Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóa cửa phòng đã hoen gỉ tưởng như trăm năm nay nó chưa hề được mở. Cánh cửa kều cành..cạch..rùng rợn mở ra. Khi nến được thắp sáng, hai người thấy trong phòng chỉ có một cái miếu thờ, bên trong miếu thờ thờ một cái mũ quan hát tuồng. Dưới đất ngổn ngang vỏ trứng gà, vỏ trái cây và thức ăn thừa. "Những thứ này chắc là chuột tha vào". Châu Khoa tự nói thầm rồi khép cửa lại, cùng với Lệ Thanh ra ngoài. Nhưng đêm đó, chàng không hề ngủ được, hình ảnh căn phòng u tối cùng với chiếc mũ quan cứ vất vởn trong đầu mãi. Đặc biệt là chiếc mũ quan, nó giống hệt chiếc mũ của cô gái trong giấc mà mỗi đêm chàng hay mơ. Châu Khoa vùng dậy, xuống bếp lục mấy cái trứng gà luộc nhưng chỉ còn có một trứng. Chàng mang đến gần căn phòng phòng u tối đó, thả xuống đất. Kì lạ ! Cái trứng gà lại vẫn lăn về phía căn phòng, nó dừng ngay trước cửa. Và chớp mắt một cái ! Châu Khoa thấy cái trứng gà biến mất. Châu Khoa sợ hãi chạy về phòng. Chàng định lấy thêm trúng gà tới căn phòng ấy thử lại nữa, nhưng tiếc là nhà bếp đã hết. Ngay tối hôm sau và cũng là đêm trăng tròn, sau một đêm diễn không thành công, khán giả tới rạp thì thưa thớt mà cả buổi diễn không hề có một tiếng vỗ tay nào, Châu Khoa lại chán nản bỏ vào bên trong rạp. Chàng cầm hộp cơm khuya ăn vội mấy miếng rồi chàng lại thấy có trứng gà trong bữa ăn. Nó khiến chàng nhớ tới căn phòng u tối đó. Ngay tức khắc, Châu Khoa cầm quả trứng, đi vào trong, tới căn phòng tối, chàng đặt quả trứng trước cửa rồi nấp sau bức tường hành lang chờ đợi. 

Cạch..cạch...cạnh... 

Tiếng cửa mở rùng rợn lại phát ra, khiến cho Châu Khoa lạnh sống lưng. Một làn khói mờ trong căn phòng tỏa ra hư ảo. Chỗ quả trứng, xuất hiện một bàn tay búp măng trắng trẻo của một thiếu nữ đang thò ra từ sau cánh cửa phòng nhặt quả trứng. Trong vô thức, Châu Khoa không còn thấy sợ hãi gì nữa, chàng nhào lại chộp ngay cánh tay ngọc ngà ấy kéo ra. Trước mặt chàng lúc này là một thiếu nữ xinh đẹp mị ảo, đầu đội mũ quan, vận y phục hát tuồng giống như trong giấc mơ chàng đã thấy. 

Dẫn cô gái ấy ra ngoài, Châu Khoa hỏi gì cô cũng lắc đầu, trông cô rất rụt rè và nét mặt sợ hãi. Nhưng ánh mắt cô nhìn Châu Khoa có gì đó thân thuộc. Vì cô không nói gì, Châu Khoa cũng không hiểu vì sao cô lại có trong rạp hát. Nên chàng chỉ ngờ ngợ trong lòng rằng, cô ấy từ trong giấc mơ của mình bước ra. Châu Khoa thử đưa kịch bản của mình viết cho cô xem rồi cả hai cùng diễn thử. Thật bất ngờ, cô ấy chỉ xem qua một lần mà diễn đúng y như kịch bản, từ thần thái cho tới cảm xúc, cô đều diễn đạt đúng như ý của Châu Khoa truyền tải. Châu Khoa đặt cho chàng một cái tên là Tuệ Mẫn. 

Ngay hôm sau, Châu Khoa liền thông báo cho mọi người trong rạp đã tìm được đào hát giống với nhân vật chính trong vở kịch Liên Hoa Yêu mình viết, yêu cầu mọi người tức tốc tập dợt để diễn ngay trong tối nay. Buổi diễn đầu tiên của vở kịch Liên Hoa Yêu khiến mọi khán giả có mặt trong rạp khóc nức nở khi nàng Liên Hoa và chàng Lương Thành bị tên ác bá sai lính bắt trói lại, không cho gặp nhau. Cuối vỡ kịch thì khán giả vỗ tay trong hân hoan. Vỡ kịch thành công rực rỡ ngoài sức mong đợi. 

Những đêm sau đó, khán giả lại ùn ùn kéo về rạp Liên Hoa để xem vở tuồng Liên Hoa Yêu, và cũng để tận mắt thấy cô kép chính Tuệ Mẫn ra sao mà có thể khiến nhiều người khen nức nở đến thế. Đêm sau khán giả lại đông hơn đêm trước, cứ vậy rạp Liên Hoa lại trở về thời vàng son như trước đây đã từng...

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro