Chương 62 - Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của DaeHwi vô tư bật ra rồi ngay sau đó nó lập tức hối hận. Trong lúc thế này tại sao nó có thể lầm lẫn tai hại như vậy chứ? DaeHwi biết như vậy sẽ làm tổn thương Đầu Đinh lắm. Khung cảnh tươi đẹp trước mặt bây giờ đã không còn ý nghĩa gì, DaeHwi chỉ biết lấm la lấm lét quan sát sắc mặt của Đầu Đinh rồi từ từ tính tiếp mà thôi. Nhưng Đầu Đinh gương mặt không chút cảm xúc lại khiến nó càng thêm bối rối.

Lúc đó, ngay cả JiHoon còn không biết cảm xúc của mình như thế nào nữa huống chi là DaeHwi. Phải nói sao nhỉ? Đau cũng không đau, sốc cũng không sốc, chỉ đơn giản là... đơ! Nếu đau thì lúc hay tin anh hai kết hôn với DaeHwi thì đã từng đau rồi. Nếu sốc thì lúc nghe tin hai người ly hôn cũng đã sốc rồi.

Nhưng chuyện này cũng không nằm ngoài dự tính của JiHoon. Từ buổi tối mấy hôm trước cậu khẽ ôm DaeHwi còn DaeHwi nằm ngủ vẫn gọi tên WooJin thì JiHoon đã biết mình không còn cơ hội nữa rồi. Nhưng từ đầu đến giờ, JiHoon đều chấp nhận hi sinh và dành tình cảm đơn phương cho DaeHwi, đó là thứ tình cảm cho đi mà không cần nhận lại. Lần này, hai người ly hôn thì JiHoon tự xem đó là một cơ hội để mình đặt cược một ván cuối cùng. Đặt cược hết tình cảm, công sức để khiến DaeHwi cảm nhận được tình cảm của cậu. Nhưng JiHoon chỉ không ngờ lá bài cuối cùng vừa ngửa ra cũng là lúc phải đón lấy thất bại sớm đến thế.

Chuyến đi này cũng những gì JiHoon đã làm không phải không có ý nghĩa gì, DaeHwi đón nhận những điều đó cũng đã có những phản ứng tích cực. Nhưng có thể trái tim DaeHwi quá nhỏ bé, chỉ vừa vặn chứa được một người mà WooJin đã là người nhanh chân hơn. Còn bây giờ, muốn 'tống cổ' WooJin ra khỏi trái tim mình không phải là chuyện một sớm một chiều nó có thể làm được. Cũng có thể ví tình cảm của DaeHwi dành cho WooJin quá vững chắc như một bức tường thành, còn tình cảm của JiHoon tuy chân thành nhưng chưa đủ mạnh để tạo thành những cơn sóng lớn có thể đánh sập bức tường kia. Nên bây giờ, sau mọi nỗ lực của mình, JiHoon hoàn toàn có ngẩng cao đầu đón nhận thất bại một cách vinh quang nhất, vì cậu biết, cậu đã cố gắng hết mình rồi.

Đứng trên cổng Trời, những tia nắng đầu ngày không biết đã lẩn đi đâu mát mà thay từng cơn gió lạnh buốt, không biết vì gió lạnh hay trong lòng Đầu Đinh đang thấy lạnh? Còn DaeHwi chỉ biết im lặng đứng đó, thậm chí dũng khí để tiến lại gần Đầu Đinh một bước cậu cũng không có.

Đầu Đinh nhìn nét mặt run rẩy đó của DaeHwi thì trong lòng lại không nỡ đành phải cười khổ, gãi gãi đầu rồi gượng gạo nói:

"Ưm... cảnh đẹp thật nhỉ? Tiếc là không rủ thêm mọi người ở nhà theo."

Đầu Đinh lên tiếng như đã mở đường cho DaeHwi, nó liền xin lỗi:

"Xin lỗi cậu..."

DaeHwi vừa mở miệng xin lỗi đã bị Đầu Đinh gạt phắt đi:

"Ngốc. Có gì đâu mà phải xin lỗi. Đó không phải là lời do miệng cậu nói mà do trái tim cậu phát ra. Nếu có lỗi thì mình mới là người phải xin, vì dù biết trước kết quả sẽ như thế này mà mình vẫn cố chấp."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả!"

Đầu Đinh vừa nói vừa kéo DaeHwi vào lòng mình, dường như sợ DaeHwi sẽ nói gì nữa nên cậu đưa tay miệng ra hiệu:

"Suỵt! Hãy để mình ôm cậu một chút thôi!"

Và đúng như lời hứa, Đầu Đinh chỉ ôm DaeHwi 'một chút' rồi dù trong lòng không muốn nhưng cậu vẫn phải buông tay ra, thật nhanh quay người lại rời khỏi cổng Trời. Vừa đi, Đầu Đinh vừa nói mà vẫn không quay đầu lại, giọng cậu lạc hẳn đi giữa muôn ngàn gió núi:

"Mau về thôi, chúng ta sẽ khởi hành sớm đó."

"Ừm..." DaeHwi trả lời nhưng giọng nói vẫn lộ ra một chút ngại ngùng.

Vừa về đến nhà thì cả hai lập tức vào thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi ngay. Do đã có xin phép trước nên hôm nay các cô chú chủ nhà bỏ một ngày không lên nương mà ở nhà tiễn DaeHwi và Đầu Đinh đi. Trước khi đi họ còn tặng cho hai người một số đặc sản ở đây nên cả hai cứ cảm ơn rối rít rồi chào tạm biệt.

"Tạm biệt cô chú! Nếu có cơ hội chúng cháu sẽ lên đây nữa ạ!" DaeHwi lễ phép nói.

"Vâng ạ, chúng cháu sẽ lên thăm cô chú và cả nhà sớm nhất có thể nhé." Lần này đến Đầu Đinh lên tiếng.

"Ừ, các cháu lên đường cẩn thận!"

"Mà nè, hôm qua trời mưa, đường không tốt lắm, các cháu nhớ cẩn thận!"

"Vâng, chúng cháu biết rồi ạ! Tạm biệt cô chú!"

Nói vài lời xong thì cả hai xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi nhà. Bọn họ vừa đi vừa ngoái đầu lại vẫy tay lia lịa. Hai cô chú đứng ở trước nhà cũng vẫy tay với bọn họ, có mấy đứa trẻ trong nhà lon ton chạy theo ra tới tận xe. Lúc phải lên xe, DaeHwi và Đầu Đinh đều cúi xuống ôm tụi nhỏ một cái. Không ngờ chỉ có mấy ngày mà mọi người cứ thân thiết như người một nhà vậy, đến lúc chia tay cứ quyến luyến mãi chẳng muốn rời.

Đi chưa được ba mươi phút thì đúng như lời cô chủ nhà nói, đoạn đường rất xấu, thậm chí còn bị một đống đất chắc vừa bị lở tối hôm qua chắn ngang đường nên không chỉ mình xe của nó mà còn rất nhiều xe khác phải nối đuôi nhau đứng đợi. Các xe cùng đứng đợi đã rồng rắn nối đuôi nhau thành một hàng dài đủ màu sắc.

Thấy ngồi trên xe vô cùng buồn chán nên cả hai lục tục xuống xe nhìn ngó xung quanh. Một bên là núi cao vời vợi còn bên kia là vực sâu thăm thẳm. Khung cảnh hai bên đường hoàn toàn đối lập nhau, còn con đường huyết mạch duy nhất lại đang bị tắt nghẽn bởi khối lượng đất lở quá lớn. DaeHwi đi một vòng nhưng vẫn thấy buồn chán nên kiếm một đám đông gần đó để nghe ngóng. Tình cờ, nó nghe một vài bà thím gần đó bàn tán rất sôi nổi:

"Hôm qua thôn bên mưa to ghê lắm bà ơi! Tôi còn nghe nói nửa đêm lũ quét và lở đất làm mấy người mất tích nữa!"

"Ừ, tôi cũng nghe vậy đó."

"Nghe mấy bà nói sao ghê quá vậy?"

"Hôm qua tới giờ xe cấp cứu chạy qua chạy lại trước cửa nhà tôi suốt. Hồi sáng này nhà tôi còn ngủ thì có mấy người tình nguyện đi gõ cửa từng nhà kêu gọi hiến máu gì đó. Mà tôi thì chả ham, nên đóng quách cửa cho xong."

DaeHwi đứng nghe lỏm một lúc liền nhớ đến chuyện hiến máu. Trong đầu nó chợt nảy ra một ý định, dù sao mình cũng chưa thể về được, nhỡ đâu có người cùng nhóm máu với mình cần cứu thì sao? Ở đây không biết có ai có nhóm máu RH(-) không? Mà nếu có thì với tình trạng giao thông tê liệt như thế này cũng khó mà cung cấp máu kịp thời được, mình có thể giúp thì cứ giúp đi.

Nghĩ như vậy nên nó bèn nói cho Đầu Đinh nghe ý định của mình. Trước tiên, Đầu Đinh liên lạc với bệnh viện đang cấp cứu những người bị tai nạn tối qua. Sau đó, cậu còn biết ở đây không có ngân hàng máu sống nên đang thiếu máu trầm trọng. Bên cạnh các nhóm A, B, O, hay AB thì đặc biệt có một bé trai nhóm máu RH(-) mà ở đây lại không tìm ra được, khi nghe tin DaeHwi có nhóm máu cực hiếm này thì các y tá tỏ vẻ rất vui mừng qua điện thoại, hi vọng DaeHwi có thể đến đó sớm để cứu lấy mạng sống của cậu bé. Thậm chí, họ còn đề nghị nếu phương tiện đi lại không có, bệnh viện cho hẳn một chiếc xe cấp cứu đến để giúp DaeHwi đến đó sớm nhất có thể nhưng JiHoon đã từ chối vì mình cũng có xe riêng.

Trở lại vấn đề, sau khi DaeHwi nghe Đầu Đinh tường thuật lại tình trạng của em bé kia thì lập tức giục tài xế chở cả hai đến bệnh viện đó. Đầu Đinh thấy tâm trạng gấp gáp của DaeHwi nên trong lòng cũng thấy xốn xang, cậu nhớ đến nhóm máu của mình tuy không phải hiếm nhưng có thêm một chút máu cũng tốt. Nên Đầu Đinh cũng quyết định sẽ hiến máu cho bệnh viện.

Đầu Đinh và DaeHwi đã cố gắng đến bệnh viện nhanh nhất có thể, rất may là lúc họ đến vẫn còn kịp. Các y tá đã đứng sẵn ở cửa bệnh viện để đón cả hai. Vừa đến nơi, bọn họ đã được rút máu xét nghiệm theo đúng quy trình rồi sau đó cùng nằm lên giường chuẩn bị máu. Sau khi đã rút 350cc máu, DaeHwi thấy không yên tâm nên yêu cầu y tá hãy lấy thêm 50cc nữa. Y tá tỏ ra e ngại nhưng DaeHwi rất quả quyết, cam đoan có chuyện gì nó sẽ tự chịu trách nhiệm, còn trước mắt phải cứu em bé kia đã.

Rất may, nhờ có sự hỗ trợ kịp thời của DaeHwi nên ca cấp cứu cứu bé trai đó rất thành công. Nhận được tin tức tốt lành đó DaeHwi và Đầu Đinh đều cảm thấy rất vui, nhưng cả hai cũng không quên phải gấp rút trở về nên ngay sau đó đã rời khỏi bệnh viện.

.

Trên xe, Đầu Đinh và DaeHwi vừa hiến máu nên sắc mặt không được tươi tỉnh lắm; cộng thêm đoạn đường xấu, lúc chạy xe vừa xốc vừa lắc lư nên vừa lên xe một chút thì cả hai đã thiếp đi lúc nào không biết.

Xe ì ạch đi được khoảng 5km thì đột nhiên DaeHwi và Đầu Đinh bị đánh thức bởi một âm thanh ầm ầm kèm theo mặt đất rung chuyển đáng sợ.

Cả hai còn đang nhíu mày ngơ ngác thì bỗng nhiên một khối đất khổng lồ từ đâu đổ ập xuống, trong phút chốc phần đuôi xe ô tô đã bị đống đất đá vùi lấp. Một đoạn đường ngắn chỉ trong chốc lát đã bị ách tắc, náo loạn, mọi người la hét thi nhau chạy đến giúp đỡ.

Trong xe, JiHoon đầu bê bết máu nhưng vẫn mặc kệ vết thương nhìn sang bên cạnh tìm kiếm DaeHwi. Còn nó không may mắn như thế, phần ghế của DaeHwi bị một phiến đá đập vào, khiến nó bị ngất, cát và mau trộn vào nhau thành từng cục lớn. Nhưng trong lúc đó, Đầu Đinh bỗng không còn thấy đau hay sợ, mà cậu chỉ như điên dại mở cửa mãi mà không ra, nhìn lên trên thì thấy chú tài xế cũng đã ngất nên chỉ còn cách đập vỡ cửa kính. Mọi người từ bên ngoài cũng đang hì hục mỗi người một tay đào bới đất đá xung quanh xe của họ. Đầu Đinh thấy vậy nên tự nhủ mình phải bình tĩnh, sau một hồi vừa đạp, vừa đập thì cánh cửa méo mó cũng đã bị hất tung ra, đất cát văng tung tóe.

Như chỉ chờ có vậy, Đầu Đinh lập tức định bế DaeHwi ra khỏi xe. Nhưng mọi chuyện không đơn giản thế, yên xe phía trước bị va đập nên ngã ra sau vướng chân nó nên Đầu Đinh không tài nào bế ra được. Cậu phải cố hết sức rướn người qua đó, mặc vết thương ở tay, ở trán càng chảy máu nhiều hơn. Nhưng trong lúc này, Đầu Đinh chỉ có thể nghĩ cho DaeHwi chứ không thể nghĩ cho mình được. Cậu vừa cố sức đẩy cái ghế ra vừa thỉnh thoảng áp tai lên ngực trái DaeHwi, từng nhịp đập yếu ớt càng thôi thúc Đầu Đinh phải nhanh hơn nữa, nếu không thì không kịp mất.

Và như có một sức mạnh vô hình nào đó, mọi người bên ngoài chưa kịp vào giúp một tay thì Đầu Đinh đã dùng hết sức mình đẩy được cái ghế ra phía trước, chừa một chỗ đủ rộng để bế DaeHwi ra ngoài. Mọi người xung quanh lại tiếp tục phá xe để đưa chú tài xế ra khỏi đống đổ nát đó.

Lúc này, đã có người gọi xe cấp cứu nhưng do đoạn đường khúc khuỷu và trơn trượt này rất nguy hiểm nên không thể chạy nhanh. Đầu Đinh vừa bế DaeHwi ra ngoài thấy không có xe cứu thương đợi sẵn nên không cần suy nghĩ đã cõng DaeHwi chạy ngược lại hướng ban nãy.

Chạy một đoạn vài trăm mét thì vết thương của Đầu Đinh đã rách ra rất to, máu chảy đầm đìa nhưng cậu vẫn cố gắng xốc DaeHwi trên lưng, vừa chạy vừa nói: "DaeHwi, cậu phải cố lên, sắp đến bệnh viện rồi! Không được bỏ cuộc!". Những lời nói ấy không biết DaeHwi có nghe được hay không nhưng Đầu Đinh nói vậy như vừa để khích lệ nó mà cũng như đang tự khích lệ mình.

Chạy thêm được một đoạn thì có người trong đám đông ban nãy đã phóng xe máy theo kịp JiHoon. Người dân tốt bụng này ra hiệu cho Đầu Đinh cùng DaeHwi lên xe nhanh chóng đến bệnh viện. Đầu Đinh lúc nãy quá bối rối nên không kịp nghĩ ra cách này, bây giờ thấy vậy liền đặt DaeHwi lên xe rồi mình ngồi phía ngoài giữ chặt cậu ấy.

Đi được hơn một phần hai đoạn đường thì mọi người mới bắt gặp xe cứu đang chạy ngược lại. Ngay lúc đó, DaeHwi được chuyển lên xe và đưa đến bệnh viện.

Suốt đường đi cho đến trước cửa phòng cấp cứu Đầu Đinh đều không rời DaeHwi nửa bước, chỉ đến khi bác sĩ yêu cầu cậu để DaeHwi vào trong, y tá đưa cậu sang phòng khác để băng bó vết thương thì cậu mới nhớ mình cũng bị thương và chịu buông tay DaeHwi ra.

Sau khi băng bó sơ sơ thì Đầu Đinh bỏ mặc lời dặn của y tá phải ở lại để kiểm tra tiếp mà vội vàng bỏ ra ngoài, sử dụng điện thoại công cộng của bệnh viện gọi cho WooJin.

"Alô." Đầu dây bên kia chắc WooJin thấy số lạ nên giọng nói không chút biểu cảm.

"Anh hai..." Đầu Đinh khẽ gọi rồi hít một hơi thật sâu, kể lại vắn tắt tình hình cho WooJin.

WooJin nghe xong cũng không tránh khỏi hoảng hốt, giọng nói lạnh lùng cố hữu nay cũng hơi run rẩy. Sau khi dập máy xong, hắn cố gắng bình tĩnh xem xét tình hình và chuẩn bị mọi thứ đến đón DaeHwi.

Do Đầu Đinh nói đường xá không thể đi xe và để tranh thủ thời gian, nên WooJin đã yêu cầu lão tam liên hệ với DongHyun chuẩn bị một chiếc trực thăng có thể đáp xuống ở mọi địa hình, kèm theo một số bác sĩ, y tá có chuyên môn cao nhất thành phố, đồng thời hắn cũng nhớ đến nhóm máu đặc biệt của DaeHwi nên liên hệ với CLB máu hiếm mà DaeHwi tham gia để chuẩn bị nguồn máu RH(-) đó. Khi tất cả sẵn sàng thì trực thăng liền cất cánh.

Ở bệnh viện, Đầu Đinh sau khi liên lạc cho WooJin đã đến ngồi ở hành lang trước phòng phẫu thuật. Mặc cho mấy cô y tá gần đó thấy vết thương cậu chảy máu quá nhiều nên yêu cầu Đầu Đinh băng bó nhưng cậu vẫn một mực ngồi yên ở đó.

Mấy tiếng sau, đèn cấp cứu đã tắt, các bác sĩ bước ra thông báo tình hình rằng ở đây điều kiện cơ sở vật chất không đủ để thực hiện ca phẫu thuật triệt để nên họ chỉ có thể phẫu thuật cầm chừng cho DaeHwi. Hi vọng cậu ấy sẽ sớm được chuyển viện để có điều trị tốt hơn.

Đầu Đinh nghe thấy vậy liền định xông vào trong nhưng các bác sĩ gần đó đã kịp thời ngăn lại. Tuy bị mọi người ngăn cản nhưng Đầu Đinh vẫn liên tục la hét:

"Buông tôi ra, tôi phải đưa cậu ấy đến bệnh viện tốt hơn."

"Không được, giao thông không cho phép chúng tôi làm điều đó! Chúng ta phải chờ thôi."

"Chờ? Chờ đến bao giờ? Các người bảo cậu ấy có thể chờ được bao lâu? Các người..."

Đầu Đinh đang la hét thì chợt cảm thấy bắp tay đau nhói, ngay lập tức, liều thuốc mê được y tá tiêm vào đã khiến cậu đang trong cơn kích động ngủ thiếp đi ngay lập tức.

.

Trên trực thăng, bầu không khí vô cùng căng thẳng. WooJin ngồi ở một góc, ánh mắt sắc lạnh nhưng nếu nhìn kĩ sẽ ánh lên tia nhìn sợ hãi, bàn tay liên tục nắm chặt rồi thả lỏng không biết bao nhiêu lần. Đi cùng với WooJin lần này chỉ có lão tam, còn lão nhị và lão tứ có nhiệm vụ chuẩn bị một phòng phẫu thuật tốt nhất ở BrandNew, thậm chí, giải phóng sân thượng của bệnh viện và chuẩn bị băng ca, nhân viên ở đó để trực thăng có thể đáp xuống ngay trong khuôn viên bệnh viện. Các bác sĩ, y tá đang có mặt tại đó cũng cảm thấy vô cùng áp lực bởi bầu không khí nặng nề này.

Cứ thế, trực thăng thẳng tiến theo hướng bay đã định, những âm thanh do cánh quạt phát ra thật ầm ĩ và lạnh lùng đến đáng sợ.

.

Lúc Đầu Đinh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên trực thăng, xung quanh là một cô y tá đã sát trùng và băng bó vết thương lại cho cậu. Đầu Đinh biết mình đang trên đường về nhà nhưng vẫn không an tâm nhìn sang bên phải liền thấy DaeHwi đang nằm ở đó, trên máy bay, các bác sĩ có kinh nghiệm vẫn đang tranh chấp mạng sống của DaeHwi với tử thần.

Lại mấy tiếng trôi qua, trực thăng đã vượt qua hàng ngàn cây số cả đi và về. Lúc chuẩn bị đáp xuống đã làm cho bệnh viện một phen náo loạn. Nhưng WooJin không quan tâm điều đó, chuyện hắn quan tâm bây giờ chính là mạng sống của DaeHwi có được cứu hay không mà thôi.

Nhìn từ xa, sân thượng của bệnh viện BrandNew đã hoàn toàn trống trải, lão nhị đang ra hiệu có thể hạ cánh, kế bên đó là lão tứ và các nhân viên y tế chuẩn bị từ lâu. Trực thăng vừa đáp xuống thì DaeHwi cũng được chuyển xuống băng ca, mọi người ba chân bốn cẳng đẩy nó vào trong, thang máy VIP cũng đã sẵn sàng. Từng giây từng phút quý báu đều được WooJin và mọi người tranh thủ sắp xếp cho nó.

Tất cả bây giờ chỉ trông mong vào DaeHwi có được may mắn hay không mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro