi!"

"Vẫn ok! Không có gì nằm ngoài dự tính." Bên kia vọng lại tiếng trả lời.

"Được rồi, cậu hãy để điện thoại lại gần thằng DaeHwi đi!"

"Ok!"

Chiếc điện thoại vừa được đưa đến gần DaeHwi thì WooJin vội vàng giật lấy, trên màn hình điện thoại là hình ảnh DaeHwi trong chiếc áo đã rách, cả người co rúm lại. Thấy vậy, trong lòng WooJin chợt thấy đau nhói, hắn nói thấp giọng:

"DaeHwi... em...?" Hắn nói mà cổ họng mình khô khốc.

"..." DaeHwi đang ngồi ũ rủ đầy sợ hãi, nghe tiếng nói quen thuộc của WooJin bèn ngẩng đầu lên, trong đầu chợt nhớ đến kế hoạch của mình dự tính nên vội hét lớn. "Chanya, Chanya tên bắt cóc em là Chan..."

Hai tên bắt cóc đứng bên cạnh nghe DaeHwi bất ngờ hét lên như vậy liền hốt hoảng, vội vàng hất chiếc điện thoại vào tường, tức giận đến thẳng tay cho DaeHwi hai cái tát.

Ở bên đây, từ lúc DaeHwi hét lên đến lúc mất tín hiệu diễn ra vô cùng nhanh chóng. Nhưng đầu óc một tên trùm xã hội đen như WooJin vốn rất nhạy bén, biết đã có manh mối cứu DaeHwi nên không còn nhường nhịn gì nữa, lập tức xoay lại tung vài ngón võ đã tóm gọn được hai kẻ chủ mưu. Sau đó ra lệnh cho đàn em đến bắt giữ hai kẻ đang nằm vật vã dưới đất, còn lại phải tìm ra tung tích tên Chanya nhãi nhép gì đó.

.

Sau hai cái tát như trời giáng đó, DaeHwi vất vã lắm mới gượng dậy được, tay chân bị trói vô cùng đau nhức khiến nước mắt nó như sắp trào ra. Nó đưa ánh mắt nhìn xung quanh, khắp nơi trên mặt đất bày la liệt những thùng gỗ cũ kĩ, ngoài ra còn có dây xích, mã tấu, dao búa,... và có cả thức ăn mà DaeHwi đoán là có thể sử dụng đến hai ba ngày. Tóm lại là rất rõ ràng, họ đã có sự chuẩn bị 'trường kì kháng chiến' với nó.

Trong khi DaeHwi đang lo lắng với những suy nghĩ của mình thì tên Chanya lên tiếng:

"Không biết con nhỏ SooMin đang làm gì nhỉ? Kêu bắt người rồi cũng không thấy đòi tiền chuộc vậy bắt làm gì?"

"Mày lắm điều quá, miễn sao ả không quỵt tiền như đã hứa với mình là được. Còn nó muốn làm gì tùy nó!"

"Ờ, tùy ả..." Tên Chanya vừa nói vừa đưa tay ra véo má DaeHwi một cái rồi nói tiếp. "Nhưng trước tiên đợi tao sảng khoái cái đã rồi tính tiếp!"

Nói đoạn, hắn ta nở một nụ cười hết sức dâm đãng, dùng lực đè hai cánh tay DaeHwi xuống đất. Tên đồng bọn không hề ngăn cản, thậm chí còn đứng bên cạnh, thích thú với vai trò 'khán giả' của mình. Trong phút chốc, lớp áo mỏng manh vốn đã tơi tả của DaeHwi đã bị hắn xé rách hoàn toàn, để lộ ra làn da trắng cùng những vết thương, vết bầm tím từ nãy giờ.

Đứng trước mặt nó bây giờ là người đàn ông thô tục đang cởi phăn cái áo thun để lộ ra những hình xăm gớm ghiếc, cơ thể còi xương cùng dọc ngang những vết sẹo. Rồi sau đó hắn ta tiếp tục cởi thắt lưng, chiếc quần bò cũ dần được tuột xuống, trông thấy vậy, DaeHwi ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Lúc đó hình như có một cây đinh vướng vào lưng nó nhưng DaeHwi vẫn ra sức trườn người về phía sau. Nó căn bản không còn cảm thấy đau đớn, chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ van xin.

Nhưng mỗi giây qua đi là DaeHwi càng mất đi hi vọng. Cuối cùng, lớp quần áo cuối cùng trên người hắn được vứt bỏ cũng là lúc DaeHwi từ bỏ hết hi vọng. Ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, đến nó còn không biết ở đâu thì có ai có thể đến giải thoát cho nó chứ?

Lúc này, tên Chanya bất ngờ quay lại nói với đồng bọn:

"À quên, con SooMin có dặn nếu có xơi thịt nó thì nhớ quay lại để nó trả thù gì đó!"

"Ừ, vậy cũng hay." Tên đồng bọn nháy mắt ra vẻ đồng tình.

DaeHwi vốn dĩ đã mất hết hi vọng bây giờ lại nghe vậy nên chỉ muốn được chết quách đi cho rồi. Bị làm nhục đã rất đau khổ mà còn bị quay lại làm trò vui cho người khác thì sống khác gì chết nữa?

Trong lúc DaeHwi đang nghĩ sẽ cắn lưỡi chết như trong phim cổ trang hay lao đầu vào tường thì đột nhiên những tiếng ầm ầm rất lớn vang lên, ngay sau đó là cánh cửa cũ kĩ của khu nhà bị cái gì đó húc ngã, khói bụi bay mịt trời.

Đằng sau lớp khói bụi kia hiện ra ba bốn chiếc xe gì đó chạy thẳng vào. Ánh đèn xe sáng choang khiến DaeHwi nãy giờ vốn đã quen với bóng tối cảm thấy rất chói mắt. Nhưng trước khi nheo mắt lại nó còn thấy được cảnh tên Chanya lúng túng kéo quần lên, tay quờ quạng lấy cây mã tấu trên bàn bước ra ngoài.

Khi đã biết chắc tên đó đã đi xa thì DaeHwi mới nặng nhọc mở mắt ra thật chậm để thích ứng với thứ ánh sáng chói chang này. Từ xa, nó thấy một người đàn ông mặt quần áo màu đen từ trên xe bước xuống. Vừa thấy ông ta, tên Chanya và đồng bọn đã vội vàng vứt vũ khí xuống:

"Đại ca, có gì phân phó thì anh cứ sai người đến nói với em là được, đâu cần phải đích thân đại giá quang lâm đến đây làm gì?" Vừa nói hắn ta vừa lấy trong túi ra một bao xì gà, đưa ra cung kính bằng hai tay và khom người xuống.

Xong rồi! Tia hi vọng có người đến cứu mạng vừa nhen nhóm trong lòng DaeHwi đã vội tắt ngấm.

Thế nhưng tên được gọi là Đại ca đó không hề để mắt tới Chanya, lấy điện ra và bấm số rất nhanh, giọng nói vừa mừng vừa sợ:

"Em đã tìm được rồi!, em đang ở tại nhà xưởng X cũ..."

"..."

"Vâng? DaeHwi?" Tên Đại ca đó vừa lẩm nhẩm vừa loay hoay nhìn khắp nơi, sau khi thấy một cậu nhóc đang ngồi khép nép phía trong liền gật đầu như cái máy. "Vâng vâng, không sao ạ!"

"..."

"Vâng, em biết rồi!"

Vừa cúp máy xong hắn lập tức ném chiếc điện thoại vào tường, chiếc điện thoại đáng thương phút chốc vỡ vụn. Trong lúc tên Chanya chưa kịp hiểu chuyện gì thì tên Đại ca đã vô cùng giận dữ đá một cước thật mạnh vào bụng hắn. Sau đó, vừa đá, vừa đạp vừa hét lớn:

"Mẹ kiếp! Tao nói mày bao nhiêu lần rồi, trước khi làm việc gì phải dùng não để suy nghĩ, chuyện lớn thì phải xin phép tao, nhưng mày có chịu nghe lời không? Bây giờ mày gây ra đại họa rồi đó mày biết chưa?"

"Em..." Tên Chanya đau đớn nói. "Em chỉ bắt cóc một thằng nhóc thôi mà! Nghe con nhỏ SooMin gì đó nói nhà thằng này rất giàu có, người thân lại nhát gan sẽ không dám báo cảnh sát nên em mới dám..."

"Giàu có? Nhát gan?" Mỗi một câu hỏi là tên Đại ca lại đạp lên người hắn một cái, "Tao không cần biết SooMin là con nào nhưng chưa bao giờ thấy trong giới lại loạn như vậy. Nghe nói lão đại đại Park WooJin đã vô cùng tức giận, ra lệnh toàn bộ anh em phải tìm cho được mày. Nếu thằng nhóc mày bắt còn sống thì tạm thời giữ cái mạng chó của mày, còn thằng nhóc đó có bề gì xảy ra thì móc mắt mày cho mày tự ăn!"

Đã là người trong giới thì làm sao Chanya không biết tên Park WooJin lừng lẫy giang hồ? Nhưng chỉ có điều nghe nói lão đại ấy đã rửa tay gác kiếm nên hắn chưa có dịp gặp mặt, càng không biết đã động chạm đến Park WooJin. Nghĩ đến nhưng giai thoại kể về WooJin, tên Chanya mặt đã cắt không còn hột máu, lắp bắp ôm lấy chân Đại ca hắn:

"Đại ca, anh nhất định phải cứu em... phải cứu em!"

"Cứu cái con mẹ mày! Đến cái mạng tao tao còn chưa biết có giữ nỗi không nữa!" Tên đại ca vẫn chưa nguôi giận dữ, tiếp tục chửi đổng mấy câu, "Mẹ kiếp! Mày đầu heo à? Cái thành phố này bao nhiêu người sao mày không chọc mà lại dám chọc ngay cái tên Park WooJin? Mày biết là lão đại của tao gặp hắn còn phải cúi đầu gọi hắn một tiếng Đại ca không hả?"

Bên đây thì nhao nhao cãi vả, còn DaeHwi toàn thân đau nhức, vết máu trên áo sơ mi cũng đã khô, nó không muốn nghe họ cãi nhau thêm nữa, khó khăn lắm mới lấy tay chống xuống đất cố gắng ngồi dậy. Nó cố gắng tựa người vào tường rồi lại trượt xuống ngồi trên cái thùng gỗ, hơi thở khó nhọc, nặng nề. Lúc đó, nó bắt đầu tự hỏi WooJin bao giờ mới đến?

Có điều, rất nhanh sau đó lại có một tiếng phanh chói tai rít lên, sau đó là rất nhiều tiếng tương tự vọng đến, nghe mà nổi cả da gà.

Sau đó, từ trong chiếc xe màu đen bóng loáng, một dáng người cao to bước xuống, sau lưng là cả một đoàn người ít nhất cũng đến cả trăm, khí thế hừng hực đến mức không khí trở nên đặc quánh oi bức, kể cả một con ruồi cũng không bay qua lọt. Nhưng khi xác nhận rằng bóng dáng đang tiến lại phía mình đích thị là WooJin thì DaeHwi cảm thấy vừa mừng vừa tủi, không biết phải nói gì cũng không biết phải tiến lên hay lùi lại.

Khi WooJin đã đứng trước mặt mình thì DaeHwi cũng chỉ biết trố mắt ra nhìn, trong trí nhớ của nó Park WooJin Tổng giám đốc tập đoàn AJ lúc nào cũng âu phục phẳng phiu, lúc ở nhà mặc bộ đồ ngủ bình thường cũng toát ra nét chỉnh chu, thanh nhã. Còn lúc này đây WooJin xuất hiện thật thảm hại, âu phục không mặc, áo sơ mi ướt đẫm chỉ cài hững hờ hai cúc áo, mấy giọt mồ hôi theo những sợi tóc rối trước trán chảy xuống mặt, xuống ngực,... nói tóm lại là một chút phong độ ngày thường cũng không có.

WooJin hơi cúi mình, môi mấp máy định nói gì đó rồi lại thôi. Hắn cứ nhìn DaeHwi mãi như thế, không hề mở miệng ra hỏi thẳm cậu nhóc có sao không vì không hiểu sao, có cái gì đó đắng ngắt nghèn nghẹn ở cổ họng hắn tự nãy giờ. Cứ như thế, WooJin đơn giản chỉ chăm chú nhìn DaeHwi mà thôi, ánh mắt đầy lo lắng xen lẫn phẫn nộ di chuyển từ gương mặt sưng tấy đến chiếc áo rách nát, cái quần cũng bị quẹt rách một đường dài.

Nghĩ đến đây, DaeHwi mới thấy mình thật sự thảm hại mới đúng. Nhưng nó không muốn khóc, không muốn biến mình thành kiểu nhân vật nữ yếu đuối trong những drama phim Hàn chỉ biết khóc mà thôi. Nó cố gắng quay mặt sang một bên, tránh ánh mắt dò xét của WooJin và cắn chặt đôi môi vẫn còn đọng lại vết máu, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống...

Thế nhưng thật bất ngờ, WooJin giang rộng vòng tay ôm DaeHwi vào lòng. Bởi vậy người ta vẫn thường nói, đôi khi cảm xúc đã đến đỉnh điểm thì mọi lời nói không thể diễn tả hết được, chỉ có hành động mới biểu lộ được tất cả. Và cái ôm này là một minh chứng cho điều đó.

"DaeHwi..."

WooJin gọi tên nó rồi bỏ lửng cả câu nói, sau đó thì DaeHwi cảm thấy cái ôm đang bao phủ lên cơ thể mình càng siết chặt hơn. Gương mặt vẫn còn đau nhức của DaeHwi đang vùi vào vai của WooJin, vai WooJin rất ấm áp, rất vững chãi, tựa như có thể chống đỡ được cả thế giới này.

Bỗng nhiên trong lúc đó, mọi cố gắng của DaeHwi từ nãy đến giờ đều sụp đổ vì nước mắt nó đã rơi, muốn ngừng cũng không ngừng được, khóc một lần trời long đất lở như muốn nói lên hết những uất ức trong lòng.

Một bên nó khóc, một bên tay vung thành nắm đấm đánh vào ngực WooJin dù bây giờ chẳng còn chút sức lực:

"Tại sao bây giờ mới đến? Sao bây giờ mới đến?"

DaeHwi không biết tại sao mình lại tùy hứng như thế, nhưng nó chỉ biết rằng giây phút này đây mới là DaeHwi chân thật nhất! Nó dù sao cũng là một kẻ ngu ngốc yếu đuối, dù sao cũng cần có một bờ vai để làm điểm tựa, cần sự che chở, cần có 1 người vì nó mà chống đỡ cả thế gian... Và suốt 20 năm tìm kiếm, có lẽ cái tên Park WooJin chính là câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro