Chương 13: Mưa bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... ... Anh nhẹ chút thôi... ..."

Cô gái nằm trên giường, mái tóc ngắn đen nhánh ướt mồ hôi dính vào cô, trên tấm lưng trắng mang vô số những dấu hôn đỏ.

Trong phòng chỉ có tiếng rên rỉ cùng tiếng nước chảy đan xen vào nhau, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng ngủ rộng lớn, người đàn ông quỳ ở đằng sau cô gái, tay giữ chặt hông của cô, đẩy từng đợt từng đợt vào thật sâu nơi nữ tính của cô.

Người đàn ông kia có dáng vẻ đẹp trai anh tuấn, môi mỏng mím chặt lại, đôi mắt nhìn cô gái quyến rũ bên dưới, lực đẩy mỗi lúc một nhanh hơn, mạnh hơn.

Cô gái bị thanh âm giữa hai nơi nào đó va chạm vào nhau làm cho xấu hổ, đẩy đẩy người đằng sau ra.

"Đan Cảnh Xuyên... . . . Em... Em... Không chịu nổi" Giọng nói cô đứt quãng, anh cố ý thả chậm tốc độ lại, không muốn cho cô được thoải mái, đúng là đáng ghét mà.

"Em thế nào? Hử?" Đan Cảnh Xuyên bỗng nhiên ngừng lại, đến gần vành tai của cô, mập mờ hỏi: "Muốn hay là không muốn? Nói cho anh Thượng Giáo nghe xem?"

Bạn học Cố Linh Nhan đang định dùng chân đá người nào đó, chợt nghe thấy tiếng chuông di động của anh vang lên.

Đan Cảnh Xuyên nhướng mày, nhìn thoáng qua cái điện thoại.

Nửa đêm hai giờ rưỡi, còn chọn vào đúng lúc này mà gọi điện, nếu không phải bắt được trùm ma tuý gì đó... Thì nhất định tên này không muốn sống nữa rồi.

"Nghe đi kìa.." Cố Linh Nhan cố gắng với lấy cái di động phía trước, cô vừa động đậy, vật nào đó đã trượt ra hơn một nửa, cô hít sâu một hơi, đang định nói tiếp thì bị người phía sau kéo về.

Hành động của Đan Cảnh Xuyên làm cho cô chịu không nổi, tay bất giác thả chiếc điện thoại xuống giường, anh nhướng mày nhìn thoáng qua, tuy thế hành động đang làm vẫn không ngừng.

Bên đầu dây bên kia, Trần Uyên Sam thấy anh rốt cuộc cũng nhận điện thoại, vang lên đầu tiên là tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ – dù rất nhỏ, nhịn không được mà vung môi lên, nói với người ở đầu bên kia.   ,

"Xin lỗi đã làm phiền "công việc" của mày, tao có chuyện cần giúp đỡ." Anh nghe người nào đó cố kìm tiếng thở gấp, xoay xoay chiếc chìa khoá trong tay, cố gắng không bật cười ra thành tiếng.

"Xin lỗi?" Đan Cảnh Xuyên một tay cầm lấy điện thoại, một tay sờ soạng người bên dưới, "Nửa đêm hai giờ rưỡi gọi điện thoại, dù nói với tao là mày sắp vào hòm tao cũng chả thèm quan tâm."

"Giúp tao tìm một người." Anh chặn họng anh ta, mặc kệ anh ta có nghe hay không, tiếp tục nói: "Ngày mai tao sẽ nhắn tài liệu về người kia qua cho mày, nội trong một ngày cho tao kết quả."

Bên kia ngừng vài giây không nói gì, dĩ nhiên, lỗ tai của Trần Uyên Sam không hề bỏ qua tiếng rên rỉ mờ ám nào đó.

Đan Cảnh Xuyên lúc này mới từ trên giường đi xuống, ôm người nào đó đang bất tỉnh đi vào phòng vệ sinh, nói: "Trần Uyên Sam, mấy ngày không gặp, sao mày vẫn không khác gì nhỉ?"

"Đan Cảnh Xuyên, tao nhớ mày thường bảo có ơn tất phải trả mà? Lúc đó tao mày lật hết cả cái thành phố S lên cũng không kiếm được người, cũng là tao giúp mày đến Nhật tìm, thế nào? Sắp thành chú rể rồi thì muốn qua sông rút cầu?"

Đan Cảnh Xuyên dừng lại một hồi, trợn trừng mắt, "Nam hay nữ?"

"Nữ, hẳn là mày cũng biết, công chúa của nhà họ Nghiêm."

Đan Cảnh Xuyên ôm Cố Linh Nhan, thả nhẹ cô nàng xuống bồn tắm, pha nước ấm xả xuống bồn, nói: "Trần Uyên Sam, lúc trước khác bây giờ khác, tao bận rồi."

Trần Uyên Sam cười cười cúp điện thoại, anh biết rõ, Đan Cảnh Xuyên nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm giúp anh, chỉ bằng cái chức phó cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố S thôi, tìm một người chẳng lẽ còn không được sao.

>>>>>>

Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đan Cảnh Xuyên đồng chí tuy bị làm phiền lúc đang thực hiện nhiệm vụ ban đêm nhưng hiệu suất làm việc vẫn cực kỳ nhanh nhạy, ngày hôm sau đã tìm được thành phố G mà Nghiêm Thuấn Huyên đang ở.

Cho nên bạn học Nghiêm nhìn thấy tổng giám đốc Trần ở thành phố G, còn nghĩ là ý trời, bỗng nhiên lại bị anh quẳng cho câu "to gan".

"Cái gì mà to gan chứ, khốn kiếp!" Cô nhìn thấy các du khách đứng bên cạnh đã tăng lên gấp đôi, trợn to hai mắt nhìn hai người, phất phất tay áo đi về phía trước.

Trần Uyên Sam thong thả đi sau lưng cô, nhìn thấy cô gái nhỏ này, tính cách nóng nảy mấy hôm nay rốt cuộc cũng được thả lỏng.     ,

Trần Uyên Sam thường xuyên ở Tokyo, chưa bao giờ đến thành phố G. Lần này đến tìm cô cũng là lần đầu tiên.

Không khí yên ắng như ở thành phố G lần đầu tiên anh mới thấy, bởi vậy nên anh không vội vã muốn đưa cô về, trực tiếp chọn ngay một căn phòng kế bên phòng của cô trong khách sạn.

Buổi chiều, nhiều sạp hàng bắt đầu dọn ra, Nghiêm Thấm Huyên bắt đầu từ đầu đường, đi hết một vòng càn quét nào là bánh quế, thịt nướng, sủi cảo...  Đến tận ngã tư cuối đường mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Cuối cùng, cầm một cây cá viên chiên mà bụng không thể nhét thêm được nữa, cô quay người nhìn người nào đó ở sau lưng cô, tay cầm vài món ăn qua loa cho có, đưa cây cá viên chiên ra cho anh.

"Trần Uyên Sam, đàn ông đàn ang gì mà ăn ít thế, cơ bắp trên người anh làm thế nào mà có không biết."

Cô cứ tưởng anh sẽ lấy cây cá viên chiên trong tay cô, ai ngờ anh lại cúi đầu xuống, cắn ngay cá viên trên tay cô.

Cô liếc người nào đó mặt dày không biết xấu hổ, mặt đỏ ửng.

Anh chỉ đi theo cô, nhìn cô ăn, nhìn cô cười, mua đồ ăn cho cô, không có mất kiên nhẫn, đôi khi cô quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh dành cho cô.

Giữa mưa bụi của Giang Nam, người này đang dùng trái tim để làm bạn với cô.

>>>>>>

Lần này Nghiêm Thuấn Huyên đến thành phố G thật ra còn có một nguyện vọng nữa, chính là tìm gia đình họ Ngô nổi tiếng chuyên làm váy lụa.

Mỗi lần đến thành phố G, gia đình họ Ngô không phải đóng cửa thì cũng là nghỉ phép, nhưng chỉ cần nhìn dòng người xếp hàng đông nghịt thôi, cũng đủ làm cho cô sợ rồi.

Lúc trước, minh tinh nổi tiếng ở thành phố S – Lật Hâm có đến nhờ họ Ngô làm giúp một chiếc váy lụa màu lam để dự liên hoan phim Cannes, xinh đẹp làm cho mọi người khen ngợi không dứt. Từ đó về sau, tiếng tăm của Ngô thị càng lúc càng lớn, ngày nào cũng có khách hàng đứng trước cửa đợi, còn có người đồng ý hứa mở một căn tiệm trong thành phố cho họ.

Nhưng người của Ngô thị làm váy vốn không vì tiền tài lợi ích, chỉ chọn những chiếc váy thật sự hoàn mỹ mới chịu làm, vậy nên đừng nói với họ những thứ dung tục như tiền bạc, hay là cửa hàng kia.

Khi Trần Uyên Sam và Nghiêm Thuấn Huyên đến đó thì trời đã xâm xẩm tối, Ngô thị đóng cửa im lìm, làm cho Nghiêm Thuấn Huyên giận đến nỗi suýt nữa chạy lên đập cửa, lúc này Trần Uyên Sam nhìn chung quanh, vỗ vỗ nhẹ đầu cô, ý bảo cô đi theo anh.

Cô đi theo anh dù không biết gì, đợi đến khi hoàn hồn lại mới biết, họ đang đứng trước cửa sau của Ngô thị.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, cửa được mở ra, một người phụ nữ mang thai nhô cái đầu ra, lầm bầm làu bàu không biết sao lại có người biết chỗ này.

"Xin hỏi có phải Ngô thị không ạ?" Nghiêm Thấm Huyên lễ phép cười cười với người thiếu phụ kia: "Xin lỗi đã làm phiền đến cô."

Thiếu phụ nhìn cô và người đàn ông phía sau cô, ánh mắt loé lên, sau đó nghiêng người cho họ đi vào.

Để Nghiêm Thấm Huyên chọn màu sắc của vải vóc và hoa văn, thiếu phụ mới bất đắc dĩ vuốt bụng nói với họ, "Nếu không phải hai người thông minh tìm được cửa sau của nhà tôi thì tôi cũng chả muốn phí thời gian nghỉ ngơi của mình để vất vả làm váy cho cô."

Nghiêm Thấm Huyên nhìn người thiếu phụ thanh tú động lòng người, trong lòng thầm mừng rỡ, nhẹ nhàng nói với người thiếu phụ: "Thật là làm khổ bà Ngô rồi."

Người thiếu phụ khoát tay áo, "Sáng ngày mai hai người đến lấy váy đi."

>>>>>>>

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Thấm Huyên càu nhàu bò dậy vào lúc 7 giờ sáng, vừa đánh răng vừa ca hát trong phòng, vốn không định kêu Trần Uyên Sam dậy đi lấy váy cùng cô, ai ngờ vừa ra khỏi cửa khách sạn đã thấy người nào đó đang đứng trên cầu, nói chuyện với một người.

Cô đến gần xem mới phát hiện, ra là ông cụ mà hôm đó mời cô hát cùng.

Ông cụ thấy cô đi đến, cười hiền lành gật đầu nhìn cô rồi quay người bước lên thuyền.

Nghiêm Thấm Huyên nhìn ông cụ bỏ đi, quay sang hỏi người kế bên: "Sao ông cụ vừa thấy tôi đã bỏ chạy thế? Có phải anh nói bậy bạ gì đó với ông không?"

Trần Uyên Sam nhìn nàng, cười không nói gì.

Ông cụ chèo thuyền ra sau hai người, nhìn hai bóng dáng bước đi cùng nhau trong sương mù, nhớ tới người đàn ông vừa rồi mỉm cười lễ phép nói cám ơn với ông.

Ông đã chèo thuyền ở thành phố G bao nhiêu năm nay, nhìn thấy vô số người, cũng chọn không ít người đến ca hát cùng mình, nhưng cô gái kia chính là người mà ông cảm thấy hợp lòng nhất.

Đời người luôn gập ghềnh, chỉ mong cô bé kia từ nay có thể được người như vậy ở bên cạnh, hết lòng che chở, hưởng thụ hạnh phúc.

>>>>

Hôm nay vẫn là Trần Uyên Sam đưa cô đến cổng sau của Nghiêm thị, lần này hình như là biết bọn họ đến nên cửa được mở ra một nửa, còn chưa đến gần đã thấy bên trong có người đang nói chuyện.

Nghiêm Thấm Huyên vừa đi vào đã nhìn thấy người thiếu phụ hôm qua tựa vào lòng một người đàn ông cao lớn đẹp trai, sắc mặt của cô nàng vui mừng ửng hồng, làm cho cô nàng càng trở nên nổi bật.

Nhìn thấy có người đến, người thiếu phụ đẩy người đàn ông kia ra, đỏ mặt đi đến chỗ bọn họ, đưa chiếc váy lụa đã được xếp gọn gàng cho Nghiêm Thấm Huyên.

"Có muốn đi thử xem không?" Thiếu phụ vén chiếc rèm nhỏ lên, hỏi Nghiêm Thấm Huyên.

Nghiêm Thấm Huyên nghịch ngợm quay đầu lại nhìn Trần Uyên Sam đằng sau, nhìn thấy anh cười cười ngồi xuống ghế đá mới cầm váy váy đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro