Chương 4: Bụi cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy, cô khóc một trận thoả thích trước mặt Doãn Bích Giới và Cổ Chi Lâm, từ đó, cô không chảy một giọt nước mắt nào nữa cả.   

          Là trái tim đã chết đi, hay là đã không còn nước mắt nữa?

          Nhưng bây giờ, ở trước mặt một người không quen biết, cô lại cảm nhận được sự yên bình không thể nói nên lời, trăm ngàn cảm xúc phức tạp trước kia đều bộc phát ra ngoài, không chút cố kỵ nào.

          Nghe thấy tiếng khóc của cô vang lên, anh xoay đầu lại, không nói lời nào, cũng không an ủi, chỉ đưa một chiếc khăn tay cho cô, ánh trăng sáng ngời trên gương mặt của anh.

Đợi cô khóc đến gần chết rồi, anh mới chầm chậm mở miệng: "Sức ném của cô ghê thật đấy, có thể đi đăng kí Guinness rồi."

          Cô đang rơi vào cảm xúc đau thương vô hạn, nghe câu nói này lại không nhịn được mà bật cười.

          Mặt cô đầy nước mắt nước mũi, không nói gì, cầm lấy chiếc khăn lau tới lau lui, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.

          Anh quẳng vài lon bia trên đất vào bao ni lông, nhảy xuống từ lan can, đi đến thùng rác vứt bịch ni lông vào.

          "Cô uống đã chưa? Vẫn chưa muốn về sao?" Anh đi đến bên cạnh cô.

          Anh đứng bên dưới nhưng còn cao hơn cả Nghiêm Thuấn Huyên đang ngồi trên lan can, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếng nức nở dần bị khí thế xung quanh anh bao trùm.

          Anh duỗi tay về phía cô, cô thở dài, nắm lấy bàn tay của anh đứng lên: "Cám ơn anh." 

          "Muốn tôi đưa cô về không?" Đôi môi anh cong lên, "Cô mau về nhà rửa mặt đi ngủ đi, nhân lúc ngoài đường vẫn còn vắng chưa có ai."

          Cô nghe vậy, khinh bỉ nhìn anh, lại thấy môi anh càng cong hơn.

          "Không cần, hẹn gặp lại!"

          Cô đi nhanh về phía đường lớn, thầm nói trong lòng: tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt với cái người thoạt nhìn thì hiền lành nhưng bên trong lại xấu xa này. 

          >>>>>>

          "Lần này, cả công ty Nghiêm thị cần phải cải cách và chỉnh đốn nhiều, chi nhánh của Nghiêm thị ởTokyo cần phải được tuyên truyền trên nhiều phương diện, hơn nữa cần phải châm tiền vốn vào, điều thêm vài nhân viên cao cấp đến, nhất định sẽ tạo một tiếng vang lớn, giá cổ phiếu cũng sẽ tăng lên..."

          Cả phòng họp giờ phút này yên lặng như tờ, tất cả nhân viên tham dự đều tập trung tinh thần nghe từng chữ, từng chữ mà người đàn ông nói để phân tích tình hình.

          Nói là tất cả thì hơi quá một chút, bởi cô gái đang ngồi ở vị trí chủ toạ của cuộc họp, đồng thời cũng là người thừa kế chính thức của Nghiêm thị, lại không nghe được một chữ nào vào tai, dù cô đang nhìn vào người đàn ông đang nói kia.

          "Phó tổng giám đốc..." Lúc này, thư kí Tiểu Phùng ngồi đằng sau khẽ kêu một tiếng, nhìn thấy cấp trên vẫn ngồi không nhúc nhích, đành phải khều nhẹ cô: "Mọi người đang đợi ý kiến của chị kìa."  

          "Hả?" Cô hoàng hồn lại, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào mình, kể cả ánh mắt mang ý trêu chọc kia.  

          Cô nhíu mày, hắng giọng, nghiêm túc mở miệng, "Quyết định theo ý của ông Trần đi, tan họp."   

          Trước khi ra khỏi phòng họp, các nhân viên cao cấp không quên đến trước vị đổng sự Trần kia bắt tay một cái, ánh mắt mà mọi người nhìn hắn chỉ có thể dùng từ ngưỡng mộ để hình dung.

          Cô sửa sang lại quần áo, sau đó tựa vào bàn họp, nhìn con người khiêm tốn đang nói chuyện với mọi người kia.  

          Nếu không phải cô dùng hai tiếng đồng hồ trong thời gian họp, dùng ánh mắt chứa tia X quang nhìn anhta, cô thật sự không tin nổi người trước mắt này chính là đại ca xã hội đen.

          Người nhân viên cuối cùng rốt cuộc cũng rời khỏi phòng họp, Trần Uyên Sam dặn dò trợ lý bên cạnh vài câu rồi kêu hắn ra ngoài trước, sau đó cười nhẹ đi đến cạnh cô.

          Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của anh, đôi môi mỏng nhấp nhẹ, ánh mắt nhìn vào cô, sau đó lịch sự mở miệng. 

          "Phó tổng Nghiêm."

          Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

          Ngày thứ ba cô đến Tokyo, chi nhánh này đã ngay lập tức được khuếch trương, giờ rốt cuộc cũng có thể trở thành công ty duy nhất được tập đoàn Qua Sam châm tiền vốn vào.

          Qua Sam cũng là vì nghĩ đến lợi ích trước mắt: bọn họ muốn trở thành tập đoàn tài chính số một ở Châu Á thì nhất định phải bắt đầu từ thành phố S trước, đúng lúc có một đối tác mạnh muốn hợp tác, vậy nên cùng Nghiêm thị lập nên chi nhánh ở Tokyo chính là lựa chọn tốt nhất.

          Sau khi tin tức Qua Sam muốn đầu tư vào Nghiêm thị truyền về, cha cô – Nghiêm Khải bình thường luôn nghiêm túc cũng khó khi tỏ vẻ thoải mái, nhanh chóng đồng ý việc làm ăn với nhà đầu tư lớn này.

          Hai bên đều có hiệu suất làm việc cao, mọi thủ tục và tiến trình đều được thực hiện nhanh chóng, nhưng vào ngày thứ năm – cũng chính là ngày hôm nay – khi Nghiêm Thấm Huyên nhìn thấy người bước vào phòng họp, suýt nữa thì té xuống đất ngay trước mặt mọi người.

          "... ... Rốt cuộc anh là loại người gì thế?" Nghiêm Thấm Huyên có chút tức giận nhìn anh.

          Trần Uyên Sam vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như thế, sóng vai cùng cô đi ra ngoài: "Tóm lại không phải là kẻ bị tâm thần uống rượu xong thì khóc như điên."

          Cô bị anh dẫm lên chỗ đau, khó khăn lắm mới không chửi tục một tiếng, cùng anh đi vào thang máy. 

          "Vì là đối tác nên phó tổng Nghiêm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói chuyện này ra ngoài." Trần Uyên Sam đứng bên cạnh cô, nhấn nút tầng ngầm.

Cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Uyên Sam, ý nghĩa tàn bạo chợt xuất hiện trong đầu: hợp tác cái đầu anh, nếu có thể tôi nhất định sẽ quăng anh vào lửa cháy thiêu rụi luôn cho rồi! Hợp đồng kí cũng kí rồi, sau này nhất định không gặp lại nữa! 

          >>>>>>

          Cho nên mới nói, con người không nên có ý nghĩ xấu trong lòng như thế.

          Nghiêm Thấm Huyên trốn dưới thân cây, đôi mắt to giấu sau chiếc kính râm to bự nhìn chằm chằm vào người đối diện, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Doãn Bích Giới, tớ và Trần Uyên Sam đến chùa Thiển Thảo để cầu bình an, không phải để xin chết, cậu mau ngừng cười cho tớ!"

          Doãn Bích Giới vừa nằm phơi nắng trên ghế, vừa đắp mặt nạ nói: "Cô Nghiêm đây đúng là càng lúc càng nhiều thu đoạn, mới mấy ngày thôi đã đi xin chết rồi à!" 

          Trần Uyên Sam đứng ở cửa chùa Thiển Thảo, chỉ mới một chút thôi mà người ta đã tụ tập gần gấp đôi ban nãy rồi, cứ để vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện, Nghiêm Thấm Huyên tàn bạo nói với người bên kia điện thoại, "Doãn Bích Giới, sớm muộn gì cũng có Pháp Hải thu phục cậu, cậu chờ đấy." Nói xong liền cúp điện thoại, nhanh chân đi vào chùa Thiển Thảo cùng Trần Uyên Sam.

          Sáng sớm nay, cô còn đang say giấc nồng thì bị Trần Uyên Sam đánh thức, cô điên tiết chửi anh, anh lại dùng món nợ nhân tình lần trước uy hiếp cô, làm cô không còn cách nào khác đành phải rời giường đến chùa Thiển Thảo với anh.

          Nghiêm Thấm Huyên đi theo anh vào chùa, đưa mắt ngắm nhìn hai bên, quay đầu lại thấy Trần Uyên Sam đang nghiêm túc nói chuyện cùng một đại sư, nhìn anh, cô phát hiện, Trần Uyên Sam làm gì cũng rất nghiêm túc, khi anh trầm ngâm, khi anh nói chuyện, lúc nào cũng bình tĩnh, trầm ổn.  

          Xem ra người ta nói, khi người đàn ông tỏ ra chân thành, vững vàng chính là lúc người đó quyến rũ nhất không sai tí nào.   

          Cô đi quyên tiền theo ý của anh xong, giọng nói của Trần Uyên Sam đã vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại, nhìn thấy anh cầm một bùa bình an lắc lắc trước mặt cô: "Cho tôi sao?" Cô mỉm cười nhận lấy.

          Trần Uyên Sam gật đầu, "Phù hộ người khác sau này sẽ không bị tên rượu điên như cô làm hại nữa."

          Nghiêm Thấm Huyên im lặng cất kỹ lá bùa bình an kia, đi theo anh ra khỏi chùa, vừa đi vừa giả vờ đánh đánh gõ gõ lên người anh.

          Chút động tác này của cô sao có thể qua mắt anh, Trần Uyên Sam cười cười, đi được mấy bước thì quay lại nhìn cô, gương mặt tức giận của cô như ánh mặt trời, từ từ khuếch tán trong lòng anh, nhẹ nhàng mà thoải mái. 

          Hai người đi ra khỏi chùa, anh chỉ vào đối diện họ: "Nghe nói hôm nay có "Tam Xã Tế", ở đó bán khá nhiều đồ ăn vặt..."

          Đúng như suy nghĩ của anh, nghe tiếng cô hoan hô, Trần Uyên Sam nhìn thấy cái đuôi ngựa lắc lư qua lại, sau đó bị đồ ăn vặt hấp dẫn đi mất, chỉ cảm thấy thật thú vị.

          >>>>>>>

          Mấy tiếng sau, Nghiêm Thấm Huyên cuối cùng cũng dừng lại trước một cái quán nhỏ, ngồi dựa vào cây, no tới nỗi không nói nên lời. Trần Uyên Sam một tay cầm đống đồ ăn vặt nãy giờ cô ăn, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

          "Đừng vuốt nữa đừng vuốt nữa, anh càng vuốt tôi càng muốn nôn ra." Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn đống đồ ăn vặt trong tay anh, mặt xanh rờn. Trần Uyên Sam buồn cười rút tay về, "Đi thôi, đi bộ để tiêu hoá bớt."

          Hai người từ từ đi về phía trước, Nghiêm Thuấn Huyên cảm thấy thoải mái hơn một chút, lúc này mới phát hiện Trần Uyên Sam bị mình xem như sai vặt, bất giác muốn lấy đống đồ trên tay anh. Anh nhìn cô một cái, không cho cô lấy đi.

          "Cứ đi tiếp đi." Anh từ từ mở miệng: "Bạn bè với nhau, không cần câu nệ quá."

          Nghiêm Thấm Huyên bị hai chữ "bạn bè" làm cho sửng sốt, quay đầu lại nhìn, Trần Uyên Sam cũng đang nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh, không chút hoang mang, "Tôi không có bạn là nữ nên hôm nay mới làm phiền cô, ép cô đi cùng tôi."

          Cô trợn tròn mắt nhìn anh, "Là bạn bè theo nghĩa rót vốn cho công ty của tôi à?"

          Trần Uyên Sam nghe cô nói vậy, nghiêng đầu người bên cạnh đang cười đắc ý, nói, "Không hổ là con gái của người làm ăn."

          Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều ăn ý nở nụ cười.

          Sắc trời đã tối hơn trước, hai người ngồi xuống một cái ghế ở công viên, Nghiêm Thấm Huyên bới ra một đống đồ, vừa ăn vừa hỏi anh, "Sao hôm nay anh lại đến đây cầu phúc vậy?"

          Nếu đã là bạn bè thì cái gì cũng có thể nói, có thể hỏi. Cô nghĩ như vậy, nhìn anh.

          Trần Uyên Sam ngồi bên cạnh, nửa ngày sau mới trả lời, "Lúc mẹ tôi còn sống, vẫn thường đến đây vào hôm nay."

          Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy mình đã hỏi điều không nên hỏi, đang do dự không biết nên tiếp tục hay không thì điện thoại của anh bỗng dưng vang lên.

          Trần Uyên Sam nhận điện thoại, nghe được vài câu, sắc mặt lập tức thay đổi, "Được, con lập tức đi tìm nó."

          Cúp điện thoại, anh quay qua, nói với Nghiêm Thuấn Huyên, "Em gái tôi một mình đi ra khỏi nhà, ngay cả vệ sĩ cũng không mang theo."

          Nghiêm Thấm Huyên đứng dậy bước nhanh về phía trước, hỏi anh: "Cô ấy đi đâu?" 

          Trần Uyên Sam chau mày suy nghĩ một lát, sau đó nói, "Chắc là tôi biết nó đi đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro