Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đỏ rực dần hạ xuống đem theo ánh vàng bỏng rát.

Ngày tàn.

Bóng lưng cô độc của hắn bị tia sáng cuối cùng bôi đến mờ nhạt.

Đợi đến khi ánh sáng cuối cùng kia tắt đi, hắn mới âm thầm châm một điếu thuốc. Khói trắng lan tỏa trong không trung, mơ hồ khắc lên ngũ quan lãnh khốc.

Hắn chầm chậm xoay người lại, đôi mắt chim ưng hạ xuống khối thân thể đầy thương tích đang nằm trên mặt đất. Ngay cả dây thừng dùng để trói người cũng đã nhuộm máu đỏ, y phục toàn bộ đều nhiễm một tầng huyết dịch, vậy mà kẻ kia vẫn tỏ ra cao lãnh.

''Các người đừng phí công vô ích nữa.''

Câu nói mang ngữ điệu chế nhạo lại có chút gì đó như thách thức. Rõ ràng đang là kẻ bị động, mạng sống nằm trong tay kẻ khác, nhưng có vẻ cậu ta không quan trọng lắm đến vấn đề này.

Hắn nhìn cậu với đôi mắt không cảm xúc, vừa điềm tĩnh rít một hơi thuốc vừa nhếch miệng cười.

''Nếu cậu chịu hợp tác, tôi nhất định sẽ khoan hồng.''

''Phi!''

Kẻ ngạo nghễ kia nhổ một bãi nước bọt, khinh bỉ đáp.

''Ông đây có thể bỏ mạng, nhưng không bao giờ bán lòng trung thành.''

Vừa nói, đôi mắt chứa đầy thách thức vừa hướng đến giá súng trong phòng.

''Tốt nhất, chúng mày giết ông đi.''
______

Hãy cho tui thấy sự ủng hộ của các bạn nào :'>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro