Chương 57 - Gục ngã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cửa phòng mình, DaeHwi thấy vẫn còn sáng đèn. Thì ra WooJin vẫn chưa ngủ. Sao hôm nay anh lại ngủ trễ như vậy? DaeHwi lo lắng suy nghĩ, trong lòng thầm tính rằng chỉ cần mình đẩy cửa bước vào là có thể gặp mặt WooJin, có thể giả vờ như mọi chuyện chưa hề xảy ra mà lao vào ôm anh như trước đây.

Chỉ cần đẩy cửa ra thì có thể giả vờ để trở lại như xưa, tất cả chỉ bị ngăn cách bởi một cánh cửa, nếu vượt qua nó thì DaeHwi này vẫn sẽ tiếp tục là vợ hợp pháp của Park WooJin.

Nhưng... DaeHwi lại không làm thế. Nó chỉ lẳng lặng đi men theo bờ tường, ngồi gục xuống bên hành lang. Nó quá tỉnh táo nên không thể tự lừa dối chính mình. Nó biết rằng tuy WooJin có thể sẽ ôm ấp, vỗ về mình nhưng cả trái tim và ánh mắt đều hướng về căn phòng ở đằng kia. Nghĩ đến đây, DaeHwi cố gắng lắc đầu thật mạnh hòng xua đuổi những suy nghĩ ảo tưởng vuốt ve chính mình lúc nãy.

Sau một năm kết hôn, quả thật DaeHwi đã trở nên tham lam hơn rất nhiều. Bây giờ nó không còn đơn thuần chỉ muốn cùng WooJin lẳng lặng đi hết cuộc đời mà là toàn tâm toàn ý muốn cùng anh xây dựng một hạnh phúc lâu dài.

Trước đây, mỗi ngày nó đều cố gắng vui vẻ bên WooJin, lưu lại trong kí ức của anh những kỉ niệm tuyệt vời nhất về mối quan hệ của họ. Còn giờ đây, DaeHwi cảm thấy mình phải nỗ lực vì một chuyện khác. Đó là nỗ lực để sống những ngày tháng không còn WooJin bên cạnh, nỗ lực để tìm câu trả lời không có WooJin thì nó phải sống ra sao?

.

Về phía Park WooJin, tuy chuyện của MinAh rất phiền lòng, thậm chí chiếm gần hết tâm trí của anh nhưng trực giác cũng khiến anh cảm nhận được sự thay đổi từng ngày của DaeHwi. Đó là sự thay đổi mà trực giác của một người làm chồng khiến anh phải để ý đến. Trước đây DaeHwi dù có bận như thế nào cũng sẽ dành thời gian để ở cạnh mình, dù có bận DaeHwi cũng thích lon ton đi theo anh, hỏi han này nọ, hỏi anh ăn cơm chưa, ăn gì, có ngon miệng không, tối về thì mỗi khi anh tắm xong đều giành việc lau tóc và sấy khô tóc cho anh, thậm chí nhiều khi còn nghịch ngợm cắn cắn vào vai anh, có khi chỉ đơn giản là chui vào lòng anh rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Vậy mà... bây giờ WooJin càng ngày càng ít gặp DaeHwi hơn. Buổi sáng thức dậy thì DaeHwi đã đi làm, buổi tối nó về thì WooJin đã ngủ. Gọi điện thoại thì thường là tắt máy, về hỏi thì cậu nhóc chỉ nói là điện thoại mau hết pin, còn gọi điện thoại đến shop quần áo thì đều là thằng SeonHo bắt máy, đòi nói chuyện với DaeHwi thì ai cũng nói cậu đã ra ngoài đi giao hàng. WooJin bảo gọi điện thoại thì cũng không thấy tăm hơi của nó đâu.

Càng ngày WooJin càng hốt hoảng khi thấy mình và DaeHwi càng xa cách. Dường như DaeHwi đang biến mất dần khỏi cuộc sống của hắn vậy. Nếu như lúc tỉnh dậy, không cảm thấy hơi ấm của nó vẫn còn quấn quýt bên cạnh thì WooJin đã nghĩ DaeHwi chưa từng xuất hiện ở đó.

Trong một lúc nào đó, cảm giác này làm WooJin vô cùng hoang mang, tức giận.

Rồi sự tức giận ấy cũng có ngày bùng phát... Đó là khi WooJin đang từ trong nhà đi ra thì gặp DaeHwi từ ngoài đi vào.

Nhìn DaeHwi càng ngày càng tiến lại gần thì WooJin mới chợt nhận ra tuy ở chung một nhà nhưng đã lâu lắm rồi hai người không được gặp nhau như vậy.

Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn một mét, WooJin có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ người DaeHwi. WooJin bất ngờ nhớ lại mùi hương ấy, nhớ đến những cái ôm, những lần ân ái... cũng đã lâu lắm rồi họ đã không được yêu thương nhau như vậy.

Giờ đây, khoảng cách giữa WooJin và DaeHwi chỉ còn một bước chân. Trong lòng WooJin bỗng nhiên trào dâng một nỗi nhớ vô hình, anh nhận ra mình nhớ cậu nhóc rất nhiều, rất nhiều,...

Trong vô thức, WooJin định gọi tên DaeHwi như một phản xạ tự nhiên. Khoảng cách giữa họ cũng đã rất gần. Nhưng... DaeHwi lại coi WooJin như người vô hình, nhẹ nhàng lướt qua.

Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu cồn cào, giằng xé trong lòng như bị mốt gáo nước lạnh dội qua. WooJin thật sự không thể tin nỗi mình lại bị DaeHwi đối xử như thế. Vậy mà lúc nãy trái tim ngốc nghếch của hắn còn đập loạn xạ khi thấy DaeHwi tiến lại gần, cảm giác ấy như hắn mới lần đầu biết yêu, biết nhớ nhung hờn giận. Vậy mà bị DaeHwi lạnh lùng xem như không thấy gì khiến WooJin vừa đau khổ mà cũng vừa tức giận. Lúc này đây WooJin chỉ biết đứng như trời trồng, không thể tin nỗi chuyện gì vừa xảy ra.

"Lee DaeHwi." Trong lúc bực tức, WooJin đã quát lên, "Em làm trò gì thế?"

DaeHwi đang suy nghĩ thì bị tiếng quát của WooJin làm cho giật mình, nó vội vàng quay lại ngây thơ nói:

"À! Anh làm em giật mình."

Nhưng hình như có gì đó không đúng, không phải nó đã canh lúc WooJin không có ở nhà để tranh thủ về một chút sao? Sao giờ này WooJin lại từ trong nhà đi ra? DaeHwi nghĩ sao liền hỏi vậy:

"Ủa, không phải giờ này anh đang ở công ty sao? Sao giờ này còn ở nhà?"

Câu hỏi này đã gián tiếp tố giác thêm một tội trạng của DaeHwi. Hỏi như vậy chứng tỏ DaeHwi canh chừng lúc WooJin đang ở công ty mà về nhà còn gì.

Nghĩ như vậy nhưng WooJin không muốn lật tẩy DaeHwi mà chỉ hỏi một vài câu:

"Dạo này em rất ít về nhà!"

"Đâu có, em về mỗi ngày mà..." DaeHwi tròn mắt trả lời.

Thái độ này càng khiến WooJin cảm thấy tức giận, giọng nói cao lên đôi chút:

"Nhưng chúng ta càng ngày càng ít thấy mặt nhau!"

"À, chuyện này cũng không thể tránh khỏi, vì cửa hàng nhà thằng SeonHo dạo này bận lắm, lại có hai bạn sinh viên xin nghỉ nên bọn em phải làm việc suốt. Thật sự rất bận!"

"Bận đến mức không thể về nhà ăn cơm được? Bận đến mức làm đến 11, 12 giờ đêm mới trở về rồi 4, 5 giờ sáng đã ra khỏi nhà! Bận đến mức không nghe điện thoại? Cũng bận đến mức không có thời gian gọi lại cho anh?"

"Ồ!" DaeHwi thật không ngờ rằng WooJin vẫn còn để ý đến mình. Nhưng đây là một câu hỏi không lời đáp, nên nó chỉ biết cười trừ với WooJin.

Nhưng dường như lửa giận trong lòng WooJin vẫn chưa dứt nên anh vẫn tiếp tục gặng hỏi:

"Và em bận đến mức đi ngang qua anh mà xem như người không quen biết?"

"À... à em xin lỗi. Vì hồi nãy em mải mê suy nghĩ công việc ở cửa tiệm nên không để ý mọi chuyện xung quanh."

DaeHwi không thể nói cho WooJin biết rằng đây là một trong những bài luyện tập để tập quen với việc sống cuộc sống không có anh bên cạnh. Tập quen với việc không còn WooJin ở bên cạnh, tập quen với việc trở lại cuộc sống không có WooJin như trước đây. DaeHwi vẫn luôn tự nhủ với mình rằng, đã hai mươi hai năm không có WooJin bên cạnh cũng có sao đâu, xem như bây giờ trở lại với hai mươi hai năm ấy thì cũng vậy thôi. Đời người có mấy cái hai mươi hai năm đâu mà phải luyến tiếc.

Trước thái độ bất định đó của DaeHwi khiến WooJin không thể đoán được tâm tư của cậu nhóc, càng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn.

Còn DaeHwi vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập phẫn nộ ấy của WooJin. Trong giây phút này, DaeHwi cảm thấy bao nhiêu nỗ lực luyện tập của mình sắp đổ sụp rồi. Càng gần và nói chuyện với WooJin như thế càng khiến trái tim DaeHwi không chịu nghe lời nó. Trái tim ngốc nghếch của nó đang kêu gào rằng nếu mất WooJin thì nó sẽ đau đớn biết nhường nào, nhưng lý trí lại bảo rằng cần phải tập quen, phải nỗ lực hơn nữa.

Lần này DaeHwi đã quyết định nghe theo lý trí, dù đau đớn lắm nhưng nó vẫn cố gắng bặm môi, quay người bước đi:

"Em sực nhớ ở cửa hàng có vài chuyện gấp, em đi trước đây."

WooJin bất giác cảm thấy mình thật bất lực, chỉ biết đăm đăm nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của DaeHwi mà trong lòng dâng lên một cảm xúc mất mát khó chịu.

Hôm nay cuối tuần, cửa hàng đột nhiên lại cho nghỉ nên DaeHwi phải ở nhà với mọi người.

Cũng như mọi ngày, khi WooJin chưa dậy thì nó đã ra khỏi phòng. Sau đó lại đi chợ từ sớm, dù sao cũng lâu rồi không ăn cơm cùng mọi người, cũng lâu rồi không xuống bếp nấu bữa cơm nào cho cả nhà nên nó thấy mình chưa làm tròn bổn phận người cháu dâu cho lắm.

Với ý nghĩ đó, DaeHwi quyết định sẽ nấu một bữa ăn thật thịnh soạn xem như là bù đắp cho mọi người trong mấy ngày qua.

Nói là làm, DaeHwi vừa đi mà trong đầu vừa lên danh sách những món ăn mà WooJin và MinAh thích nhất. Vừa đi vừa suy nghĩ một chút mà nó đã ra đến cổng nhà, DaeHwi liền tiện tay đẩy cánh cổng định ra ngoài. Đúng lúc đó nó chợt thấy Đầu Đinh đang kéo vali vào trong. Cả hai sững sờ nhìn nhau một lúc, sau đó thì Đầu Đinh là người đã kịp định thần sớm hơn, vội vã bỏ cả vali chạy qua ôm chầm lấy nó.

Đầu tiên DaeHwi quả thật rất bất ngờ, sau đó cũng hơi ngại vì cái ôm quá nồng nhiệt này của cậu nhóc nên bèn tách cậu ra và hỏi thăm:

"Đầu Đinh, sao tự nhiên lại về nước vậy? Cậu lại trốn học nữa à?"

"Uầy! Sao cậu luôn nghĩ xấu cho tớ thế?" Đầu Đinh nheo mắt, cười cười nhìn DaeHwi rồi nói tiếp, "Tôi đây có xin nghỉ phép đàng hoàng nhá!"

"..." DaeHwi thấy thái độ giả vờ làm trẻ con ngoan ngoãn của Đầu Đinh liền phì cười, không biết phải nói gì.

Thật ra sau khi hay tin MinAh về nước thì JiHoon đã thấy không an tâm, nhưng vì không sắp xếp được thời gian nên không về ngay được mà phải đợi đến hôm nay. Với linh cảm của mình thì Đầu Đinh đoán rằng lần trở về này của MinAh chắc chắn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến WooJin và gián tiếp khiến cậu nhóc kia phải đau khổ nên cậu phải về nước để làm hậu phương cho DaeHwi, dù cho chỉ là hậu phương trong thầm lặng nhưng cậu cũng thấy cam lòng.

Tuy suy nghĩ như vậy nhưng những điều đó Đầu Đinh chỉ để trong lòng, còn bề ngoài vẫn tỏ vẻ không biết gì, cười cười nói nói hỏi thăm DaeHwi:

"Mới sáng sớm cậu định đi đâu đó?"

"Tui tính đi chợ nè, hôm nay cuối tuần muốn chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn cho cả nhà, cũng đúng lúc cậu vừa về nữa nè." DaeHwi hồn nhiên nói.

"Ừ, vậy để tớ đi chung với cậu nhé!" Đầu Đinh nhìn DaeHwi lém lỉnh đề nghị.

"Cậu đi theo làm gì? Cậu nghịch như vậy chỉ vướng tay vướng chân thôi." DaeHwi bĩu môi từ chối lời yêu cầu của Đầu Đinh.

Nhưng lời từ chối thẳng thừng đó không những không làm Đầu Đinh nhụt chí mà trái lại còn bỏ cả vali cho chú bảo vệ mang vào rồi chạy đến nắm tay DaeHwi lôi đi như sợ lơ là một chụt nó sẽ chạy mất.

DaeHwi bất ngờ bị Đầu Đinh kéo đi nên loạng choạng suýt ngã, sau đó cậu la oai oái rồi không nương tay đấm vào lưng Đầu Đinh thùm thụp.

"Nè... uýnh chết nè! Ai cho lôi tui đi như bao gạo dzậy hả???"

"Hehe, vậy bây giờ tui sẽ vác bao gạo nè!"

Đầu Đinh vừa cười hề hề vừa nhanh như chớp bế thốc DaeHwi lên vai, chạy vòng vòng khiến nó càng la to hơn. Nhưng DaeHwi không thể phủ nhận rằng kể từ khi MinAh về nước nó chưa bao giờ thấy được đùa nghịch vui vẻ như hôm nay.

.

Lâu lắm rồi cả nhà mới có thể sum họp đầy đủ như vậy để cùng ăn bữa trưa nên bầu không khí rất vui vẻ. Suốt bữa ăn DaeHwi là người cười cười nói nói xôm tụ nhất, nó hết kể chuyện giao hàng ra sao, buôn bán thế nào rồi lại kể chuyện hồi sáng đi chợ, lúc lại xoay qua trò chuyện với MinAh, cãi cọ với bà nội như mọi khi hay bị Đầu Đinh đùa cợt mấy lần,...

Thật đáng ghét! DaeHwi dám nói chuyện đùa giỡn với tất cả mọi người trừ mình ra? WooJin thầm bực tức. Nhưng trong mắt WooJin thì điều đó cũng rất không bình thường. DaeHwi vốn dĩ rất hoạt bát, nghịch ngợm nhưng luôn trong chừng mực, chỉ khi nào cần che giấu nội tâm gì đó cậu mới tỏ ra vui vẻ quá mức đến như vậy.

Suy nghĩ một hồi thì WooJin chợt nhớ đến chuyện mình định nói với mọi người, đặc biệt là DaeHwi. Nên khi vừa ăn xong món cuối cùng thì WooJin đã lên tiếng:

"Có một chuyện mà con vẫn chưa nói với mọi người." WooJin nhìn bà nội, nhưng đến khi nói câu tiếp theo thì đã chuyển ánh mắt qua quan sát sắc mặt của DaeHwi, "... Ngày mười sáu tháng này, con định đưa MinAh đi Paris chơi. Dù sao đầu óc con bé cũng còn nhiều chuyện buồn nên con nghĩ ra ngoài như vậy sẽ tốt hơn!"

"..." Cả bàn ăn đột nhiên im lặng, cả MinAh cũng rất bất ngờ.

"Bà nội nghĩ sao? DaeHwi em nghĩ sao?"

"Ồ, bà không có ý kiến." Tuy bà nội ngoài miệng thì nói vậy như lại đánh mắt qua nhìn MinAh rồi xem xét rất kĩ biểu cảm của DaeHwi.

"Ngày mười sáu tháng này...?" DaeHwi lẩm bẩm thật khẽ

"DaeHwi, em thấy sao? Em không phản đối chứ? Dù sao những ngày nay công ty cũng không có việc gì, sẵn tiện anh cũng đang có 2 vé đi Paris đây."

Phản đối! Đương nhiên là nó phản đối rồi! Paris, mười sáu tháng này! Đó là lịch đi nghỉ tuần trăng mật bù của nó mà. Là của nó, chứ không phải của MinAh!!! Nhưng bản tính của DaeHwi vẫn không hề thay đổi, tất cả những điều trên chỉ là suy nghĩ đang gào thét trong đầu nó mà thôi.

Không hiểu tại sao DaeHwi cố gắng mở miệng nhưng vẫn không tài nào thốt nổi nên lời.

Mãi một lúc sau, khi WooJin thấy DaeHwi im lặng không nói gì bèn hỏi lại:

"DaeHwi?"

Giọng nói của WooJin như kéo DaeHwi trở về thực tại. Nó vội vàng nở một nụ cười máy móc rồi nói:

"Đương nhiên là em không phản đối rồi! Chút hai người đi chơi vui vẻ! MinAh không còn buồn nữa mới là quan trọng nhất!"

DaeHwi bề ngoài vừa cười vừa nói nhưng trong thâm tâm lại đang tự khinh bỉ mình. DaeHwi à, mày là thằng tồi nhất trên thế giới này, có ngon thì hãy nói ra những gì trong lòng đang suy nghĩ, chứ sao lại giả tạo chúc người ta như thế? Mày không thấy mày hèn nhát lắm sao?

Đột nhiên nó lại cúi thấp đầu, khẽ cười khẩy. Thật lạ, hóa ra trong lúc đau tê tái thì con người ta vẫn có thể cười, có thể nói bình thường đến thế! Khả năng chịu đựng của con người thật kì diệu mà!

"À đúng rồi, em quên mất. Trong tủ lạnh còn đĩa trái cây tráng miệng! Để em vào lấy mang ra cho mọi người."

Nói xong thì DaeHwi không cần đợi phản ứng của mọi người thì đã đứng dậy. Nhưng không hề vội vàng hay hoảng loạn, nó chỉ đi rất chậm, rất chú tâm. Vì sợ nếu bước mạnh quá, những giọt nước mắt sẽ rơi xuống.

Về phía Đầu Đinh thì từ lúc WooJin mở lời thì cậu đã chăm chú quan sát sắc mặt của DaeHwi. Tuy DaeHwi đã che giấu cảm xúc rất tốt nhưng qua trực giác của mình cậu thấy nó đang rất không ổn nên cũng vội vàng đứng dậy đi theo sau:

"Để em vào trong phụ cậu ấy mang trái cây ra!"

Vừa đẩy cửa bước vào thì Đầu Đinh đã thấy DaeHwi ngồi gục trước tủ lạnh. Cánh cửa tủ mở toan đã che đi gương mặt nó nên Đầu Đinh chỉ thấy được tư thế ngồi bó gối, tấm lưng gầy khẽ run run khi ánh nắng vàng óng rót qua khe cửa.

Lúc đó, Đầu Đinh cảm thấy như mình cũng đang chết lặng, bao lời lẽ để an ủi bỗng dưng bay đâu mất, cậu chỉ biết chầm chậm bước lại gần, sau đó nửa quỳ nửa ngồi mà vỗ nhẹ vào lưng nó, kéo nó vào lòng mình.

.

Sáng hôm nay WooJin và MinAh đã lên đường bay sang Pháp. Sau khi tiễn hai người ra sân bay xong thì Đầu Đinh cũng đã đưa DaeHwi đến cửa hàng. Mấy hôm nay cậu không làm gì nên xung phong ở lại phụ giúp DaeHwi một tay. Thấy cậu nhóc tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai như vậy, rất có sức thu hút khách nên GuanLin đang ngồi đó làm sao có thể từ chối được? Không những vậy mà cậu còn hết sức niềm nở đón chào, dành cho chế độ đãi ngộ đặc biệt nữa chứ.

Mới đó mà Đầu Đinh đã đến phụ giúp DaeHwi được ba ngày, việc đó cũng đồng nghĩa là WooJin đã đi được ba ngày. Ba ngày trôi qua mà anh không hề liên lạc với DaeHwi để báo bình an, một tin nhắn còn không có chứ huống chi là một cú điện thoại. Việc đó quả thực khiến DaeHwi rất buồn bã nhưng may mắn là những ngày qua lúc nào cũng có Đầu Đinh bên cạnh pha trò chọc cho nó cười nên tâm trạng DaeHwi cũng không tồi tệ lắm.

Hôm nay cũng đã gần cuối tuần, DaeHwi đang sắp xếp lại vài cái áo trên giá thì đột nhiên điện thoại vang lên. Nó vội vàng lấy ra xem thì màn hình đang nhấp nháy chữ 'Papa' quen thuộc. Nó chợt nhận ra cũng lâu lắm rồi mình không được gặp cha nuôi, cảm giác chạnh lòng bỗng chen ngang suy nghĩ của nó.

"Alô, con nghe nè ba!"

"Ừ, con đang làm gì vậy?"

"Con đang ở cửa tiệm nè, có gì không ba?"

"À, ba hôm nay mới nghĩ ra công thức món bánh mới, món này ba đặc biệt làm riêng cho con nên định mang cho con dùng thử! Nếu thấy ngon thì ba sẽ đưa lên cho ban quản lý nhà hàng xem xét!"

"Dạ! Con cám ơn ba! Yêu ba nhất luôn! Hihi." DaeHwi vừa nói vừa cười tít mắt.

"Nhưng con đang bận à? Thôi vậy để ba mang qua bên đó cho con. Dù sao ba cũng đang rảnh!"

"Dạ!"

"Được rồi. Ba cúp máy đây!"

Cúp máy rồi nhưng nụ cười vui vẻ vẫn còn đọng lại trên khóe môi DaeHwi. Nó vui vẻ kể chuyện ba nuôi cưng mình như thế nào cho mọi người nghe. Thấy ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ thì nó càng hãnh diện hơn.

Nhưng có điều đã hơn một tiếng trôi qua sao cha vẫn chưa đến nhỉ? Không lẽ lại kẹt xe ư? DaeHwi vừa nghĩ vừa rủa thầm hệ thống đường xá nơi đây.

Hai tiếng, rồi ba tiếng cũng trôi qua, DaeHwi đợi mãi cũng đã bắt đầu thấy lo lắng nên lấy điện thoại ra gọi cho ba mình. Bên kia vang lên một hồi chuông dài nhưng không có ai bắt máy. DaeHwi đành tắt rồi gọi lại, nhưng lần này điện thoại mới đổ một hồi chuông thì đã tắt ngấm.

Mồ hôi trên trán DaeHwi đã lấm tấm chảy xuống, trong khi nó đang chuẩn bị gọi lại lần thứ ba thì một số lạ gọi đến. Nó vội vàng nghe máy thì suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại. Đầu dây bên kia là một chú cảnh sát giao thông, chú ấy thông báo rằng ba cậu đã gặp phải tai nạn giao thông, kẻ gây ra tai nạn đang trong tình trạng say rượu, tông phải ba nó rồi va vào cột điện đã tử vong. Còn ba DaeHwi hiện nay đang được cấp cứu trong bệnh viện.

DaeHwi vừa nghe xong liền chạy như điên ra khỏi cửa hàng, Đầu Đinh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn chạy theo. Đến lúc cả hai đang ở trên chiếc xe thể thao quen thuộc của Đầu Đinh thì DaeHwi mới nói đứt quãng trong tiếng nấc: "Cha... cha nuôi... tai nạn..."

.

Khi bọn họ đến nơi thì ca phẫu thuật của cha nuôi đã kết thúc, hai vị bác sĩ nhìn dáng vẻ hốt hoảng và thở hổn hển của hai đứa sau khi chạy một mạch từ tầng trệt lên đây bằng nét vô cùng buồn bã. Một câu nói quen thuộc tưởng chừng chỉ có trên phim nay lại dùng để nói với DaeHwi khiến nó gần như ngã quỵ: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng..."

Nhưng gì nữa thì DaeHwi đã không nghe thấy, vì lúc đó nó chỉ biết gào khóc thảm thiết, nó lao vào trong ôm thấy cơ thể của cha nó: "Cha, cha tỉnh dậy đi! Cha đừng ngủ nữa. Người cha vẫn còn ấm thế này cơ mà!" DaeHwi vừa nói vừa lấy đôi bàn tay chi chít những vết trầy xướt của cha nuôi áp lên mặt, "Cha nói sẽ đưa bánh cho con mà! Con vẫn chưa ăn bánh mới do cha làm mà!"

JiHoon thấy vậy cũng đau lòng không kém, cậu vội vã chạy vào, kéo DaeHwi ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng an ủi trong khi chính cậu cũng không kìm được nước mắt: "DaeHwi à, đừng như vậy nữa!"

"Không!" DaeHwi bất ngờ hét to. "Tất cả là lỗi của tôi, nếu ngay từ đầu tôi ngăn cản cha mang bánh qua cho tôi thì đã không có chuyện gì! Tại tôi ích kỉ, tôi ngu ngốc!"

Nói đến đây rồi DaeHwi vùng khỏi vòng tay của JiHoon, lao đến bên cạnh chiếc giường trắng xóa, vừa tự đánh mình vừa tự trách. Cảnh tượng ấy quả thật khiến ai trông thấy cũng phải đau lòng!

.

Ngay tối hôm đó thì ba nuôi DaeHwi đã được mang về để làm đám tang. Vì DaeHwi không có bà con thân thích, ba nuôi trước nay cũng không có họ hàng gì nên đám tang diễn ra rất đơn giản. Về phía nhà họ Park, bà nội cũng cảm thấy vô cùng đau lòng khi DaeHwi bị như vậy. Bà muốn đứng ra tổ chức một đám tang hoành tráng với tư cách người quá cố là thông gia của AJ nhưng DaeHwi kiên quyết không chịu. Nó chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng hoàn thành để ba nuôi ra đi thanh thản mà thôi.

Mặc dù mang tiếng là đơn sơ nhưng mọi thủ tục đều đủ cả, khách đến viếng phần lớn là hàng xóm chung khu chung cư cũ. Ngoài ra còn có Đầu Đinh và bà nội với hai đứa bạn thân luôn bên cạnh an ủi, động viên nó trong lúc này. Đáng nói là không hiểu sao tuy Đầu Đinh đã cố liên lạc nhưng điện thoại WooJin đã tắt máy. Còn trong lúc đau khổ này, DaeHwi cũng không còn quan tâm đến sự hiện diện của WooJin hay không, vì đêm nào cậu cũng ôm quần áo của ba mình mà khóc. Thật thê lương và ảm đạm!

Đám tang ấy chỉ diễn ra vỏn vẹn trong hai ngày. Vì hai ba con không có đất đai hay gia mộ riêng nên Đầu Đinh cùng DaeHwi quyết định sẽ chọn một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố làm nơi an nghỉ cuối cùng cho ba nuôi. Ở đó tuy xa nhưng bốn bề có nhiều cây cỏ, không khí rất yên tĩnh nên chắc ba nuôi sẽ rất thích.

Cuối cùng, ngay cả lúc chôn cất ba vợ mình thì WooJin vẫn không trở về. DaeHwi suy nghĩ mà trong lòng vô cùng chua chát, bây giờ ngay cả trái tim cũng không còn thấy đau nữa, chỉ đơn giản là nó đã mất hết cảm xúc mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro