Chương 56 - Hối hận?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe được tin tức đó, DaeHwi thất tha thất thểu đi vô định như người mất hồn, thậm chí nó còn không biết bằng cách nào mình có thể đi từ công ty về nhà được. Vừa vào đến nhà nó đã thấy bà nội loay hoay trong phòng khách. Thấy nó bước vào Park lão phu nhân có vẻ hơi giật mình, nhìn nét mặt bà dường như có gì đó rất khó nói. DaeHwi thấy vậy liền lên tiếng trước, phá tan bầu không khí kì quặc này:

"Nghe nói MinAh sắp về rồi, cháu vào trong nấu một chút thức ăn cho cô ấy đây!"

Nói rồi DaeHwi mệt mỏi bước vào bếp, bỏ lại sau lưng Park lão phu nhân miệng lẩm bẩm: "Nó cũng biết rồi sao?"

Bà nội nhìn theo bóng DaeHwi khuất dần sau cánh cửa phòng bếp bất giác không kìm được bèn thở dài.

.

Loay hoay một hồi trong bếp mà mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu, thậm chí trong lúc lơ đãng, DaeHwi còn vô ý cắt trúng tay mình. Thấy máu chảy ra từ đầu ngón tay nhưng nó vẫn cứ mặc, nhưng như có được cái cớ, nước mắt nó cứ thế trào ra thành hai dòng lấp lánh. Từng giọt nước đắng chát ấy cứ bò qua gò má, qua khóe môi rồi rơi xuống tấm thớt đang thái dở thức ăn. Những giọt máu đỏ tươi cũng nhỏ xuống, loang lổ và hòa quyện vào nước mắt. Lúc này đây, DaeHwi chợt thấy mình như vô cảm, không đau ở đầu ngón tay nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào.

Một lúc lâu sau đó, tiếng mở cửa bỗng làm DaeHwi giật mình. Nó từ trong bếp bước ra, cũng đúng lúc WooJin và MinAh bước vào. Nó lập tức chú ý đến cánh tay to lớn của WooJin đang đặt trên vai MinAh như chở che, còn MinAh trông lại vô cùng tiều tụy. Những hình ảnh ấy dù có muốn không chú ý cũng không được.

DaeHwi cứ đứng đó lặng nhìn hai người bọn họ, cảm giác như trái tim mình bị ai đó bóp nghẹn.

Lúc đó, MinAh chợt rời khỏi vòng tay của WooJin, vừa khóc vừa nói:

"DaeHwi..."

MinAh vừa nghẹn ngào vừa nói, có thể dễ dàng cảm thấy được đằng sau những tiếc nấc ấy có biết bao uất ức, đau buồn.

DaeHwi thấy vậy thì cũng dẹp qua bao sự ghen tuông tự nãy giờ, cất giọng vô cùng quan tâm, lo lắng:

"MinAh, cậu đừng khóc. Rốt cục là có chuyện gì?"

"..." MinAh vừa nghe DaeHwi hỏi thì sắc mặt lập tức xấu đi rất nhiều. Cô khẽ cúi gằm mặt, cắn răng không nói nhưng nước mắt đã lưng tròng.

"Đừng hỏi những chuyện này nữa, MinAh rất mệt rồi, em để con bé nghỉ ngơi đi!" WooJin trong lòng rất tội nghiệp MinAh nên lên tiếng bảo DaeHwi.

Những lời nói ấy cũng thái độ quan tâm MinAh mà bực dọc với DaeHwi nên khiến nó cảm thấy bị tổn thương, nhưng nó không muốn biểu lộ suy nghĩ của mình nên liền trả lời, giọng nói giống y như mọi khi:

"Ừm, em đúng là vô ý quá! MinAh phải được nghỉ ngơi mới đúng, cô ấy vừa..."

Chưa đợi DaeHwi kịp nói hết câu thì WooJin đã vội khoác vai MinAh đi lên phòng. Để lại một mình DaeHwi đứng dưới cầu thang nhìn bóng dáng hai người bọn họ càng lúc càng khuất dần. Giờ này bình tâm nhìn lại, một cách công bằng mà nói thì họ rất đẹp đôi, từ học vấn cho đến bề ngoài, lại thêm hai người bọn họ là thanh mai trúc mã nữa chứ!

"DaeHwi..."

DaeHwi sẽ cứ đứng im như tượng như vậy mãi nếu không có bà nội từ đằng sau gọi tới. Nó phải cố gắng mấy lần mới có thể nở một nụ cười có thể cho là tạm ổn nhất rồi mới dám quay đầu lại nhìn bà nội. Giọng nói nó tuy run run nhưng vẫn phải cố gắng giả vờ như không có gì:

"Bà nội đói bụng rồi hả? Để con đi dọn cơm cho bà ăn nhé! Chắc tối nay WooJin và MinAh không ăn cơm đâu!"

Và quả thật hai người đó không xuống ăn cơm cùng cả nhà! Suốt bữa ăn, chỉ có bà nội và DaeHwi mà hai người ai cũng mang một tâm trạng khác nhau. Cho đến hết bữa tối, không ai nói với ai lời nào.

Sau khi ăn xong, DaeHwi cố gắng thu dọn bát đĩa, dọn phòng ăn và rửa bát chậm thật chậm. Vì sao ư? Vì nó sợ nếu nó làm nhanh quá, khi lên phòng thì WooJin vẫn chưa về nên nó phải 'câu giờ' hết sức có thể với hi vọng ngốc nghếch là khi về phòng, đã thấy WooJin ở đó đợi mình như mọi khi.

Nhưng đáng tiếc, ước mơ nhỏ bé ấy của DaeHwi đã bị giẫm nát không thương tiếc. Tuy đã hơn 10 giờ đêm nó mới trở về phòng nhưng WooJin vẫn chưa trở về. Giờ phút đó, DaeHwi cảm thấy mình thật trơ trọi giữa bốn bức tường, vừa cô đơn vừa lạnh lẽo. Trong lúc đó, nó chỉ kịp khép cửa lại rồi dựa vào tường, cố gắng ngửa mặt lên nhìn trần nhà để nuốt nước mắt vào tim.

Đến khi DaeHwi cảm thấy trái tim mình đã tê dại, nước mắt đã không thể trào ra được nữa mới dám cúi mặt xuống nhìn đồng hồ ở đầu giường. Hóa ra đã hơn 12 giờ đêm.

DaeHwi không biết phải nói gì hay nghĩ gì, bây giờ nó chỉ có thể đau đớn nhìn từng cây kim nhỏ bé trên mặt đồng hồ. Từng giây từng phút trôi qua càng khiến nó thêm tuyệt vọng.

Cuối cùng suốt đêm hôm đó, mặc dù DaeHwi đã đợi mãi đợi mãi nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của WooJin trở về phòng.

Sáng hôm sau, DaeHwi cố tình dậy thật sớm, hay đúng hơn là rời khỏi phòng thật sớm vì tối hôm qua nó có chợp mắt chút nào đâu, sau đó lại cố tình đi ngang phòng MinAh. Lúc đi ngang qua, nó thấy cửa phòng hé mở chứ không hề đóng kín. Qua khe cửa DaeHwi có thể thấy được WooJin đang ngồi ở đầu giường, còn MinAh thì nắm chặt tay WooJin, đang chìm trong giấc ngủ có vẻ rất khó nhọc. Khi nhìn kĩ hơn chút nữa, DaeHwi có thể thấy được ánh mắt WooJin dành cho MinAh vừa buồn bã mà cũng chất chứa sự quan tâm vô bờ.

Vừa nhìn thấy thế, DaeHwi như một con thú bị thương lại lãnh thêm một vết thương chí mạng. Sau đó, nó đau đớn trở về phòng, lẳng lặng làm vệ sinh cá nhân rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, nó còn đặc biệt làm thêm món cháo dành cho MinAh nữa. Đâu đó xong xuôi thì DaeHwi mới nhanh chóng đến công ty mà không đợi WooJin đi cùng. Có lẽ nó đang sợ không biết phải đối mặt với WooJin như thế nào!

Khi đến công ty thì cũng khoảng mấy tiếng sau thì DaeHwi mới thấy WooJin đến. Nhưng có lẽ WooJin tranh thủ lúc MinAh chợp mắt mới đến công ty giải quyết những chuyện cấp bách trước, còn lại những công việc khác anh yêu cầu chị thư kí mang về nhà. Điều đáng nói là từ lúc bước vào công ty đến khi về nhà WooJin chỉ mất chừng 30 phút, thậm chí đến DaeHwi đang ở đâu hay nét mặt nó đang như thế nào thì WooJin cũng không kịp để ý đến.

Tối hôm đó DaeHwi vẫn về nhà đúng giờ, cố gắng chuẩn bị bữa tối khá thịnh soạn gồm những món ăn mà MinAh thích. Hôm nay, tinh thần cô có vẻ đã khá hơn nên đã cùng ăn chung với mọi người. Nhưng sau khi ăn xong thì WooJin vẫn tiếp tục đưa MinAh lên phòng.

DaeHwi lại tiếp tục thui thủi một mình dọn dẹp, vừa rửa bát trong lòng nó vừa sợ hãi kịch bản tối hôm qua sẽ lại tái diễn ư?

Lần này trở về phòng thì quả nhiên vẫn không thấy WooJin. DaeHwi uể oải bước lên giường nằm, chăm chú nhìn lên trần nhà... và chờ đợi!

Chờ đợi thật sự là công việc đau đớn và dễ khiến con người ta trở nên tuyệt vọng. Nhất là khi phải tưởng tượng, tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ nằm kề bên nhau, một người đau khổ còn một người lo lắng, một người giang rộng vòng tay chở che còn một người nép vào vòng tay ấy hết sức tự nhiên,... Thậm chí, DaeHwi còn tưởng tượng đến cảnh WooJin dịu dàng nắm tay MinAh hay anh ôm chặt cô ấy vào lòng.

Sự ghen tuông ư? Nó thật sự rất nham hiểm, cứ canh chừng lúc ai đó không đề phòng nhất lại ra sức gặm nhấm, giằng xé cõi lòng họ. Sự ghen tuông như một con côn trùng cắn nát trái tim nhỏ bé của DaeHwi. Thế nhưng, điều khiến nó đau buồn nhất không phải là sự ghen tuông mà bởi nó vốn dĩ không có quyền đó. DaeHwi đã sớm biết trong lòng WooJin, MinAh luôn giữ vị trí quan trọng nhất, chẳng phải sao? Nhưng rốt cuộc nó vẫn như con thiêu thân lao vào ván bài mạo hiểm này, để rồi giờ đây sự thất bại đã ở ngay trước mắt. Thì nó có quyền gì để trách WooJin hay ghen với MinAh?

Nhưng tối hôm nay, tâm trạng MinAh đã tốt hơn nên cô dễ dàng đi vào giấc ngủ, WooJin mới trở về phòng của mình thì cũng đã quá nửa đêm.

Vừa mở cửa thì WooJin thấy căn phòng đã tối om. Anh tưởng DaeHwi đã ngủ nhưng khi vừa khép cửa lại thì đèn đầu giường đã bật sáng, DaeHwi kéo chăn ngồi dậy, trong đêm tối, giọng nói yếu ớt của nó chợt vang lên:

"Sao rồi? MinAh đã ổn chưa?"

Sắc mặt WooJin đang bình thường nhưng nghe DaeHwi nhắc đến MinAh thì sắc mặt anh lập tức trở nên rất tồi tệ.

"Thằng khốn JunKi khi sang Mỹ không hề chăm sóc MinAh! Đã vậy còn đàn đúm với những đứa khác!"

"..." DaeHwi nghe nhắc đến JunKi liền thấy như WooJin đang gián tiếp trách mình khi biết bản chất Sở Khanh của hắn nhưng không can ngăn MinAh ngay từ đầu.

"Khỉ thật! MinAh ở nhà họ Park chưa hề phải chịu bất kì sự thiệt thòi nào vậy mà tên khốn ấy dám đội xử tệ bạc với con bé! Rất may là MinAh đã sớm thức tỉnh, chia tay hắn ta rồi quay về nước."

Nói như thế thì... MinAh và JunKi đã chia tay rồi ư? DaeHwi vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy sợ hãi, thấy hạnh phúc mong manh của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng. Nhưng trong lúc này thì DaeHwi không biết phải tiếp tục nói gì, nó chỉ biết tạm thời gác chuyện này qua một bên để ngày mai suy nghĩ vậy.

"Thôi, anh đừng nghĩ nhiều nữa. Nghỉ sớm đi! Hôm qua tới giờ anh có ngủ đủ giấc đâu. Chuyện này để mai em sẽ nói chuyện với cô ấy sau."

WooJin không nói mà chỉ khẽ gật đầu. Sau đó anh đi vào phòng tắm, cảm giác ngâm mình trong dòng nước ấm áp, để từng dòng nước ấy đùa nghịch trên cơ thể mới khiến WooJin dễ chịu hơn đôi chút.

Sau khi rời khỏi bồn tắm, dùng chiếc khăn bông to sụ lau khô cơ thể rồi WooJin đứng trước gương chải lại tóc. Đâu đó xong xuôi mới leo lên giường nằm bên cạnh DaeHwi. Tuy nằm trên giường nhưng WooJin không tài nào ngủ được, những suy nghĩ lo lắng về MinAh cứ khiến anh trằn trọc mãi không thôi.

DaeHwi nằm bên cạnh cũng không ngủ được. Chỉ một đêm không ngủ cùng WooJin nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy xa cách đến thế. Lúc WooJin đang tắm bên trong, nó những tưởng đến lúc cả hai nằm bên cạnh sẽ có nhiều chuyện để nói lắm chứ, nhưng sự thực không hề như vậy. Nó chỉ biết giả vờ nhắm mắt nhưng cuối cùng vẫn không kìm được buông một tiếng thở dài.

Ngay lúc đó, DaeHwi cảm nhận được WooJin đã ngồi dậy nên nó khẽ mở mắt ra trộm nhìn, thấy WooJin đang nửa ngồi nửa nằm, đầu tựa vào cửa sổ như đang trầm ngâm nghĩ về cái gì đó rất mông lung. Đến nước này DaeHwi cũng không giả vờ ngủ nữa, nó cũng kéo chăn ra và ngồi dậy.

"Em chưa ngủ à?" Câu hỏi thì tỏ vẻ quan tâm nhưng giọng điệu mà DaeHwi nghe được đã có thấp thoáng một sự thờ ơ nhất định.

DaeHwi không nói, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời của mình. WooJin lúc này mới nhìn DaeHwi kĩ hơn thì thấy sâu trong đáy mắt của nó là nỗi đau và cả sự vô hồn xưa nay mà anh chưa từng thấy.

Nhưng lúc này đây, WooJin không đủ bình tĩnh để cảm thông cho DaeHwi nhiều hơn nữa, anh chỉ chực nói ra những vướng mắc trong lòng:

"DaeHwi, em nghĩ xem... có phải lúc đầu anh đã sai không? Đáng lẽ anh không nên để MinAh ra nước ngoài cùng cậu ta đúng không?"

WooJin hối hận rồi! Điều mà DaeHwi hằng lo sợ nay đã thật sự xảy đến với nó. Trong đầu DaeHwi chợt hiện ra nhiều suy nghĩ: Anh hối hận vì mình đã buông tay, hối hận vì mình đã chúc phúc cho hai người bọn họ... Hay... hay đúng hơn là hối hận khi đã kết hôn với nó ư?

Lúc này trong đầu DaeHwi chợt xuất hiện hình ảnh hai tấm vé mà cô thư kí đã chuẩn bị theo yêu cầu của WooJin, cảm giác quả thật như đang bị ném từ thiên đường xuống địa ngục một cú thật đau. Cảm giác thất vọng tột cùng khiến DaeHwi đau đớn.

Càng suy nghĩ thì đầu lưỡi DaeHwi càng trở nên cứng đơ và đắng chát, mặc dù muốn mở miệng nói vài lời an ủi giả tạo nhưng đầu óc nó đã tê dại, đến cả hé môi cũng không nổi thì có thể an ủi được gì nữa chứ?

Thế là, sau câu nói đó, hai người mỗi người ôm cho mình một bầu tâm sự không ai nói với ai lời nào.

.

Những ngày sau đó, WooJin càng ngày càng chăm sóc và quan tâm MinAh nhiều hơn.

Vì tâm trạng của MinAh vẫn rất thất thường nên WooJin không yên tâm nếu phải rời xa cô ấy nữa bước. Những ngày đó, WooJin quyết tâm không để MinAh rời khỏi mắt mình dù chỉ một chút, vì anh sợ trong lúc tâm trạng tồi tệ như thế này thì cô ấy có thể nghĩ quẫn bất cứ lúc nào. Thậm chí, mỗi ngày WooJin chỉ đến công ty vài tiếng đồng hồ, những công việc không quá cần thiết đều để các trưởng phòng tự giải quyết. Từ khi kết hôn đến giờ, DaeHwi chưa bao giờ thấy WooJin bỏ bê công việc đến vậy.

Trong khi WooJin vẫn dành nhiều thời gian cho MinAh thì DaeHwi càng ngày càng cố gắng tạo khoảng cách giữa bọn họ. Đầu tiên, nó xin nghỉ việc ở AJ, WooJin vẫn bận rộn quan tâm MinAh nên cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý cho nó nghỉ việc mà không thèm hỏi han, quan tâm đến lí do nó xin nghỉ là gì. Sau đó, nó lại đến cửa hàng quần áo của nhà thằng SeonHo để phụ giúp, cả ngày đều ở đó làm, cả buổi trưa và tối cũng không về. Mỗi khi nó về thì sớm lắm cũng phải 11 giờ. Nếu có ai hỏi thăm thì nó chỉ nói là cửa hàng đang ăn nên làm ra nên rất nhiều công việc rồi thôi.

Lần này thì DaeHwi vẫn về trễ như mọi khi. Hình như cả nhà đã ngủ nên nó cố tình đi thật khẽ lên cầu thang, nhưng vừa đúng lấy thấy MinAh từ phòng bếp đi ra, trên tay vẫn còn đang cầm một cốc nước.

"DaeHwi..."

"MinAh? Sao giờ này cậu còn chưa ngủ?"

"Mình không ngủ được. Từ khi về nước đến giờ, đêm nào mình cũng giật mình mấy lần." MinAh vừa nói vừa cười buồn, nhưng vẫn không quên hỏi thăm DaeHwi, "Nhưng sao dạo này cậu về muộn thế? Từ khi về nước đến giờ, mình chẳng gặp cậu được mấy lần!"

"Haizzz, cái này là bất đắc dĩ rồi, cửa hàng quần áo ở nhà thằng SeonHo dạo này tự nhiên đông khách hẳn lên, đến tận giờ này mới có thể đóng cửa ra về!" DaeHwi vừa nói vừa suy nghĩ, bạn bè tốt là khi hoạn nạn ít nhất cũng có thể lấy nó ra làm cái cớ. Và đây là cơ hội để thằng SeonHo thể hiện 'vai trò' của mình đây.

Nói xong cả hai khẽ mỉm cười. Sau một hồi thấy MinAh không nói gì nữa thì DaeHwi định mở miệng cáo từ đi lên phòng thì cô bạn khẽ lên tiếng:

"DaeHwi..." MinAh ấp úng một lát. "Mình có thể nói chuyện với cậu một chút được không? Có những chuyện mình không biết phải tâm sự với ai ngoại trừ cậu."

Nếu MinAh đã thành tâm như vậy thì làm sao nó có thể từ chối được chứ? Vả lại DaeHwi cũng quá hiểu tình cảnh bạn bè ít ỏi của MinAh từ trước đến giờ, nên về khoảng giải bày tâm sự như thế này thì nó luôn là người cố gắng lắng nghe và thấu hiểu người đối diện.

Nghĩ vậy nên DaeHwi liền mỉm cười gật đầu:

"Được thôi!"

Nói xong, hai người bọn họ cùng nhau đi bộ lên ban công tầng trên để nói chuyện.

Trên ban công vào đêm khuya trông thật lạ lẫm. Ánh trăng đêm nay như rót từng giọt mật màu bạc xuống muôn cây vạn cỏ. Từng cơn gió mang theo hương thơm của loài hoa nào đó cứ mơn man khắp da thịt cả hai. MinAh và DaeHwi vừa ngồi trên xích đu vừa đung đưa vừa nói chuyện.

Để phá tan bầu không khí im lặng này thì DaeHwi là người mở lời trước:

"Cậu ở với JunKi rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Vừa mở lời thì DaeHwi đã lập tức đi vào trọng tâm.

Vừa nghe đến cái tên này thì sắc mặt của MinAh lập tức trở nên vừa buồn bã vừa bực mình:

"Cậu biết không, vừa ra nước ngoài thì JunKi đã lập tức thay đổi. Cậu ấy không còn quan tâm mình như lúc còn ở đây nữa. Từ sáng đến tối nếu không đi học thì cũng đi làm thêm. Ban đầu, mình còn tưởng anh ấy vì tương lai hai đứa nên mình rất ủng hộ. Rồi mọi chuyện mới vỡ lẽ khi có lần tớ đến quán bar mà anh ấy làm thêm và chứng kiến cảnh anh ấy vừa pha chế rượu vừa đùa cợt, âu yếm rất nhiều người con gái khác, thậm chí... cả những gã con trai khác!"

"..." DaeHwi nghe đến đây liền hiểu ra nguyên nhân mà MinAh tức giận đến mức phải bỏ về nước như vậy, nhưng nó cũng không biết phải nói gì nên đành giữ im lặng.

"Đáng nói hơn là mặc dù tớ rất buồn nhưng cũng không làm to chuyện, chỉ khuyên nhủ anh ấy nghỉ công việc làm thêm đó vì tiền anh WooJin gửi qua hai đứa mình xài cũng đủ rồi. Nhưng anh ấy nhất quyết không chịu, nói nào là phải cọ xát với cuộc đời để sau này không bỡ ngỡ, rồi nào là anh WooJin không thể cho tiền hai đứa cả đời được,... nhưng mình thấy thật ra vì anh ấy không nỡ xa bọn người ve vãn anh ấy ở quán bar mà thôi! Rồi từ đó hai đứa mới cãi nhau, sau khi chịu không được nữa thì mình đã bỏ về đây luôn!"

DaeHwi không biết có nên tin lời MinAh hoàn toàn không nữa, vì cậu biết dù là ai thì khi đã nói đều dành phần đúng về cho mình. Dù sao thì theo lời của MinAh thì lý lẽ của JunKi cũng khá đúng đắn, nhưng mặt khác, DaeHwi cũng hiểu khá rõ tính cách lãng tử của hắn ta từ trước rồi! Càng nghĩ thì DaeHwi càng thấy rắc rối!

Nói đến đây thì MinAh đã nước mắt ngắn nước mắt dài, giọng nói cũng đã nghèn nghẹn nghe chừng rất uất ức. Sau đó, cô gạt nước mắt cố gắng nói tiếp:

"Lúc đó mình rất nhớ bà nội, rất nhớ anh WooJin nữa. Cuối cùng mình mới nhận ra ai là người đối xử tốt với mình nhất nên mới bỏ về mà không kịp thông báo trước..."

DaeHwi muốn cười cũng không cười nỗi. Cuối cùng MinAh cũng đã nhận ra điểm tốt của WooJin. Cô ấy đã hối hận rồi, hối hận vì đã từ bỏ WooJin và bây giờ đang muốn níu kéo ư?

Thế thì tốt rồi, DaeHwi cười khổ trong lòng. Cuối cùng thì WooJin và MinAh đều đã thấy hối hận, một người hối hận vì mình từ bỏ, một người thì hối hận vì mình đã buông tay. Vòng vo một hồi, cả hai đều đã trở về vạch xuất phát. Điều khác biết là họ đã hiểu và trân trọng nhau hơn. Rồi nó nghĩ đến giá trị của mình trên chặng đường vừa qua. DaeHwi thấy mình giống như nhân vật thứ ba trên các bộ phim truyền hình nhiều tập ấy, xuất hiện chia rẽ tình cảm của hai nhân vật chính, nhưng cuối cùng hai người bọn họ đều nhờ đó mà yêu nhau nhiều hơn, còn đau khổ ư? Những kẻ thứ ba như nó sẽ lãnh đủ.

Trong lúc DaeHwi đang đau khổ tự đáy lòng thì MinAh tiếp tục nói:

"DaeHwi, tớ thực sự rất đau khổ! Bây giờ tớ phải làm gì đây?"

Đây quả là một câu hỏi ngốc nhất mọi thời đại! Không lẽ tôi phải chỉ cô dũng cảm đứng lên giật chồng của tôi ư? DaeHwi muốn gào to lên như thế nhưng không dám. Nhưng thật sự MinAh cũng không cần phải làm gì. Vì từ trước đến nay vẫn có người luôn lo lắng cho cô, dù đằng trước hay đằng sau, bên trái hay bên phải thì anh ấy vẫn luôn theo dõi, chở che và quan tâm cô!

Có điều dù nghĩ thế nào đi nữa thì DaeHwi vẫn không thể nói ra thành lời. Sau đó, nó chỉ biết nói vài câu an ủi đơn giản rồi lấy cớ đi làm cả ngày rất mệt mỏi nên muốn về phòng nghỉ ngơi sớm.

Trên đường trở về phòng, đây là lần đầu tiên DaeHwi thấy chán ghét vì tính cách quá tốt bụng, thoải mái đó của mình. Nếu là người khác, người ta đã có thể không cần nghe MinAh tâm sự, không cần giả vờ quan tâm hay thấu hiểu, thậm chí có thể thẳng thắn cảnh cáo cô ấy không được tiếp cận chồng của mình! Nhưng với DaeHwi thì tất cả đều không thể! Nó tự hỏi, như vậy là tốt bụng hay nhu nhược đây? Có thể đi sai bước này thì cả ván cờ mà nó đã cược tất cả vốn liếng đó của mình có thể đổ sông đổ biển hết. Nhưng nếu như MinAh có thể hỏi nó cô ta phải làm gì đây thì DaeHwi còn tệ hại hơn, nó không biết mình có thể hỏi ai và ai có thể giúp nó trả lời được nữa.

Cũng có những khi DaeHwi bên trong rất yếu lòng nhưng bên ngoài vẫn phải cố tỏ ra bình thản. Nó cũng là con người, thậm chí là một con người yếu đuối nên cũng cần phải trút bầu tâm sự, cũng cần phải có ai đó lắng nghe và quan tâm nó. Nhưng không, cả MinAh hay WooJin đều quá ích kỉ, bọn họ chỉ biết nghĩ đến suy nghĩ của mình mà bỏ qua suy nghĩ của nó. DaeHwi này sắp ngã gục rồi, một mình nó đã không còn đủ sức để gánh hết nỗi buồn của người khác nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro