Chương 53 - Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vòng tay ấy, DaeHwi chỉ khóc và khóc. Không biết bao lâu sau, khóc cũng đã mệt, lúc này nó mới dần trấn an trở lại.

Khi đó, vòng tay gắt gao ôm chặt cả thân thể nhỏ bé của DaeHwi mới dần được nới lỏng. WooJin hai tay nhẹ nhàng nâng gương mặt vừa sưng vừa đỏ của nó lên, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt long lanh còn sót lại. Đôi môi mấp máy nói thật khẽ:

"Đợi một chút, anh sẽ đưa em đi..."

DaeHwi gật gật đầu, trong lòng không biết WooJin sẽ làm gì.

Đến giờ phút Park WooJin đứng thẳng người dậy, khi hắn vừa xoay người đi thì ánh mắt dịu dàng dành cho DaeHwi đã biến mất, thay vào đó là sự sắc bén và tỏa ra một thứ âm khí khiến ai cũng phải rùng mình. Thứ âm khí nặng nề này chỉ có lão nhị, lão tam và lão tứ là hiểu rõ nhất! Ánh mắt ấy là ánh mắt khi WooJin hay tin bố mẹ mình bị ám sát, từ trước đến nay ánh mắt ấy chỉ xuất hiện một lần trên gương mặt đẹp tuyệt mĩ kia nhưng cái giá của một lần ấy là kinh động cả giới hắc đạo, đảo lộn mọi trật tự trong giới xã hội đen, các bè phái bị một tay WooJin tiêu diệt hoặc thâu tóm. Khí thế và sức sát thương của phi vụ ấy kinh động đến cả cảnh sát nhưng không ai đủ manh mối và thế lực để điều tra. Nói tóm lại, ánh mắt âm khí ấy lần đầu tiên xuất hiện đã làm kinh thiên động địa, đã biến tên tuổi WooJin trở thành thủ lĩnh, còn giờ đây, một lần nữa ánh mắt ấy xuất hiện, không biết chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra...

WooJin di chuyển chậm rãi, mỗi bước đi là một lớp bụi mỏng dưới gót giàu khẽ tung bay càng tôn lên sự băng giá. Khi vừa dừng chân trước mặt tên đại ca của Chanya thì bất ngờ WooJin giáng một cú đấm cực chuẩn vào má trái của hắn.

Tên đại ca ấy dính đòn bất ngờ ngã quỵ xuống đất, sau đó mới lồm cồm nửa ngồi nửa quỳ, lấy tau quẹt ngang vết máu trên miệng. Hắn ta tuy là một đại ca thanh thế không nhỏ, một mình cai quản 3/10 phân khu ở thành phố này, thuộc hạ dưới trướng không dưới 300 tên nhưng cũng không dám đánh trả, thậm chí cả đứng dậy nói chuyện cũng không dám.

"Mẹ kiếp! Rốt cuộc là do người của mày làm! Mày có ý gì đây?"

"Park đại ca... Việc này thật sự là em không biết! Chứ có mười, thậm chí một trăm cái đầu em cũng không dám động vào người của Park đại ca!"

"Không biết? Cái chức đại ca quản lý 3 phân khu của mày để làm gì? Cần tao thay mặt giải tán giúp cho không?"

"Em... Park đại ca, chúng ta đã là anh em từng ấy năm, không lẽ em dám động vào người của Park đại ca sao? Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi!"

"Hiểu lầm? Hiểu lầm thì giải quyết theo kiểu hiểu lầm!"

WooJin vừa nói vừa lướt qua người hắn, bất ngờ cuối xuống nhặt lên một cái ghế gỗ rồi bất ngờ giáng vào đầu hai tên bắt cóc DaeHwi, một cái, hai cái,... rồi DaeHwi cũng không biết bao nhiêu cái nữa vì máu từ trên đầu, trên mặt bọn chúng phún ra như mưa khiến nó nhìn thấy liền hoa mắt chóng mặt.

Một hồi sau đó, WooJin mới lạnh lùng giẫm lên thân dưới của tên Chanya. Tên ác ôn đó mặt mày bê bết máu nhưng vẫn rú lên vô cùng thảm thiết. Trong lúc đó, có thêm một toáng người chạy đến, mang theo hai bao tải quẳng xuống đất. Sau khi có người mở miệng bao ra thì DaeHwi mới thấy đó là SooMin và tên Jimmy đang bị trói chặt tay chân, ngọ nguậy như hai con sâu lớn.

WooJin thấy sự xuất hiện của hai con người này thì càng thêm tức giận, định sẽ nhuốm máu đỏ cả nhà kho cũ kĩ này nhưng hắn chợt phát hiện sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi của DaeHwi thì mới suy nghĩ lại. Trước đây dù hắn có làm chuyện gì tàn ác thì cũng làm một mình, không liên lụy đến ai, càng không để người thân yêu của mình thấy. Còn lần này, nếu hắn giết người trước mặt DaeHwi thì sao? Không phải cậu nhóc trong sáng, thuần khiết như DaeHwi sẽ hoảng sợ, thậm chí là không dám tiếp xúc với hắn đấy chứ?

Nghĩ như thế, WooJin vội vàng bước lại gần DaeHwi để an ủi nó. Nhưng DaeHwi rụt rè lùi lại một bước, nhìn người đàn ông trước mắt lúc nãy còn dịu dàng ôm chặt lấy mình mà giờ đây chiếc áo sơ mi đang mặc trên người của WooJin đã nhuốm những đốm máu li ti. Thật sự DaeHwi rất hốt hoảng, thấy WooJin đang tiến lại gần thì đôi chân không nghe lời đã lùi lại phía sau theo quán tính. Chỉ một bước lùi về sau đó thôi cũng không thể thoát khỏi mắt WooJin, trong lòng hắn cũng hoảng sợ không kém, sợ sẽ làm DaeHwi kinh hoàng và trốn tránh hắn.

Lúc đó, WooJin lập tức lấy lại phong độ, bỏ lại khung cảnh hoảng loạn trong phân xưởng cũ kĩ này mà bước ra xe, vội vàng thay chiếc áo sơ mi trắng đã ngã sang hồng vì máu, sau đó hắn mặc vào chiếc áo sơ mi mới. Chiếc áo ấy để trong xe trong trường hợp hắn không kịp về nhà hay một ngày phải dự quá nhiều cuộc họp, lúc này lấy ra sử dụng quả thật rất kịp thời.

Bước trở lại phân xưởng đầy nghẹt người, WooJin nhìn SooMin và Jimmy đang nằm dưới đất mà máu nóng đã dồn lên đến não, nhưng nhớ đến nỗi sợ sệt của DaeHwi khi nãy nên hắn phải kìm lại, bước đến bên cạnh nó vỗ vai rồi bảo nó ra ngoài xe thay đồ. DaeHwi lập tức nghe lời, hắn dịu dàng xoa xoa đầu nó. Nhưng khi DaeHwi vừa quay người đi thì ánh mắt WooJin lại trở nên vô cùng sắc bén.

Càng nhìn hai con người đáng ghét đó nằm la liệt dưới đất càng khiến WooJin thêm tức mắt, nhưng vì sợ DaeHwi nhanh chóng trở vào nên hắn đành nhanh chóng ra lệnh với bọn đàn em:

"Tên này, ngón tay nào lúc nãy chạm vào mặt tao thì chặt đứt ngón tay đó!"

"..."

"Còn mày..." WooJin chỉ vào mặt SooMin rồi xoay qua nhìn đám đàn em trên dưới mấy trăm đứa rồi nháy mắt, "Tặng phẩm cho tụi mày, lấy cái máy quay kia quay lại gửi về quê cho nó, sau này nó làm ở đâu thì gửi tới đó!"

"Vâng, thưa Park đại ca!"

"Còn hai thằng chó dám động vào DaeHwi thì thiến nó đi. Người của tao mà cũng dám động vào!"

Vừa thấy WooJin quay đi thì tên Chanya và gã đồng bọn kêu gào xin tha, đại ca của chúng nó mới quát nhỏ:

"Tụi mày còn dám mở miệng xin tha? Nếu không có DaeHwi đứng đó lúc nãy thì với sắc mặt đó của Park WooJin thì đã đại khai sát giới dòng họ nhà mày rồi, bây giờ còn dám xin tha?"

"..."

Nghe thấy vậy, hai tên đó gương mặt đều trở nên trắng bệch, tỏ vẻ bất lực như đã chấp nhận 'số phận' an bày! Duy chỉ có ả SooMin thoạt đầu vô cùng hoảng hốt, sợ sệt, sau đó ả ta như phát điên, bật cười ha hả rồi nói lên bằng giọng giễu cợt:

"Park WooJin, anh tưởng anh hạnh phúc lắm à? Anh không biết anh bị cắm sừng à? Haha, trước khi cưới thằng đó về làm 'vợ' anh có điều tra nó đã yêu ai chưa? Park WooJin à Park WooJin, anh vẫn là thằng hốt vỏ của JunKi thôi. Đã vậy anh còn hai tay gả em của anh cho nó nữa! Anh cao thượng thật đấy! Hahahaha!"

Trong phút chốc, cả phân xưởng rộng lớn, đông nghẹt người trở nên im lặng, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề, chỉ còn vang vọng tràng cười như điên dại của SooMin. Sắc mặt WooJin phút chốc trở nên âm u khó đoán, mãi một lúc lâu sau không ai nói chuyện, cũng không ai dám động đậy, mọi thứ đều như ngưng đọng thì DaeHwi mới thay quần áo xong, sắc mặt vẫn còn xanh xao chậm chạp bước vào.

Sự xuất hiện của DaeHwi như kéo mọi thứ trở về thực tại, WooJin vội vàng xoay người lại bế DaeHwi ra ngoài xe rồi chở nó vào BrandNew để chăm sóc vết thương.

Tại bệnh viện BrandNew , DaeHwi đang nằm trong phòng bệnh VIP, bốn bề đều phủ một màu trắng xóa: tường sơn trắng tinh tươm, cả chiếc giường cũng được phủ một màu trắng muốt, bên cạnh là một lọ hoa hồng tỏa hương thơm ngát cả phòng bệnh. Tuy vết thương đó đối với nó không nặng gì mấy, có thể ở nhà tự bôi thuốc vài hôm là khỏi nhưng WooJin lo lắng yêu cầu nó phải nằm viện để nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Và giờ đây, DaeHwi sau khi được tiêm một liều thuốc an thần thì đã chập chờn đi vào giấc ngủ.

Thấy DaeHwi đã ngủ say, WooJin mới chậm rãi trở lại AJ, sắc mặt lạnh lùng bấm thang máy lên thẳng tầng 40 rồi sau đó gọi vài người đến điều tra chứng thực lời nói của SooMin. Không phải sống chung bấy lâu nay hắn không tin DaeHwi nhưng thật sự, từ lúc mới quen cho đến lúc quyết định kết hôn, DaeHwi đã để lại trong đầu hắn một hình ảnh tuy ngờ nghệch nhưng vô cùng trong sáng, vô hại nên hắn quyết định tôn trọng đời tư của nó, không yêu cầu ai điều trai về cậu nhóc. Nhưng bây giờ những lời nói lúc nãy cùng giọng cười đê tiện của ả SooMin cứ như sợi dây thừng quấn chặt lấy suy nghĩ của hắn. Thôi, cứ xem như điều tra để xác minh lời nói của ả SooMin và nếu không có thì hắn càng có lí do để tin tưởng vào DaeHwi hơn.

Nhưng... kết quả điều tra đã khiến hắn hoàn toàn thất vọng. Kết quả cho thấy DaeHwi tuy từng có quan hệ yêu đương với JunKi nhưng từ khi đã kết hôn thì cả hai hoàn toàn không còn qua lại gì nữa. Tuy nhiên, đầu óc WooJin lúc đó không còn đủ tỉnh táo để thấy được điều đó, bản tính độc tài khiến WooJin vừa tức giận vừa đau đớn. Hắn tưởng tượng đến cảnh DaeHwi từng yêu thương, có những cử chỉ thân mật đối với một ai đó không phải là mình khiến WooJin vô cùng khó chịu. Càng căm giận hơn khi DaeHwi hoàn toàn giấu hắn chuyện này, thậm chí cậu nhóc còn 'tác hợp' cho JunKi và MinAh nữa chứ! Càng nghĩ đầu WooJin càng đau như búa bổ, hình ảnh DaeHwi lúc ngây thơ, lúc nằm ngủ ngon lành, lúc run rẩy sợ sệt, thậm chí lúc nhìn thấy hắn đẫm máu mà lùi lại một bước như những thước phim chồng chéo đan xen trong đầu hắn.

Tuy trong lòng có chồng chất bao nỗi niềm nhưng WooJin vẫn không thể để một mình DaeHwi ở trong viện. Khi WooJin bước vào căn phòng sang trọng mà DaeHwi đang nằm thì cậu nhóc vẫn chưa tỉnh lại. Hắn cũng không muốn đánh thức nó nên chọn cách ngồi yên lặng trên sô pha cạnh đó. Trong giây phút này, WooJin ngồi đó, ánh nhìn chăm chú dành cho DaeHwi. Cậu nhóc đang nằm ngủ rất say, có thể tác dụng của thuốc an thần vẫn chưa hết, gương mặt DaeHwi vẫn còn thấy rất rõ những vết thương, tuy nhiên thấy lồng ngực DaeHwi phập phồng thở rất đều đặn chứng tỏ nó đã bình tĩnh lại khiến WooJin khá an tâm. Nhưng khi nhớ lại chuyện DaeHwi giấu mình suốt thời gian qua khiến trái tim WooJin tự nhiên đau nhói, như có ai đó lấy trăm ngàn con dao nhẫn tâm gạch lên chi chít.

WooJin cứ ngồi lặng yên như thế cho đến khi trời gần sáng thì DaeHwi mới tỉnh lại. Bọn đàn em và lão tứ có đứng bên ngoài thấy hắn không ăn không uống cũng không thèm chợp mắt nên có vào khuyên hắn nghỉ ngơi nhưng WooJin tuyệt đối không chịu. Mọi người vốn biết Park lão đại một khi đã quyết định thì không ai thay đổi được nên đành đi ra ngoài. Rất may là lúc này DaeHwi đã tỉnh dậy sau giấc ngủ mê.

Điều đầu tiên nó thấy khi vừa mở mắt ra là một bóng người cao lớn ngồi khuất trong bóng tối, im lặng và đẹp như một pho tượng cổ còn sót lại từ thời La Mã, ánh mắt ấy của ấy nhìn xa xăm tựa như được phủ một lớp sương, khiến người đối diện không thể đoán được tâm trạng của WooJin lúc này. Tuy đang nhìn mông lung nhưng khi DaeHwi vừa tỉnh dậy thì ánh mắt ấy đã nhanh chóng tập trung lại chiếc giường bệnh trắng xóa mà nó đang nằm.

DaeHwi thấy WooJin nhìn mình thì trái tim khẽ loạn một nhịp, nó muốn bước xuống giường, muốn chạy thật nhanh đến ôm anh thật chặt, cảm nhận được hơi ấm và vòng tay chở che của anh. Nghĩ đến đó, chợt có một hơi ấm len lỏi trong lòng khiến đôi chân DaeHwi muốn vùng lên, bước đến gần người đàn ông trước mặt.

Còn WooJin khi thấy DaeHwi thì tâm tư trong lòng vô cùng hỗn loạn. Tuy nhiên khi thấy DaeHwi vẫn còn mệt mỏi nhưng có ý định bước xuống giường thì hắn đã nhanh hơn một bước, vội vàng tiến đến bế nó đặt lại chỗ cũ. WooJin nhẹ nhàng đặt DaeHwi lên giường, sau đó cúi người với tư thế nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nó, lẳng lặng lau đi những giọt nước mặt đang trào ra trên mí mắt DaeHwi không biết từ lúc nào!

Vâng! Nước mắt! Vừa lúc nãy còn mạnh mẽ định bước xuống giường như thế, nhưng khi nằm gọn trong lòng WooJin thì tất cả đều mất sạch, chỉ còn lại một DaeHwi nhỏ nhoi yếu đuối, như một con thú nhỏ bị thương cần được chở che, ôm ấp. Lúc đó, DaeHwi vừa giơ tay ra ôm chặt WooJin thì nước mắt cũng vừa tuôn xuống không ngớt. Tuy nhiên, trong giây phút đó, cảnh tượng lúc bị cắt cóc, bị ức hiếp cho đến khi được giải cứu, chứng kiến cảnh WooJin vì mình mà trở thành một con người lạnh lùng bạo lực, tất cả những điều đó bất chợt xoẹt qua đầu DaeHwi như những thước phim hỗn tạp. DaeHwi vừa tỉnh dậy đã bị những hình ảnh đó vây lấy nên không thể tránh khỏi đau đầu, đôi mắt nhăn tít lại, khóe miệng khẽ rên lên và những dòng nước lấp lánh lại trào ra từ khóe mắt. Nó đau đớn và hoảng loạn!

"Xin lỗi, anh đã để em chịu thiệt thòi rồi..."

Giọng nói ấy của WooJin vang lên trong bóng tối, âm vực trầm trầm đến rợn người. Trong thoáng chốc, ánh mắt WooJin bỗng tràn ngập sự lạnh lùng, đau thương, tuyệt vọng và cả máu lạnh! Nhưng tất cả những biểu hiện ấy chỉ như ảo giác, thoáng chốc đã không thấy dấu vết đâu nữa trong đáy mắt WooJin, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng đến lạ thường.

DaeHwi cố gắng tìm kiếm sự khác thường ban nãy trong đôi mắt ấy như tất cả đều như chưa hề tồn tại, trong đáy mắt đối diện lúc này chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, ngoài ra trong đôi mắt ấy chỉ thấy duy nhất hình ảnh của nó. Ánh nhìn vừa lặng lẽ vừa trầm tĩnh đến ngột ngạt, thật đáng sợ.

Trong bầu không khí ủy dị đó chợt tiếp tục vang lên giọng nói trầm thấp của WooJin:

"Em được quyền hối hận rồi đó! Lúc trước người em nên chọn đáng lẽ là JunKi?! Vì cậu ta không mang lại cho em nhiều rắc rối như anh! Như thế cuộc sống của em cũng không bị đảo lộn như bây giờ nhỉ?"

"..." WooJin nói bình thản bao nhiêu thì sắc mặt DaeHwi lại trắng bệch bấy nhiêu. Thoạt tiên, trên mặt nó hiện lên vẻ khó hiểu, càng nghe giọng nói lạnh lùng đó càng khiến DaeHwi đoán chắc WooJin đang hiểu lầm chuyện gì rồi!

DaeHwi định lên tiếng giải thích gì đó thì WooJin đã đoán được, nhẹ nhàng đưa ngón tay dịu dàng đặt lên đôi môi nhỏ nhắn của nó. Rồi sau đó WooJin bỗng nhiên nở một nụ cười, nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng sáng đến mức chói mắt, bờ môi quyến rũ chậm rãi cất lời:

"Thật đáng tiếc, đúng không?"

"..." DaeHwi bắt đầu run rẩy trước thái độ bình tĩnh mà bất cần này của WooJin, đây là lần đầu tiên nó thấy anh trở nên như vậy.

"Thật đáng tiếc... người mà em kết hôn phải cậu ta mà là anh!"

Trong lòng DaeHwi lo lắng cực độ:

"WooJin, WooJin, anh hãy nghe em giải thích!"

Nhưng một lần nữa, WooJin che môi nó lại.

Quá muộn! WooJin bề ngoài tĩnh lặng nhưng lại vô cùng nhạy cảm trước thái độ, suy nghĩ của người khác, chỉ với hành động lùi về sau một bước của DaeHwi cũng đủ khiến anh đau đáu; lại thêm bản tính độc tài, đối với chuyện của JunKi, WooJin đã ngầm định mình bị lừa gạt! Đau, rất đau! Nhưng một khi càng đau thì WooJin càng đáng sợ, anh vuốt ve khuôn mặt DaeHwi, tươi cười như ánh mặt trời, ánh mắt trong trong suốt nhìn mãi cũng không thấy đáy!

"Anh hiểu, anh hiểu mà!" WooJin vừa nói vừa vén mấy sợi tóc đang rũ xuống trước trán DaeHwi, dịu dàng gằn từng tiếng cướp lời, "Nếu người DaeHwi kết hôn không phải là WooJin mà là JunKi thì những giọt nước mắt này sẽ không rơi đâu nhỉ? Cậu ta tuy không quá giàu có nhưng ít ra không từng dính đầy máu tươi như anh, người như thế mới hợp với em, Lee DaeHwi!"

DaeHwi lâu lắm rồi mới nghe WooJin gọi cả họ lẫn tên mình như thế, trong phút chốc toàn thân cậu đều cảm thấy run sợ. Nó vội vàng muốn giữ chặt tay WooJin:

"Không phải như thế! WooJin, anh hãy nghe em giải thích!"

Đáng tiếc, trong giây phút đó, WooJin đã chọn cách đứng dậy, chậm rãi đứng lên.

Nhìn DaeHwi từ trên cao, WooJin bỗng thản nhiên nói:

"DaeHwi... Anh cho em một cơ hội!"

DaeHwi toàn thân run sợ trước câu nói tối nghĩa ấy của WooJin. Trong đầu nó bây giờ như một mối tơ vò tràn ngập những câu hỏi: Tại sao tự nhiên WooJin lại hỏi chuyện này? Chẳng phải trước đây anh cũng biết JunKi sao? Sao bây giờ lại nhắc đến anh ta? Và quan trọng nhất là WooJin đang nói đến cơ hội gì? Anh ấy muốn li hôn ư?... DaeHwi càng suy nghĩ thì càng sợ hãi, theo bản năng muốn đứng dậy giữ chặt tay WooJin lại.

Đáng tiếc,WooJin không phải là người dễ dàng bị giữ lại, một khi anh đã muốn đi thì không ai có thể ép anh ta ở lại.

Sau khi đã lùi ra sau vài bước, WooJin vẫn giữ nụ cười trên môi, rồi đột nhiên lấy từ trong túi ra một khẩu súng, màu bạc, là một loại súng ngắn cao cấp của Đức. Vẻ mặt WooJin rất bình thản, ánh mắt lạnh lẽo, một chút cảm xúc cũng không để lộ ra ngoài. Ngón tay thon dài nắm chặt khẩu súng, điều chỉnh, lên đạn, tất cả các động tác đều liền mạch, lưu loát, không nhanh mà cũng không chậm, từng âm thanh phát ra sắc lạnh đến rợn người.

Ngay sau đó, WooJin bất giác tiến lại gần giường bệnh của DaeHwi, một tay cầm khẩu súng, tay còn lại nắm chặt tay của nó, động tác vừa mạnh mẽ vừa kiên quyết, căn bản là không cho DaeHwi cơ hội kháng cự.

DaeHwi hoảng loạn thật sự, giọng nói lạc hẳn:

"Anh... định làm gì?"

Như bỏ mặt câu hỏi của DaeHwi, WooJin vẫn nắm chặt tay nó. Người đàn ông cao lớn ấy lạnh lùng đặt khẩu súng vào tay DaeHwi không cho nó cơ hội từ chối. Đúng, trong tay DaeHwi bây giờ là một khẩu súng! Mà họng súng lại đang nhắm thẳng vào ngực trái của WooJin.

Thấy như vậy là quá nguy hiểm, DaeHwi cố gắng kéo họng súng ra khỏi người WooJin , nhưng sức lực của nó quá yếu ớt, không thể làm được gì. Còn WooJin lại cất giọng trầm trầm:

"Em đã thấy bản chất của một tên xã hội đen như anh rồi đó! Trước đây, anh đã từng giết người, giết rất nhiều người nhưng em không được chứng kiến! Em sợ hãi, đúng không?"

"..."

"Anh giết người, thậm chí cảnh sát cũng biết! Nhưng cơ bản thế lực Park gia quá lớn, họ không thể truy cứu! Tuy nhiên, em là ngoại lệ! Anh cho em cơ hội thay bọn người đã bị anh giết đòi lại công bằng, giết người đền mạng!"

"WooJin... anh..."

WooJin khẽ mỉm cười, nhìn thật sâu vào mắt DaeHwi, muốn lưu giữ thật kĩ những biểu cảm trong mắt nó lúc này.

Trong giây phút ấy, WooJin lại dùng thêm một chút lực, áp thẳng họng súng vào ngực trái của mình. DaeHwi dường như cảm thấy từng nhịp tim đều đặn của DaeHwi truyền qua lớp da thịt, qua khẩu súng đến cơ thể nó, đó là nhịp tim quen thuộc mà nó vẫn thường nghe mỗi khi gối đầu lên ngực anh. Nhưng chỉ cần nổ súng, nhịp tim ấy sẽ thôi đập, vừa nghĩ đến đây thôi đã khiến DaeHwi rùng mình, nước mắt bắt đầu ứa ra!

"Không được..." DaeHwi nói trong nước mắt.

"Anh không phải JunKi. Nếu bây giờ em nổ súng, không chỉ giúp bọn người kia đòi lại công bằng mà còn có thể lấy được một phần tài sản nhà họ Park. Anh biết, em không chú trọng vật chất, nhưng lần này là anh tự nguyện!" 'Tự nguyện đánh cược mạng sống của mình vì em' WooJin thầm nghĩ thêm.

Vừa nói WooJin vừa nắm tay DaeHwi thật chặt, cả người WooJin hoàn toàn bình thản, không thể hiện chút cảm xúc run sợ nào, chỉ tiến lại gần từng chút một, áp chặt họng súng vào ngực mình.

DaeHwi trước nay chưa bao giờ bị rơi vào tình huống như thế này. Chưa bao giờ nó được chạm vào khẩu súng thật chứ huống chi là nổ súng, mà nố súng vào tim người mình yêu thì càng chưa từng dám nghĩ tới. Bây giờ, nhìn khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo của WooJin, nó chỉ biết bật khóc lắc đầu nguầy nguậy, van WooJin không cần như vậy, không phải nó cố ý, không phải nó muốn gạt WooJin. DaeHwi biết mình đã sai, nhưng, hãy để nó giải thích, nó xin anh hãy để nó giải thích đi mà.

Trong cơn hoảng loạn đó, DaeHwi càng nói thì lời nói càng rối rắm, câu chữ thốt ra từ miệng nó loạn xạ cả lên.

Còn WooJin thì nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nó, khẽ mỉm cười:

"DaeHwi..."

WooJin dịu dàng gọi tên nó nhưng lời còn chưa dứt thì bất ngờ tay anh đã cử động, ánh mắt ngập tràn những tia băng giá ấn ngón tay nó xuống cò súng. Trong chớp mắt, một viên đạn lạnh lùng bay ra vang lên một âm thanh nặng nề trong căn phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro