28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Biện Bạch Hiền, ngươi không thể đáp ứng ta sao?"

Thiếu niên bạch y lạnh lùng nhìn Võ Lâm Minh Chủ hừ một tiếng.

"Phác Minh Chủ đối với chút điều kiện của ta cũng thực keo kiệt, hà cớ gì muốn ta thuận theo?"

Phác Xán Liệt rút kiếm ra.

Biện Bạch Hiền vẫn như cũ ương bướng nhìn hắn.

Gió heo hút trên mái nhà.

Tiêu điều.

Xơ xác.

Bạch Hiền quay lưng toan tính rời đi liền bị một cánh tay hung hăng ôm chặt.

Thật khó mở miệng nhưng rốt cuộc vẫn phải nói ra ba chữ kia.

"Biện thiếu hiệp."

Biện Bạch Hiền nghe được trong lòng nở hoa, quay sang ôm chầm Phác Xán Liệt.

"Ngoan ngoan, sớm gọi ta bằng đại hiệp có phải tốt hơn không."

Phác Minh Chủ mặt đen như đít nồi.

"Gọi cũng gọi rồi, đưa miệng đây."

"Ân, lại đây cho ngươi hôn hôn."

Xán Liệt thở dài sườn sượt, Tiểu Bạch nhà hắn dạo này thực hư hỏng, muốn hôn môi liền phải gọi y bằng thiếu hiệp. Aiz aiz~ 囧 làm gì có ai muốn gọi vợ mình bằng thiếu hiệp chứ hả 囧

Biện Bạch Hiền: Ngươi để ta nằm trên đi, ta liền mỗi ngày gọi ngươi Phác thiếu hiệp.

Phác Xán Liệt: Mỗi lần ân ái không phải ngươi vừa khóc vừa gọi Phác thiếu hiệp sao?

........

Đáng ghét (>人<;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro