35🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


===

Còn vài tiếng nữa là giao thừa, Park Chanyeol trong bụng sáu ngàn một trăm linh bốn con kiến đang bò, vừa lo vừa sợ ôm điện thoại, bắt chước ai đó lăn lăn trên giường, đáng tiếc đáng tiếc, bán manh không ai thèm xem.
Nguyên nhân vì sao nam thần lo sợ a, chính là ông trời con của ảnh hôm nọ đã mặc kệ sáu mươi chín chiêu khóc lóc, kì kèo vô cùng cmn mất mặt của Park Chanyeol mà quyết tâm rũ bỏ hắn để về Bucheon ăn Tết.

"Bảo bối, em đành lòng bỏ anh sao?"

"Thần kinh, buông em ra."

"Không có em làm sao anh sống nổi."

Byun Baekhyun khinh bỉ nhìn người yêu, vẻ mặt chán ghét đẩy hắn ra.

"Ngoan, khó khăn lắm công ty mới cho nghỉ, mấy người khác đã về từ sớm, em đã ở lại Seoul với anh mấy ngày rồi, phải về nhà thôi, bố mẹ em đang đợi."

"Nhưng mà anh không nỡ xa em."

Baekhyun khịt khịt mũi.

Đồ ngốc, bộ anh nghĩ em nỡ hả?

Mắt chó bự chợt sáng lên, lưu manh dùng móng vuốt khều khều mông chó nhỏ.

"Trừ phi em đáp ứng anh, sau khi ăn Tết về phải đền bù thoả đáng cho anh a."

Sau đó, à không có sau đó trước đó gì hết, Byun Baekhyun nhẹ nhàng đạp hắn một phát và ra đi.

Mới đầu còn tốt lắm, sau khi về tới nhà Baekhyun vẫn thường xuyên hay nói chính xác hơn là cầm điện thoại luôn luôn trên tay để trò chuyện cho người yêu "vơi bớt nhớ thương".

Vậy mà xem đi, sắp giao thừa rồi lại không nghe máy, kakao thì xem tin nhắn mà không thèm trả lời.

Park Chanyeol nam thần, chính là. Sắp. Phát. Điên.

"Alo Sehun, em xem em xem..."

Còn chưa dứt câu, út nhỏ bên kia đã tàn nhẫn mà dập máy.

"Đừng có phá hoại kì nghỉ của em."

Tiếp tục gọi cho Jongdae.

"Alo, Chanyeol hả. Cậu nói ai? Baekhyun? Sao sao? Làm sao? Cái đờ mờ có nói không, khóc khóc cái gì, ông đây đang bận túi bụi thu tiền điện cuối năm không rảnh nghe cậu than vãn."

Và thế là điện thoại kết thúc bằng chuỗi âm thanh náo loạn còn có cả âm thanh đếm tiền loạt xoạt $_$

Tóm lại là Park Chanyeol vẫn chưa có cách nào liên lạc với bảo bối, anh em cái khỉ gì chứ, lúc cần thiết đều không hẹn mà đồng loạt bỏ rơi hắn ㅠ.ㅠ

Byun Baekhyun ở Bucheon bên ấy cũng không khá khẩm gì, một bụng dấm chua ôm Mongryeong mà trừng trừng nhìn điện thoại.

Đến lúc điện thoại đổ hồi chuông thứ sáu mươi mốt vẫn là không đành lòng mà nhấc máy.

"Alo."

"Baekhyun Baekhyun em cuối cùng cũng bắt máy rồi." Đầu dây bên kia mừng như điên.

"Có việc gì?" Băng sơn thụ.

"Baekkie, em làm sao vậy?" Ngu si công.

"Việc gì là việc gì, em thấy anh mới có việc gì ấy." Nổi cáu.

"Anh.... Anh nhớ em." Khịt mũi.

"Nhớ đến phát điên."

Băng sơn thụ đang tan chảy.....

"Nhớ em mà dẫn người khác vào studio chơi a."

"Anh...."

"Nhớ em mà em commmet không thèm trả lời a."

Oan ức quá bảo bối, anh rõ ràng đã nói đó là Woozi của Seventeen trong số hai trăm tin nhắn anh gửi trên kakao cho em mà ㅠ.ㅠ

"Khụ, em yêu, em ghen hả?"

"Phi phi, em mới không thèm ghen."

Park Chanyeol cười cười.

"Được rồi, chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh cứ lo em có việc gì cơ. Em không bị sao là tốt rồi. Bảo bối, anh yêu rất rất rất nhớ em, muốn ngay bây giờ ôm em, hôn em, cùng em đón giao thừa."

"Nhưng mà em phải ăn Tết với bố mẹ và anh trai, cả năm rồi chưa có gặp nhau, thực nhớ họ."

Nhưng mà hình như vẫn nhớ anh hơn.

Giọng Chanyeol nghe buồn hẳn.

"Ừ anh biết rồi, em năm mới vui vẻ."

Baekhyun dập máy, buồn có thể lây nha, còn đặc biệt lây qua đường điện thoại. Xụ mặt vuốt vuốt lông Mongryeong, bỗng dưng một cục bông đen từ cổng xông vào doạ cậu nhảy dựng.

Đường xá Bucheon một mảng ánh sáng chói loà, góc khuất con đường lại có một chiếc Mercedes đậu đã khá lâu, trong xe chính xác là một nam thần siêu cấp đẹp trai a ( dư thừa :v )

Park Chanyeol thở dài, hắn từ Seoul mất gần một tiếng chạy như bay đến đây chỉ mong nhìn bảo bối một chút là thoả mãn rồi. Đứng trước nhà bảo bối lại sợ phá hỏng không khí trong nhà nên không dám vào chỉ có thể lẳng lặng lên xe.

"Cộc cộc."

Có người gõ lên kính xe, bất quá ngoài trời hơi tối nên nhìn không rõ. Lúc Chanyeol mở cửa xe ra thì hoàn toàn chấn động.

"Baekhyun... Em như thế nào ở đây?"

Byun Baekhyun lau mồ hôi trên trán, tức giận nhìn hắn.

"Nếu em chạy ra không kịp thì anh quay xe về Seoul đó hả."

Đỡ lấy bảo bối đang thở hồng hộc, Chanyeol đưa tay vuốt vuốt lưng người yêu.

"Sợ làm phiền em."

Sinh khí đấm vào ngực hắn một cái.

"Ngu ngốc, ngu ngốc, đại ngu ngốc."

Người yêu lớn cười đến xán lạng.

"Ừ ừ anh ngốc, anh ngốc nhất Đại Hàn."

Người yêu nhỏ vùi mặt vào lồng ngực đối phương, có tiếng thút thít khe khẽ.

"Em nhớ anh, vô cùng nhớ anh."

Park Chanyeol và Byun Baekhyun, đêm nay đón giao thừa cùng nhau, ngoài đường không có bánh mứt nhưng ngọt đến lạ kì, ngoài đường không có hoa chưng nhưng ái nhân cười lên còn đẹp hơn gấp vạn lần.

"Thật nhiều năm về sau, chúng ta lại ngắm pháo hoa cùng nhau thế này anh nhé."

"Ừ, còn phải hôn hôn như vầy nữa nè."

Xa nhau vài ngày, nhớ đến phát điên.

Yêu nhau bao ngày, bên nhau trọn kiếp.

Cứ yêu thương nhau đi, xuân ý nồng nàn, hỏi ai dám đến quấy rầy?

Ở một diễn biến khác, Mongryeong và Toben đáng thương bị chủ nhân bỏ quên cũng đang đón giao thừa bên nhau nha.

==

A ui dài ghê :v
Đoản mừng năm mới của Qìn cho tất cả các bạn đã ủng hộ mớ đoản xàm xí đú của Qìn trong suốt năm vừa rồi.

Gửi lời cảm ơn chân thành và lời chúc năm mới tốt đẹp nhất cho các bạn, hi vọng sang năm chúng ta sẽ luôn chung thuyền đẩy hai bố ra khơi, thuyền ChanBaek lớn mạnh nhất Thái Bình Dương =)))))

Sang năm sẽ cố gắng chăm viết và học hỏi để văn phong đỡ sến cũng đỡ dở như này nữa ha :v

Nhiều chuyện một tí nhưng cái ảnh Kim Taeyeon seen Instagram Story cái ảnh fan edit ấy, cái đó là giả nhé, liên hệ BaekYeon Antifans Vietnam Page để biết rõ hơn =))) nói để ăn Tết cho ngon nè ahihi :v

Được rồi, năm mới an khang thịnh vượng nghennnn 🌸🌸🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro