Chương 58 - Chúng ta ly hôn đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tủ lạnh có một bình sữa, tuy nó đã biến chất nhưng DaeHwi không nỡ vứt đi. Nó tự huyễn hoặc mình rằng đó chỉ là ảo giác, có thể bình sữa vẫn chưa hỏng, có thể vẫn còn sử dụng được, như sữa chua chẳng hạn...

Thật chẳng dễ dàng gì DaeHwi có thể tìm ra một lý do để mình không vứt 'bình sữa' ấy đi. Nhưng tang sự vừa qua đã như một hồi chuông cảnh tỉnh nó, kéo nó ra khỏi ảo tưởng nó tự tạo ra cho mình. Người ta dẫu thường bảo trái đất vốn tròn, chỉ cần đi hết vòng tròn ấy những người yêu nhau sẽ đến được với nhau. Nhưng đôi khi vòng tròn ấy quá lớn, đoạn đường đi quá gập ghềnh, trên đường đi có quá nhiều thử thách lòng dạ con người... những điều đó sẽ khiến hai người không đến được với nhau.

Trên vòng tròn ấy, sẽ có lúc người ta yếu đuối, kiệt sức rồi gục ngã. Và hôm nay, trên vòng tròn của mình, DaeHwi chính là người như thế. Cậu biết rằng đã đến lúc mình phải buông tay, càng cố chấp thì người tổn thương nhiều nhất vẫn chỉ là cậu mà thôi.

Hôm nay là ngày WooJin và MinAh từ Paris trở về, cũng là lúc DaeHwi đã đưa ra quyết định cho mình. Nó thầm nhủ dù đúng hay sai, dù hạnh phúc hay đau khổ vì nó vẫn sẽ không bao giờ hối hận.

"Bà nội, cháu sẽ ra sân bay đón họ đây! Đầu Đinh đang đợi cháu ở ngoài cổng!" Khi chuẩn bị bước ra cửa, DaeHwi thấy bà nội đang ngồi trong phòng khách nên liền nói.

"DaeHwi, cháu đợi chút!"

"Có chuyện gì vậy bà?" DaeHwi quay lại, chăm chú quan sát nét mặt của bà có vẻ không vui.

"Mấy bữa trước cháu về rất muộn..."

"Cháu xin lỗi!" DaeHwi cúi mặt xuống, lí nhí trả lời.

"Hơn nữa MinAh ở nhà, cháu không về ăn cơm. Ngày nào ta cũng phải ăn món vừa nhiều dầu vừa mặn! Cháu định để bà già này bị bệnh đến chết ư?"

"Cháu..."

"Ta biết, cha cháu qua đời khiến cháu rất đau khổ. Nhưng cháu đừng tưởng ta không biết mấy hôm nay cháu đang thu dọn đồ đạc. Cháu định thế nào? Định bỏ rơi bà già này ư?"

DaeHwi cảm thấy rất xúc động, bình thường bà vẫn tỏ ra đối đầu khiêu chiến với nó nhưng không ngờ bà nội vẫn luôn quan tâm nó như vậy. Chính điều này khiến DaeHwi không thể nào giữ vững thành trì cảm xúc của mình bấy lâu nữa. Vì thế, tuy đứng trước mặt bà nhưng mắt nó đã rưng rưng. Môi mấp máy một hồi lâu nhưng vẫn không thể nói nên lời.

Trong phút phút giây đong đầy cảm xúc ấy, DaeHwi mạnh dạn ôm chầm lấy bà nội thật bất ngờ nhưng cũng thật tự nhiên:

"Bà ơi..."

"Ta... ta không cho cháu đi!" Bà nội trong lúc xúc động giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. "Cháu đi rồi ai là người ép ta đi tập mỗi sáng? Ai sẽ là người nấu những món ăn vừa nhạt vừa khó ăn cho ta? Ai ép ta uống thuốc? Ai mỗi tối đều bắt ta ngồi yên để đo huyết áp? Ai sẽ cằn nhằn ta mỗi khi ta bỏ ăn hay trốn không uống thuốc?"

"..." DaeHwi xúc động đến nỗi không biết phải nói gì.

"Tóm lại, cháu không được đi! Ta không cho cháu đi đâu hết! Cháu chính là cháu dâu của nhà họ Park này." Bà nội bỗng ôm chặt DaeHwi như đứa trẻ sợ mất kẹo.

Chính giây phút này mới thấy được hết hai người tưởng nước với lửa vẫn luôn đối nghịch nhưng trong suốt thời gian qua, họ đã để lại trong lòng của người kia những ấn tượng nhất định. Bà nội và DaeHwi vẫn luôn quan sát, quan tâm nhau nhưng chỉ trong giây phút này mới bộc lộ với nhau. Tuy có lẽ đã quá muộn nhưng vẫn khiến người kia thấy ấm lòng.

Tất cả vỏ bọc của hai người đều đã bị lột bỏ, đây là lần đầu DaeHwi dám ôm bà và đối với Park lão phu nhân cũng là lần đầu tiên bà được nói chuyện nói chuyện với cháu dâu của mình trong bầu không khí xúc động như thế. Cả hai người, nước mắt đều đã rưng rưng.

"Bà nội! Con thực sự xin lỗi!" DaeHwi buồn bã nói. "Bà đừng như thế, cháu đi rồi nhưng vẫn còn MinAh mà! Chẳng phải trước kia bà vẫn luôn hi vọng cô ấy là cháu dâu của bà hay sao?"

Nghe DaeHwi nói vậy khiến bà nội cảm thấy trước đây mình thật xấu xa, DaeHwi tốt như thế mà bà nỡ làm khó nó từng ấy chuyện!

"Trước đây ta sai rồi! Nhưng cháu không được rời xa WooJin. Cháu là một người vợ rất tốt, một cháu dâu rất hiếu thảo!" Bà nội thoáng im lặng rồi lại nói tiếp. "Là WooJin đã sai rồi, nó không nên vô tâm như thế, không nên có cháu bên cạnh mà vẫn không thể dứt khoát với MinAh. Nhưng... ta sẽ nói chuyện với nó, nó sẽ thay đổi mà!"

"Không, cả bà, MinAh hay WooJin đều không sai. Trong tình cảm không có chuyện sai hay đúng. Thật ra ngay từ đầu vì muốn tốt cho MinAh nên WooJin mới đề nghị kết hôn với cháu. Bây giờ cô ấy đã trở về, hai người lại tâm đầu ý hợp như xưa, nếu họ được sống với nhau thì sẽ rất hạnh phúc. Trước đây, hôn nhân của chúng cháu là tạm bợ. Mà đã là tạm bợ thì cháu nên biết điều một chút. Cháu sẽ rút lui xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra."

"..."

DaeHwi nói một hơi dài, thấy bà nội vẫn im lặng nên nó miễn cưỡng bông đùa để bầu không khí dịu lại đôi chút:

"MinAh rất ngoan, cũng rất đảm đang là tài giỏi. Trước đây, bà vẫn mong cô ấy là cháu dâu của mình mà! Bây giờ đã có cơ hội để chuyện đó trở thành hiện thực, bà đáng lẽ nên mừng mới phải! Cô ấy chắc chắn sẽ không chọc tức bà như cháu đâu!"

Những lời lẽ ấy của DaeHwi càng khiến cho Park lão phu nhân xúc động, bà bỗng gắt ầm lên:

"Chọc tức ta? Bây giờ cháu nói những câu này mới là chọc tức ta! Bỏ rơi WooJin mới là chọc tức ta đó!"

"Bà..." DaeHwi nghe bà nội nói vậy thì không biết phải nói như thế nào.

"WooJin rất tỉnh táo trên thương trường nhưng trong chuyện tình cảm nó là đứa rất ngốc nghếch! Người nó yêu thật sự là cháu, còn bây giờ nó chỉ thoáng lảo đảo mất phương hướng khi MinAh vừa trở về thôi. Là người ngoài cuộc ta thấy rất rõ, cháu mới là người hợp với WooJin."

Từng lời từng chữ ấy của bà nội càng khiến DaeHwi buồn bã thêm, nhưng những mất mát vừa phải luôn thôi thúc nó phải tỉnh táo, trái tim nó đã không chịu đựng được thêm bất kì tổn thương nào nữa rồi. Chính điều đó đã làm DaeHwi rất phân vân nhưng rồi cũng phải đưa ra quyết định cuối cùng:

"Bà nội, cám ơn bà đã nói với cháu những lời ấy. Nhưng trong chuyện tình yêu, không phải hợp hay không hợp là có thể giải quyết tất cả. Có những sự lựa chọn ra đi để tâm hồn thanh thản, cũng có những tổn thương để một người gánh chịu sẽ tốt hơn cho cả hai."

"..."

Không để cho bà nội kịp lên tiếng thì DaeHwi đã quay người bước đi:

"Cháu phải ra sân bay đây kẻo muộn. Đầu Đinh đã đợi cháu ngoài kia nãy giờ rồi nên chắc sốt ruột lắm! Cháu đi đây!"

.

Sau gần một tuần ở Paris, bây giờ sắp đối diện với DaeHwi càng khiến WooJin khó xử.

Mọi chuyện khó xử ấy đều bắt nguồn từ MinAh. Đầu tiên, WooJin không nghĩ nhiều mà chỉ đơn giản là từ trước đến nay đã quá quan tâm MinAh nên trong lòng anh cứ mặc định rằng mỗi khi cô ấy gặp chuyện gì không vui hay tinh thần sa sút thì mình phải là người an ủi. Thấy MinAh có dấu hiệu của bệnh trầm cảm nên WooJin trong lúc đã sắp xếp sẵn một chuyến du lịch nên quyết định sẽ dành cho cô ấy. Trước đó, chuyến đi này định sẽ là tuần trăng mật bù cho DaeHwi nhưng MinAh bất ngờ trở về trong trạng thái vô cùng tồi tệ khiến anh phải thay đổi quyết định. Vì dù sao thì MinAh cũng là người cần thư giãn tâm trạng hơn là DaeHwi.

Vốn dĩ WooJin chỉ suy nghĩ đơn giản như thế nhưng không ngờ trong chuyến đi Paris đó, MinAh đã thổ lộ rằng cô ấy cần anh, giờ đây cô ấy mới nhận ra rằng anh là người đối xử tốt với mình nhất trên thế gian này.

Đáng ra,WooJin phải mỉm cười sung sướng, cảm thấy hạnh phúc vì đó là cảnh tượng trong mơ của anh, vì cô gái mà anh mong đợi biết bao năm nay đã thấu hiểu và đáp trả lại tình cảm của mình. Nhưng không hiểu sao khi nghe MinAh nói vậy, trong lòng WooJin cảm thấy rất hoảng loạn.

Nếu như là trước đây, WooJin đã không ngại ngần mà ôm MinAh vào lòng, thủ thỉ bên tai cô những điều ngọt ngào nhất, nhưng bây giờ đây, ngược lại WooJin lại cảm thấy rất kì lạ. Vì một cảm xúc khó xử mà anh không thể gọi tên.

Cho đến khi gặp DaeHwi đứng đón mình ở sân bay thì WooJin mới hiểu được nguyên nhân.

Vừa thấy hai người bọn họ thì ở từ xa, DaeHwi đã vẫy tay ra hiệu. Nhưng có điều, nó chỉ chào hỏi WooJin qua loa rồi lại sà qua MinAh, vừa hỏi han vừa tỏ vẻ thân thiết vốn có.

Chính điều đó đã khiến WooJin cảm thấy rất bất an.

Tranh thủ lúc DaeHwi và MinAh đang đi phía trước, JiHoon khẽ kéo WooJin lại gần và kể vắn tắt những chuyện xảy ra mấy ngày qua.

Nghe xong WooJin mở trừng mắt, vali đang kéo đi suýt chút nữa đã không còn nắm vững. Phải mất mấy phút há hốc mồm kinh ngạc thì WooJin mới lấy lại được bình tĩnh. Ngay lúc này đây, bao nhiêu cảm xúc lập tức bủa vây lấy anh.

Giờ đây, trong lòng WooJin vừa cảm thấy hổ thẹn, day dứt vừa tự trách mình, anh biết lỗi lầm này đã không thể sửa chữa được rồi. Trong lúc DaeHwi đang đau khổ nhất, yếu đuối nhất, cần người bên cạnh nhất thì anh lại đang vi vu ở Paris. Nhưng chỉ vì điện thoại anh hết pin, lại không mang đồ sạc, công việc cũng đã sắp xếp đâu vào đấy và muốn dành cho MinAh một kì nghỉ không bị ai làm phiền nên anh mới không tìm mua cục pin khác. Có điều, WooJin không ngờ rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ấy, biết bao nhiêu đau thương, sóng gió đã liên tiếp ập vào đầu DaeHwi.

Chắc chắn là DaeHwi đã rất tổn thương nên ngay cả chuyện này cũng không muốn nhắc đến với anh. Thậm chí trên đường từ sân bay về nhà, thái độ của DaeHwi cũng không hề thay đổi càng khiến cảm giác tội lỗi của WooJin nặng nề hơn.

Cảm giác tồi tệ ấy quá lớn nhưng suốt dọc đường về nhà WooJin không biết phải nói gì. Sự hối hận ấy nặng nề đến nỗi khiến WooJin thấy miệng mình như đang đeo chì, dù đã cố gắng mấy lần nhưng vẫn không tài nào thốt được nên lời. Lấy hết dũng khí, WooJin quyết định về nhà sẽ nói rõ ràng chuyện giữa anh và MinAh cũng như xin lỗi DaeHwi.

Về đến nhà, DaeHwi cùng WooJin phụ giúp mang đồ đạc của MinAh vào phòng trong khi Đầu Đinh đang chạy xe vào trong.

Thấy nét mặt MinAh lộ rõ vẻ mệt mỏi sau hành trình bay khá dài nên WooJin chỉ dặn dò vài câu rồi cùng DaeHwi bước ra ngoài.

Suốt dọc đường hành lang đi từ phòng MinAh đến phòng ngủ của họ thì hai người không ai nói với ai lời nào, bầu không khí thoắt chốc đã trở nên vô cùng ảm đạm và nặng nề. Khoảng cách giữa hai căn phòng vẫn như mọi khi nhưng không hiểu sao hôm nay lại trở nên dài dằng dặc đến vậy.

Dù bầu không khí có nặng nề hay đoạn đường có dài đến đâu thì đi hoài cũng đến trước cửa phòng. DaeHwi tiến lên một bước mở cửa phòng, đèn trong phòng cũng lập tức được bật sáng.

WooJin chợt cảm thấy cảm giác này thật vừa thân thuộc mà cũng thật xa xăm. Đã lâu lắm rồi WooJin không cảm nhận được bầu không khí mà cả hai cùng ở trong căn phòng này, căn phòng mà họ đã từng cảm thấy vô cùng thân mật, ấm cúng. Vậy mà giờ đây lại trở nên lạnh lẽo và xa cách đến thế.

"Anh vào trong tắm rửa cho thư giãn đi, chút nữa em có chuyện muốn nói với anh!" Trong lúc WooJin đang mải mê suy nghĩ DaeHwi đã lên tiếng trước.

"Ừm." WooJin hoàn toàn không không ngờ DaeHwi sẽ lên tiếng đề nghị nói chuyện trước.

Sau khi định thần lại thì thứ đầu tiên khiến WooJin chú ý đến chính là một túi đồ đang để ở đầu giường và một vali để ngay cạnh đó. Một dự cảm bất an khiến WooJin lập tức hỏi lại:

"Em... muốn nói chuyện gì với anh?"

"Anh không muốn đi tắm trước rồi chúng ta mới nói chuyện sao?"

"Không! Anh muốn nghe ngay bây giờ!"

"Được! Vậy chúng ta ly hôn đi!"

Từng chữ, từng chữ được DaeHwi nói ra một cách rõ ràng, điềm tĩnh. Chính sự điềm tĩnh ấy chứng minh rằng nó đã rất quyết tâm.

Nhưng ngược lại với sự bình thản của DaeHwi, WooJin cảm thấy vô cùng hoảng loạn:

"Không! Anh không muốn ly hôn!"

"Không! Anh muốn ly hôn đấy!" Giọng nói DaeHwi không nhanh không chậm, trầm trầm nhưng lại rất lạnh lùng, cộng với ánh mắt trong tựa hồ không thấy đáy như nhìn thấu tất cả, đang trói chặt lấy WooJin khiến anh không thể lánh đi đâu được.

"Em..." WooJin phản kháng vô cùng yếu ớt, bao nhiêu năm nay, WooJin chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực và bị dồn vào tuyệt vọng đến vậy.

"Ngay khi MinAh vừa trở về thì em đã có linh cảm rồi. Em biết anh không quên được cô ấy, từng cái nắm tay, sự quan tâm, che chở,... đều rất ân cần chu đáo!"

WooJin im lặng hồi lâu, anh biết những gì DaeHwi vừa nói ở trên đều là sự thật. Anh không thể chối cãi nhưng vẫn cố vớt vát:

"Nhưng chúng ta đã sống rất hạnh phúc..."

DaeHwi nghe WooJin nói vậy trong lòng liền cảm thấy nhói đau, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng mạnh mẽ. Nó ngồi xuống, đặt tay lên vai WooJin:

"Cám ơn anh đã nói thế! Chúng ta hạnh phúc nhưng hạnh phúc đó chỉ là tạm bợ. Em không phải là một nửa vừa vặn của cuộc đời anh, mà có lẽ chỉ là một phần tư hay một phần tám dành cho nhau thôi. Chúng ta cũng có lúc dính dáng nhưng chẳng thể vẹn tròn, viên mãn. Vì thế, phải rẽ ngang là điều tất yếu!"

"..." WooJin im lặng, cố hé môi nhưng không biết phải nói gì.

"Chuyện chúng ta ly hôn đâu phải là gì nghiêm trọng đâu anh nhỉ? Lúc đầu trước khi kết hôn chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Khi nào tình yêu của anh được đáp trả hoặc em tìm được người yêu của mình thì chúng ta sẽ ly hôn. Bây giờ MinAh đã hiểu và chấp nhận anh, em rất mừng vì điều đó. Còn em, anh cũng đừng quá lo lắng, biết đâu được em cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Anh cũng chúc may mắn cho em chứ?"

"Ừm... Anh chúc em hạnh phúc!" WooJin ngập ngừng nói, cổ họng cảm thấy đắng chát. Anh thấp giọng nói. "Anh những tưởng trong thời gian qua, em cũng có chút tình cảm với anh chứ!"

Những ngày tháng ấy, những ngọt ngào ấy,... làm sao nó có thể không nhớ được chứ! Mỗi giây, mỗi phút trôi qua DaeHwi đều cố gắng ghi nhớ thật kĩ, khắc lại thật sâu trong lòng mình. Trong đầu nó bây giờ đã là một quyển nhật kí kí ức không bao giờ quên. Nhưng làm sao nó có thể nói ra cho anh biết được đây? Nó đã quyết định ra đi rồi mà.

"Có chứ!" DaeHwi điềm đạm nói. "Em luôn có tình cảm với anh, đó chính là tình cảm bạn bè thân thiết!"

WooJin nghe nửa câu đầu chưa kịp vui mừng đã bị DaeHwi lập tức kéo về hiện thực đau đớn. Anh tự hỏi những kí ức của cả hai sao nó lại có thể nhẹ nhàng rũ bỏ, không nói lời nào như thế? Ngay cả việc anh cũng không dám phủ định sao DaeHwi lại có thể phủ định mà chẳng do dự gì?

Thấy sắc mặt vô cảm của WooJin nên DaeHwi tiếp tục nói, hốc mắt khô khốc nhưng đầu lưỡi lại cảm thấy mặn đắng vô cùng:

"Ồ, chẳng lẽ anh đang lo em đã yêu anh rồi chứ? Anh đừng quên em đã từng nói rằng em sẽ không kết hôn với người mình yêu đâu."

Đến nước này WooJin đã không cười nổi nữa rồi, sắc mặt anh xanh xao, giống như vừa bị ai đó tát một cái trời giáng vào mặt. Đôi môi gợi cảm càng lúc càng mím chặt...

Lúc này, DaeHwi phải nói một hơi cho hết, sợ chỉ cần WooJin mở miệng níu kéo thêm chút nữa, nó sẽ xiêu lòng:

"Xem như chúng ta đã nói chuyện xong. Mai em sẽ dọn đi, đồ đạc em chỉ lấy đi một ít, còn đơn ly hôn em đã để sẵn trong tủ ở đầu giường rồi!"

"..." WooJin vẫn tuyệt đối im lặng. Còn DaeHwi thì lại nói tiếp:

"À quên, em đến như thế nào sẽ ra đi như thế đấy, không cần phải chia bất cứ tài sản nào cho em đâu!" DaeHwi khẽ mỉm cười vô hồn. "Em đi tắm đây, có gì anh cứ đọc kĩ đơn ly hôn rồi kí tên nhé!"

DaeHwi nói xong liền quay người bước đi. Nó cố gắng bước đi thật nhanh để WooJin không thấy những giọt nước mắt đã lấp lánh trên mi.

Vào phòng tắm, nó cố tình mở nước thật nóng, để từng dòng nước ấy xối thẳng vào mặt mình. Nước nóng lắm nhưng tại sao nó vẫn cảm thấy cái nóng khác do nước mắt trào ra vậy? Nước mắt ấy còn nóng hơn cả nước nó đang tắm, nóng rát đến cả nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của nó.

Sau khi tắm xong bước ra, DaeHwi đã không thấy WooJin ở trong phòng, thay vào đó chỉ là lá đơn ly hôn đã bị xé vụn. Nhìn từng mảnh vụn vương vãi khắp nơi, nước mắt DaeHwi vừa mới kìm lại nay đã tiếp tục trào ra. Nó cố gắng gạt đi nước mắt, lấy trong túi xách ra một lá đơn khác đã chuẩn bị từ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro