Chương 59 - Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tỉnh dậy thì WooJin thấy mình đang nằm trên sofa ở phòng đọc sách. Cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được đó chính là đầu đau như búa bổ, hai mắt hoa lên, tai thì ong ong muốn đứng dậy mấy lần nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi. Phải mất mấy phút sau thì WooJin mới lấy lại được bình tĩnh, đầu đã bớt đau và phải vịn vào kệ sách mới có thể đứng dậy một cách thật khó khăn.

Đứng dậy được rồi WooJin mới bắt đầu quan sát xung quanh, trên mặt đất vương vãi rất nhiều đầu lọc thuốc lá, vỏ chai rượu đã uống sạch cũng đang nằm ngổn ngang. Trước cảnh tượng này, WooJin đưa tay lên vỗ vỗ đầu mới có thể mường tượng lại được chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Sau khi nhớ lại cuộc nói chuyện của họ tối hôm qua, nói xong, DaeHwi đi một mạch vào phòng tắm, WooJin thì điên tiết lao đến xé nát tờ đơn ly hôn rồi bỏ qua phòng đọc sách để uống rượu. Bây giờ tỉnh lại, WooJin vô cùng hốt hoảng chạy vào phòng của mình.

Vừa chạy, WooJin vừa thầm ước rằng tất cả chỉ là mơ, chỉ là say rượu mà mình tự tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật. Căn phòng lúc này không có DaeHwi bỗng trở nên lạnh lẽo và thiếu sức sống lạ thường. Nắng ngoài kia không còn vui vẻ nhảy nhót, những chú chim non cũng không còn ríu rít gọi đàn. Tấm drap trải giường vẫn thẳng thướm, tinh tươm như chưa từng có người nằm qua. Tủ quần áo được thu dọn sạch sẽ, ngoài đồ đạc của WooJin không tuyệt nhiên không còn bất cứ thứ gì nữa. Vào toilet tình trạng cũng không khá khẩm hơn là bao. Hai chiếc bàn chải đôi nay chỉ còn một chiếc khiến người ta cảm thấy bơ vơ đến lạ. Đôi dép đi trong nhà nay cũng chỉ còn chỏng chơ nơi góc phòng.

WooJin mệt mỏi đổ người xuống giường, mệt mỏi đến nỗi không thèm mở mắt. Hắn bàng hoàng suy nghĩ, DaeHwi đã đi thật rồi, nhẹ nhàng, không một dấu vết.

Nằm một hồi WooJin thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn mê ngủ, hắn có thói quen giang tay để ôm chặt DaeHwi vào lòng, nhưng cánh tay hắn bây giờ chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo.

WooJin vội vàng mở mắt, đập vào mắt hắn là chiếc giường rộng đến thênh thang, sau đó mới sực nhớ...

DaeHwi đi rồi, nó sẽ mãi mãi chẳng bao giờ trở lại, sẽ không nằm trên giường của hắn, hắn cũng sẽ không còn được ôm nó khi ngủ nữa. Cảm giác vô cùng hụt hẫng như cả đất trời đang sụp đổ đang dần ngập tràn trong tâm trí WooJin. Hắn hét một tiếng thật lớn, ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy đầu.

Trong giây phút đó, WooJin như rơi vào địa ngục. Bởi hắn chợt nhận ra rằng mình không thể đè nén được cảm giác nhớ DaeHwi.

Trước đây khi DaeHwi còn ở bên cạnh, hắn không cảm nhận được điều đó. Khi DaeHwi đi rồi, WooJin mới nhớ đến mỗi khi hắn đánh thức DaeHwi dậy, cậu nhóc liền quay qua ôm eo hắn, mè nheo: "Cho em ngủ thêm năm phút nữa đi mà!", nhớ đến những buổi sáng cả hai cùng đánh răng, chải tóc cho nhau, nhớ đến những bữa ăn chính tay DaeHwi nấu, nhớ đến cảm giác đứng trong thang máy ngắn ngủi nhưng DaeHwi vẫn có thể gục đầu vào ngực hắn ngủ ngon lành. WooJin nhớ lắm, những cử chỉ tưởng như nhỏ nhặt nhất của DaeHwi cũng khiến hắn nhớ đến quắt quay: cái gãi đầu ngốc nghếch, nhíu mày hay chun mũi khi phân vân, nhớ cái lè lưỡi tinh nghịch, nhớ nụ cười rạng rỡ mỗi khi vui, nhớ những giọt nước mắt long lanh luôn khiến hắn ao ước được gạt đi mỗi khi thấy nó,...

Nhưng trong tình huống này, WooJin vẫn cố gắng dùng lý trí để chế ngự con tim. Hắn ra lệnh với mình rằng phải chấm dứt nỗi nhớ vẩn vơ này. Bây giờ hắn còn có MinAh, bà nội và Đầu Đinh cần chăm sóc, bên cạnh đó, hắn còn phải lo lắng biết bao việc lớn nhỏ của AJ, huống hồ DaeHwi đã nói rõ ràng rồi. Cậu nhóc chỉ muốn xem tình cảm của họ là tình bạn.

Không hiểu vì sao vừa nghĩ đến điều đó, WooJin lại cảm thấy tức giận vô cớ, hai hàm răng vô tình nghiến chặt vào nhau.

"Rốt cuộc mày còn chờ đợi điều gì?" WooJin tự hỏi mình.

DaeHwi không sai. DaeHwi chỉ hoàn toàn làm theo những gì ban đầu cậu nhóc đã tuyên bố. Trong thời gian làm vợ của hắn, DaeHwi đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình, xuất sắc đến nỗi WooJin đã suýt chút ngộ nhận DaeHwi yêu mình. Đến giờ phút cuối cùng, khi WooJin đang do dự thì DaeHwi đã thay anh đưa ra quyết định. Nó không làm khó anh, nó chấp nhận rút lui. Thậm chí một chút đố kị hay ghen tuông cũng không có.

Một kết cục hoàn mĩ đến thế, đáng lẽ WooJin phải vui mới phải nhưng hắn lại còn bực dọc, đau khổ chuyện gì?

Nhiều lúc WooJin thầm ước phải chi DaeHwi trách cứ hắn bỏ mặc mình trong những giây phút đau khổ nhất, phải chi DaeHwi lên tiếng phân bì, so sánh với MinAh dù chỉ một chút cũng đã khiến hắn bớt hổ thẹn hơn. Còn đằng này, DaeHwi đã quyết định rút lui như một cơn gió nhẹ lướt qua cuộc đời của WooJin, lúc đến và đi hầu như không để lại chút giấu vết gì. Chính điều đó nhưng một liều thuốc kích thích khiến nỗi nhớ DaeHwi càng cồn cào dữ dội hơn.

Ngay lúc đó, trong lòng WooJin có một tiếng nói khe khẽ từ đáy tim vang lên một sự thật mà WooJin không dám thừa nhận, đó chính là anh đã...

"Dừng lại! Đừng nghĩ nữa!"

WooJin vừa suy nghĩ đến đó đã không dám nghĩ tiếp, anh quát lớn rồi đứng bật dậy, trong lúc sơ ý đã làm rơi tờ giấy mà DaeHwi đã đặt dưới cái gối từ trước.

WooJin tò mò nhặt lên xem, tờ giấy trắng tinh tươm đã nhòe nước mắt, những dòng chữ run run càng khiến WooJin thêm xúc động:

"WooJin – em muốn được gọi anh bằng hai tiếng thân mật này đến hết quãng đời còn lại. Nhưng sự thật đã không cho phép em làm được điều đó.

Chúng ta gặp nhau thật tình cờ, chẳng có gì tệ hại hơn khi gặp một đứa ngốc nghếch trong lúc đang say anh nhỉ? Lúc đó chắc anh vừa tức vừa buồn cười, nhưng em cũng cảm ơn. Cảm ơn JunKi đã đá em, để em uống rượu rồi gặp được anh. Em cũng cảm ơn anh đã dành cho em một vị trí trong trái tim mình. Em biết trái tim anh đã nhỏ, nhưng lại phải chứa đựng quá nhiều thứ: AJ, bà nội, MinAh, Đầu Đinh,... vậy mà anh vẫn rất tốt bụng dành cho em một chỗ dù rất nhỏ trong trái tim ấy. Đó là điều bấy lâu em rất cảm kích anh.

Nhưng em cũng trách JunKi, trách hắn chia tay em để em gặp anh. Em cũng muốn trách anh nhưng không đủ tư cách. Muốn trách anh rằng sao lại tốt với em như vậy, sao lại để em nuôi hi vọng và suýt chút nữa đã yêu anh không thể dứt ra rồi!

Có những ngày tháng em những tưởng mình rất hạnh phúc, dù nhỏ nhoi và thật bình dị nhưng mỗi ngày bên anh với em đó là hạnh phúc. Sáng sớm thức dậy thấy anh, với em đó là hạnh phúc. Được chuẩn bị thức ăn cho anh, với em đó là hạnh phúc. Được cùng làm việc với anh dù em phá hỏng nhiều hơn là làm tốt, với em đó cũng là hạnh phúc. Mỗi tối được sấy tóc cho anh, được anh ôm vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ, với em đó càng là hạnh phúc.

Hạnh phúc của em có giản đơn quá không anh?

Nhưng dù hạnh phúc đến đâu mỗi đêm trước khi ngủ em vẫn phải cấu mình một cái, tự nhắc mình rằng đây chỉ là vở kịch. Đúng thật là vở kịch nào rồi cũng sẽ kết thúc, hạnh phúc đến đâu cũng chỉ là tạm bợ.

Nên em mỉm cười dứt khoát ra đi. Có lẽ tự anh và em đều hiểu thời khắc này là tất yếu, bởi dường như quan tâm dành cho nhau nay chỉ còn là nghĩa vụ. Nắm tay như một quán tính, ôm chầm như một thói quen, nhớ nhung như một điều đã cũ. Bên em, trái tim anh không còn đập nhanh, cũng không còn rung động. Mà những điều đó bây giờ chỉ dành cho MinAh. Nên chúng ta – hai đường thẳng chỉ có thể giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi mỗi người phải đi về một hướng. Hai hướng ấy càng ngày càng xa nhau và không còn xuất hiện hình bóng của người kia.

Dù sâu đậm hay hời hợt, thì cũng đã đến lúc thời gian làm tròn bổn phận mang tên 'phai tàn'. Như ngày hôm đó, như ngay lúc này, chúng ta từng đứng rất gần, rất gần nhưng trong mắt anh không có sự tồn tại của em, khoảng trời nhỏ bé của anh đã được hình ảnh của MinAh lắp đầy. Hôm ấy rõ ràng trời không nắng gắt, nhưng không hiểu sao cổ họng em vẫn đắng ngắt đến độ không thể nói nên lời. Trời không nắng nhưng vẫn khiến em hối hả buông tay, quay lưng đi để chính mình không phải chứng kiến cảnh khiến mình tổn thương hơn nữa. Chỉ biết nhìn anh thầm mường tượng: "Xa em, anh có buồn không...?"

Anh hẳn là không, nhưng em thì có! Nỗi buồn hôm nay còn để dành cho những ngày không anh mà mang ra gặm nhấm. Để khi xa anh rồi em có thể mang những kí ức hôm nay ra để tưởng nhớ về anh – một thời xa cũ...

Nhưng anh ơi, dẫu nỗi nhớ có lúc cồn cào, da diết vào những đêm không ngủ, nhưng buồn đến đâu chẳng nữa, em nghĩ rằng cũng có lúc dần thưa. Vậy nên, đừng lãng phí nỗi buồn cho giây phút chia tay. Ít ra trong giây phút ấy em còn được ở gần anh và anh còn thấy dáng vẻ hao gầy của em dần khuất khỏi cuộc đời anh. Đó là lúc em dặn lòng phải dừng lại. Đó là lúc em phải dành dụm nỗi nhớ, góp nhặt thương yêu...

Ngồi đây, nhớ nhung và cắn rứt, em không biết phải viết những gì cho anh nữa. Chúc anh hạnh phúc có lẽ thừa khi bây giờ MinAh đã về cạnh bên anh. Chúc anh thành đạt cũng không cần, vì trước nay AJ luôn hoạt động rất tốt. Vậy em phải chúc gì cho anh đây? Khó nghĩ quá anh ạ! Nhưng xin anh hãy cho em được một lần tự tin vào bản thân mình: "Chúc anh có thể nhanh chóng quên được em!"

Đọc xong, WooJin không còn kìm chế được mình đến nỗi đánh rơi tờ giấy đang cầm trên tay. Cảm xúc WooJin bấy lâu nay nhưng dòng nước ở trong một bể chưa, nay bể chứa này đã vỡ, dòng nước ấy cũng vỡ òa chảy ra lênh láng, khiến WooJin nhất thời không thể nào đỡ nổi. Từng dòng từng chữ được DaeHwi nắn nót viết ra như ngàn mũi kim đâm vào tim hắn không thương tình.

WooJin không ngờ rằng không phải DaeHwi không ghen tuông, không để ý gì mà chỉ do nó che đậy cảm xúc mình quá giỏi. WooJin thầm trách móc tại sao nó im lặng chịu đựng, tại sao DaeHwi không nói ra tất cả, tại sao không cho hắn được một lời bào chữa mà đã vội kết án tử hình??? Tại sao? Tại sao? TẠI SAO???

Trong hắn bây giờ là nguyên vẹn cảm xúc của cuộc nói chuyện ngày hôm qua, đong đầy khoảnh khắc, không thiếu một lời nói, một nét mặt nào của DaeHwi lúc nói ly hôn. Tình cảm bao giờ cũng là giấc mơ, nhưng đằng sau giấc mơ luôn phải là tỉnh giấc. WooJin đã mang theo nguyên vẹn những suy nghĩ, cảm xúc, đau đớn, dằn vặt ấy hòa với rượu, đốt cháy cùng từng điếu thuốc rồi hằn sâu trong giấc ngủ mê man. Để rồi sáng nay tỉnh dậy, mặc cả niềm đau, đương đầu sự thật, lục lọi kí ức ngày hôm qua để thấy nó vẫn chưa rời xa, để thấy hơi ấm vẫn còn vương vấn đâu đây và nụ hôn vẫn còn bóng rát nơi đầu lưỡi.

Nhưng trên hết tất cả những điều đó, WooJin cần phải đối diện với sự thật, dùng nỗi buồn để tự nhắc nhở mình về ngày hôm qua.

Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi vô hồn trên chiếc giường từng có DaeHwi bên cạnh, WooJin đã tự nói với bản thân mình, bản thân hắn còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, không thể để phí thời gian vào những chuyện tình cảm này.

Nghĩ vậy nên WooJin lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng đến AJ như thường lệ dù đã trễ đến mấy tiếng. Trong sự dằn vặt, đau đớn này, WooJin tuyệt vọng hi vọng rằng công việc chồng chất có thể cuống hắn vào vòng xoáy quay quay cuồng, để hắn không có thời gian để tơ tưởng đến DaeHwi nữa. Nhưng dù hắn có làm việc bận rộn đến thế nào, nỗi nhớ ấy vẫn như một bầy côn trùng bị bỏ đói, điên cuồng gặm nhấm nỗi lòng WooJin.

Tóm lại, cả ngày hôm đó đối với WooJin thật tồi tệ. Công văn, hồ sơ đưa đến trước mặt tới tấp nhưng đến cả tâm trí để đọc hắn còn không có chứ nói gì đến phê duyệt.

Với tâm trạng xấu thất thường đó của WooJin, các nhân viên càng sợ hắn hơn mọi khi. Bởi hôm nay dù công việc làm tốt như thế nào cũng không thể khiến WooJin hài lòng, thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn đến mức vô lý. Nhưng tất cả nhân viên, ai cũng chỉ biết rụt rè e sợ, không dám phản kháng. Mọi người ai cũng không biết sao không có DaeHwi đi làm, nếu có cậu nhóc thì chỉ năm phút là nó đã có thể xoa dịu cơn giận của Tổng giám đốc rồi.

Sự khó chịu này đến chính bản thân WooJin còn tự nhận thấy được trước đây hắn là người nghiêm túc, nhưng không phải kiểu ông chủ khó tính, hay sát hạch, bới lông tìm vết trong công việc của người khác. Còn bây giờ, nhìn thấy cái gì hắn cũng thấy chướng mắt. Lúc này, WooJin cảm thấy mình thật là một ông chủ tồi, bởi hắn đã để cảm xúc chi phối đến công việc. Đó chính là điều tối kị mà trước đây WooJin chưa từng mắc phải. Nhưng bây giờ, dù biết đây không phải việc đáng làm nhưng hắn không thể nào khống chế được cảm xúc của mình. Trong lúc này đây, hình ảnh vui vẻ, hạnh phúc của DaeHwi cùng những giọt nước mắt, ánh mắt u buồn, giọng nói lạnh lùng của nó cứ lần lượt hiện về, như từng thước phim tua đi tua lại ám ảnh lấy đầu óc của WooJin.

.

Buổi tối về nhà, bầu không khí cũng không khá hơn là mấy.

Suốt mấy ngày sau, bầu không khí vẫn không hề thay đổi, ảm đạm vô cùng. Đầu Đinh thì đã biến mất cùng với DaeHwi. Bà nội thì kể từ lúc DaeHwi đi cũng đã bỏ không uống thuốc nữa, cũng không chịu đi tập, ăn những món ăn của MinAh thì đều chê mặn và nhiều dầu mỡ, cứ ăn vài đũa là đã bỏ về phòng, tinh thần của bà rất sa sút. Duy chỉ có MinAh ngây thơ không hiểu nguyên do gì, thấy mọi người đều rất lạ như thế nên tối đến lại tủi thân rồi khóc, hai mắt sưng đỏ. Kì thực, WooJin đã không còn sức để an ủi cô nữa, vì tâm trạng anh bây giờ cũng không lấy gì làm tốt đẹp.

Hôm nay tâm trạng WooJin đặc biệt tồi tệ, thậm chí hắn còn không muốn ăn cơm ở nhà nên vừa về đã tắm rửa rồi đi ra ngoài.

"Cháu đi ra ngoài." Nói xong câu đó, WooJin bước ra khỏi phòng ăn, rời khỏi bầu không khí u ám của căn nhà.

Sau khi ra khỏi nhà, WooJin cũng không biết đi đâu ngoài việc lái xe vòng vòng không mục đích. Lái một hồi, WooJin bỗng phát hiện ra mình đang đứng dưới chung cư cũ mà DaeHwi từng ở.

Bước xuống xe, WooJin không hiểu sao mình lại chạy đến đây. Lúc này, hắn cảm thấy rất phân vân, nửa muốn lên xem nhưng nữa tự trọng lại không cho phép.

Sau một hồi tự thuyết phục bản thân rằng chẳng phải DaeHwi nói vẫn là bạn sao, bạn bè đến thăm nhau cũng là chuyện bình thương mà, sẵn tiện xem nó còn ở đây không cũng tốt. Vì nếu không còn thì sau này cũng không cần đến nữa.

Nghĩ thế nên WooJin rất yên tâm bước lên năm tầng lầu. Nhưng khi đứng trước đầu cầu thang cuối cùng thì hắn lại không bước nữa. Không phải không muốn mà là không dám, sợ bước đến, DaeHwi đã bỏ đi hoặc giả là có nó ở đó nhưng xem hắn như người dưng thì sẽ đau lòng lắm.

"Cố lên! Đã đến đây rồi không lẽ lại quay xuống. Trước đây có bao giờ mày do dự như vậy đâu Park WooJin!"

Sau khi đã tự động viên mình như thế thì WooJin đã dũng cảm tiến lên gõ cửa.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Mấy giây sau vẫn chưa thấy ai trả lời. WooJin lại hít một hơi thật sâu gõ lại lần nữa. Vẫn không có câu trả lời.

Không biết DaeHwi còn ở đây hay đã chuyển đi? Nếu còn ở đây thì chắc nó không có ở nhà rồi! WooJin đang suy nghĩ thì chợt nhớ đến trước đây hình như DaeHwi vẫn thường giấu chìa khóa dưới tấm thảm trước nhà, hay có lần hắn thấy nó giấu kế bên cửa sổ.

WooJin lấy hết dũng khí tìm chìa khóa phòng, rất may là chìa khóa vẫn ở chỗ cũ. Đến khi cầm được chìa khóa trên tay WooJin lại một phen đắn đo, bây giờ không còn là vợ chồng nữa, hắn lấy tư cách gì để mở cửa nhà người ta?

Nhưng đầu đang suy nghĩ thì tay cầm chìa khóa của hắn đã nhanh hơn một bước mà mở cửa ra rồi. Từ ngoài nhìn vào, căn phòng vẫn không có gì thay đổi nhiều. Có lẽ DaeHwi vẫn không dọn đi nên căn phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu so với phòng của mình thì ở đây thấy rõ nét sự hiện diện của DaeHwi hơn, từ phong cách bày trí, sắp xếp cho đến các đồ dùng cá nhân. Đặc biệt, chỉ cần đứng từ ngoài thì hắn đã có thể cảm nhận được hơi ấm của DaeHwi, điều mà mấy bữa nay hắn luôn rất nhớ.

Bàn tay của WooJin chầm chầm giơ lên như muốn chạm vào một thứ gì đó, chân phải hắn đã nhích lên một bước nhưng lại bất ngờ vụt chạy ra khỏi nơi này.

Chạy thật nhanh xuống năm tầng lầu khiến WooJin ngồi trên xe thở hổn hển. Trong giây phút ban nãy, hắn đã đấu tranh nội tâm rất dữ dội. Chỉ cần bước vào trong một bước hắn có thể cảm nhận mọi như giống lúc xưa, nhưng như vậy thì có được gì? Đó chỉ là ước mơ nhỏ bé từ một phía mà thôi. Rồi đến lúc DaeHwi trở về thì mọi thứ vẫn trở về như cũ, còn hắn thì sợ bước vào rồi lúc tỉnh lại sẽ rất đau nên chỉ biết quay đầu bỏ chạy, chạy khỏi những nơi có sự hiện diện của nó.

Lái xe ra khỏi chung cư ấy WooJin lại không biết về đâu. Trong đầu hắn nghĩ mình có nên đặt cược một lần nữa không? Thử đến một nơi có thể DaeHwi đang ở đó. Lúc này, lý trí đã ra sức ngăn cản: "Không phải cậu vừa nói không muốn gặp DaeHwi nữa sao, không phải cậu vừa chạy trốn à?" nhưng trái tim lại lên tiếng bênh vực: "Không sao đâu, chỉ gặp một lần cuối, một lần cuối thôi mà!"

Trong lúc trái tim và lý trí còn đang tranh cãi thì xe WooJin đã dừng lại trước cửa hàng quần áo nhà SeonHo mà trước đây anh từng đến.

Lúc này trái tim mới ngạo nghễ nói: "Thấy chưa, lý trí làm sao có thể thắng tớ được chứ!"

WooJin bước xuống xe, đứng lặng một hồi lâu trước cửa hàng. Mọi thứ vẫn như trước đây, trên cửa ra vào vẫn đang treo một chiếc chuông gió xinh xinh. Khi hắn đẩy cửa bước thì nó phát ra những âm thanh rất du dương trầm bổng.

.

Hôm nay, cửa hàng không đông khách lắm. DaeHwi và SeonHo đang đứng tám chuyện:

"Hôm nay sao vắng khách thế?" Thằng SeonHo than ngắn thở dài.

"Tao không thấy ai như mày đó SeonHo. Đông khách thì than bán không kịp, vắng khách cũng ý kiến. Khách phải như thế nào mới làm vừa ý mày đây?"

"Haha." SeonHo nghe DaeHwi liền bật cười khanh khách nhưng chưa kịp khép miệng lại thì nó đã đớ người ra như bị trúng tà.

DaeHwi thấy biểu hiện khác lạ của bạn mình nên liền lên tiếng:

"Sao thế? Cậu thấy ma à?"

"Ờ... ờ không phải! Cửa hàng có khách! Vị khách này mình nhường cho cậu tiếp đó. Mình phải vào trong đây."

Trước thái độ vừa cười cười vừa toát mồ hôi hột này của thằng SeonHo thật sự khiến DaeHwi có dự cảm bất an. Sau khi thằng bạn đã nhanh như sóc bay vào trong rồi thì DaeHwi mới từ từ quay đầu lại. Lập tức, nó chỉ biết ngồi im bất động trong mấy phút.

Giây phút đó, tim WooJin như ngừng đập mất vài giây rồi sau đó lại đập dữ dội hơn.

DaeHwi cũng rơi vào tình trạng chết đứng một lúc rồi mới bình tĩnh lại được. Nó vui vẻ chào:

"Chào anh!" Ánh mắt của DaeHwi sáng lên trong tích tắt rồi lập tức trở lại bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro