Chương 55 - MinAh trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu Đinh nhanh chóng lái xe về nhà, tin tức WooJin bị thương vẫn được giấu kín như bưng, vì nếu tin tức này lan truyền thì không những ảnh hưởng đến giả cổ phiếu AJ mà còn sẽ làm các bè phái chống đối ngầm nổi lên tranh giành thế lực nữa. Vì thế, mọi người quyết định thời gian WooJin dưỡng thương sắp tới sẽ được che đậy bằng một chuyến công tác nước ngoài dài ngày, ngay cả Park lão phu nhân cũng không biết tin tức này.

Đầu Đinh lấy cớ đó, kêu DaeHwi hãy ở nhà nghỉ ngơi một chút để bà nội không nghi ngờ, sau đó hãy lén thu dọn chút quần áo của WooJin. Còn trước mắt, cậu sẽ lái xe quay lại viện theo dõi anh hai rồi sẽ quay lại đón nó sau.

DaeHwi suy đi tính lại thấy như vậy cũng hợp lý, vả lại, cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu muốn chợp mắt một chút để có sức chăm sóc WooJin. Lời của bác sĩ khuyên nó nghỉ ngơi dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, nên DaeHwi chậm chạp gật đầu rồi đi về phòng. Đầu Đinh ở lại nói chuyện với nội vài câu rồi cũng lên xe chạy biến.

.

Đưa DaeHwi về nhà xong thì Đầu Đinh cũng quay lại bệnh viện, khi vừa đến nơi thì cũng đúng lúc WooJin tỉnh dậy.

Căn phòng bệnh yên tĩnh lạ thường. JiHoon chậm rãi tiến đến ngồi bên mép giường, ánh mắt WooJin vừa hướng lên đã bắt gặp gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì của Đầu Đinh.

Toàn bộ không gian bất giác chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí trở nên vô cùng kì quái: cả hai dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nhau nhưng không ai nói ai lời nào. Lúc này, JiHoon thầm nghĩ, anh cậu đúng là có một tố chất hơn người, đó là khí thế! Trong bất kì hoàn cảnh nào, WooJin luôn toát ra một khí thế áp đảo khiến người đối diện cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ngay cả lúc nằm trên giường bệnh thế này cũng không ngoại lệ! Đầu Đinh tuy đã đối mặt với áp lực này từ nhỏ đến lớn nhưng ít nhiều gì vẫn thấy không chống đỡ được lâu, bèn lên tiếng trước:

"Anh trai à, từ nhỏ đến lớn anh là người có sức ám ảnh đến em nhất! Anh có biết có một người anh như anh khiến em rất khổ sở không? Không ai gọi em là JiHoon mà chỉ toàn gọi là em WooJin, duy chỉ có Lee DaeHwi là người đặt cho em một biệt danh khác, đối xử với em hoàn toàn độc lập với anh, không hề so sánh. Nhưng cuối cùng người cậu ấy chọn vẫn là anh!"

"..." WooJin im lặng, ánh mắt vẫn không hề lay chuyển dù Đầu Đinh đã nói một hơi dài.

"Nhưng em chấp nhận, vì trước giờ em luôn phải chọn những thứ mà anh đã chọn trước còn sót lại. Còn lần này anh có lầm không? Một người như cậu ấy mà anh còn ức hiếp!" JiHoon mạnh mẽ buộc tội khiến WooJin phải lên tiếng

"Anh..."

"Lần này anh không nghĩ đến hậu quả à?" JiHoon chậm rãi mở miệng, giọng nói đều đều như nước chảy, "Để em kể cho anh nghe một chuyện nhé! Từ nhỏ anh vốn thấy em như thế nào? Là một đứa không sợ trời không sợ đất, chuyện gì càng cam go thì càng hứng thú?"

"..."

"Đúng! Em cũng tự thấy mình vốn là người như vậy!" Đầu Đinh liên tục đặt những câu hỏi khiến WooJin bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, "Anh chưa từng thấy em sợ sệt đúng không? Nhưng thật ra là có đó, đó là lần khi bố mẹ vừa qua đời, anh lạnh lùng trả thù tất cả, quần áo nhuốm đầy máu, khi về nhà trên tay anh vẫn còn cầm một khẩu súng, đó là khẩu súng anh dùng để hù dọa DaeHwi hôm nay đấy! Lúc đó em rất sợ, giả vờ chui vào chăn ngủ nhưng chân thì run như cầy sấy!"

"Chuyện này em nói với anh làm gì?"

"Anh không hiểu hay đang giả vờ không hiểu? Những chuyện anh đã làm không phải ai cũng chấp nhận được, huống chi một người đơn giản và ngây thơ như DaeHwi thì càng không thể! Anh không thể trách cậu ấy đã trốn tránh anh như thế! Anh phải để cậu ấy có thời gian chấp nhận!"

"..."

"Còn chuyện tình cảm trước đây của DaeHwi? Anh cơ bản càng không có quyền trách cậu ấy chuyện này! Phải nói anh quá độc tài! Trước khi kết hôn với DaeHwi anh đã vui chơi với bao nhiêu người phụ nữ? Và còn cả anh đối xử như thế nào với MinAh? DaeHwi có tra hỏi anh không? Có dám dí súng uy hiếp anh không? Anh ích kỉ quá rồi đó!"

"..." WooJin im lặng suy nghĩ một cách thật nghiêm túc.

.

DaeHwi tỉnh dậy sau khi đã thiếp đi bốn, năm tiếng đồng hồ gì đó nhưng vừa tỉnh dậy nó đã thấy đầu đau như búa bổ. Lồm cồm bò dậy, lấy quần áo vào phòng vệ sinh khó khăn lắm nó mới tắm rửa có thể cho là tạm ổn rồi điện thoại kêu Đầu Đinh về đón vào bệnh viện.

Vừa vào đến nơi thì đập vào mắt DaeHwi là những hàng người quần áo chỉ độc một màu đen, động tác y hệt, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt ẩn sau lớp kính râm càng khiến người đối diện cảm thấy sợ sệt. Lúc chuẩn bị đi ngang lão Tứ, DaeHwi cố gắng cúi đầu xin lỗi nhưng càng cuối xuống thấp thì nó cảm giác đầu càng nặng, cuối cùng nặng đến nổi không nhấc lên nổi, trước mắt phút chốc phủ một màu tối đen. Lúc ấy, DaeHwi không còn biết gì nữa, đến khi nó tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh nào đó.

Đầu Đinh trông chừng nó từ nãy giờ nên vừa thấy DaeHwi tỉnh dậy đã vội vàng tiến đến:

"Tỉnh rồi à? Bác sĩ bảo cậu lo lắng quá độ, lại thêm tâm lí hoảng loạn nên bị suy nhược, truyền vài chai nước và nghỉ ngơi là được."

"Thật xin lỗi..." DaeHwi lí nhí nói.

"Sao lại xin lỗi?" Đầu Đinh hơi cao giọng, "Cậu như thế này là Park gia có lỗi với cậu mới đúng, cứ nghỉ ngơi đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh trai đã có tiến triển tốt rồi. Cậu cứ an tâm!"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết! Nhiệm vụ của cậu bây giờ là nằm đó nghỉ ngơi là được. Nếu ngoan ngoãn thì tối nay tớ sẽ dẫn cậu đi thăm anh trai được không?"

"Ừm..." DaeHwi gật gật đầu, cảm giác vẫn thấy hơi nặng.

"À." Đầu Đinh khẽ nở nụ cười và nói, "Cậu nên biết WooJin vô cùng nhạy cảm và rất hay quan sát biểu hiện của người khác, tớ biết chuyện của anh ấy thì một người như cậu rất khó chấp nhận, nhưng sau này có gì thì hãy nhắm mắt lại chứ đừng trốn tránh anh ấy, chỉ cần lùi một bước cũng khiến anh ấy thấy không an toàn!"

"..." DaeHwi im lặng nhưng nét mặt lại vô cùng chăm chú lắng nghe.

"Cậu biết không, anh ấy nắm giữ cả tập đoàn AJ và các tập đoàn liên quan, mặt khác cũng từng giữ vị trí chủ chốt trong giới xã hội đen toàn khu vực, từng vào sinh ra tử nên vô cùng khó đoán ý."

"Không lẽ vì thế anh ấy hay thấy không an toàn?" DaeHwi khẽ hỏi.

"Không! Thật ra mọi người bảo vệ anh ấy rất nghiêm ngặt. Thứ mà anh ấy dễ thấy mất an toàn nhất... chính là cậu đó."

Từng lời từng chữ từ miệng Đầu Đinh đều lọt vào tai DaeHwi không sót chữ nào. Trong phút chốc, DaeHwi toàn thân như hóa đá.

Cửa phòng bệnh đang khẽ hé mở, gió thổi tung rèm cửa màu trắng bay phấp phới. Ánh mắt DaeHwi mơ hồ nhìn ra đó nhưng trong óc lại suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ đêm tân hôn WooJin hoảng hốt đẩy cửa toilet kiếm nó, đến lần đầu tiên của hai người trong chuyến du lịch với công ty, hộp đựng điều ước, những nụ hôn, những cái ôm,... của WooJin dành cho nó, tất cả như một thước phim quay chậm lần lượt hiện về.

DaeHwi tự hỏi không biết WooJin đối tốt với mình như vậy từ lúc nào? Một mặt thì tỏ ra lạnh lùng, hay ức hiếp, mặt khác thì vô cùng ân cần, chu đáo. Một WooJin như thế, quả thật như đã đẩy nó vào ma trận tình yêu mà DaeHwi không hề muốn thoát ra, thậm chí nó còn ước nguyện đời đời kiếp kiếp được lạc trong ma trận ấy.

Trong khi phòng bệnh đang vô cùng yên ắng thì đột nhiên có người gõ cửa.

Đầu Đinh thản nhiên lên tiếng: "Vào đi!"

Tức thì cảnh cửa bật mở, người xuất hiện phía sau là lão tứ, trên tay là một xấp văn kiện, không nhanh không chậm bước lại trước mặt Đầu Đinh, đưa cho cậu ta đống giấy tờ đó, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn sang DaeHwi trên giường bệnh, trực tiếp xem như nó là người vô hình.

DaeHwi vừa nhìn cũng biết thái độ đó có ý nghĩa gì, nó tự giác cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái chăn trắng tinh trên giường.

Từ hôm qua đến giờ, DaeHwi vẫn còn thấy sợ lão tứ. DaeHwi có thể cảm nhận rõ ràng được cậu ta đang bất mãn với mình, nếu như bên cạnh không có Đầu Đinh thì nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.

"JiHoon, đây là những văn kiện cấp bách trong hai ngày nay, cần cậu xem xét qua trước."

"Tôi có biết gì đâu mà xem?"

"Nhưng dù sao cậu cũng đang học ngành kinh tế bên nước ngoài mà, bây giờ không thể đưa cho Park lão phu nhân xem, nếu không bà ấy sẽ biết tình hình của WooJin bây giờ." Lão tứ im lặng một chút rồi thở dài, lời nói lạnh lùng thêm mấy phần bất giác khiến DaeHwi tưởng như đang nói mình, "Bác sĩ bảo chẳng bao lâu nữa WooJin sẽ tỉnh lại, nhưng cụ thể thì chưa biết lúc nào, còn đống văn kiện này quả thật không thể đợi được."

"Tôi biết rồi." Giọng JiHoon không chút gì hứng thú, "Tôi sẽ xử lí."

Đầu Đinh đưa tay đón lấy tập văn kiện định nói gì nữa nhưng tình cờ thấy DaeHwi đang cúi gằm mặt, mấy ngón tay vô thức vân vê chiếc chăn trước mặt. Tuy còn trẻ nhưng cậu nhóc ít nhiều cũng học được cách đọc suy nghĩ của người khác từ anh trai của mình nên dễ dàng đoán ra được lí do hành động đó của DaeHwi. Tình cảnh từ tối qua đến giờ của DaeHwi cậu luôn để mắt tới. Tuy rằng trong lòng Đầu Đinh nghĩ DaeHwi hoàn toàn vô tội nhưng bọn thuộc hạ, đặc biệt là lão tứ bị dọa chết khiếp nhất lại một mực đổ mọi tội lỗi lên đầu nó.

Nghĩ như vậy, JiHoon huơ huơ tập văn kiện, ngước mắt nói:

" Có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói tiếp."

Lão tứ lập tức theo JiHoon ra ngoài, hai người đứng tựa ban công cùng nói chuyện.

.

JiHoon đấm vào vai lão tứ mấy phát, đôi mày chau lại:

"Lão tứ, anh có phải đàn ông không vậy? Chuyện như vậy mà anh cũng giở trò giận lẫy?"

"Tôi giận lẫy khi nào chứ? Cậu ta đúng là 'lam nhan họa thủy'!"

Lão tứ suy nghĩ càng thấy đúng, cậu DaeHwi này tuy chưa thể gọi là bậc 'lam nhan' nhưng nét mặt thanh tú, đáng yêu, rõ ràng đã khiến WooJin yêu hết lòng hết dạ, đến mức lấy mạng mình ra cược. Như vậy chẳng phải 'họa thủy' là gì?

Còn Đầu Đinh vừa nghe xong liền phì cười, lập tức chỉnh lại:

"Lam nhan bạc mệnh thì có! Anh nghĩ xem, người ta đang yên đang lành, cuộc sống tuy chưa thật sung túc nhưng có cha nuôi, bạn thân rất đầm ấm. Vậy mà đùng một cái bị cuốn vào vòng xoáy oái oăm này, gia đình họ Park ta phức tạp, gia sản đồ sộ lại càng thêm áp lực, một mặt vừa đối phó với bà nội, mặt khác lại dè chừng bọn người các anh. Đúng là ho không dám ho, thở không dám thở. Vậy là 'bạc mệnh' chứ còn gì nữa?"

Lão tứ nghe vậy có chút bực mình. Hắn phải công nhận, trước đây mình rất có cảm tình với cậu nhóc này. Cậu ta vui tính, nhí nhảnh, ăn nói hoạt bát, ít nhiều gì cũng có thể khiến cuộc sống lạnh lẽo như Bắc Cực kia của WooJin có thêm sinh khí. Nhưng chuyện vừa xảy ra thật sự khiến lão tứ đây liên tưởng ngay đến bốn từ 'lam nhan họa thủy'. WooJin nắm trong tay cả tập đoàn AJ, mặt khác tuy đã rút chân ra khỏi gian hồ nhưng kẻ thù không ít, lỡ có ai đó mua chuộc được DaeHwi để cậu ta dùng chính cây súng kia bắn chết WooJin thì sao? Quả thực rất đáng dè chừng...

Đầu Đinh đứng bên cạnh thấy sắc mặt thay đổi liên tục của lão tứ cũng đoán ra được phần nào những gì hắn suy nghĩ.

"Nghe em nói này, anh và mọi người có thể đừng đổ hết bi kịch lên đầu DaeHwi không? Cậu ấy chưa đủ đáng thương à?"

Lão tứ bĩu môi, phớt lờ lời thỉnh cầu của JiHoon:

"Tôi không biết WooJin thích DaeHwi ở điểm nào nữa." Lão tứ không suy nghĩ gì liền nói tiếp, "Xung quanh WooJin có quá nhiều người phụ nữ tốt, đặc biệt là MinAh. Nhưng không xét phụ nữ thì đàn ông tốt bên cạnh cậu ấy cũng quá nhiều, tiêu biểu như DongHyun, gương mặt, thần thái, gia cảnh đều rất tốt, lại còn là 'thanh mai trúc mã' với WooJin từ nhỏ nữa. Ngẫm đi ngẫm lại, thấy DongHyun còn hợp với WooJin hơn..."

"DongHyun?" Đầu Đinh nhíu mày hỏi lại.

"Ừ. Mấy hôm trước cậu ấy còn ghé qua AJ kiếm WooJin có chút chuyện gì đó. Càng nhìn càng thấy họ mới xứng là một đôi."

"Haha." Đầu Đinh bật cười, "Tin em đi, hai người bọn họ không thể nào."

"Sao vậy?" Lão tứ mắt tròn mắt dẹt hỏi lại

"Vì bọn họ trước giờ chỉ xem nhau như anh em tốt, không hề có chuyện phát sinh tình yêu đâu. Anh cứ nghĩ xem, với tính cách như WooJin thì nếu đã yêu DongHyun thì có chịu kết hôn với DaeHwi không? Đáp án là không, chứ đừng nói là sống hòa thuận suốt một thời gian dài như vậy."

"Haizzz, thật đáng tiếc mà!"

Giữa lúc hai người đang chăm chú nói chuyện thì không phát hiện DaeHwi định ra ngoài thăm WooJin. Không có ý nghe trộm chuyện bọn họ bàn chuyện làm ăn, nhưng vô tình nghe thấy tên mình nên DaeHwi lắng tai nghe một chút, kết quả là cả đoạn đối thoại ấy nó đều nghe không sót một chữ.

Nghe xong, DaeHwi lùi sát vào một góc để không ai có thể nhìn thấy, đưa đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm xuống đất, đáy mắt long lanh ẩn chứa sự tổn thương không nói thành lời.

DaeHwi biết làm tổn thương WooJin lỗi là ở nó, nhưng nó có thể sửa, nhưng mọi người không cho nó cơ hội. Mọi người đều phủ nhận nó. DaeHwi nghe thấy tất cả, lão Tứ bảo vị trí bên cạnh WooJin, nó thật sự không xứng đáng. Nó tự nhìn lại mình, nhan sắc, học vấn, gia cảnh,... tất cả đều không nổi trội hơn ai, đặc biệt khi đem ra so với MinAh hay DongHyun thì nó càng lép vế.

DaeHwi đau đớn trượt dài trên tường, sau đó ngồi bó gối, nước mắt đã cố nén lại nhưng vẫn ngang bướng trào ra như hai dòng suối nhỏ, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả gương mặt nhợt nhạt của nó.

.

Khóc không biết bao lâu thì DaeHwi mới bình tĩnh hơn đôi chút. Cậu đứng dậy, hai chân đã tê cứng khiến nó phải bám vào tường khó khăn lắm mới chệnh choạng đứng dậy được. Nhưng nó vẫn không quên mục đích ban đầu của mình, đó là sang phòng gặp WooJin.

Khi bước qua hàng người áo đen đứng thành hàng gác trước cửa, DaeHwi cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt, đến lúc đẩy cửa phòng bước vào thì nó càng thấy thất vọng vì không hề thấy bóng dáng WooJin trong đó. Chắc hẳn mọi người ai cũng biết WooJin đã rời khỏi nên mới không thèm ngăn cản để mặc nó chạy vào trong đấy mà. DaeHwi càng nghĩ càng thấy lòng buồn rười rượi. Nó thất thểu trở ra ngoài, nhưng không còn tâm trạng trở về phòng nữa nên quyết định đến công ty hi vọng sẽ gặp WooJin ở đó.

"DaeHwi, sao cậu lại đến đây? Cậu tìm Tổng giám đốc à? Vừa nãy anh ấy có đến đây nhưng nghe điện thoại xong đã vội vã ra ngoài rồi!" Vừa lên tầng 40 thì chị thư kí đã nói liến thoắng với DaeHwi như vậy.

Nghe thấy thế, DaeHwi không khỏi có chút buồn bã, nhưng bây giờ nó cũng không biết đi đâu. Nó quyết định ngồi đây chờ WooJin về cũng tốt nên bảo chị thư kí có việc gì cứ làm không cần bận tâm đến nó. Nghe thấy vậy chị thư kí mới an tâm đi ra ngoài, để lại DaeHwi một mình trong căn phòng làm việc rộng lớn.

Nhưng chỉ được một lúc thì chị thư kí lại bước vào, niềm nở mang một phong bì đặt lên bàn làm việc của WooJin, DaeHwi không kìm được tò mò vuột miệng hỏi:

"Gì vậy chị?"

"À vé máy bay đó em. Lúc nãy vừa về văn phòng, xem lịch làm việc thì Tổng giám đốc liền bảo chị đặt hai vé đi Paris, sau đó cậu ấy xem một số văn kiện thì có điện thoại tới rồi vội vàng bỏ đi."

"Dạ, cám ơn chị!" DaeHwi vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng không dám hỏi thêm.

"Ừ, vậy chị ra ngoài làm việc tiếp đây."

Sau khi bóng chị ấy đã khuất sau cánh cửa gỗ thì DaeHwi mới tò mò đứng dậy, tiến lại bàn làm việc của WooJin, bạo gan nhìn ngó lịch làm việc và những vật dụng cá nhân của anh.

Trên bàn làm việc là một số vật dụng được sắp xếp ngăn nắp, có hai tấm vé máy bay đi Paris mà chị thư kí mới đặt lên.

"Seoul – Paris – Mã chuyến bay SP1801"

Thời điểm máy bay cất cánh là 14h ngày 16 tháng này.

DaeHwi không kịp suy nghĩ đã vội vàng giở lịch làm việc của WooJin ra xem. Ngày 16 tháng này lịch làm việc hoàn toàn trống, một tuần sau đó cũng vậy. Tiếp tục xem tiếp thì thấy dòng chữ rắn rỏi của WooJin ghi bằng mực đỏ rất nổi bật: "Bù lại sinh nhật cho vợ yêu và cả tuần trăng mật trước đây nữa!"

DaeHwi hết nhìn dòng chữ ấy rồi nhìn hai tấm vé đang cầm trên tay, một niềm hạnh phúc chợt trào dâng khiến nó không nói nên lời. Nó thật sự không thể tin nổi những gì trước mắt, chỉ biết trân trân nhìn vào những dòng chữ đó. DaeHwi tự hỏi WooJin chuẩn bị kế hoạch này từ khi nào?

Chỉ trong phút chốc mà DaeHwi từ tâm trạng ủ rũ chuyển sang vô cùng vui sướng, cảm giác như một chú chim bị nhốt trong lồng mới tìm lại được tự do. Khóe miệng nở nụ cười tươi rói, tay chân ríu rít! Bây giờ nó chỉ muốn nhảy cẫng lên và hò hét thỏa thích. Chuyện DaeHwi muốn làm nhất ngay bây giờ là được gặp WooJin, ôm anh thật chặt và nói nó rất yêu anh!

Nghĩ vậy, DaeHwi liền gọi điện thoại cho WooJin nhưng máy anh báo bận liên tục. Nó cầm điện thoại trong tay, liên tục đi đi lại lại trong phòng, lòng thầm mong một giây sau WooJin sẽ lập tức xuất hiện. Nhưng nhiều giây trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng WooJin đâu.

DaeHwi không đợi nổi nữa, với tâm trạng vui sướng lúc này, nó không thể cứ đợi mãi trong phòng. Nó quyết định về nhà xem WooJin có về không, nhưng khi vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Đầu Đinh bước đến, nét mặt có điều đó khó diễn tả.

Đây là lần đầu tiên DaeHwi thấy nét mặt Đầu Đinh như vậy, dường như cậu có điều gì rất khó nói.

"Đầu Đinh, có chuyện gì vậy?" DaeHwi hỏi, giọng nói vút cao thể hiện niềm vui trong lòng.

"Ưm..." Đầu Đinh lưỡng lự rồi quyết định nói ra sự thật. "MinAh về rồi!"

"MinAh về rồi? Chưa nghe cô ấy thông báo gì mà, sao lại về đột ngột thế?"

"Không biết nữa! Cô ấy vừa tới sân bay đã gọi cho anh trai. Nghe nói trong điện thoại mà cô ấy cứ khóc mãi. Nghe chị thư kí nói, bộ dạng của anh ấy rất vội vã, chắc đã đến sân bay rồi."

DaeHwi nghe xong liền thất thần nhìn về phía trước, toàn thân như bị rớt xuống vực thẳm... cảm giác cứ như một hòn than đang hừng hực cháy thì bị dội một gáo nước lạnh vậy!

Đầu Đinh không cần để ý cũng đủ thấy sự đau khổ toát lên từ đáy mắt của nó, cậu phải lay lay vai DaeHwi mấy cái thì nó mới định thần lại.

"Tôi... tôi không sao! Tôi đi trước đây!"

DaeHwi tuy đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng giọng nói vẫn lắp bắp. Nói xong, cậu vội vàng bước vào thang máy. Nhìn DaeHwi dần biến mất với dáng vẻ cuống cuồng, lúng túng, Đầu Đinh không kìm được thở dài một tiếng!

.

WooJin sau khi nói chuyện với em mình xong đã suy nghĩ rất lâu. Anh công nhận rằng mình quá độc đoán và đã làm tổn thương DaeHwi. Chuyện tình cảm trước đây của cậu ấy anh không thể can thiệp được, quan trọng là hiện tại cả hai đang rất hạnh phúc. Chưa kể đến khi WooJin ép tay DaeHwi ấn vào cò súng, cậu ấy đã hết sức làm lệch hướng viên đạn, nghĩ lại WooJin vẫn thấy rùng mình vì sự liều lĩnh ấy. Nhưng cũng nhờ có vậy, WooJin mới biết DaeHwi yêu mình và mình quan trọng với cậu ấy như thế nào! Cả lúc cậu ấy uy hiếp anh để cho bác sĩ làm phẫu thuật nghĩ lại cũng khiến WooJin rất cảm động. Càng nghĩ WooJin càng thấy trân trọng DaeHwi và tình cảm của cậu ấy dành cho mình hơn.

Ngay lúc đó, trong đầu WooJin lóe lên một ý tưởng. Hắn lập tức đến công ty, vừa đến nơi đã yêu cầu thư kí phải hủy tất cả lịch làm việc trong một tuần kể từ ngày 16 tháng này. Sau đó nhờ cô đặt hộ anh 2 vé máy bay đi Paris. Trong lúc chờ đợi, WooJin tranh thủ xem lại một số hợp đồng quan trọng trong đống hồ sơ đã chất cao như núi suốt mấy ngày qua.

Đúng lúc đó điện thoại WooJin vang lên, hắn chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra xem. Hai chữ MinAh trên màn hình nhấp nháy khiến WooJin rất bất ngờ, mỗi tuần anh đều đều đặn gọi cho MinAh nhưng tất cả đều do WooJin chủ động gọi, cần lần này là lần đầu tiên cô gọi cho anh.

Lần này, không kịp suy nghĩ thì WooJin đã nhanh chóng bắt máy:

"Alô!"

WooJin chưa kịp hỏi thêm gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến những tiếng khóc nức nở khiến hắn rất lo lắng:

"MinAh, có chuyện gì vậy?"

"Anh WooJin..." MinAh chỉ kịp gọi tên hắn thì đã tiếp tục khóc.

Tiếng khóc vang lên từ điện thoại không ngờ cũng có thể làm WooJin đau xót đến vậy, từ khi MinAh về nhà họ Park đến nay, chưa bao giờ hắn phải thấy cô khóc tức tưởi đến vậy.

"MinAh, em nín đi! Có gì thì bình tĩnh lại nói anh nghe!" WooJin ra sức dỗ dành MinAh như một đứa trẻ.

"Anh WooJin, em... Em không ở Mỹ nữa, em đang ở sân bay, anh ra đón em đi! Hu hu hu!"

Từng lời của MinAh cùng tiếng khóc nghẹn ngào như bóp chặt trái tim WooJin, vừa nghe xong anh vội vàng lao ra khỏi văn phòng. Hắn vừa chạy xe vừa liên tục an ủi MinAh:

"Có chuyện gì? Sao em về gấp vậy?"

"Hu hu, JunKi sang Mỹ càng ngày càng bỏ bê em, không còn quan tâm em như lúc ở Hàn Quốc nữa. Thậm chí... thậm chí em còn thấy vết son môi trên áo anh ấy nữa!"

"..." WooJin vừa nghe thì cơn tức giận lập tức trào lên khiến hắn không kìm chế được buông ra một câu chửi thề.

Trước nay MinAh ở nhà chưa bao giờ bị ức hiếp, vậy mà vừa rời khỏi vòng tay che chở của WooJin đã lập tức bị tên JunKi đó đối xử như vậy. WooJin càng nghĩ càng tức, kim tốc độ trên xe nhanh chóng tăng lên vùn vụt.

Vừa đến sân bay thì WooJin đã lao như điên giữa dòng người, trong lòng chỉ mong sau tìm được MinAh càng nhanh càng tốt. Chẳng mấy chốc nhân ảnh quen thuộc của cô đã hiện ra trước mặt WooJin. Gương mặt MinAh vẫn còn xinh đẹp nhưng đôi mắt đã đượm nét u buồn, dung nhan cũng tiều tụy hơn đôi chút.

Vừa thấy WooJin thì nước mắt cô như không hẹn mà trào ra, đôi vai run lên bần bật vừa khóc vừa bỏ cả hành lý chạy đến ôm chầm lấy WooJin.

Sau một thoáng sững sờ, WooJin cũng giơ tay mình ra, vừa ôm chặt vừa vỗ về lên bờ vai gầy của MinAh, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một chú mèo con.

Cả sân bay tấp nập người qua lại bây giờ dường như đang lắng đọng lại, chỉ còn hai người bọn họ – một người khóc nức nở, còn một người ra sức dỗ dành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro