Chương 60 - Đã từng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào anh!" Giọng nói trong trẻo thân quen của DaeHwi vang lên khiến WooJin đứng thất thần mất vài giây. Sau đó, hắn mới lấy lại được bình tĩnh và quan sát DaeHwi. WooJin quan sát rất kĩ, dường như không muốn bỏ sót bất cứ sự thay đổi nào của DaeHwi dù là nhỏ nhất.

Có thể mọi người sẽ cho rằng WooJin hơi tự phụ nhưng hắn thật sự đã suy nghĩ rằng thời gian qua, DaeHwi sẽ cảm thấy mệt mỏi vì đau buồn như hắn. Nhưng mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại. Sắc mặt của DaeHwi có phần khá tốt, thậm chí có thể nói là tốt hơn trước rất nhiều.

Nhìn sắc mặt tươi rói, thái độ vui vẻ và cả ánh mắt trong veo chứ không hề u uất như buổi tối hôm đó khiến WooJin cảm thấy bực dọc vô cớ. Nhớ lại buổi tối mà DaeHwi đề nghị ly hôn, mọi thứ hoàn toàn ngược lại, nhưng bây giờ trông cậu phấn khởi thế kia, hóa ra việc ly hôn đối với cậu như một sự giải thoát đầy thanh thản ư? Ly hôn được với mình khiến cậu vui vẻ đến vậy sao? WooJin thầm đặt giả thiết lại càng khiến tâm trạng mình tồi tệ hơn.

Hắn thầm nghĩ, nếu như là ngày trước, thì DaeHwi không cần nói "Chào anh!" mà đã lập tức chạy nhào đến ôm chầm lấy hắn, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho hắn nghe hoặc mè nheo, làm nũng chuyện gì đó. Nhưng bây giờ thì cậu chỉ đơn giản là chào hỏi với hắn một cách rất xả giao mà thôi.

Hai từ 'ngày trước' đột nhiên khiến WooJin thấy nhói, bên trong thì đau nhưng bề ngoài lại tỏ ra lạnh lùng, không dám để DaeHwi thấy sự yếu đuối của hắn được. Nếu DaeHwi đã có thể mạnh mẽ chấp nhận thì một người xưa nay quyết đoán như WooJin mà lại tỏ ra yếu đuối thì chẳng phải mất mặt lắm sao?

WooJin đang suy nghĩ thì DaeHwi sau một hồi ngại ngùng cũng đã quyết định lên tiếng trước:

"Anh cần gì?"

"..." WooJin không ngờ rằng từng là vợ chồng đầu ấp tay gối mà bây giờ cũng có lúc nói chuyện với nhau xa lạ đến vậy.

DaeHwi thấy WooJin không trả lời cũng hơi ngượng ngùng, nhưng lập tức nó lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng này:

"Em hỏi vậy thôi chứ cũng đoán chắc anh đến đây mua quần áo cho MinAh đúng không?"

Nghe DaeHwi hỏi vậy WooJin cũng thấy bất ngờ. Mình đến đây để làm gì? Để chứng kiến cậu ấy vui vẻ như vậy ư? Nhưng dù sao WooJin cũng không tìm thấy lí do nào để biện minh nên chỉ biết ậm ừ theo phỏng đoán của nó cho qua chuyện.

Còn DaeHwi thấy WooJin như vậy liền nói tiếp:

"Cửa hàng mới có vài mẫu mới, em thấy cũng rất hợp với MinAh đó. Anh đợi một chút, em sẽ lấy cho anh xem."

Không đợi WooJin trả lời DaeHwi đã vội đi vào trong. Chưa đầy ba phút sau nó đã khệ nệ ôm ra một chồng quần áo mới. Dáng người nhỏ bé của nó dường như chực chờ bị đống quần áo kia đè bẹp, thấy vậy, WooJin như phản xạ có điều kiện đã lập tức bước đến đỡ hộ.

Sau khi WooJin đã đặt đống quần áo đó xuống thì DaeHwi cũng vui vẻ gật đầu cảm ơn. WooJin vừa mở miệng định nói gì đó thì ở đằng kia có hai vị khách gọi DaeHwi lại. Vì thế, DaeHwi vội vàng nói:

"Anh đợi chút nhé! Em sẽ quay lại ngay!"

WooJin chăm chú nhìn dáng người nhỏ nhắn của DaeHwi quay qua quay lại như con thoi nhưng nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ ấy như một thiên thần, những bước chân không hề mệt mỏi mà nhẹ nhàng như đang lướt trong không trung, cộng thêm ánh đèn mờ ảo càng khiến cho DaeHwi giống một thiên thần nhỏ hơn bao giờ hết. Nhưng WooJin bất giác thở dài khi chợt nhớ rằng thiên thần ấy đã vuột khỏi tầm tay của mình mất rồi.

Khi WooJin đang tiếc về quãng thời gian đã qua, đang tự dằn vặt về lỗi lầm của mình thì có giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

"Sao hôm nay anh lại có thời gian đến đây thế?"

DaeHwi vừa nói vừa bước lại gần hắn.

WooJin quay đầu lại, nó đang tươi cười nhìn hắn, giọng điệu giống như đang nói chuyện phiếm với những người khách khác, nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng thật ra lại đang lạnh nhạt. Nhưng WooJin buồn bã nhận ra mình còn là gì đâu mà khác với những người khách khác?

"Chỉ mua quần áo thôi." WooJin nghiêm mặt nói.

"Ồ... Đúng rồi, dạo này bà nội khỏe không? Còn MinAh nữa?" DaeHwi ngập ngừng trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại nét tinh nghịch vốn có. "Khi nào hai người kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho em đó."

Đau lắm! Phải giả vờ nói ra những lời đó khiến DaeHwi rất đau nhưng nét mặt vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ.

Đúng lúc đó, tiếng chuông gió ngoài cửa lại vang lên leng keng, leng keng rất vui nhộn, ngay lập tức chưa thấy người DaeHwi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của JiHoon:

"DaeHwi, cơm về rồi nè!" Đầu Đinh vui vẻ nói.

DaeHwi vừa xoay người lại thì Đầu Đinh đã chú ý đến sự có mặt của WooJin liền nói tiếp:

"Ồ, anh hai cũng ở đây hả? Anh đến đây làm gì thế?"

WooJin khẽ nhướng mày nhìn đống quần áo thay cho câu trả lời rồi hỏi ngược lại:

"Còn em? Mấy ngày hôm nay bỏ đi đâu thế?"

"Em có bỏ đi đâu đâu, em ban ngày thì ở đây, tối lại đến nhà cậu ấy ăn vạ!"

Đầu Đinh vừa nói vừa nhún vai ra vẻ vô tội, nét mặt vô cùng tự nhiên.

WooJin sắc mặt không thay đổi nhưng tâm tư đã bắt đầu dậy sóng, thậm chí trong lòng còn có chút ghen tị với JiHoon. Mấy ngày qua anh cô đơn một mình, nhớ nhung bóng hình và giọng nói của DaeHwi còn JiHoon lại được bên cạnh cậu ấy cả ngày từ sáng đến tối. Thật sự khiến một người cô đơn như WooJin bây giờ rất rất ghen tị, rất muốn được như JiHoon dù chỉ một ngày thôi.

Trong lúc WooJin đang mải mê suy nghĩ thì Đầu Đinh đã bày ba hộp cơm ra, tuy hương thơm không hẳn đã hấp dẫn như ở nhà hàng nhưng vẫn khiến WooJin chú ý.

"DaeHwi, SeonHo ơi, cô ơi ra ăn cơm!" Đầu Đinh vừa bày biện qua loa xong đã lớn tiếng kêu mọi người ra ăn.

DaeHwi liền xoay qua nói với WooJin:

"Anh đừng ngại, cứ chọn tự nhiên. Ở đây ai cũng ăn trễ hết không sao đâu."

DaeHwi vừa nói vừa khuyến mãi thêm một nụ cười mà WooJin nhớ suốt mấy ngày qua, ánh mắt cong cong mỗi khi cười vẫn luôn ám ảnh hắn. Vậy mà giờ đây tất cả đang ở trước mặt mà WooJin không dám làm gì, đến cả biểu cảm nhỏ nhất cũng không dám để lộ ra ngoài.

"Chết rồi. Lúc nãy không biết anh hai ở đây nên em chỉ mua có bốn phần thôi. Hay anh qua ăn chung với em nè!" Đầu Đinh hồn nhiên nói.

WooJin biết đó chỉ là ý tốt của em mình nhưng lại tự bảo mình phải ra về, không nên ở đây phá hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người. Mặc dù hắn muốn làm rất nhiều thứ, muốn nắm tay, ôm, hôn,... DaeHwi nhưng lòng tự trọng không cho phép hắn làm điều đó. Phải lấy hết dũng khí, WooJin mới có thể đứng đây đến giờ này, bây giờ dũng khí đã cạn kiệt, hắn sợ nếu đứng thêm một chút nữa lý trí không thể khống chế nổi trái tim thì WooJin sẽ làm ra những chuyện điên rồi đến cỡ nào chính hắn cũng không dám đoán trước.

Bởi vậy, WooJin quyết định ra về là tốt nhất.

Trước khi đi, hắn chọn bừa một bộ quần áo rồi đứng dậy, đặt đại mấy tờ tiền mệnh giá lớn nhất lên bàn rồi nói:

"Tôi xin phép đi trước!"

Nói xong, không đợi phản ứng của mọi người thì WooJin đã quay lưng kiêu hãnh ra khỏi cửa.

"WooJin..." DaeHwi vội vã cầm lấy tiền WooJin để trên bàn, hét lớn rồi đuổi theo.

WooJin tuy đang đi nhưng sải bước lại rất lớn, đôi chân cũng chuyển động rất nhanh khiến DaeHwi đuổi mãi cũng không kịp.

"Chờ một chút!"

Rất may là đến lúc hắn phải dừng lại chuẩn bị mở cửa xe bước vào thì DaeHwi mới chạy đến nơi.

"Anh sao thế?" DaeHwi vừa thở hổn hển vừa nói.

Lúc này trong mắt DaeHwi đã thấp thoáng nét buồn bã, chứ không còn toát lên vẻ tinh nghịch, tự tin mà xa lạ như lúc nãy.

WooJin định quay ra mở cửa xe rồi lao nhanh ra khỏi chỗ này nhưng chính ánh mắt đó đã khiến anh lay động, không đành lòng bước đi.

Tuy đã bị ánh mắt đó làm cho mềm lòng nhưng chút lí trí còn sót lại khiến WooJin ra sức đóng băng tình cảm của mình:

"Không có gì! Anh chỉ muốn tìm xem em đang ở chỗ nào. Lúc nãy anh có đi ngang qua chung cũ em ở nhưng không thấy em ở nhà nên anh đến đây. Vừa mua ít đồ cũng vừa muốn tiện thể hỏi xem em sống có tốt không. Có điều, việc làm đó của anh có vẻ quá thừa thãi rồi. Vì em sống rất tốt, thậm chí là tốt hơn trước rất nhiều." Giọng nói của WooJin vừa chua chát, vừa như tự giễu cợt mình, điều đó ngay cả hắn cũng có thể nhận ra.

"..." DaeHwi im lặng không biết phải nói gì.

Thấy DaeHwi nên WooJin bèn nói tiếp:

"Vậy em đuổi theo anh làm gì?"

"À... em... em..." DaeHwi cũng không hiểu tại sao mình lại đuổi theo, có lẽ đôi có quán tính chạy theo lập tức mỗi khi thấy WooJin quay lưng bước đi. Nhưng lí do như thế này nó không thể nói ra được nên vội vàng lấy tiền ra làm cái cớ. "Lúc nãy anh để tiền lại nhiều quá, em mang theo để trả lại bớt."

Ngọn lửa hi vọng trong lòng WooJin vừa mới nhen nhóm đã bị câu trả lời ấy của DaeHwi phũ phàng dập tắt. Nhưng WooJin không hiểu mình đang hi vọng điều gì? Còn điều gì để hi vọng cho mối quan hệ của cả hai? Không lẽ hắn đang đợi DaeHwi nói rất nhớ mình, còn yêu mình rồi cùng nhau hàn gắn lại mối quan hệ vừa cắt đứt ư? Chuyện này ngay cả một đứa trẻ lên năm cũng biết là sẽ không xảy ra, lí trí WooJin cũng biết vậy nhưng không hiểu sao con tim ngu xuẩn này vẫn luôn nuôi hi vọng để luôn tự dày vò mình như thế.

Dù trái tim có khắc khoải như thế nào nhưng ngoài mặt WooJin vẫn tỏ ra lạnh lùng nói:

"Em biết rằng với anh chuyện tiền bạc đó không quan trọng mà đúng không?. Có lẽ anh rất dư thời gian nên mới tới đây. Thấy em vui như vậy là tốt rồi, sau này anh sẽ không đến đây làm phiền em nữa."

Nói xong, WooJin gỡ bàn tay gầy gầy của DaeHwi đang giữ chặt cánh tay mình ra và quay người đi.

DaeHwi đứng ngây người ra, bàn tay mất điểm tựa nhưng vẫn khựng lại giữa không trung. Đến nước này, bức tường thành xa cách mà nó tự tạo ra đã chực chờ sụp đổ, DaeHwi không thể kìm chế mình được nữa nên chạy lên phía trước và ôm chặt lấy WooJin từ phía sau.

Đúng lúc đó, trời đổ mưa to. Một cơn mưa trái mùa không hiểu đâu lại từ đâu xuất hiện. Người dân hai bên đường người thì hối hả chạy tìm chỗ trú, ai có áo mưa hay ô cũng đi nhanh nhanh chóng chóng cho về tới nhà. Duy chỉ có kẻ ngốc nghếch ấy vẫn đứng im bất động dưới cơn mưa, một tay WooJin đã đặt trên cửa xe nhưng không có ý định mở cánh cửa ấy ra.

Mặc cho mưa to đến đâu, gió lớn ra sao, mưa táp vào mặt đau như thế nào nhưng họ vẫn đứng im như thế. Vòng tay DaeHwi tuy có nhỏ bé, gầy gò đến đâu nhưng tự trái tim WooJin vẫn thấy cái ôm đó thật chặt. Cả cơ thể nó như đã đổ dồn lên hết tấm lưng của hắn.

Nước mưa thật lạnh, nhưng điều đó càng khiến hắn cảm nhận rõ hơn về thứ nước khác ấm nóng hơn – nước mắt! Không hiểu sao trong đầu DaeHwi bây giờ chỉ vang lên một câu hát "Khóc cho lần yêu cuối để nước mắt tan vào mưa nhớ..." và nước mắt cứ thế đã tuôn tràn.

Vì sao? Vì sao cậu lại khóc? Vì sao trong giây phút hắn chuẩn bị bước lên xe, chuẩn bị rời đi thật nhanh thì cậu lại khiến tâm tư hắn xao động?

"DaeHwi..." WooJin khẽ lên tiếng trong khi trái tim đang đập liên hồi.

Dù sấm chớp có vang lên đì đùng thì DaeHwi vẫn nghe rõ giọng nói khản đặc và có vẻ nghèn nghẹn của WooJin lúc này. Nó tự hỏi giọng nói lạc đi ấy bởi vì anh đang nghẹn ngào hay chỉ vì trời mưa quá lạnh?

Trời mưa càng lạnh chỉ càng khiến hai người cảm nhận hơi ấm của nhau rõ ràng hơn mà thôi. Nhưng giọng nói của WooJin như kéo nó về thực tại. Hơi ấm dù có thân thuộc đến đâu cũng chỉ còn là hai chữ 'đã từng', kí ức có vô thức đến đâu cũng đã chìm sâu trong dĩ vãng, không thể vì một phút ích kỉ mà kéo nỗi đau này thêm dài. DaeHwi nghĩ vậy nên đành lập tức bỏ tay ra.

Hơi ấm biến mất, vòng tay đã buông lơi khiến WooJin có chút hoảng loạn, hắn bối rối quay đầu lại.

DaeHwi thấy vậy liền dùng tay gạt những giọt nước trên mặt, không biết là nước mưa hay nước mắt, sau đó nở một nụ cười gượng gạo với WooJin:

"Em hiểu, như thế sẽ tốt cho chúng ta hơn. Nếu không còn gặp nhau nữa, tình bạn của chúng ta cũng sẽ không còn. Em rất buồn... vì điều đó."

Là như thế sao? Một cái ôm và nước mắt vừa rồi chỉ để tiễn đưa một người bạn như hắn thôi sao?

WooJin không có cơ hội tìm ra câu trả lời, bởi DaeHwi vừa nói xong đã vội vã quay lưng bước đi.

.

"Anh đừng gọi điện làm phiền tôi nữa. Dù anh có nói như thế nào tôi cũng sẽ không chấp nhận quay lại!" MinAh hét lớn rồi lập tức ngắt máy.

Nghĩa là sao chứ? JunKi, anh tưởng tôi sẽ bị anh gạt thêm lần nữa sao? Anh có thể bỏ rơi người đàn bà này nhưng còn người đàn bà sau, sau nữa, thậm chí còn cả đàn ông thì sao? Anh làm sao có thể vượt qua cám dỗ của họ được chứ!

Sau khi nghe cuộc gọi của JunKi từ nước ngoài gọi về, tâm trạng của MinAh trở nên rất tồi tệ. MinAh tự nhủ với mình rằng, nếu hắn còn tiếp tục gọi tới cô sẽ không nghe máy, còn nếu như hắn dùng số khác gọi đến, dù có bắt máy cô cũng sẽ dập máy ngay. Cô tuyệt đối không thể để hắn làm tổn thương mình thêm lần nào nữa.

Nhưng điện thoại lại không reo lên lần nào nữa...

Đến lúc này, MinAh chợt nhận ra mình đang mong chờ hắn gọi điện lại. Nghĩ đến đây, cô vừa sợ hãi vừa tức giận, vội vội vàng vàng mang điện thoại ra tắt nguồn.

Tuy điện thoại đã tắt nguồn nhưng trái tim MinAh vẫn không chịu yên. Hơn ai hết, MinAh biết trái tim mình rất mềm yếu, chỉ cần JunKi trở về, đứng trước mặt cô năn nỉ thì nhất định sẽ mềm lòng, sẽ tha thứ. Nhưng MinAh không dám chắc rằng mọi chuyện có xảy ra như trước đây nữa không? Cô không muốn cứ yêu thương, đau khổ, tha thứ... cứ lặp đi lặp lại một vòng lẩn quẩn như thế!

Tuyệt đối không thể như thế! MinAh không muốn lại đi vào vết xe đổ của mình. Nhưng phải làm sao mới không mềm lòng đây? MinAh băn khoăn suy nghĩ...

Cách tốt nhất... chính là kết hôn với Park WooJin. Điều này sẽ cắt đường tiến của JunKi, đồng thời cũng khiến MinAh không dám suy nghĩ đến chuyện lặp lại sai lầm trước đây. Vả lại, từ lúc về nước đến giờ, cô đã hiểu được sự chăm sóc chu đáo của WooJin dành cho mình, MinAh đã vô cùng cảm động và bắt đầu suy nghĩ đến việc kết hôn với anh.

Sau thời gian dài bôn ba vất vả, phải trải qua biết bao thăng trầm khiến MinAh càng thấm thía những buồn đau, hờn tủi thì càng trân trọng hơn sự yêu thương, quan tâm chu đáo của WooJin.

Lúc đầu, MinAh còn cảm thấy nếu cướp WooJin thì sẽ có lỗi với DaeHwi, nhưng giờ đây, bọn họ đã ly hôn, mở đường cho cô tiến tới. Nên MinAh quyết định, cô sẽ kết hôn với WooJin.

.

WooJin không biết mình đã về nhà như thế nào. Lúc bước vào nhà, WooJin đã toàn thân ướt sũng, bước đi như người mất hồn.

Bây giờ đã quá nửa đêm nhưng không hiểu sao đèn phòng WooJin vẫn sáng? Hắn nhớ rất rõ lúc đi mình không hề mở đèn. Vậy tại sao đèn lại sáng?

WooJin mang câu thắc mắc ấy đi lên phòng thì thấy MinAh đang ở đó.

"MinAh, em ở đây làm gì? Sao giờ này em chưa ngủ?"

"Anh WooJin..." MinAh đang đừng nhìn cảnh vật bên dưới qua cửa sổ, nghe thấy tiếng WooJin liền quay lại, nét mặt cô lộ rõ sự hoang mang, lo lắng.

"Em lại khóc à?" WooJin phát hiện mắt của cô sưng đỏ nên bèn hỏi thăm.

"Vâng." MinAh cúi thấp đầu, lí nhí nói. "Em có quyết định này..."

"Quyết định?" WooJin nghe không hiểu nên bèn hỏi lại.

"Vâng!" MinAh hít một hơi thật sâu rồi nói thật chậm từng chữ. "Anh, chúng ta kết hôn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro