Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Phác Xán Liệt đến giảng thuyết thì Biên Bá Hiền đang ở trên lớp học tiếng anh, đúng chính là Biên Bá Hiền đang ở lớp tiếng anh, nhưng mà Biên Bá Hiền lại đang ngủ. Trong giờ học, là thời gian một đám người đang thì thà thì thầm thảo luận về Phác Xán Liệt. Đại đa số nam sinh đương nhiên sẽ chú ý đến Phác Xán Liệt có bao nhiêu thành công, mà các bạn nữ sinh thì chú ý đến Phác Xán Liệt bao đẹp trai, bao giàu. Mà hấp dẫn toàn sự chú ý của Biên Bá Hiền trong lúc ngủ chính là một câu: ‘Nếu ai được gả cho Phác Xán Liệt thì cần học cái rắm a, chẳng phải ở nhà vẫn có người hầu hạ chăm sóc sao!” Đây chính là mơ ước cả đời của Biên Bá Hiền đó, cái gì cũng không cần, đặc biệt là không cần học, mà vẫn vui vẻ sung sướng vừa có tiền vừa được người ta hâm mộ, không phải rất tốt sao. Nếu đã như vậy thì cần gì học nữa , Biên Bá Hiền chợt đứng mạnh lên, liền chạy đi, mọi người cũng đã quen với sự việc này rồi. Khi Biên Bá Hiền chạy đến hội trường mà Phác Xán Liệt giảng thuyết thì được biết thời gian giảng thuyết đã kết thúc, Phác Xán Liệt cự tuyệt các lão sư muốn mở tiệc chiêu đãi hắn, mỉm cười khéo léo tỏ ý mình cần phải về nhà. Bản thân tôi cũng có thể tự ăn cơm nha, chỉ cầu lần sau mấy người đừng có mời tôi đến nữa là được rồi.

Biên Bá Hiền xin thề, cậu chính là dùng tốc độ nhanh nhất có thể của cuộc đời mình mà chạy đến cổng trường, vừa vặn ngăn được Phác Xán Liệt vừa mới lên xe.

Phác Xán Liệt bị một người từ trên trời rơi xuống chặn ngay đầu xe mình liền hoảng sợ đến ngây người, sửng sốt một lát mới quay ra cửa sổ xe nói:

“Tiểu tử, đi qua một bên chơi đi.”

“Phác Xán Liệt đúng không? Xán Liệt ca! Xán Liệt thúc!”

Phác Xán Liệt đen mặt tại chỗ, cậu bé cho là mình còn quá trẻ để thấy tôi quá già ư.

“Đi nhanh đi.”

Khóc lóc om sòm, bày đủ trò mất mặt chính là điểm mạnh của Biên Bá Hiền đó, nói đi là Biên Bá Hiền sẽ đi sao, không có chuyện đó đâu.

“Tôi có việc muốn thương lượng.”

“Tôi với cậu thì có cái thá gì để thương lượng, tôi đếm đến ba, cậu không đi thì tôi sẽ lái xe đó.”

“Chuyện gì cũng nên từ từ nha.”

“Có gì, nó mau!”

“A! Anh đã kết hôn hay chưa?”

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào, Biên Bá Hiền bị nhìn mãi có điểm ngượng, hắc, lớn như vậy đây là lần đầu tiên cậu thấy xấu hổ đó.

“Ý của tôi là, nếu anh chưa kết hôn, vậy thì lấy tôi đi, tôi cũng chưa có kết hôn nè.”

Phác Xán Liệt nghĩ thầm, ở đâu ra cái đồ thần kinh này vậy, vừa định khởi động xe đột nhiên lại thấy sự việc kết hôn này cũng không có gì là không tốt. Dù sao bây giờ cũng đã đến tuổi lập gia đình, hai năm qua cha mẹ cũng vẫn luôn hối thúc anh.

Không sai, Phác Xán Liệt là đồng tính, cũng đã cùng cha mẹ ngả bài. Phác Xán Liệt năm 20 tuổi, đã mang theo bạn trai kết giao với hắn gần được 2 năm về nhà. Cha mẹ anh khóc cũng đã khóc rồi, cầu xin cũng đã cầu xin, nhưng tính hướng là trời sinh, làm sao nói thay đổi là có thể thay đổi. Về sau, lúc mà Phác Xán Liệt vừa tốt nghiệp xong đại học đã cùng người bạn trai kia chia tay, cha mẹ Phác vốn nghĩ đời sau của Phác gia có chút hi vọng rồi, thì phát hiện Phác Xán Liệt đã thay đổi. Trước đây là một hài tử vui vẻ cời mở, giờ lại trở nên trầm mặc ít nói, tính cách cũng càng ngày cành lạnh , cha mẹ anh chắc chắn rằng hắn cùng người bạn trai kia có vấn đề, nhưng đến bây giờ cũng không có hỏi qua.

Phác Xán Liệt tốt nghiệp đại học không bao lâu liền bắt đầu tiếp nhận quản lí công ty, trong công việc trước sau đều giải quyết rất gọn gàng, nhưng về việc riêng thì vẫn trống vắng như vậy. Đã nhiều năm trôi qua , Phác Xán Liệt cũng không còn kết giao với ai nữa cho dù là nam hay nữ, thân là cha mẹ ai lại không đau lòng chứ. Thà là không có con cháu đời sau, chứ không thể để con trai mình cứ dần dần mất đi sự vui vẻ vốn có được. Hai năm qua, Phác mẫu bắt đầu tìm kiếm đối tượng cho anh, tất cả đều là nam và đều là 0 (0 là chỉ thụ ý). Nhưng Phác Xán Liệt từ trước đến này đều không đi gặp mặt những người kia một lần nào, làm cho cha mẹ hắn thiếu chút nữa là nghĩ anh không muốn làm 1 (1 là công), cái này so với chuyện Phác Xán Liệt là đồng tính còn khó chấp nhận hơn. (ai mà đè nổi a Phác =)))) ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro